Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!
Chương 16: Tôi chưa từng xem cô là chị dâu
Lâm Vĩ Phong nhìn hai mi mắt rung rung của cô cộng thêm gương mặt dịu dàng xấu hổ, bộ phận nào đó phía dưới càng lúc càng căng trướng. Vĩ Phong đưa tay day day thái dương, anh không phải là kiểu người không biết kiềm chế bản thân, nhưng hôm nay thật sự là bị dục hỏa thiêu đốt đến cổ họng khô khốc.
‘Chắc do mình lâu quá không chạm vào phụ nữ’, anh nghĩ thầm.
Anh vẫn luôn là người có sự phòng vệ rất cao, hôm nay lại có thể nổi lên tâm tư với một cô gái mà anh còn đang nghi ngờ thì đúng là lạ. Vẫn là câu nói đó, thứ gì càng không nắm bắt được thì người càng thấy sợ.
“Được rồi, em và Vĩ Phong đều không cần vào phòng điều trị chăm sóc anh, cứ để việc này cho bác sĩ Kiên làm đi. Một tuần anh đi điều trị, em và Vĩ Phong phải hoàn thuận với nhau, đừng lại gây gổ sinh sự.”
“Em biết rồi.” - Khả Hân dịu dàng gật đầu nhưng trong lòng lại đang kêu gào ‘Anh mau đi nói mấy lời này với em trai của anh đi kìa’.
Khả Hân cảm thấy mình không thể cứ chịu ủy khuất mãi nên đưa ra một chủ ý:
“Vĩ Thành, chúng ta chuyển xuống phòng khách tầng dưới đi.”
Chuyển xuống phòng khách tầng dưới? Rốt cuộc cô định làm gì?
“Vì sao phải làm vậy?
“Chuyện… chuyện này là vì Vĩ Phong, em thấy cậu ấy đi làm về khuya, hẳn là mệt mỏi lắm chúng ta nhường phòng ở tầng hai cho cậu ấy đi.” - Khả Hân viện đại lý do.
“Nếu sợ Vĩ Phong đi làm về vất vả mệt nhọc thì nên để nó ở tầng 1 chứ, sao lại là tầng 2?” - Anh thật sự có chút bó tay với Khả Hân, viện đại một cái cớ thôi mà có thể chọn một cái cớ phi logic tới vậy.
“Nhưng phòng khách dưới lầu không có nhà tắm mà Vĩ Phong thích.” - Khả Hân hít sâu một hơi nói vào trọng tâm - “Bây giờ chúng ta đã kết hôn rồi, anh và Vĩ Phong cũng không thể như trước tùy ý tắm rửa cùng một phòng, thật sự bất tiện lắm.”
Vĩ Phong cuối cùng cũng hiểu Khả Hân quanh co lòng vòng nửa ngày là muốn nói cái gì. Cô muốn cáo trạng với ‘Lâm Vĩ Thành’ chuyện anh tự tiện vào đây tắm rửa bị cô bắt gặp.
Chuyện đó rõ ràng người bị thiệt chính là anh, phải biết có bao nhiêu người phụ nữ thèm khát thân thể của Lâm Vĩ Phong này.
‘Cô được nhìn thấy chính là may mắn của cô, còn ở đây tỏ ra mình là người bị hại à?’
“Được rồi, anh sẽ nói với Vĩ Phong, bảo nó đừng đến phòng tắm ở lầu 2 nữa. Nếu để em nhìn thấy thì đúng là thiệt thòi cho nó quá.”
‘Thiệt thòi? Vĩ Thành nói rằng người thiệt thòi là em trai của anh ấy chứ không phải là mình?’, Khả Hân cắn môi, không thể phủ nhận cô thật sự thấy tủi thân.
Vĩ Thành vô cùng thiên vị em trai, dù là chuyện gì trong mắt anh thì em trai cũng là đúng. Cô biết một người vợ như cô không thể so sánh được, nhưng chuyện trong lòng khó chịu không sao tránh được.
Tuy Khả Hân không vui nhưng lại ngủ rất ngon lành còn Lâm Vĩ Phong thì không may mắn như vậy. Bức bối cả đêm, muốn ăn không ăn được, dục vọng không được giải tỏa thì ai có thể ngủ ngon cho được.
Thời điểm Khả Hân thức dậy đã thấy bên cạnh không còn bóng dáng của ‘Lâm Vĩ Thành’. Cô dụi dụi mắt, cứ tưởng đêm qua sẽ là một đêm khó ngủ, không ngờ cô lại ngủ ngon đến vậy.
Nhớ lại những chuyện xảy ra đêm qua, Khả Hân hơi hơi đỏ mặt. Cô thật sự không ngờ nơi đó của ‘Lâm Vĩ Thành’ vẫn còn hoạt động rất tốt. Vốn tưởng rằng cô chỉ chăm sóc những chuyện ăn mặc ngủ nghỉ thường ngày của anh thôi. Bây giờ thêm cả việc kia nữa thì cô nên làm sao?
Cũng may là đêm qua anh vẫn là người đàn ông tốt không có ép buộc cô làm cái gì hết. Nhưng không biết chuyện này có thể kéo dài bao lâu, thôi thì được bao lâu thì mừng bấy lâu vậy.
Khả Hân vui vẻ ngồi dậy thu dọn chăn gối, lúc cô cầm chăn lên thì phát hiện có một thứ gì đó nhìn giống như một đồng tiền xu rồi xuống. Cô cúi xuống nhặt lên, nhận ra đây không phải đồng xu, đây là một thiết bị điện tử rất tinh vi.
Cái này là đồ vật gì vậy? Khả Hân nghi hoặc đem nó bỏ vào trong túi, cô định một lát sẽ đi xuống hỏi quản gia Thuận, có khi là đồ vật của anh Vĩ Thành. Thật ra đây chính là máy biến âm Lâm Vĩ Phong vẫn dùng để mạo danh anh trai.
Cô vội vàng xuống lầu, muốn tranh thủ gặp Lâm Vĩ Thành lần nữa trước khi anh vào phòng điều trị nhưng dì Ba nói cô dậy muộn rồi. Khả Hân có chút mất mát, sau đó cũng vội đi tìm quản gia Thuận nói về thiết bị nhặt được lúc sáng:
“Quản gia Thuận, anh xem thử đây là thứ gì? Tôi tìm được trên giường, cái này nhìn giống như thiết bị nghe lén vậy. Nếu thật sự là thiết bị nghe lén, có phải là có người muốn gây bất lợi cho anh Vĩ Thành không?”
Khả Hân cảm thấy có thể tin tưởng được quản gia Thuận, hơn nữa chuyện này đúng là phải chú ý. Lâm Vĩ Thành đã từng trải qua một vụ hỏa hoạn thảm khốc như vậy, có thể giữ được mạng là chuyện may mắn cỡ nào, mọi chuyện bây giờ đều phải cẩn thận từng chút.
Quản gia Thuận vừa nhìn qua liền nhận ra cái máy này chính là máy biến âm Lâm Vĩ Phong vẫn gắn trên cổ. Bây giờ Khả Ân bảo là nhặt được trên giường, vậy khác nào nói đêm qua bọn họ đã ngủ cùng nhau. Đây chính là một chuyện vui lớn đó!
Lâm Vĩ Phong từ trên lầu đi xuống giật lấy máy biến âm từ trong tay Khả Hân, lãnh đạm nói:
“Tôi sẽ điều tra.”
Khả Hân biết sự quan tâm của Vĩ Phong dành cho anh trai không ai có thể so được nên cũng yên tâm để anh điều tra chuyện này.
“Một tuần này anh Vĩ Thành sẽ ở trong phòng điều trị tiến hành trị liệu, cô đừng đến phòng điều trị quấy rầy anh ấy. Ngoan ngoãn ở trong nhà, đừng rảnh rỗi lại đi sinh sự nữa.” - Lâm Vĩ Phong ngồi vào bàn ăn, thong thả nói.
“Lâm Vĩ Phong? Anh có nói ngược không vậy? Người không nên sinh sự làm xằng làm bậy nữa chính là anh đó.” - Cô nghiến răng nói thêm một câu - “Yêu cầu anh sau này tôn trọng người chị dâu là tôi đây.”
Lâm Vĩ Phong không cách nào liên tưởng hình ảnh nhu thuận ngoan ngoãn khiến người ta yêu thương của Khả Hân với dáng vẻ như một con nhím xù lông này là một người được.
“Tôi trước nay chưa từng xem cô là chị dâu vậy nên ở trước mặt tôi đừng nhắc đến hai chữ ‘chị dâu’ đó.” - Lâm Vĩ Phong hừ lạnh một tiếng, vừa nói vừa thong thả cắt bít tết.
“...” - Khả Hân thật sự không còn gì để nói với Lâm Vĩ Phong nữa. Hôm qua cô đã hứa với ‘Vĩ Thành’ sẽ đối xử tốt với Vĩ Phong, nhưng với người có tính cách ngang ngược, vô lễ như vậy thì bảo cô nên nhẫn nhịn thế nào mới được?
Lâm Vĩ Phong lại chẳng để tâm gì đến dáng vẻ bừng bừng lửa giận của cô, anh lấy ra một tấm thẻ, kẹp giữa hai ngón tay đưa đến trước mặt cô:
“Cầm lấy đi, trong này có gấp mấy lần 50.000 đô cô cần.”
Khả Hân ngẩn ra, cô không ngờ anh vẫn còn nhớ chuyện cô cần tiền. Anh đưa có tiền lúc này chính là muốn vừa đấm vừa xoa hay sao? Cô không có dễ dàng bị chi phối như vậy.
“Cảm ơn ý tốt của anh nhưng tôi đã có biện pháp khác rồi.” - Khả Hân không nuốt nổi viên đạn bọc đường này, quan trọng là cô đã được Mỹ Ân trợ giúp rồi.
“Tiền mà cô đã lấy từ nhà họ Đặng mau mang trả lại đi. Hiện tại cô là người của nhà họ Lâm. Cô quên thân phận của mình hay sao? Cô là thiếu phu nhân của Lâm gia, cô không cần mặt mũi nhưng chúng tôi cần. Đừng để người ta ở bên ngoài rêu rao, nhà họ Lâm có một thiếu phu nhân cũng không nuôi nổi.”
Mặc dù lời nói của Lâm Vĩ Phong thật sự khó nghe nhưng Khả Hân cũng biết là nó đều có lý. Cô đã gả cho Lâm Vĩ Thành, thì là người của nhà họ Lâm, hành động lời nói đều mang danh nghĩa của Lâm gia. Việc cô đi về nhà của chú mượn tiền thật sự là làm mất mặt nhà họ Lâm. Chỉ là cô không ngờ, Lâm Vĩ Phong lại sắc bén như vậy sớm đã đoán ra cô vay tiền từ đâu.
Thấy Khả Hân vẫn còn đứng ngây ra đó nhìn chằm chằm tấm thẻ ngân hàng nhưng không nhận lấy, anh dùng tấm thẻ gõ nhẹ vào tay cô:
“Cầm lấy đi, cứ dùng tự nhiên, không phải tiết kiệm cho tôi đâu, sau này ngoan ngoãn là được.”
‘Chắc do mình lâu quá không chạm vào phụ nữ’, anh nghĩ thầm.
Anh vẫn luôn là người có sự phòng vệ rất cao, hôm nay lại có thể nổi lên tâm tư với một cô gái mà anh còn đang nghi ngờ thì đúng là lạ. Vẫn là câu nói đó, thứ gì càng không nắm bắt được thì người càng thấy sợ.
“Được rồi, em và Vĩ Phong đều không cần vào phòng điều trị chăm sóc anh, cứ để việc này cho bác sĩ Kiên làm đi. Một tuần anh đi điều trị, em và Vĩ Phong phải hoàn thuận với nhau, đừng lại gây gổ sinh sự.”
“Em biết rồi.” - Khả Hân dịu dàng gật đầu nhưng trong lòng lại đang kêu gào ‘Anh mau đi nói mấy lời này với em trai của anh đi kìa’.
Khả Hân cảm thấy mình không thể cứ chịu ủy khuất mãi nên đưa ra một chủ ý:
“Vĩ Thành, chúng ta chuyển xuống phòng khách tầng dưới đi.”
Chuyển xuống phòng khách tầng dưới? Rốt cuộc cô định làm gì?
“Vì sao phải làm vậy?
“Chuyện… chuyện này là vì Vĩ Phong, em thấy cậu ấy đi làm về khuya, hẳn là mệt mỏi lắm chúng ta nhường phòng ở tầng hai cho cậu ấy đi.” - Khả Hân viện đại lý do.
“Nếu sợ Vĩ Phong đi làm về vất vả mệt nhọc thì nên để nó ở tầng 1 chứ, sao lại là tầng 2?” - Anh thật sự có chút bó tay với Khả Hân, viện đại một cái cớ thôi mà có thể chọn một cái cớ phi logic tới vậy.
“Nhưng phòng khách dưới lầu không có nhà tắm mà Vĩ Phong thích.” - Khả Hân hít sâu một hơi nói vào trọng tâm - “Bây giờ chúng ta đã kết hôn rồi, anh và Vĩ Phong cũng không thể như trước tùy ý tắm rửa cùng một phòng, thật sự bất tiện lắm.”
Vĩ Phong cuối cùng cũng hiểu Khả Hân quanh co lòng vòng nửa ngày là muốn nói cái gì. Cô muốn cáo trạng với ‘Lâm Vĩ Thành’ chuyện anh tự tiện vào đây tắm rửa bị cô bắt gặp.
Chuyện đó rõ ràng người bị thiệt chính là anh, phải biết có bao nhiêu người phụ nữ thèm khát thân thể của Lâm Vĩ Phong này.
‘Cô được nhìn thấy chính là may mắn của cô, còn ở đây tỏ ra mình là người bị hại à?’
“Được rồi, anh sẽ nói với Vĩ Phong, bảo nó đừng đến phòng tắm ở lầu 2 nữa. Nếu để em nhìn thấy thì đúng là thiệt thòi cho nó quá.”
‘Thiệt thòi? Vĩ Thành nói rằng người thiệt thòi là em trai của anh ấy chứ không phải là mình?’, Khả Hân cắn môi, không thể phủ nhận cô thật sự thấy tủi thân.
Vĩ Thành vô cùng thiên vị em trai, dù là chuyện gì trong mắt anh thì em trai cũng là đúng. Cô biết một người vợ như cô không thể so sánh được, nhưng chuyện trong lòng khó chịu không sao tránh được.
Tuy Khả Hân không vui nhưng lại ngủ rất ngon lành còn Lâm Vĩ Phong thì không may mắn như vậy. Bức bối cả đêm, muốn ăn không ăn được, dục vọng không được giải tỏa thì ai có thể ngủ ngon cho được.
Thời điểm Khả Hân thức dậy đã thấy bên cạnh không còn bóng dáng của ‘Lâm Vĩ Thành’. Cô dụi dụi mắt, cứ tưởng đêm qua sẽ là một đêm khó ngủ, không ngờ cô lại ngủ ngon đến vậy.
Nhớ lại những chuyện xảy ra đêm qua, Khả Hân hơi hơi đỏ mặt. Cô thật sự không ngờ nơi đó của ‘Lâm Vĩ Thành’ vẫn còn hoạt động rất tốt. Vốn tưởng rằng cô chỉ chăm sóc những chuyện ăn mặc ngủ nghỉ thường ngày của anh thôi. Bây giờ thêm cả việc kia nữa thì cô nên làm sao?
Cũng may là đêm qua anh vẫn là người đàn ông tốt không có ép buộc cô làm cái gì hết. Nhưng không biết chuyện này có thể kéo dài bao lâu, thôi thì được bao lâu thì mừng bấy lâu vậy.
Khả Hân vui vẻ ngồi dậy thu dọn chăn gối, lúc cô cầm chăn lên thì phát hiện có một thứ gì đó nhìn giống như một đồng tiền xu rồi xuống. Cô cúi xuống nhặt lên, nhận ra đây không phải đồng xu, đây là một thiết bị điện tử rất tinh vi.
Cái này là đồ vật gì vậy? Khả Hân nghi hoặc đem nó bỏ vào trong túi, cô định một lát sẽ đi xuống hỏi quản gia Thuận, có khi là đồ vật của anh Vĩ Thành. Thật ra đây chính là máy biến âm Lâm Vĩ Phong vẫn dùng để mạo danh anh trai.
Cô vội vàng xuống lầu, muốn tranh thủ gặp Lâm Vĩ Thành lần nữa trước khi anh vào phòng điều trị nhưng dì Ba nói cô dậy muộn rồi. Khả Hân có chút mất mát, sau đó cũng vội đi tìm quản gia Thuận nói về thiết bị nhặt được lúc sáng:
“Quản gia Thuận, anh xem thử đây là thứ gì? Tôi tìm được trên giường, cái này nhìn giống như thiết bị nghe lén vậy. Nếu thật sự là thiết bị nghe lén, có phải là có người muốn gây bất lợi cho anh Vĩ Thành không?”
Khả Hân cảm thấy có thể tin tưởng được quản gia Thuận, hơn nữa chuyện này đúng là phải chú ý. Lâm Vĩ Thành đã từng trải qua một vụ hỏa hoạn thảm khốc như vậy, có thể giữ được mạng là chuyện may mắn cỡ nào, mọi chuyện bây giờ đều phải cẩn thận từng chút.
Quản gia Thuận vừa nhìn qua liền nhận ra cái máy này chính là máy biến âm Lâm Vĩ Phong vẫn gắn trên cổ. Bây giờ Khả Ân bảo là nhặt được trên giường, vậy khác nào nói đêm qua bọn họ đã ngủ cùng nhau. Đây chính là một chuyện vui lớn đó!
Lâm Vĩ Phong từ trên lầu đi xuống giật lấy máy biến âm từ trong tay Khả Hân, lãnh đạm nói:
“Tôi sẽ điều tra.”
Khả Hân biết sự quan tâm của Vĩ Phong dành cho anh trai không ai có thể so được nên cũng yên tâm để anh điều tra chuyện này.
“Một tuần này anh Vĩ Thành sẽ ở trong phòng điều trị tiến hành trị liệu, cô đừng đến phòng điều trị quấy rầy anh ấy. Ngoan ngoãn ở trong nhà, đừng rảnh rỗi lại đi sinh sự nữa.” - Lâm Vĩ Phong ngồi vào bàn ăn, thong thả nói.
“Lâm Vĩ Phong? Anh có nói ngược không vậy? Người không nên sinh sự làm xằng làm bậy nữa chính là anh đó.” - Cô nghiến răng nói thêm một câu - “Yêu cầu anh sau này tôn trọng người chị dâu là tôi đây.”
Lâm Vĩ Phong không cách nào liên tưởng hình ảnh nhu thuận ngoan ngoãn khiến người ta yêu thương của Khả Hân với dáng vẻ như một con nhím xù lông này là một người được.
“Tôi trước nay chưa từng xem cô là chị dâu vậy nên ở trước mặt tôi đừng nhắc đến hai chữ ‘chị dâu’ đó.” - Lâm Vĩ Phong hừ lạnh một tiếng, vừa nói vừa thong thả cắt bít tết.
“...” - Khả Hân thật sự không còn gì để nói với Lâm Vĩ Phong nữa. Hôm qua cô đã hứa với ‘Vĩ Thành’ sẽ đối xử tốt với Vĩ Phong, nhưng với người có tính cách ngang ngược, vô lễ như vậy thì bảo cô nên nhẫn nhịn thế nào mới được?
Lâm Vĩ Phong lại chẳng để tâm gì đến dáng vẻ bừng bừng lửa giận của cô, anh lấy ra một tấm thẻ, kẹp giữa hai ngón tay đưa đến trước mặt cô:
“Cầm lấy đi, trong này có gấp mấy lần 50.000 đô cô cần.”
Khả Hân ngẩn ra, cô không ngờ anh vẫn còn nhớ chuyện cô cần tiền. Anh đưa có tiền lúc này chính là muốn vừa đấm vừa xoa hay sao? Cô không có dễ dàng bị chi phối như vậy.
“Cảm ơn ý tốt của anh nhưng tôi đã có biện pháp khác rồi.” - Khả Hân không nuốt nổi viên đạn bọc đường này, quan trọng là cô đã được Mỹ Ân trợ giúp rồi.
“Tiền mà cô đã lấy từ nhà họ Đặng mau mang trả lại đi. Hiện tại cô là người của nhà họ Lâm. Cô quên thân phận của mình hay sao? Cô là thiếu phu nhân của Lâm gia, cô không cần mặt mũi nhưng chúng tôi cần. Đừng để người ta ở bên ngoài rêu rao, nhà họ Lâm có một thiếu phu nhân cũng không nuôi nổi.”
Mặc dù lời nói của Lâm Vĩ Phong thật sự khó nghe nhưng Khả Hân cũng biết là nó đều có lý. Cô đã gả cho Lâm Vĩ Thành, thì là người của nhà họ Lâm, hành động lời nói đều mang danh nghĩa của Lâm gia. Việc cô đi về nhà của chú mượn tiền thật sự là làm mất mặt nhà họ Lâm. Chỉ là cô không ngờ, Lâm Vĩ Phong lại sắc bén như vậy sớm đã đoán ra cô vay tiền từ đâu.
Thấy Khả Hân vẫn còn đứng ngây ra đó nhìn chằm chằm tấm thẻ ngân hàng nhưng không nhận lấy, anh dùng tấm thẻ gõ nhẹ vào tay cô:
“Cầm lấy đi, cứ dùng tự nhiên, không phải tiết kiệm cho tôi đâu, sau này ngoan ngoãn là được.”
Tác giả :
Kình Lạc Ngạn