Em Còn Động Lòng Hơn Ánh Trăng
Chương 44
Vị trí chiếc bàn mà Chu Lẫm đặt trước nằm bên cạnh cửa sổ, sau cơn mưa đầu tiên, thành phố về đêm lại khôi phục sự náo nhiệt, ngoài cửa sổ đèn đuốc sáng trưng.
Lâm Nguyệt ăn bò bít tết rất tao nhã, nhưng trong lòng lại đang nghĩ về cơ hội tặng quà sinh nhật, cô vốn lên kế hoạch tạo bất ngờ ở nhà cho nên không mang theo quà bên người, nhưng Chu Lẫm cố ý sắp xếp Đường Hiên tới đón Phó Nam, lại còn đặt bữa tối dưới ánh nến, là vì tiệc chúc mừng dành riêng cho hai người à?
Ăn bò bít tết xong, Lâm Nguyệt quyết định, cô nhìn xung quanh nhà hàng, tò mò hỏi Chu Lẫm: "Hôm nay là ngày đặc biệt gì à?"
Ánh mắt của cô trong suốt như nước, giả vờ giỏi lắm, chắc là muốn giữ bất ngờ cho tới cuối cùng, Chu Lẫm phối hợp với cô, nhíu mày hỏi lại: "Nhất định phải là ngày đặc biệt mới có thể dẫn em đi ăn sao?"
Lâm Nguyệt không nói lại anh nên quyết định tập trung ăn tiếp.
Dùng bữa xong, hai người chậm rãi rời khỏi nhà hàng, sau khi lên xe, Chu Lẫm nhìn đồng hồ nói: "Còn sớm, đi xem phim nhé."
Những cặp đôi bình thường cùng nhau đi xem phim thì sắp xếp cuộc hẹn hò rất dễ dàng, nhưng nghề nghiệp của Chu Lẫm lại khá đặc biệt, thêm vào đó trong nhà lại có một đứa bé cần phải chăm sóc, sau hai tháng yêu đương, số lần Lâm Nguyệt và Chu Lẫm hẹn hò riêng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Bầu không khí đêm nay rất tốt, Lâm Nguyệt rất thích lời đề nghị của Chu Lẫm, mở phần mềm xem phim ra để chọn phim.
"Anh mua vé rồi." Chu Lẫm đè di động của cô xuống, thuận tiện nắm lấy tay cô.
Lâm Nguyệt kinh ngạc quay đầu lại, Chu Lẫm hôn lên mặt cô một cái: "Ghế tình nhân, hàng cuối cùng."
Nhiệt độ trên mặt của Lâm Nguyệt tăng vọt lên.
Rạp chiếu phim rất gần, xếp hàng mua bỏng ngô xong, hai người chọn chỗ ngồi. Cách thời gian chiếu phim còn tới 20 phút, đột nhiên Lâm Nguyệt nhận được điện thoại của bà nội, ở đây hơi ồn nên Lâm Nguyệt giơ tay ra hiệu với Chu Lẫm, sau đó ra ngoài tìm chỗ yên tĩnh để nghe điện thoại.
Trên đường đi ra ngoài, người chờ xem phim lục tục kéo vào khá nhiều, Lâm Nguyệt vừa nghe điện thoại vừa chú ý né tránh, dọc theo hành lang rẽ sang một bên, đột nhiên trước mặt xuất hiện một cô gái cực kỳ xinh đẹp, tóc dài, đôi mắt vừa to vừa đẹp, da trắng như tuyết, loại cảm giác trời sinh quyến rũ làm người cùng giới tính như Lâm Nguyệt cũng phải kinh ngạc.
Bên cạnh người đẹp mắt to có một anh chàng khá có khí chất, cao gầy, đẹp trai, hai người vừa nói vừa cười đi ngang qua.
Người đẹp đi mất, cảm giác kinh ngạc cũng phai nhạt, Lâm Nguyệt mỉm cười trả lời câu hỏi của bà nội: "Đúng vậy ạ, anh ấy cũng ở đây."
Bà nội luôn mong chờ tin tức yêu đương của cô, sau khi mối quan hệ với Chu Lẫm đã ổn định, Lâm Nguyệt chủ động thông báo với bà nội, không ngờ bà nội lại là một người cuồng sắc đẹp, mới vừa biết Chu Lẫm là cảnh sát thì rõ ràng bà khá lo lắng, sau khi cô gửi tấm hình của Chu Lẫm, bà nội lập tức cười híp mắt, khen thằng nhóc này thật đẹp trai...
Nói chuyện khoảng mấy phút, Lâm Nguyệt cất điện thoại đi rồi trở về chỗ ngồi với tâm trạng rất vui vẻ, vòng qua ngã rẽ cuối cùng, cô mỉm cười nhìn Chu Lẫm, nhưng kinh ngạc phát hiện ra rằng chỗ của cô ở bên cạnh Chu Lẫm đã có người đẹp mắt to vừa làm cô kinh ngạc đang ngồi, người đẹp hơi cúi đầu, vẻ mặt khá đau đớn lại tràn ngập cô đơn, giống như Chu Lẫm đã khiến trái tim cô ta tan nát vậy.
Bước chân Lâm Nguyệt không tự chủ được mà chậm lại.
Chu Lẫm luôn cúi đầu chơi điện thoại, như cảm nhận được điều gì đó, anh ngẩng đầu lên, thấy cô gái nhỏ của mình đã về rồi, Chu Lẫm cất điện thoại, cầm đồ uống và bỏng ngô mỉm cười đi tới chỗ Lâm Nguyệt. Người đẹp mắt to vội vàng đứng dậy, đuổi theo hai bước thì ánh mắt đột nhiên dừng lại trên mặt Lâm Nguyệt.
Toàn thân người đẹp mắt to đều cho thấy giữa cô ta và Chu Lẫm có gì đó, dáng vẻ luôn tỏ ra không quen biết đối phương của Chu Lẫm khiến Lâm Nguyệt hoàn toàn mờ mịt, sau khi Chu Lẫm đi tới trước mặt cô, không nhịn được nhỏ giọng hỏi anh: "Người đó là bạn anh à?"
Chu Lẫm không quay đầu lại nhưng trong mắt không che giấu sự châm chọc: "Bạn gái cũ của anh trai anh."
Lâm Nguyệt kinh ngạc đến nỗi không kịp phản ứng.
Bạn gái cũ của anh trai Chu Lẫm là người tặng Chu Việt mấy quyển tiểu thuyết bạn gái của tổng giám đốc bá đạo đó sao?
Ngay khi Lâm Nguyệt cố gắng kết nối người bạn gái cũ thâm tình nhưng phải chia xa, cách biệt âm dương của Chu Việt trong tưởng tượng và người đẹp mắt to ở trước mắt thì người bạn của người đẹp mắt to đã quay lại, bóng lưng người đàn ông cao lớn trực tiếp đi tới bên cạnh người đẹp mắt to, che lấp khuôn mặt của người đẹp.
Cô nhìn quá chăm chú khiến Chu Lẫm quay đầu nhìn theo.
Diêu Tình, người phụ nữ đó đã yêu đương với anh trai rất nhiều năm, cũng là người đã vứt bỏ anh trai rồi trong tang lễ của anh trai lại khóc đến chết đi sống lại, đương nhiên Chu Lẫm nhớ chứ. Nam nữ yêu nhau, không muốn yêu nữa thì chia tay, rất bình thường, tuy tận mắt chứng kiến sự đau khổ của anh trai sau khi chia tay nhưng từ trước tới giờ Chu Lẫm chưa bao giờ căm hận Diêu Tình.
Anh cảm thấy Diêu Tình rất phiền phức, bắt nguồn từ việc Diêu Tình khóc lóc giải thích với anh lý do mà cô ta rời bỏ anh trai.
Anh trai đã đi rồi, Diêu Tình khóc lóc kể lể với anh thì có ích gì chứ? Vì cảm thấy có lỗi với anh trai nên đến giải thích với em trai của anh ấy, sau đó cô ta có thể yên tâm thoải mái tiếp tục sống tiếp à?
Chu Lẫm không muốn nghe cũng không muốn hiểu.
Lúc anh trai còn sống, Diêu Tình bỏ anh trai trước, bắt đầu từ ngày đó, người phụ nữ này và anh, lẫn cả nhà họ Chu đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ rồi.
"Vào phòng chiếu thôi." Bỏ qua những cảm xúc tiêu cực mà Diêu Tình mang tới, Chu Lẫm nắm chặt bàn tay nhỏ của Lâm Nguyệt, làm như không có việc gì xảy ra đi xếp hàng kiểm tra vé.
Rõ ràng bạn trai có mâu thuẫn với Diêu Tình, Lâm Nguyệt đi theo Chu Lẫm, không nhìn sang bên kia nữa dù rằng cô vẫn khá hoang mang về mối quan hệ tình cảm giữa Diêu Tình và Chu Việt.
Cảnh sát Chu trầm mặc ít nói, cô gái nhỏ bé xinh xắn, nhìn thấy chiều cao cách nhau khoảng 30 cm của hai người, đặc biệt là khuôn mặt lạnh lùng của Chu Lẫm lúc xoay người càng giống với Chu Việt, nước mắt của Diêu Tình lặng lẽ rơi xuống.
Cô ta và Chu Việt cũng từng đi xem phim mấy lần, Chu Việt không thích xem phim, anh ấy bảo phim ảnh thật tẻ nhạt nhưng lại thích đi xem phim với cô ta. Lúc đó, Chu Việt cũng sẽ xếp hàng mua bỏng ngô cho cô ta, thứ mà trong miệng của anh ấy là không hề có tí dinh dưỡng nào, anh ấy cũng sẽ một tay cầm đồ ăn vặt, tay còn lại nắm lấy cô ta lẫn vào trong đám người xếp hàng.
Nhưng cảnh sát Chu của cô ta không thể trở về nữa rồi.
Đêm đó anh ấy làm nhiệm vụ đã gửi tin nhắn bảo cô ta nhớ chăm sóc bản thân, đúng lúc đó cô ta vừa nhận lời tỏ tình của người đàn ông đã theo đuổi cô ta suốt mấy tháng trời. Người đàn ông đó có vẻ ngoài đẹp trai hơn Chu Việt, có thời gian ở bên cô ta nhiều hơn Chu Việt, những sự quan tâm đó đã bù đắp cho trái tim đập loạn như nai chạy của cô ta mà chỉ có Chu Việt có thể mang lại.
Lúc đó Diêu Tình cho rằng, luôn luôn ở bên nhau thì quan trọng hơn là động lòng, sau khi Chu Việt chết, cô ta mới phát hiện mình vừa sợ hãi vừa không còn cách nào yêu người khác được nữa.
Chớp mắt mà đã 13 năm trôi qua, ảnh hưởng của Chu Việt đối với cô ta càng ngày càng phai nhạt, trong sự mong đợi của bố mẹ, cô ta chấp nhận đối tượng hẹn hò mà bọn họ đã sắp xếp, vào lúc Diêu Tình tin rằng mình có thể kết hôn sinh con với một người đàn ông ấm áp bình thường thì Chu Lẫm và bạn gái của anh lại vô tình xuất hiện trước mặt cô ta.
Giống như một con dao sắc cứa vào vết sẹo trong trái tim cô ta, vô tình nhắc nhở cô ta rằng, ở đó đã từng có một cảnh sát Chu.
Lâm Nguyệt ăn bò bít tết rất tao nhã, nhưng trong lòng lại đang nghĩ về cơ hội tặng quà sinh nhật, cô vốn lên kế hoạch tạo bất ngờ ở nhà cho nên không mang theo quà bên người, nhưng Chu Lẫm cố ý sắp xếp Đường Hiên tới đón Phó Nam, lại còn đặt bữa tối dưới ánh nến, là vì tiệc chúc mừng dành riêng cho hai người à?
Ăn bò bít tết xong, Lâm Nguyệt quyết định, cô nhìn xung quanh nhà hàng, tò mò hỏi Chu Lẫm: "Hôm nay là ngày đặc biệt gì à?"
Ánh mắt của cô trong suốt như nước, giả vờ giỏi lắm, chắc là muốn giữ bất ngờ cho tới cuối cùng, Chu Lẫm phối hợp với cô, nhíu mày hỏi lại: "Nhất định phải là ngày đặc biệt mới có thể dẫn em đi ăn sao?"
Lâm Nguyệt không nói lại anh nên quyết định tập trung ăn tiếp.
Dùng bữa xong, hai người chậm rãi rời khỏi nhà hàng, sau khi lên xe, Chu Lẫm nhìn đồng hồ nói: "Còn sớm, đi xem phim nhé."
Những cặp đôi bình thường cùng nhau đi xem phim thì sắp xếp cuộc hẹn hò rất dễ dàng, nhưng nghề nghiệp của Chu Lẫm lại khá đặc biệt, thêm vào đó trong nhà lại có một đứa bé cần phải chăm sóc, sau hai tháng yêu đương, số lần Lâm Nguyệt và Chu Lẫm hẹn hò riêng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Bầu không khí đêm nay rất tốt, Lâm Nguyệt rất thích lời đề nghị của Chu Lẫm, mở phần mềm xem phim ra để chọn phim.
"Anh mua vé rồi." Chu Lẫm đè di động của cô xuống, thuận tiện nắm lấy tay cô.
Lâm Nguyệt kinh ngạc quay đầu lại, Chu Lẫm hôn lên mặt cô một cái: "Ghế tình nhân, hàng cuối cùng."
Nhiệt độ trên mặt của Lâm Nguyệt tăng vọt lên.
Rạp chiếu phim rất gần, xếp hàng mua bỏng ngô xong, hai người chọn chỗ ngồi. Cách thời gian chiếu phim còn tới 20 phút, đột nhiên Lâm Nguyệt nhận được điện thoại của bà nội, ở đây hơi ồn nên Lâm Nguyệt giơ tay ra hiệu với Chu Lẫm, sau đó ra ngoài tìm chỗ yên tĩnh để nghe điện thoại.
Trên đường đi ra ngoài, người chờ xem phim lục tục kéo vào khá nhiều, Lâm Nguyệt vừa nghe điện thoại vừa chú ý né tránh, dọc theo hành lang rẽ sang một bên, đột nhiên trước mặt xuất hiện một cô gái cực kỳ xinh đẹp, tóc dài, đôi mắt vừa to vừa đẹp, da trắng như tuyết, loại cảm giác trời sinh quyến rũ làm người cùng giới tính như Lâm Nguyệt cũng phải kinh ngạc.
Bên cạnh người đẹp mắt to có một anh chàng khá có khí chất, cao gầy, đẹp trai, hai người vừa nói vừa cười đi ngang qua.
Người đẹp đi mất, cảm giác kinh ngạc cũng phai nhạt, Lâm Nguyệt mỉm cười trả lời câu hỏi của bà nội: "Đúng vậy ạ, anh ấy cũng ở đây."
Bà nội luôn mong chờ tin tức yêu đương của cô, sau khi mối quan hệ với Chu Lẫm đã ổn định, Lâm Nguyệt chủ động thông báo với bà nội, không ngờ bà nội lại là một người cuồng sắc đẹp, mới vừa biết Chu Lẫm là cảnh sát thì rõ ràng bà khá lo lắng, sau khi cô gửi tấm hình của Chu Lẫm, bà nội lập tức cười híp mắt, khen thằng nhóc này thật đẹp trai...
Nói chuyện khoảng mấy phút, Lâm Nguyệt cất điện thoại đi rồi trở về chỗ ngồi với tâm trạng rất vui vẻ, vòng qua ngã rẽ cuối cùng, cô mỉm cười nhìn Chu Lẫm, nhưng kinh ngạc phát hiện ra rằng chỗ của cô ở bên cạnh Chu Lẫm đã có người đẹp mắt to vừa làm cô kinh ngạc đang ngồi, người đẹp hơi cúi đầu, vẻ mặt khá đau đớn lại tràn ngập cô đơn, giống như Chu Lẫm đã khiến trái tim cô ta tan nát vậy.
Bước chân Lâm Nguyệt không tự chủ được mà chậm lại.
Chu Lẫm luôn cúi đầu chơi điện thoại, như cảm nhận được điều gì đó, anh ngẩng đầu lên, thấy cô gái nhỏ của mình đã về rồi, Chu Lẫm cất điện thoại, cầm đồ uống và bỏng ngô mỉm cười đi tới chỗ Lâm Nguyệt. Người đẹp mắt to vội vàng đứng dậy, đuổi theo hai bước thì ánh mắt đột nhiên dừng lại trên mặt Lâm Nguyệt.
Toàn thân người đẹp mắt to đều cho thấy giữa cô ta và Chu Lẫm có gì đó, dáng vẻ luôn tỏ ra không quen biết đối phương của Chu Lẫm khiến Lâm Nguyệt hoàn toàn mờ mịt, sau khi Chu Lẫm đi tới trước mặt cô, không nhịn được nhỏ giọng hỏi anh: "Người đó là bạn anh à?"
Chu Lẫm không quay đầu lại nhưng trong mắt không che giấu sự châm chọc: "Bạn gái cũ của anh trai anh."
Lâm Nguyệt kinh ngạc đến nỗi không kịp phản ứng.
Bạn gái cũ của anh trai Chu Lẫm là người tặng Chu Việt mấy quyển tiểu thuyết bạn gái của tổng giám đốc bá đạo đó sao?
Ngay khi Lâm Nguyệt cố gắng kết nối người bạn gái cũ thâm tình nhưng phải chia xa, cách biệt âm dương của Chu Việt trong tưởng tượng và người đẹp mắt to ở trước mắt thì người bạn của người đẹp mắt to đã quay lại, bóng lưng người đàn ông cao lớn trực tiếp đi tới bên cạnh người đẹp mắt to, che lấp khuôn mặt của người đẹp.
Cô nhìn quá chăm chú khiến Chu Lẫm quay đầu nhìn theo.
Diêu Tình, người phụ nữ đó đã yêu đương với anh trai rất nhiều năm, cũng là người đã vứt bỏ anh trai rồi trong tang lễ của anh trai lại khóc đến chết đi sống lại, đương nhiên Chu Lẫm nhớ chứ. Nam nữ yêu nhau, không muốn yêu nữa thì chia tay, rất bình thường, tuy tận mắt chứng kiến sự đau khổ của anh trai sau khi chia tay nhưng từ trước tới giờ Chu Lẫm chưa bao giờ căm hận Diêu Tình.
Anh cảm thấy Diêu Tình rất phiền phức, bắt nguồn từ việc Diêu Tình khóc lóc giải thích với anh lý do mà cô ta rời bỏ anh trai.
Anh trai đã đi rồi, Diêu Tình khóc lóc kể lể với anh thì có ích gì chứ? Vì cảm thấy có lỗi với anh trai nên đến giải thích với em trai của anh ấy, sau đó cô ta có thể yên tâm thoải mái tiếp tục sống tiếp à?
Chu Lẫm không muốn nghe cũng không muốn hiểu.
Lúc anh trai còn sống, Diêu Tình bỏ anh trai trước, bắt đầu từ ngày đó, người phụ nữ này và anh, lẫn cả nhà họ Chu đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ rồi.
"Vào phòng chiếu thôi." Bỏ qua những cảm xúc tiêu cực mà Diêu Tình mang tới, Chu Lẫm nắm chặt bàn tay nhỏ của Lâm Nguyệt, làm như không có việc gì xảy ra đi xếp hàng kiểm tra vé.
Rõ ràng bạn trai có mâu thuẫn với Diêu Tình, Lâm Nguyệt đi theo Chu Lẫm, không nhìn sang bên kia nữa dù rằng cô vẫn khá hoang mang về mối quan hệ tình cảm giữa Diêu Tình và Chu Việt.
Cảnh sát Chu trầm mặc ít nói, cô gái nhỏ bé xinh xắn, nhìn thấy chiều cao cách nhau khoảng 30 cm của hai người, đặc biệt là khuôn mặt lạnh lùng của Chu Lẫm lúc xoay người càng giống với Chu Việt, nước mắt của Diêu Tình lặng lẽ rơi xuống.
Cô ta và Chu Việt cũng từng đi xem phim mấy lần, Chu Việt không thích xem phim, anh ấy bảo phim ảnh thật tẻ nhạt nhưng lại thích đi xem phim với cô ta. Lúc đó, Chu Việt cũng sẽ xếp hàng mua bỏng ngô cho cô ta, thứ mà trong miệng của anh ấy là không hề có tí dinh dưỡng nào, anh ấy cũng sẽ một tay cầm đồ ăn vặt, tay còn lại nắm lấy cô ta lẫn vào trong đám người xếp hàng.
Nhưng cảnh sát Chu của cô ta không thể trở về nữa rồi.
Đêm đó anh ấy làm nhiệm vụ đã gửi tin nhắn bảo cô ta nhớ chăm sóc bản thân, đúng lúc đó cô ta vừa nhận lời tỏ tình của người đàn ông đã theo đuổi cô ta suốt mấy tháng trời. Người đàn ông đó có vẻ ngoài đẹp trai hơn Chu Việt, có thời gian ở bên cô ta nhiều hơn Chu Việt, những sự quan tâm đó đã bù đắp cho trái tim đập loạn như nai chạy của cô ta mà chỉ có Chu Việt có thể mang lại.
Lúc đó Diêu Tình cho rằng, luôn luôn ở bên nhau thì quan trọng hơn là động lòng, sau khi Chu Việt chết, cô ta mới phát hiện mình vừa sợ hãi vừa không còn cách nào yêu người khác được nữa.
Chớp mắt mà đã 13 năm trôi qua, ảnh hưởng của Chu Việt đối với cô ta càng ngày càng phai nhạt, trong sự mong đợi của bố mẹ, cô ta chấp nhận đối tượng hẹn hò mà bọn họ đã sắp xếp, vào lúc Diêu Tình tin rằng mình có thể kết hôn sinh con với một người đàn ông ấm áp bình thường thì Chu Lẫm và bạn gái của anh lại vô tình xuất hiện trước mặt cô ta.
Giống như một con dao sắc cứa vào vết sẹo trong trái tim cô ta, vô tình nhắc nhở cô ta rằng, ở đó đã từng có một cảnh sát Chu.
Tác giả :
Tiếu Giai Nhân