Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!
Chương 101: Em chưa bao giờ là Khả Hân của anh
“Nếu cô đã không nặng tình với anh trai tôi thì còn suốt ngày muốn gặp anh ấy để làm gì chứ?”
“Tôi ăn không ở không nhà họ Lâm mấy người, cũng phải chút việc như chăm sóc cho anh Vĩ Thành chẳng hạn để thấy bản thân không vô dụng chứ.” - Từ đầu cho đến giờ Khả Hân vẫn chỉ mang suy nghĩ chăm sóc cho Lâm Vĩ Thành mà thôi, chưa từng nghĩ những chuyện quá phận hơn.
“Tôi cảm thấy cô cứ như cũ ở nhà ăn không uống không đi, đừng nghĩ ngợi hay làm gì cả.” - Lâm Vĩ Phong nhún vai nói.
Khả Hân trừng mắt với anh, nếu mà có thể như vậy thì tốt rồi, cô cũng không ngại cứ làm một người vô hình ở nhà này cả đời đâu. Nhưng mà chẳng phải người suốt ngày tìm đến cô, dây dưa với cô là Lâm Vĩ Phong anh à?
Phòng khách đột nhiên có điện thoại, người bắt máy là dì Ba. Nói được vài câu dì Ba đã vội vàng chạy đến bàn ăn nói lại với Lâm Vĩ Phong:
“Nhị thiếu gia, đàn anh của phu nhân trở lại đây cùng đội trưởng cảnh sát, đang ở trước cửa.”
Lâm Vĩ Phong nhướng mày tỏ ra hứng thú, cười như không nói:
“Vậy thì mời bọn họ vào đây, pha sẵn trà ngon, tôi còn đang đợi bọn họ đến đây.”
Dì Ba hơi bất ngờ, không ngờ Lâm Vĩ Phong lại tỏ ra hòa nhã như vậy, không hề giống với Lâm Vĩ Phong phát hỏa khi nãy.
Khả Hân nghe đàn anh của phu nhân thì có thể đoán ra ngay đó là Phan Khánh Nguyên, cô không ngờ anh ta còn dám quay lại đây. Hơn nữa còn báo cảnh sát, mời hẳn đội trưởng cảnh sát đến. Khả Hân vội vàng đứng dậy muốn đi ra khuyên bảo Phan Khánh Nguyên, giờ cô không sao rồi đừng có chuyện bé xé to nữa.
“Đứng lại!” - Chưa đi được mấy bước đã bị Lâm Vĩ Phong gọi lại - “Cô đang muốn chạy ra ngoài gặp tình nhân hay sao?”
“Đi gặp tình nhân cái gì, tôi đi khuyến anh Khánh Nguyên trở về để không gây phiền toái cho anh đó.” - Khả Hân giải thích.
“Lâm gia nhà chúng ta không cần một phu nhân đứng ra dàn xếp chuyện lớn nhỏ, cô ở yên một chỗ là được rồi.”
Khả Hân bĩu môi, mặc kệ Lâm Vĩ Phong bá đạo thế nào cô quay đầu chạy ra phòng khách xem tình hình. Lâm Vĩ Phong ngay lập tức đuổi theo, vươn tay nắm lấy cổ tay cô giật mình về phía mình.
Lâm Vĩ Phong dễ dàng ôm lấy Khả Hân vào trong lồng ngực, hai người bọn họ đi ra phòng khách trong dáng vẻ dính chặt lấy nhau. Khả Hân càng muốn giãy ra thì anh lại càng ôm chặt lại.
Phan Khánh Nguyên cùng với hai cảnh sát đi vào phòng khách trùng hợp thấy hai người kia đang ôm ôm kéo kéo nhau. Khả Hân thấy có người ngoài càng dùng sức đẩy Lâm Vĩ Phong ra.
“Ngoan ngoãn chút đi, đừng để cảnh sát nghi ngờ, một lát về phòng cô muốn quậy thế nào cũng được.”
Lâm Vĩ Phong nói vào trong tai của Khả Hân, người ngoài nhìn vào lại giống như bọn họ đang trò chuyện ái muội. Khả Hân không giãy giụa mạnh nữa nhưng vẫn mím môi nói:
“Lâm Vĩ Phong, anh buông ra đi!”
Hai cảnh sát đứng nhìn bọn họ to nhỏ với nhau cảm thấy có khác gì vợ chồng trẻ giận dỗi đâu. Đâu có chỗ nào giống như lời Phan Khánh Nguyên nói giam giữ người trái phép rồi bắt cóc công dân lương thiện.
“Chào anh Lâm Vĩ Phong, thật xin lỗi vì đến làm phiền vào giờ này. Anh Phan Khánh Nguyên có đến báo án với chúng tôi rằng anh giam giữ một người phụ nữ ở lần ba của biệt thự, theo trình tự chúng tôi phải đến đây kiểm tra.”
“À… chuyện tôi cùng anh Nguyên đây chỉ là hiểu lầm mà thôi.” - Lâm Vĩ Phong nói chuyện vô cùng chừng mực giống như anh và Phan Khánh Nguyên không có chút thù hằn gì với nhau.
Lâm Vĩ Phong siết eo Khả Hân, để cho bọn họ đều thấy hai người thân mật như thế nào:
“Là do tôi không biết anh Nguyên là đàn anh cùng trường của Khả Hân, lúc nãy tôi thấy anh ta ở trước cửa nhà tôi còn cầm theo một bó hoa hồng nên mới không kiềm chế được mà ra tay đánh người. Tôi sẽ bồi thường đủ tiền thuốc thang và phí tổn thất tinh thần cho anh Nguyên.”
Lâm Vĩ Phong nói vô cùng hợp tình hợp lý, ngay cả Khả Hân cũng ngây ra, cô cảm thấy Lâm Vĩ Phong đang nói chuyện và Lâm Vĩ Phong khi nãy đánh Phan Khánh Nguyên hoàn toàn là hai người khác nhau.
“Nếu đã là hiểu lầm thì dễ giải quyết thôi, mọi người đều quen biết vậy chúng tôi cũng không làm phiền nữa. Hy vọng là không có lần sau.”
Cảnh sát nghe anh nó vậy tất nhiên hiểu thành Phan Khánh Nguyên chạy đi dụ dỗ vợ người ta mới bị đánh. Chuyện này dù về tình hay về lý thì cũng nên để ba người bọn họ tự giải quyết, cảnh sát không nên xen vào. Huống chi Lâm Vĩ Phong cũng nhận anh đánh người là sai, sẽ đền bù tổn thất, cảnh sát coi như cũng hoàn thành công việc.
Cảnh sát thì đồng ý rời đi còn Phan Khánh Nguyên vẫn đứng đó nhìn chằm chằm vào Lâm Vĩ Phong và Khả Hân. Người cô lấy là Lâm Vĩ Thành, vì cái gì Lâm Vĩ Phong lại ôm ấp cô như thế? Hai người họ có quan hệ gì?
“Anh Khánh Nguyên, anh cũng về đi. Chuyện anh bị đánh em thật lòng xin lỗi, tiền chữa trị nhà họ Lâm sẽ trả.” - Khả Hân thấy Lâm Vĩ Phong đã để cho đàn anh của mình một con đường lui thì cô cũng hiểu ý mà khuyên anh ta mau đi khỏi tầm mắt của Vĩ Phong.
“Anh thấy em không sao là được đủ rồi, chuyện anh bị đánh em đừng nặng lòng.” - Phan Khánh Nguyên nói chuyện với Khả Hân trước sau vẫn rất dịu dàng.
“Em xin lỗi, khiến anh lo lắng rồi…” - Khả Hân chưa nói hết câu đã cảm nhận được Lâm Vĩ Phong siết lấy eo cô đến không thể thở nổi, đây rõ ràng là anh đang cảnh cáo cô.
“Anh về đi, anh ở lại đây thật sự không tiện lắm.” - Khả Hân thấy anh ta vẫn cứ đứng đó không hề có dấu hiệu muốn đi lại lên tiếng nhắc nhở. Không lẽ bây giờ cô phải hét lên là ‘Nhân lúc Lâm Vĩ Phong còn chưa muốn đánh chết anh thì mau chạy đi!’
“Khả Hân, em thật sự không sao chứ, đừng sợ, cứ nói với anh.”
Phan Khánh Nguyên vẫn luôn quan sát hành động của Lâm Vĩ Phong, người này dù có là ai chăng nữa cũng không thể đối xử với Khả Hân thế này. Từ hành động cho đến ánh mắt của anh ta đều đang thể hiện quyền chiếm hữu.
“Em đang khỏe mạnh đứng ở đây thì có chuyện gì được, anh về đi.” - Khả Hân liên tục thúc giục.
Phan Khánh Nguyên cảm thấy Khả Hân chỉ đang ép dạ cầu toàn mà thôi, anh ta nhìn thẳng Lâm Vĩ Phong, trực tiếp chất vấn thắc mắc của mình:
“Lâm Vĩ Phong, anh có tư cách gì ôm Khả Hân? Cô ấy có lấy cũng là lấy Lâm Vĩ Thành.”
“Tôi thích ôm thì ôm, anh không muốn cũng phải nhịn.” - Kèm theo lời nói Lâm Vĩ Phong còn vươn ngón tay xoa nhẹ má Khả Hâ cố tình chọc tức Phan Khánh Nguyên.
Lâm Vĩ Phong xem thái độ của anh ta đối với Khả Hân thật sự chỉ đánh anh ta mấy cái đúng là quá nhẹ mà.
“Anh buông Khả Hân ra cho tôi” - Phan Khánh Nguyên lao tới muốn kéo Khả Hân ra khỏi Vĩ Phong, anh ta vốn nghĩ Khả Hân sẽ giãy giụa chạy về phía anh ta nhưng cô không có.
Khả Hân đứng yên ở đó, còn né tránh bàn tay của anh ta, hoàn toàn có xu hướng tựa vào lồng ngực của Lâm Vĩ Phong nhiều hơn.
“Phan Khánh Nguyên, anh đang làm gì vậy? Hôm đó chúng ta đã nói rõ với bác gái rồi mà, chúng ta chỉ đóng giả mà thôi. Chuyện của em và Lâm Vĩ Phong là chuyện riêng của em, anh không nên can thiệp.”
Khả Hân cũng không muốn nói nặng như vậy nhưng cô càng muốn Phan Khánh Nguyên mau chóng rời khỏi đây.
“Khả Hân… sao em lại trở thành như thế này? Khả Hân lương thiện của anh đi đâu mất rồi…” - Phan Khánh Nguyên ngây ngốc đứng đó, chua xót hỏi Khả Hân.
“Em vẫn luôn là Khả Hân mà thôi, nhưng em chưa bao giờ là Khả Hân của anh.” - Khả Hân lạnh lùng đáp.
“Không! Anh không tin! Nhất định là người đàn ông này cưỡng ép em, chắc em đang bị uy hiếp.” - Phan Khánh Nguyên không tin một người có thể thay đổi nhanh chóng chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, hơn nữa đó còn là Khả Hân anh hết lòng yêu thương.
Có những lời cự tuyệt đã nói ra rồi thì không thể nói thêm gì nữa. Khả Hân cũng cảm nhận được hơi thở của Lâm Vĩ Phong bên tai ngày càng nguy hiểm. Cô nắm lấy cánh tay của Lâm Vĩ Phong, rũ mắt nói:
“Vĩ Phong, tôi buồn ngủ, tôi về phòng trước đây. Anh thay tôi tiễn khách đi.”
Lâm Vĩ Phong hài lòng cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô:
“Ngoan, đi lên lầu trước đi, một lát tôi lên sau.”
Khả Hân mặc dù rất muốn cắn cho Lâm Vĩ Phong một cái nhưng cô vẫn nhịn xuống, xoay người đi thẳng lên lầu. Phan Khánh Nguyên nhìn một màn ân ái này, không biết phải nói thêm gì nữa, bản thân anh ta ở đây đủ dư thừa rồi.
“Khả Hân… chúc em hạnh phúc.”
Không cần Lâm Vĩ Phong lên tiếng nữa, Phan Khánh Nguyên đã ôm đủ nhục nhã ra về. Lâm Vĩ Phong nhìn theo bóng lưng của Phan Khánh Nguyên, người này hẳn không phải chỉ là người bình thường. Có thể gọi được đội trưởng cảnh sát giờ này đến nhà họ Lâm thì mặt mũi cũng không nhỏ đâu.
Lâm Vĩ Phong chắc chắn không xem anh ta là tình địch nhưng không có nghĩa là anh bỏ qua, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng mà.
“Tôi ăn không ở không nhà họ Lâm mấy người, cũng phải chút việc như chăm sóc cho anh Vĩ Thành chẳng hạn để thấy bản thân không vô dụng chứ.” - Từ đầu cho đến giờ Khả Hân vẫn chỉ mang suy nghĩ chăm sóc cho Lâm Vĩ Thành mà thôi, chưa từng nghĩ những chuyện quá phận hơn.
“Tôi cảm thấy cô cứ như cũ ở nhà ăn không uống không đi, đừng nghĩ ngợi hay làm gì cả.” - Lâm Vĩ Phong nhún vai nói.
Khả Hân trừng mắt với anh, nếu mà có thể như vậy thì tốt rồi, cô cũng không ngại cứ làm một người vô hình ở nhà này cả đời đâu. Nhưng mà chẳng phải người suốt ngày tìm đến cô, dây dưa với cô là Lâm Vĩ Phong anh à?
Phòng khách đột nhiên có điện thoại, người bắt máy là dì Ba. Nói được vài câu dì Ba đã vội vàng chạy đến bàn ăn nói lại với Lâm Vĩ Phong:
“Nhị thiếu gia, đàn anh của phu nhân trở lại đây cùng đội trưởng cảnh sát, đang ở trước cửa.”
Lâm Vĩ Phong nhướng mày tỏ ra hứng thú, cười như không nói:
“Vậy thì mời bọn họ vào đây, pha sẵn trà ngon, tôi còn đang đợi bọn họ đến đây.”
Dì Ba hơi bất ngờ, không ngờ Lâm Vĩ Phong lại tỏ ra hòa nhã như vậy, không hề giống với Lâm Vĩ Phong phát hỏa khi nãy.
Khả Hân nghe đàn anh của phu nhân thì có thể đoán ra ngay đó là Phan Khánh Nguyên, cô không ngờ anh ta còn dám quay lại đây. Hơn nữa còn báo cảnh sát, mời hẳn đội trưởng cảnh sát đến. Khả Hân vội vàng đứng dậy muốn đi ra khuyên bảo Phan Khánh Nguyên, giờ cô không sao rồi đừng có chuyện bé xé to nữa.
“Đứng lại!” - Chưa đi được mấy bước đã bị Lâm Vĩ Phong gọi lại - “Cô đang muốn chạy ra ngoài gặp tình nhân hay sao?”
“Đi gặp tình nhân cái gì, tôi đi khuyến anh Khánh Nguyên trở về để không gây phiền toái cho anh đó.” - Khả Hân giải thích.
“Lâm gia nhà chúng ta không cần một phu nhân đứng ra dàn xếp chuyện lớn nhỏ, cô ở yên một chỗ là được rồi.”
Khả Hân bĩu môi, mặc kệ Lâm Vĩ Phong bá đạo thế nào cô quay đầu chạy ra phòng khách xem tình hình. Lâm Vĩ Phong ngay lập tức đuổi theo, vươn tay nắm lấy cổ tay cô giật mình về phía mình.
Lâm Vĩ Phong dễ dàng ôm lấy Khả Hân vào trong lồng ngực, hai người bọn họ đi ra phòng khách trong dáng vẻ dính chặt lấy nhau. Khả Hân càng muốn giãy ra thì anh lại càng ôm chặt lại.
Phan Khánh Nguyên cùng với hai cảnh sát đi vào phòng khách trùng hợp thấy hai người kia đang ôm ôm kéo kéo nhau. Khả Hân thấy có người ngoài càng dùng sức đẩy Lâm Vĩ Phong ra.
“Ngoan ngoãn chút đi, đừng để cảnh sát nghi ngờ, một lát về phòng cô muốn quậy thế nào cũng được.”
Lâm Vĩ Phong nói vào trong tai của Khả Hân, người ngoài nhìn vào lại giống như bọn họ đang trò chuyện ái muội. Khả Hân không giãy giụa mạnh nữa nhưng vẫn mím môi nói:
“Lâm Vĩ Phong, anh buông ra đi!”
Hai cảnh sát đứng nhìn bọn họ to nhỏ với nhau cảm thấy có khác gì vợ chồng trẻ giận dỗi đâu. Đâu có chỗ nào giống như lời Phan Khánh Nguyên nói giam giữ người trái phép rồi bắt cóc công dân lương thiện.
“Chào anh Lâm Vĩ Phong, thật xin lỗi vì đến làm phiền vào giờ này. Anh Phan Khánh Nguyên có đến báo án với chúng tôi rằng anh giam giữ một người phụ nữ ở lần ba của biệt thự, theo trình tự chúng tôi phải đến đây kiểm tra.”
“À… chuyện tôi cùng anh Nguyên đây chỉ là hiểu lầm mà thôi.” - Lâm Vĩ Phong nói chuyện vô cùng chừng mực giống như anh và Phan Khánh Nguyên không có chút thù hằn gì với nhau.
Lâm Vĩ Phong siết eo Khả Hân, để cho bọn họ đều thấy hai người thân mật như thế nào:
“Là do tôi không biết anh Nguyên là đàn anh cùng trường của Khả Hân, lúc nãy tôi thấy anh ta ở trước cửa nhà tôi còn cầm theo một bó hoa hồng nên mới không kiềm chế được mà ra tay đánh người. Tôi sẽ bồi thường đủ tiền thuốc thang và phí tổn thất tinh thần cho anh Nguyên.”
Lâm Vĩ Phong nói vô cùng hợp tình hợp lý, ngay cả Khả Hân cũng ngây ra, cô cảm thấy Lâm Vĩ Phong đang nói chuyện và Lâm Vĩ Phong khi nãy đánh Phan Khánh Nguyên hoàn toàn là hai người khác nhau.
“Nếu đã là hiểu lầm thì dễ giải quyết thôi, mọi người đều quen biết vậy chúng tôi cũng không làm phiền nữa. Hy vọng là không có lần sau.”
Cảnh sát nghe anh nó vậy tất nhiên hiểu thành Phan Khánh Nguyên chạy đi dụ dỗ vợ người ta mới bị đánh. Chuyện này dù về tình hay về lý thì cũng nên để ba người bọn họ tự giải quyết, cảnh sát không nên xen vào. Huống chi Lâm Vĩ Phong cũng nhận anh đánh người là sai, sẽ đền bù tổn thất, cảnh sát coi như cũng hoàn thành công việc.
Cảnh sát thì đồng ý rời đi còn Phan Khánh Nguyên vẫn đứng đó nhìn chằm chằm vào Lâm Vĩ Phong và Khả Hân. Người cô lấy là Lâm Vĩ Thành, vì cái gì Lâm Vĩ Phong lại ôm ấp cô như thế? Hai người họ có quan hệ gì?
“Anh Khánh Nguyên, anh cũng về đi. Chuyện anh bị đánh em thật lòng xin lỗi, tiền chữa trị nhà họ Lâm sẽ trả.” - Khả Hân thấy Lâm Vĩ Phong đã để cho đàn anh của mình một con đường lui thì cô cũng hiểu ý mà khuyên anh ta mau đi khỏi tầm mắt của Vĩ Phong.
“Anh thấy em không sao là được đủ rồi, chuyện anh bị đánh em đừng nặng lòng.” - Phan Khánh Nguyên nói chuyện với Khả Hân trước sau vẫn rất dịu dàng.
“Em xin lỗi, khiến anh lo lắng rồi…” - Khả Hân chưa nói hết câu đã cảm nhận được Lâm Vĩ Phong siết lấy eo cô đến không thể thở nổi, đây rõ ràng là anh đang cảnh cáo cô.
“Anh về đi, anh ở lại đây thật sự không tiện lắm.” - Khả Hân thấy anh ta vẫn cứ đứng đó không hề có dấu hiệu muốn đi lại lên tiếng nhắc nhở. Không lẽ bây giờ cô phải hét lên là ‘Nhân lúc Lâm Vĩ Phong còn chưa muốn đánh chết anh thì mau chạy đi!’
“Khả Hân, em thật sự không sao chứ, đừng sợ, cứ nói với anh.”
Phan Khánh Nguyên vẫn luôn quan sát hành động của Lâm Vĩ Phong, người này dù có là ai chăng nữa cũng không thể đối xử với Khả Hân thế này. Từ hành động cho đến ánh mắt của anh ta đều đang thể hiện quyền chiếm hữu.
“Em đang khỏe mạnh đứng ở đây thì có chuyện gì được, anh về đi.” - Khả Hân liên tục thúc giục.
Phan Khánh Nguyên cảm thấy Khả Hân chỉ đang ép dạ cầu toàn mà thôi, anh ta nhìn thẳng Lâm Vĩ Phong, trực tiếp chất vấn thắc mắc của mình:
“Lâm Vĩ Phong, anh có tư cách gì ôm Khả Hân? Cô ấy có lấy cũng là lấy Lâm Vĩ Thành.”
“Tôi thích ôm thì ôm, anh không muốn cũng phải nhịn.” - Kèm theo lời nói Lâm Vĩ Phong còn vươn ngón tay xoa nhẹ má Khả Hâ cố tình chọc tức Phan Khánh Nguyên.
Lâm Vĩ Phong xem thái độ của anh ta đối với Khả Hân thật sự chỉ đánh anh ta mấy cái đúng là quá nhẹ mà.
“Anh buông Khả Hân ra cho tôi” - Phan Khánh Nguyên lao tới muốn kéo Khả Hân ra khỏi Vĩ Phong, anh ta vốn nghĩ Khả Hân sẽ giãy giụa chạy về phía anh ta nhưng cô không có.
Khả Hân đứng yên ở đó, còn né tránh bàn tay của anh ta, hoàn toàn có xu hướng tựa vào lồng ngực của Lâm Vĩ Phong nhiều hơn.
“Phan Khánh Nguyên, anh đang làm gì vậy? Hôm đó chúng ta đã nói rõ với bác gái rồi mà, chúng ta chỉ đóng giả mà thôi. Chuyện của em và Lâm Vĩ Phong là chuyện riêng của em, anh không nên can thiệp.”
Khả Hân cũng không muốn nói nặng như vậy nhưng cô càng muốn Phan Khánh Nguyên mau chóng rời khỏi đây.
“Khả Hân… sao em lại trở thành như thế này? Khả Hân lương thiện của anh đi đâu mất rồi…” - Phan Khánh Nguyên ngây ngốc đứng đó, chua xót hỏi Khả Hân.
“Em vẫn luôn là Khả Hân mà thôi, nhưng em chưa bao giờ là Khả Hân của anh.” - Khả Hân lạnh lùng đáp.
“Không! Anh không tin! Nhất định là người đàn ông này cưỡng ép em, chắc em đang bị uy hiếp.” - Phan Khánh Nguyên không tin một người có thể thay đổi nhanh chóng chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, hơn nữa đó còn là Khả Hân anh hết lòng yêu thương.
Có những lời cự tuyệt đã nói ra rồi thì không thể nói thêm gì nữa. Khả Hân cũng cảm nhận được hơi thở của Lâm Vĩ Phong bên tai ngày càng nguy hiểm. Cô nắm lấy cánh tay của Lâm Vĩ Phong, rũ mắt nói:
“Vĩ Phong, tôi buồn ngủ, tôi về phòng trước đây. Anh thay tôi tiễn khách đi.”
Lâm Vĩ Phong hài lòng cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô:
“Ngoan, đi lên lầu trước đi, một lát tôi lên sau.”
Khả Hân mặc dù rất muốn cắn cho Lâm Vĩ Phong một cái nhưng cô vẫn nhịn xuống, xoay người đi thẳng lên lầu. Phan Khánh Nguyên nhìn một màn ân ái này, không biết phải nói thêm gì nữa, bản thân anh ta ở đây đủ dư thừa rồi.
“Khả Hân… chúc em hạnh phúc.”
Không cần Lâm Vĩ Phong lên tiếng nữa, Phan Khánh Nguyên đã ôm đủ nhục nhã ra về. Lâm Vĩ Phong nhìn theo bóng lưng của Phan Khánh Nguyên, người này hẳn không phải chỉ là người bình thường. Có thể gọi được đội trưởng cảnh sát giờ này đến nhà họ Lâm thì mặt mũi cũng không nhỏ đâu.
Lâm Vĩ Phong chắc chắn không xem anh ta là tình địch nhưng không có nghĩa là anh bỏ qua, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng mà.
Tác giả :
Kình Lạc Ngạn