Em Có Thể Nuôi Anh Không?
Chương 71: Phiên ngoại 3
Editor: Ê Đê Ban Mê
Reup: Mèo Tai Cụp
Nơi tổ chức hôn lễ là ở bờ biển, Dung Dã chưa từng có ý định tiến hành theo quá trình hợp tiêu chuẩn gì cả.
Máy bay trực thăng đang giảm tốc độ hạ xuống, Dụ Dao cách một lớp lụa trắng mỏng nhìn xuống từ cửa sổ, ngoại trừ cô dâu chú rể thì tất cả mọi người đều đã vào vị trí của mình, MC ngửa đầu nhìn lên trời, nhảy lên vẫy tay.
Khách khứa nhìn hành động của anh ta, cũng không hẹn mà cùng ngẩng đầu, khuôn mặt tươi cười, hoa cỏ, ánh nắng chiếu buổi sáng cùng mặt biển lăn tăn cùng nhau chiếu vào trong mắt Dụ Dao.
Dưới sự chú ý như vậy, máy bay trực thăng vững vàng hạ xuống, cửa khoang mở ra, Dung Dã duỗi đôi chân dài, nâng Dụ Dao đi xuống máy bay.
Không có chú rể gì đó chờ đợi.
Cũng không cần bất kỳ người thân nào của cô dâu dắt cô đi qua con đường hoa.
Bất kể con đường dài bao nhiêu, người của anh, anh phải tự mình ôm, tự mình dắt, từng bước một đi đến điểm cuối của anh.
Toàn bộ hành trình hôn lễ cùng với tiệc rượu ngoài trời sau buổi chiều vẫn luôn kéo dài đến chạng vạng tối, sau khi mặt trời lặn thì còn có tiệc rượu ban đêm ồn ào náo động chân chính, Dụ Dao sắp không nhớ rõ mình đã thay mấy bộ đồ, mặc dù trong lúc thay đồ đã trộm lười không ít, Dung Dã cùng cô chợp mắt mấy lần nhưng vẫn cảm thấy chân sắp mềm nhũn ra.
Tự mình trải qua, cô mới biết được kết hôn lại có thể bận rộn như vậy.
Mắt thấy tiệc rượu sắp bắt đầu, Dụ Dao thay xong một chiếc váy đuôi dài màu đỏ rượu, đang muốn đeo dây chuyền thì một bàn tay từ phía sau cổ cô đưa tới, chậm rãi cài khóa chốt lại cho cô.
Giọng nói của người đàn ông vang lên bên tai cô: “Có mệt không em?”
Người có thể khiến cô tùy ý lười biếng ăn vạ đến rồi.
Dụ Dao lập tức thả lỏng người, cô gật đầu, ngửa ra đằng sau dựa vào người anh, giọng nói không tự chủ được mà trở nên mềm nhũn: “Sắp không đứng lên nổi nữa, sớm biết kết hôn mệt mỏi như vậy, ban đầu em ---”
Dung Dã dùng sức nhẹ nhàng mà vén mái tóc dài của cô lên, anh cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú: “Ban đầu thế nào, không gả nữa?”
Dụ Dao hoàn toàn không quan tâm đến hình tượng mà ở trước ngực anh cọ xát, đôi mắt hạnh cong thành vầng trăng non, cô cười nói: “Đúng vậy --- không gả nữa, đổi lại là em cưới anh, để anh làm cô dâu, cũng thay nhiều váy như vậy.”
Dù sao anh lại không phải là chưa từng yêu cầu.
Lúc trước Nặc Nặc ngây thơ đáng thương mở to đôi mắt cún, trông mong cầu gả cho cô.
Bên tai Dung Dã hiếm thấy mà hiện lên một vệt đỏ, anh hôn lên trán Dụ Dao: “Chủ nhân cưới anh cũng được, tóm lại là đều ở trêи một quyển hộ khẩu, không chạy được.”
Nói xong anh cong một bên đầu gối, xổm người quỳ bên cạnh Dụ Dao, ống tay áo sơ mi được xắn tới khuỷu tay, hai tay mỏng mà cân xứng nắm lấy bắp chân của cô, nhẹ nhàng xoa bóp.
Trêи đốt ngón tay và trong lòng bàn tay của anh đều có rất nhiều vết thương cũ của năm xưa không biến mất, những vết thương ấy chồng chất, hơi thô ráp cọ vào làn da của cô.
Mỗi một lần nắn bóp, nhiệt độ đều từ cổ chân và bắp chân của cô lan tràn lên, kϊƈɦ thích thần kinh nhạy cảm.
Dụ Dao mím môi, không khống chế được mà đỏ mặt, cô đưa tay bóp cằm Dung Dã: “Đợi chút nữa còn phải ra ngoài, anh… không được lộn xộn.”
Dung Dã lại không buông tay ra, ngón tay từ bắp chân của cô chậm rãi tiếp tục đi lên, dừng ở phía sau đầu gối của cô, lúc gương mặt Dụ Dao mơ hồ bắt đầu ứ máu, anh bỗng nhiên đứng dậy, ôm cô lên từ trêи ghế, giọng cười rất thấp: “Được, đợi buổi tối rồi lộn xộn, hiện tại chúng ta quả thật phải đi ra ngoài, có điều không phải là tiệc rượu mà chuyển sang nơi khác.”
Lúc từ phòng thay đồ ra ngoài, Dụ Dao còn có thể xa xa trông thấy ánh đèn và biển người nối liền nhau trêи bờ biển phía trước, Dung Dã lại dắt cô đi về một hướng khác.
Dụ Dao đi trêи một cây cầu nhỏ, váy lướt qua mặt cầu, cô không muốn biết nơi đến, hăng hái đi theo Dung Dã tiến về phía trước, mãi đến khi trông thấy ở cuối cây cầu có thuyền đang chờ cô.
Tám giờ tối, mặt biển dịu dàng yên tĩnh, sự náo nhiệt bên bờ như gần như xa, Dụ Dao ở trêи thuyền đá rơi giày, lười biếng để chân đất, nằm trong khuỷu tay của Dung Dã, ngửa đầu nhìn sao trời trêи mái vòm.
Nơi này còn chưa bị ô nhiễm, ngân hà sáng chói dày đặc, Dụ Dao rất trẻ con mà đưa tay với một cái, thuận miệng cảm khái: “Đáng tiếc là xa quá.”
Dung Dã đỡ eo của cô, thoáng nâng cô lên, bàn tay ấm áp vuốt ve cằm của cô, chuyển ánh mắt của cô tới phía trước: “Dao Dao, em xem.”
Anh vừa dứt tiếng, Dụ Dao thậm chí còn không có thời gian để hỏi thêm một câu, mấy chiếc thuyền ẩn nấp trong màn đêm ở phía trước liền đồng thời đốt pháo hoa, ở trong tiếng nổ vốn chẳng chói tai, cô sững sờ nhìn qua pháo hoa to lớn tản ra đầy trời.
Mênh ʍôиɠ chói lọi, giống như biển sao trời vừa rồi còn xa xôi không thể chạm tới đột nhiên rơi xuống, nhiệt liệt mà chạy về phía cô, ở trong con ngươi của cô trải rộng màn ánh sáng không có giới hạn.
Dung Dã ôm cô lên trêи đùi, nhìn chằm chằm bên mặt cô nói: “Em thích, xa hơn nữa thì cũng cố gắng lấy tới.”
Dụ Dao không nói nên lời, trong cổ họng là sự ngọt ngào và chua chát quấn quýt mà nghẹn lại, đợi đến khi pháo hoa kết thúc, tiếng thét chói tai phấn khởi của khách khứa bên bờ thoáng yên lặng, cô mới quay đầu nhìn Dung Dã, đôi mắt mờ hơi sương, cô khẽ nói: “Đẹp…”
Dung Dã lau khóe mắt cô: “Dao Dao nói đẹp, vậy thì xem thêm lần nữa.”
Dụ Dao ngây người, còn chưa kịp phản ứng lại ý của anh, bên tai lại một lần nữa nổ vang, màn trời vừa tối đi được mười mấy giây lại một lần nữa được khói lửa long trọng hơn chiếu sáng.
Điểm sáng dập tắt giữa không trung, rơi xuống mặt biển, lại có màu sắc mới tuôn về phía không trung, chiếu đầy tầm mắt Dụ Dao.
Trong tiếng reo hò xa xôi và tiếng nổ vang, Dung Dã ôm cô chặt hơn, thấp giọng cầu khẩn: “Vị phu nhân này, tân hôn vui vẻ, anh có thể cầu xin em…”
“Tặng cho người yêu của em một nụ hôn không?”
Dụ Dao không kịp chờ anh nói xong, cô nhắm mắt lại, trong ánh sáng rực rỡ trời đất, cô cắn mạnh một cái lên đôi môi hơi vểnh của anh.
Dụ Dao cho rằng hôn lễ như vậy là đã đủ hoàn mỹ rồi, nhưng đợi đến khi được Dung Dã dắt xuống thuyền, đi vào phòng tân hôn mà hai người phải qua đêm trong tối nay, nhìn kiểu trang trí cổ điển với phong cách cực kỳ tương phản trong phòng khách, cô mới giật mình nhớ tới, cô vẫn chưa có cơ hội mặc bộ hỉ phục đỏ thắm thêu tơ vàng kia.
Trợ lý cười tủm tỉm đi ra nghênh đón, đưa cô và Dung Dã đi về hướng ngược nhau, cô ấy lặng lẽ nói: “Chị Dao Dao, ban đêm mới thật sự là nghi thức, không có người khác quấy rầy.”
Dụ Dao quay đầu nhìn Dung Dã một cái, Dung Dã cười yếu ớt, ở dưới ánh đèn lưu ly, anh đơn giản đưa tay, hướng về phía cô làm ra động tác tay của đàn ông cổ đại đối với vợ.
Trong lòng cô nhảy lên một cái ầm vang, ý thức được tiếp theo là cái gì.
Bộ hỉ phục đỏ thắm kia, ngay cả mỹ phượng và khăn quàng vai mà cô còn chưa nhìn thấy đều được bày biện trong phòng thay quần áo phong cách cổ trang, so với đạo cụ của bộ phim được đầu tư lớn mà cô từng dùng thì chế tác tinh tế hơn rất nhiều, mấy trợ lý nhanh chóng trang điểm thay quần áo cho cô.
Chờ đến khi đội khăn voan lên, trước mắt cô chỉ còn lại một mảng màu đỏ mềm mại đong đưa, Dụ Dao cuối cùng cũng không nhịn được, mi mắt đã ướt một tầng.
Không chỉ là náo nhiệt.
Không chỉ là trong sự chú ý của nhiều người.
Còn có ban đêm chỉ thuộc về hai người là anh và cô.
Dụ Dao nắm lấy lụa đỏ, được dẫn đến trong phòng, cô ngồi bên chiếc giường mềm mại, cúi đầu nhìn giày cưới thêu gấm trêи chân mình, cùng với giường điều khắc màu gỗ đậm, sau khi những giọt nước mắt đó trôi qua thì cô vẫn luôn cười.
Trong phòng hẳn là có ngọn nến, ánh lửa óng ánh, cô trở thành tiểu tân nương căng thẳng chờ đợi phu quân đi vào.
Dụ Dao vừa vén một góc khăn voan lên, muốn nhìn xem trong phòng có dáng vẻ gì thì hai cánh cửa gỗ liền bị đẩy ra, một vệt áo bào xông vào.
Cô nín thở, lập tức thu lai lại, khóe miệng cong lên, nhịp tim không khỏi tăng nhanh, nghe thấy anh khóa cửa, bước chân càng ngày càng gần, sau đó bàn tay màu trắng kèm theo tay áo lớn đỏ chót đưa qua, đầu ngón tay nắm lấy viền khăn voan của cô rồi vén lên.
Dụ Dao đã từng quay phim, nhìn qua cảnh tượng như vậy rất nhiều lần, không nghĩ tới khoảnh khắc mình thật sự trải qua, trái tim chấn động đến mức ngực đều có chút đau đớn.
Cô giương mắt, trong ánh nến hơi lay động, cô trông thấy Dung Dã đứng trước giường.
Anh vẫn mang mái tóc ngắn mạnh mẽ như vậy nhưng bộ đồ trêи người có màu đỏ giống như trêи người cô, áo bào rộng tay áo lớn, bên hông được buộc chặt lại, phát họa ra đường con hẹp mà trôi chảy, cổ áo giao nhau cũng không được khép quá kín, ngược lại mở rộng vừa đúng, lộ ra cái cổ thon dài và xương quai xanh, bên dưới áo bào lụa mỏng mềm mại nhiều lớp càng làm nổi bật lên vai rộng chân dài.
Dụ Dao chưa từng nhìn thấy anh ăn mặc như vậy, nhất thời nhìn đến ngây ngẩn.
Lòng bàn tay Dung Dã vuốt ve khuôn mặt cô, anh lùi lại một bước, trịnh trọng hướng về phía cô mà khom người xuống, giọng nói thấp mà hấp dẫn.
“Đêm tân hôn, anh không bái trời đất, không bái cha mẹ, chỉ bái em.”
Không có trời đất tiếp đãi nồng hậu với anh.
Không có cha mẹ để anh lớn lên.
Đời này của anh, chỉ có cô, cũng chỉ muốn cô.
Cảm xúc lan tràn của Dụ Dao vào giờ phút này bỗng nhiên sụp đổ, nước mắt trào ra, thuận theo cằm nhỏ xuống hỉ phục.
Cô đứng dậy, cầm một đầu khác của dây lụa đỏ kín đáo đưa cho Dung Dã, cũng chính thức đối bái với anh, cô ngước mắt nén nước mắt cười: “Vậy hai người chúng ta chỉ phải phu thê giao bái.”
Dung Dã từ bên giường cầm lấy hai mảnh hồ lô nhỏ tinh xảo đựng rượu ở bên giường: “Dao Dao, đây là rượu hợp cẩn, cùng nhau uống thì sẽ bạc đầu đến già.”
Dụ Dao sảng kɧօáϊ nhận lấy uống một hơi cạn sạch, mùi rượu cũng không nồng nhưng vẫn khiến cô có chút mụ mị, đôi môi mang theo hơi rượu của Dung Dã cấp bách hôn cô, cuốn lấy đầu lưỡi của cô làm càn mấy giây rồi lại lưu luyến không rời mà lùi lại.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy Dung Dã cười vui vẻ như vậy, sự mù mịt đều rời xa, cả người anh được sự vui vẻ lấp đầy.
Dung Dã đỡ tay cô, khép sát hai mảnh hồ lô lại với nhau, lại tự tay dùng dây đỏ quấn chặt từng vòng từng vòng rồi thắt một cái nút chết không thể nào mở ra được, sau đó anh mới nhìn chăm chú vào Dụ Dao, chỉ chỉ trêи người mình: “Bà xã, nên động phòng hoa chúc rồi, nhưng anh không biết cởi loại quần áo này.”
Vẻ mặt anh thuần khiết: “Em nhìn thấy nhiều rồi, giúp anh.”
Dụ Dao bị mỹ mạo của đại yêu tinh cổ trang tối nay mê hoặc, mượn một chút hơi rượu dần dần dâng lên, cô dứt khoát đẩy Dung Dã ngã xuống giường, bản thân cũng vứt bỏ giày cưới, ngồi bên cạnh anh.
Cô dùng một tay ấn lấy bả vai anh, một tay túm vạt áo của anh, híp mắt, sắc ɖu͙ƈ tràn vào tim mà nói: “Ở đó đừng nhúc nhích, để em làm.”
Trêи tay Dụ Dao không có chút khách sáo nào, hai ba cái là đã kéo dây lưng áo bào của Dung Dã ra, mảng lớn màu đỏ hoàn toàn tản ra.
Cô bỗng nhiên sửng sốt, gương mặt nhanh chóng có màu máu bò lên.
Mẹ nó, đại yêu tinh không mặc áo trong!
Vậy dựa vào cái gì mà cô phải mặc ba lớp trong ba lớp ngoài!
Khí huyết của Dụ Dao dâng lên, cô hít sâu hai hơi, lại đi xử lý cổ áo của mình, vừa phía sức vặn mở ra được một nút, cô liền thấy trời đất quay cuồng, được đôi cánh tay ôm lấy đặt trêи gối, trong nháy mắt vị trí đã thay đổi.
Người đàn ông vào hai phút trước còn tuyên bố không biết mở dùng hai tay nhẹ nhàng mở ra nút thắt phức tạp trêи hỉ phục của cô, có trật tự mà giải quyết từng lớp một, mãi đến khi chỉ còn lại một cái yếm lụa đỏ nhỏ.
Dụ Dao có chút cắn răng, nắm chặt gối.
Lại bị anh gài bẫy!
Lúc mặc yếm cô còn cảm thấy mới mẻ đáng yêu, nhưng bây giờ cô đang nằm nghiêng trêи giường, Dung Dã ở sau lưng cô, hơi nóng bốc hơi lên không ngừng nhảy lên một cách điên cuồng.
Cô miệng đắng lưỡi khô mà hít thở.
Dung Dã dùng một tay ôm lấy cô, một tay ở phía trước cô, nắm lấy chiếc áo nhỏ bằng lụa mỏng còn chưa kịp lấy đi của cô.
Nhưng nút thắt của cái yếm lại được buộc ở phía sau cổ cô.
Dụ Dao khó chịu, muốn dứt khoát tự mình thay anh đi mở ra.
Dung Dã không dùng tay, trực tiếp cúi đầu xuống, cắn một đầu nút thắt, không nhanh không chậm mà kéo ra.
Trong khoảnh khắc nó lỏng lẻo rơi ra, trong tai Dụ Dao nổ vang, cô nghe thấy trong giọng nói lành lạnh trời sinh kia của anh trộn đầy sự khàn khàn, anh thấp giọng nói với cô: “Đừng nhúc nhích, cởi quần áo cho Dao Dao, là chức trách của phu quân.”