Em Bị Bệnh Phải Trị
Chương 52
Du Hạ rào đón trước Nam An An, “Khương Minh, em không muốn vì chuyện này mà tổn thương tình bạn bao nhiêu năm của chúng ta.”
“Đã tổn thương.” Khương Minh một tay mở cửa, một tay tùy tiện cởi áo khoác ngoài giọng nói lành lạnh không có chút trêu chọc nào.
Du Hạ cười khổ một tiếng, không nói thêm gì nữa, thấy Khương Minh trực tiếp đi qua bên người cô ta, một cánh tay tùy ý cầm áo ném lên ghế sofa vừa khéo lồng đến đúng trên đầu Nam An An đang muốn đứng dậy. Du Hạ đứng tại chỗ, thấy Khương Minh đi tới một tay chống sofa, hơi vén áo lên hôn Nam An An một cái.
Thời gian khiến mỗi một người bọn họ đều thay đổi, em bé trai đã từng mang cô ta nô đùa nghịch đất cát cũng đã tìm được người khiến anh bị rơi vào hố. Cô ta cũng không còn là cô gái nhỏ dũng cảm đi theo sau lưng Khương Minh bắt dế con.
Cô ta từng tiếc nuối qua lại với nhau mà chưa nói ra tình cảm, nghĩ lại nếu cô ta dũng cảm hơn có phải sẽ có kết quả khác hay không.
Nhưng Du Thu cũng dũng cảm, kết quả thì sao?
Du Hạ nhàn nhạt thở dài một hơi, nhẹ nhàng đến mức chính cô ta cũng nghe chẳng rõ, sau đó không hề lưu luyến xoay người rời đi….
Nam An An nháy nháy mắt, áo khoác màu đen che ánh mặt trời giữa trưa, sau khi thích ứng với ánh sáng lờ mờ có thể nhìn thấy đôi mắt Khương Minh gần trong gang tấc, ánh mắt này sâu thăm thẳm như vòng nước xoáy, hút cô vào đó.
Nam An An phát hiện, rõ ràng cô ghét bóng tối nhưng lại rất thích Khương Minh ở trong bóng đêm, họ lồng dưới áo gió có cảm giác thần bí, hơi thở Khương Minh như có như không phả vào chóp mũi cô. Nam An An liếm khóe miệng, ngày hôm qua bị Khương Minh hôn môi vẫn còn hơi đau: “Thầy, lần sau đến lượt em hôn anh nhé, anh nhiệt tình quá rồi.”
Khương Minh khẽ cười, cầm cằm cô kéo lại gần hơn, hôn lên đôi môi ướt át của cô, “Anh đây có thể sẽ nhiệt tình hơn nữa.”
Giọng anh trầm thấp, mang theo ý cười và chút gợi cảm khó hiểu.
Nam An An hất áo khoác, rõ ràng điều hòa mở nhiệt đồ vừa phải nhưng chóp mũi cô vẫn đầy mồ hôi. Cũng may Khương Minh bị người ta gọi ra ngoài nói chuyện, Nam An An thở phào nhẹ nhõm một hơi vừa lúc Cố Cầu Câu gửi cho cô một đống tin nhắn, Nam An An dương dương tự đắc lên mặt gửi tin nhắn trả lời Cố Cầu Cầu --- Cậu thấy không, tớ làm thịt kho tàu, thật sự tớ là vào được phòng khách, xuống được nhà bếp…..
Cố Cầu Cầu trả lời tin nhắn luôn chuẩn xác ác độc như vậy --- Cậu lên được giường sao?
Nam An An --- Giết được ngựa gỗ, lật được tường bao….
Cố Cầu Cầu --- Cậu lên được giường sao?
Nam An An --- Đấu được tiểu tam, đánh thắng lưu manh….
Cố Cầu Cầu --- Cậu lên được giường sao?
Nam An An --- Cậu không thương tớ, lúc này tớ thấy rất cô đơn ….
Khi Khương Minh trở về - ra được phòng khách xuống được phòng bếp Nam An An để điện thoại xuống gọi Khương Minh qua ăn cơm, phát hiện cô chỉ mang theo một đôi đũa….
Nếu dùng một câu nói để nói lên cảm tưởng của cô về chuyện gặm sườn heo giữa trưa, Nam An An chỉ muốn nói --- Tư thế này rất đẹp, cô không dám nhìn.
Đại học phía Tây rất cường hào, học viện kinh tế năm nay đều phát cho mỗi sinh viên một hộp bánh Trung thu. Buổi chiều sau khi Nam An An đi nhận hộp bánh Trung thu này, chợt nảy ra ý định gọi điện thoại đặt mấy trăm hộp bánh Trung thu cho bọn nhỏ học viện kinh tế đi làm từ thiện nhân dịp tết Trung thu.
Trong lúc đó di động của cô bất chợt có một đống tin nhắn gửi tới muốn hư điện thoại luôn, nên không thấy xen lẫn giữa những câu chúc mừng “Cô giáo, ngày tết vui vẻ” có một câu “An An, em có lời muốn nói với chị, em chờ chị ở cửa hiệu sách cũ.”
Ngày gặp phụ huynh, Nam An An đi tới đi lui trong phòng khách, Khương Minh thấy bộ dạng của cô có chút buồn cười: “Là anh đi gặp ba mẹ, em khẩn trương cái gì chứ?”
Nam An An khoát tay, “Anh không thể tưởng tượng được ba em khó tính cỡ nào đâu, thật ra em cũng không cách nào nghĩ ba em sẽ phát rồ thế nào….”
Nam An An nói xong đi qua đi lại trước mặt Khương Minh, “Mẹ em nói, khi bọn em sinh ra em ba nói một câu có ý tứ sâu xa– rốt cuộc đến lượt tôi rồi. Lúc ông cưới mẹ em, ông ngoại gây khó khăn bằng mọi cách, mà bây giờ….”
“…..” Khương Minh vẫy tay với Nam An An, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, quần tây đen cắt may suôn thẳng càng làm nổi bật đôi chân thon dài thẳng tắp, thời tiết hơi nóng nên áo vest vắt lên tay. Nam An An liếc mắt nhìn qua một cái, cảm thấy bóng dáng cao to của anh, đứng nơi đó khiến người ta không dứt mắt ra được.
Chẳng những bản thân Khương Minh ăn mặc cực kỳ nghiêm túc, mà ngay cả quần áo của cô cũng chuẩn bị luôn rồi.
Nam An An thay áo sơ mi trắng và váy hoa màu đen dài tới đầu gối, nhìn Khương Minh rồi lại nhìn bản thân, từ từ thởi dài: “Thật ra, chúng ta ăn mặc giống như đồ tình nhân, ba em cũng sẽ không cảm thấy chúng ta xứng đôi….”
“Hả?” Khương Minh dựa vào ghế sofa thấy Nam An An thay quần áo xong liếc một cái, sơ mi trắng váy đen càng làm lộ eo nhỏ nhắn mảnh khảnh của cô, hơn nữa Nam An An tuyệt đối là có dáng người lồi lõm gây hứng thú.
Nam An An vừa kéo ống tay áo mình buộc lên trên khuỷu tay, vừa giải thích: “Ba em sẽ cảm thấy, đây là đang khiêu khích.”
Khương Minh: “….. Không sao, anh cảm thấy chúng ta rất xứng đôi.”
Nhà Nam An An Khương Minh đã quen đường quen lối, tới cửa chính An An vừa xuống xe đã nhìn thấy Nam Vi Vi và bạn trai nhỏ của cô, Nam An An vừa thấy Cận Tư đã cười tủm tỉm nói: “À, còn mang theo chồng nuôi từ bé ~”
Cận Tư lười biếng mắng lại: “Tiểu An An, mau gọi anh rể, nếu không tớ nói cho người đàn ông của cậu biết hồi nhỏ một ngày cậu tiểu mấy lần trên giường, mấy lần do cậu ngủ thấy cảm giác….”
Nam An An: “Cậu đã nói thế, tớ cũng không có ý định nói với chị tớ, cậu với chị Lục Ngu tình sâu như biển cỡ nào….”
“Cậu thật sự đã trưởng thành rồi, đã quên hồi nhỏ bị tớ đánh khóc đến mức như đang hát.” Cận Tư dương dương tự đắc, chợt nghe Nam Vi Vi nói: “Đủ rồi, lúc đó người cậu đánh khóc chính là tớ.”
Cận Tư: “….” Còn có bệnh gì đáng sợ hơn là gặp phải bào thai đôi cơ chứ.
Nam Vi Vi nói xong thân thiện chào Khương Minh một tiếng, “Xin chào, mọi người cùng đi vào thôi.”
“Xin chào,” Khương Minh gật đầu, rồi bước chân cùng Nam An An đi vào trong.
Nam An An kẹp ở giữa không hiểu sao cảm thấy không khí giữa hai người họ có gì đó không đúng. Nam Vi Vi sẽ không thích Khương Minh, điều này cô có thể khẳng định, nhưng Nam An An mẫn cảm nhận thấy thái độ của Nam Vi Vi với Khương Minh cực kỳ tốt, thậm chí còn mang theo chút …. Cảm kích?
Nam An An vừa đi tới phòng khách liền bỏ mọi người lại đó chạy qua nhà ăn tìm ba cô, chợt nghe giọng Nam Thị đang nói với An Dạng: “An Dạng, anh không thích cậu ta chút nào….” Nam Thị còn nhìn thoáng qua phía phòng khách, “Còn có cậu ta.”
“Ba” Nam An An gọi một tiếng, Nam Thị xoay người ôm cô rất chặt “Bảo bối.”
Ngoài miệng Nam Thị nói không thích, nhưng lúc nói chuyện với Khương Minh tác phong vẫn nhanh nhẹn, hơn nữa lúc trước Nam Thị cũng là giảng viên lưu thông tiền tệ ở đại học phía Tây, khi ở cùng Khương Minh không sợ không tìm được đề tài nói chuyện.
Khương Minh lễ phép trò chuyện với Nam Thị, có thể thấy được tính cách của Nam An An là giống Nam Thị, lúm đồng tiền và đôi mắt cũng giống Nam Thị.
Gia đình hạnh phúc mỹ mãn như vậy, quả thực càng dễ dàng giáo dục Nam An An thành đứa nhỏ có tính cách dịu dàng mà mạnh mẽ.
Mặc dù Khương Minh không thích nói nhiều, nhưng từ trước đến nay trình độ nói chuyện cũng không thấp, lúc trước anh nói chuyện với Tiểu Quyển, Nam An An đề cập tới ba cô sùng bái đủ các kiểu. Anh coi đây là điểm mấu chốt, mỗi khi nói ra tâm tình Nam Thị đều vui vẻ, sau đó ánh mắt nhìn sang Nam Vi Vi và An An đang trò chuyện, đáy mắt tràn đầy hoài niệm: “Đứa nhỏ An An này từ nhỏ đã dính chặt tôi rồi, Vi Vi thì thân mật An Dạng hơn. Hồi nhỏ An An là một tay tôi nuôi lớn, thai sinh đôi vốn là rất nhỏ, tôi ôm nó ngay cả quần áo cũng không dám mặc cho nó….” Ông dựa vào ghế sofa khoa chân múa tay lên cao, “Lúc An An còn chưa biết đi cứ thích cầm lấy ngón tay út của tôi, kêu a a không để tôi đi, đứa nhỏ này ngay cả khi bắt đầu biết nói cũng là gọi ba trước tiên….”
Tầm mắt Nam Thị xa xăm, từ từ thở dài: “Chỉ chớp mắt, nó đã lớn như vậy rồi.”
“Cuối cùng tôi vẫn thấy nó còn nhỏ,” Nam Thị cười cười, “Loại tâm tình này chỉ đến khi nào cậu có con gái mới có thể hiểu được.”
“…. Con có thể hiểu,” Khương Minh gật đầu, “Ngài dạy dỗ An An rất tốt.”
Nam Thị búng tàn thuốc lá, “Lợi cho cậu quá rồi.”
“Cảm ơn ngài.” Khương Minh nói rất nghiêm túc, không có chút qua loa.
Nam Thị nhất thời cao hứng cho Khương Minh xem ảnh chụp hồi nhỏ của Nam An An, ảnh đầy tháng Nam An An giơ tay như muốn bắt gì đó, hoàn toàn không nhìn vào ống kính, trong hốc mắt đầy nước mắt. “Tấm này là đầy tháng, lần đầu tiên mang nó đi chụp hình, tiểu gia hỏa sợ hãi luôn duỗi tay muốn tôi ôm, chụp mấy chục tấm bọn tôi đều không nhìn ống kính, không còn cách nào khác cứ như vậy thôi.” Nam Thị nói, nhưng vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
“Còn tấm này, lại nói tiếp khi đó tôi có hứng thú rất xấu xa, cứ thích chụp ảnh nó khóc,” trong ảnh chụp Nam An An một tay vịn cây, khóc đến chóp mũi cũng đã đỏ lên, Nam Thị giải thích nói, “Nó ăn nhiều quá đau bụng, bị bọn tôi cười chê còn tủi thân.”
“Từ nhỏ An An đã rất xinh đẹp.” Khương Minh lật quyển photo album của Nam An An hồi nhỏ, khen Đậu Tỉ nhà anh, Nam Thị nghe thấy rất hài lòng, nếu như không phải tới giờ ăn cơm rất có thể trong lòng Khương Minh lại thêm xúc động một hồi nữa.
Nam An An chạy tới phòng bếp giúp An Dạng nấu cơm, từ nhỏ An Dạng chính là đại tiểu thư, loại chuyện cơm nước rất ít khi làm, sau khi gả cho Nam Thị cuộc sống cũng an nhàn sung sướng, làm cơm khó tránh khỏi không quen tay. An An đang rửa bít tết chợt nghe An Dạng mở miệng nói, “An An, mẹ muốn nói với con một câu.”
“Giống như chuyện con không nên mang tất cả trứng gà đặt vào trong cùng một cái giỏ, con không nên đặt hết tất cả lên trên một người đàn ông…..”
“Nên đặt lên nhiều người đàn ông sao?” Nam An An vừa mới mở miệng đã bị An Dạng búng trán.
“Bất kỳ lúc nào, đều phải có đường lui.” An Dạng nói lời tình ý sâu xa, “Cho dù tình cảm mẹ và ba con tốt như vậy, mẹ cũng có đường lui cho mình, một khi ông ấy rời khỏi mẹ, một mình mẹ cũng có thể sống tốt được.”
Nam An An nghiêm túc gật đầu.
Cơm trưa mới là thời gian Nam An An đau lòng nhất, lúc người cả nhà cộng thêm Cận Tư mỗi người một câu bung ra kể chuyện xấu của cô, quả thực cô muốn che lỗ tai Khương Minh.
“Khi đó tôi mới từ nước ngoài trở về, An An quấn lấy tôi bắt kể chuyện ma quỷ ngày xưa, tôi nói con có sợ không dám đi toilet không, An An nghĩa hiệp khoát tay nói với tôi sẽ không, con sẽ trực tiếp tè lên giường.” --- Đây là Nam Thị.
“Có một lần Nam Thị một đêm không về nhà, tôi bảo An An gọi điện thoại cho ba nó, nó đã chạy tới nói cho tôi biết, có một chị nghe máy, trong lòng tôi hồi hộp hỏi nó chị kia bảo gì, nó liền ngọt ngào ngây thơ đọc lại cho tôi nghe --- rất xin lỗi, số máy điện thoại ngài gọi đã tắt máy.” --- Đây là An Dạng.
…..
Bữa cơm này Nam An An ăn quả thực đúng là giày vò, rất vất vả ăn cơm xong cô dẫn Khương Minh đi tới phòng ngủ cô nghỉ trưa, An Dạng còn thân thiết đưa hồ sơ từ tiểu học đến trưởng thành theo yêu cầu của giáo viên của cô cho Khương Minh.
Nắng sau giữa trưa, cô bị Khương Minh ôm ngồi trên ghế mây đung đưa cùng nhau xem quá trình trưởng thành của cô.
Khi lật đến bài kiểm thứ năm cuối cùng Khương Minh không nhịn được cười, đề bài là như vậy:
Núi cao nói với biển lớn: “Cậu sóng lớn cuồn cuộn như thế, khiến tâm tình người ta dâng trào, cậu rộng lớn xa xôi như thế, khiến người ta….”
Biển lớn nói với núi cao: “ – ”
Bằng nét chữ non nớt Nam An An viết bốn chữ to --- Cảm ơn đã khen, bên cạnh còn có một chữ số Ze-ro (số 0) to tướng của giáo viên.
Khương Minh cười nhẹ một tiếng, Nam An An giải thích nói: “Lúc còn nhỏ ngữ văn em không giỏi, nhưng tiếng Anh rất được, vì khả năng nghe của em vô cùng tốt.”
Cô nói xong lật đến một bài kiểm tra tiếng Anh khác, “Anh xem, hoàn toàn đúng nhé, em có khả năng nghe vô cùng thành thục.”
Cô thần bí cười nói: “Quả thật lúc nhỏ em thông minh đến mức không có bạn bè, tới kỳ thi ngồi trước chị em, dựng thẳng lỗ tai nghe chị ấy làm bài….”
“Nghe cô ấy làm bài?” Khương Minh có chút sửng sốt.
“Đúng vậy, a viết xuống là 3, c là 1, b và d mặc dù đều là 2 nhưng âm b dài hơn.”
Khương Minh nâng trán: “…. Khả năng nghe của em tốt thật.”
Nam An An đắc ý gật đầu, “Hơn nữa lúc nhỏ em rất lợi hại, khi đó em với An Khả thi xem tay ai lớn hơn, tay em lớn hơn tay cô ta, cô ta đã nói tay nhỏ cầm tiền bạc tay lớn cầm ph*n, sau đó, em cầm lấy mặt cô ta.”
“Đã tổn thương.” Khương Minh một tay mở cửa, một tay tùy tiện cởi áo khoác ngoài giọng nói lành lạnh không có chút trêu chọc nào.
Du Hạ cười khổ một tiếng, không nói thêm gì nữa, thấy Khương Minh trực tiếp đi qua bên người cô ta, một cánh tay tùy ý cầm áo ném lên ghế sofa vừa khéo lồng đến đúng trên đầu Nam An An đang muốn đứng dậy. Du Hạ đứng tại chỗ, thấy Khương Minh đi tới một tay chống sofa, hơi vén áo lên hôn Nam An An một cái.
Thời gian khiến mỗi một người bọn họ đều thay đổi, em bé trai đã từng mang cô ta nô đùa nghịch đất cát cũng đã tìm được người khiến anh bị rơi vào hố. Cô ta cũng không còn là cô gái nhỏ dũng cảm đi theo sau lưng Khương Minh bắt dế con.
Cô ta từng tiếc nuối qua lại với nhau mà chưa nói ra tình cảm, nghĩ lại nếu cô ta dũng cảm hơn có phải sẽ có kết quả khác hay không.
Nhưng Du Thu cũng dũng cảm, kết quả thì sao?
Du Hạ nhàn nhạt thở dài một hơi, nhẹ nhàng đến mức chính cô ta cũng nghe chẳng rõ, sau đó không hề lưu luyến xoay người rời đi….
Nam An An nháy nháy mắt, áo khoác màu đen che ánh mặt trời giữa trưa, sau khi thích ứng với ánh sáng lờ mờ có thể nhìn thấy đôi mắt Khương Minh gần trong gang tấc, ánh mắt này sâu thăm thẳm như vòng nước xoáy, hút cô vào đó.
Nam An An phát hiện, rõ ràng cô ghét bóng tối nhưng lại rất thích Khương Minh ở trong bóng đêm, họ lồng dưới áo gió có cảm giác thần bí, hơi thở Khương Minh như có như không phả vào chóp mũi cô. Nam An An liếm khóe miệng, ngày hôm qua bị Khương Minh hôn môi vẫn còn hơi đau: “Thầy, lần sau đến lượt em hôn anh nhé, anh nhiệt tình quá rồi.”
Khương Minh khẽ cười, cầm cằm cô kéo lại gần hơn, hôn lên đôi môi ướt át của cô, “Anh đây có thể sẽ nhiệt tình hơn nữa.”
Giọng anh trầm thấp, mang theo ý cười và chút gợi cảm khó hiểu.
Nam An An hất áo khoác, rõ ràng điều hòa mở nhiệt đồ vừa phải nhưng chóp mũi cô vẫn đầy mồ hôi. Cũng may Khương Minh bị người ta gọi ra ngoài nói chuyện, Nam An An thở phào nhẹ nhõm một hơi vừa lúc Cố Cầu Câu gửi cho cô một đống tin nhắn, Nam An An dương dương tự đắc lên mặt gửi tin nhắn trả lời Cố Cầu Cầu --- Cậu thấy không, tớ làm thịt kho tàu, thật sự tớ là vào được phòng khách, xuống được nhà bếp…..
Cố Cầu Cầu trả lời tin nhắn luôn chuẩn xác ác độc như vậy --- Cậu lên được giường sao?
Nam An An --- Giết được ngựa gỗ, lật được tường bao….
Cố Cầu Cầu --- Cậu lên được giường sao?
Nam An An --- Đấu được tiểu tam, đánh thắng lưu manh….
Cố Cầu Cầu --- Cậu lên được giường sao?
Nam An An --- Cậu không thương tớ, lúc này tớ thấy rất cô đơn ….
Khi Khương Minh trở về - ra được phòng khách xuống được phòng bếp Nam An An để điện thoại xuống gọi Khương Minh qua ăn cơm, phát hiện cô chỉ mang theo một đôi đũa….
Nếu dùng một câu nói để nói lên cảm tưởng của cô về chuyện gặm sườn heo giữa trưa, Nam An An chỉ muốn nói --- Tư thế này rất đẹp, cô không dám nhìn.
Đại học phía Tây rất cường hào, học viện kinh tế năm nay đều phát cho mỗi sinh viên một hộp bánh Trung thu. Buổi chiều sau khi Nam An An đi nhận hộp bánh Trung thu này, chợt nảy ra ý định gọi điện thoại đặt mấy trăm hộp bánh Trung thu cho bọn nhỏ học viện kinh tế đi làm từ thiện nhân dịp tết Trung thu.
Trong lúc đó di động của cô bất chợt có một đống tin nhắn gửi tới muốn hư điện thoại luôn, nên không thấy xen lẫn giữa những câu chúc mừng “Cô giáo, ngày tết vui vẻ” có một câu “An An, em có lời muốn nói với chị, em chờ chị ở cửa hiệu sách cũ.”
Ngày gặp phụ huynh, Nam An An đi tới đi lui trong phòng khách, Khương Minh thấy bộ dạng của cô có chút buồn cười: “Là anh đi gặp ba mẹ, em khẩn trương cái gì chứ?”
Nam An An khoát tay, “Anh không thể tưởng tượng được ba em khó tính cỡ nào đâu, thật ra em cũng không cách nào nghĩ ba em sẽ phát rồ thế nào….”
Nam An An nói xong đi qua đi lại trước mặt Khương Minh, “Mẹ em nói, khi bọn em sinh ra em ba nói một câu có ý tứ sâu xa– rốt cuộc đến lượt tôi rồi. Lúc ông cưới mẹ em, ông ngoại gây khó khăn bằng mọi cách, mà bây giờ….”
“…..” Khương Minh vẫy tay với Nam An An, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, quần tây đen cắt may suôn thẳng càng làm nổi bật đôi chân thon dài thẳng tắp, thời tiết hơi nóng nên áo vest vắt lên tay. Nam An An liếc mắt nhìn qua một cái, cảm thấy bóng dáng cao to của anh, đứng nơi đó khiến người ta không dứt mắt ra được.
Chẳng những bản thân Khương Minh ăn mặc cực kỳ nghiêm túc, mà ngay cả quần áo của cô cũng chuẩn bị luôn rồi.
Nam An An thay áo sơ mi trắng và váy hoa màu đen dài tới đầu gối, nhìn Khương Minh rồi lại nhìn bản thân, từ từ thởi dài: “Thật ra, chúng ta ăn mặc giống như đồ tình nhân, ba em cũng sẽ không cảm thấy chúng ta xứng đôi….”
“Hả?” Khương Minh dựa vào ghế sofa thấy Nam An An thay quần áo xong liếc một cái, sơ mi trắng váy đen càng làm lộ eo nhỏ nhắn mảnh khảnh của cô, hơn nữa Nam An An tuyệt đối là có dáng người lồi lõm gây hứng thú.
Nam An An vừa kéo ống tay áo mình buộc lên trên khuỷu tay, vừa giải thích: “Ba em sẽ cảm thấy, đây là đang khiêu khích.”
Khương Minh: “….. Không sao, anh cảm thấy chúng ta rất xứng đôi.”
Nhà Nam An An Khương Minh đã quen đường quen lối, tới cửa chính An An vừa xuống xe đã nhìn thấy Nam Vi Vi và bạn trai nhỏ của cô, Nam An An vừa thấy Cận Tư đã cười tủm tỉm nói: “À, còn mang theo chồng nuôi từ bé ~”
Cận Tư lười biếng mắng lại: “Tiểu An An, mau gọi anh rể, nếu không tớ nói cho người đàn ông của cậu biết hồi nhỏ một ngày cậu tiểu mấy lần trên giường, mấy lần do cậu ngủ thấy cảm giác….”
Nam An An: “Cậu đã nói thế, tớ cũng không có ý định nói với chị tớ, cậu với chị Lục Ngu tình sâu như biển cỡ nào….”
“Cậu thật sự đã trưởng thành rồi, đã quên hồi nhỏ bị tớ đánh khóc đến mức như đang hát.” Cận Tư dương dương tự đắc, chợt nghe Nam Vi Vi nói: “Đủ rồi, lúc đó người cậu đánh khóc chính là tớ.”
Cận Tư: “….” Còn có bệnh gì đáng sợ hơn là gặp phải bào thai đôi cơ chứ.
Nam Vi Vi nói xong thân thiện chào Khương Minh một tiếng, “Xin chào, mọi người cùng đi vào thôi.”
“Xin chào,” Khương Minh gật đầu, rồi bước chân cùng Nam An An đi vào trong.
Nam An An kẹp ở giữa không hiểu sao cảm thấy không khí giữa hai người họ có gì đó không đúng. Nam Vi Vi sẽ không thích Khương Minh, điều này cô có thể khẳng định, nhưng Nam An An mẫn cảm nhận thấy thái độ của Nam Vi Vi với Khương Minh cực kỳ tốt, thậm chí còn mang theo chút …. Cảm kích?
Nam An An vừa đi tới phòng khách liền bỏ mọi người lại đó chạy qua nhà ăn tìm ba cô, chợt nghe giọng Nam Thị đang nói với An Dạng: “An Dạng, anh không thích cậu ta chút nào….” Nam Thị còn nhìn thoáng qua phía phòng khách, “Còn có cậu ta.”
“Ba” Nam An An gọi một tiếng, Nam Thị xoay người ôm cô rất chặt “Bảo bối.”
Ngoài miệng Nam Thị nói không thích, nhưng lúc nói chuyện với Khương Minh tác phong vẫn nhanh nhẹn, hơn nữa lúc trước Nam Thị cũng là giảng viên lưu thông tiền tệ ở đại học phía Tây, khi ở cùng Khương Minh không sợ không tìm được đề tài nói chuyện.
Khương Minh lễ phép trò chuyện với Nam Thị, có thể thấy được tính cách của Nam An An là giống Nam Thị, lúm đồng tiền và đôi mắt cũng giống Nam Thị.
Gia đình hạnh phúc mỹ mãn như vậy, quả thực càng dễ dàng giáo dục Nam An An thành đứa nhỏ có tính cách dịu dàng mà mạnh mẽ.
Mặc dù Khương Minh không thích nói nhiều, nhưng từ trước đến nay trình độ nói chuyện cũng không thấp, lúc trước anh nói chuyện với Tiểu Quyển, Nam An An đề cập tới ba cô sùng bái đủ các kiểu. Anh coi đây là điểm mấu chốt, mỗi khi nói ra tâm tình Nam Thị đều vui vẻ, sau đó ánh mắt nhìn sang Nam Vi Vi và An An đang trò chuyện, đáy mắt tràn đầy hoài niệm: “Đứa nhỏ An An này từ nhỏ đã dính chặt tôi rồi, Vi Vi thì thân mật An Dạng hơn. Hồi nhỏ An An là một tay tôi nuôi lớn, thai sinh đôi vốn là rất nhỏ, tôi ôm nó ngay cả quần áo cũng không dám mặc cho nó….” Ông dựa vào ghế sofa khoa chân múa tay lên cao, “Lúc An An còn chưa biết đi cứ thích cầm lấy ngón tay út của tôi, kêu a a không để tôi đi, đứa nhỏ này ngay cả khi bắt đầu biết nói cũng là gọi ba trước tiên….”
Tầm mắt Nam Thị xa xăm, từ từ thở dài: “Chỉ chớp mắt, nó đã lớn như vậy rồi.”
“Cuối cùng tôi vẫn thấy nó còn nhỏ,” Nam Thị cười cười, “Loại tâm tình này chỉ đến khi nào cậu có con gái mới có thể hiểu được.”
“…. Con có thể hiểu,” Khương Minh gật đầu, “Ngài dạy dỗ An An rất tốt.”
Nam Thị búng tàn thuốc lá, “Lợi cho cậu quá rồi.”
“Cảm ơn ngài.” Khương Minh nói rất nghiêm túc, không có chút qua loa.
Nam Thị nhất thời cao hứng cho Khương Minh xem ảnh chụp hồi nhỏ của Nam An An, ảnh đầy tháng Nam An An giơ tay như muốn bắt gì đó, hoàn toàn không nhìn vào ống kính, trong hốc mắt đầy nước mắt. “Tấm này là đầy tháng, lần đầu tiên mang nó đi chụp hình, tiểu gia hỏa sợ hãi luôn duỗi tay muốn tôi ôm, chụp mấy chục tấm bọn tôi đều không nhìn ống kính, không còn cách nào khác cứ như vậy thôi.” Nam Thị nói, nhưng vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
“Còn tấm này, lại nói tiếp khi đó tôi có hứng thú rất xấu xa, cứ thích chụp ảnh nó khóc,” trong ảnh chụp Nam An An một tay vịn cây, khóc đến chóp mũi cũng đã đỏ lên, Nam Thị giải thích nói, “Nó ăn nhiều quá đau bụng, bị bọn tôi cười chê còn tủi thân.”
“Từ nhỏ An An đã rất xinh đẹp.” Khương Minh lật quyển photo album của Nam An An hồi nhỏ, khen Đậu Tỉ nhà anh, Nam Thị nghe thấy rất hài lòng, nếu như không phải tới giờ ăn cơm rất có thể trong lòng Khương Minh lại thêm xúc động một hồi nữa.
Nam An An chạy tới phòng bếp giúp An Dạng nấu cơm, từ nhỏ An Dạng chính là đại tiểu thư, loại chuyện cơm nước rất ít khi làm, sau khi gả cho Nam Thị cuộc sống cũng an nhàn sung sướng, làm cơm khó tránh khỏi không quen tay. An An đang rửa bít tết chợt nghe An Dạng mở miệng nói, “An An, mẹ muốn nói với con một câu.”
“Giống như chuyện con không nên mang tất cả trứng gà đặt vào trong cùng một cái giỏ, con không nên đặt hết tất cả lên trên một người đàn ông…..”
“Nên đặt lên nhiều người đàn ông sao?” Nam An An vừa mới mở miệng đã bị An Dạng búng trán.
“Bất kỳ lúc nào, đều phải có đường lui.” An Dạng nói lời tình ý sâu xa, “Cho dù tình cảm mẹ và ba con tốt như vậy, mẹ cũng có đường lui cho mình, một khi ông ấy rời khỏi mẹ, một mình mẹ cũng có thể sống tốt được.”
Nam An An nghiêm túc gật đầu.
Cơm trưa mới là thời gian Nam An An đau lòng nhất, lúc người cả nhà cộng thêm Cận Tư mỗi người một câu bung ra kể chuyện xấu của cô, quả thực cô muốn che lỗ tai Khương Minh.
“Khi đó tôi mới từ nước ngoài trở về, An An quấn lấy tôi bắt kể chuyện ma quỷ ngày xưa, tôi nói con có sợ không dám đi toilet không, An An nghĩa hiệp khoát tay nói với tôi sẽ không, con sẽ trực tiếp tè lên giường.” --- Đây là Nam Thị.
“Có một lần Nam Thị một đêm không về nhà, tôi bảo An An gọi điện thoại cho ba nó, nó đã chạy tới nói cho tôi biết, có một chị nghe máy, trong lòng tôi hồi hộp hỏi nó chị kia bảo gì, nó liền ngọt ngào ngây thơ đọc lại cho tôi nghe --- rất xin lỗi, số máy điện thoại ngài gọi đã tắt máy.” --- Đây là An Dạng.
…..
Bữa cơm này Nam An An ăn quả thực đúng là giày vò, rất vất vả ăn cơm xong cô dẫn Khương Minh đi tới phòng ngủ cô nghỉ trưa, An Dạng còn thân thiết đưa hồ sơ từ tiểu học đến trưởng thành theo yêu cầu của giáo viên của cô cho Khương Minh.
Nắng sau giữa trưa, cô bị Khương Minh ôm ngồi trên ghế mây đung đưa cùng nhau xem quá trình trưởng thành của cô.
Khi lật đến bài kiểm thứ năm cuối cùng Khương Minh không nhịn được cười, đề bài là như vậy:
Núi cao nói với biển lớn: “Cậu sóng lớn cuồn cuộn như thế, khiến tâm tình người ta dâng trào, cậu rộng lớn xa xôi như thế, khiến người ta….”
Biển lớn nói với núi cao: “ – ”
Bằng nét chữ non nớt Nam An An viết bốn chữ to --- Cảm ơn đã khen, bên cạnh còn có một chữ số Ze-ro (số 0) to tướng của giáo viên.
Khương Minh cười nhẹ một tiếng, Nam An An giải thích nói: “Lúc còn nhỏ ngữ văn em không giỏi, nhưng tiếng Anh rất được, vì khả năng nghe của em vô cùng tốt.”
Cô nói xong lật đến một bài kiểm tra tiếng Anh khác, “Anh xem, hoàn toàn đúng nhé, em có khả năng nghe vô cùng thành thục.”
Cô thần bí cười nói: “Quả thật lúc nhỏ em thông minh đến mức không có bạn bè, tới kỳ thi ngồi trước chị em, dựng thẳng lỗ tai nghe chị ấy làm bài….”
“Nghe cô ấy làm bài?” Khương Minh có chút sửng sốt.
“Đúng vậy, a viết xuống là 3, c là 1, b và d mặc dù đều là 2 nhưng âm b dài hơn.”
Khương Minh nâng trán: “…. Khả năng nghe của em tốt thật.”
Nam An An đắc ý gật đầu, “Hơn nữa lúc nhỏ em rất lợi hại, khi đó em với An Khả thi xem tay ai lớn hơn, tay em lớn hơn tay cô ta, cô ta đã nói tay nhỏ cầm tiền bạc tay lớn cầm ph*n, sau đó, em cầm lấy mặt cô ta.”
Tác giả :
Hàn Mạch Mạch