Duyên Trời Định
Quyển 2 - Chương 3: Đã nghiêm túc thì sẽ không buông tay
Họ đã từng hẹn cùng nhau bỏ trốn, cùng nhau thờ phụng Phật tổ, đi khắp giang hồ.
Họ đã từng hẹn, cùng nhau vượt qua những chuyện trời đã định.
Thậm chí chút nữa, họ đã hẹn nhau thành thân…
Hình Hoan đã nói dối rất nhiều, hiếm khi nàng coi việc đó là thật. Rất nhiều những lời hứa, ước hẹn với người khác, hầu như chỉ cần quay đi là nàng quên luôn.
Nhưng, nàng như có nợ mấy đời với nhà họ Triệu vậy, những lời hứa với họ, nàng không thể nào quên được, lúc nào cũng khắc cốt ghi tâm.
Ngày trước, nàng luôn nũng nịu nói với mẫu thân: không sao, chuyện lớn đến đâu con cũng có thể xoay xở.
Lúc đó, Hình Hoan tự phục nghĩ rằng không chuyện gì mình không thể giải quyết được.
Mẫu thân khen nàng lạc quan, nàng nghĩ mình chỉ sợ chết hơn người khác.
Nhưng nay người sợ chết như nàng lại muốn chết luôn đi cho xong để không phải đối diện với cục diện bất ngờ đầy kịch tính này, nàng cũng không cần phải nếm thứ cảm giác bất lực chưa từng có này.
Sau khi thành hôn, nàng hiểu rằng, có nhiều chuyện dù mình có nghị lực kiên định ngất trời cũng chưa chắc đã đạt được kết quả như mong muốn.
Hình Hoan nhớ lại lời mẫu thân đã từng nói ngày xưa, đúng vào thời điểm này ngày hôm nay, nàng mới thực sự thấu hiểu được ý nghĩa của nó.
Nàng biết thêu thùa, biết nấu cơm, biết chặt củi, biết chăm chỉ làm việc, biết rất nhiều rất nhiều việc… Điều duy nhất không biết xử trí ra sao chính là sự vướng mắc mà chính nàng cũng không thể phân biệt rõ ràng nổi. Vậy là, lại một lần nữa nàng bỏ chạy, trốn tránh trách nhiệm, vứt bỏ lại cái mớ bòng bong tồi tệ này.
Nhưng…
Sáng sớm, nàng tránh lối cổng chính có tầng tầng lớp lớp lính vệ, chẳng có chí khí mà chọn lựa lối đi chui qua lỗ khoét trên tường của lũ chó.
Phải khó khăn lắm, thân hình tròn trịa của nàng mới lọt một phần qua được cái lỗ khoét chật hẹp, hít không khí bên ngoài biệt vườn, nàng chưa kịp trườn nốt người ra ngoài, một giọng nói quen thuộc cất lên từ phía trên đầu.
“Ý, Hoan Hoan muội muội, làm gì mà sáng sớm đã thích chui lủi đường của chó thế? Đúng là cách luyện tập sức khỏe!”
“…” Đại sư, liệu ngài có thể đừng có như oan hồn bám riết thế được không? Nàng đành bất lực ngước mắt nhìn lên, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú cười tươi hớn hở của Triệu Tịnh An. Nàng hai tay khuỳnh chống xuống mặt đất, nắm chặt lấy đất, nghiến răng, cố hết sức, định rướn người ra ngoài.
“Nàng và Vĩnh An thật hiểu nhau, sáng sớm đệ ấy cũng sai một đám người luyện đứng tấn ở các lối ngõ cổng.
“…” Hai huynh đệ nhà này chắc chắn đã đoán biết được nàng sẽ lẩn trốn, nên chỉ đợi nàng đâm đầu vào mũi súng nữa thôi?
“Nàng quên là ta đã hoàn tục rồi sao?” Nói rồi, y ngồi xuống.
“Muội nhớ…” Nụ cười ấy khiến nàng rất muốn đấm cho y một cái.
“Vậy chắc cũng nhớ là ta không ăn chay nữa. Nếu nàng dám đi đâu ra khỏi tầm mắt của ta, ta không có thời gian mà viết thư từ hôn, nhưng sẽ đánh gãy chân nàng, để cả đời nàng đi đâu cũng phải để ta bế mới được.”
“Còn trốn cái gì nữa! Bị kẹt rồi, kéo muội ra!”
Nghe vậy, y cười khùng khục, tốt bụng đưa tay ra kéo nàng, đồng thời thêm một câu đủ để toàn thân Hình Hoan cứng đờ, “Mẫu thân ta và mẫu thân nàng cũng đã đến rồi.”
“Xong rồi…” Một lúc lâu sau, nàng hoàn hồn, nhắm nghiền mắt, thở dài não nề.
Ông trời rõ ràng là thấy tình thế chưa đủ rối ren, nên mới đặc biệt cử thêm hai người già đến để quấy rối thêm đây.
Sau khi cơ thể nàng mềm nhũn, Tịnh An lôi được nàng ra ngoài, tiện thể y kéo nàng đứng dậy. Tất cả dường như vẫn giống như ngày xưa, y vẫn quen tóm lấy vai nàng, đầu ngón tay lởn vởn trêu nghẹo trên khuôn mặt nàng, giọng nói cợt nhả, “Có biết rằng đôi khi con gái cần phải ngoan ngoãn dựa vào người đàn ông của mình.”
“Ha, ha ha ha, đúng vậy” Nói vớ vẩn! Nàng muốn có người để dựa dẫm, vấn đề là nàng có người đàn ông thuộc về riêng mình hay không?
“Ví dụ như bây giờ, chuyện nàng không giải quyết nổi, có thể yên tâm giao nó cho ta. Lần này ta sẽ tiến, nàng ở sau yểm trợ.”
Toàn thân nàng khẽ rung lên, nhìn thẳng vào mắt y, mong muốn tìm được trong đôi đồng tử đen nhánh sáng long lanh đó có ý bông đùa, từ đó mà dặn lòng mình người đàn ông này nói dối không chớp mắt, lại không có trách nhiệm, những lời đường mật của y không biết đã lừa gạt bao nhiêu cô gái rồi. Nhưng dù Hình Hoan có cố gắng đến mức nào cũng chỉ nhìn thấy hình ảnh của chính mình trong đó.
“Cũng có lúc ta nghiêm túc.” Lúc đang bước lên bậc thang lên cửa chính, bỗng y dừng chân, “Khi ta đã nghiêm túc thì sẽ không buông tay, dù đau thế nào cũng sẽ không buông đâu.”
“…” Đây không phải là lần đầu Hình Hoan được lĩnh giáo chiêu nịnh con gái của y, y cũng đã nói với nàng nhiều câu nghe xong nổi da gà. Khi đó, từ trong đáy lòng nàng thấy nó thật giả tạo. Nhưng lúc này, thật không ngờ nàng thực sự đã cảm nhận được sự quyết tâm trong lời nói của y.
Nhưng nàng không hiểu, tại sao y lại nghiêm túc? Vì thích ư? Nàng có thể tự nghiễm nhiên cho rằng y thích nàng rồi sao?
“Huynh, bỏ tay ra!”
Giọng nói u ám của Vĩnh An bỗng cất lên từ đằng sau.
Hình Hoan giật bắn người, hoàng hốt quay phắt lại. Nàng quay lại, định hất cánh tay đang đặt trên vai mình ra, nhưng khi nhìn thấy hình bóng người đứng sau Vĩnh An, nàng ngừng tất cả mọi hành động lại.
Trạng thái bất động của Hình Hoan được Tịnh An coi như lời gào thét và thách thức không lời, nó dường như nói với đối phương rằng – chàng không cần muội cũng chẳng sao, còn nhiều người cần muội. Sau khi ánh mắt thoáng tối sầm giây lát, khóe miệng Triệu Tịnh An khẽ cong lên, cười rất thanh thản, lại càng ôm chặt hơn người con gái trong lòng mình.
Dù bị coi là công cụ để đối đầu với tướng công của nàng, y cũng chấp nhận, “Nàng không nghe thấy lời ta vừa nói sao? Ta đã nói rồi, một khi ta đã nghiêm túc thì sẽ không buông tay đâu.”
“Huynh muốn mới sáng sớm đã gây sự rồi sao?”
“Hoan Hoan muội muội, suốt hai năm nay đệ của ta vẫn bồng bột dễ xúc động trút giận sang người khác, không biết lý lẽ như vậy sao?” Y cúi mặt, tì cằm vào vai nàng, đánh thức tâm trí của nàng. Thấy nàng giật mình, định mở miệng trả lời, y vội ngắt lời nàng, “Ồ, chuyện này không nên hỏi nàng, cô nương đây chắc hiểu hơn. Quản, Quản… Quản gì vậy nhỉ? Thôi, không quan trọng. Cô nương, cô nương làm gì mà phải hạ thấp mình để thích một người đã có vợ mà tính cách lại bồng bột dễ xúc động không biết lý lẽ vậy? Trên đời này còn nhiều đàn ông lắm, ví dụ như ta, cô nương có nên nghĩ lại, thử đổi xem sao?”
Giọng điệu của y vẫn tản mạn như xưa, chẳng có chút nghiêm túc nào cả. Hình Hoan nhanh chóng xóa hết những lo lắng bất an vừa nãy, nàng đã nghĩ xa quá, y có thể trêu đùa thành thục với bất cứ người con gái nào, nàng không phải là người đặc biệt nhất.
Ồ, không đúng, y đã từng nói nàng không giống với những người con gái khác, nàng rất ngốc…
“Xì, ai thèm một tên hòa thượng giả chuyên gạt người cơ chứ.” Quản Hiểu Nhàn lên tiếng không chút khách khí, ngạo nghễ quay đầu đi. Khi nhìn thấy Triệu Vĩnh An ở bên cạnh, nàng ta thay đổi điệu bộ nói, “Vĩnh An huynh, tên hòa thượng chàng vừa hỏi muội chính là hắn.”
“Quả nhiên huynh đã có âm mưu từ trước. Trên đời này con gái nhiều như vậy, tại sao huynh lại chọn em dâu của mình mà ra tay chứ?” Sự nghi ngờ của chàng không sai chút nào, tên hòa thượng khoác áo cà sa xanh lục đã lộ diện, nhưng Vĩnh An lại không hề cảm thấy sự thoải mái dễ chịu, cái ý nghĩ muốn Hình Hoan và gian phu cao chạy xa bay ban đầu cũng không còn nữa.
Trừng mắt nhìn người con gái lặng lẽ đứng bên cạnh đại ca của mình, chàng cảm thấy sầu muộn. Chàng không khống chế nổi mình, kéo mạnh Hình Hoan vào lòng mình, giữ chặt lấy bàn tay nàng, không để nàng có cơ hội trốn thoát.
Cảm giác hụt hẫng trống trải trong lòng khiến Tịnh An nhíu chặt đôi lông mày lưỡi mác. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt tràn đầy sự bất lực của Hình Hoan, y kìm nén tất cả những gì không vui, y trở nên nghiêm túc hơn, bước vào biệt vườn, vứt lại một câu, “Đừng lôi thôi nữa, mẫu thân đã đến.”
“Mẫu thân đã đến?” Quả nhiên, sự xuất hiện của hai bậc tiền bối này nằm ngoài dự liệu của Vĩnh An. Ngó nhìn sự tấp nập bất thường trong phủ, chàng mới khẳng định lần này huynh mình không nói dối.
“Vĩnh An huynh, vậy muội…” Thấy gia đình họ cùng nhau bước vào biệt vườn, Quản Hiểu Nhàn rụt rè lên tiếng. Với lão phu nhân nhà họ Triệu, nàng ta luôn có thái độ sợ sệt.
“Cùng vào đi!” Vĩnh An dừng bước rồi nói. Cảm thấy bàn tay mình đang nắm như bị cứng lại, chàng cũng không biết dây thần kinh nào của mình có vấn đề, đành nén giọng thấp lại rồi nói: “Ta đựa muội ấy đến để xin lỗi nàng.”
Đó không phải là lời giải thích! Chàng không để ý đến cảm nhận của nàng! Hết rồi, Vĩnh An tự nhủ với lòng mình nhiều lần.
“Ồ”. Hình Hoan đáp nhẹ đến mức dường như không nghe thấy gì, nàng muốn cười khẩy. Nhiều chuyện, không phải chỉ một lời xin lỗi là có thể hóa giải.
Chí ít, nàng không thể coi như không có chuyện gì xảy ra, càng không thể giả vờ như mọi chuyện đã qua. Nghĩ vậy, Hình Hoan vung tay ra khỏi tay Vĩnh An, động tác nhanh và dứt khoát.
Toàn bộ động tác rất liền mạch, trông như là một việc vô cùng tự nhiên, thế nhưng vẫn khiến Vĩnh An chết lặng. Chàng nhìn lại bàn tay vẫn còn vương hơi lạnh lẽo từ bàn tay nàng. Chẳng phải nàng phải ngoan ngoãn chờ đợi chàng sao? Chẳng phải nàng không cá tính, không chủ kiến, nàng không thể độc lập được sao? Từ lúc nào, giữa chàng và nàng chỉ còn hơi thở của sự lạ lẫm, lạ lẫm đến mức không có cả lý do để kéo nàng vào lòng mình?
Hình phu nhân tính cách lạnh lùng, thường ít nói. Dù từ hai năm trước đã thành thông gia, nhưng ít khi bà qua lại với lão phu nhân nhà họ Triệu, chỉ thỉnh thoảng đến Triệu gia trang để thăm Hình Hoan, đến nhanh mà đi cũng nhanh, không ở lại qua đêm bao giờ. Thực tế, Hình Hoan đã gả cho nhà họ Triệu lâu như vậy, nhưng bà mới chỉ đến đó tổng cộng có bốn lần.
Đám kẻ hầu người hạ còn tự hoài nghi không biết Hình Hoan có phải con đẻ của bà không, làm gì có mẫu thân nào lại lãnh đạm với con mình như thế?
Vậy nên lần này, nguyên nhân khiến Hình phu nhân và thông gia phải lặn lội đến tận kinh thành đủ để trở thành chuyện bàn tán.
Nghe nói sau khi đến kinh thành, Hình Hoan đã mang đồ đạc bỏ nhà ra đi, không những chỉ một lần mà còn bị bắt về mấy lần song vẫn không chịu thôi, tiếp tục bỏ trốn.
Không biết kẻ hầu lắm miệng nào đã chuyển thông tin đó về Kỳ Châu, mẫu thân và lão phu nhân vội vàng đi không ngừng nghỉ đến đây.
Mẫu thân vừa xuống ngựa, câu đầu tiên nói là, “Hình Hoan đâu, có chuyện gì không?”
Người ta vẫn nói quan tâm tắc loạn, từ trước tới nay Hình phu nhân vốn lạnh như băng, vậy mà hỏi với giọng điệu hoảng hốt như vậy, đủ để thấy mức độ quan tâm của bà với Hình Hoan không hề ít, chỉ có điều không biểu lộ ra ngoài mà thôi.
Nhưng khi nhị thiếu gia nắm tay nhị thiếu phu nhân vào trong phòng khách, một cạnh tượng kỳ lạ khác thường lại khiến người ta không khỏi hoài nghi.
“Mẫu thân.” Mẹ đẻ của mình xuất hiện ngay trước mặt, tính ra cũng đã hơn nửa năm rồi hai mẹ con không gặp nhau, những ngày tháng vừa qua cũng đã có quá nhiều chuyện tủi hận, nhưng Hình Hoan chỉ đứng từ xa, cung kính gọi một tiếng. Điệu bộ còn cung kính hơn cả nô tài với chủ nhân.
“Ừm, vẫn khỏe chứ?” Bên kia, Hình phu nhân cũng không còn giọng nói lo lắng ban nãy, giờ đã lành lạnh, nghe như không có nhiều tình cảm trong đó.
“Vẫn khỏe ạ.” Hình Hoan cúi đầu, hai tay để ra đằng sau, cố giấu kín bọc đồ vừa định mang đi trốn khỏi nhà.
“Hoan Hoan muội muội, bọc đồ của ta cứ để ta xách là được rồi, người một nhà cả không cần khách sáo thế.” Nhận ra sự sợ sệt của nàng, tuy không biết nguyên nhân tại sao, nhưng Tịnh An vẫn tốt bụng tiến lên giúp nàng giải nguy.
“Không sao đâu, chỉ cần sư huynh đừng sáng sớm đã định bỏ nhà ra đi là được rồi, những ngày sư huynh không có ở đây, lão phu nhân nhớ mong biết bao, ngày nào cũng nhắc đến huynh.” Câu nói cất lên đúng lúc khiến Hình Hoan thầm thở phào nhẹ nhõm, kèm theo đó là khuôn mặt hiền lành, nụ cười cũng tự nhiên hơn nhiều, nàng quay sang đưa bọc đồ cho một a hoàn bên cạnh, “Mau đem bọc đồ này về phòng của đại thiếu gia, tránh để huynh nhìn thấy lại muốn bỏ đi mất.”
“Em dâu níu giữ như vậy, khiến ta cảm nhận được sự ấm áp mãnh liệt của gia đình, làm sao ta nỡ bỏ đi được?”
Hóa ra y không chỉ biết nói những lời chim chuột, tán tỉnh, những lời quan tâm tình thân, y cũng rất biết phô diễn. Rõ biết đó chỉ là sự phối hợp diễn kịch ăn ý, nhưng khi y gọi “em dâu” bằng cái giọng êm nhẹ như y vẫn thường thủ thỉ không khỏi khiến trái tim nàng bất giác rung lên.
Đúng vậy, sự xuất hiện của mẫu thân và lão phu nhân chính là một lời cảnh báo đối với nàng, khiến nàng tự nhận thức được rằng mình không thể thoát được.
Năm đó Triệu Tịnh An từ bỏ hôn ước, vận mệnh của nàng đã bị y thay đổi hoàn toàn, từ đó quan hệ giữa hai người tất nhiên chỉ có thể là em dâu và anh chồng.
“Cái đồ nghịch tử! Đã chịu về rồi sao? Sao con không chết luôn ở đâu đó đi? Hoặc là đợi đến khi xương cốt ta đã mục rữa rồi thì hẵng về nhà? Hình Hoan nói vậy nghĩa là sao? Con lại muốn đi? Hay tình cờ đúng lúc gặp phải cô gái nào, vừa hay lại bị thất tình, vừa hay lại muốn đi trị vết thương lòng?” Tâm trạng nhớ mong, oán giận, tức giận đứa con bất hiếu, những tình cảm phức tạp đan xen khiến lão phu nhân gào lên thất thanh.
Từ lúc Triệu Tịnh An bước vào trong phòng, lão phu nhân vẫn cứ lặng lẽ ôm nỗi bực tức, cuối cùng, nhờ câu nói của Hình Hoan, “Những ngày sư huynh không có ở đây lão phu nhân nhớ mong biết bao, ngày nào cũng nhắc đến huynh”, đã làm chất xúc tác khiến tất cả tâm tư nỗi lòng của bà được bộc phát ra ngoài.
“Mẫu thân, sao chuyện gì mẫu thân cũng biết? Nhưng bây giờ con đã hiểu, hóa ra thất tình không phải là đau nhất, đau nhất là trái tim muốn chết mà không chết nổi.” Tịnh An biết rằng, lời y nói chẳng ai tin, nhưng đúng là như vậy, y nói không kiêng kị. Những nỗi u uất trong lòng luôn phải có một con đường để thoát ra ngoài, y không muốn mình bị điên.
Rõ ràng y đã quên, ở đó còn có một người em trai hiểu y từ bé, “Triệu Tịnh An! Huynh hãy quên chuyện đó đi!”
“Đúng, quên chuyện đó đi! Nếu con còn vì một người con gái mà không cần đến ta, thì ta… ta, ta sẽ từ bỏ quan hệ mẫu tử với con, gạch tên con ra khỏi gia phả!”
“Mẫu thân, nhà ta có gia phả sao?” Tịnh An ngắt lời. Tại sao y không nhớ nổi từng có thứ đó?
“Có, từ ngày Hình Hoan làm dâu nhà này, ta đã lập gia phả, bắt đầu từ đời cha con, trời ạ…“ Nói rồi, lão phu nhân lại buồn rầu, “Vốn ta định nửa năm nữa trong gia phả lại có thêm một cái tên nữa. Sau đó, ta đã điền trước một cái tên, nhưng người có cái tên đó giờ không biết đang ở đâu nữa kia.”
Lời ám chỉ rõ ràng, nếu đám hậu bối không tiếp lời thì Hình phu nhân cũng không thể giả vờ như không nghe thấy, bà đành lạnh lùng căn dặn Hình Hoan một câu: “Hình Hoan, đến đây không có việc gì thì sẽ cần cùng nhị thiếu gia cố gắng chứ?”
“Con…” Hình Hoan lắp bắp môi, định nói gì.
Triệu Vĩnh An bỗng cướp lời. “Chúng con sẽ cố gắng.”
“E hèm!” Quản Hiểu Nhàn bị bỏ qua từ nãy, cuối cùng không nhịn được cố ý hắng giọng ho nhẹ, sau khi nghe thấy mọi người bàn đến chuyện nối dõi tông đường. Nàng ta đã thành công thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
“Đây là…” Lão phu nhân nheo mắt, nhìn từ đầu đến chân cô nương đứng bên cạnh Triệu Vĩnh An, trông có vẻ quen quen, nhưng lại không nhớ ngay được đã từng gặp ở đâu.
“Thưa lão phu nhân, tiểu nữ tên là Quản Hiểu Nhàn, là bạn của Vĩnh An huynh.” Nàng nở nụ cười tươi rói để lấy lòng.
Cũng phải nói rằng, “Chị cả giang hồ” cười rất ngọt ngào, kiểu ngọt chắt ra từ lọ mật ong vậy. Hình Hoan vốn rất ngưỡng mộ những chị em có nụ cười như thế, vì những cô gái nói cười ngọt ngào như vậy thường có vận mệnh tốt, nhưng rất tiếc nàng không tài nào mô phỏng điệu bộ đó được. Nàng thừa nhận rằng mình rất nhỏ nhen vì nghĩ rằng nụ cười ngọt ngào như thế trông rất ngứa mắt. Vô thức, nàng đưa tay sờ sờ vào tấm vải băng bó vết thương ở cổ, mong muốn báo thù nổi lên.
“Em dâu, đến lúc em cần phải đi thay thuốc rồi.”
Chưa kịp thực hiện ý muốn báo thù, người đàn ông dường như luôn biết nàng đang nghĩ gì đã lên tiếng.
“Cổ con bị làm sao thế.” Lần này, Hình phu nhân không còn dửng dưng được nữa, dù chỉ là chút cau mày nhưng sự lo lắng vẫn thể hiện rõ trong lời nói.
Triệu Vĩnh An bỗng nắm chặt lấy bàn tay nàng. Nhìn thấy nàng ngập ngừng che che đậy đậy bọc đồ, chàng không hiểu ngụ ý của nàng; Nhìn thấy nàng đột nhiên nhắc đến vết thương đó, chàng vẫn không hiểu dụng ý của nàng. Nhưng tất cả những điều đó được người mà nàng gọi là “anh chồng” lại hiểu hết, hai người họ năm lần bảy lượt diễn tấu ăn ý, không hề che giấu sự hiểu nhau của họ trước mặt chàng, lần này nếu chàng còn không hiểu nữa thì chàng đúng là một tên ngốc.
“Nhạc mẫu, chuyện là thế này…” Lần này, không để Hình Hoan lên tiếng, chàng định uyển chuyển nói về nguyên do của vết thương đó, để mọi sự được ổn thỏa.
Không ngờ, Hình Hoan vốn ít khi nói gì trước mẫu thân của chàng đã chen lời, vẫn là điệu bộ thân thiện nàng quen dùng, nhút nhát sợ sệt, khiến người ta thương xót, “Mẫu thân, xin đừng trách cứ gì Quản cô nương, vết thương này là do tự con chuốc lấy. Tại con ghen bóng ghen gió, nhầm tưởng chuyện tướng công và Quản cô nương; Tại con bồng bột, lại còn bỏ nhà ra đi. Quản cô nương chỉ giúp tướng công tìm còn về, không cần thận nên làm thương con, con không sao. Sư huynh hôm qua cũng đã nhắc nhở con rất đúng, để vết thương này lưu lại vết sẹo, sau này nhìn thấy nó con sẽ nhớ lại nỗi đau này, rồi sẽ không dám hồ đồ, bướng bỉnh nữa.”
Dù Hình Hoan có vẻ vĩ đại đổ hết trách nhiệm vào bản thân mình, nhưng Quản Hiểu Nhàn không hề nể tình, “Ừ, ai cần ngươi giả bộ hảo tâm, chính là do ta đâm, thế thì đã sao? Tại ngươi muốn đánh nhau với ta, quy tắc giang hồ, muốn đánh cược thì phải chịu thua…”
“Câm miệng!” Không để nàng ta gào thét xong, lão phu nhân đập bàn, “Cô là ai? Dám động vào con dâu duy nhất của ta, còn dám dưa quy tắc giang hồ ra đây? Người đâu! Tìm người vẽ tranh lại đây, mau tìm một người vẽ tranh đến, vẽ cô ta cho ta, dán lên. Nói với tất cả mọi người trong giang hồ, từ sau cứ nhìn thấy là đánh, không cần nể mặt ta.”
So với sự kích động của lão phu nhân, Hình phu nhân vốn là mẫu thân ruột của người bị hại vẫn ngồi đó bình tĩnh, sự lo lắng qua cái nhíu mắt cũng tan biến mất. Sau khi nhẹ nhàng liếc nhìn con gái mình, bà không nói gì, coi như đứng bên ngoài chuyện này, từ từ thưởng thức trà.
“Mẫu thân…”
“Không phải khuyên ta, ý ta đã quyết.”
“…” Con đâu có muốn khuyên mẫu thân! Chỉ muốn giới thiệu thần bút, nàng đã từng chứng kiến, vẽ rất giống.
“Mẫu thân, cha nàng ấy là lễ bộ đãi lương, đừng động vào.”
“Ta cần gì biết cha cô ta là ai, ai bảo hắn sinh ra đứa con gái mù mắt như thế, không biết sống chết thế nào, dám động vào con dâu ta… Hừm, lễ bộ đãi lương?” Lão phu nhân đang hăng, bỗng chuyển giọng, “Hừm, nể mặt cô ta không phải là người trong giang hồ, thì tạm thời không áp dụng quy tắc giang hồ. Song,… đại sư, đại sư, ngài mau ra đây, hãy bảo các đồng nhân của ngài làm cho cô ta câm mồm lại! Để sau này cô ta không còn dám bước chân vào cổng nhà họ Triệu nữa.”
“Thiện tai, thiện tai, lão nạp đến đây.”
“Phù!” Nho nhã, hiền từ, tất cả đều chỉ là phù du, nhìn thấy bóng áo cà sa đỏ đi ra từ trong mành ngăn, Tịnh An và Hình Hoan đồng thời cùng lúc than lên một tiếng.
Gặp ma rồi, quả đúng là tên trọc đầu bám dai như oan hồn, không đâu là không có mặt!
Họ đã từng hẹn, cùng nhau vượt qua những chuyện trời đã định.
Thậm chí chút nữa, họ đã hẹn nhau thành thân…
Hình Hoan đã nói dối rất nhiều, hiếm khi nàng coi việc đó là thật. Rất nhiều những lời hứa, ước hẹn với người khác, hầu như chỉ cần quay đi là nàng quên luôn.
Nhưng, nàng như có nợ mấy đời với nhà họ Triệu vậy, những lời hứa với họ, nàng không thể nào quên được, lúc nào cũng khắc cốt ghi tâm.
Ngày trước, nàng luôn nũng nịu nói với mẫu thân: không sao, chuyện lớn đến đâu con cũng có thể xoay xở.
Lúc đó, Hình Hoan tự phục nghĩ rằng không chuyện gì mình không thể giải quyết được.
Mẫu thân khen nàng lạc quan, nàng nghĩ mình chỉ sợ chết hơn người khác.
Nhưng nay người sợ chết như nàng lại muốn chết luôn đi cho xong để không phải đối diện với cục diện bất ngờ đầy kịch tính này, nàng cũng không cần phải nếm thứ cảm giác bất lực chưa từng có này.
Sau khi thành hôn, nàng hiểu rằng, có nhiều chuyện dù mình có nghị lực kiên định ngất trời cũng chưa chắc đã đạt được kết quả như mong muốn.
Hình Hoan nhớ lại lời mẫu thân đã từng nói ngày xưa, đúng vào thời điểm này ngày hôm nay, nàng mới thực sự thấu hiểu được ý nghĩa của nó.
Nàng biết thêu thùa, biết nấu cơm, biết chặt củi, biết chăm chỉ làm việc, biết rất nhiều rất nhiều việc… Điều duy nhất không biết xử trí ra sao chính là sự vướng mắc mà chính nàng cũng không thể phân biệt rõ ràng nổi. Vậy là, lại một lần nữa nàng bỏ chạy, trốn tránh trách nhiệm, vứt bỏ lại cái mớ bòng bong tồi tệ này.
Nhưng…
Sáng sớm, nàng tránh lối cổng chính có tầng tầng lớp lớp lính vệ, chẳng có chí khí mà chọn lựa lối đi chui qua lỗ khoét trên tường của lũ chó.
Phải khó khăn lắm, thân hình tròn trịa của nàng mới lọt một phần qua được cái lỗ khoét chật hẹp, hít không khí bên ngoài biệt vườn, nàng chưa kịp trườn nốt người ra ngoài, một giọng nói quen thuộc cất lên từ phía trên đầu.
“Ý, Hoan Hoan muội muội, làm gì mà sáng sớm đã thích chui lủi đường của chó thế? Đúng là cách luyện tập sức khỏe!”
“…” Đại sư, liệu ngài có thể đừng có như oan hồn bám riết thế được không? Nàng đành bất lực ngước mắt nhìn lên, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú cười tươi hớn hở của Triệu Tịnh An. Nàng hai tay khuỳnh chống xuống mặt đất, nắm chặt lấy đất, nghiến răng, cố hết sức, định rướn người ra ngoài.
“Nàng và Vĩnh An thật hiểu nhau, sáng sớm đệ ấy cũng sai một đám người luyện đứng tấn ở các lối ngõ cổng.
“…” Hai huynh đệ nhà này chắc chắn đã đoán biết được nàng sẽ lẩn trốn, nên chỉ đợi nàng đâm đầu vào mũi súng nữa thôi?
“Nàng quên là ta đã hoàn tục rồi sao?” Nói rồi, y ngồi xuống.
“Muội nhớ…” Nụ cười ấy khiến nàng rất muốn đấm cho y một cái.
“Vậy chắc cũng nhớ là ta không ăn chay nữa. Nếu nàng dám đi đâu ra khỏi tầm mắt của ta, ta không có thời gian mà viết thư từ hôn, nhưng sẽ đánh gãy chân nàng, để cả đời nàng đi đâu cũng phải để ta bế mới được.”
“Còn trốn cái gì nữa! Bị kẹt rồi, kéo muội ra!”
Nghe vậy, y cười khùng khục, tốt bụng đưa tay ra kéo nàng, đồng thời thêm một câu đủ để toàn thân Hình Hoan cứng đờ, “Mẫu thân ta và mẫu thân nàng cũng đã đến rồi.”
“Xong rồi…” Một lúc lâu sau, nàng hoàn hồn, nhắm nghiền mắt, thở dài não nề.
Ông trời rõ ràng là thấy tình thế chưa đủ rối ren, nên mới đặc biệt cử thêm hai người già đến để quấy rối thêm đây.
Sau khi cơ thể nàng mềm nhũn, Tịnh An lôi được nàng ra ngoài, tiện thể y kéo nàng đứng dậy. Tất cả dường như vẫn giống như ngày xưa, y vẫn quen tóm lấy vai nàng, đầu ngón tay lởn vởn trêu nghẹo trên khuôn mặt nàng, giọng nói cợt nhả, “Có biết rằng đôi khi con gái cần phải ngoan ngoãn dựa vào người đàn ông của mình.”
“Ha, ha ha ha, đúng vậy” Nói vớ vẩn! Nàng muốn có người để dựa dẫm, vấn đề là nàng có người đàn ông thuộc về riêng mình hay không?
“Ví dụ như bây giờ, chuyện nàng không giải quyết nổi, có thể yên tâm giao nó cho ta. Lần này ta sẽ tiến, nàng ở sau yểm trợ.”
Toàn thân nàng khẽ rung lên, nhìn thẳng vào mắt y, mong muốn tìm được trong đôi đồng tử đen nhánh sáng long lanh đó có ý bông đùa, từ đó mà dặn lòng mình người đàn ông này nói dối không chớp mắt, lại không có trách nhiệm, những lời đường mật của y không biết đã lừa gạt bao nhiêu cô gái rồi. Nhưng dù Hình Hoan có cố gắng đến mức nào cũng chỉ nhìn thấy hình ảnh của chính mình trong đó.
“Cũng có lúc ta nghiêm túc.” Lúc đang bước lên bậc thang lên cửa chính, bỗng y dừng chân, “Khi ta đã nghiêm túc thì sẽ không buông tay, dù đau thế nào cũng sẽ không buông đâu.”
“…” Đây không phải là lần đầu Hình Hoan được lĩnh giáo chiêu nịnh con gái của y, y cũng đã nói với nàng nhiều câu nghe xong nổi da gà. Khi đó, từ trong đáy lòng nàng thấy nó thật giả tạo. Nhưng lúc này, thật không ngờ nàng thực sự đã cảm nhận được sự quyết tâm trong lời nói của y.
Nhưng nàng không hiểu, tại sao y lại nghiêm túc? Vì thích ư? Nàng có thể tự nghiễm nhiên cho rằng y thích nàng rồi sao?
“Huynh, bỏ tay ra!”
Giọng nói u ám của Vĩnh An bỗng cất lên từ đằng sau.
Hình Hoan giật bắn người, hoàng hốt quay phắt lại. Nàng quay lại, định hất cánh tay đang đặt trên vai mình ra, nhưng khi nhìn thấy hình bóng người đứng sau Vĩnh An, nàng ngừng tất cả mọi hành động lại.
Trạng thái bất động của Hình Hoan được Tịnh An coi như lời gào thét và thách thức không lời, nó dường như nói với đối phương rằng – chàng không cần muội cũng chẳng sao, còn nhiều người cần muội. Sau khi ánh mắt thoáng tối sầm giây lát, khóe miệng Triệu Tịnh An khẽ cong lên, cười rất thanh thản, lại càng ôm chặt hơn người con gái trong lòng mình.
Dù bị coi là công cụ để đối đầu với tướng công của nàng, y cũng chấp nhận, “Nàng không nghe thấy lời ta vừa nói sao? Ta đã nói rồi, một khi ta đã nghiêm túc thì sẽ không buông tay đâu.”
“Huynh muốn mới sáng sớm đã gây sự rồi sao?”
“Hoan Hoan muội muội, suốt hai năm nay đệ của ta vẫn bồng bột dễ xúc động trút giận sang người khác, không biết lý lẽ như vậy sao?” Y cúi mặt, tì cằm vào vai nàng, đánh thức tâm trí của nàng. Thấy nàng giật mình, định mở miệng trả lời, y vội ngắt lời nàng, “Ồ, chuyện này không nên hỏi nàng, cô nương đây chắc hiểu hơn. Quản, Quản… Quản gì vậy nhỉ? Thôi, không quan trọng. Cô nương, cô nương làm gì mà phải hạ thấp mình để thích một người đã có vợ mà tính cách lại bồng bột dễ xúc động không biết lý lẽ vậy? Trên đời này còn nhiều đàn ông lắm, ví dụ như ta, cô nương có nên nghĩ lại, thử đổi xem sao?”
Giọng điệu của y vẫn tản mạn như xưa, chẳng có chút nghiêm túc nào cả. Hình Hoan nhanh chóng xóa hết những lo lắng bất an vừa nãy, nàng đã nghĩ xa quá, y có thể trêu đùa thành thục với bất cứ người con gái nào, nàng không phải là người đặc biệt nhất.
Ồ, không đúng, y đã từng nói nàng không giống với những người con gái khác, nàng rất ngốc…
“Xì, ai thèm một tên hòa thượng giả chuyên gạt người cơ chứ.” Quản Hiểu Nhàn lên tiếng không chút khách khí, ngạo nghễ quay đầu đi. Khi nhìn thấy Triệu Vĩnh An ở bên cạnh, nàng ta thay đổi điệu bộ nói, “Vĩnh An huynh, tên hòa thượng chàng vừa hỏi muội chính là hắn.”
“Quả nhiên huynh đã có âm mưu từ trước. Trên đời này con gái nhiều như vậy, tại sao huynh lại chọn em dâu của mình mà ra tay chứ?” Sự nghi ngờ của chàng không sai chút nào, tên hòa thượng khoác áo cà sa xanh lục đã lộ diện, nhưng Vĩnh An lại không hề cảm thấy sự thoải mái dễ chịu, cái ý nghĩ muốn Hình Hoan và gian phu cao chạy xa bay ban đầu cũng không còn nữa.
Trừng mắt nhìn người con gái lặng lẽ đứng bên cạnh đại ca của mình, chàng cảm thấy sầu muộn. Chàng không khống chế nổi mình, kéo mạnh Hình Hoan vào lòng mình, giữ chặt lấy bàn tay nàng, không để nàng có cơ hội trốn thoát.
Cảm giác hụt hẫng trống trải trong lòng khiến Tịnh An nhíu chặt đôi lông mày lưỡi mác. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt tràn đầy sự bất lực của Hình Hoan, y kìm nén tất cả những gì không vui, y trở nên nghiêm túc hơn, bước vào biệt vườn, vứt lại một câu, “Đừng lôi thôi nữa, mẫu thân đã đến.”
“Mẫu thân đã đến?” Quả nhiên, sự xuất hiện của hai bậc tiền bối này nằm ngoài dự liệu của Vĩnh An. Ngó nhìn sự tấp nập bất thường trong phủ, chàng mới khẳng định lần này huynh mình không nói dối.
“Vĩnh An huynh, vậy muội…” Thấy gia đình họ cùng nhau bước vào biệt vườn, Quản Hiểu Nhàn rụt rè lên tiếng. Với lão phu nhân nhà họ Triệu, nàng ta luôn có thái độ sợ sệt.
“Cùng vào đi!” Vĩnh An dừng bước rồi nói. Cảm thấy bàn tay mình đang nắm như bị cứng lại, chàng cũng không biết dây thần kinh nào của mình có vấn đề, đành nén giọng thấp lại rồi nói: “Ta đựa muội ấy đến để xin lỗi nàng.”
Đó không phải là lời giải thích! Chàng không để ý đến cảm nhận của nàng! Hết rồi, Vĩnh An tự nhủ với lòng mình nhiều lần.
“Ồ”. Hình Hoan đáp nhẹ đến mức dường như không nghe thấy gì, nàng muốn cười khẩy. Nhiều chuyện, không phải chỉ một lời xin lỗi là có thể hóa giải.
Chí ít, nàng không thể coi như không có chuyện gì xảy ra, càng không thể giả vờ như mọi chuyện đã qua. Nghĩ vậy, Hình Hoan vung tay ra khỏi tay Vĩnh An, động tác nhanh và dứt khoát.
Toàn bộ động tác rất liền mạch, trông như là một việc vô cùng tự nhiên, thế nhưng vẫn khiến Vĩnh An chết lặng. Chàng nhìn lại bàn tay vẫn còn vương hơi lạnh lẽo từ bàn tay nàng. Chẳng phải nàng phải ngoan ngoãn chờ đợi chàng sao? Chẳng phải nàng không cá tính, không chủ kiến, nàng không thể độc lập được sao? Từ lúc nào, giữa chàng và nàng chỉ còn hơi thở của sự lạ lẫm, lạ lẫm đến mức không có cả lý do để kéo nàng vào lòng mình?
Hình phu nhân tính cách lạnh lùng, thường ít nói. Dù từ hai năm trước đã thành thông gia, nhưng ít khi bà qua lại với lão phu nhân nhà họ Triệu, chỉ thỉnh thoảng đến Triệu gia trang để thăm Hình Hoan, đến nhanh mà đi cũng nhanh, không ở lại qua đêm bao giờ. Thực tế, Hình Hoan đã gả cho nhà họ Triệu lâu như vậy, nhưng bà mới chỉ đến đó tổng cộng có bốn lần.
Đám kẻ hầu người hạ còn tự hoài nghi không biết Hình Hoan có phải con đẻ của bà không, làm gì có mẫu thân nào lại lãnh đạm với con mình như thế?
Vậy nên lần này, nguyên nhân khiến Hình phu nhân và thông gia phải lặn lội đến tận kinh thành đủ để trở thành chuyện bàn tán.
Nghe nói sau khi đến kinh thành, Hình Hoan đã mang đồ đạc bỏ nhà ra đi, không những chỉ một lần mà còn bị bắt về mấy lần song vẫn không chịu thôi, tiếp tục bỏ trốn.
Không biết kẻ hầu lắm miệng nào đã chuyển thông tin đó về Kỳ Châu, mẫu thân và lão phu nhân vội vàng đi không ngừng nghỉ đến đây.
Mẫu thân vừa xuống ngựa, câu đầu tiên nói là, “Hình Hoan đâu, có chuyện gì không?”
Người ta vẫn nói quan tâm tắc loạn, từ trước tới nay Hình phu nhân vốn lạnh như băng, vậy mà hỏi với giọng điệu hoảng hốt như vậy, đủ để thấy mức độ quan tâm của bà với Hình Hoan không hề ít, chỉ có điều không biểu lộ ra ngoài mà thôi.
Nhưng khi nhị thiếu gia nắm tay nhị thiếu phu nhân vào trong phòng khách, một cạnh tượng kỳ lạ khác thường lại khiến người ta không khỏi hoài nghi.
“Mẫu thân.” Mẹ đẻ của mình xuất hiện ngay trước mặt, tính ra cũng đã hơn nửa năm rồi hai mẹ con không gặp nhau, những ngày tháng vừa qua cũng đã có quá nhiều chuyện tủi hận, nhưng Hình Hoan chỉ đứng từ xa, cung kính gọi một tiếng. Điệu bộ còn cung kính hơn cả nô tài với chủ nhân.
“Ừm, vẫn khỏe chứ?” Bên kia, Hình phu nhân cũng không còn giọng nói lo lắng ban nãy, giờ đã lành lạnh, nghe như không có nhiều tình cảm trong đó.
“Vẫn khỏe ạ.” Hình Hoan cúi đầu, hai tay để ra đằng sau, cố giấu kín bọc đồ vừa định mang đi trốn khỏi nhà.
“Hoan Hoan muội muội, bọc đồ của ta cứ để ta xách là được rồi, người một nhà cả không cần khách sáo thế.” Nhận ra sự sợ sệt của nàng, tuy không biết nguyên nhân tại sao, nhưng Tịnh An vẫn tốt bụng tiến lên giúp nàng giải nguy.
“Không sao đâu, chỉ cần sư huynh đừng sáng sớm đã định bỏ nhà ra đi là được rồi, những ngày sư huynh không có ở đây, lão phu nhân nhớ mong biết bao, ngày nào cũng nhắc đến huynh.” Câu nói cất lên đúng lúc khiến Hình Hoan thầm thở phào nhẹ nhõm, kèm theo đó là khuôn mặt hiền lành, nụ cười cũng tự nhiên hơn nhiều, nàng quay sang đưa bọc đồ cho một a hoàn bên cạnh, “Mau đem bọc đồ này về phòng của đại thiếu gia, tránh để huynh nhìn thấy lại muốn bỏ đi mất.”
“Em dâu níu giữ như vậy, khiến ta cảm nhận được sự ấm áp mãnh liệt của gia đình, làm sao ta nỡ bỏ đi được?”
Hóa ra y không chỉ biết nói những lời chim chuột, tán tỉnh, những lời quan tâm tình thân, y cũng rất biết phô diễn. Rõ biết đó chỉ là sự phối hợp diễn kịch ăn ý, nhưng khi y gọi “em dâu” bằng cái giọng êm nhẹ như y vẫn thường thủ thỉ không khỏi khiến trái tim nàng bất giác rung lên.
Đúng vậy, sự xuất hiện của mẫu thân và lão phu nhân chính là một lời cảnh báo đối với nàng, khiến nàng tự nhận thức được rằng mình không thể thoát được.
Năm đó Triệu Tịnh An từ bỏ hôn ước, vận mệnh của nàng đã bị y thay đổi hoàn toàn, từ đó quan hệ giữa hai người tất nhiên chỉ có thể là em dâu và anh chồng.
“Cái đồ nghịch tử! Đã chịu về rồi sao? Sao con không chết luôn ở đâu đó đi? Hoặc là đợi đến khi xương cốt ta đã mục rữa rồi thì hẵng về nhà? Hình Hoan nói vậy nghĩa là sao? Con lại muốn đi? Hay tình cờ đúng lúc gặp phải cô gái nào, vừa hay lại bị thất tình, vừa hay lại muốn đi trị vết thương lòng?” Tâm trạng nhớ mong, oán giận, tức giận đứa con bất hiếu, những tình cảm phức tạp đan xen khiến lão phu nhân gào lên thất thanh.
Từ lúc Triệu Tịnh An bước vào trong phòng, lão phu nhân vẫn cứ lặng lẽ ôm nỗi bực tức, cuối cùng, nhờ câu nói của Hình Hoan, “Những ngày sư huynh không có ở đây lão phu nhân nhớ mong biết bao, ngày nào cũng nhắc đến huynh”, đã làm chất xúc tác khiến tất cả tâm tư nỗi lòng của bà được bộc phát ra ngoài.
“Mẫu thân, sao chuyện gì mẫu thân cũng biết? Nhưng bây giờ con đã hiểu, hóa ra thất tình không phải là đau nhất, đau nhất là trái tim muốn chết mà không chết nổi.” Tịnh An biết rằng, lời y nói chẳng ai tin, nhưng đúng là như vậy, y nói không kiêng kị. Những nỗi u uất trong lòng luôn phải có một con đường để thoát ra ngoài, y không muốn mình bị điên.
Rõ ràng y đã quên, ở đó còn có một người em trai hiểu y từ bé, “Triệu Tịnh An! Huynh hãy quên chuyện đó đi!”
“Đúng, quên chuyện đó đi! Nếu con còn vì một người con gái mà không cần đến ta, thì ta… ta, ta sẽ từ bỏ quan hệ mẫu tử với con, gạch tên con ra khỏi gia phả!”
“Mẫu thân, nhà ta có gia phả sao?” Tịnh An ngắt lời. Tại sao y không nhớ nổi từng có thứ đó?
“Có, từ ngày Hình Hoan làm dâu nhà này, ta đã lập gia phả, bắt đầu từ đời cha con, trời ạ…“ Nói rồi, lão phu nhân lại buồn rầu, “Vốn ta định nửa năm nữa trong gia phả lại có thêm một cái tên nữa. Sau đó, ta đã điền trước một cái tên, nhưng người có cái tên đó giờ không biết đang ở đâu nữa kia.”
Lời ám chỉ rõ ràng, nếu đám hậu bối không tiếp lời thì Hình phu nhân cũng không thể giả vờ như không nghe thấy, bà đành lạnh lùng căn dặn Hình Hoan một câu: “Hình Hoan, đến đây không có việc gì thì sẽ cần cùng nhị thiếu gia cố gắng chứ?”
“Con…” Hình Hoan lắp bắp môi, định nói gì.
Triệu Vĩnh An bỗng cướp lời. “Chúng con sẽ cố gắng.”
“E hèm!” Quản Hiểu Nhàn bị bỏ qua từ nãy, cuối cùng không nhịn được cố ý hắng giọng ho nhẹ, sau khi nghe thấy mọi người bàn đến chuyện nối dõi tông đường. Nàng ta đã thành công thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
“Đây là…” Lão phu nhân nheo mắt, nhìn từ đầu đến chân cô nương đứng bên cạnh Triệu Vĩnh An, trông có vẻ quen quen, nhưng lại không nhớ ngay được đã từng gặp ở đâu.
“Thưa lão phu nhân, tiểu nữ tên là Quản Hiểu Nhàn, là bạn của Vĩnh An huynh.” Nàng nở nụ cười tươi rói để lấy lòng.
Cũng phải nói rằng, “Chị cả giang hồ” cười rất ngọt ngào, kiểu ngọt chắt ra từ lọ mật ong vậy. Hình Hoan vốn rất ngưỡng mộ những chị em có nụ cười như thế, vì những cô gái nói cười ngọt ngào như vậy thường có vận mệnh tốt, nhưng rất tiếc nàng không tài nào mô phỏng điệu bộ đó được. Nàng thừa nhận rằng mình rất nhỏ nhen vì nghĩ rằng nụ cười ngọt ngào như thế trông rất ngứa mắt. Vô thức, nàng đưa tay sờ sờ vào tấm vải băng bó vết thương ở cổ, mong muốn báo thù nổi lên.
“Em dâu, đến lúc em cần phải đi thay thuốc rồi.”
Chưa kịp thực hiện ý muốn báo thù, người đàn ông dường như luôn biết nàng đang nghĩ gì đã lên tiếng.
“Cổ con bị làm sao thế.” Lần này, Hình phu nhân không còn dửng dưng được nữa, dù chỉ là chút cau mày nhưng sự lo lắng vẫn thể hiện rõ trong lời nói.
Triệu Vĩnh An bỗng nắm chặt lấy bàn tay nàng. Nhìn thấy nàng ngập ngừng che che đậy đậy bọc đồ, chàng không hiểu ngụ ý của nàng; Nhìn thấy nàng đột nhiên nhắc đến vết thương đó, chàng vẫn không hiểu dụng ý của nàng. Nhưng tất cả những điều đó được người mà nàng gọi là “anh chồng” lại hiểu hết, hai người họ năm lần bảy lượt diễn tấu ăn ý, không hề che giấu sự hiểu nhau của họ trước mặt chàng, lần này nếu chàng còn không hiểu nữa thì chàng đúng là một tên ngốc.
“Nhạc mẫu, chuyện là thế này…” Lần này, không để Hình Hoan lên tiếng, chàng định uyển chuyển nói về nguyên do của vết thương đó, để mọi sự được ổn thỏa.
Không ngờ, Hình Hoan vốn ít khi nói gì trước mẫu thân của chàng đã chen lời, vẫn là điệu bộ thân thiện nàng quen dùng, nhút nhát sợ sệt, khiến người ta thương xót, “Mẫu thân, xin đừng trách cứ gì Quản cô nương, vết thương này là do tự con chuốc lấy. Tại con ghen bóng ghen gió, nhầm tưởng chuyện tướng công và Quản cô nương; Tại con bồng bột, lại còn bỏ nhà ra đi. Quản cô nương chỉ giúp tướng công tìm còn về, không cần thận nên làm thương con, con không sao. Sư huynh hôm qua cũng đã nhắc nhở con rất đúng, để vết thương này lưu lại vết sẹo, sau này nhìn thấy nó con sẽ nhớ lại nỗi đau này, rồi sẽ không dám hồ đồ, bướng bỉnh nữa.”
Dù Hình Hoan có vẻ vĩ đại đổ hết trách nhiệm vào bản thân mình, nhưng Quản Hiểu Nhàn không hề nể tình, “Ừ, ai cần ngươi giả bộ hảo tâm, chính là do ta đâm, thế thì đã sao? Tại ngươi muốn đánh nhau với ta, quy tắc giang hồ, muốn đánh cược thì phải chịu thua…”
“Câm miệng!” Không để nàng ta gào thét xong, lão phu nhân đập bàn, “Cô là ai? Dám động vào con dâu duy nhất của ta, còn dám dưa quy tắc giang hồ ra đây? Người đâu! Tìm người vẽ tranh lại đây, mau tìm một người vẽ tranh đến, vẽ cô ta cho ta, dán lên. Nói với tất cả mọi người trong giang hồ, từ sau cứ nhìn thấy là đánh, không cần nể mặt ta.”
So với sự kích động của lão phu nhân, Hình phu nhân vốn là mẫu thân ruột của người bị hại vẫn ngồi đó bình tĩnh, sự lo lắng qua cái nhíu mắt cũng tan biến mất. Sau khi nhẹ nhàng liếc nhìn con gái mình, bà không nói gì, coi như đứng bên ngoài chuyện này, từ từ thưởng thức trà.
“Mẫu thân…”
“Không phải khuyên ta, ý ta đã quyết.”
“…” Con đâu có muốn khuyên mẫu thân! Chỉ muốn giới thiệu thần bút, nàng đã từng chứng kiến, vẽ rất giống.
“Mẫu thân, cha nàng ấy là lễ bộ đãi lương, đừng động vào.”
“Ta cần gì biết cha cô ta là ai, ai bảo hắn sinh ra đứa con gái mù mắt như thế, không biết sống chết thế nào, dám động vào con dâu ta… Hừm, lễ bộ đãi lương?” Lão phu nhân đang hăng, bỗng chuyển giọng, “Hừm, nể mặt cô ta không phải là người trong giang hồ, thì tạm thời không áp dụng quy tắc giang hồ. Song,… đại sư, đại sư, ngài mau ra đây, hãy bảo các đồng nhân của ngài làm cho cô ta câm mồm lại! Để sau này cô ta không còn dám bước chân vào cổng nhà họ Triệu nữa.”
“Thiện tai, thiện tai, lão nạp đến đây.”
“Phù!” Nho nhã, hiền từ, tất cả đều chỉ là phù du, nhìn thấy bóng áo cà sa đỏ đi ra từ trong mành ngăn, Tịnh An và Hình Hoan đồng thời cùng lúc than lên một tiếng.
Gặp ma rồi, quả đúng là tên trọc đầu bám dai như oan hồn, không đâu là không có mặt!
Tác giả :
An Tư Nguyên