Duyên Số Gặp Ma
Chương 6: Ai hẹn với em
Trong truyền thuyết kiếp người và kiếp ma cũng không khác gì nhau có tình yêu, thương xót và hận thù ân oán chỉ mỗi người mỗi thế giới thôi, một bên là có thân có tuổi và thế giới không có thân không có tuổi, người đời hay gọi là thế giới tâm linh, với một câu chuyện cổ tích dân gian xảy ra ở miền bắc của Lào.
Ở làng tôi có một ngôi chùa lớn, một hôm có một người từ vùng miền quê đến tu vì làng của anh ta nhỏ và không có chùa. Tôi đến chơi chùa thì ông thầy chủ trì lớn nói: “Lại thêm một chuyện yêu thương hẹn hứa qua kiếp đời người với ma”.
Một làng nhỏ bé theo men sông và sinh sống với ruộng nương hoa trái thiên nhiên cũng xa thành phố 15 km. Người đến tu hôm nay tên là Kéo, anh cũng ngồi đó và kể câu chuyện xẩy ra:
- Chuyện xẩy ra trôi dài gần một năm trời đằng đẵng, chuyện bắt đầu từ khi sau cơn lũ năm ngoái được mấy tuần và sau cơn mưa mùa kéo dài gần một tháng trời. Người làng ai cũng chờ mưa tạnh cho hết bùn lầy để đi nhặt củi theo men sông bên làng. Hôm rằm, dân làng ngừng động thổ ruộng nương, đi gom củi cho đến chiều buông chập choạng tối. Tôi thấy một cô em gái mặc váy đến ngực ngồi ngó chằm chằm vào anh (theo truyền thống người Lào, nếu mặc váy đến ngực là người ta chuẩn bị đi tắm) trong cảnh trà trộn bóng chiều và đêm, tôi ngó lên và mỉm cười, chỉ rõ bóng người mà không rõ mặt. Bóng đêm đã gọi tất cả người làng lên tắm rửa, ăn cơm chiều rồi nghỉ ngơi nhà nào nhà ấy với ngôi làng nhỏ cỡ 40 nóc nhà. Trong đêm mưa mùa nhẹ rơi từng hạt rỏ từ mái nhà tranh ở quê, giấc ngủ đang êm ấm trong đêm ẩm ướt đó như có gì đánh thức tôi tỉnh, hình như có người gọi tên tôi nhè nhẹ và tiếp theo với tiếng thở dài từng trạm, có phải tôi mơ hay không, rồi cố lấy cái bình tĩnh thì tôi nghe cả tiếng chân người ở gầm nhà cùng với tiếng gọi tên tôi, tiếng gọi đó quá lạnh lùng như đang trồng đầy là gai ốc hay gai quả mít trên thân thể. Tôi chẳng biết là chuyện gì đó, ngồi bật dậy nghe thì đúng là có tiếng gọi thật, tôi đi ra mở cửa và bước xuống cầu thang nhà, ngó gầm nhà vòng quanh theo tiếng gọi cũng chẳng thấy ai cả. Khi tôi quay mặt lại để lên nhà thì ông bà ơi ông vải ơi tôi tí nữa đứng tim, trong nơi tối chỉ thấy hai con mắt trắng ở sát mặt nhau với cái bóng cô em gái đứng đó. Tôi cũng không biết lên nhà kiểu nào nữa, chỉ biết nằm run trong chiếc màn chăn đang chùm lấy cái đầu tôi, giờ là tiếng ba mẹ và em gái tôi, ánh đèn dầu sáng lên, màn chăn bị kéo xuống rồi mẹ hỏi:
- Có chuyện gì mà tiếng con chạy rung cả cái nhà vậy? Nửa đêm nửa hôm mà?
Tôi trả lời:
- Con không biết là ma hay người ở dưới gầm nhà mình, tóc buông xõa.
Ba tôi cầm cái đèn dầu xuống cầu thang nhà đi một vòng rồi ngược về nhưng không thấy gì, rồi cả nhà chìm vào trong canh đêm cho tới sáng ngày. Tôi thơ thẩn cả ngày luôn, dù mình có hoa mắt rồi tiếng gọi tên mình rõ như vậy là sao đây. Đêm tới với cơn hồi hộp cầu giấc ngủ đến sớm, để tránh khỏi cái sợ sệt ma quái thì lại càng không được, trằn trọc cho tới nửa đêm lúc nào không biết, bắt đầu như có gì đang vọng vào tai, tôi kéo cái chăn trùm lên đầu dù có là mùa hè nóng nực, tiếng bước chân nhè nhẹ từng bước dưới gầm nhà với tiếng lạnh lùng tên của tôi đã kéo dài cả tiếng đồng hồ: “Anh Kéo ơi, anh ơi em đến rồi nè, anh xuống đi”. Cái run sợ nằm ngửa, xấp rồi nghiêng đó như đánh thức cả nhà tỉnh giấc và kéo nhau đến nơi tôi ngủ. Khi thấy ánh đèn dầu với tiếng gọi người thân thì tôi ngồi dậy tại chỗ, ngơ ngác và tóc tai đứng thẳng như quả chôm chôm vậy, còn ba tôi thì chạy xuống cầu thang tìm kiếm tiếng gọi trong đêm đó, nào ngờ đêm nay thì cả nhà ai cũng nghe rõ hết những tiếng gọi đó, khi ba lên nhà mới hỏi tôi:
- Có phải con tán con gái nhà ai rồi hẹn hò gặp nhau ban đêm có phải không?
Tất cả mọi người trong nhà ngó mặt tôi cười vì ai cũng nghĩ là tôi hẹn em gái nào trong làng, bao nhiêu con mắt ngó tôi với ngóng chờ câu trả lời, tôi nói:
- Con không có được hẹn ai gì cả.
Lời nói tới đây đứng lặng với tiếng cốc, cốc, cốc, tiếng gõ cửa. Ba tôi bước tới cửa cất tiếng hỏi:
- Ai đó? Mà gõ cửa quá nửa đêm vậy?
Rồi tiếng hàng xóm bên cạnh nhà vang lên:
- Hàng xóm nè, có gì không?
Ba tôi mở cửa thì hàng xóm hỏi em gái tôi:
- Có gì thì để đến sáng nói nhau, chứ làm sao mặc cái váy ngang ngực lang thang kêu gọi ầm ĩ hết vậy?
Mẹ trả lời:
- Trong nhà không có gì cả và Kéo nó không được hẹn em gái nào trong làng thì cũng khó mà trả lời hay là ma?
Rồi lại cốc, cốc, cốc, thêm một người hàng xóm nữa, ánh đèn nửa đêm khuya với tiếng người, cũng chung một câu hỏi nữa, thì ra tiếng gọi lạnh lùng đó mấy nhà hàng xóm đều nghe cả, không có ai bệnh tật khẩn cấp hay đánh nhau thì hàng xóm cũng quay về ngủ tiếp.
Mẹ nói:
- Thôi tất cả đi ngủ rồi có chi thì mai sáng hẵng bàn nhau.
Sau một đêm trôi qua, sáng mẹ tôi nói:
- Nếu từ đêm nay đi mà còn xẩy ra chuyện như vậy thì đi đến chùa làng gần đây cúng bái cho xong.
Với đêm không có hạt mưa mùa, cũng gần tới rằm 15, ánh trăng vàng tươi với cái an tĩnh trong làng nhỏ bé, cây cối đường ngõ khoe trăng nướng đêm dài. Chắc chỉ có tôi cầu xin giấc ngủ đến sớm thế nào cũng không được, trằn trọc mãi nhưng ngoài nhà vẫn im lặng. Đêm nay không có một tiếng gọi gì cả, ngoài ra tiếng giun tiếng dế miền quê thôi. Trong lúc nửa mơ nửa ngủ đó lại muốn đi tè là tôi phải thức dậy mở cửa xuống đất đi tè. Tôi ngó vòng quanh ánh trăng đẹp như tô vẽ, tôi thở dài với cái an tĩnh đêm nay, trong khi đang tè đó tôi ngẩng mặt lên cây me đằng trước tôi có một cô em gái xõa tóc, váy đến ngực đang đưa cánh tay tới tôi. Trời ơi, ông bà ông vải ơi, tóc tai nó chĩa ra tứ phiá như bị sét đánh, cả thân thể như da con cá sấu và chỉ thoát ra được một tiếng: “Ma!” Tiếng chân chạy lên cầu thang rầm rầm rầm rung cả cái nhà luôn, rồi chui vào cái mền, đi tè còn một nửa thì tè ra chỗ nằm tiếp luôn. Ánh đèn sáng lia lịa từ bên nhà hàng xóm cho đến trong nhà, ai nấy đều chạy tới rồi cũng nhịn cười không được: “Bị ma dọa rồi chạy về tới chỗ nằm tè tiếp”.
Sáng dậy, ba với em gái vẫn đi làm ruộng, tôi với mẹ đi chùa ở làng gần đó cỡ 2 km, xong cúng bái theo phong tục, trong lòng như thấy thoải mái. Tối nay đến chơi với một cô em gái ở cuối làng, cái đèn dầu mờ mờ với bóng hai người ngồi trò chuyện vui ở lan can, còn ngó xuống đất với cây lá thì quá đẹp và rõ với ánh trăng tô. Cỡ hơn 10 giờ đêm cũng là khuya rồi đối với miền quê, hai người đang vui trò chuyện thì bỗng đột ngột một cơn gió từ đâu tới. Sau khi cơn gió dừng thì trên nóc nhà tranh đó như có tiếng gì xoàn xoạt thẳng trên đầu nơi hai người đang ngồi, tiếng cười vui, trai gái tán nhau ngừng tại chỗ. Bốn con mắt ngó theo tiếng xoàn xoạt đó tới cuối mái tranh thì tôi nhảy vọt qua bên em gái ngồi tại chỗ, trước kia là ngồi quay mặt vào nhau. Hai bàn chân xanh lè từ từ thòng xuống mái tranh chậm chậm rồi thấy đầu gối, rồi thấy cái váy đến ngực, rồi đến cuối cùng là cái mặt xanh lè. Tôi với cô bạn ngồi đứng hình hoảng hồn hoảng viá chẳng biết làm thế nào nữa, đầu tôi với đầu cô bạn chủ nhà tóc đứng sững như hai quả chôm chôm luôn. Trong khủng hoảng đứng hình đó hơn 10 phút thì hai khóe mắt đỏ rực rồi nhăn cái răng đưa tiếng rít kéo dài đằng đẵng, còn hai mắt thì con ma đó không ngó tôi mà nó ngó thẳng vào cô bạn ngồi bên cạnh đó chằm chằm với tiếng rít thật là rùng rợn, rồi hai người không được hẹn nhau mà hét cùng nhau một tiếng: “Ma!” Tiếng chân rầm rầm, cô chạy vào trong nhà rồi tiếp theo là tiếng đánh rầm một cái tôi nhảy xuống lan can nhà, chứ không có được xuống đằng cầu thang lúc nào không biết. Tôi tỉnh là nghe tiếng ầm ĩ mà ba mẹ và em gái đang gọi tôi, thì ra cả hai nhà đều thức giấc ngơ ngác khủng hoảng với chuyện ma dọa hai đứa chúng tôi đang ngồi chơi đó. Tôi ngồi dậy và kể lại câu chuyện cho tất cả người nhà nghe, thì đột ngột im lặng vì tiếng gọi lạnh lùng tên tôi ở dưới gầm nhà bắt đầu chen vào. Tất cả nhà im lặng ngó mặt nhau, lần đầu tiên mà rõ rệt và cũng không hỏi tôi nữa, ba mẹ tôi bước ra lan can nhà rồi chậm chậm xuống cầu thang, cả hai người cũng đứng tim khi thấy bóng ma mặc váy đến ngực đứng im lặng ở gốc cây me sau nhà, ba mẹ chạy ngược lên nhà và nói: “Đừng quấy phá làm cho người sợ hãi, rồi ngày mai gia đình tôi sẽ đến chùa cúng bái cho linh hồn được siêu thoát và bình an”.
Thêm một ngày mà trong làng xôn xao về chuyện ma quái giữa ma và anh Kéo làm cho em gái cả làng không giám mở cửa cho anh lên chơi tán cô nào cả khi đêm đến. Thêm một lần nữa đi chùa cúng bái với mâm cơm cho người đã qua đời, có cả hai gia đình hàng xóm chia sẻ và đi theo nữa, lần này xin cả mấy lá bùa ngải để trị ma nữa. Ông thầy sư nói:
- Chuyện này cho thấy là con ma này thật là yêu anh, nó không muốn thấy anh yêu cô nào nữa, cái ghen ghét đó nếu mà để lâu cũng có thể gây cái chết chóc cho người trong làng cũng có và để ý tới sau ngày hôm nay từ chùa về rồi ban đêm mà còn thấy con ma tới quấy phá nữa thì hãy đến chùa Visoun tu hay hay xin ông cao tăng đó giúp đỡ, vì ngày tháng tu luyện của ông đó hơn gần 60 năm. Những chuyện ma quái như vậy cũng chẳng gì khó khăn với ông đâu, theo tôi nghĩ và cứ nói là tôi giới thiệu cho đến gặp ông xin khấn cầu giúp đỡ, nhưng từ giờ trở đi dù có gì xẩy ra trong ban đêm thì cấm không mở cửa nhà, có thể gây cái không tốt cho người đó, đừng bao giờ quên lời ông đã nói gì với các con, có lá bùa nó không vào được trong nhà và đừng có ra ngoài là được rồi.
Tất cả mọi người cũng rất là êm ấm trong lòng khi đã làm theo phong tục đàng hoàng, chỉ có hồi hộp khi bóng đêm tới, ai cũng chắp tay lên khấn xin cho chuyện từng xẩy ra trôi đi đừng quay lại trong đêm nữa. Rồi không lâu xong bữa cơm chiều và bóng đêm đã chào đón với cái im lặng của miền quê, một cơn đợi chờ rất là mệt mỏi trằn trọc khó ngủ của tất cả mọi người cho tới nửa đêm, với cái im lặng bên ngoài đã chấm dứt, một cơn gió như thổi bay rung cả cái nhà, với bao nhiêu con mắt mở sáng lên tại chỗ, tiếng rít từng trạm kéo dài, tiếng gọi tên tôi lạnh như làm cho tôi đóng băng mà toát mồ hôi lạnh, tiếp theo là tiếng bàn tay đập vào vách, nhà ở quê làm bằng nứa vòng quanh. Hàng xóm đêm nay như là sợ hãi, cũng chẳng nghe tiếng ai nữa, tình hình sợ hãi đó chưa từng có trên đời đã kéo dài vòng quanh nhà gần nửa tiếng đồng hồ mới im lặng. Tôi thấy lạnh cột sống nổi da ngỗng lên đầy người từ gan bàn chân tới đỉnh đầu, mặt tôi nếu ban ngày chắc thấy rõ luôn một bên tái xanh còn một bên đen như cục than luôn, tai tôi nghe tiếng thì thầm thì thào của ba mẹ và em gái. Với ánh trăng lọt qua khe vách nứa thì tôi cố hé mắt ngó về nơi có tiếng thì thầm thì thào đó, úi chà, ông bà ông vải ơi 3 cái đầu như con nhím xùi lông đang ngồi chắp tay khấn. Tôi mới cố bò bò ra chỗ ba mẹ và em gái ngồi chung nhau ở giữa nhà, vừa đúng tới nơi chỗ ba mẹ thì thêm một trận, lần này tiếng đập vào vách mạnh hơn trước thêm với tiếng bực bội nức nở khóc lóc, cỡ nửa tiếng mới im lặng, cả tiếng đồng hồ tất cả mới nhắm mắt ngủ được cho tới sáng.
Sáng hôm sau đúng hôm rằm 15, cũng thêm 3 gia đình hàng xóm chia vơi chia sầu đưa anh Kéo vào thành phố đến chùa Visoun, đúng lúc không bận rộn với ngày rằm vì đã quá buổi trưa rồi. Ông chủ trì hơn 80 tuổi đang ngồi nghỉ ngơi trước cửa phòng như ông đã biết chuyện gì đang đến, ông ngồi tĩnh tâm, gần 10 người với bông hoa nhang nến quỳ xuống chắp tay lễ trước mặt ông. Mẹ bắt đầu kể chuyện xẩy ra, ông chủ trì còn chưa mở mắt thì ông la lớn:
- Quỳ xuống! Trước mặt ta còn đứng sừng sững sao đây!
Tất cả mọi người ngồi ngó mặt nhau ngạc nhiên. Ông la tiếp:
- Mặc cái váy đến ngực mà dám bước vào chùa ta sao! Muốn ta xử tội hay đi ra khỏi chùa ngay bây giờ!
Ông chủ trì bắt đầu mở mắt ngó thẳng vào anh Kéo với lời nói:
- Con là người buộc thì con phải là người gỡ, tại sao phải để người khác cực khổ với con như vậy?
Tôi mới hỏi:
- Con không biết đã làm chuyện gì sai mà xẩy ra chuyện nông nỗi này, cho con xin thêm một chút rõ ràng để con được gỡ chuyện và sửa đổi cho an lành tất cả mọi người.
Ông chủ trì nói tiếp:
- Tại cái miệng con là người gây cái nạn này chứ còn ai nữa. Trước đây gần 2 tuần trăng, có một xác chết không thân nhân trôi về trong cơn lũ đó, rồi các con làm đám ma chôn cất người ta, trong lúc đó miệng con đã hẹn thề gì với cái xác chết đó. Cô mặc váy đến ngực vừa nói với ông là con hẹn hứa và chờ cô có thật như vậy không? Cái nghịch ngợm có biết là đã gây họa lớn không? Không có bùa ngải gì giúp đuợc hết, vì con đã cho quyền cô rồi biết không? Con phải là người đứng lên xin lỗi cô và cắt duyên kiếp nợ đời của hai người mới dừng chuyện này được, con là người có cái tánh lương thiện hay giúp người, trong làng cũng có nhiều người thương mến, rồi con nên tu trạm thời gian cho qua khỏi số phận đen đủi này.
Nói xong, ông gọi mấy chú tiểu với người ngồi đó sắp xếp mâm cúng cắt duyên kiếp phận đời rồi tu cho anh Kéo luôn. Kéo ngồi bật ngửa tại chỗ, cái mặt bọ lem bọ luốc chấp nhận mình sai lỗi với ông chủ trì: “Tôi xin tu với ông 100 ngày”. Tất cả mọi người ai cũng quá mừng khi biết rõ câu chuyện, mẹ anh Kéo nói: “Tôi có một đứa con trai lớn đi tán gái thì không tán, dở hơi dở hám đi tán ma, có một cái miệng còn gây chuyện bằng đó, nếu nó có hai cái miệng chắc chắn không phải ma mà là quỷ luôn, còn nằm đầy ở nghĩa địa làng đó đang chờ nó tu xong rồi về mà tán nghe con”. Xong chuyện tất cả mọi người như mang quả núi thắc mắc đó ra khỏi lòng, hết lo lắng và anh Kéo xin tu 3 tháng 10 ngày, theo tôi thấy anh Kéo tu ở đó chắc gần 6 tháng mới ra tu về làng lập gia đình.
Chuyện ma tới đây cũng đã hết, chúc bạn vui vẻ với chuyện đọc, xin hẹn lại với bóng ma mới.
viết xong 31.12.2017
Ở làng tôi có một ngôi chùa lớn, một hôm có một người từ vùng miền quê đến tu vì làng của anh ta nhỏ và không có chùa. Tôi đến chơi chùa thì ông thầy chủ trì lớn nói: “Lại thêm một chuyện yêu thương hẹn hứa qua kiếp đời người với ma”.
Một làng nhỏ bé theo men sông và sinh sống với ruộng nương hoa trái thiên nhiên cũng xa thành phố 15 km. Người đến tu hôm nay tên là Kéo, anh cũng ngồi đó và kể câu chuyện xẩy ra:
- Chuyện xẩy ra trôi dài gần một năm trời đằng đẵng, chuyện bắt đầu từ khi sau cơn lũ năm ngoái được mấy tuần và sau cơn mưa mùa kéo dài gần một tháng trời. Người làng ai cũng chờ mưa tạnh cho hết bùn lầy để đi nhặt củi theo men sông bên làng. Hôm rằm, dân làng ngừng động thổ ruộng nương, đi gom củi cho đến chiều buông chập choạng tối. Tôi thấy một cô em gái mặc váy đến ngực ngồi ngó chằm chằm vào anh (theo truyền thống người Lào, nếu mặc váy đến ngực là người ta chuẩn bị đi tắm) trong cảnh trà trộn bóng chiều và đêm, tôi ngó lên và mỉm cười, chỉ rõ bóng người mà không rõ mặt. Bóng đêm đã gọi tất cả người làng lên tắm rửa, ăn cơm chiều rồi nghỉ ngơi nhà nào nhà ấy với ngôi làng nhỏ cỡ 40 nóc nhà. Trong đêm mưa mùa nhẹ rơi từng hạt rỏ từ mái nhà tranh ở quê, giấc ngủ đang êm ấm trong đêm ẩm ướt đó như có gì đánh thức tôi tỉnh, hình như có người gọi tên tôi nhè nhẹ và tiếp theo với tiếng thở dài từng trạm, có phải tôi mơ hay không, rồi cố lấy cái bình tĩnh thì tôi nghe cả tiếng chân người ở gầm nhà cùng với tiếng gọi tên tôi, tiếng gọi đó quá lạnh lùng như đang trồng đầy là gai ốc hay gai quả mít trên thân thể. Tôi chẳng biết là chuyện gì đó, ngồi bật dậy nghe thì đúng là có tiếng gọi thật, tôi đi ra mở cửa và bước xuống cầu thang nhà, ngó gầm nhà vòng quanh theo tiếng gọi cũng chẳng thấy ai cả. Khi tôi quay mặt lại để lên nhà thì ông bà ơi ông vải ơi tôi tí nữa đứng tim, trong nơi tối chỉ thấy hai con mắt trắng ở sát mặt nhau với cái bóng cô em gái đứng đó. Tôi cũng không biết lên nhà kiểu nào nữa, chỉ biết nằm run trong chiếc màn chăn đang chùm lấy cái đầu tôi, giờ là tiếng ba mẹ và em gái tôi, ánh đèn dầu sáng lên, màn chăn bị kéo xuống rồi mẹ hỏi:
- Có chuyện gì mà tiếng con chạy rung cả cái nhà vậy? Nửa đêm nửa hôm mà?
Tôi trả lời:
- Con không biết là ma hay người ở dưới gầm nhà mình, tóc buông xõa.
Ba tôi cầm cái đèn dầu xuống cầu thang nhà đi một vòng rồi ngược về nhưng không thấy gì, rồi cả nhà chìm vào trong canh đêm cho tới sáng ngày. Tôi thơ thẩn cả ngày luôn, dù mình có hoa mắt rồi tiếng gọi tên mình rõ như vậy là sao đây. Đêm tới với cơn hồi hộp cầu giấc ngủ đến sớm, để tránh khỏi cái sợ sệt ma quái thì lại càng không được, trằn trọc cho tới nửa đêm lúc nào không biết, bắt đầu như có gì đang vọng vào tai, tôi kéo cái chăn trùm lên đầu dù có là mùa hè nóng nực, tiếng bước chân nhè nhẹ từng bước dưới gầm nhà với tiếng lạnh lùng tên của tôi đã kéo dài cả tiếng đồng hồ: “Anh Kéo ơi, anh ơi em đến rồi nè, anh xuống đi”. Cái run sợ nằm ngửa, xấp rồi nghiêng đó như đánh thức cả nhà tỉnh giấc và kéo nhau đến nơi tôi ngủ. Khi thấy ánh đèn dầu với tiếng gọi người thân thì tôi ngồi dậy tại chỗ, ngơ ngác và tóc tai đứng thẳng như quả chôm chôm vậy, còn ba tôi thì chạy xuống cầu thang tìm kiếm tiếng gọi trong đêm đó, nào ngờ đêm nay thì cả nhà ai cũng nghe rõ hết những tiếng gọi đó, khi ba lên nhà mới hỏi tôi:
- Có phải con tán con gái nhà ai rồi hẹn hò gặp nhau ban đêm có phải không?
Tất cả mọi người trong nhà ngó mặt tôi cười vì ai cũng nghĩ là tôi hẹn em gái nào trong làng, bao nhiêu con mắt ngó tôi với ngóng chờ câu trả lời, tôi nói:
- Con không có được hẹn ai gì cả.
Lời nói tới đây đứng lặng với tiếng cốc, cốc, cốc, tiếng gõ cửa. Ba tôi bước tới cửa cất tiếng hỏi:
- Ai đó? Mà gõ cửa quá nửa đêm vậy?
Rồi tiếng hàng xóm bên cạnh nhà vang lên:
- Hàng xóm nè, có gì không?
Ba tôi mở cửa thì hàng xóm hỏi em gái tôi:
- Có gì thì để đến sáng nói nhau, chứ làm sao mặc cái váy ngang ngực lang thang kêu gọi ầm ĩ hết vậy?
Mẹ trả lời:
- Trong nhà không có gì cả và Kéo nó không được hẹn em gái nào trong làng thì cũng khó mà trả lời hay là ma?
Rồi lại cốc, cốc, cốc, thêm một người hàng xóm nữa, ánh đèn nửa đêm khuya với tiếng người, cũng chung một câu hỏi nữa, thì ra tiếng gọi lạnh lùng đó mấy nhà hàng xóm đều nghe cả, không có ai bệnh tật khẩn cấp hay đánh nhau thì hàng xóm cũng quay về ngủ tiếp.
Mẹ nói:
- Thôi tất cả đi ngủ rồi có chi thì mai sáng hẵng bàn nhau.
Sau một đêm trôi qua, sáng mẹ tôi nói:
- Nếu từ đêm nay đi mà còn xẩy ra chuyện như vậy thì đi đến chùa làng gần đây cúng bái cho xong.
Với đêm không có hạt mưa mùa, cũng gần tới rằm 15, ánh trăng vàng tươi với cái an tĩnh trong làng nhỏ bé, cây cối đường ngõ khoe trăng nướng đêm dài. Chắc chỉ có tôi cầu xin giấc ngủ đến sớm thế nào cũng không được, trằn trọc mãi nhưng ngoài nhà vẫn im lặng. Đêm nay không có một tiếng gọi gì cả, ngoài ra tiếng giun tiếng dế miền quê thôi. Trong lúc nửa mơ nửa ngủ đó lại muốn đi tè là tôi phải thức dậy mở cửa xuống đất đi tè. Tôi ngó vòng quanh ánh trăng đẹp như tô vẽ, tôi thở dài với cái an tĩnh đêm nay, trong khi đang tè đó tôi ngẩng mặt lên cây me đằng trước tôi có một cô em gái xõa tóc, váy đến ngực đang đưa cánh tay tới tôi. Trời ơi, ông bà ông vải ơi, tóc tai nó chĩa ra tứ phiá như bị sét đánh, cả thân thể như da con cá sấu và chỉ thoát ra được một tiếng: “Ma!” Tiếng chân chạy lên cầu thang rầm rầm rầm rung cả cái nhà luôn, rồi chui vào cái mền, đi tè còn một nửa thì tè ra chỗ nằm tiếp luôn. Ánh đèn sáng lia lịa từ bên nhà hàng xóm cho đến trong nhà, ai nấy đều chạy tới rồi cũng nhịn cười không được: “Bị ma dọa rồi chạy về tới chỗ nằm tè tiếp”.
Sáng dậy, ba với em gái vẫn đi làm ruộng, tôi với mẹ đi chùa ở làng gần đó cỡ 2 km, xong cúng bái theo phong tục, trong lòng như thấy thoải mái. Tối nay đến chơi với một cô em gái ở cuối làng, cái đèn dầu mờ mờ với bóng hai người ngồi trò chuyện vui ở lan can, còn ngó xuống đất với cây lá thì quá đẹp và rõ với ánh trăng tô. Cỡ hơn 10 giờ đêm cũng là khuya rồi đối với miền quê, hai người đang vui trò chuyện thì bỗng đột ngột một cơn gió từ đâu tới. Sau khi cơn gió dừng thì trên nóc nhà tranh đó như có tiếng gì xoàn xoạt thẳng trên đầu nơi hai người đang ngồi, tiếng cười vui, trai gái tán nhau ngừng tại chỗ. Bốn con mắt ngó theo tiếng xoàn xoạt đó tới cuối mái tranh thì tôi nhảy vọt qua bên em gái ngồi tại chỗ, trước kia là ngồi quay mặt vào nhau. Hai bàn chân xanh lè từ từ thòng xuống mái tranh chậm chậm rồi thấy đầu gối, rồi thấy cái váy đến ngực, rồi đến cuối cùng là cái mặt xanh lè. Tôi với cô bạn ngồi đứng hình hoảng hồn hoảng viá chẳng biết làm thế nào nữa, đầu tôi với đầu cô bạn chủ nhà tóc đứng sững như hai quả chôm chôm luôn. Trong khủng hoảng đứng hình đó hơn 10 phút thì hai khóe mắt đỏ rực rồi nhăn cái răng đưa tiếng rít kéo dài đằng đẵng, còn hai mắt thì con ma đó không ngó tôi mà nó ngó thẳng vào cô bạn ngồi bên cạnh đó chằm chằm với tiếng rít thật là rùng rợn, rồi hai người không được hẹn nhau mà hét cùng nhau một tiếng: “Ma!” Tiếng chân rầm rầm, cô chạy vào trong nhà rồi tiếp theo là tiếng đánh rầm một cái tôi nhảy xuống lan can nhà, chứ không có được xuống đằng cầu thang lúc nào không biết. Tôi tỉnh là nghe tiếng ầm ĩ mà ba mẹ và em gái đang gọi tôi, thì ra cả hai nhà đều thức giấc ngơ ngác khủng hoảng với chuyện ma dọa hai đứa chúng tôi đang ngồi chơi đó. Tôi ngồi dậy và kể lại câu chuyện cho tất cả người nhà nghe, thì đột ngột im lặng vì tiếng gọi lạnh lùng tên tôi ở dưới gầm nhà bắt đầu chen vào. Tất cả nhà im lặng ngó mặt nhau, lần đầu tiên mà rõ rệt và cũng không hỏi tôi nữa, ba mẹ tôi bước ra lan can nhà rồi chậm chậm xuống cầu thang, cả hai người cũng đứng tim khi thấy bóng ma mặc váy đến ngực đứng im lặng ở gốc cây me sau nhà, ba mẹ chạy ngược lên nhà và nói: “Đừng quấy phá làm cho người sợ hãi, rồi ngày mai gia đình tôi sẽ đến chùa cúng bái cho linh hồn được siêu thoát và bình an”.
Thêm một ngày mà trong làng xôn xao về chuyện ma quái giữa ma và anh Kéo làm cho em gái cả làng không giám mở cửa cho anh lên chơi tán cô nào cả khi đêm đến. Thêm một lần nữa đi chùa cúng bái với mâm cơm cho người đã qua đời, có cả hai gia đình hàng xóm chia sẻ và đi theo nữa, lần này xin cả mấy lá bùa ngải để trị ma nữa. Ông thầy sư nói:
- Chuyện này cho thấy là con ma này thật là yêu anh, nó không muốn thấy anh yêu cô nào nữa, cái ghen ghét đó nếu mà để lâu cũng có thể gây cái chết chóc cho người trong làng cũng có và để ý tới sau ngày hôm nay từ chùa về rồi ban đêm mà còn thấy con ma tới quấy phá nữa thì hãy đến chùa Visoun tu hay hay xin ông cao tăng đó giúp đỡ, vì ngày tháng tu luyện của ông đó hơn gần 60 năm. Những chuyện ma quái như vậy cũng chẳng gì khó khăn với ông đâu, theo tôi nghĩ và cứ nói là tôi giới thiệu cho đến gặp ông xin khấn cầu giúp đỡ, nhưng từ giờ trở đi dù có gì xẩy ra trong ban đêm thì cấm không mở cửa nhà, có thể gây cái không tốt cho người đó, đừng bao giờ quên lời ông đã nói gì với các con, có lá bùa nó không vào được trong nhà và đừng có ra ngoài là được rồi.
Tất cả mọi người cũng rất là êm ấm trong lòng khi đã làm theo phong tục đàng hoàng, chỉ có hồi hộp khi bóng đêm tới, ai cũng chắp tay lên khấn xin cho chuyện từng xẩy ra trôi đi đừng quay lại trong đêm nữa. Rồi không lâu xong bữa cơm chiều và bóng đêm đã chào đón với cái im lặng của miền quê, một cơn đợi chờ rất là mệt mỏi trằn trọc khó ngủ của tất cả mọi người cho tới nửa đêm, với cái im lặng bên ngoài đã chấm dứt, một cơn gió như thổi bay rung cả cái nhà, với bao nhiêu con mắt mở sáng lên tại chỗ, tiếng rít từng trạm kéo dài, tiếng gọi tên tôi lạnh như làm cho tôi đóng băng mà toát mồ hôi lạnh, tiếp theo là tiếng bàn tay đập vào vách, nhà ở quê làm bằng nứa vòng quanh. Hàng xóm đêm nay như là sợ hãi, cũng chẳng nghe tiếng ai nữa, tình hình sợ hãi đó chưa từng có trên đời đã kéo dài vòng quanh nhà gần nửa tiếng đồng hồ mới im lặng. Tôi thấy lạnh cột sống nổi da ngỗng lên đầy người từ gan bàn chân tới đỉnh đầu, mặt tôi nếu ban ngày chắc thấy rõ luôn một bên tái xanh còn một bên đen như cục than luôn, tai tôi nghe tiếng thì thầm thì thào của ba mẹ và em gái. Với ánh trăng lọt qua khe vách nứa thì tôi cố hé mắt ngó về nơi có tiếng thì thầm thì thào đó, úi chà, ông bà ông vải ơi 3 cái đầu như con nhím xùi lông đang ngồi chắp tay khấn. Tôi mới cố bò bò ra chỗ ba mẹ và em gái ngồi chung nhau ở giữa nhà, vừa đúng tới nơi chỗ ba mẹ thì thêm một trận, lần này tiếng đập vào vách mạnh hơn trước thêm với tiếng bực bội nức nở khóc lóc, cỡ nửa tiếng mới im lặng, cả tiếng đồng hồ tất cả mới nhắm mắt ngủ được cho tới sáng.
Sáng hôm sau đúng hôm rằm 15, cũng thêm 3 gia đình hàng xóm chia vơi chia sầu đưa anh Kéo vào thành phố đến chùa Visoun, đúng lúc không bận rộn với ngày rằm vì đã quá buổi trưa rồi. Ông chủ trì hơn 80 tuổi đang ngồi nghỉ ngơi trước cửa phòng như ông đã biết chuyện gì đang đến, ông ngồi tĩnh tâm, gần 10 người với bông hoa nhang nến quỳ xuống chắp tay lễ trước mặt ông. Mẹ bắt đầu kể chuyện xẩy ra, ông chủ trì còn chưa mở mắt thì ông la lớn:
- Quỳ xuống! Trước mặt ta còn đứng sừng sững sao đây!
Tất cả mọi người ngồi ngó mặt nhau ngạc nhiên. Ông la tiếp:
- Mặc cái váy đến ngực mà dám bước vào chùa ta sao! Muốn ta xử tội hay đi ra khỏi chùa ngay bây giờ!
Ông chủ trì bắt đầu mở mắt ngó thẳng vào anh Kéo với lời nói:
- Con là người buộc thì con phải là người gỡ, tại sao phải để người khác cực khổ với con như vậy?
Tôi mới hỏi:
- Con không biết đã làm chuyện gì sai mà xẩy ra chuyện nông nỗi này, cho con xin thêm một chút rõ ràng để con được gỡ chuyện và sửa đổi cho an lành tất cả mọi người.
Ông chủ trì nói tiếp:
- Tại cái miệng con là người gây cái nạn này chứ còn ai nữa. Trước đây gần 2 tuần trăng, có một xác chết không thân nhân trôi về trong cơn lũ đó, rồi các con làm đám ma chôn cất người ta, trong lúc đó miệng con đã hẹn thề gì với cái xác chết đó. Cô mặc váy đến ngực vừa nói với ông là con hẹn hứa và chờ cô có thật như vậy không? Cái nghịch ngợm có biết là đã gây họa lớn không? Không có bùa ngải gì giúp đuợc hết, vì con đã cho quyền cô rồi biết không? Con phải là người đứng lên xin lỗi cô và cắt duyên kiếp nợ đời của hai người mới dừng chuyện này được, con là người có cái tánh lương thiện hay giúp người, trong làng cũng có nhiều người thương mến, rồi con nên tu trạm thời gian cho qua khỏi số phận đen đủi này.
Nói xong, ông gọi mấy chú tiểu với người ngồi đó sắp xếp mâm cúng cắt duyên kiếp phận đời rồi tu cho anh Kéo luôn. Kéo ngồi bật ngửa tại chỗ, cái mặt bọ lem bọ luốc chấp nhận mình sai lỗi với ông chủ trì: “Tôi xin tu với ông 100 ngày”. Tất cả mọi người ai cũng quá mừng khi biết rõ câu chuyện, mẹ anh Kéo nói: “Tôi có một đứa con trai lớn đi tán gái thì không tán, dở hơi dở hám đi tán ma, có một cái miệng còn gây chuyện bằng đó, nếu nó có hai cái miệng chắc chắn không phải ma mà là quỷ luôn, còn nằm đầy ở nghĩa địa làng đó đang chờ nó tu xong rồi về mà tán nghe con”. Xong chuyện tất cả mọi người như mang quả núi thắc mắc đó ra khỏi lòng, hết lo lắng và anh Kéo xin tu 3 tháng 10 ngày, theo tôi thấy anh Kéo tu ở đó chắc gần 6 tháng mới ra tu về làng lập gia đình.
Chuyện ma tới đây cũng đã hết, chúc bạn vui vẻ với chuyện đọc, xin hẹn lại với bóng ma mới.
viết xong 31.12.2017
Tác giả :
Bounthanh Sirimoungkhoune