Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!
Chương 88: Một đêm an yên
“Chẳng lẽ em không nhìn ra là răng giả sao?” - Lâm Vĩ Phong mặt không đổi sắt nói dối ứng phó tình huống.
“Giả sao? Em thấy thật lắm mà.” - Khả Hân theo bản năng duỗi ngón tay qua muốn gõ thử vào răng giả của ‘Lâm Vĩ Thành’ lại không ngờ rằng anh lại ngậm lấy ngón tay của cô.
Khả Hân bất động, không dám động cũng không dám phản ứng gì. Cõi lòng vốn dĩ đang bình yên của cô lại gợn sóng dữ dội.
“Anh… anh cắn em làm gì?” - Khả Hân vội vàng rút ngón tay lại, trên đó còn đọng nước bọt của Lâm Vĩ Phong.
“Anh mệt rồi, chúng ta ngủ sớm đi.” - Ngón tay vừa chạm qua một chút đã đốt lên ngọn lửa trong lòng anh, một chút thân mật này tất nhiên không đủ thỏa mãn Lâm Vĩ Phong.
“Được.” - Khả Hân không hề để ý đến chữ ‘chúng ta’ của anh, Khả Hân cho rằng bây giờ cô và anh sẽ mạnh ai về phòng nấy đi ngủ.
Khả Hân vẫn như cũ hy vọng Lâm Vĩ Thành có thể đối đãi với cô như người nhà, không bài xích cô nữa, cho phép cô giống như quản gia Thuận và dì Ba được vào phòng chăm sóc cho anh.
“Vĩ Thành, nếu anh đã xem em là vợ của anh rồi thì để em được vào phòng điều trị đi. Em không cần anh đối tốt với em, chỉ cần anh xem em như dì Ba, tin tưởng giao chuyện sinh hoạt ăn uống hàng ngày của anh cho em.”
Khả Hân đợi một lúc lâu cũng không thấy trả lời, cô cẩn thận đẩy xe lăn cho anh hướng về giường.
“Nếu anh không hứa với em, em sẽ cảm thấy bản thân rất vô dụng đó.”
Hai mắt Lâm Vĩ Phong lúc này có chút mệt mỏi, trĩu nặng xuống, anh lười biếng nói một câu:
“Có lẽ khi chúng ta ngủ với nhau một đêm thì em sẽ thấy hết vô dụng.”
Khả Hân lúc này mới biết là anh muốn ngủ cùng cô, Khả Hân không đành lòng từ chối. Cô thấy bộ dạng anh đúng là mệt mỏi nên tự trấn an bản thân anh sẽ không làm ra hành động gì quá mức đâu.
Khả Hân đỡ Lâm Vĩ Phong từ xe lăn lên giường, cô cũng ngoan ngoãn nằm xuống cạnh anh. Bởi vì bộ da giả này quá khó chịu còn hơi nặng nề nên khi Lâm Vĩ Thành vòng tay ôm lấy eo của Khả Hân, cô cảm thấy anh dùng rất nhiều sức, eo cô cũng ê ê đau.
“Vĩ Thành, anh làm sao vậy? Anh ôm em hơi… chặt.” - Khả Hân nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay đang siết lấy eo mình của anh.
“Ừm… anh khó chịu…” - Lâm Vĩ Phong không buông lỏng tay ra, còn ở vành tay cô thổi qua thổi lại mấy vòng.
Khả Hân chỉ cần hơi nhúc nhích phản kháng một chút, Lâm Vĩ Phong sẽ cắn nhẹ vào vành tai cô. Thỉnh thoảng còn khẽ **** *** một chút, bàn tay còn lại không ôm eo cô anh cũng không để trống.
Lâm Vĩ Phong thích nghịch những lọn tóc mai của cô, xoay vòng rồi lại buông ra, thỉnh thoảng nó còn tỏa ra thứ hương nhàn nhạt thanh mát. Đó là mùi hương chỉ có ở trên người của Khả Hân.
Khả Hân yên lặng nằm ở đó, cô đột nhiên nhận ra một chuyện. Có một người cũng thích nghịch tóc cô như vậy, động tác cũng rất giống nhau, chính là Lâm Vĩ Phong. Khả Hân vừa nghĩ Lâm Vĩ Phong tới là lại cố đẩy đi hồi tưởng đó, cô đang nằm cạnh chồng mình sao có thể nhớ nhung người đàn ông khác được.
Khả Hân trong lòng giằng co một hồi cũng mệt quá mà ngủ thiếp đi trong lồng ngực của anh. Lâm Vĩ Phong nghe tiếng thở đều đều của cô mới từ từ rút tay ra ngồi dậy. Anh cởi bỏ hết lớp da giả vướng víu cả người trở về trạng thái nhẹ nhàng.
Lâm Vĩ Phong đứng ngắm Khả Hân, lúc ngủ rất yên tĩnh, hai má luôn ửng hồng như vậy, làn da trắng nõn tinh khiết giống như chính bản thân cô. Lâm Vĩ Phong không cần ai kích thích, chỉ cần nghĩ tới dáng vẻ của cô lúc lao vào mình dụ dỗ thì bản thân cũng đủ động tình rồi.
Lúc trước còn thắc mắc sao anh trai lại chọn một người phụ nữ tầm thường như vậy làm vợ anh, chịu trách nhiệm sinh con cho anh. Hóa ra là vì cô sạch sẽ, ngây thơ chưa từng bị chạm qua. Đối với người có tính nghi ngờ cao như Lâm Vĩ Phong, chuyện này thật sự quan trọng.
Anh trai muốn anh sớm sinh con, thật lòng Lâm Vĩ Phong chưa từng nghĩ đến. Đưa một đứa nhỏ đến thế gian này liệu là phước lành hay tội ác? Anh không dám chắc mình sẽ cho đứa nhỏ được một gia đình hạnh phúc và cả cuộc đời bình yên.
Lâm Vĩ Phong nằm xuống bên cạnh Khả Hâu, một tay ôm eo cô, một tay từ từ đưa vào trong váy ngủ…
Trong căn phòng kho nơi nhốt Lý Tuyết Dung, tràn ngập mùi máu tươi. Khuôn mặt như búp bê sứ của Lý Tuyết Dung cộng với cơ thể nhiễm đỏ nhiều chỗ khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Lê Thời sợ bị vẻ mặt thiên sứ này dụ hoặc, càng sợ quay lưng đi bị nữ ác ma đâm cho một nhát.
“Cô đừng nhìn tôi, vô dụng thôi. Khi nãy tôi đã gọi mấy cuộc cho anh Phong, anh ấy đều không muốn nghe tới tên cô nữa. Bây giờ có khi đã tắt âm rồi đi ngủ rồi.” - Lê Thời đưa điện thoại ra cho cô ta xem.
“Vậy thì anh gọi vào điện thoại nhà đi.” - Lý Tuyết Dung liếm liếm môi, vô cùng bình tĩnh nói.
“Gọi vào điện thoại nhà? Bây giờ là nửa đêm đó cô hai, giờ mà gọi qua đó là cô muốn hại chết tôi rồi.”
Lê Thời ôm trán, cậu ta thật sự không nhẫn tâm làm gì Lý Tuyết Dung nhưng mà bị cô xoay vòng thế này cậu cũng sắp bị bức điên rồi. Lý Tuyết Dung cứ dùng đôi mắt ướt át thiết tha hỏi Lê Thời, anh có phải là đàn ông không, anh có tình người không.
Lê Thời thật sự là chịu thua ánh mắt đó Lý Tuyết Dung, cậu ta cảm giác nếu như không giúp cô ta thì mình sẽ trở thành người vô tình ác độc. Lê Thời ủ rũ móc di động ra, gọi qua bên biệt thự.
“Lần này mà gọi được thì cô chờ sẵn nhìn tôi bị đánh bầm mình đi.”
Lý Tuyết Dung nhanh chóng lau nước mắt trên khóe mi, cô ta có thể chấp nhận chuyện bị giam cầm. Cô ta cũng chịu đựng nổi sự tra tấn dày vò này nhưng Lý Tuyết Dung vẫn muốn được nhìn thấy Lâm Vĩ Phong nhiều hơn.
Chỉ cần có Lâm Vĩ Phong, dù là địa ngục trong mắt cô ta vẫn là thiên đường.
Kết quả là gần một giờ sáng, điện thoại chính ở biệt thự vang lên ầm ỉ đánh thức mọi người ở nhà họ Lâm. Ngoại trừ phòng điều trị của Lâm Vĩ Thành thì hầu như ai cũng lờ mờ nghe được.
Tiếng chuông vang lên mấy hồi nữa thì có người nghe, Khả Hân dụi dụi mắt vội muốn ngồi dậy:
“Giờ này còn có điện thoại sao… người gọi tới chắc phải đang gấp lắm.”
Lâm Vĩ Phong ở bên cạnh cũng lười biếng “Ừm” một tiếng còn chưa mở mắt, Lâm Vĩ Phong ngủ còn sâu hơn cả Khả Hân. Mấy ngày vừa qua mệt mỏi, giờ lại có Khả Hân Bên trong lòng ngực, anh thật sự đã ngủ rất ngon. Cảm giác gia đình đơn giản ấm áp này dường như Lâm Vĩ Thanh chưa từng được trả qua trước đây.
Khả Hân lúc này mới ý thức được người đêm qua ngủ cùng mình chính là ‘Lâm Vĩ Thành’, hơn nữa cánh tay đang ôm eo cô vẫn rất chặt.
“Vĩ Thành…” - Cô gọi một tiếng rồi vươn tay mở đèn ở đầu giường.
“Đừng bật đèn!” - Lâm Vĩ Phong nghiến răng nói, âm thanh có chút gấp gáp.
Tối qua vì để ngủ ngon mà anh đã gỡ máy biến âm ra vậy nên hiện tại dù có cố gắng đè nén âm thanh xuống cũng không tạo ra được giọng điệu giống như Lâm Vĩ Thành.
“Vĩ Thành?” - Khả Hân nghi ngờ quay sang muốn nhìn anh, bởi vì khi chạm vào cánh tay của anh, cô cảm thấy nó rất trơn bóng, không giống như người bị thương.
Ngay lúc ánh đèn vừa sáng lên, Lâm Vĩ Phong đã nhanh tay lẹ mắt lấy chăn phủ lên người từ đầu đến chân. Khả Hân thấy anh trùm kính như vậy, khó hiểu nói:
“Vĩ Thành, anh đang làm gì vậy?”
“Anh không muốn làm em sợ.” - Lâm Vĩ Phong đè nén âm thanh trầm hết mức có thể.
“Em không có sợ…” - Khả Hân không ngờ ‘Lâm Vĩ Thành’ lại vì nghĩ đến cảm nhận của cô, sợ dọa cô mà tự che kín mình.
“Đừng che, em không có sợ mà.” - Khả Hân nhích lại gần anh, dịu dàng đưa tay muốn gỡ chăn ra.
Khả Hân không ngờ chồng và cô mặc dù ít gặp gỡ nhưng đối với cô rất ân cần. Dù cho mấy ngày trước, cô và Lâm Vĩ Phong còn cùng ngủ với nhau, vậy mà ‘Lâm Vĩ Thành’ cũng không tỏ ra chán ghét cô. Trong lòng Khả Hân càng thêm hổ thẹn với thân phận làm vợ của mình.
“Nhị thiếu gia! Nhị thiếu gia!” - Dưới lầu truyền lên tiếng gọi của quản gia Thuận, không chỉ có gọi mà quản gia còn vội vã chạy lên lầu.
Lâm Vĩ Phong trốn ở trong tấm chăn nhíu mày, quản gia rõ ràng biết anh đang đóng giả làm anh trai còn chạy khắp nơi gọi tên anh làm gì? Không lẽ muốn để Khả Hân biết anh đang lừa gạt cô hay sao?
“Khả Hân, ra ngoài xem chuyện gì đi.” - Anh nhanh trí mau kiếm cách dời sự chú ý của cô.
“Được, để em đi xem.” - Khả Hân bước xuống giường ra ngoài xem, dù sao tiếng gọi của quản gia cũng gấp gáp như thế hẳn là có chuyện lớn.
“Giả sao? Em thấy thật lắm mà.” - Khả Hân theo bản năng duỗi ngón tay qua muốn gõ thử vào răng giả của ‘Lâm Vĩ Thành’ lại không ngờ rằng anh lại ngậm lấy ngón tay của cô.
Khả Hân bất động, không dám động cũng không dám phản ứng gì. Cõi lòng vốn dĩ đang bình yên của cô lại gợn sóng dữ dội.
“Anh… anh cắn em làm gì?” - Khả Hân vội vàng rút ngón tay lại, trên đó còn đọng nước bọt của Lâm Vĩ Phong.
“Anh mệt rồi, chúng ta ngủ sớm đi.” - Ngón tay vừa chạm qua một chút đã đốt lên ngọn lửa trong lòng anh, một chút thân mật này tất nhiên không đủ thỏa mãn Lâm Vĩ Phong.
“Được.” - Khả Hân không hề để ý đến chữ ‘chúng ta’ của anh, Khả Hân cho rằng bây giờ cô và anh sẽ mạnh ai về phòng nấy đi ngủ.
Khả Hân vẫn như cũ hy vọng Lâm Vĩ Thành có thể đối đãi với cô như người nhà, không bài xích cô nữa, cho phép cô giống như quản gia Thuận và dì Ba được vào phòng chăm sóc cho anh.
“Vĩ Thành, nếu anh đã xem em là vợ của anh rồi thì để em được vào phòng điều trị đi. Em không cần anh đối tốt với em, chỉ cần anh xem em như dì Ba, tin tưởng giao chuyện sinh hoạt ăn uống hàng ngày của anh cho em.”
Khả Hân đợi một lúc lâu cũng không thấy trả lời, cô cẩn thận đẩy xe lăn cho anh hướng về giường.
“Nếu anh không hứa với em, em sẽ cảm thấy bản thân rất vô dụng đó.”
Hai mắt Lâm Vĩ Phong lúc này có chút mệt mỏi, trĩu nặng xuống, anh lười biếng nói một câu:
“Có lẽ khi chúng ta ngủ với nhau một đêm thì em sẽ thấy hết vô dụng.”
Khả Hân lúc này mới biết là anh muốn ngủ cùng cô, Khả Hân không đành lòng từ chối. Cô thấy bộ dạng anh đúng là mệt mỏi nên tự trấn an bản thân anh sẽ không làm ra hành động gì quá mức đâu.
Khả Hân đỡ Lâm Vĩ Phong từ xe lăn lên giường, cô cũng ngoan ngoãn nằm xuống cạnh anh. Bởi vì bộ da giả này quá khó chịu còn hơi nặng nề nên khi Lâm Vĩ Thành vòng tay ôm lấy eo của Khả Hân, cô cảm thấy anh dùng rất nhiều sức, eo cô cũng ê ê đau.
“Vĩ Thành, anh làm sao vậy? Anh ôm em hơi… chặt.” - Khả Hân nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay đang siết lấy eo mình của anh.
“Ừm… anh khó chịu…” - Lâm Vĩ Phong không buông lỏng tay ra, còn ở vành tay cô thổi qua thổi lại mấy vòng.
Khả Hân chỉ cần hơi nhúc nhích phản kháng một chút, Lâm Vĩ Phong sẽ cắn nhẹ vào vành tai cô. Thỉnh thoảng còn khẽ **** *** một chút, bàn tay còn lại không ôm eo cô anh cũng không để trống.
Lâm Vĩ Phong thích nghịch những lọn tóc mai của cô, xoay vòng rồi lại buông ra, thỉnh thoảng nó còn tỏa ra thứ hương nhàn nhạt thanh mát. Đó là mùi hương chỉ có ở trên người của Khả Hân.
Khả Hân yên lặng nằm ở đó, cô đột nhiên nhận ra một chuyện. Có một người cũng thích nghịch tóc cô như vậy, động tác cũng rất giống nhau, chính là Lâm Vĩ Phong. Khả Hân vừa nghĩ Lâm Vĩ Phong tới là lại cố đẩy đi hồi tưởng đó, cô đang nằm cạnh chồng mình sao có thể nhớ nhung người đàn ông khác được.
Khả Hân trong lòng giằng co một hồi cũng mệt quá mà ngủ thiếp đi trong lồng ngực của anh. Lâm Vĩ Phong nghe tiếng thở đều đều của cô mới từ từ rút tay ra ngồi dậy. Anh cởi bỏ hết lớp da giả vướng víu cả người trở về trạng thái nhẹ nhàng.
Lâm Vĩ Phong đứng ngắm Khả Hân, lúc ngủ rất yên tĩnh, hai má luôn ửng hồng như vậy, làn da trắng nõn tinh khiết giống như chính bản thân cô. Lâm Vĩ Phong không cần ai kích thích, chỉ cần nghĩ tới dáng vẻ của cô lúc lao vào mình dụ dỗ thì bản thân cũng đủ động tình rồi.
Lúc trước còn thắc mắc sao anh trai lại chọn một người phụ nữ tầm thường như vậy làm vợ anh, chịu trách nhiệm sinh con cho anh. Hóa ra là vì cô sạch sẽ, ngây thơ chưa từng bị chạm qua. Đối với người có tính nghi ngờ cao như Lâm Vĩ Phong, chuyện này thật sự quan trọng.
Anh trai muốn anh sớm sinh con, thật lòng Lâm Vĩ Phong chưa từng nghĩ đến. Đưa một đứa nhỏ đến thế gian này liệu là phước lành hay tội ác? Anh không dám chắc mình sẽ cho đứa nhỏ được một gia đình hạnh phúc và cả cuộc đời bình yên.
Lâm Vĩ Phong nằm xuống bên cạnh Khả Hâu, một tay ôm eo cô, một tay từ từ đưa vào trong váy ngủ…
Trong căn phòng kho nơi nhốt Lý Tuyết Dung, tràn ngập mùi máu tươi. Khuôn mặt như búp bê sứ của Lý Tuyết Dung cộng với cơ thể nhiễm đỏ nhiều chỗ khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Lê Thời sợ bị vẻ mặt thiên sứ này dụ hoặc, càng sợ quay lưng đi bị nữ ác ma đâm cho một nhát.
“Cô đừng nhìn tôi, vô dụng thôi. Khi nãy tôi đã gọi mấy cuộc cho anh Phong, anh ấy đều không muốn nghe tới tên cô nữa. Bây giờ có khi đã tắt âm rồi đi ngủ rồi.” - Lê Thời đưa điện thoại ra cho cô ta xem.
“Vậy thì anh gọi vào điện thoại nhà đi.” - Lý Tuyết Dung liếm liếm môi, vô cùng bình tĩnh nói.
“Gọi vào điện thoại nhà? Bây giờ là nửa đêm đó cô hai, giờ mà gọi qua đó là cô muốn hại chết tôi rồi.”
Lê Thời ôm trán, cậu ta thật sự không nhẫn tâm làm gì Lý Tuyết Dung nhưng mà bị cô xoay vòng thế này cậu cũng sắp bị bức điên rồi. Lý Tuyết Dung cứ dùng đôi mắt ướt át thiết tha hỏi Lê Thời, anh có phải là đàn ông không, anh có tình người không.
Lê Thời thật sự là chịu thua ánh mắt đó Lý Tuyết Dung, cậu ta cảm giác nếu như không giúp cô ta thì mình sẽ trở thành người vô tình ác độc. Lê Thời ủ rũ móc di động ra, gọi qua bên biệt thự.
“Lần này mà gọi được thì cô chờ sẵn nhìn tôi bị đánh bầm mình đi.”
Lý Tuyết Dung nhanh chóng lau nước mắt trên khóe mi, cô ta có thể chấp nhận chuyện bị giam cầm. Cô ta cũng chịu đựng nổi sự tra tấn dày vò này nhưng Lý Tuyết Dung vẫn muốn được nhìn thấy Lâm Vĩ Phong nhiều hơn.
Chỉ cần có Lâm Vĩ Phong, dù là địa ngục trong mắt cô ta vẫn là thiên đường.
Kết quả là gần một giờ sáng, điện thoại chính ở biệt thự vang lên ầm ỉ đánh thức mọi người ở nhà họ Lâm. Ngoại trừ phòng điều trị của Lâm Vĩ Thành thì hầu như ai cũng lờ mờ nghe được.
Tiếng chuông vang lên mấy hồi nữa thì có người nghe, Khả Hân dụi dụi mắt vội muốn ngồi dậy:
“Giờ này còn có điện thoại sao… người gọi tới chắc phải đang gấp lắm.”
Lâm Vĩ Phong ở bên cạnh cũng lười biếng “Ừm” một tiếng còn chưa mở mắt, Lâm Vĩ Phong ngủ còn sâu hơn cả Khả Hân. Mấy ngày vừa qua mệt mỏi, giờ lại có Khả Hân Bên trong lòng ngực, anh thật sự đã ngủ rất ngon. Cảm giác gia đình đơn giản ấm áp này dường như Lâm Vĩ Thanh chưa từng được trả qua trước đây.
Khả Hân lúc này mới ý thức được người đêm qua ngủ cùng mình chính là ‘Lâm Vĩ Thành’, hơn nữa cánh tay đang ôm eo cô vẫn rất chặt.
“Vĩ Thành…” - Cô gọi một tiếng rồi vươn tay mở đèn ở đầu giường.
“Đừng bật đèn!” - Lâm Vĩ Phong nghiến răng nói, âm thanh có chút gấp gáp.
Tối qua vì để ngủ ngon mà anh đã gỡ máy biến âm ra vậy nên hiện tại dù có cố gắng đè nén âm thanh xuống cũng không tạo ra được giọng điệu giống như Lâm Vĩ Thành.
“Vĩ Thành?” - Khả Hân nghi ngờ quay sang muốn nhìn anh, bởi vì khi chạm vào cánh tay của anh, cô cảm thấy nó rất trơn bóng, không giống như người bị thương.
Ngay lúc ánh đèn vừa sáng lên, Lâm Vĩ Phong đã nhanh tay lẹ mắt lấy chăn phủ lên người từ đầu đến chân. Khả Hân thấy anh trùm kính như vậy, khó hiểu nói:
“Vĩ Thành, anh đang làm gì vậy?”
“Anh không muốn làm em sợ.” - Lâm Vĩ Phong đè nén âm thanh trầm hết mức có thể.
“Em không có sợ…” - Khả Hân không ngờ ‘Lâm Vĩ Thành’ lại vì nghĩ đến cảm nhận của cô, sợ dọa cô mà tự che kín mình.
“Đừng che, em không có sợ mà.” - Khả Hân nhích lại gần anh, dịu dàng đưa tay muốn gỡ chăn ra.
Khả Hân không ngờ chồng và cô mặc dù ít gặp gỡ nhưng đối với cô rất ân cần. Dù cho mấy ngày trước, cô và Lâm Vĩ Phong còn cùng ngủ với nhau, vậy mà ‘Lâm Vĩ Thành’ cũng không tỏ ra chán ghét cô. Trong lòng Khả Hân càng thêm hổ thẹn với thân phận làm vợ của mình.
“Nhị thiếu gia! Nhị thiếu gia!” - Dưới lầu truyền lên tiếng gọi của quản gia Thuận, không chỉ có gọi mà quản gia còn vội vã chạy lên lầu.
Lâm Vĩ Phong trốn ở trong tấm chăn nhíu mày, quản gia rõ ràng biết anh đang đóng giả làm anh trai còn chạy khắp nơi gọi tên anh làm gì? Không lẽ muốn để Khả Hân biết anh đang lừa gạt cô hay sao?
“Khả Hân, ra ngoài xem chuyện gì đi.” - Anh nhanh trí mau kiếm cách dời sự chú ý của cô.
“Được, để em đi xem.” - Khả Hân bước xuống giường ra ngoài xem, dù sao tiếng gọi của quản gia cũng gấp gáp như thế hẳn là có chuyện lớn.
Tác giả :
Kình Lạc Ngạn