Em Chỉ Thích Mặt Của Anh
Chương 57
Hôm đó Triệu Thuận Từ có mời mấy người bạn già tới chơi mạt chược, nhưng chưa bắt đầu ván nào thì điện thoại đã reo vang. Bà thấy con trai út gọi thì bắt máy rồi bấm loa ngoài để đó.
“Gì thế con?”
Thẩm Tại: “Bây giờ mẹ có rảnh không?”
“Không.”
Thẩm Tại: “… Mẹ đang chơi mạt chược à?”
Triệu Thuận Từ ấn máy: “Tôi hướng nam, đổi chỗ đi… Hả? À ừ, mẹ đang chơi mạt chược.”
“Mẹ dừng một lát đi, con có chuyện muốn hỏi.”
Ít khi nào mà Thẩm Tại lại gọi điện thoại mà nói chuyện nghiêm túc thế này, Triệu Thuận Từ sửng sốt, cầm điện thoại lên, “Sao thế? Xảy ra chuyện gì à?”
Thẩm Tại: “Mẹ ngừng chơi chưa?”
Triệu Thuận Từ nhíu mày, nói một tiếng với mấy người bạn rồi mới đứng dậy đi tới bên cạnh: “Ngừng rồi, con nói đi.”
“Làm sủi cảo thế nào ạ?”
“…”
“A lô?”
“… Thẩm Tại, nếu con rảnh quá không có gì làm thì cứ đi làm việc kiếm tiền đi, mẹ con bận bịu nhiều việc lắm. Thôi nhé.”
“Khoan đã.” Thẩm Tại ngăn lại, “Mẹ đừng cúp máy, con nói nghiêm túc mà. Làm sủi cảo tự gói đó, thế nào mới ngon?”
Triệu Thuận Từ chớp mắt, chợt phản ứng giữa nỗi không tưởng, “Con hỏi chuyện này làm gì?”
“Đương nhiên là làm mới phải hỏi rồi.”
“Con muốn ăn thì mua cho rồi, còn tự làm nữa hả? Tự nhiên dở chứng.”
“Không phải con muốn ăn.” Thẩm Tại bình tĩnh, không hề cảm thấy câu hỏi của mình lạ lùng chút nào, “Mẹ đừng hỏi nữa mà. Mẹ mua nguyên liệu gì để làm vậy, con thấy mẹ cũng gói sủi cảo nhiều lần lắm rồi.”
Triệu Thuận Từ trầm mặc hai giây, giọng nói đột nhiên cất cao lên: “Con gói sủi cảo cho ai ăn?!”
“Có người ăn.”
“Chẳng lẽ là cô gái nào đó?”
Thẩm Tại không trả lời nhưng là kiểu âm thầm thừa nhận. Triệu Thuận Từ hít sâu một hơi, cực kỳ bất ngờ: “Cái thằng này, cây vạn tuế nở hoa à?”
“Dạ đúng, được chưa?” Thẩm Tại không biết làm sao, “Mẹ quay về trọng điểm, trả lời câu hỏi của con được không?”
“Ừm, được được được!” Triệu Thuận Từ mừng như điên, bạn bè mạt chược gì đó đều bị quẳng ra sau ót, “Cô bé kia muốn ăn nhân gì?”
“Cái nào cũng được, loại nào ngon hơn?”
“Vậy thì mix hai vị đi! Thế này đi, con ghi nhớ mẹ dặn nha. Đầu tiên là thịt heo, nấm hương, trứng gà…”
Triệu Thuận Từ nói từng cái một qua điện thoại, nỗi vui mừng không thể che giấu được. Thẩm Tại thì ghi chú lại trên điện thoại, lâu lâu lại quay đầu, nhìn cô gái đang nghiêm túc lựa đồ ăn vặt…
“Vâng, con biết rồi, con cúp máy trước đây.”
“Này này, lát nữa con lại gọi cho mẹ được không?”
Thẩm Tại: “Mẹ bận đánh mạt chược mà, có lúc nào rảnh à?”
“Có chứ! Con dâu quan trọng hơn bất cứ thứ gì, lúc nào mẹ cũng rảnh.”
Khóe miệng Thẩm Tại hơi cong lên: “Con biết rồi.”
Cúp điện thoại, Thẩm Tại quay đầu tìm Thịnh Văn Ngôn. Khi nãy cô nói mình muốn ăn sủi cảo, thế là anh lại chạy về Đồng Nguyệt Loan, ở trong khu nhà có một siêu thị nhập khẩu dành riêng cho các hộ dân, ở trong đó thứ gì cũng có.
Lúc này, Thịnh Văn Ngôn đã bỏ rất nhiều đồ ăn vào xe đẩy.
“Anh biết gói sủi cảo thật à?” Thấy anh quay lại, Thịnh Văn Ngôn hỏi một câu.
Thẩm Tại: “Biết, em không tin hả?”
Thịnh Văn Ngôn lầm bầm: “Nhìn không giống như anh đã làm rồi…”
“Yên tâm đi, có em ăn là được.” Thẩm Tại nhận lấy xe đẩy, “Em đừng lấy đồ ăn vặt nữa, đi mua nguyên liệu nấu ăn thôi nào.”
“Ờm.”
Thịnh Văn Ngôn rất ít khi nào đi siêu thị, bình thường tới bữa ăn là sẽ gọi đồ ship. Hiếm lắm mới đi siêu thị, cô cảm thấy cái gì cũng mới cũng lạ, cũng muốn bỏ vào xe.
“Cho cái này vào sủi cảo có ngon không? Đây là cái gì?” Đi ngang qua khu bán rau cải, Thịnh Văn Ngôn hưng phấn nói. Thẩm Tại cũng không biết mấy loại rau củ này, liếc nhìn bảng tên mới nói: “Em có thấy sủi cảo tần ô bao giờ chưa hả? Cái này không được.”
“Vậy chúng ta mua loại nào?”
“Em ăn nhân rau hẹ thịt heo không?”
“Ăn.”
“Vậy mua rau hẹ.”
“Ờm ~ ”
Thẩm Tại vừa mua thức ăn vừa xem trong ghi chú có những nguyên liệu gì, còn Thịnh Văn Ngôn thì lại là bà chủ không cần làm gì, đi theo sau lưng anh nhìn ngắm khắp nơi.
Trải qua một tiếng thật vất vả để mua được đủ đồ.
“Em ăn mấy cái này trước đi, sủi cảo chưa nấu xong kịp đâu.” Thẩm Tại đặt đống đồ ăn vặt lên bàn uống trà nhỏ, sau đó xách một túi đầy những nguyên liệu nấu ăn đi vào bếp.
Thịnh Văn Ngôn gật đầu, ngồi trên ghế sa lon bóc vỏ bánh quy vị phô mai.
Lúc nãy khi ở trên xe cô cũng có phần giận dỗi, người ta có sủi cảo tự gói, cô thấy mình cũng có, vậy nên mới nói thế. Nhưng Thịnh Văn Ngôn không ngờ Thẩm Tại tin thật, còn dẫn cô đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, định gói sủi cảo cho cô.
Nếu nói cô là tiểu thư mười ngón tay không dính dương xuân thủy*, vậy thì Thẩm Tại cũng y như thế. Bên cạnh Thẩm Tại luôn có thư ký đi theo mỗi ngày, anh cần gì phải quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt về cuộc sống sinh hoạt.
* Mười ngón không dính dương xuân thủy: “Dương xuân thủy” là nước tháng ba, còn là mùa xuân, nước rất lạnh. Cả câu có ý nói vào tháng ba nước lạnh thì không cần phải đụng vào nước giặt quần áo, chỉ một gia đình có điều kiện tốt.
Thịnh Văn Ngôn nhìn vào nhà bếp, trong ngực lan tỏa cảm giác ngọt ngào nồng đậm, vị ngọt tràn ngập, bao quanh, vây kín cô trong sự ấm áp. Cô thấy vui vẻ, cũng… cảm động nữa.
Cuối cùng sau khi ăn mấy miếng bánh quy, Thịnh Văn Ngôn vẫn không nhịn được mà chạy vào bếp. Lúc này, Thẩm Tại đang chuẩn bị nguyên liệu làm nhân trong bếp, Thịnh Văn Ngôn bấu ô cửa, hỏi: “Có cần tôi giúp gì không?”
Thẩm Tại quay đầu nhìn cô: “Em ngồi ngoài đó chơi là được rồi.”
“Nhưng hai người làm thì nhanh hơn.”
“Em đói lắm không?”
Thật ra thì sau khi ăn chút đồ ăn vặt, cô cũng không đói lắm, nhưng Thịnh Văn Ngôn vẫn nói: “Hơi hơi, để tôi phụ anh.”
Nói xong, cô đi tới bên cạnh, “Anh định làm gì vậy?”
Thẩm Tại không có đuổi cô ra: “Vậy em bằm nhuyễn thịt ra đi, anh làm việc khác.”
“Được thôi ~ ”
Thịnh Văn Ngôn nhận dao, nhanh chóng chiến đấu hăng say với miếng thịt heo nằm trên thớt.
Đúng là hai người thì làm nhanh hơn rất nhiều, không bao lâu bọn họ đã chuẩn bị xong nhân thịt bên trong, có thể gói sủi cảo được rồi. Đây là một việc đòi hỏi kỹ năng, không chỉ Thịnh Văn Ngôn, cả Thẩm Tại đều thấy khó khăn.
“Có dụng cụ gì mà chỉ cần ấn vào là thành sủi cảo hoàn chỉnh không?” Sau khi gói hai cái, mà cái nào cũng như cái bánh bao Thịnh Văn Ngôn bỏ cuộc.
Thẩm Tại khẽ cười: “Thế thì cần gì phải gói nữa?”
“Tại vì nó khó chứ sao…”
“Em để đó đi, anh gói cho.”
“Nhưng mà anh gói cũng trông không ổn lắm.”
Những cái sủi cảo mà Thẩm Tại làm ra có thể miễn cưỡng bảo là đẹp hơn của Thịnh Văn Ngôn gói, nhưng cũng chỉ ổn hơn có chút xíu thôi.
Thẩm Tại dừng tay, liếc cô: “Vẫn sẽ thành cái sủi cảo bình thường cho em ăn thôi. Em đi xem phim đi, xong ngay đây.”
“Được rồi…” Thịnh Văn Ngôn không có kiên nhẫn với mấy chuyện bếp núc, hơn nữa cô cũng không gói ra được cái nào ổn áp. Thế là cô vui sướng chạy đi xem phim.
Sau khi Thịnh Văn Ngôn đi ra rồi, Thẩm Tại lại lướt cái ipad đặt bên cạnh bàn, search video: hướng dẫn gói sủi cảo; sau đó lại mày mò với miếng vỏ sủi cảo, cũng bắt chước. Sau khi gói được khoảng một nửa, điện thoại di động reo lên, anh lau tay, bắt máy: “Chuyện gì?”
Người gọi là Thẩm Hàm, anh ta đè giọng nói: “Bên cạnh em đang có ai không?”
“Không, sao vậy?”
“Vậy em đang ở đâu?”
“Nhà.”
“Fuck!” Thẩm Hàm mở miệng chửi thề, “Mới nãy tự nhiên mẹ gọi điện, hỏi anh có biết chuyện em có bạn gái không. Anh có biết gì đâu, vậy là em có bạn gái mà không nói cho anh biết hả? Anh là anh của em mà! Chuyện lớn thế này sao không nói với anh một tiếng?”
“Vẫn chưa mà.”
“Hả?”
“Chưa phải là bạn gái.”
“Vậy chuyện mẹ nói em tự tay gói sủi cảo cho người ta là thật không vậy? Hay là bà ấy đang tung tin vịt nữa vậy?”
Phòng khách truyền ra tiếng âm nhạc trong phim, Thẩm Tại sợ cô đang xem phim mà đói bụng, vội vàng giải quyết cho xong: “Ừ gói sủi cảo. Anh không còn gì nữa thì em cúp trước đây, chưa gói xong nữa.”
Thẩm Hàm: “…?”
Thẩm Tại cũng không chờ anh mình nói gì nữa, cúp máy ngay. Dù sao thì Thẩn Hàm nói gì cũng là nói nhảm.
——
Sau khi làm quen tay thì mấy bước còn lại rất nhanh, sủi cảo lắng xuống đáy nồi, sắp ăn được rồi.
“Thịnh Văn Ngôn, em vào nếm thử đi.”
Bộ phim mới chiếu được một nửa nhưng Thịnh Văn Ngôn đã nghe thấy tiếng gọi, cô kích động chạy tới, “Xong rồi hả? Woa, thơm quá.”
Thẩm Tại kéo ghế ra, “Em ngồi xuống ăn đi.”
“Ờm!”
Thịnh Văn Ngôn không kịp chờ đợi, lấy muỗng múc một miếng sủi cảo. Viên sủi cảo tròn vo, không giống sủi cảo bình thường mà giống một miếng hoành thánh bự hơn. Nhưng cô lại cảm thấy càng thèm hơn, nhìn có vẻ còn ngon hơn cái ở nhà!
Thịnh Văn Ngôn cúi đầu cắn một ngụm, nước canh tràn ra, mùi thơm của nấm hương và thịt hòa quyện vào nhau, cùng nhau tấn công vị giác của Thịnh Văn Ngôn. Sủi cảo mới ra nồi, nóng hôi hổi, cô bất ngờ, che miệng hít hà nửa ngày, không nói được chữ nào.
Thẩm Tại thấy cô bị phỏng thì vỗ nhẹ một cái lên đầu cô: “Tự dưng em ăn nhanh quá làm gì?”
“Ô… Ha… Nóng.”
“Nhả ra đi.”
“Ưm không muốn… Ngon mà.” Thịnh Văn Ngôn ăn từ từ, cuối cùng cũng nuốt được miếng sủi cảo xuống bụng, “Ngon quá.”
Đôi mắt cô gái như đang phát sáng, dáng vẻ này giống như đang được ăn món sơn hào hải vị gì đó. Thẩm Tại nhẹ nhíu mi, lần đầu phát hiện thì ra nấu ăn còn có lúc vui như vậy.
“Ngon thật à?”
“Ừ, không mặn không lạt, vị vừa ăn, còn tươi ngọt nữa.” Thịnh Văn Ngôn lại múc thêm miếng sủi cảo, cắn vào, thở dài nói, “Đúng là thịt do tôi băm, mềm mà ngon nữa.”
Thẩm Tại cong môi dưới, hơi lại gần: “Thế à, để anh nếm thử xem.”
“À nè.”
Thịnh Văn Ngôn đưa tay muốn lấy cho anh cái muỗng, nhưng tay cô chưa chạm tới muỗng thì người đàn ông đã nhích lại gần, ăn mất miếng sủi cảo đã ăn dở trong muỗng của cô.
“Cũng tạm được.” Thẩm Tại ăn xong, đánh giá đúng trọng tâm. Thịnh Văn Ngôn ngây ra liếc nhìn cái muỗng trống rỗng của mình: “Kia là của…..”
“Anh sợ nóng.”
“Hả?”
Thịnh Văn Ngôn phản ứng lại, lúc này mới ngớ ra ý của Thẩm Tại là trong chén nóng quá anh không thích ăn, mà miếng sủi cảo trong muỗng của cô đã được vớt ra một lúc rồi, ăn được.
Nhưng mà rõ ràng cô đã cắn vào rồi. Fuck… Sao anh lại ăn đồ đang ăn dở của mình! Lúc đó nhìn anh thản nhiên vô cùng, giống như đó là chuyện dĩ nhiên vậy, giống như… Bọn họ đã từng thế này lâu lắm rồi vậy.
“Sao em không ăn đi?” Thẩm Tại nhàn nhạt hỏi một câu.
Thịnh Văn Ngôn ậm ừ: “Ăn, ăn chứ, tại nóng mà, tôi ăn từ từ.”
Thẩm Tại lại giơ tay lên xoa tóc cô: “Còn biết ăn từ từ nữa chứ, vậy là không ngốc lắm.”
Tai Thịnh Văn Ngôn bỗng dưng nóng lên, “Anh mới ngốc…”
Bính bong ——
Vào lúc đó, chuông cửa lại vang lên không đúng lúc, Thịnh Văn Ngôn ho nhẹ một tiếng, định chạy trốn khỏi chuyện khiến nhịp tim của mình đập nhanh, lập tức nói: “Tôi đi mở cửa!”
Cô nói xong là vội vàng đứng dậy chạy đi. Cô đứng nhòm qua mắt mèo, phát hiện là người quen nên mở cửa ra ngay: “Chào anh Thẩm.”
Người đến là Thẩm Hàm, Thẩm Hàm nhìn cô gật đầu, không kịp chờ đợi mà đã xông vào trong: “Người đâu, người nọ đâu rồi?”
Thịnh Văn Ngôn: “Dạ? Anh tìm Thẩm Tại ạ? Anh ấy ở bên trong.”
Thẩm Hàm đi mấy bước lại lui trở về: “Vậy cô bạn gái nhỏ của em ấy đâu, vẫn còn ở đây à?”
“Cô… bạn gái nhỏ?” Thịnh Văn Ngôn ngây người, mơ mơ màng màng.
Thẩm Hàm vừa kích động vừa vội vàng, thấy Thịnh Văn Ngôn không trả lời nên muốn xông vào trong ngay để xem. Nhưng khi vừa đi được mấy bước, anh ta đột nhiên ý thức được một chuyện.
Thẩm Hàm chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía Thịnh Văn Ngôn: “Văn Ngôn, anh nhớ là em đã về Khải Thịnh, không làm thư ký cho Thẩm Tại nữa rồi mà?”
“Vâng ạ.”
“Vậy sao hôm nay em lại ở đây?”
Thịnh Văn Ngôn chớp chớp mắt: “Em… Em tới ăn sủi cảo.”
“Gì thế con?”
Thẩm Tại: “Bây giờ mẹ có rảnh không?”
“Không.”
Thẩm Tại: “… Mẹ đang chơi mạt chược à?”
Triệu Thuận Từ ấn máy: “Tôi hướng nam, đổi chỗ đi… Hả? À ừ, mẹ đang chơi mạt chược.”
“Mẹ dừng một lát đi, con có chuyện muốn hỏi.”
Ít khi nào mà Thẩm Tại lại gọi điện thoại mà nói chuyện nghiêm túc thế này, Triệu Thuận Từ sửng sốt, cầm điện thoại lên, “Sao thế? Xảy ra chuyện gì à?”
Thẩm Tại: “Mẹ ngừng chơi chưa?”
Triệu Thuận Từ nhíu mày, nói một tiếng với mấy người bạn rồi mới đứng dậy đi tới bên cạnh: “Ngừng rồi, con nói đi.”
“Làm sủi cảo thế nào ạ?”
“…”
“A lô?”
“… Thẩm Tại, nếu con rảnh quá không có gì làm thì cứ đi làm việc kiếm tiền đi, mẹ con bận bịu nhiều việc lắm. Thôi nhé.”
“Khoan đã.” Thẩm Tại ngăn lại, “Mẹ đừng cúp máy, con nói nghiêm túc mà. Làm sủi cảo tự gói đó, thế nào mới ngon?”
Triệu Thuận Từ chớp mắt, chợt phản ứng giữa nỗi không tưởng, “Con hỏi chuyện này làm gì?”
“Đương nhiên là làm mới phải hỏi rồi.”
“Con muốn ăn thì mua cho rồi, còn tự làm nữa hả? Tự nhiên dở chứng.”
“Không phải con muốn ăn.” Thẩm Tại bình tĩnh, không hề cảm thấy câu hỏi của mình lạ lùng chút nào, “Mẹ đừng hỏi nữa mà. Mẹ mua nguyên liệu gì để làm vậy, con thấy mẹ cũng gói sủi cảo nhiều lần lắm rồi.”
Triệu Thuận Từ trầm mặc hai giây, giọng nói đột nhiên cất cao lên: “Con gói sủi cảo cho ai ăn?!”
“Có người ăn.”
“Chẳng lẽ là cô gái nào đó?”
Thẩm Tại không trả lời nhưng là kiểu âm thầm thừa nhận. Triệu Thuận Từ hít sâu một hơi, cực kỳ bất ngờ: “Cái thằng này, cây vạn tuế nở hoa à?”
“Dạ đúng, được chưa?” Thẩm Tại không biết làm sao, “Mẹ quay về trọng điểm, trả lời câu hỏi của con được không?”
“Ừm, được được được!” Triệu Thuận Từ mừng như điên, bạn bè mạt chược gì đó đều bị quẳng ra sau ót, “Cô bé kia muốn ăn nhân gì?”
“Cái nào cũng được, loại nào ngon hơn?”
“Vậy thì mix hai vị đi! Thế này đi, con ghi nhớ mẹ dặn nha. Đầu tiên là thịt heo, nấm hương, trứng gà…”
Triệu Thuận Từ nói từng cái một qua điện thoại, nỗi vui mừng không thể che giấu được. Thẩm Tại thì ghi chú lại trên điện thoại, lâu lâu lại quay đầu, nhìn cô gái đang nghiêm túc lựa đồ ăn vặt…
“Vâng, con biết rồi, con cúp máy trước đây.”
“Này này, lát nữa con lại gọi cho mẹ được không?”
Thẩm Tại: “Mẹ bận đánh mạt chược mà, có lúc nào rảnh à?”
“Có chứ! Con dâu quan trọng hơn bất cứ thứ gì, lúc nào mẹ cũng rảnh.”
Khóe miệng Thẩm Tại hơi cong lên: “Con biết rồi.”
Cúp điện thoại, Thẩm Tại quay đầu tìm Thịnh Văn Ngôn. Khi nãy cô nói mình muốn ăn sủi cảo, thế là anh lại chạy về Đồng Nguyệt Loan, ở trong khu nhà có một siêu thị nhập khẩu dành riêng cho các hộ dân, ở trong đó thứ gì cũng có.
Lúc này, Thịnh Văn Ngôn đã bỏ rất nhiều đồ ăn vào xe đẩy.
“Anh biết gói sủi cảo thật à?” Thấy anh quay lại, Thịnh Văn Ngôn hỏi một câu.
Thẩm Tại: “Biết, em không tin hả?”
Thịnh Văn Ngôn lầm bầm: “Nhìn không giống như anh đã làm rồi…”
“Yên tâm đi, có em ăn là được.” Thẩm Tại nhận lấy xe đẩy, “Em đừng lấy đồ ăn vặt nữa, đi mua nguyên liệu nấu ăn thôi nào.”
“Ờm.”
Thịnh Văn Ngôn rất ít khi nào đi siêu thị, bình thường tới bữa ăn là sẽ gọi đồ ship. Hiếm lắm mới đi siêu thị, cô cảm thấy cái gì cũng mới cũng lạ, cũng muốn bỏ vào xe.
“Cho cái này vào sủi cảo có ngon không? Đây là cái gì?” Đi ngang qua khu bán rau cải, Thịnh Văn Ngôn hưng phấn nói. Thẩm Tại cũng không biết mấy loại rau củ này, liếc nhìn bảng tên mới nói: “Em có thấy sủi cảo tần ô bao giờ chưa hả? Cái này không được.”
“Vậy chúng ta mua loại nào?”
“Em ăn nhân rau hẹ thịt heo không?”
“Ăn.”
“Vậy mua rau hẹ.”
“Ờm ~ ”
Thẩm Tại vừa mua thức ăn vừa xem trong ghi chú có những nguyên liệu gì, còn Thịnh Văn Ngôn thì lại là bà chủ không cần làm gì, đi theo sau lưng anh nhìn ngắm khắp nơi.
Trải qua một tiếng thật vất vả để mua được đủ đồ.
“Em ăn mấy cái này trước đi, sủi cảo chưa nấu xong kịp đâu.” Thẩm Tại đặt đống đồ ăn vặt lên bàn uống trà nhỏ, sau đó xách một túi đầy những nguyên liệu nấu ăn đi vào bếp.
Thịnh Văn Ngôn gật đầu, ngồi trên ghế sa lon bóc vỏ bánh quy vị phô mai.
Lúc nãy khi ở trên xe cô cũng có phần giận dỗi, người ta có sủi cảo tự gói, cô thấy mình cũng có, vậy nên mới nói thế. Nhưng Thịnh Văn Ngôn không ngờ Thẩm Tại tin thật, còn dẫn cô đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, định gói sủi cảo cho cô.
Nếu nói cô là tiểu thư mười ngón tay không dính dương xuân thủy*, vậy thì Thẩm Tại cũng y như thế. Bên cạnh Thẩm Tại luôn có thư ký đi theo mỗi ngày, anh cần gì phải quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt về cuộc sống sinh hoạt.
* Mười ngón không dính dương xuân thủy: “Dương xuân thủy” là nước tháng ba, còn là mùa xuân, nước rất lạnh. Cả câu có ý nói vào tháng ba nước lạnh thì không cần phải đụng vào nước giặt quần áo, chỉ một gia đình có điều kiện tốt.
Thịnh Văn Ngôn nhìn vào nhà bếp, trong ngực lan tỏa cảm giác ngọt ngào nồng đậm, vị ngọt tràn ngập, bao quanh, vây kín cô trong sự ấm áp. Cô thấy vui vẻ, cũng… cảm động nữa.
Cuối cùng sau khi ăn mấy miếng bánh quy, Thịnh Văn Ngôn vẫn không nhịn được mà chạy vào bếp. Lúc này, Thẩm Tại đang chuẩn bị nguyên liệu làm nhân trong bếp, Thịnh Văn Ngôn bấu ô cửa, hỏi: “Có cần tôi giúp gì không?”
Thẩm Tại quay đầu nhìn cô: “Em ngồi ngoài đó chơi là được rồi.”
“Nhưng hai người làm thì nhanh hơn.”
“Em đói lắm không?”
Thật ra thì sau khi ăn chút đồ ăn vặt, cô cũng không đói lắm, nhưng Thịnh Văn Ngôn vẫn nói: “Hơi hơi, để tôi phụ anh.”
Nói xong, cô đi tới bên cạnh, “Anh định làm gì vậy?”
Thẩm Tại không có đuổi cô ra: “Vậy em bằm nhuyễn thịt ra đi, anh làm việc khác.”
“Được thôi ~ ”
Thịnh Văn Ngôn nhận dao, nhanh chóng chiến đấu hăng say với miếng thịt heo nằm trên thớt.
Đúng là hai người thì làm nhanh hơn rất nhiều, không bao lâu bọn họ đã chuẩn bị xong nhân thịt bên trong, có thể gói sủi cảo được rồi. Đây là một việc đòi hỏi kỹ năng, không chỉ Thịnh Văn Ngôn, cả Thẩm Tại đều thấy khó khăn.
“Có dụng cụ gì mà chỉ cần ấn vào là thành sủi cảo hoàn chỉnh không?” Sau khi gói hai cái, mà cái nào cũng như cái bánh bao Thịnh Văn Ngôn bỏ cuộc.
Thẩm Tại khẽ cười: “Thế thì cần gì phải gói nữa?”
“Tại vì nó khó chứ sao…”
“Em để đó đi, anh gói cho.”
“Nhưng mà anh gói cũng trông không ổn lắm.”
Những cái sủi cảo mà Thẩm Tại làm ra có thể miễn cưỡng bảo là đẹp hơn của Thịnh Văn Ngôn gói, nhưng cũng chỉ ổn hơn có chút xíu thôi.
Thẩm Tại dừng tay, liếc cô: “Vẫn sẽ thành cái sủi cảo bình thường cho em ăn thôi. Em đi xem phim đi, xong ngay đây.”
“Được rồi…” Thịnh Văn Ngôn không có kiên nhẫn với mấy chuyện bếp núc, hơn nữa cô cũng không gói ra được cái nào ổn áp. Thế là cô vui sướng chạy đi xem phim.
Sau khi Thịnh Văn Ngôn đi ra rồi, Thẩm Tại lại lướt cái ipad đặt bên cạnh bàn, search video: hướng dẫn gói sủi cảo; sau đó lại mày mò với miếng vỏ sủi cảo, cũng bắt chước. Sau khi gói được khoảng một nửa, điện thoại di động reo lên, anh lau tay, bắt máy: “Chuyện gì?”
Người gọi là Thẩm Hàm, anh ta đè giọng nói: “Bên cạnh em đang có ai không?”
“Không, sao vậy?”
“Vậy em đang ở đâu?”
“Nhà.”
“Fuck!” Thẩm Hàm mở miệng chửi thề, “Mới nãy tự nhiên mẹ gọi điện, hỏi anh có biết chuyện em có bạn gái không. Anh có biết gì đâu, vậy là em có bạn gái mà không nói cho anh biết hả? Anh là anh của em mà! Chuyện lớn thế này sao không nói với anh một tiếng?”
“Vẫn chưa mà.”
“Hả?”
“Chưa phải là bạn gái.”
“Vậy chuyện mẹ nói em tự tay gói sủi cảo cho người ta là thật không vậy? Hay là bà ấy đang tung tin vịt nữa vậy?”
Phòng khách truyền ra tiếng âm nhạc trong phim, Thẩm Tại sợ cô đang xem phim mà đói bụng, vội vàng giải quyết cho xong: “Ừ gói sủi cảo. Anh không còn gì nữa thì em cúp trước đây, chưa gói xong nữa.”
Thẩm Hàm: “…?”
Thẩm Tại cũng không chờ anh mình nói gì nữa, cúp máy ngay. Dù sao thì Thẩn Hàm nói gì cũng là nói nhảm.
——
Sau khi làm quen tay thì mấy bước còn lại rất nhanh, sủi cảo lắng xuống đáy nồi, sắp ăn được rồi.
“Thịnh Văn Ngôn, em vào nếm thử đi.”
Bộ phim mới chiếu được một nửa nhưng Thịnh Văn Ngôn đã nghe thấy tiếng gọi, cô kích động chạy tới, “Xong rồi hả? Woa, thơm quá.”
Thẩm Tại kéo ghế ra, “Em ngồi xuống ăn đi.”
“Ờm!”
Thịnh Văn Ngôn không kịp chờ đợi, lấy muỗng múc một miếng sủi cảo. Viên sủi cảo tròn vo, không giống sủi cảo bình thường mà giống một miếng hoành thánh bự hơn. Nhưng cô lại cảm thấy càng thèm hơn, nhìn có vẻ còn ngon hơn cái ở nhà!
Thịnh Văn Ngôn cúi đầu cắn một ngụm, nước canh tràn ra, mùi thơm của nấm hương và thịt hòa quyện vào nhau, cùng nhau tấn công vị giác của Thịnh Văn Ngôn. Sủi cảo mới ra nồi, nóng hôi hổi, cô bất ngờ, che miệng hít hà nửa ngày, không nói được chữ nào.
Thẩm Tại thấy cô bị phỏng thì vỗ nhẹ một cái lên đầu cô: “Tự dưng em ăn nhanh quá làm gì?”
“Ô… Ha… Nóng.”
“Nhả ra đi.”
“Ưm không muốn… Ngon mà.” Thịnh Văn Ngôn ăn từ từ, cuối cùng cũng nuốt được miếng sủi cảo xuống bụng, “Ngon quá.”
Đôi mắt cô gái như đang phát sáng, dáng vẻ này giống như đang được ăn món sơn hào hải vị gì đó. Thẩm Tại nhẹ nhíu mi, lần đầu phát hiện thì ra nấu ăn còn có lúc vui như vậy.
“Ngon thật à?”
“Ừ, không mặn không lạt, vị vừa ăn, còn tươi ngọt nữa.” Thịnh Văn Ngôn lại múc thêm miếng sủi cảo, cắn vào, thở dài nói, “Đúng là thịt do tôi băm, mềm mà ngon nữa.”
Thẩm Tại cong môi dưới, hơi lại gần: “Thế à, để anh nếm thử xem.”
“À nè.”
Thịnh Văn Ngôn đưa tay muốn lấy cho anh cái muỗng, nhưng tay cô chưa chạm tới muỗng thì người đàn ông đã nhích lại gần, ăn mất miếng sủi cảo đã ăn dở trong muỗng của cô.
“Cũng tạm được.” Thẩm Tại ăn xong, đánh giá đúng trọng tâm. Thịnh Văn Ngôn ngây ra liếc nhìn cái muỗng trống rỗng của mình: “Kia là của…..”
“Anh sợ nóng.”
“Hả?”
Thịnh Văn Ngôn phản ứng lại, lúc này mới ngớ ra ý của Thẩm Tại là trong chén nóng quá anh không thích ăn, mà miếng sủi cảo trong muỗng của cô đã được vớt ra một lúc rồi, ăn được.
Nhưng mà rõ ràng cô đã cắn vào rồi. Fuck… Sao anh lại ăn đồ đang ăn dở của mình! Lúc đó nhìn anh thản nhiên vô cùng, giống như đó là chuyện dĩ nhiên vậy, giống như… Bọn họ đã từng thế này lâu lắm rồi vậy.
“Sao em không ăn đi?” Thẩm Tại nhàn nhạt hỏi một câu.
Thịnh Văn Ngôn ậm ừ: “Ăn, ăn chứ, tại nóng mà, tôi ăn từ từ.”
Thẩm Tại lại giơ tay lên xoa tóc cô: “Còn biết ăn từ từ nữa chứ, vậy là không ngốc lắm.”
Tai Thịnh Văn Ngôn bỗng dưng nóng lên, “Anh mới ngốc…”
Bính bong ——
Vào lúc đó, chuông cửa lại vang lên không đúng lúc, Thịnh Văn Ngôn ho nhẹ một tiếng, định chạy trốn khỏi chuyện khiến nhịp tim của mình đập nhanh, lập tức nói: “Tôi đi mở cửa!”
Cô nói xong là vội vàng đứng dậy chạy đi. Cô đứng nhòm qua mắt mèo, phát hiện là người quen nên mở cửa ra ngay: “Chào anh Thẩm.”
Người đến là Thẩm Hàm, Thẩm Hàm nhìn cô gật đầu, không kịp chờ đợi mà đã xông vào trong: “Người đâu, người nọ đâu rồi?”
Thịnh Văn Ngôn: “Dạ? Anh tìm Thẩm Tại ạ? Anh ấy ở bên trong.”
Thẩm Hàm đi mấy bước lại lui trở về: “Vậy cô bạn gái nhỏ của em ấy đâu, vẫn còn ở đây à?”
“Cô… bạn gái nhỏ?” Thịnh Văn Ngôn ngây người, mơ mơ màng màng.
Thẩm Hàm vừa kích động vừa vội vàng, thấy Thịnh Văn Ngôn không trả lời nên muốn xông vào trong ngay để xem. Nhưng khi vừa đi được mấy bước, anh ta đột nhiên ý thức được một chuyện.
Thẩm Hàm chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía Thịnh Văn Ngôn: “Văn Ngôn, anh nhớ là em đã về Khải Thịnh, không làm thư ký cho Thẩm Tại nữa rồi mà?”
“Vâng ạ.”
“Vậy sao hôm nay em lại ở đây?”
Thịnh Văn Ngôn chớp chớp mắt: “Em… Em tới ăn sủi cảo.”
Tác giả :
Lục Manh Tinh