Em Chỉ Là Cô Gái Làm Văn Được 7 Điểm
Chương 35
- Con bé là Tiểu Oanh Oanh sao ? - Hàn Mạc tiến đến , ánh mắt nhìn Tiểu Oanh Oanh chằm chằm
Chủ tịch đại nhân thật ra mà nói thì không thích ánh mắt của ông ta 1 chút nào , cả người giận run - Đừng nhìn bạn gái tôi như vậy
Nếu ông còn dùng ánh mắt đó nhìn người của tôi , nhất định Hàn Thiên này sẽ không để cho ông yên đâu
Hàn Mạc bị lời nói của thằng con trai làm toát mồ hôi lạnh , hai hàng lông mày xô lại nhau - Con nói gì vậy hả Thiên , con biết con bé là ai không hả ?
Con điên thật rồi , đến em gái của mình cũng yêu hay sao ???? con rốt cuộc có biết nghĩ không vậy ???
Hàn Thiên nhếch miệng cười , ánh mắt có chút tức giận
Dù là gì thì tôi cũng không quan tâm , Tiểu Oanh là của tôi , 1 sợi tóc cũng sẽ không để ông đụng vào .
- Con yêu con bé sao hả ? - Hàn Mạc như không tin vào những gì mình đang nghe , cảm giác hoang mang không tin nổi những hình ảnh hiện hữu trước mắt quả thật rất bức người . Nếu nói yêu đây không phải 1 cuộc tình loạn luân hay sao , thật không thể tin nổi .
- Phải - Hàn Thiên trả lời , ánh mắt kiên quyết và cứng rắn .
Chính vì an toàn như vậy lên Tiểu Oanh Oanh cô mới không lỡ buông tay , đúng là rất hạnh phúc . Người cô yêu vì cô mà chống lại tất cả .
Đã đến mức này , che dấu cũng không phải là cách . Tôi từng nói với ông không quen cô ấy , nhưng thực chất là để bảo vệ người con gái tôi yêu , còn giờ thì tôi sẽ chính thức thách thức ông đấy ...cha à .
Tiểu Oanh Oanh nhìn đồng hồ , ánh mắt lo lắng hiện lên . Khẽ giật lấy tay áo anh từ phía sau
- Hàn Thiên , chúng ta lên rời khỏi đây , chỗ này rất nguy hiểm .
Hàn Thiên quay lại nhìn cô , đôi tay vuốt lên khuôn mặt trắng ngần mềm mại . Đồ ngốc , có anh ở đây rồi thì làm gì còn nguy hiểm nữa .
- Ông ta sẽ không thể làm gì được em , có anh rồi , đừng lo
- Tiểu Phong nói sẽ cho nổ nơi này
Hàn Thiên nhíu mày , khuôn mặt căng ra như dây đàn - Em nói sao ???
- Chúng ta đi thôi , Tiểu Phong nói là sẽ làm , anh ấy nói sẽ cho nơi này thành tro bụi á
Quản lí của Hàn Thiên chạy đến , sắc mặt đầy lo lắng
- Chủ tịch , chúng ta bị gài bom rồi , còn 7 phút thôi . Cần phải rời khỏi đây ngay .
Hàn Thiên nhìn xung quanh , ánh mắt có chút bất an , tin này ngoài dự kiến của anh . Tiểu Phong , anh đúng là ra tay thật nhanh , nhưng lại để lộ ra quá nhiều sơ hở rồi
- Ở đây nhiều người như vậy , anh ta đúng là điên thật rồi
Chủ tịch đại nhân kéo tay cô lên khán đài theo mình , tuyệt đối sẽ không để Hàn Mạc có cơ hội đến gần cô
Giong nói vang khắp căn phòng tiệc lớn - Bữa tiệc hôm nay sẽ bị hủy bỏ . Nơi đây đã bị gài bom , chúng ta lên rời khỏi đây ngay lập tức
Nói xong Hàn Thiên kéo tay cô lôi đi . Mọi người nghe xong cũng hoảng hốt mà chạy bán sống bán chết .
Chuông điện thoại vang lên , Tiểu Phong bắt máy , ánh mắt vẫn nhìn về phía Hàn Thiên chờ đợi tòa nhà đổ sập xuống
- Có chuyện gì vậy ?
- Cậu chủ , cô Tiểu trốn thoát rồi - Đôi mắt phát ra những tia nhìn ghê rợn , cả người giận run .
- ĐỒ NGU , MÀY ĐI CHẾT ĐI
Chiếc điện thoại trên tay bị văng mạnh vào tường . Tiểu Phong nhìn về phía hỗn độn trước mắt mà sững sờ .
Anh liếc xuống nhìn chiếc đồng hồ trên tay , chỉ còn vỏn vẹn lại 2 phút cuối cùng .
Chết tuyệt ! Tiểu Oanh Oanh ...... em điên rồi .
Người điên là anh mới đúng , điên vì tình .
Tiểu Phong chỉ có thể đứng nhìn từ phía xa , ánh mắt nhìn dòng người đang đổ ập ra ngoài , khuôn mặt tràn đầy lo lắng .
Nếu giờ chạy đến đó bằng tốc độ nhanh nhất cũng mất 4 phút , chưa kịp đến nơi thì Hàn Thiên đã thành tro bụi mất rồi
Đồ ngốc , em nhất định không được sảy ra chuyện gì .
Tiểu Oanh Oanh vấp xuống đất té nhào . Đôi chân bị rách 1 khoảng lớn , máu tóe ra ướt đẫm chiếc váy trắng .
- Đau lắm hả ???
Tiểu Oanh Oanh nhìn vết thương khẽ cắn răng chịu đựng , lắc đầu . Cả người đứng dậy thì lại té xuống .
- Em không sao , anh chạy trước đi
Xin anh hãy đi đi , đừng vì em mà uổng phí thời gian . Em có thể chết nhưng không muốn anh vì em mà cùng chết
- Anh sẽ không đi nếu không có em .... Tiểu Oanh , hãy tin anh chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa .
Hàn Thiên nhìn đồng hồ , sắc mặt nhăn lại
- Còn 60 giây
Hàn Thiên nhấc bổng cô lên khỏi mặt đất , đặt lên trán cô 1 nụ hôn nhẹ
- Tiểu Oanh , nhắm mắt lại đi .
Tiểu Oanh Oanh nhìn anh , nước mắt tuôn rơi - Không kịp rồi phải không ?
- Nếu có chết , chúng ta sẽ chết cùng nhau . Còn giờ thì nhắm mắt lại đi - Anh nhẹ nhàng khuyên nhủ cô
Tiểu Oanh Oanh vẫn run rẩy sợ hãi , cái chết đang gần kề trước mắt cô - Em không thể
Đôi tay ấm áp chạm vào gương mặt trắng mịn của cô , lời nói phát ra vô cùng có uy lực
- Anh nói nhắm lại , còn tất cả cứ để anh lo .
Tiểu Oanh Oanh nhằm tịt mắt , ôm chặt lấy anh . Cảm giác ấm áp và an toàn hơn bao giờ hết
Hàn Thiên bế cô chạy ra dãy hành lang , ánh mắt đưa xuống phía dưới .
Đôi chân đứng lên thành lan can , độ cao làm người ta chóng mặt . Bên dưới là 1 hồ nước trong xanh .
Hàn Thiên nhìn đồng hồ trên tay , chỉ còn lại vỏn vẹn 8 giây cuối cùng .
Anh hít sâu , đôi tay vẫn giữ chặt lấy Tiểu Oanh Oanh và nhảy xuống khi kim đồng hồ chỉ đến giây thứ 2
Cả tòa nhà rung lên và 1 tiếng nổ khủng khiếp phát ra làm rung động đất trời . Làn khói bụi mịt mờ bao trùm xung quanh , những âm thanh rầm rộ vẫn không ngừng phát ra ghê rợn .
Hai người rơi xuống từ tầng 8 , Tiểu Oanh Oanh nhắm tịt mắt cảm nhận những làn gió lạnh phả vào mình . Cho đến khi bị nhấn chìm xuống làn nước lạnh lẽo như nước đá .
Hai ngượi tách khỏi nhau khi rơi xuống nước . Hàn Thiên mở mắt nhìn xung quanh , Tiểu Oanh Oanh đang dần chìm xuống đáy .
Cô khó thở , cả cơ thể không ngừng cựa quậy cố gắng ngoi lên .... nhưng càng lúc lại càng chìm sâu . Đầu óc choáng váng và chìm vào bóng tối mịt mù . Hàn Thiên lặn xuống bên dưới , đôi tay tóm lấy cô . Anh truyền không khí cho Tiểu Oanh bằng miệng rồi lại tiếp tục kéo cô lên nhanh nhất có thể .
Tiểu Oanh Oanh , cố lên .
Hàn Thiên đưa cô lên bờ . Cả người Tiểu Oanh lạnh cóng , đôi môi đã tím bầm .
Đôi tay anh vuốt nhẹ làn tóc mềm ướt nhẹp vì nước của cô ,ánh mắt tràn đầy yêu thương vô bờ
Tiểu Oanh Oanh khẽ mở mắt , cả cơ thể mệt mỏi và lạnh .
Hàn Thiên ôm chặt lấy cô , hơi thở ấm áp phả vào vành tai lạnh lẽo
- Có anh ở đây , em không cần sợ bất cứ điều gì nữa
Tiểu Oanh Oanh mỉm cười , đôi tay đưa lên chạm vào gương mặt tuyệt mĩ của anh .
- Hứa với em , đừng bao giờ rời xa em ..... được không ????
- Đồ ngốc , anh hứa
Anh hứa , sẽ không để em gặp bất cứ nguy hiểm gì . Anh hứa ..... bằng tất cả cuộc sống còn lại của mình .
Hai người ôm chặt lấy nhau trong màn khói bụi mịt mù .
Anh có thể hứa và buông xuôi với bất kì 1 cô gái nào . Nhưng Tiểu Oanh Oanh thì khác , anh không thể đùa cợt với chính cuộc sống của mình . Chỉ cần có em thì không cần hứa hẹn bất cứ điều gì , tình yêu này sẽ luôn nhắc nhở anh không bao giờ có thể lãng quên .
Tiểu Phong nhìn mọi thứ độ xụp trước mắt , mọi thứ như 1 dấu chấm hết cho tất cả . Anh chạy đến Hàn Thiên , ánh mắt nhìn đống hoang tàn vẫn không ngừng bốc cháy nghi ngút .
Tiểu Băng người đầy thương tích bước đến chỗ anh , đôi môi cười nhạt
- Là do anh làm
Tiểu Phong tóm chặt lấy cô , sắc mặt lo lắng hiện rõ - Tiểu Oanh Oanh , cô ấy đang ở đâu
Tiểu Băng đẩy anh ra , ánh mắt liếc vào phía trong , cả người chợt rung lên trong tiếng cười ghê rợn - Cô ta chết rồi , haha .... cô ta chết rồi
Tiểu Phong nghe đến đây , cả người như không còn đứng vững , đổ xụp xuống trước mặt cô
- Tiểu .... Oanh .... Oanh - Lời lẽ thốt ra đầy bi thương
( Chẳng thể nào nói hết được với nhau
Về những ngày đã qua không trở lại
Kỷ niệm xưa vẫn trở về hát mãi
Khúc nhớ ngọt ngào tha thiết khôn nguôi
Cái giật mình đêm nghe tiếng mưa rơi
Anh lại thấy bóng hình em bỏng cháy
Thuở ban đầu sao mê say đến vậy
Đã yêu rồi trời đất cũng đẹp hơn
Sáng nay dậy lòng chợt thấy cô đơn
Sương còn đọng những giọt buồn trên lá
Ở ngoài kia dòng đời đang hối hả
Bao nghĩ suy toan tính đời thường
Dẫu biết rằng xa nhau sẽ nhớ thương
Và khắc khoải còn theo về da diết
Thôi cũng đành nói lên lời tiễn biệt
Để đôi đường chia hai lối xa xăm.
Biết nói gì ...cho hết những tháng năm
Day dứt mãi cũng chỉ còn hoài vọng
Để nhớ về mỗi khi lòng dậy sóng
Ký ức một thời bao say đắm người ơi.)
( Mọi người đọc truyện tại link này nhé , Còn về nội dung và tên truyện có thể bây giờ không liên quan đến nhau cho lắm nhưng mà đến cuối truyện sẽ liên quan nhé ! )
Sự tích tên truyện " EM CHỈ LÀ CÔ GÁI LÀM VĂN ĐƯỢC 7 ĐIỂM " - giải tỏa nỗi thắc mắc của các nàng nhé
Sao cứ chê truyện ta nội dung k liên quan đến chủ đề thế ( thử hỏi mặt ta có chỗ nào liên quan đến nhau k ??? ) T.T
Khổ ta lắm , đặt tên truyện là " Em chỉ là cô gái làm văn được 7 điểm " ... nhưng có viết về cô nào được 7 điểm đâu .
Tưởng trừng méo liên quan nhưng về sau lại rất kết dình á . Hàn Thiên ngày xưa có ước mơ làm giáo viên , trong thời gian đi thực tập thì đụng độ mới bà la sát Tiểu Oanh Oanh .
Tiểu Oanh Oanh viết văn như kiểu hủy hoại nền văn học nước nhà í ... cố vớt vát mãi mới lên được 7 .
Sau đó thì .... ai cũng biết là Hàn Thiên méo làm giáo viên mà lại biến thành chủ tịch đại nhân á .
5 năm sau thì 2 người gặp lại nhau khi Tiểu Oanh Oanh xin vào Hàn Thiên làm việc .
Tiểu Oanh Oanh thật sự là não ngắn lên k nhận ra anh , còn chủ tịch đại nhân thì giả vờ như thể " tao đéo quen m ế " ....................... và kết quả yêu nhau ...... vậy đấy
sự tích tên truyện ..... đắng lòng
Chủ tịch đại nhân thật ra mà nói thì không thích ánh mắt của ông ta 1 chút nào , cả người giận run - Đừng nhìn bạn gái tôi như vậy
Nếu ông còn dùng ánh mắt đó nhìn người của tôi , nhất định Hàn Thiên này sẽ không để cho ông yên đâu
Hàn Mạc bị lời nói của thằng con trai làm toát mồ hôi lạnh , hai hàng lông mày xô lại nhau - Con nói gì vậy hả Thiên , con biết con bé là ai không hả ?
Con điên thật rồi , đến em gái của mình cũng yêu hay sao ???? con rốt cuộc có biết nghĩ không vậy ???
Hàn Thiên nhếch miệng cười , ánh mắt có chút tức giận
Dù là gì thì tôi cũng không quan tâm , Tiểu Oanh là của tôi , 1 sợi tóc cũng sẽ không để ông đụng vào .
- Con yêu con bé sao hả ? - Hàn Mạc như không tin vào những gì mình đang nghe , cảm giác hoang mang không tin nổi những hình ảnh hiện hữu trước mắt quả thật rất bức người . Nếu nói yêu đây không phải 1 cuộc tình loạn luân hay sao , thật không thể tin nổi .
- Phải - Hàn Thiên trả lời , ánh mắt kiên quyết và cứng rắn .
Chính vì an toàn như vậy lên Tiểu Oanh Oanh cô mới không lỡ buông tay , đúng là rất hạnh phúc . Người cô yêu vì cô mà chống lại tất cả .
Đã đến mức này , che dấu cũng không phải là cách . Tôi từng nói với ông không quen cô ấy , nhưng thực chất là để bảo vệ người con gái tôi yêu , còn giờ thì tôi sẽ chính thức thách thức ông đấy ...cha à .
Tiểu Oanh Oanh nhìn đồng hồ , ánh mắt lo lắng hiện lên . Khẽ giật lấy tay áo anh từ phía sau
- Hàn Thiên , chúng ta lên rời khỏi đây , chỗ này rất nguy hiểm .
Hàn Thiên quay lại nhìn cô , đôi tay vuốt lên khuôn mặt trắng ngần mềm mại . Đồ ngốc , có anh ở đây rồi thì làm gì còn nguy hiểm nữa .
- Ông ta sẽ không thể làm gì được em , có anh rồi , đừng lo
- Tiểu Phong nói sẽ cho nổ nơi này
Hàn Thiên nhíu mày , khuôn mặt căng ra như dây đàn - Em nói sao ???
- Chúng ta đi thôi , Tiểu Phong nói là sẽ làm , anh ấy nói sẽ cho nơi này thành tro bụi á
Quản lí của Hàn Thiên chạy đến , sắc mặt đầy lo lắng
- Chủ tịch , chúng ta bị gài bom rồi , còn 7 phút thôi . Cần phải rời khỏi đây ngay .
Hàn Thiên nhìn xung quanh , ánh mắt có chút bất an , tin này ngoài dự kiến của anh . Tiểu Phong , anh đúng là ra tay thật nhanh , nhưng lại để lộ ra quá nhiều sơ hở rồi
- Ở đây nhiều người như vậy , anh ta đúng là điên thật rồi
Chủ tịch đại nhân kéo tay cô lên khán đài theo mình , tuyệt đối sẽ không để Hàn Mạc có cơ hội đến gần cô
Giong nói vang khắp căn phòng tiệc lớn - Bữa tiệc hôm nay sẽ bị hủy bỏ . Nơi đây đã bị gài bom , chúng ta lên rời khỏi đây ngay lập tức
Nói xong Hàn Thiên kéo tay cô lôi đi . Mọi người nghe xong cũng hoảng hốt mà chạy bán sống bán chết .
Chuông điện thoại vang lên , Tiểu Phong bắt máy , ánh mắt vẫn nhìn về phía Hàn Thiên chờ đợi tòa nhà đổ sập xuống
- Có chuyện gì vậy ?
- Cậu chủ , cô Tiểu trốn thoát rồi - Đôi mắt phát ra những tia nhìn ghê rợn , cả người giận run .
- ĐỒ NGU , MÀY ĐI CHẾT ĐI
Chiếc điện thoại trên tay bị văng mạnh vào tường . Tiểu Phong nhìn về phía hỗn độn trước mắt mà sững sờ .
Anh liếc xuống nhìn chiếc đồng hồ trên tay , chỉ còn vỏn vẹn lại 2 phút cuối cùng .
Chết tuyệt ! Tiểu Oanh Oanh ...... em điên rồi .
Người điên là anh mới đúng , điên vì tình .
Tiểu Phong chỉ có thể đứng nhìn từ phía xa , ánh mắt nhìn dòng người đang đổ ập ra ngoài , khuôn mặt tràn đầy lo lắng .
Nếu giờ chạy đến đó bằng tốc độ nhanh nhất cũng mất 4 phút , chưa kịp đến nơi thì Hàn Thiên đã thành tro bụi mất rồi
Đồ ngốc , em nhất định không được sảy ra chuyện gì .
Tiểu Oanh Oanh vấp xuống đất té nhào . Đôi chân bị rách 1 khoảng lớn , máu tóe ra ướt đẫm chiếc váy trắng .
- Đau lắm hả ???
Tiểu Oanh Oanh nhìn vết thương khẽ cắn răng chịu đựng , lắc đầu . Cả người đứng dậy thì lại té xuống .
- Em không sao , anh chạy trước đi
Xin anh hãy đi đi , đừng vì em mà uổng phí thời gian . Em có thể chết nhưng không muốn anh vì em mà cùng chết
- Anh sẽ không đi nếu không có em .... Tiểu Oanh , hãy tin anh chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa .
Hàn Thiên nhìn đồng hồ , sắc mặt nhăn lại
- Còn 60 giây
Hàn Thiên nhấc bổng cô lên khỏi mặt đất , đặt lên trán cô 1 nụ hôn nhẹ
- Tiểu Oanh , nhắm mắt lại đi .
Tiểu Oanh Oanh nhìn anh , nước mắt tuôn rơi - Không kịp rồi phải không ?
- Nếu có chết , chúng ta sẽ chết cùng nhau . Còn giờ thì nhắm mắt lại đi - Anh nhẹ nhàng khuyên nhủ cô
Tiểu Oanh Oanh vẫn run rẩy sợ hãi , cái chết đang gần kề trước mắt cô - Em không thể
Đôi tay ấm áp chạm vào gương mặt trắng mịn của cô , lời nói phát ra vô cùng có uy lực
- Anh nói nhắm lại , còn tất cả cứ để anh lo .
Tiểu Oanh Oanh nhằm tịt mắt , ôm chặt lấy anh . Cảm giác ấm áp và an toàn hơn bao giờ hết
Hàn Thiên bế cô chạy ra dãy hành lang , ánh mắt đưa xuống phía dưới .
Đôi chân đứng lên thành lan can , độ cao làm người ta chóng mặt . Bên dưới là 1 hồ nước trong xanh .
Hàn Thiên nhìn đồng hồ trên tay , chỉ còn lại vỏn vẹn 8 giây cuối cùng .
Anh hít sâu , đôi tay vẫn giữ chặt lấy Tiểu Oanh Oanh và nhảy xuống khi kim đồng hồ chỉ đến giây thứ 2
Cả tòa nhà rung lên và 1 tiếng nổ khủng khiếp phát ra làm rung động đất trời . Làn khói bụi mịt mờ bao trùm xung quanh , những âm thanh rầm rộ vẫn không ngừng phát ra ghê rợn .
Hai người rơi xuống từ tầng 8 , Tiểu Oanh Oanh nhắm tịt mắt cảm nhận những làn gió lạnh phả vào mình . Cho đến khi bị nhấn chìm xuống làn nước lạnh lẽo như nước đá .
Hai ngượi tách khỏi nhau khi rơi xuống nước . Hàn Thiên mở mắt nhìn xung quanh , Tiểu Oanh Oanh đang dần chìm xuống đáy .
Cô khó thở , cả cơ thể không ngừng cựa quậy cố gắng ngoi lên .... nhưng càng lúc lại càng chìm sâu . Đầu óc choáng váng và chìm vào bóng tối mịt mù . Hàn Thiên lặn xuống bên dưới , đôi tay tóm lấy cô . Anh truyền không khí cho Tiểu Oanh bằng miệng rồi lại tiếp tục kéo cô lên nhanh nhất có thể .
Tiểu Oanh Oanh , cố lên .
Hàn Thiên đưa cô lên bờ . Cả người Tiểu Oanh lạnh cóng , đôi môi đã tím bầm .
Đôi tay anh vuốt nhẹ làn tóc mềm ướt nhẹp vì nước của cô ,ánh mắt tràn đầy yêu thương vô bờ
Tiểu Oanh Oanh khẽ mở mắt , cả cơ thể mệt mỏi và lạnh .
Hàn Thiên ôm chặt lấy cô , hơi thở ấm áp phả vào vành tai lạnh lẽo
- Có anh ở đây , em không cần sợ bất cứ điều gì nữa
Tiểu Oanh Oanh mỉm cười , đôi tay đưa lên chạm vào gương mặt tuyệt mĩ của anh .
- Hứa với em , đừng bao giờ rời xa em ..... được không ????
- Đồ ngốc , anh hứa
Anh hứa , sẽ không để em gặp bất cứ nguy hiểm gì . Anh hứa ..... bằng tất cả cuộc sống còn lại của mình .
Hai người ôm chặt lấy nhau trong màn khói bụi mịt mù .
Anh có thể hứa và buông xuôi với bất kì 1 cô gái nào . Nhưng Tiểu Oanh Oanh thì khác , anh không thể đùa cợt với chính cuộc sống của mình . Chỉ cần có em thì không cần hứa hẹn bất cứ điều gì , tình yêu này sẽ luôn nhắc nhở anh không bao giờ có thể lãng quên .
Tiểu Phong nhìn mọi thứ độ xụp trước mắt , mọi thứ như 1 dấu chấm hết cho tất cả . Anh chạy đến Hàn Thiên , ánh mắt nhìn đống hoang tàn vẫn không ngừng bốc cháy nghi ngút .
Tiểu Băng người đầy thương tích bước đến chỗ anh , đôi môi cười nhạt
- Là do anh làm
Tiểu Phong tóm chặt lấy cô , sắc mặt lo lắng hiện rõ - Tiểu Oanh Oanh , cô ấy đang ở đâu
Tiểu Băng đẩy anh ra , ánh mắt liếc vào phía trong , cả người chợt rung lên trong tiếng cười ghê rợn - Cô ta chết rồi , haha .... cô ta chết rồi
Tiểu Phong nghe đến đây , cả người như không còn đứng vững , đổ xụp xuống trước mặt cô
- Tiểu .... Oanh .... Oanh - Lời lẽ thốt ra đầy bi thương
( Chẳng thể nào nói hết được với nhau
Về những ngày đã qua không trở lại
Kỷ niệm xưa vẫn trở về hát mãi
Khúc nhớ ngọt ngào tha thiết khôn nguôi
Cái giật mình đêm nghe tiếng mưa rơi
Anh lại thấy bóng hình em bỏng cháy
Thuở ban đầu sao mê say đến vậy
Đã yêu rồi trời đất cũng đẹp hơn
Sáng nay dậy lòng chợt thấy cô đơn
Sương còn đọng những giọt buồn trên lá
Ở ngoài kia dòng đời đang hối hả
Bao nghĩ suy toan tính đời thường
Dẫu biết rằng xa nhau sẽ nhớ thương
Và khắc khoải còn theo về da diết
Thôi cũng đành nói lên lời tiễn biệt
Để đôi đường chia hai lối xa xăm.
Biết nói gì ...cho hết những tháng năm
Day dứt mãi cũng chỉ còn hoài vọng
Để nhớ về mỗi khi lòng dậy sóng
Ký ức một thời bao say đắm người ơi.)
( Mọi người đọc truyện tại link này nhé , Còn về nội dung và tên truyện có thể bây giờ không liên quan đến nhau cho lắm nhưng mà đến cuối truyện sẽ liên quan nhé ! )
Sự tích tên truyện " EM CHỈ LÀ CÔ GÁI LÀM VĂN ĐƯỢC 7 ĐIỂM " - giải tỏa nỗi thắc mắc của các nàng nhé
Sao cứ chê truyện ta nội dung k liên quan đến chủ đề thế ( thử hỏi mặt ta có chỗ nào liên quan đến nhau k ??? ) T.T
Khổ ta lắm , đặt tên truyện là " Em chỉ là cô gái làm văn được 7 điểm " ... nhưng có viết về cô nào được 7 điểm đâu .
Tưởng trừng méo liên quan nhưng về sau lại rất kết dình á . Hàn Thiên ngày xưa có ước mơ làm giáo viên , trong thời gian đi thực tập thì đụng độ mới bà la sát Tiểu Oanh Oanh .
Tiểu Oanh Oanh viết văn như kiểu hủy hoại nền văn học nước nhà í ... cố vớt vát mãi mới lên được 7 .
Sau đó thì .... ai cũng biết là Hàn Thiên méo làm giáo viên mà lại biến thành chủ tịch đại nhân á .
5 năm sau thì 2 người gặp lại nhau khi Tiểu Oanh Oanh xin vào Hàn Thiên làm việc .
Tiểu Oanh Oanh thật sự là não ngắn lên k nhận ra anh , còn chủ tịch đại nhân thì giả vờ như thể " tao đéo quen m ế " ....................... và kết quả yêu nhau ...... vậy đấy
sự tích tên truyện ..... đắng lòng
Tác giả :
Mai Hoa