Duyên Trời Định
Quyển 2 - Chương 14: Ừm, sẽ ăn tươi nuốt sống nàng luôn
Phòng khách trống trong biệt vườn rất nhiều, vì không biết lúc nào sẽ có khách đột ngột đến thăm nên thường ngày a hoàn cũng hay đến đây để quét dọn. Nói là đi dọn dẹp phòng, nhưng thực ra Hình Hoan chỉ lấy cớ thôi, nàng cầm chiếc chổi lông gà phẩy phẩy vài cái không mục đích rồi thẩn người ra nhìn phía cửa.
Lời nói của lão phu nhân khiến nàng tỉnh ra, sự xuất hiện của Hiểu Nhàn, đáng lý nàng phải là người để tâm nhất, nhưng nàng lại chẳng làm ra bộ gì cả.
Nếu cứ như thế này còn có thể lừa mọi người được đến bao lâu, nếu một ngày nào đó lão phu nhân hay mẫu thân phát hiện ra tâm sự của nàng thì phải làm thế nào?
Ngay chính Hình Hoan cũng không dám đảm bảo dưới áp lực như thế này bản thân còn có thể duy trì đến lúc nào.
“Ta nhớ là đã cảnh cáo nàng không được rầu rĩ khóc lóc, buồn phiền vì nó nữa.”
Đang nghĩ vẩn vơ, giọng nói cợt nhã đặc thù của riêng mình Tịnh An vang lên.
Bị bất ngờ, Hình Hoan giật mình, nhìn y bước vào trong phòng, quay người rồi đóng cửa lại, đôi mắt đen đẹp đẽ nhìn nàng chăm chú.
“Huynh đến đây làm gì?” Hình Hoan giả bộ bận rộn, giọng nói cố không để lộ tâm trạng gì.
“Nhớ muội rồi.” Trong khi nàng khổ sở giả bộ, Tịnh An lại không hề che giấu, ánh mắt mỉm cười cứ bắm chặt lấy nàng.
“Xì, huynh thật biết nói điêu. Muội biết huynh rất hay quên, có cần muội nhắc lại cho huynh nhớ, nửa tuần hương trước chúng ta còn ngồi cùng nhau trong phòng khách nhìn lão phu nhân nổi giận.” Tuy câu nói ấy không hề chân thành nhưng cũng đủ khiến Hình Hoan mỉm cười, hoặc nói cách khác, chỉ cần nhìn thấy y, tâm trạng của nàng sẽ tốt hơn, tất cả những ưu lo, phiền muộn đều cuốn đi sạch hết.
“Mới xa từng đó thôi mà đã nhớ nàng rồi. Ái chà, nàng thử nói xem, tối nay nếu không có nàng không ngủ được thì làm thế nào?” Nói rồi, bỗng y kéo nàng lại, động tác thuần thục quay người đẩy này sáp vào cánh cửa, hai trán chạm mặt nhau, mím môi, thì thầm như tụng kinh.
Cách nói của Tịnh An vẫn hững hờ như thế, nhưng chỉ có mình Triệu Tịnh An hiểu rằng, y thực sự đang than thở rằng mình không còn thuốc chữa nữa. Y không thể khống chế nỗi bản thân nghĩ về nàng, nghĩ không biết nàng có buồn vì tiểu đệ không, nghĩ nàng có đắm chìm trong cuộc hôn nhân không vui vẻ không, nghĩ nàng có đột ngột hối hận về lời tỏ tình buổi sáng nay không, rồi lại muốn thu lại hết tất cả những ngọt ngào.
“Đừng đùa nữa…” Hình Hoan đỏ mặt, xoay người định đẩy y ra.
“Được, không đùa nữa…” Y đồng ý rất sảng khoái, tay lại ôm chặt hơn, môi bắt đầu không an phận điểm lên trán nàng, dừng lại trên mí mắt nàng, “Hình Hoan.”
“Ừm?” Nàng bắt đầu tham lam, rõ ràng biết khoảng cách như vậy là không tốt, nhưng sự ấm áp đôi môi y khiến nàng lưu luyến.
“Nếu không vui, hãy nói ra, ta sẽ đùa cho nàng cười.” Y cố ý nói mơ hồ, sợ động chạm đến nỗi đau của nàng, nhưng cũng tự tin rằng nàng sẽ hiểu.
“Muội không để ý đến nữa.” Sự thực là Hình Hoan không làm y thất vọng.
“Nếu trong lòng vẫn còn đệ ấy, cứ nói ra, ta sẽ cùng nàng quên.”
Khi môi y chạm vào đỉnh mũi nàng, cảm giác buồn buồn đê mê khiến Hình Hoan khẽ bật cười, cảm giác ngọt ngào lan tỏa trái tim nàng, câu nói giống như một lời than thở khẽ lách qua kẽ môi nàng, “Làm sao còn chứa được người khác nữa…”
Trái tim nàng vốn rất nhỏ, trước kia trong nó chỉ có mình Triệu Vĩnh An, sống vì chàng, hỉ nộ theo sự hỉ nộ của chàng, nàng nghĩ mình sẽ như vậy suốt cả đời. Nhưng không biết từ lúc nào, chàng bỗng lặng lẽ từng bước từng bước rời xa, dần dần nàng ghi nhớ bóng hình người mặc áo cà sa màu xanh lục, ghi nhớ cái cách nói hà khắc nhưng chẳng xấu xa gì, ghi nhớ mùi đàn hương thoang thoảng trên người y và những ngày tháng có y bên cạnh, đó là những ngày tháng nàng thực sự cảm thấy được người khác quan tâm.
Cứ như vậy, từng chút từng chút một, vô hình chung y chiếm cứ từng ngóc ngách trong trái tim nàng, đến khi Hình Hoan phát hiện ra, thì nó đã bám rễ, nàng từng thử đuổi nó đi, nhưng nó khiến trái tim nàng đau nhói như dao cắt.
“Đúng là dạy nàng hư rồi, từ lúc nào nàng nói cũng ngọt ngào đến thế, hử?” Chẳng phải lời hẹn thề gì nhưng từng chữ từng câu nàng vừa nói khắc vào tâm can y một cách ngọt lịm.
Y dường như quên hết tất cả, nghiêng người hôn lên môi nàng. Như đang thưởng thức một viên trân châu, y không muốn nuốt chửng mà từ từ thưởng thức đôi môi mềm của nàng.
“Này, không được làm thế, bị phát hiện thì làm thế nào…”
Câu nói này nghe sao chẳng giống lời từ chối gì, vô cùng khêu gợi, y bất chợt cười thành tiếng, vẻ rất tích cực phối hợp, “Không sợ, khóa cửa rồi.”
“Huynh…” Quả tình y bước vào trong phòng này là đã có âm mưu từ trước, từng câu nói vừa nãy đều là để nịnh nàng nghe theo đây, định ăn tươi nuốt sống nàng phải không?
“Ừm, sẽ ăn sống nuốt tươi nàng luôn.” Không chờ nàng suy diễn, y cười tủm tỉm tiếp lời. Đã đến nước này rồi, sớm muộn y cũng sẽ tiến tới, để nàng bị ràng buộc nhiều hơn, cả đời này cũng đừng hòng chạy thoát.
Rõ ràng là cùng một câu nói nhưng được hai người hiểu theo những nghĩa khác nhau.
Không khí yêu đương đang nồng, dường như chỉ cần thêm một giây lát nữa thôi là sự việc sẽ tiến triển thêm lên, vậy mà tiếng gõ cửa không đúng lúc lại vang lên.
“Hình Hoan, con có ở đó không?”
Giọng điệu đều đều không có chút lên xuống ấy, tìm khắp giang hồ, e rằng chỉ có Hình phu nhân mới có được.
“…” Có thể đoán được, chỉ cần một câu nói đơn giản và cách một cánh cửa vậy thôi cũng đủ khiến Hình Hoan tim đập loạn nhịp, “Con, con, con có…”
“Mở cửa, mẫu thân có chuyện muốn nói với con.”
“Con..” Hoảng loạn khiến tư duy nàng bị đóng băng, người đàn ông kề sát phía trước còn cố ý gây khó khăn, cắn nhẹ vào vành tai nàng.
Tiếng thở nhẹ thấp thoáng vang lên tai nàng, mê hoặc khiến nàng mềm người ra, dường như y cảm thấy như vậy chưa đủ, môi y lướt qua vành tai nàng, biết rồi còn cố lẩm bẩm một câu, “Mẫu thân nàng bảo nàng mở cửa kìa, không nghe thấy sao?”
“Mẫu thân, con, con hơi mệt, mẫu thân cứ về phòng trước, một lát nữa con sang, sang tìm mẫu thân…” Triệu Tịnh An, huynh quá lắm! Giày vò người ta đến thế là cùng. Nàng cố nuốt tiếng rên kề ngay sát đầu môi lại, cũng không dám lên tiếng trách mắng y, đành dùng hai tay đấm mạnh vào sống lưng y.
Đáng tiếc lực càng ngày càng yếu, càng ngày càng nhẹ, cuối cùng, nó giống như vuốt ve hơn.
Hình phu nhân bên ngoài đứng im một hồi lâu, lâu đến mức Hình Hoan tưởng bà đã đi rồi, nàng đang định hỏi tiếp, một lúc sau mới thấy có hồi âm, “Được.”
Hình Hoan nín thở lắng nghe bước chân đi xa dần, đến khi không còn nghe thấy gì nữa, nàng mới sụp người xuống, thở phào nhẹ nhõm, gào lên: “Triệu Tịnh An! Chàng muốn gì đây?”
“Vậy nàng muốn ta muốn thêm chút nữa hay là dọn dẹp để đi gặp mẫu thân nàng?” Y tốt bụng thả nàng ra, nhưng vẫn không giấu nỗi nụ cười hư hỏng cố nhịn bấy lâu.
“Tránh ra, món nợ này nhất định sẽ có ngày muội đòi lại.”
“Được, ta đợi đấy.” Nợ kiểu này cứ tính đi tính lại cũng chẳng tính nổi, đợi kiếp sau y cũng đồng ý.
Hình Hoan không để mẫu thân phải đợi lâu. Sau khi mặt hết đỏ, nàng vội vàng chạy đến phòng của mẫu thân.
“Nó có biết không?”
Đó là câu mở đầu của Hình phu nhân, quả nhiên là câu chuyện riêng tư của mẫu thân và con gái, bỏ bớt rất nhiều những thứ không liên quan.
Mặt Hình Hoan trắng bệch ra, vội vàng né tránh ánh mắt của mẫu thân, nhưng nàng vẫn cố cứng đầu: “Chuyện gì ạ?”
“Đại thiếu gia biết tâm sự của con chứ?” Hình phu nhân nhíu mày, nói thẳng hơn.
“… Biết”. Những hành động, lời nói của nàng hôm nay coi như đã bày hết ra trước mắt y rồi.
“Vậy ý nó như thế nào?” Câu trả lời ít nhiều cũng đã được Hình phu nhân dự liệu từ trước. Hình Hoan là đứa hiểu chuyện, chưa bao giờ phải để bà lo lắng chuyện gì. Nếu như không yêu đến mức không sống thiếu nổi, chắc chắn nó đã biết che dấu tình cảm của mình, không để lộ dấu tích gì ra ngoài.
“Huynh ấy… con không biết…” Tuy y không từ chối, nhưng cũng chẳng nói gì, cứ để quan hệ của họ lập lờ nước đôi như vậy, dường như còn để lại đường lui vậy. Nhưng nàng đã chẳng còn đường lui nào, nàng đã quyết tâm cho đi tất cả, không muốn có chút luyến tiếc nào.
“Con có biết thân phận của mình không?” Câu trả lời ấy khiến mặt Hình phu nhân đanh lại, “Dù nhị thiếu gia đối xử với con như thế nào, nhưng mấy năm nay lão phu nhân không hề đối xử tệ bạc với con, thậm chí còn coi con như con đẻ. Ta nhớ là chưa từng dạy con đền đáp ân tình như thế.”
“Con biết lão phu nhân đối xử tốt với con, nhưng…”
Giọng nàng càng lúc càng nhỏ đi. Nghẹn ngào không nói được, một lúc sau, nàng lấy lại giọng nói tiếp, “Nhưng con cũng là người, con cũng có đủ thứ tình cảm hỉ nộ ái ố, biết khó chịu, biết cảm kích, biết rung động, con không muốn cả đời này sống chỉ vì để báo ơn.”
“Vậy còn nó? Con nghĩ nó sẽ vì con mà bỏ qua tất cả sao? Nếu con thực sự thích nó, con nỡ để nó mang tội quyến rũ em dâu, bị hàng nghìn người xỉ vả sao?”
“…” Hình Hoan không nói được gì, dũng khí tranh luận lí lẽ ban nãy cũng một đi không trở lại. Huynh có nghĩ vậy không? Có cam tâm vì nàng mà bị mang tội này không?
Năm đó, nàng ngượng nghịu, mơ hồ chuẩn bị của hồi môn còn y thà ngụy biện ra một cái cớ vô lý chứ không thèm cưới nàng.
Ngày hôm đó, nàng bỏ qua sự hãnh diện mời y bỏ trốn cùng, y nói không muốn vì nàng mà ảnh hưởng tình hình.
Hôm nay cũng vậy, y không có bất kỳ lời hứa nào.
Mọi người đều nói y là người không nghiêm túc, nhưng nàng yêu y. Vì yêu nên nàng kiên quyết tin rằng y có trách nhiệm, vì mọi người không hiểu nên không nhìn thấy. Vì yêu nên nàng hi vọng có một ngày nàng sẽ trở nên đặc biệt trong mắt y, khiến y trở nên nghiêm túc.
Cũng vì yêu nên nàng không nỡ để y bị người đời chỉ trích…
Cuộc nói chuyện ấy kết thúc như thế nào chỉ có mẹ con Hình Hoan biết.
Người ngoài chỉ thấy rằng, càng lúc Hình Hoan càng trầm lặng, càng hiền thục hơn.
Từ khi Hiểu Nhàn vào nhà họ Triệu ở, đám nô gia biệt vườn đều nhất trí cho rằng nhị thiếu phu nhân thật xứng đáng là tấm gương của chị em, đám a hoàn bảo nhau phải học tập nàng, thê tử danh chính ngôn thuận có thể làm được đến mức đó thì thật đáng khâm phục.
Lão phu nhân nổi giận, nàng phải xoa dịu.
Chuyện quần áo, ăn uống của nhị thiếu gia nàng vẫn hầu hạ như trước kia.
Điều kinh ngạc hơn là ngay cả những đồ đạc dùng cho vị khách không mời mà đến kia cũng do chính nàng sắp xếp.
Dù vậy, những ngày tháng an lành của miệt vườn cũng không kéo dài được lâu, một nhân vật lớn mà chính Triệu gia trang không muốn động chạm mà vẫn phải động chạm đã đến.
Vốn cũng chẳng có gì to tát, chỉ cần tiếp đãi viên đại thần đó cẩn thận là xong.
Nhưng có ai ngờ, người ta đến có chuẩn bị từ trước, vừa mới xuất hiện đã thông báo một tin kinh động kèm theo một quyết định kinh động, ngay cả lão phu nhân cũng cuống quýt không biết làm thế nào.
Lời nói của lão phu nhân khiến nàng tỉnh ra, sự xuất hiện của Hiểu Nhàn, đáng lý nàng phải là người để tâm nhất, nhưng nàng lại chẳng làm ra bộ gì cả.
Nếu cứ như thế này còn có thể lừa mọi người được đến bao lâu, nếu một ngày nào đó lão phu nhân hay mẫu thân phát hiện ra tâm sự của nàng thì phải làm thế nào?
Ngay chính Hình Hoan cũng không dám đảm bảo dưới áp lực như thế này bản thân còn có thể duy trì đến lúc nào.
“Ta nhớ là đã cảnh cáo nàng không được rầu rĩ khóc lóc, buồn phiền vì nó nữa.”
Đang nghĩ vẩn vơ, giọng nói cợt nhã đặc thù của riêng mình Tịnh An vang lên.
Bị bất ngờ, Hình Hoan giật mình, nhìn y bước vào trong phòng, quay người rồi đóng cửa lại, đôi mắt đen đẹp đẽ nhìn nàng chăm chú.
“Huynh đến đây làm gì?” Hình Hoan giả bộ bận rộn, giọng nói cố không để lộ tâm trạng gì.
“Nhớ muội rồi.” Trong khi nàng khổ sở giả bộ, Tịnh An lại không hề che giấu, ánh mắt mỉm cười cứ bắm chặt lấy nàng.
“Xì, huynh thật biết nói điêu. Muội biết huynh rất hay quên, có cần muội nhắc lại cho huynh nhớ, nửa tuần hương trước chúng ta còn ngồi cùng nhau trong phòng khách nhìn lão phu nhân nổi giận.” Tuy câu nói ấy không hề chân thành nhưng cũng đủ khiến Hình Hoan mỉm cười, hoặc nói cách khác, chỉ cần nhìn thấy y, tâm trạng của nàng sẽ tốt hơn, tất cả những ưu lo, phiền muộn đều cuốn đi sạch hết.
“Mới xa từng đó thôi mà đã nhớ nàng rồi. Ái chà, nàng thử nói xem, tối nay nếu không có nàng không ngủ được thì làm thế nào?” Nói rồi, bỗng y kéo nàng lại, động tác thuần thục quay người đẩy này sáp vào cánh cửa, hai trán chạm mặt nhau, mím môi, thì thầm như tụng kinh.
Cách nói của Tịnh An vẫn hững hờ như thế, nhưng chỉ có mình Triệu Tịnh An hiểu rằng, y thực sự đang than thở rằng mình không còn thuốc chữa nữa. Y không thể khống chế nỗi bản thân nghĩ về nàng, nghĩ không biết nàng có buồn vì tiểu đệ không, nghĩ nàng có đắm chìm trong cuộc hôn nhân không vui vẻ không, nghĩ nàng có đột ngột hối hận về lời tỏ tình buổi sáng nay không, rồi lại muốn thu lại hết tất cả những ngọt ngào.
“Đừng đùa nữa…” Hình Hoan đỏ mặt, xoay người định đẩy y ra.
“Được, không đùa nữa…” Y đồng ý rất sảng khoái, tay lại ôm chặt hơn, môi bắt đầu không an phận điểm lên trán nàng, dừng lại trên mí mắt nàng, “Hình Hoan.”
“Ừm?” Nàng bắt đầu tham lam, rõ ràng biết khoảng cách như vậy là không tốt, nhưng sự ấm áp đôi môi y khiến nàng lưu luyến.
“Nếu không vui, hãy nói ra, ta sẽ đùa cho nàng cười.” Y cố ý nói mơ hồ, sợ động chạm đến nỗi đau của nàng, nhưng cũng tự tin rằng nàng sẽ hiểu.
“Muội không để ý đến nữa.” Sự thực là Hình Hoan không làm y thất vọng.
“Nếu trong lòng vẫn còn đệ ấy, cứ nói ra, ta sẽ cùng nàng quên.”
Khi môi y chạm vào đỉnh mũi nàng, cảm giác buồn buồn đê mê khiến Hình Hoan khẽ bật cười, cảm giác ngọt ngào lan tỏa trái tim nàng, câu nói giống như một lời than thở khẽ lách qua kẽ môi nàng, “Làm sao còn chứa được người khác nữa…”
Trái tim nàng vốn rất nhỏ, trước kia trong nó chỉ có mình Triệu Vĩnh An, sống vì chàng, hỉ nộ theo sự hỉ nộ của chàng, nàng nghĩ mình sẽ như vậy suốt cả đời. Nhưng không biết từ lúc nào, chàng bỗng lặng lẽ từng bước từng bước rời xa, dần dần nàng ghi nhớ bóng hình người mặc áo cà sa màu xanh lục, ghi nhớ cái cách nói hà khắc nhưng chẳng xấu xa gì, ghi nhớ mùi đàn hương thoang thoảng trên người y và những ngày tháng có y bên cạnh, đó là những ngày tháng nàng thực sự cảm thấy được người khác quan tâm.
Cứ như vậy, từng chút từng chút một, vô hình chung y chiếm cứ từng ngóc ngách trong trái tim nàng, đến khi Hình Hoan phát hiện ra, thì nó đã bám rễ, nàng từng thử đuổi nó đi, nhưng nó khiến trái tim nàng đau nhói như dao cắt.
“Đúng là dạy nàng hư rồi, từ lúc nào nàng nói cũng ngọt ngào đến thế, hử?” Chẳng phải lời hẹn thề gì nhưng từng chữ từng câu nàng vừa nói khắc vào tâm can y một cách ngọt lịm.
Y dường như quên hết tất cả, nghiêng người hôn lên môi nàng. Như đang thưởng thức một viên trân châu, y không muốn nuốt chửng mà từ từ thưởng thức đôi môi mềm của nàng.
“Này, không được làm thế, bị phát hiện thì làm thế nào…”
Câu nói này nghe sao chẳng giống lời từ chối gì, vô cùng khêu gợi, y bất chợt cười thành tiếng, vẻ rất tích cực phối hợp, “Không sợ, khóa cửa rồi.”
“Huynh…” Quả tình y bước vào trong phòng này là đã có âm mưu từ trước, từng câu nói vừa nãy đều là để nịnh nàng nghe theo đây, định ăn tươi nuốt sống nàng phải không?
“Ừm, sẽ ăn sống nuốt tươi nàng luôn.” Không chờ nàng suy diễn, y cười tủm tỉm tiếp lời. Đã đến nước này rồi, sớm muộn y cũng sẽ tiến tới, để nàng bị ràng buộc nhiều hơn, cả đời này cũng đừng hòng chạy thoát.
Rõ ràng là cùng một câu nói nhưng được hai người hiểu theo những nghĩa khác nhau.
Không khí yêu đương đang nồng, dường như chỉ cần thêm một giây lát nữa thôi là sự việc sẽ tiến triển thêm lên, vậy mà tiếng gõ cửa không đúng lúc lại vang lên.
“Hình Hoan, con có ở đó không?”
Giọng điệu đều đều không có chút lên xuống ấy, tìm khắp giang hồ, e rằng chỉ có Hình phu nhân mới có được.
“…” Có thể đoán được, chỉ cần một câu nói đơn giản và cách một cánh cửa vậy thôi cũng đủ khiến Hình Hoan tim đập loạn nhịp, “Con, con, con có…”
“Mở cửa, mẫu thân có chuyện muốn nói với con.”
“Con..” Hoảng loạn khiến tư duy nàng bị đóng băng, người đàn ông kề sát phía trước còn cố ý gây khó khăn, cắn nhẹ vào vành tai nàng.
Tiếng thở nhẹ thấp thoáng vang lên tai nàng, mê hoặc khiến nàng mềm người ra, dường như y cảm thấy như vậy chưa đủ, môi y lướt qua vành tai nàng, biết rồi còn cố lẩm bẩm một câu, “Mẫu thân nàng bảo nàng mở cửa kìa, không nghe thấy sao?”
“Mẫu thân, con, con hơi mệt, mẫu thân cứ về phòng trước, một lát nữa con sang, sang tìm mẫu thân…” Triệu Tịnh An, huynh quá lắm! Giày vò người ta đến thế là cùng. Nàng cố nuốt tiếng rên kề ngay sát đầu môi lại, cũng không dám lên tiếng trách mắng y, đành dùng hai tay đấm mạnh vào sống lưng y.
Đáng tiếc lực càng ngày càng yếu, càng ngày càng nhẹ, cuối cùng, nó giống như vuốt ve hơn.
Hình phu nhân bên ngoài đứng im một hồi lâu, lâu đến mức Hình Hoan tưởng bà đã đi rồi, nàng đang định hỏi tiếp, một lúc sau mới thấy có hồi âm, “Được.”
Hình Hoan nín thở lắng nghe bước chân đi xa dần, đến khi không còn nghe thấy gì nữa, nàng mới sụp người xuống, thở phào nhẹ nhõm, gào lên: “Triệu Tịnh An! Chàng muốn gì đây?”
“Vậy nàng muốn ta muốn thêm chút nữa hay là dọn dẹp để đi gặp mẫu thân nàng?” Y tốt bụng thả nàng ra, nhưng vẫn không giấu nỗi nụ cười hư hỏng cố nhịn bấy lâu.
“Tránh ra, món nợ này nhất định sẽ có ngày muội đòi lại.”
“Được, ta đợi đấy.” Nợ kiểu này cứ tính đi tính lại cũng chẳng tính nổi, đợi kiếp sau y cũng đồng ý.
Hình Hoan không để mẫu thân phải đợi lâu. Sau khi mặt hết đỏ, nàng vội vàng chạy đến phòng của mẫu thân.
“Nó có biết không?”
Đó là câu mở đầu của Hình phu nhân, quả nhiên là câu chuyện riêng tư của mẫu thân và con gái, bỏ bớt rất nhiều những thứ không liên quan.
Mặt Hình Hoan trắng bệch ra, vội vàng né tránh ánh mắt của mẫu thân, nhưng nàng vẫn cố cứng đầu: “Chuyện gì ạ?”
“Đại thiếu gia biết tâm sự của con chứ?” Hình phu nhân nhíu mày, nói thẳng hơn.
“… Biết”. Những hành động, lời nói của nàng hôm nay coi như đã bày hết ra trước mắt y rồi.
“Vậy ý nó như thế nào?” Câu trả lời ít nhiều cũng đã được Hình phu nhân dự liệu từ trước. Hình Hoan là đứa hiểu chuyện, chưa bao giờ phải để bà lo lắng chuyện gì. Nếu như không yêu đến mức không sống thiếu nổi, chắc chắn nó đã biết che dấu tình cảm của mình, không để lộ dấu tích gì ra ngoài.
“Huynh ấy… con không biết…” Tuy y không từ chối, nhưng cũng chẳng nói gì, cứ để quan hệ của họ lập lờ nước đôi như vậy, dường như còn để lại đường lui vậy. Nhưng nàng đã chẳng còn đường lui nào, nàng đã quyết tâm cho đi tất cả, không muốn có chút luyến tiếc nào.
“Con có biết thân phận của mình không?” Câu trả lời ấy khiến mặt Hình phu nhân đanh lại, “Dù nhị thiếu gia đối xử với con như thế nào, nhưng mấy năm nay lão phu nhân không hề đối xử tệ bạc với con, thậm chí còn coi con như con đẻ. Ta nhớ là chưa từng dạy con đền đáp ân tình như thế.”
“Con biết lão phu nhân đối xử tốt với con, nhưng…”
Giọng nàng càng lúc càng nhỏ đi. Nghẹn ngào không nói được, một lúc sau, nàng lấy lại giọng nói tiếp, “Nhưng con cũng là người, con cũng có đủ thứ tình cảm hỉ nộ ái ố, biết khó chịu, biết cảm kích, biết rung động, con không muốn cả đời này sống chỉ vì để báo ơn.”
“Vậy còn nó? Con nghĩ nó sẽ vì con mà bỏ qua tất cả sao? Nếu con thực sự thích nó, con nỡ để nó mang tội quyến rũ em dâu, bị hàng nghìn người xỉ vả sao?”
“…” Hình Hoan không nói được gì, dũng khí tranh luận lí lẽ ban nãy cũng một đi không trở lại. Huynh có nghĩ vậy không? Có cam tâm vì nàng mà bị mang tội này không?
Năm đó, nàng ngượng nghịu, mơ hồ chuẩn bị của hồi môn còn y thà ngụy biện ra một cái cớ vô lý chứ không thèm cưới nàng.
Ngày hôm đó, nàng bỏ qua sự hãnh diện mời y bỏ trốn cùng, y nói không muốn vì nàng mà ảnh hưởng tình hình.
Hôm nay cũng vậy, y không có bất kỳ lời hứa nào.
Mọi người đều nói y là người không nghiêm túc, nhưng nàng yêu y. Vì yêu nên nàng kiên quyết tin rằng y có trách nhiệm, vì mọi người không hiểu nên không nhìn thấy. Vì yêu nên nàng hi vọng có một ngày nàng sẽ trở nên đặc biệt trong mắt y, khiến y trở nên nghiêm túc.
Cũng vì yêu nên nàng không nỡ để y bị người đời chỉ trích…
Cuộc nói chuyện ấy kết thúc như thế nào chỉ có mẹ con Hình Hoan biết.
Người ngoài chỉ thấy rằng, càng lúc Hình Hoan càng trầm lặng, càng hiền thục hơn.
Từ khi Hiểu Nhàn vào nhà họ Triệu ở, đám nô gia biệt vườn đều nhất trí cho rằng nhị thiếu phu nhân thật xứng đáng là tấm gương của chị em, đám a hoàn bảo nhau phải học tập nàng, thê tử danh chính ngôn thuận có thể làm được đến mức đó thì thật đáng khâm phục.
Lão phu nhân nổi giận, nàng phải xoa dịu.
Chuyện quần áo, ăn uống của nhị thiếu gia nàng vẫn hầu hạ như trước kia.
Điều kinh ngạc hơn là ngay cả những đồ đạc dùng cho vị khách không mời mà đến kia cũng do chính nàng sắp xếp.
Dù vậy, những ngày tháng an lành của miệt vườn cũng không kéo dài được lâu, một nhân vật lớn mà chính Triệu gia trang không muốn động chạm mà vẫn phải động chạm đã đến.
Vốn cũng chẳng có gì to tát, chỉ cần tiếp đãi viên đại thần đó cẩn thận là xong.
Nhưng có ai ngờ, người ta đến có chuẩn bị từ trước, vừa mới xuất hiện đã thông báo một tin kinh động kèm theo một quyết định kinh động, ngay cả lão phu nhân cũng cuống quýt không biết làm thế nào.
Tác giả :
An Tư Nguyên