Em Buông Tay Rồi. Anh Đi Đi
Quyển 1 - Chương 15: Bên bãi cỏ xanh
Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đắm mình trong cơn mưa ấy lần nữa. Mỗi người đều từng có khoảng thời gian bồng bột ấy, khoảng thời gian mà mọi cậu con trai cùng thích một cô gái trong lớp, đi qua tháng ngày với những trò nghịch ngợm ngây ngô. Thế rồi tuổi thanh xuân lặng lẽ qua đi ...". Hãy trân trọng và lưu giữ những kỷ niệm của tuổi học trò, của mối tình đầu để đến một lúc nào đó bất chợt nhớ lại, ta có thể mỉm cười và nói với những năm tháng ấy rằng: "You Are The Apple of My Eye".
(You Are The Apple of My Eye)
~~~
Hôm sau, vừa lên lớp đã thấy Mai hát líu lo:
- Thì anh xin nhận hết ngàn đau đớn để là người đến sau cùng. Dẫu biết rằng, đời vốn không như giấc mơ, nên xin làm người đến sau.
Nhi trêu:
- Sao bà khôn thế, để dành phần cho người khác khôn với chứ.
- Sao tôi lại khôn là như thế nào?
- Hôm nay tổ mình trực nhật, bà đi sau thì chả lợi lắm à.
Mai gãi đầu cười hì hì:
- Tôi đâu có suy nghĩ sâu xa như bà. Mà thực ra tôi đã tính từ mấy tuần trước rồi cơ ý
Nhìn thấy Nguyệt với Phong, hai phương trời cách biệt, người quét dãy ngoài cùng, người quét dãy trong cùng, Mai lại thì thầm vào tai Nhi:
- Hai người họ lại giận nhau à?
Nhi nháy mắt tinh nghịch:
- Không sao. Chuyện nhỏ ý mà. Sau cơn mưa trời lại sáng.
- Nhưng lúc mưa xong là buổi tối thì sao? - Mai hỏi trêu.
- Thì trên trời có sao chứ sao.
~~~
Ngồi cắm cúi suy nghĩ nửa ngày mà vẫn chưa giải được bài hoá, nàng đành quay sang cầu cứu:
- Này Phong, bạn làm bài này như thế nào vậy? Chỉ tớ với.
Phong không trả lời. Nàng giận sôi máu vì tốn mất bao nhiêu calo ăn mãi mới được:
- Không bảo thì thôi. Tớ hỏi Hải cũng được. Xuỳ. Tưởng mình bạn ở trong đội tuyển hoá chắc.
Lớp nàng có bốn học sinh theo đội tuyển hoá: hai nam, hai nữ. Hai bạn nữ kia thì ngồi xa nàng quá, giờ thì nàng lười không buồn ra hỏi. Phong thì không giúp rồi, Hải ngồi cùng bàn lớp trưởng, với lại bạn ấy dễ tính hơn tên "Phong bà già" này nhiều nên có thể hỏi bài được.
Sau một hồi thương lượng với bạn Hải về việc bạn kèm nàng môn hoá và chuyện đổi chỗ với bạn lớp trưởng, cuối cùng hai bạn cũng đồng ý.
Nàng nhanh chóng dọn sách vở trên bàn rồi đi xuống bàn dưới ngồi. Phong cau có:
- Đi rồi thì đừng về nữa.
Nàng phải dập lửa:
- Ấy ấy đừng nóng. Tớ chỉ xuống đây ngồi những hôm nào có tiết hoá thôi mà. Dù sao thì bạn cũng đâu có chỉ bài cho tớ đâu. Thôi đằng nào tớ cũng giúp bạn có vinh hạnh ngồi cùng lớp trưởng còn gì nữa.
Phong chẳng thèm nghe nàng nói, cứ cắm cúi giải tiếp bài tập.
Nàng được Hải chỉ bảo rất tận tình:
- Đây. Bài này bạn tính được số mol rồi đúng không? ... Rồi. Tiếp theo bạn tính thế này.
Bạn Hải rất giảng dễ hiểu, nàng bất giác lại nhớ đến Vũ, cậu ấy cũng chu đáo giống Hải vậy. Nhưng nàng lại thắc mắc, tại sao cậu ấy nhìn có vẻ chăm chỉ, hiền mà lại rất tốt bụng nữa, tại sao hôm đấy cậu ấy lại trốn học nhỉ? Nàng nghĩ: "mình nhất định phải tra cho rõ ràng chứ không nên nghĩ oan cho cậu ấy được."
Phong ngồi trên, cứ thấy Hải giảng tận tình cho Nguyệt, trong lòng có chút khó chịu, rõ ràng đang làm bài tập mà tâm trí cứ để tận đâu, thành ra sai liên tục, cứ viết viết tẩy tẩy, tẩy đến rách cả sách, mòn cả tẩy. Nguyệt thấy tâm trạng bạn không tốt cũng nhoài người lên xem thế nào. Nguyệt tí chết sốc. Một học sinh toàn 9 với 10 toán, nằm trong đội tuyển hoá mà đến phép tính số mol cũng sai sao. Đến cả phép tính đơn giản nhất là 2,24 chia cho 22,4 mà lại bằng 0,0000000001 sao? Thật không thể tin được luôn!!! Nàng cười, sờ trán Phong:
- Hôm nay bạn tính giỏi thế. Bạn có bị sốt không vậy?
Phong lúc này mới nhìn vào bài của mình, cũng ngạc nhiên không kém, nhưng lại cố tỏ vẻ không cần quan tâm:
- Không liên quan. Lo bài mình trước đi.
- Ai thèm quan tâm bài bạn. Thấy sai thì người ta có lòng tốt bảo cho mà còn...
- Thôi. Không bàn luận với bạn. Ngồi xuống đi.
Nàng ngồi xuống, chẳng thèm nói với Phong nữa, lại chăm chú vào bài hoá.
~~~
Giờ ra chơi...
Nàng ra bãi cỏ sau trường, một nơi có không khí trong lành, tươi mát, yên tĩnh mà nàng vừa mới phát hiện ra mấy hôm trước. Nàng cũng không nói cho Mai với Nhi biết vì sợ hai nàng ấy...chiếm mất. Thả mình xuống bãi cỏ mềm, nàng lim dim mắt ngắm mây trời, nghĩ về thế giới mình đang sống. Nàng nghĩ giá mà nàng có thể là cỏ hoa, thoả sức mọc tự do ở những nơi mình thích, nhưng chúng lại quá nhỏ bé, nhiều khi chỉ là vật trang trí cho đất trời và con người. Nhiều người giẫm đạp lên chúng, vùi giập chúng mỗi khi không cần đến hoặc hết tác dụng để lợi dụng. May mắn hơn thì được người tốt chăm sóc, nâng niu hằng ngày. Cuộc đời đúng là bất công mà.
Chỉ cần vài giây nữa mắt nàng đã nhắm lại thì rơi vào tầm mắt nàng là một cậu con trai ngồi mỗt mình cách nàng không xa. Nàng nhận ra đó chính là bạn Vũ liền vẫy vẫy tay:
- Hey. Vũ.
Vũ tiến lại gần nàng:
- Hey. Chào. Sao bạn lại ở đây?
- Hì. Tớ mới khám phá ra chỗ này, tưởng tớ là người đầu tiên tìm ra chứ.
- Ừ hì.
Phong cười, rút một bên tay nghe ra, hỏi nàng:
- Bạn nghe không?
- Ừ. Cho tớ mượn một bên tai nghe của bạn.
Tiếng nhạc cuốn hút hai người vào làm một:
" Tôi là ai mà ai là tôi???... Mặc kệ cứ bay nào
Tôi vì ai và ai vì tôi???... Một cuộc sống dâng trào
Đừng có ngồi đó nhìn ngó gạt đi sự e dè dang vòng tay cùng tôi và hát... Ngân nga câu hát ....
Sinh ở trên đời
Tôi đi ngàn phương trời
Lang thang vi vu cùng mây cùng sao hoà theo nhiều câu ca tuyệt vời
Rong chơi tôi quên tháng ngày, chuỗi ngày, tôi tìm lấy bản thân này
Cho tôi yên bình, thân mình, không còn những khoảng cách lặng vô hình
Đừng nhìn lại nhé
Để lại muộn phiền ở lại nhé
Tạm biệt chuyện đời ở lại nhé
Chỉ còn lại một nụ cười nhé
Tương lai ca vang mang đi ngày mai
Ta mang đi ngày mai
Đưa tay ôm không gian mênh mông bao la tương lai là ở ngày mai!
Nhìn cuộc đời nhẹ tênh, ừ mình sống sao cho nụ cười còn mãi
Vứt hết đi buồn bực ngoài kia,bay lên cùng những vần thơ, ta quên đi sự đời
Cùng một khát khao... Ohhhh...
Cùng một ước mơ... Ohhhh...
Đằng sau bờ vai còn lại một lời nói... Nào ta cùng bước!
Lời ca cuốn âm thanh
Từng cơn gió mong manh
Đưa trái tim tôi hát ca vang từng ngày
Bình minh đón tương lai
Hoàng hôn khép chông gai
Một nụ cười mới quanh giấc mơ
Ở phía cuối đoạn đường
Một ai đó đêm nay
Dang cánh tay ôm lấy thân tôi vào lòng
Một điều tôi kiếm tìm,một loài hoa khác biệt,mùi hương chẳng giống theo một ai tôi là tôi ai là ai tôi mặc kệ thôi!
Cuối con đường kia thênh thang muôn lối
Cuối chân trời kia không xa tôi tới
Ừ thì... Có cơn mưa hoà tan nỗi niềm thế gian
Và rồi... Có ai đang cùng tôi sống trọn từng phút giây
Cuối con đường kia thênh thang muôn lối
Cuối chân trời kia không xa tôi tới
Ừ thì... Có cơn mưa hoà tan nỗi niềm thế gian
Và rồi.. Có ai đang cùng tôi sống trọn từng phút giây.
Không phải dạng vừa đâu, vừa vừa vừa vừa vừa đâu...
Tôi không phải dạng vừa đâu, vừa vừa vừa vừa đâu...
Không phải dạng vừa đâu, vừa vừa vừa vừa vừa đâu..."
Nàng cũng ngân nga theo câu hát: "Không phải dạng vừa đâu, vừa vừa vừa vừa vừa đâu...Tôi không phải dạng vừa đâu, vừa vừa vừa vừa đâu..." . Bài hát khiến bao nhiêu căng thẳng trong nàng vụt tan biến.
- Bạn thích nhạc của Sơn Tùng không?- Nàng đột nhiên hỏi Vũ.
- Tuy chưa là một Sky nhưng tớ rất thích nghe nhạc của anh ấy. Nhất là bài hát này.
- Tớ cũng vậy. Tớ cũng muốn giống như anh ấy, luôn lạc quan trong bất kì hoàn cảnh nào.
- Ừ. Kể cả khi bị soi mói. Chúng ta sinh ra là để sống với chính bản chất con người mình chứ không phải là để làm hài lòng tất cả mọi người. Cứ sống đúng theo phong cách của mình mặc kệ rèm pha. Tớ thích một cuộc sống yên bình. Và quan trọng là trong cuộc sống của tớ có người bạn tốt luôn luôn lắng nghe tớ như bạn.
Nguyệt cười trừ, mặt thoáng đỏ:
- Hihi. Bạn cứ nói quá. - Ngừng một chút, như nhớ ra điều gì, nàng lại hỏi.- Hôm ở phòng y tế là bạn trốn học à?
- Bạn có nghĩ thế không?
Nàng lắc đầu:
- Theo như tớ suy đoán thì là cậu có bị ốm. Nhưng đôi khi một con người mạnh mẽ luôn biết cách che dấu những nhược điểm của mình. Nhiều người không biết sẽ nghĩ là bạn đang giả vờ ốm để trốn học.
- Bạn nói giống y như bạn Hoa lớp tớ vậy. Kìa bạn ấy đang nhìn xuống đây kìa.
Lần này cũng là lần thứ hai trong ngày nàng sốc. Lúc nghe tên Hoa nàng tưởng là mỹ nữ nào cơ chứ, hoá ra là... mĩ nam, à mà mỹ nữ thì đúng hơn ý. Ôi trời ơi cậu ấy còn đứng bên khung cửa sổ, tay vẫy chào kiểu như hoa hậu lúc được nhận giải thưởng ý, miệng nở nụ cười toe toét. Kiểu này chắc là cậu ấy vừa "sang Thái" về đây mà. Nàng quay sang hỏi Vũ:
- Cậu ấy...
Vũ nhận ra ngay Nguyệt muốn hỏi gì, đáp lại:
- Ừ. Tuy cậu ấy như vậy nhưng rất tốt tính, là lớp trưởng cực kì gương mẫu luôn.
Nàng "ồ" lên một tiếng, sau đó quay lại phía Hoa, cũng vẫy tay chào. OMG cứ phải nói là bạn Hoa mặt đỏ ửng, mắt nhắm tít lại, tay che đi vẻ mặt đang xấu hổ. Cả nàng và Vũ đều bật cười trước hành động này.
Tiếng trống báo hiệu hết 15' nghỉ giải lao, nàng chào tạm biệt Vũ rồi quay lên lớp. Quả thật hôm nay nàng rất vui vì ít nhất cũng tìm ra được một vài chân lí trong cuộc sống và không phải đối đầu với Phong ác ma, khiến nàng không nỡ rời đi. Nàng không biết từ chỗ ngồi của Phong cũng có thể quan sát sự việc xảy ra nãy giờ. Phong nghĩ: " Cảnh này hai người như Romeo và Juliet ý, quyến luyến không rời, cảm động, cảm động quá ta".
(You Are The Apple of My Eye)
~~~
Hôm sau, vừa lên lớp đã thấy Mai hát líu lo:
- Thì anh xin nhận hết ngàn đau đớn để là người đến sau cùng. Dẫu biết rằng, đời vốn không như giấc mơ, nên xin làm người đến sau.
Nhi trêu:
- Sao bà khôn thế, để dành phần cho người khác khôn với chứ.
- Sao tôi lại khôn là như thế nào?
- Hôm nay tổ mình trực nhật, bà đi sau thì chả lợi lắm à.
Mai gãi đầu cười hì hì:
- Tôi đâu có suy nghĩ sâu xa như bà. Mà thực ra tôi đã tính từ mấy tuần trước rồi cơ ý
Nhìn thấy Nguyệt với Phong, hai phương trời cách biệt, người quét dãy ngoài cùng, người quét dãy trong cùng, Mai lại thì thầm vào tai Nhi:
- Hai người họ lại giận nhau à?
Nhi nháy mắt tinh nghịch:
- Không sao. Chuyện nhỏ ý mà. Sau cơn mưa trời lại sáng.
- Nhưng lúc mưa xong là buổi tối thì sao? - Mai hỏi trêu.
- Thì trên trời có sao chứ sao.
~~~
Ngồi cắm cúi suy nghĩ nửa ngày mà vẫn chưa giải được bài hoá, nàng đành quay sang cầu cứu:
- Này Phong, bạn làm bài này như thế nào vậy? Chỉ tớ với.
Phong không trả lời. Nàng giận sôi máu vì tốn mất bao nhiêu calo ăn mãi mới được:
- Không bảo thì thôi. Tớ hỏi Hải cũng được. Xuỳ. Tưởng mình bạn ở trong đội tuyển hoá chắc.
Lớp nàng có bốn học sinh theo đội tuyển hoá: hai nam, hai nữ. Hai bạn nữ kia thì ngồi xa nàng quá, giờ thì nàng lười không buồn ra hỏi. Phong thì không giúp rồi, Hải ngồi cùng bàn lớp trưởng, với lại bạn ấy dễ tính hơn tên "Phong bà già" này nhiều nên có thể hỏi bài được.
Sau một hồi thương lượng với bạn Hải về việc bạn kèm nàng môn hoá và chuyện đổi chỗ với bạn lớp trưởng, cuối cùng hai bạn cũng đồng ý.
Nàng nhanh chóng dọn sách vở trên bàn rồi đi xuống bàn dưới ngồi. Phong cau có:
- Đi rồi thì đừng về nữa.
Nàng phải dập lửa:
- Ấy ấy đừng nóng. Tớ chỉ xuống đây ngồi những hôm nào có tiết hoá thôi mà. Dù sao thì bạn cũng đâu có chỉ bài cho tớ đâu. Thôi đằng nào tớ cũng giúp bạn có vinh hạnh ngồi cùng lớp trưởng còn gì nữa.
Phong chẳng thèm nghe nàng nói, cứ cắm cúi giải tiếp bài tập.
Nàng được Hải chỉ bảo rất tận tình:
- Đây. Bài này bạn tính được số mol rồi đúng không? ... Rồi. Tiếp theo bạn tính thế này.
Bạn Hải rất giảng dễ hiểu, nàng bất giác lại nhớ đến Vũ, cậu ấy cũng chu đáo giống Hải vậy. Nhưng nàng lại thắc mắc, tại sao cậu ấy nhìn có vẻ chăm chỉ, hiền mà lại rất tốt bụng nữa, tại sao hôm đấy cậu ấy lại trốn học nhỉ? Nàng nghĩ: "mình nhất định phải tra cho rõ ràng chứ không nên nghĩ oan cho cậu ấy được."
Phong ngồi trên, cứ thấy Hải giảng tận tình cho Nguyệt, trong lòng có chút khó chịu, rõ ràng đang làm bài tập mà tâm trí cứ để tận đâu, thành ra sai liên tục, cứ viết viết tẩy tẩy, tẩy đến rách cả sách, mòn cả tẩy. Nguyệt thấy tâm trạng bạn không tốt cũng nhoài người lên xem thế nào. Nguyệt tí chết sốc. Một học sinh toàn 9 với 10 toán, nằm trong đội tuyển hoá mà đến phép tính số mol cũng sai sao. Đến cả phép tính đơn giản nhất là 2,24 chia cho 22,4 mà lại bằng 0,0000000001 sao? Thật không thể tin được luôn!!! Nàng cười, sờ trán Phong:
- Hôm nay bạn tính giỏi thế. Bạn có bị sốt không vậy?
Phong lúc này mới nhìn vào bài của mình, cũng ngạc nhiên không kém, nhưng lại cố tỏ vẻ không cần quan tâm:
- Không liên quan. Lo bài mình trước đi.
- Ai thèm quan tâm bài bạn. Thấy sai thì người ta có lòng tốt bảo cho mà còn...
- Thôi. Không bàn luận với bạn. Ngồi xuống đi.
Nàng ngồi xuống, chẳng thèm nói với Phong nữa, lại chăm chú vào bài hoá.
~~~
Giờ ra chơi...
Nàng ra bãi cỏ sau trường, một nơi có không khí trong lành, tươi mát, yên tĩnh mà nàng vừa mới phát hiện ra mấy hôm trước. Nàng cũng không nói cho Mai với Nhi biết vì sợ hai nàng ấy...chiếm mất. Thả mình xuống bãi cỏ mềm, nàng lim dim mắt ngắm mây trời, nghĩ về thế giới mình đang sống. Nàng nghĩ giá mà nàng có thể là cỏ hoa, thoả sức mọc tự do ở những nơi mình thích, nhưng chúng lại quá nhỏ bé, nhiều khi chỉ là vật trang trí cho đất trời và con người. Nhiều người giẫm đạp lên chúng, vùi giập chúng mỗi khi không cần đến hoặc hết tác dụng để lợi dụng. May mắn hơn thì được người tốt chăm sóc, nâng niu hằng ngày. Cuộc đời đúng là bất công mà.
Chỉ cần vài giây nữa mắt nàng đã nhắm lại thì rơi vào tầm mắt nàng là một cậu con trai ngồi mỗt mình cách nàng không xa. Nàng nhận ra đó chính là bạn Vũ liền vẫy vẫy tay:
- Hey. Vũ.
Vũ tiến lại gần nàng:
- Hey. Chào. Sao bạn lại ở đây?
- Hì. Tớ mới khám phá ra chỗ này, tưởng tớ là người đầu tiên tìm ra chứ.
- Ừ hì.
Phong cười, rút một bên tay nghe ra, hỏi nàng:
- Bạn nghe không?
- Ừ. Cho tớ mượn một bên tai nghe của bạn.
Tiếng nhạc cuốn hút hai người vào làm một:
" Tôi là ai mà ai là tôi???... Mặc kệ cứ bay nào
Tôi vì ai và ai vì tôi???... Một cuộc sống dâng trào
Đừng có ngồi đó nhìn ngó gạt đi sự e dè dang vòng tay cùng tôi và hát... Ngân nga câu hát ....
Sinh ở trên đời
Tôi đi ngàn phương trời
Lang thang vi vu cùng mây cùng sao hoà theo nhiều câu ca tuyệt vời
Rong chơi tôi quên tháng ngày, chuỗi ngày, tôi tìm lấy bản thân này
Cho tôi yên bình, thân mình, không còn những khoảng cách lặng vô hình
Đừng nhìn lại nhé
Để lại muộn phiền ở lại nhé
Tạm biệt chuyện đời ở lại nhé
Chỉ còn lại một nụ cười nhé
Tương lai ca vang mang đi ngày mai
Ta mang đi ngày mai
Đưa tay ôm không gian mênh mông bao la tương lai là ở ngày mai!
Nhìn cuộc đời nhẹ tênh, ừ mình sống sao cho nụ cười còn mãi
Vứt hết đi buồn bực ngoài kia,bay lên cùng những vần thơ, ta quên đi sự đời
Cùng một khát khao... Ohhhh...
Cùng một ước mơ... Ohhhh...
Đằng sau bờ vai còn lại một lời nói... Nào ta cùng bước!
Lời ca cuốn âm thanh
Từng cơn gió mong manh
Đưa trái tim tôi hát ca vang từng ngày
Bình minh đón tương lai
Hoàng hôn khép chông gai
Một nụ cười mới quanh giấc mơ
Ở phía cuối đoạn đường
Một ai đó đêm nay
Dang cánh tay ôm lấy thân tôi vào lòng
Một điều tôi kiếm tìm,một loài hoa khác biệt,mùi hương chẳng giống theo một ai tôi là tôi ai là ai tôi mặc kệ thôi!
Cuối con đường kia thênh thang muôn lối
Cuối chân trời kia không xa tôi tới
Ừ thì... Có cơn mưa hoà tan nỗi niềm thế gian
Và rồi... Có ai đang cùng tôi sống trọn từng phút giây
Cuối con đường kia thênh thang muôn lối
Cuối chân trời kia không xa tôi tới
Ừ thì... Có cơn mưa hoà tan nỗi niềm thế gian
Và rồi.. Có ai đang cùng tôi sống trọn từng phút giây.
Không phải dạng vừa đâu, vừa vừa vừa vừa vừa đâu...
Tôi không phải dạng vừa đâu, vừa vừa vừa vừa đâu...
Không phải dạng vừa đâu, vừa vừa vừa vừa vừa đâu..."
Nàng cũng ngân nga theo câu hát: "Không phải dạng vừa đâu, vừa vừa vừa vừa vừa đâu...Tôi không phải dạng vừa đâu, vừa vừa vừa vừa đâu..." . Bài hát khiến bao nhiêu căng thẳng trong nàng vụt tan biến.
- Bạn thích nhạc của Sơn Tùng không?- Nàng đột nhiên hỏi Vũ.
- Tuy chưa là một Sky nhưng tớ rất thích nghe nhạc của anh ấy. Nhất là bài hát này.
- Tớ cũng vậy. Tớ cũng muốn giống như anh ấy, luôn lạc quan trong bất kì hoàn cảnh nào.
- Ừ. Kể cả khi bị soi mói. Chúng ta sinh ra là để sống với chính bản chất con người mình chứ không phải là để làm hài lòng tất cả mọi người. Cứ sống đúng theo phong cách của mình mặc kệ rèm pha. Tớ thích một cuộc sống yên bình. Và quan trọng là trong cuộc sống của tớ có người bạn tốt luôn luôn lắng nghe tớ như bạn.
Nguyệt cười trừ, mặt thoáng đỏ:
- Hihi. Bạn cứ nói quá. - Ngừng một chút, như nhớ ra điều gì, nàng lại hỏi.- Hôm ở phòng y tế là bạn trốn học à?
- Bạn có nghĩ thế không?
Nàng lắc đầu:
- Theo như tớ suy đoán thì là cậu có bị ốm. Nhưng đôi khi một con người mạnh mẽ luôn biết cách che dấu những nhược điểm của mình. Nhiều người không biết sẽ nghĩ là bạn đang giả vờ ốm để trốn học.
- Bạn nói giống y như bạn Hoa lớp tớ vậy. Kìa bạn ấy đang nhìn xuống đây kìa.
Lần này cũng là lần thứ hai trong ngày nàng sốc. Lúc nghe tên Hoa nàng tưởng là mỹ nữ nào cơ chứ, hoá ra là... mĩ nam, à mà mỹ nữ thì đúng hơn ý. Ôi trời ơi cậu ấy còn đứng bên khung cửa sổ, tay vẫy chào kiểu như hoa hậu lúc được nhận giải thưởng ý, miệng nở nụ cười toe toét. Kiểu này chắc là cậu ấy vừa "sang Thái" về đây mà. Nàng quay sang hỏi Vũ:
- Cậu ấy...
Vũ nhận ra ngay Nguyệt muốn hỏi gì, đáp lại:
- Ừ. Tuy cậu ấy như vậy nhưng rất tốt tính, là lớp trưởng cực kì gương mẫu luôn.
Nàng "ồ" lên một tiếng, sau đó quay lại phía Hoa, cũng vẫy tay chào. OMG cứ phải nói là bạn Hoa mặt đỏ ửng, mắt nhắm tít lại, tay che đi vẻ mặt đang xấu hổ. Cả nàng và Vũ đều bật cười trước hành động này.
Tiếng trống báo hiệu hết 15' nghỉ giải lao, nàng chào tạm biệt Vũ rồi quay lên lớp. Quả thật hôm nay nàng rất vui vì ít nhất cũng tìm ra được một vài chân lí trong cuộc sống và không phải đối đầu với Phong ác ma, khiến nàng không nỡ rời đi. Nàng không biết từ chỗ ngồi của Phong cũng có thể quan sát sự việc xảy ra nãy giờ. Phong nghĩ: " Cảnh này hai người như Romeo và Juliet ý, quyến luyến không rời, cảm động, cảm động quá ta".
Tác giả :
Milu_milo99