Einstein Phì Và Trang Phú Quý
Chương 83-1
Trước tháng thứ bảy, cơ thể ta vẫn ổn như thường, nếu không có biểu hiện thích ngủ hơn trước và bụng ngày càng lớn, thật không cảm giác mình đang mang thai. Ta đều đặn lướt weibo và vẽ truyện mỗi ngày. ‘Cuộc sống từ khi trở thành Lông Vàng’ đã chính thức kết thúc hồi giữa tháng năm, cho nên hiện tại ta chỉ vẽ chơi vài truyện hài ngắn.
Tháng sáu, ta tới công ty Thẩm Án một chuyến, giúp Lộc Ha Ha bàn chuyện hợp đồng. Lúc vẽ ‘Cuộc sống sau khi trở thành Lông Vàng’, ta đã sửa lại hai tình tiết trong đó, Lộc Ha Ha cảm thấy hai tình tiết này rất thích hợp kịch bản phim, bèn nói với Thẩm Án, Thẩm Án cũng tán thành, cho nên ta cần tới một lần nữa để bàn bạc kỹ hơn.
Ta vào phòng làm việc của Thẩm Án để bàn chuyện. Thẩm Án nói, “Bình thường rất ít dùng nên trông khá lạnh lùng.” Ta cười nói, “Diễn viên mà, vội bay tới bay lui, hiếm khi ở một chỗ nên phòng làm việc trông lạnh lùng cũng dễ hiểu thôi.”
Thẩm Án bỗng nhiên nhìn chằm chằm bụng ta hồi lâu.
Ta làm bộ như không thấy, thầm nghĩ: người bình thường hẳn sẽ không liên tưởng đàn ông có bụng to là đang mang thai đâu, đúng không? Huống chi bụng ta cũng chỉ hơi to một chút thôi.
Đột nhiên, Thẩm Án hỏi, “Cậu có bao lâu rồi?”
Chắc là hỏi ta có bụng bia bao lâu rồi?
“Khoảng chừng năm sáu tháng gì đó. Mùa đông lười động nên vậy, đợi qua một thời gian nữa, chăm chỉ luyện tập là nhỏ lại ngay thôi!” Ta đáp.
Thẩm Án cứ nhìn ta không nói, khiến ta càng thấy lạ. Nghe nói nghệ sĩ vì giữ dáng, lúc nào cũng phải ăn uống kiêng khem rất dữ, hẳn là Thẩm Án cho rằng ta ăn uống không cần tiết chế mới thành thế này, đang ao ước ghen tỵ với ta đây mà!
Một lúc sau, Thẩm Án tiếp tục bàn kịch bản với ta. Xong xuôi hết, lúc ta đứng dậy chuẩn bị đi, Thẩm Án chợt nói, “Thế này rất nguy hiểm.”
Ta sững người, quay đầu lại hỏi, “Cái gì?”
Thẩm Án chỉ vào bụng ta nói, “Tôi biết cậu đang mang thai. Cậu là dị nhân đúng không?”
Sét đánh ngang tai! Thậm chí ta còn cho rằng mình đang nằm mơ, ngơ mặt nói, “Anh…”
“Tôi là chó dị tộc, cho nên cậu cứ yên tâm, tôi sẽ không để lộ chuyện của cậu đâu!”
Quỷ thần thiên địa ơi! Ngôi sao lớn Thẩm Án cũng là chó dị tộc?! Chó dị tộc lẫn vào trong làng giải trí, còn làm nên thành tích sáng chói thế kia! Ta bỗng có cảm giác tự hào lây, kích động nói, “Không ngờ gặp được đồng hương, đang vô cùng kích động…”
Hình như ta đã nắm sai trọng điểm rồi?!
Thẩm Án há hốc mồm, “Phản ứng của cậu thật sự là ngoài dự đoán của tôi…”
Ta vuốt bụng cười nói, “Không ngờ cùng tộc với ngôi sao lớn, phản ứng như vậy là bình thường thôi!”
Thẩm Án lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, “Chúng ta quay lại vấn đề chính đi! Cậu rất thích người kia? Không tiếc mạo hiểm tính mạng sinh con cho anh ta? Cậu có biết với thể chất như chúng ta việc mang thai là vô cùng nguy hiểm không?” di lkễn/edanf/đàn/l;êqunlktys/knôn Thẩm Án đã nín thật lâu giờ mới bộc phát ra, “Người kia có biết cậu sẽ gặp nguy hiểm không? Nếu biết còn để cho cậu sinh, tôi nghĩ cậu nên xem xét tới việc chia tay với anh ta!”
Ta cau mày, không thích suy nghĩ phiến diện của Thẩm Án, “Là do tôi kiên quyết muốn sinh, cậu ấy không còn cách nào mới buộc phải đồng ý. Mong anh đừng nghĩ xấu cậu ấy như vậy! Cậu ấy không phải kiểu người chỉ biết nghĩ cho bản thân!”
Dường như Thẩm Án cũng nhận ra mình quá lời, bèn phất tay nói, “Xin lỗi, tôi không nên kết luận khi chưa hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện.”
Nếu Thẩm Án đã nói xin lỗi, ta cũng không muốn tiếp tục oán trách, bèn lắc đầu nói, “Không sao! Dù gì cũng cùng tộc, thật sự rất cám ơn sự quan tâm của anh.” dinlkễn.đàn/lêq/syq.qsúy.đ;ưl;ưôn Ta thật sự cảm kích sự quan tâm của Thẩm Án, nhưng không thích cách nghĩ của anh ta về An An. An An đã làm rất nhiều vì ta, nhiều hơn tưởng tượng của người ngoài rất rất nhiều.
Thẩm Án thở dài nói, “Không ngờ tình cảm của hai người tốt như vậy. Mấy câu châm ngòi của tôi không hề khiến cậu dao động chút nào… Ghen tỵ quá đi mất…”
Cái quỷ gì đây?! Sai lời thoại rồi phải không?
Ta nhìn Thẩm Án với vẻ mặt khó hiểu. Thẩm Án khoanh tay tựa vào bàn làm việc, nói, “Nể tình cùng tộc, tôi sẽ tặng cho cậu một món quà vô giá, có thể giúp cậu giảm bớt khổ sở trong quá trình mang thai.”
Thật tốt như vậy? Chỉ vì cùng tộc mà tặng một món quà vừa nghe đã biết không tầm thường? Nhưng nghe rất hấp dẫn! Vì con, ta bỏ qua mọi thắc mắc, lập tức nhìn Thẩm Án với hai mắt sáng lấp lánh.
“Hai ngày nữa tôi sẽ đưa qua cho. Cậu có thể đặt nó trong trong phòng ngủ của mình.”
Ta gật đầu, “Nghe rất thần kỳ.”
“Đâu chỉ nghe thần kỳ, nó thật sự là một vật vô cùng quý hiếm, đến khi cậu sinh xong tôi sẽ đòi về lại.” Thẩm Án hừ hừ nói.
Trong ấn tượng của ta, Thẩm Án luôn là người chững chạc, lễ độ, giọng điệu này cảm giác cứ quen quen thế nào ấy.
“Được, được, sinh xong nhất định sẽ trả lại cho anh!”
“Nhớ giữ cho kỹ, không được làm hư!”
“Chờ anh giao tới tay tôi đã rồi hẵng nói…” Ta càng nghe càng tò mò, không biết là thứ gì.
“Cậu không sợ tôi đưa cho cậu thứ gì đó độc hại sao?” Thẩm Án kinh ngạc hỏi.
Ta khựng người, đúng ha, sao Thẩm Án vừa nói ta đã lập tức tin tưởng không chút do dự? Vật kia thật thần kỳ như anh ta nói? Ngộ nhỡ là bọn giang hồ bịp bợm lừa Thẩm Án, anh ta tin nên mới đưa cho ta thì sao? Ta bèn hỏi, “Từ đâu anh có nó?”
Thẩm Án kêu ta ngồi xuống sô pha lại, nghiêm túc đáp, “Tôi có một người bạn, ba là bác sĩ, mẹ là người cây. Bà ấy trồng khá nhiều cây thuốc thần kỳ cho chồng. Nếu cậu vào vườn thuốc của bà ấy sẽ thấy được những cây thuốc vô cùng trân quý gần như đã tiệt chủng từ lâu trong thế giới loài người. Cây tôi đưa cho cậu đối với bạn tôi mà nói thật sự chẳng đáng là gì.”
Nghe vậy, ta cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Đúng là sống càng lâu chuyện thần kỳ gì cũng có thể thấy, không chừng sao này sẽ may mắn có cơ hội gặp người cây một lần.
Có điều, hình như Thẩm Án hơi nhiệt tình quá thì phải?! Không biết có nên tiếp nhận ý tốt của anh ta không? Dù sao cũng không thân như Tiểu Cửu. Nhưng ngẫm lại, Thẩm Án chẳng có lý do gì để lừa hoặc hại ta cả.
Có lẽ Thẩm Án đã nhận ra sự do dự của ta, lấy di động ra bắt đầu lướt lướt, không biết muốn làm gì.
Chuông báo tin nhắn của điện thoại ta bỗng vang lên. Ta lấy ra xem, là tin nhắn từ Kính Diễm.
‘Ngẩng đầu nhìn người trước mặt.’
Ta ngẩng đầu nhìn Thẩm Án.
Thẩm Án phất tay một cái.
Ta hết nhìn di động lại nhìn Thẩm Án, lắp bắp hỏi, “Anh… Là sao?” Hôm nay đúng là lắm chuyện dọa người!
Thẩm Án sờ sờ lỗ mũi, đáp, “Thì là vậy đó!”
Qua loa thế thôi? Bạn Sói của ta là Thẩm Án? Thẩm Án là Kính Diễm?!
Ta trợn mắt nhìn Thẩm Án, tay cầm điện thoại run run không ngừng, “Nói rõ hơn đi!”
…
“Chuyện là vậy đó!”
Nghe Thẩm Án nói xong, ta cảm thấy cả người đều không khỏe.
Thẩm Án chỉ là nghệ danh, tên thật đúng là Kính Diễm.
Tháng sáu, ta tới công ty Thẩm Án một chuyến, giúp Lộc Ha Ha bàn chuyện hợp đồng. Lúc vẽ ‘Cuộc sống sau khi trở thành Lông Vàng’, ta đã sửa lại hai tình tiết trong đó, Lộc Ha Ha cảm thấy hai tình tiết này rất thích hợp kịch bản phim, bèn nói với Thẩm Án, Thẩm Án cũng tán thành, cho nên ta cần tới một lần nữa để bàn bạc kỹ hơn.
Ta vào phòng làm việc của Thẩm Án để bàn chuyện. Thẩm Án nói, “Bình thường rất ít dùng nên trông khá lạnh lùng.” Ta cười nói, “Diễn viên mà, vội bay tới bay lui, hiếm khi ở một chỗ nên phòng làm việc trông lạnh lùng cũng dễ hiểu thôi.”
Thẩm Án bỗng nhiên nhìn chằm chằm bụng ta hồi lâu.
Ta làm bộ như không thấy, thầm nghĩ: người bình thường hẳn sẽ không liên tưởng đàn ông có bụng to là đang mang thai đâu, đúng không? Huống chi bụng ta cũng chỉ hơi to một chút thôi.
Đột nhiên, Thẩm Án hỏi, “Cậu có bao lâu rồi?”
Chắc là hỏi ta có bụng bia bao lâu rồi?
“Khoảng chừng năm sáu tháng gì đó. Mùa đông lười động nên vậy, đợi qua một thời gian nữa, chăm chỉ luyện tập là nhỏ lại ngay thôi!” Ta đáp.
Thẩm Án cứ nhìn ta không nói, khiến ta càng thấy lạ. Nghe nói nghệ sĩ vì giữ dáng, lúc nào cũng phải ăn uống kiêng khem rất dữ, hẳn là Thẩm Án cho rằng ta ăn uống không cần tiết chế mới thành thế này, đang ao ước ghen tỵ với ta đây mà!
Một lúc sau, Thẩm Án tiếp tục bàn kịch bản với ta. Xong xuôi hết, lúc ta đứng dậy chuẩn bị đi, Thẩm Án chợt nói, “Thế này rất nguy hiểm.”
Ta sững người, quay đầu lại hỏi, “Cái gì?”
Thẩm Án chỉ vào bụng ta nói, “Tôi biết cậu đang mang thai. Cậu là dị nhân đúng không?”
Sét đánh ngang tai! Thậm chí ta còn cho rằng mình đang nằm mơ, ngơ mặt nói, “Anh…”
“Tôi là chó dị tộc, cho nên cậu cứ yên tâm, tôi sẽ không để lộ chuyện của cậu đâu!”
Quỷ thần thiên địa ơi! Ngôi sao lớn Thẩm Án cũng là chó dị tộc?! Chó dị tộc lẫn vào trong làng giải trí, còn làm nên thành tích sáng chói thế kia! Ta bỗng có cảm giác tự hào lây, kích động nói, “Không ngờ gặp được đồng hương, đang vô cùng kích động…”
Hình như ta đã nắm sai trọng điểm rồi?!
Thẩm Án há hốc mồm, “Phản ứng của cậu thật sự là ngoài dự đoán của tôi…”
Ta vuốt bụng cười nói, “Không ngờ cùng tộc với ngôi sao lớn, phản ứng như vậy là bình thường thôi!”
Thẩm Án lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, “Chúng ta quay lại vấn đề chính đi! Cậu rất thích người kia? Không tiếc mạo hiểm tính mạng sinh con cho anh ta? Cậu có biết với thể chất như chúng ta việc mang thai là vô cùng nguy hiểm không?” di lkễn/edanf/đàn/l;êqunlktys/knôn Thẩm Án đã nín thật lâu giờ mới bộc phát ra, “Người kia có biết cậu sẽ gặp nguy hiểm không? Nếu biết còn để cho cậu sinh, tôi nghĩ cậu nên xem xét tới việc chia tay với anh ta!”
Ta cau mày, không thích suy nghĩ phiến diện của Thẩm Án, “Là do tôi kiên quyết muốn sinh, cậu ấy không còn cách nào mới buộc phải đồng ý. Mong anh đừng nghĩ xấu cậu ấy như vậy! Cậu ấy không phải kiểu người chỉ biết nghĩ cho bản thân!”
Dường như Thẩm Án cũng nhận ra mình quá lời, bèn phất tay nói, “Xin lỗi, tôi không nên kết luận khi chưa hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện.”
Nếu Thẩm Án đã nói xin lỗi, ta cũng không muốn tiếp tục oán trách, bèn lắc đầu nói, “Không sao! Dù gì cũng cùng tộc, thật sự rất cám ơn sự quan tâm của anh.” dinlkễn.đàn/lêq/syq.qsúy.đ;ưl;ưôn Ta thật sự cảm kích sự quan tâm của Thẩm Án, nhưng không thích cách nghĩ của anh ta về An An. An An đã làm rất nhiều vì ta, nhiều hơn tưởng tượng của người ngoài rất rất nhiều.
Thẩm Án thở dài nói, “Không ngờ tình cảm của hai người tốt như vậy. Mấy câu châm ngòi của tôi không hề khiến cậu dao động chút nào… Ghen tỵ quá đi mất…”
Cái quỷ gì đây?! Sai lời thoại rồi phải không?
Ta nhìn Thẩm Án với vẻ mặt khó hiểu. Thẩm Án khoanh tay tựa vào bàn làm việc, nói, “Nể tình cùng tộc, tôi sẽ tặng cho cậu một món quà vô giá, có thể giúp cậu giảm bớt khổ sở trong quá trình mang thai.”
Thật tốt như vậy? Chỉ vì cùng tộc mà tặng một món quà vừa nghe đã biết không tầm thường? Nhưng nghe rất hấp dẫn! Vì con, ta bỏ qua mọi thắc mắc, lập tức nhìn Thẩm Án với hai mắt sáng lấp lánh.
“Hai ngày nữa tôi sẽ đưa qua cho. Cậu có thể đặt nó trong trong phòng ngủ của mình.”
Ta gật đầu, “Nghe rất thần kỳ.”
“Đâu chỉ nghe thần kỳ, nó thật sự là một vật vô cùng quý hiếm, đến khi cậu sinh xong tôi sẽ đòi về lại.” Thẩm Án hừ hừ nói.
Trong ấn tượng của ta, Thẩm Án luôn là người chững chạc, lễ độ, giọng điệu này cảm giác cứ quen quen thế nào ấy.
“Được, được, sinh xong nhất định sẽ trả lại cho anh!”
“Nhớ giữ cho kỹ, không được làm hư!”
“Chờ anh giao tới tay tôi đã rồi hẵng nói…” Ta càng nghe càng tò mò, không biết là thứ gì.
“Cậu không sợ tôi đưa cho cậu thứ gì đó độc hại sao?” Thẩm Án kinh ngạc hỏi.
Ta khựng người, đúng ha, sao Thẩm Án vừa nói ta đã lập tức tin tưởng không chút do dự? Vật kia thật thần kỳ như anh ta nói? Ngộ nhỡ là bọn giang hồ bịp bợm lừa Thẩm Án, anh ta tin nên mới đưa cho ta thì sao? Ta bèn hỏi, “Từ đâu anh có nó?”
Thẩm Án kêu ta ngồi xuống sô pha lại, nghiêm túc đáp, “Tôi có một người bạn, ba là bác sĩ, mẹ là người cây. Bà ấy trồng khá nhiều cây thuốc thần kỳ cho chồng. Nếu cậu vào vườn thuốc của bà ấy sẽ thấy được những cây thuốc vô cùng trân quý gần như đã tiệt chủng từ lâu trong thế giới loài người. Cây tôi đưa cho cậu đối với bạn tôi mà nói thật sự chẳng đáng là gì.”
Nghe vậy, ta cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Đúng là sống càng lâu chuyện thần kỳ gì cũng có thể thấy, không chừng sao này sẽ may mắn có cơ hội gặp người cây một lần.
Có điều, hình như Thẩm Án hơi nhiệt tình quá thì phải?! Không biết có nên tiếp nhận ý tốt của anh ta không? Dù sao cũng không thân như Tiểu Cửu. Nhưng ngẫm lại, Thẩm Án chẳng có lý do gì để lừa hoặc hại ta cả.
Có lẽ Thẩm Án đã nhận ra sự do dự của ta, lấy di động ra bắt đầu lướt lướt, không biết muốn làm gì.
Chuông báo tin nhắn của điện thoại ta bỗng vang lên. Ta lấy ra xem, là tin nhắn từ Kính Diễm.
‘Ngẩng đầu nhìn người trước mặt.’
Ta ngẩng đầu nhìn Thẩm Án.
Thẩm Án phất tay một cái.
Ta hết nhìn di động lại nhìn Thẩm Án, lắp bắp hỏi, “Anh… Là sao?” Hôm nay đúng là lắm chuyện dọa người!
Thẩm Án sờ sờ lỗ mũi, đáp, “Thì là vậy đó!”
Qua loa thế thôi? Bạn Sói của ta là Thẩm Án? Thẩm Án là Kính Diễm?!
Ta trợn mắt nhìn Thẩm Án, tay cầm điện thoại run run không ngừng, “Nói rõ hơn đi!”
…
“Chuyện là vậy đó!”
Nghe Thẩm Án nói xong, ta cảm thấy cả người đều không khỏe.
Thẩm Án chỉ là nghệ danh, tên thật đúng là Kính Diễm.
Tác giả :
Hà Thư