Duyên Số Gặp Ma
Chương 30: Em gái vợ
Đêm nay còn là mùa thu bên Úc, hiên ngoài nhà vắng với hạt sương thu đang khoe sắc màu với bầu trời và cảnh vật. Tôi ngồi xuống với ly nước trà nóng và trong lòng chợt nhớ lại một câu chuyện về ma quái từ hồi còn sinh sống bên nước Lào trước 1980 dù trôi qua lâu rồi. Hôm nay, tôi ngồi viết xuống một chuyện trong lòng đã qua cho các bạn được đọc vui.
- Tháng 12 sương phủ mịt mù với miền bắc Lào, Luang Prabang. Sau khi gặt lúa xong, người ta hay đem gạo mới đi nấu rượu cho thơm ngon và những đêm về thì chụm đống củi ở sân ngồi chơi, nướng khoai nướng chuối và ngồi nghe người già cả kể chuyện vui. Tôi là số 1 thích nghe chuyện kể, lại ưa nhất là chuyện ma, hai lỗ tai tôi nó đứng thẳng lên trời khi nghe một câu là ma. Ông già hơn 80 tuổi là hàng xóm, kể lại một câu chuyện mà ông trải qua khi còn trẻ trai, trong đêm ngồi vui với con cháu xóm làng, tay cầm ly rượu mới nấu.
- Một câu chuyện đã xẩy ra với gia đình vợ của ông, khi ông vào thành phố Luang prabang cưới vợ. Trong truyền thống người Lào thì rước rể về nhà, chứ không phải rước dâu về, làm rể thì phải đi ở chung nhà với ba mẹ vợ. Gia đình vợ còn thêm một người em gái với một người em trai út, em gái thì đi ở với gia đình chú thím ở Vạn Tượng vì chú thím không có đứa con nào. Trong thời buổi đó cũng phải xài thời gian hai tuần, dù có đi thuyền hay đường bộ mới tới nhau được. Trong đám cưới cũng phải nhắn tin đi trước cả tháng thì mới lên kịp đám cưới được. Đám cưới người Lào thường chọn vào mùa thu hay mùa đông gần cuối năm. Khi xong đám cưới được một tháng thì chú thím với em gái vợ trở về Vạn Tượng, em gái vợ lại là người ít trò chuyện nói năng, chỉ có em trai út thì nói cả ngày đến nhức cả tai luôn. Khi đó, tôi làm thợ may chứ không phải bán chè như bây giờ.
Đời sống nồng ấm với gia đình gần một năm thì vợ bắt đầu mang bầu và sau khi có bầu rồi thì ai cũng nghĩ là sức khỏe vợ yếu đuối nên có tật hay giật mình và là lạ. Tôi cũng không cho vợ đi gánh nước giếng nữa sợ té.
Và vợ kể lại:
- Nhiều lúc tôi ngó xuống sô nước thì thấy hình mặt em gái tôi đang khóc, cũng nhiều khi thì thấy hình bà già tóc bù xù và nhăn răng cười híc híc híc vào mặt, chuyện luôn luôn xẩy ra như vậy.
Tôi với vợ kể lại chuyện cho ba mẹ vợ nghe và bàn nhau để làm thế nào, lòng tôi lo sợ trong bụng vợ mình là quái thai nữa. Còn bác sĩ chỉ nói: “Sức khoẻ yếu và thai đầu tiên thôi, không có gì lạ.”
- Một hôm thì tất cả dẫn nhau vào chùa cúng bái, đó là một điều ước vọng cuối cùng và khi đến chùa thì ông thầy cao tăng tụng kinh làm theo phong tục xong, trước khi về thì ông nói với tôi: “Đừng để cô ở một mình vì có người âm quấy nhiễu đó, nó không có hại gì cả, nó chỉ đến thăm thôi. Nó đang đứng ở sân chùa kia và nói với tôi”. Khi nghe thì tôi cũng an lòng một chút và cho cái chú ý vợ mình thêm, ba mẹ với em trai cũng để ý thêm.
- Bắt đầu khi mang bầu hơn 8 tháng, trong ban đêm nhiều giấc mơ làm cho cô chợt tỉnh giấc ngồi khóc, khủng hoảng. Trong giấc mơ hay thấy cô em gái đến thò tay vào trong bụng cô lấy đứa bé ra ngoài ẵm một lát và xé cái bụng cô rồi đút đứa bé vào trong bụng lại. Nhiều đêm thì thấy một bà già đến xin đứa bé, tay cầm con dao phay và muốn mổ bụng cô, tiếng giật mình và hò hét trong đêm luôn luôn như vậy. Rồi đến khi mang thai 9 tháng, một đêm cô chợt ngồi dậy và khóc lóc lớn tiếng, cả nhà ai cũng tỉnh giấc chạy tới. Trong giấc mơ thì thấy tất cả mọi người đang làm đám ma cho em gái mình, trong lòng ai cũng lo âu sợ có gì xẩy ra với em gái đang ở với chú thím nơi Vạn Tượng. Khi ban ngày tới thì có người từ Vạn Tượng lên Luang Prabang với một lá thư của em gái. Trong thư nói: “Cô đang có bạn trai và không lâu sẽ lên Luang Prabang thăm tất cả mọi người vài tháng”, đọc xong lá thư thì cả nhà vui mừng, khỏi lo nghĩ với giấc mơ đêm qua nữa.
Một hôm cô đang tắm thì bất thình lình chạy lên, vẫn mặc cái váy đang ướt đẫm, tóc tai đứng sững, mặt mày tái mét với giọng nói run run không nên lời, tay chỉ chỉ chỏ chỏ về phòng tắm. Cả nhà thấy ai cũng sợ hãi, một lát sau cô mới nói nên lời:
- Khi cô cúi xuống múc nước trong cái lu thì cô thấy hình của em gái hiện lên trong đó, nét mặt ghê tởm đáng kinh sợ, cô đứng hình ngó xuống cái lu, giọng nói lành lạnh của em gái: “Em thương cháu lắm đó, đưa cho em đi”, tiếp với tiếng cười híc híc híc híc, bắt đầu bóng hình và hai bàn tay của em gái mình từ từ đưa lên khỏi mặt nước trong cái lu đó rồi chầm chậm đứng dậy, cô nhắm mắt hét lên lúc nào không biết rồi chạy ra ngoài. Từ đó, khi cô tắm thì người trong nhà chia phiên nhau canh chừng. Một hôm, sau khi cô tắm gội đầu xong lên nhà trên. Buổi chiều, tất cả ngồi chơi trước nhà với người qua lại hàng xóm láng giềng thì chợt nghe tiếng hò hét vang khắp nhà trên im lặng luôn, làm cho tất cả mọi người mất viá mất hồn, vừa khủng hoảng nhau chạy lên cầu thang rầm rầm thì thấy cô đã nằm bất tỉnh ở trước cái gương lớn trong phòng ngủ. Ai cũng để ý không có máu me hay lưu luyến với chuyện sẩy thai gì cả, đỡ trong lòng người, mang cô nằm trên giường, người gọi, người lấy nước lau mặt, người thì đấm bóp, thoa dầu đủ kiểu, được đâu một lát thì cô mới tỉnh lại, với bao nhiêu tiếng thở dài của người chung quanh cùng một lúc như đã xua đuổi cái khủng hoảng đó được rồi.
Cô kể:
- Sau khi tắm rửa gội đầu và lên nhà lau tóc ở trước mặt cái gương, thì trong lòng cũng như thường xuyên xẩy ra là đứa bé trong bụng nó đấm đá hay dẫy dụa, cô hay tủm tỉm cười và lấy tay xoa bụng. Trong khi cô đang mải miết lau tóc đó, không được để ý gì cả, muốn lau cho khô lẹ rồi mặc quần áo thì bỗng nhiên thấy nổi da gà lên cả người, lạnh cột sống. Buổi chiều chứ không phải trong đêm, khi thấy như có một vật gì đã kéo hai con mắt cô cho ngó xuống bên dưới của cái gương mà làm cho cô phải bất tỉnh tại chỗ. Bên dưới cái gương ngang bụng cô đó, có hai cánh tay trắng bạch đưa ra từ trong cái gương và đang xoa bóp nhè nhẹ trên cái bụng của cô, theo tiếng cười nhè nhẹ híc híc híc híc vọng vào tai cô trong lúc đó, đột ngột bất thình lình như vậy, chỉ được vài tiếng hét lên rồi tất cả tối đen và cô bất tỉnh xuống tại chỗ.
Ba mẹ nói:
- Hai đứa này nó thương nhau nhiều từ bé, có quà gì là hai đứa nó để dành cho nhau, bây giờ xa nhau và người chị đang có bầu thì chắc đường tâm linh nó lưu luyến nhau nhiều, để một thời gian coi, khi em nó ở Vạn Tượng lên thăm nhà, chắc mừng lắm khi có một đứa cháu cho nó bồng chơi khắp làng khi chiều buông.
Hôm nay cô nói thèm ăn chè bắp quá trời. Gần trưa, trong nhà thì mẹ đã đi chợ về rồi, cũng xa chợ hơn hai tháng cây số, còn tôi thì gấp may quần áo cho xong chiều nay, mới nói với vợ:
- Thôi để mai đi em, anh đi mua sớm cho.
Cô gật đầu chẳng nói gì và bước lên nhà trên ngủ một giấc. Cỡ hơn 2 giờ trưa cô chợt tỉnh giấc đi rửa mặt, ăn vài miếng xôi rồi đi ra nhà trước coi ông xã may quần áo. Trong khi đó có một cô hàng xóm cũng cách nhau cỡ 10 mái nhà, đi ở đường hai tay xách đồ đạc đi chợ về, hàng xóm dừng bước, tay vời cô và cúi xuống lục lọi trong cái rổ đi chợ, tay cầm ra một bịt chè bắp, miệng mỉm cười đưa cho cô và nói:
- Chờ chút, còn tiền thối lại nữa, đây 30 đồng.
Cô cầm lấy tiền thối lại với túi chè, cám ơn rồi đi vào nhà, bắt đầu ngồi ăn, cô cũng không để ý gì cả vì đang thèm chè. 3 tiếng đồng hồ sau, đã đến giờ xum họp trong bữa cơm chiều, mâm cơm đã dọn xong, cô ngồi xuống ăn được một chút và nói:
- Chiều nay, ăn không được nhiều vì mới ăn một tô chè lớn, mẹ gửi hàng xóm mua cho con phải không?
Bà mẹ ngẩng mặt lên ngơ ngác và hỏi:
- Con nói gì vậy? Chè gì vậy con? Mẹ không có được gửi hay nhắn ai, mẹ với ba làm ở ngoài ruộng, có lẽ là ba hay ông xã con gửi.
Chuyện giằng co nhau một lát thì cái kết luận là không có ai nhắn hay gửi hàng xóm gì cả, mà sao hàng xóm lại mua đúng chè bắp về đây cho con rồi còn tiền 30 đồng thối về nữa, bữa cơm chiều rối loạn trong lòng và thắc mắc đó. Sau bữa cơm chiều thì cả nhà cất bước đi đi lại lại rồi thở dài từng tiếng từng tiếng một, mẹ cô ngó 30 đồng tiền thối lại đó, một lát mẹ nói:
- Nghĩ ra rồi, mẹ sang hỏi hàng xóm là biết ngay!
Vừa nói vừa cất bước qua hàng xóm. Còn mấy người khác thì ngồi ở nhà chờ câu trả lời. Một lát sau, mẹ vừa đi vừa ngó 30 đồng thối lại đó, vừa cúi đầu miệng thì lẩm bẩm khi tới nhà, ai cũng ngẩng đầu lên, hai lỗ tai thẳng lên như tai mèo chờ câu trả lời.
Mẹ đứng lắc đầu thở dài với lời nói:
- Sao nó xẩy ra được? Xong mẹ nói:
- Hàng xóm mà mua chè và đưa tiền thối lại cho con nói là em gái con gửi mua giúp. Em gái con nó đi ở Vạn Tượng được gần nửa năm rồi mà? Sao nó lại gửi mua chè cho con được?
Cả nhà nổi gai quả mít đầy người, lạnh hồn với từng câu chuyện mà xẩy ra với con gái mình khi đang mang thai 9 tháng như vậy. Ba với mẹ nói:
- Mình dạo bước vào chùa coi một quẻ bói, là cháu mình sanh ra có bình an không?
Khi hai ông bà vào chùa thì ông thầy sư nói:
- Không có gì đâu, chỉ chờ đứa bé sinh ra là mẹ nó khỏe lại như trước thôi mà, giờ chỉ có người yêu thương đứa bé thôi, canh chừng đừng để cô té, còn về tâm linh thì nó đã xẩy ra, đó là duyên kiếp đường đời mà phải gặp gỡ, đó chỉ là cái thương xót nhau mà mình sợ nó thôi.
Ba mẹ cám ơn và ra về, mấy lời nói đó mà làm cho êm ấm lòng, như cũng không có thế nào mà quên được cái thắc mắc với tô chè buổi trưa ngày hôm nay. Khi về tới nhà, đến tối rồi vẫn còn chưa xong và ngạc nhiên với tô chè không chủ đó.
Mấy ngày sau, trong một buổi chiều nóng nực thì ai cũng ra trước nhà ngồi, cô vợ buồn buồn không có gì làm mới lấy cái rổ đi ra sau nhà nhặt quần áo đang phơi. Khi cô ra sau nhà thì cô đứng thẫn thờ một lát vì quần áo phơi đó đã được nhặt xong rồi, cô đi vào nhà và đi lên phòng ngủ thì thấy quần áo đã gấp gọn gàng để trên giường, chỉ có chờ bỏ vào tủ quần áo thôi. Cô bỏ vào tủ quần áo xong xuôi rồi đi ra nhà ngoài, ngồi hóng mát tiếp với mọi người. Bữa cơm chiều đã gọi, vừa ngồi ăn cơm vừa trò chuyện vui nhau, trong lúc đó thì cô bất thình lình nói với mẹ:
- Mẹ ơi, con còn đi đứng được, cái gì con làm được để con làm cho nó khỏe, quần áo con không được giặt, còn nhặt quần áo rồi còn gấp đàng hoàng đem lên tới phòng ngủ cho con, tội quá à?
Bà mẹ đang đưa miếng xôi vào miệng cũng ngậm miệng không được luôn, vì mẹ cũng không được nhặt quần áo phơi vào. Trong bữa cơm đó, ai cũng không được nhặt hết, thêm một chuyện thắc mắc lớn trong bữa cơm chiều, cô hỏi tiếp:
- Vậy gần một tháng nay, mỗi chiều con nghĩ sẽ đi nhặt quần áo, khi ra tới sau nhà thì chiều nào cũng có người nhặt và gấp để trên giường cho con. Hồi trước kia, ba mẹ nghĩ là cô có mang thai và quên trước quên sau, nhưng bây giờ hàng ngày lại càng nghe và thấy chuyện lạ xẩy ra từng bữa cơm chiều luôn. Mẹ ngồi lạnh tóc gáy, cũng chẳng biết nói sao cả.
Hôm nay cũng là ngày hết mang thai nữa:
- Một đứa bé trai dễ thương đã chào đời, mấy ngày trong bệnh viện rồi xum họp với gia đình hàng xóm láng giềng theo truyền thống người Lào đủ một tháng người đầy nhà chia vui chia may mắn. Trong khi cả nhà bận rộn, hình như chuyện lưu luyến với tâm linh, hoảng sợ đó như dừng bước. Sau khi hơn một tháng kiêng cữ đó, đời sống tất cả trở lại bình an như trước và tất cả như quên lãng cái chuyện kinh hoàng đó.
Sau đứa bé sanh đẻ hơn một tháng, cả nhà vào chùa cầu may. Khi ông thầy sư đến thì ông nói:
- Đứa bé dễ thương nhưng mây mù lại tới thêm đó, trông nom lấy nhau và chúc cho tất cả bình an vô sự.
Ông lấy sợi chỉ cột tay cho hết mọi người, tất cả từ giã chùa về và ghé thăm hàng xóm, cám ơn khi mình sanh đẻ người ta đến nhà mình hàng ngày, cũng xế chiều rồi mẹ nói:
- Bận bên ngoài nhà cả ngày, thôi mình về nhà lấy tiền rồi cho con út nó đi mua phở 4 tô đem về ăn thay bữa cơm chiều.
Tất cả lững thững về, khi đến gần nhà thì đứng sững dừng bước tại chỗ, tất cả ngó mặt nhau, hỏi nhau có phải mình quên đóng cửa nhà từ buổi trưa hay không? Khi thấy cửa nhà đằng trước mở. Tất cả dạo bước lẹ tới nhà và đi thẳng vào đằng sau, mùi món ăn chiều đã được xếp đặt trên bàn đầy đủ. Ba chạy thẳng lên lầu trên, tiếng ba cười vọng xuống nhà dưới với tiếng chân ba đang xuống cầu thang vừa nói:
- Con gái cưng bà ở Vạn Tượng về chứ còn ai nữa, nó đang ngủ, chắc mệt mỏi về đường sá xa xôi, kệ cho nó nghỉ ngơi, nó chắc chắn là mừng lắm khi biết là nó có được một đứa cháu trai.
Tất cả đi rửa tay và ngồi xuống ăn cơm chiều. Trong đêm về, cô em gái vẫn ngủ và khi hai vợ chồng đang trôi vào giấc ngủ thì như nửa mơ nửa tỉnh, cảm thấy đứa bé gần hai tháng trời như đang chơi đùa với ai đó, cả hai người chìm vào giấc ngủ đến sáng ngày.
Đời sống của người Lào thì dậy sớm nấu xôi cho thầy sư và chuẩn bị xôi sáng cho gia đình ăn rồi mới đi làm. 5 giờ sáng, mẹ dậy nấu xôi thì xôi đã nấu xong từ bao giờ, xôi vẫn còn nóng hổi, mẹ mỉm cười và đi lên ngủ tiếp một chút mới dậy làm món ăn sáng. Buổi sáng khi xong việc bỏ xôi cho sư thầy ở đường thì quay về với bữa cơm sáng, trong khi cô em vẫn nằm ngủ, ai lên gọi xuống ăn cơm thì cô trả lời: “Con còn chưa đói rồi sẽ dậy ăn sau”, nhưng cô dậy và đến chỗ bé nhỏ đang ngủ say rồi ngồi chơi với cháu nhỏ, cô chị rất mừng khi thấy em gái mình thích con nít như có người trông coi cháu để chị được làm việc giúp ba mẹ thêm. Cô em gái luôn luôn bên cạnh cháu bồng bồng ẵm ẵm cả ngày ở trong nhà. Thắm thoát mấy tuần trôi, đứa bé đã gần 3 tháng, đêm về là cười khíc khíc cả đêm.
Một hôm, trong bữa cơm chiều thì ba mới nói với em gái:
- Từ khi con đi ở Vạn Tượng với gia đình chú thím mấy năm nay, hình như con ít khi ngồi xuống chung bữa cơm với người trong nhà, khi ngồi chỉ ăn vài miếng xôi bằng đầu ngó tay út thôi rồi đứng lên đi chơi với cháu, con tập ăn cơm trước bữa từ bao giờ rồi lại ít trò chuyện hơn trước nhiều.
Cô em gái mỉm cười rồi đứng lên đi ẵm lấy cháu bước ra trước nhà, chẳng nói năng gì cả, để cho cả nhà ngồi ăn cơm, xong xuôi bữa cơm rồi cô em gái mới tới dẹp dọn, từng ngày cũng như vậy. Khi cô em gái ẵm cháu ra ngoài cửa thì ba lại nói tiếp:
- Các con có để ý không? Mỗi một lần mà người trong nhà kể chuyện khi chị của nó mang thai và chuyện kinh hãi đó, hình như vẽ mặt nó không vui tại chỗ rồi đứng lên đi chơi với cháu bé, chuyện xẩy ra với chị nó mà như là nó không có cái quan tâm gì cả.
Khi ba nói tới đây, thì mẹ chen vào nói:
- Có khi ông nghĩ nhiều quá, vì bao nhiêu chuyện lo lắng, khủng hoảng xẩy ra cùng một lúc, theo tôi nghĩ thấy nó như không vui hay xa lánh trò chuyện với người trong nhà là:
- Trong lá thư tháng trước nó gửi lên nói nó đang có bạn trai, bây giờ nó như là người thất tình mới đúng, nó cũng không muốn nghe chuyện gì buồn thêm vào lòng, khi nó lên Luang Prabang về nhà lần này cũng không nghe nó nói là sẽ trở về Vạn Tượng với chú thím gì nữa, còn bạn trai nó cũng chẳng nghe nó nói tới, theo tôi nghĩ nó buồn vì tình cảm nhiều hơn.
Trong bữa cơm chiều thì ai cũng đồng ý với lời nói của mẹ nghe như hợp lý hơn và cũng không ai tra hỏi gì với cô em gái nữa, mặc kệ cho cô an tĩnh, dù cô có tránh người trong nhà hay cô không muốn chia sẻ chuyện riêng tư trong lòng.
Một hôm tôi ngồi may quần áo ở nhà trước, mấy tuần qua tôi cũng không được để ý người trong nhà với nhau, quan trọng từ đôi mắt lời nói mà đụng chạm tới người em gái vợ mình, sợ làm cho vợ và ba mẹ không vui. Lần đầu mà tôi thấy không dám nói năng gì, chỉ thấy thắc mắc trong lòng. Một chiều, ba mẹ với em út đi làm vườn chưa về, vợ thì ẵm con chơi ở ngoài sân nhà phiá trước mặt tôi đang ngồi may đó, tiếng chân cô em gái xuống cầu thang nhà trên xuống để đi tắm, cô mặc cái váy đến ngực, tay ôm cái khăn mặt. Tôi nghĩ chờ cô tắm xong, tôi mới đứng dậy đi vệ sinh, vừa ngồi vừa nghe tiếng múc nước trong lu đổ lên thân thể ầm ầm. Cỡ nửa tiếng, thấy cô em gái quấn cái khăn mặt lên đầu tóc ướt đi lên cầu thang nhà trên về phòng riêng của cô. Tôi chẳng nghĩ gì cả, tôi đứng lên đi vệ sinh vì phòng tắm với phòng vệ sinh nó chung một phòng, chỉ miếng vải nhựa che nơi tắm không cho nước ướt ra chỗ vệ sinh thôi. Tôi đang đứng đi tiểu, trong khi tôi không được để ý gì cả thì bỗng nhiên như có cái gì cuốn hút hai con mắt tôi cho ngó về nơi mà cô vừa tắm xong chưa đầy 2 phút đó, tôi đang đứng tiểu giữa chừng, nó ngừng luôn như người đạp thắng xe thật mạnh, muốn tiểu tiếp cũng không được nữa, cái cảm giác lạnh cột sống lên tới đầu tại chỗ, tôi cố ý ngó xuống nơi cô vừa tắm xong đó, quan sát lại thì càng thấy lạ và da gà đã nổi lên đầy thân tôi, vì nơi cô tắm đó, dưới nền không có một hạt nước nào ướt cả và nước trong lu lớn đó vẫn đầy tràn tới miệng lu, tôi còn nhớ khi sáng sớm từng ngày mà tôi gánh nước vào lu cho đầy, tôi cố gọi cái bình tĩnh một lát mới bắt đầu tiểu cho xong được. Khi ra khỏi phòng vệ sinh thì tôi không dám ngó vào nơi tắm luôn, tôi đi thẳng ra ngoài qua cái máy may luôn, đứng thở dài, trong đầu linh tinh nghĩ mãi mà không biết nói sao, vợ tôi đứng ở trước nhà thấy tôi đứng thở dài mới hỏi:
- Có gì không anh? Có gì không anh? Có gì không anh? Có chuyện gì vậy anh?
Vừa hỏi vừa bước tới tôi. 3-4 lần gọi tôi mới tỉnh, tôi cũng không nói gì lưu luyến tới em vợ, vì mình là con rể sợ người ta nghĩ mình để ý em vợ đi tắm.
Tôi trả lời:
- Tôi nghĩ về bộ đồ đang may đó và tôi ngồi cả ngày nó tê chân, nên mới bước ra ngoài vài bước thôi, không có gì đâu em.
Trong lòng như gợn có chuyện gì là lạ sắp tới, thôi cố quên đi rồi trở về may quần áo tiếp cho xong chiều nay. Rồi một ngày trôi qua với cái ngập ngừng trong lòng, khi đêm tới đi ngủ thì bà vợ nói với tôi:
- Con mình thật dễ thương mà ngoan ngoãn, khi nào mà chợt choàng giấc nửa đêm thì cũng nghe tiếng con trai mình cười khúc khích, khúc khích rồi ngủ tiếp như có người đùa giỡn với nó vậy, quá dễ thương.
Lại thêm một ngày nữa, sáng ra ba mẹ với em út đi làm ruộng, vợ đi đưa quần áo may xong rồi ghé chợ mua đồ về nấu ăn, sau trưa mới về. Tôi đang ngồi may thì nghe tiếng em gái vợ gọi hỏi:
- Anh ơi, tã mới còn không? Tã cũ dơ hết rồi.
Tôi chạy gấp lên phòng thì tã hết, tôi nói:
- Tã mới ở trong cái tủ gương đó em!
Vừa nói xong thì em gái đi mở tủ gương để lấy tã, tôi bước thêm một bước ngó xa vào trong tủ nơi để tã đó vẫn còn tã, cô em gái tay cầm tã và khép cái cánh cửa gương tủ lại rồi đi trở về phòng của cô. Để tôi đứng hình ở đó với:
- Thật, thật, thật, rõ thật, thật luôn, quá thật! Ông bà ông vải, ông phật ông thánh, mồ hôi lạnh từ đâu ướt đẫm luôn, da ngỗng, da chim, da cọp, gai quả sầu riêng từ chân đến đầu luôn, ngó vào cái gương như tôi bị sét đánh, tóc tai không có sợi nào nằm xuống luôn, đứng thẳng lên trời, khi bất thình lình thấy:
- Một đống tã và đứa con mình bay lơ lửng trong cái gương mà không thấy hình bóng của cô em gái vợ trong đó, không gian và tiếng tim như đứng im cả hơi thở luôn, gượng, gượng rồi gượng, nhưng không có một tiếng hò hét gì, tôi cố lẹ bước xuống thẳng ra ngoài nhà bên vệ đường đứng run lẩm cẩm, lẩm cẩm. Hàng xóm bên cạnh ngó thấy tôi mới chạy ra kéo tôi ngồi xuống thì vừa đúng bà xã đi chợ về, cô chạy thẳng tới hỏi, tôi im một lát mới trả lời:
- Không có gì đâu, tôi ngồi nhiều thấy chóng mặt thôi, nghỉ một lát là được rồi.
Tôi cám ơn hàng xóm và trở về cái máy may ngồi, hai tay ôm đầu thêm một lúc nữa mới làm việc được, trong lòng không biết nói sao, nếu nói thì nói thế nào hay không nói, nhưng trong lòng thì lo cho đứa con mình thôi. Một lát thì bà vợ bưng lên một tô chè và nói:
- Anh gặp bác sĩ đi, dạo này thấy anh không mấy gì khỏe, ngó anh không khác gì lúc em đang mang thai đó hay anh có chuyện gì trong lòng mà không muốn nói phải không?
Tôi cúi đầu ăn bát chè, xong cố nói với vợ:
- Không có gì mà phải gặp bác sĩ đâu, đừng lo nhiều, trông lấy con, anh làm việc tiếp.
Tôi đang ngồi may, nghe tiếng thì thào nói từ nhà sau của hai chị em mà tôi lạnh cột sống tại chỗ. Trong đêm tôi không dám ngó về đằng phiá con mình ngủ luôn, trong lòng thổn thức cả đêm, thở ngắn lại thở dài vừa sợ vợ tỉnh giấc lại vừa sợ ma nữa, làm thế nào đây, nói cũng không được mà không nói cũng không được.
Một đêm trằn trọc dài rồi sáng cũng viếng thăm, cơn kinh hoàng ngày hôm qua mà vẫn làm cho tôi thơ thẩn mãi, gánh nước, xong cơm sáng vừa ngồi xuống may thì hàng xóm bước qua và nói:
- Sao để đứa bé khóc dữ vậy? Nghe cả tiếng đồng hồ rồi, mẹ nó đi chợ, anh có nghe không kìa, tiếng bé khóc?
Hàng xóm nói xong rồi bước về nhà lại. Tôi ngồi thừ cả người, cố nghe thì không thấy có tiếng gì cả, tôi chạy đến chân bậc cầu thang hai lần mà không dám lên, vừa đúng tôi bước lại chỗ máy may thì cũng vừa vợ tôi đi chợ về, hàng xóm hỏi:
- Cháu bệnh à? Nghe tiếng khóc dữ vậy?
Vợ tôi chạy lên nhà trên ẵm con xuống, đứa bé cười khúc khích dễ thương, vợ tôi nói với hàng xóm:
- Chắc em gái tôi nó đi ra ngoài nên để cháu khóc, anh thì quá bận.
Hàng xóm ngó ngơ ngác hỏi:
- Em gái ở Vạn Tượng về sao? Mà lần này chẳng bao giờ gặp gỡ em nó?
Vợ nói:
- Em gái lên đây cũng cỡ 4 tuần rồi, lần này chắc có chuyện tình cảm buồn nên nó chỉ loay hoay trong nhà. Chiều chiều có khi nó ẵm cháu ra trước nhà thôi, chiều hôm qua khi hàng xóm nói chuyện với tôi ở đây, cô em gái vẫn đứng bên cạnh tôi mà.
Trong lúc đó, mặt tôi với mặt hàng xóm ngơ ngác giống nhau luôn, nói xong vợ tôi bước vào nhà. Tôi đứng đó với hàng xóm, tôi muốn kể lại câu chuyện cho hàng xóm nghe hay là xin ý kiến hàng xóm, thôi mình đến làm rể và cô em gái vợ mình cũng không quen mấy, cũng chưa bao giờ được trò chuyện gì nhau, đang lúc bâng khuâng đó, thôi mình dạo bước lang thang trong làng cho khuây khỏa. Cỡ hơn một tiếng đồng hồ, tôi quay về nhà cũng gần xế chiều rồi, thấy ba mẹ vợ với em trai út đang về. Trong lúc đó trùng hợp một chiếc xe xích lô đến đậu ở trước nhà vừa đúng luôn, chú và thím của vợ từ Vạn Tượng lên cùng lúc vào nhà cùng nhau. Ông chú còn chống hai cây gậy, đứng đi một mình còn chưa được, tất cả vui vẻ với người nhà xum họp nhau. Chú thím chưa được kể gì cả thì ai cũng chen vào chuyện tại sao chú bị gẫy cả hai chân vậy. Mẹ vợ tôi gọi cô em gái ở nhà trên xuống, gọi 2-3 lần im lặng, mẹ quay mặt lại chú thím và nói:
- Không biết tại sao mà lần này ở Vạn Tượng về, không biết có gì hay thất tình bạn trai, mà nó ít khi nói với người trong nhà, ngày ngày rú rú ở trong phòng và chơi với cháu bé thôi, có khi gọi nó cũng không trả lời luôn. Chú thím cả hai người không trả lời gì cả, hai người ngơ ngác ngó nhau với giọt nước mắt tràn bờ mi. Bây giờ đứa bé ở nhà trên khóc vang, vợ tôi vừa nói:
- Sao nó để cho cháu khóc vậy?
Vừa chạy lên và ẵm đứa bé xuống cho chú thím coi và nói với mẹ:
- Em gái nó đi ra ngoài rồi, nó không có ở trên nhà đâu mẹ.
Tiếng nói của vợ tôi vừa dứt lời thì tiếng khóc của chú thím ầm ĩ lên luôn, tất cả mọi người chạy lại nơi chú thím, tôi cũng lấy cái ghế đến bên chú thím, một lát thím mới nói ra được:
- Cỡ 3 tháng trước, hai chú cháu đi xe đạp chở nhau ra chợ mua đồ cúng, tôi bệnh nằm ở nhà, hàng xóm đến báo là hai chú cháu bị xe tải đụng, chú bị gẫy hai cái chân với xương sườn và cháu gái chết tại chỗ. Một mình tôi đang bệnh phải nhờ vả chùa với hàng xóm làm đám ma cho cháu, gần hai tháng sau thì chú mới ngồi dậy được, chống gậy tập đi gần một tháng rồi mới lên đây nghỉ ngơi luôn, không muốn thấy hoàn cảnh ở đó.
Vừa nói tới đây thì ở trên nhà nghe tiếng dập cửa phòng hay cửa sổ rầm rầm rầm, thím dừng kể và ngẩng đầu lên nói:
- Cháu ơi đi chỗ bình an được rồi, chú thím tới nhà con rồi.
Tới đây thì tiếng ở nhà trên im lặng xuống và thím kể tiếp:
- Thím đưa tay vào cái giỏ xách và cầm ra một hủ, đó là cốt của cháu sau khi thiêu táng.
Tới đây cả nhà vang với tiếng khóc, ôm lấy nhau, tôi thì như đứng tim không nói được một câu, đứng lên chạy ra ngoài lề đường và ngồi xuống đó một mình. Hàng xóm nghe tiếng khóc lóc thì ai cũng chạy qua chia buồn tới tối luôn.
Chuyện cô em gái vợ chết ở Vạn Tượng rồi về Luang Prabang và hiện hình ở với ba mẹ mấy tuần lan tràn khắp làng, người ta đến cúng bái chia buồn cho đến ngày đem xương cốt vào chùa cho linh hồn được bình an.
Nhưng chuyện ma quái đó xôn xao cả làng, mà khi cô trở về nhà hơn 4 tuần đó, người thấy cô đi ra đi vào và cũng nhiều người trong làng chào hỏi khi qua lại, người thì thấy cô ẵm đứa bé ở trước nhà khi chiều đến. Xong đến ngày mời thầy sư đến tụng kinh nhà, hàng xóm đông đủ tôi mới kể câu chuyện mà tôi được gặp gỡ khi chưa biết là cô chết, ai cũng đứng hình khi nghe tôi kể. Câu chuyện này đã để lại cái sợ hãi trong nhà hơn cả năm, không ai dám ở nhà trên một mình dù đó là ban ngày. Trong làng cũng lang thang cả năm với bóng ma em gái vợ mình, còn trong nhà thì cả nhà cũng phải cúi đầu chấp thuận đó là một chuyện lạ ma quái đã xẩy ra hơn 3 tháng trời.
Đêm nay ông già hàng xóm kể chuyện đời của ông đã qua mà tôi chỉ biết ngồi lắc đầu thôi, đã lâu rồi nhiều lúc tôi vẫn nhớ tới chuyện này.
Chuyện ma em gái vợ đến đây đã hết, chúc các bạn yêu truyện ma được đọc vui.
viết xong 12h đêm 20.01.2018
- Tháng 12 sương phủ mịt mù với miền bắc Lào, Luang Prabang. Sau khi gặt lúa xong, người ta hay đem gạo mới đi nấu rượu cho thơm ngon và những đêm về thì chụm đống củi ở sân ngồi chơi, nướng khoai nướng chuối và ngồi nghe người già cả kể chuyện vui. Tôi là số 1 thích nghe chuyện kể, lại ưa nhất là chuyện ma, hai lỗ tai tôi nó đứng thẳng lên trời khi nghe một câu là ma. Ông già hơn 80 tuổi là hàng xóm, kể lại một câu chuyện mà ông trải qua khi còn trẻ trai, trong đêm ngồi vui với con cháu xóm làng, tay cầm ly rượu mới nấu.
- Một câu chuyện đã xẩy ra với gia đình vợ của ông, khi ông vào thành phố Luang prabang cưới vợ. Trong truyền thống người Lào thì rước rể về nhà, chứ không phải rước dâu về, làm rể thì phải đi ở chung nhà với ba mẹ vợ. Gia đình vợ còn thêm một người em gái với một người em trai út, em gái thì đi ở với gia đình chú thím ở Vạn Tượng vì chú thím không có đứa con nào. Trong thời buổi đó cũng phải xài thời gian hai tuần, dù có đi thuyền hay đường bộ mới tới nhau được. Trong đám cưới cũng phải nhắn tin đi trước cả tháng thì mới lên kịp đám cưới được. Đám cưới người Lào thường chọn vào mùa thu hay mùa đông gần cuối năm. Khi xong đám cưới được một tháng thì chú thím với em gái vợ trở về Vạn Tượng, em gái vợ lại là người ít trò chuyện nói năng, chỉ có em trai út thì nói cả ngày đến nhức cả tai luôn. Khi đó, tôi làm thợ may chứ không phải bán chè như bây giờ.
Đời sống nồng ấm với gia đình gần một năm thì vợ bắt đầu mang bầu và sau khi có bầu rồi thì ai cũng nghĩ là sức khỏe vợ yếu đuối nên có tật hay giật mình và là lạ. Tôi cũng không cho vợ đi gánh nước giếng nữa sợ té.
Và vợ kể lại:
- Nhiều lúc tôi ngó xuống sô nước thì thấy hình mặt em gái tôi đang khóc, cũng nhiều khi thì thấy hình bà già tóc bù xù và nhăn răng cười híc híc híc vào mặt, chuyện luôn luôn xẩy ra như vậy.
Tôi với vợ kể lại chuyện cho ba mẹ vợ nghe và bàn nhau để làm thế nào, lòng tôi lo sợ trong bụng vợ mình là quái thai nữa. Còn bác sĩ chỉ nói: “Sức khoẻ yếu và thai đầu tiên thôi, không có gì lạ.”
- Một hôm thì tất cả dẫn nhau vào chùa cúng bái, đó là một điều ước vọng cuối cùng và khi đến chùa thì ông thầy cao tăng tụng kinh làm theo phong tục xong, trước khi về thì ông nói với tôi: “Đừng để cô ở một mình vì có người âm quấy nhiễu đó, nó không có hại gì cả, nó chỉ đến thăm thôi. Nó đang đứng ở sân chùa kia và nói với tôi”. Khi nghe thì tôi cũng an lòng một chút và cho cái chú ý vợ mình thêm, ba mẹ với em trai cũng để ý thêm.
- Bắt đầu khi mang bầu hơn 8 tháng, trong ban đêm nhiều giấc mơ làm cho cô chợt tỉnh giấc ngồi khóc, khủng hoảng. Trong giấc mơ hay thấy cô em gái đến thò tay vào trong bụng cô lấy đứa bé ra ngoài ẵm một lát và xé cái bụng cô rồi đút đứa bé vào trong bụng lại. Nhiều đêm thì thấy một bà già đến xin đứa bé, tay cầm con dao phay và muốn mổ bụng cô, tiếng giật mình và hò hét trong đêm luôn luôn như vậy. Rồi đến khi mang thai 9 tháng, một đêm cô chợt ngồi dậy và khóc lóc lớn tiếng, cả nhà ai cũng tỉnh giấc chạy tới. Trong giấc mơ thì thấy tất cả mọi người đang làm đám ma cho em gái mình, trong lòng ai cũng lo âu sợ có gì xẩy ra với em gái đang ở với chú thím nơi Vạn Tượng. Khi ban ngày tới thì có người từ Vạn Tượng lên Luang Prabang với một lá thư của em gái. Trong thư nói: “Cô đang có bạn trai và không lâu sẽ lên Luang Prabang thăm tất cả mọi người vài tháng”, đọc xong lá thư thì cả nhà vui mừng, khỏi lo nghĩ với giấc mơ đêm qua nữa.
Một hôm cô đang tắm thì bất thình lình chạy lên, vẫn mặc cái váy đang ướt đẫm, tóc tai đứng sững, mặt mày tái mét với giọng nói run run không nên lời, tay chỉ chỉ chỏ chỏ về phòng tắm. Cả nhà thấy ai cũng sợ hãi, một lát sau cô mới nói nên lời:
- Khi cô cúi xuống múc nước trong cái lu thì cô thấy hình của em gái hiện lên trong đó, nét mặt ghê tởm đáng kinh sợ, cô đứng hình ngó xuống cái lu, giọng nói lành lạnh của em gái: “Em thương cháu lắm đó, đưa cho em đi”, tiếp với tiếng cười híc híc híc híc, bắt đầu bóng hình và hai bàn tay của em gái mình từ từ đưa lên khỏi mặt nước trong cái lu đó rồi chầm chậm đứng dậy, cô nhắm mắt hét lên lúc nào không biết rồi chạy ra ngoài. Từ đó, khi cô tắm thì người trong nhà chia phiên nhau canh chừng. Một hôm, sau khi cô tắm gội đầu xong lên nhà trên. Buổi chiều, tất cả ngồi chơi trước nhà với người qua lại hàng xóm láng giềng thì chợt nghe tiếng hò hét vang khắp nhà trên im lặng luôn, làm cho tất cả mọi người mất viá mất hồn, vừa khủng hoảng nhau chạy lên cầu thang rầm rầm thì thấy cô đã nằm bất tỉnh ở trước cái gương lớn trong phòng ngủ. Ai cũng để ý không có máu me hay lưu luyến với chuyện sẩy thai gì cả, đỡ trong lòng người, mang cô nằm trên giường, người gọi, người lấy nước lau mặt, người thì đấm bóp, thoa dầu đủ kiểu, được đâu một lát thì cô mới tỉnh lại, với bao nhiêu tiếng thở dài của người chung quanh cùng một lúc như đã xua đuổi cái khủng hoảng đó được rồi.
Cô kể:
- Sau khi tắm rửa gội đầu và lên nhà lau tóc ở trước mặt cái gương, thì trong lòng cũng như thường xuyên xẩy ra là đứa bé trong bụng nó đấm đá hay dẫy dụa, cô hay tủm tỉm cười và lấy tay xoa bụng. Trong khi cô đang mải miết lau tóc đó, không được để ý gì cả, muốn lau cho khô lẹ rồi mặc quần áo thì bỗng nhiên thấy nổi da gà lên cả người, lạnh cột sống. Buổi chiều chứ không phải trong đêm, khi thấy như có một vật gì đã kéo hai con mắt cô cho ngó xuống bên dưới của cái gương mà làm cho cô phải bất tỉnh tại chỗ. Bên dưới cái gương ngang bụng cô đó, có hai cánh tay trắng bạch đưa ra từ trong cái gương và đang xoa bóp nhè nhẹ trên cái bụng của cô, theo tiếng cười nhè nhẹ híc híc híc híc vọng vào tai cô trong lúc đó, đột ngột bất thình lình như vậy, chỉ được vài tiếng hét lên rồi tất cả tối đen và cô bất tỉnh xuống tại chỗ.
Ba mẹ nói:
- Hai đứa này nó thương nhau nhiều từ bé, có quà gì là hai đứa nó để dành cho nhau, bây giờ xa nhau và người chị đang có bầu thì chắc đường tâm linh nó lưu luyến nhau nhiều, để một thời gian coi, khi em nó ở Vạn Tượng lên thăm nhà, chắc mừng lắm khi có một đứa cháu cho nó bồng chơi khắp làng khi chiều buông.
Hôm nay cô nói thèm ăn chè bắp quá trời. Gần trưa, trong nhà thì mẹ đã đi chợ về rồi, cũng xa chợ hơn hai tháng cây số, còn tôi thì gấp may quần áo cho xong chiều nay, mới nói với vợ:
- Thôi để mai đi em, anh đi mua sớm cho.
Cô gật đầu chẳng nói gì và bước lên nhà trên ngủ một giấc. Cỡ hơn 2 giờ trưa cô chợt tỉnh giấc đi rửa mặt, ăn vài miếng xôi rồi đi ra nhà trước coi ông xã may quần áo. Trong khi đó có một cô hàng xóm cũng cách nhau cỡ 10 mái nhà, đi ở đường hai tay xách đồ đạc đi chợ về, hàng xóm dừng bước, tay vời cô và cúi xuống lục lọi trong cái rổ đi chợ, tay cầm ra một bịt chè bắp, miệng mỉm cười đưa cho cô và nói:
- Chờ chút, còn tiền thối lại nữa, đây 30 đồng.
Cô cầm lấy tiền thối lại với túi chè, cám ơn rồi đi vào nhà, bắt đầu ngồi ăn, cô cũng không để ý gì cả vì đang thèm chè. 3 tiếng đồng hồ sau, đã đến giờ xum họp trong bữa cơm chiều, mâm cơm đã dọn xong, cô ngồi xuống ăn được một chút và nói:
- Chiều nay, ăn không được nhiều vì mới ăn một tô chè lớn, mẹ gửi hàng xóm mua cho con phải không?
Bà mẹ ngẩng mặt lên ngơ ngác và hỏi:
- Con nói gì vậy? Chè gì vậy con? Mẹ không có được gửi hay nhắn ai, mẹ với ba làm ở ngoài ruộng, có lẽ là ba hay ông xã con gửi.
Chuyện giằng co nhau một lát thì cái kết luận là không có ai nhắn hay gửi hàng xóm gì cả, mà sao hàng xóm lại mua đúng chè bắp về đây cho con rồi còn tiền 30 đồng thối về nữa, bữa cơm chiều rối loạn trong lòng và thắc mắc đó. Sau bữa cơm chiều thì cả nhà cất bước đi đi lại lại rồi thở dài từng tiếng từng tiếng một, mẹ cô ngó 30 đồng tiền thối lại đó, một lát mẹ nói:
- Nghĩ ra rồi, mẹ sang hỏi hàng xóm là biết ngay!
Vừa nói vừa cất bước qua hàng xóm. Còn mấy người khác thì ngồi ở nhà chờ câu trả lời. Một lát sau, mẹ vừa đi vừa ngó 30 đồng thối lại đó, vừa cúi đầu miệng thì lẩm bẩm khi tới nhà, ai cũng ngẩng đầu lên, hai lỗ tai thẳng lên như tai mèo chờ câu trả lời.
Mẹ đứng lắc đầu thở dài với lời nói:
- Sao nó xẩy ra được? Xong mẹ nói:
- Hàng xóm mà mua chè và đưa tiền thối lại cho con nói là em gái con gửi mua giúp. Em gái con nó đi ở Vạn Tượng được gần nửa năm rồi mà? Sao nó lại gửi mua chè cho con được?
Cả nhà nổi gai quả mít đầy người, lạnh hồn với từng câu chuyện mà xẩy ra với con gái mình khi đang mang thai 9 tháng như vậy. Ba với mẹ nói:
- Mình dạo bước vào chùa coi một quẻ bói, là cháu mình sanh ra có bình an không?
Khi hai ông bà vào chùa thì ông thầy sư nói:
- Không có gì đâu, chỉ chờ đứa bé sinh ra là mẹ nó khỏe lại như trước thôi mà, giờ chỉ có người yêu thương đứa bé thôi, canh chừng đừng để cô té, còn về tâm linh thì nó đã xẩy ra, đó là duyên kiếp đường đời mà phải gặp gỡ, đó chỉ là cái thương xót nhau mà mình sợ nó thôi.
Ba mẹ cám ơn và ra về, mấy lời nói đó mà làm cho êm ấm lòng, như cũng không có thế nào mà quên được cái thắc mắc với tô chè buổi trưa ngày hôm nay. Khi về tới nhà, đến tối rồi vẫn còn chưa xong và ngạc nhiên với tô chè không chủ đó.
Mấy ngày sau, trong một buổi chiều nóng nực thì ai cũng ra trước nhà ngồi, cô vợ buồn buồn không có gì làm mới lấy cái rổ đi ra sau nhà nhặt quần áo đang phơi. Khi cô ra sau nhà thì cô đứng thẫn thờ một lát vì quần áo phơi đó đã được nhặt xong rồi, cô đi vào nhà và đi lên phòng ngủ thì thấy quần áo đã gấp gọn gàng để trên giường, chỉ có chờ bỏ vào tủ quần áo thôi. Cô bỏ vào tủ quần áo xong xuôi rồi đi ra nhà ngoài, ngồi hóng mát tiếp với mọi người. Bữa cơm chiều đã gọi, vừa ngồi ăn cơm vừa trò chuyện vui nhau, trong lúc đó thì cô bất thình lình nói với mẹ:
- Mẹ ơi, con còn đi đứng được, cái gì con làm được để con làm cho nó khỏe, quần áo con không được giặt, còn nhặt quần áo rồi còn gấp đàng hoàng đem lên tới phòng ngủ cho con, tội quá à?
Bà mẹ đang đưa miếng xôi vào miệng cũng ngậm miệng không được luôn, vì mẹ cũng không được nhặt quần áo phơi vào. Trong bữa cơm đó, ai cũng không được nhặt hết, thêm một chuyện thắc mắc lớn trong bữa cơm chiều, cô hỏi tiếp:
- Vậy gần một tháng nay, mỗi chiều con nghĩ sẽ đi nhặt quần áo, khi ra tới sau nhà thì chiều nào cũng có người nhặt và gấp để trên giường cho con. Hồi trước kia, ba mẹ nghĩ là cô có mang thai và quên trước quên sau, nhưng bây giờ hàng ngày lại càng nghe và thấy chuyện lạ xẩy ra từng bữa cơm chiều luôn. Mẹ ngồi lạnh tóc gáy, cũng chẳng biết nói sao cả.
Hôm nay cũng là ngày hết mang thai nữa:
- Một đứa bé trai dễ thương đã chào đời, mấy ngày trong bệnh viện rồi xum họp với gia đình hàng xóm láng giềng theo truyền thống người Lào đủ một tháng người đầy nhà chia vui chia may mắn. Trong khi cả nhà bận rộn, hình như chuyện lưu luyến với tâm linh, hoảng sợ đó như dừng bước. Sau khi hơn một tháng kiêng cữ đó, đời sống tất cả trở lại bình an như trước và tất cả như quên lãng cái chuyện kinh hoàng đó.
Sau đứa bé sanh đẻ hơn một tháng, cả nhà vào chùa cầu may. Khi ông thầy sư đến thì ông nói:
- Đứa bé dễ thương nhưng mây mù lại tới thêm đó, trông nom lấy nhau và chúc cho tất cả bình an vô sự.
Ông lấy sợi chỉ cột tay cho hết mọi người, tất cả từ giã chùa về và ghé thăm hàng xóm, cám ơn khi mình sanh đẻ người ta đến nhà mình hàng ngày, cũng xế chiều rồi mẹ nói:
- Bận bên ngoài nhà cả ngày, thôi mình về nhà lấy tiền rồi cho con út nó đi mua phở 4 tô đem về ăn thay bữa cơm chiều.
Tất cả lững thững về, khi đến gần nhà thì đứng sững dừng bước tại chỗ, tất cả ngó mặt nhau, hỏi nhau có phải mình quên đóng cửa nhà từ buổi trưa hay không? Khi thấy cửa nhà đằng trước mở. Tất cả dạo bước lẹ tới nhà và đi thẳng vào đằng sau, mùi món ăn chiều đã được xếp đặt trên bàn đầy đủ. Ba chạy thẳng lên lầu trên, tiếng ba cười vọng xuống nhà dưới với tiếng chân ba đang xuống cầu thang vừa nói:
- Con gái cưng bà ở Vạn Tượng về chứ còn ai nữa, nó đang ngủ, chắc mệt mỏi về đường sá xa xôi, kệ cho nó nghỉ ngơi, nó chắc chắn là mừng lắm khi biết là nó có được một đứa cháu trai.
Tất cả đi rửa tay và ngồi xuống ăn cơm chiều. Trong đêm về, cô em gái vẫn ngủ và khi hai vợ chồng đang trôi vào giấc ngủ thì như nửa mơ nửa tỉnh, cảm thấy đứa bé gần hai tháng trời như đang chơi đùa với ai đó, cả hai người chìm vào giấc ngủ đến sáng ngày.
Đời sống của người Lào thì dậy sớm nấu xôi cho thầy sư và chuẩn bị xôi sáng cho gia đình ăn rồi mới đi làm. 5 giờ sáng, mẹ dậy nấu xôi thì xôi đã nấu xong từ bao giờ, xôi vẫn còn nóng hổi, mẹ mỉm cười và đi lên ngủ tiếp một chút mới dậy làm món ăn sáng. Buổi sáng khi xong việc bỏ xôi cho sư thầy ở đường thì quay về với bữa cơm sáng, trong khi cô em vẫn nằm ngủ, ai lên gọi xuống ăn cơm thì cô trả lời: “Con còn chưa đói rồi sẽ dậy ăn sau”, nhưng cô dậy và đến chỗ bé nhỏ đang ngủ say rồi ngồi chơi với cháu nhỏ, cô chị rất mừng khi thấy em gái mình thích con nít như có người trông coi cháu để chị được làm việc giúp ba mẹ thêm. Cô em gái luôn luôn bên cạnh cháu bồng bồng ẵm ẵm cả ngày ở trong nhà. Thắm thoát mấy tuần trôi, đứa bé đã gần 3 tháng, đêm về là cười khíc khíc cả đêm.
Một hôm, trong bữa cơm chiều thì ba mới nói với em gái:
- Từ khi con đi ở Vạn Tượng với gia đình chú thím mấy năm nay, hình như con ít khi ngồi xuống chung bữa cơm với người trong nhà, khi ngồi chỉ ăn vài miếng xôi bằng đầu ngó tay út thôi rồi đứng lên đi chơi với cháu, con tập ăn cơm trước bữa từ bao giờ rồi lại ít trò chuyện hơn trước nhiều.
Cô em gái mỉm cười rồi đứng lên đi ẵm lấy cháu bước ra trước nhà, chẳng nói năng gì cả, để cho cả nhà ngồi ăn cơm, xong xuôi bữa cơm rồi cô em gái mới tới dẹp dọn, từng ngày cũng như vậy. Khi cô em gái ẵm cháu ra ngoài cửa thì ba lại nói tiếp:
- Các con có để ý không? Mỗi một lần mà người trong nhà kể chuyện khi chị của nó mang thai và chuyện kinh hãi đó, hình như vẽ mặt nó không vui tại chỗ rồi đứng lên đi chơi với cháu bé, chuyện xẩy ra với chị nó mà như là nó không có cái quan tâm gì cả.
Khi ba nói tới đây, thì mẹ chen vào nói:
- Có khi ông nghĩ nhiều quá, vì bao nhiêu chuyện lo lắng, khủng hoảng xẩy ra cùng một lúc, theo tôi nghĩ thấy nó như không vui hay xa lánh trò chuyện với người trong nhà là:
- Trong lá thư tháng trước nó gửi lên nói nó đang có bạn trai, bây giờ nó như là người thất tình mới đúng, nó cũng không muốn nghe chuyện gì buồn thêm vào lòng, khi nó lên Luang Prabang về nhà lần này cũng không nghe nó nói là sẽ trở về Vạn Tượng với chú thím gì nữa, còn bạn trai nó cũng chẳng nghe nó nói tới, theo tôi nghĩ nó buồn vì tình cảm nhiều hơn.
Trong bữa cơm chiều thì ai cũng đồng ý với lời nói của mẹ nghe như hợp lý hơn và cũng không ai tra hỏi gì với cô em gái nữa, mặc kệ cho cô an tĩnh, dù cô có tránh người trong nhà hay cô không muốn chia sẻ chuyện riêng tư trong lòng.
Một hôm tôi ngồi may quần áo ở nhà trước, mấy tuần qua tôi cũng không được để ý người trong nhà với nhau, quan trọng từ đôi mắt lời nói mà đụng chạm tới người em gái vợ mình, sợ làm cho vợ và ba mẹ không vui. Lần đầu mà tôi thấy không dám nói năng gì, chỉ thấy thắc mắc trong lòng. Một chiều, ba mẹ với em út đi làm vườn chưa về, vợ thì ẵm con chơi ở ngoài sân nhà phiá trước mặt tôi đang ngồi may đó, tiếng chân cô em gái xuống cầu thang nhà trên xuống để đi tắm, cô mặc cái váy đến ngực, tay ôm cái khăn mặt. Tôi nghĩ chờ cô tắm xong, tôi mới đứng dậy đi vệ sinh, vừa ngồi vừa nghe tiếng múc nước trong lu đổ lên thân thể ầm ầm. Cỡ nửa tiếng, thấy cô em gái quấn cái khăn mặt lên đầu tóc ướt đi lên cầu thang nhà trên về phòng riêng của cô. Tôi chẳng nghĩ gì cả, tôi đứng lên đi vệ sinh vì phòng tắm với phòng vệ sinh nó chung một phòng, chỉ miếng vải nhựa che nơi tắm không cho nước ướt ra chỗ vệ sinh thôi. Tôi đang đứng đi tiểu, trong khi tôi không được để ý gì cả thì bỗng nhiên như có cái gì cuốn hút hai con mắt tôi cho ngó về nơi mà cô vừa tắm xong chưa đầy 2 phút đó, tôi đang đứng tiểu giữa chừng, nó ngừng luôn như người đạp thắng xe thật mạnh, muốn tiểu tiếp cũng không được nữa, cái cảm giác lạnh cột sống lên tới đầu tại chỗ, tôi cố ý ngó xuống nơi cô vừa tắm xong đó, quan sát lại thì càng thấy lạ và da gà đã nổi lên đầy thân tôi, vì nơi cô tắm đó, dưới nền không có một hạt nước nào ướt cả và nước trong lu lớn đó vẫn đầy tràn tới miệng lu, tôi còn nhớ khi sáng sớm từng ngày mà tôi gánh nước vào lu cho đầy, tôi cố gọi cái bình tĩnh một lát mới bắt đầu tiểu cho xong được. Khi ra khỏi phòng vệ sinh thì tôi không dám ngó vào nơi tắm luôn, tôi đi thẳng ra ngoài qua cái máy may luôn, đứng thở dài, trong đầu linh tinh nghĩ mãi mà không biết nói sao, vợ tôi đứng ở trước nhà thấy tôi đứng thở dài mới hỏi:
- Có gì không anh? Có gì không anh? Có gì không anh? Có chuyện gì vậy anh?
Vừa hỏi vừa bước tới tôi. 3-4 lần gọi tôi mới tỉnh, tôi cũng không nói gì lưu luyến tới em vợ, vì mình là con rể sợ người ta nghĩ mình để ý em vợ đi tắm.
Tôi trả lời:
- Tôi nghĩ về bộ đồ đang may đó và tôi ngồi cả ngày nó tê chân, nên mới bước ra ngoài vài bước thôi, không có gì đâu em.
Trong lòng như gợn có chuyện gì là lạ sắp tới, thôi cố quên đi rồi trở về may quần áo tiếp cho xong chiều nay. Rồi một ngày trôi qua với cái ngập ngừng trong lòng, khi đêm tới đi ngủ thì bà vợ nói với tôi:
- Con mình thật dễ thương mà ngoan ngoãn, khi nào mà chợt choàng giấc nửa đêm thì cũng nghe tiếng con trai mình cười khúc khích, khúc khích rồi ngủ tiếp như có người đùa giỡn với nó vậy, quá dễ thương.
Lại thêm một ngày nữa, sáng ra ba mẹ với em út đi làm ruộng, vợ đi đưa quần áo may xong rồi ghé chợ mua đồ về nấu ăn, sau trưa mới về. Tôi đang ngồi may thì nghe tiếng em gái vợ gọi hỏi:
- Anh ơi, tã mới còn không? Tã cũ dơ hết rồi.
Tôi chạy gấp lên phòng thì tã hết, tôi nói:
- Tã mới ở trong cái tủ gương đó em!
Vừa nói xong thì em gái đi mở tủ gương để lấy tã, tôi bước thêm một bước ngó xa vào trong tủ nơi để tã đó vẫn còn tã, cô em gái tay cầm tã và khép cái cánh cửa gương tủ lại rồi đi trở về phòng của cô. Để tôi đứng hình ở đó với:
- Thật, thật, thật, rõ thật, thật luôn, quá thật! Ông bà ông vải, ông phật ông thánh, mồ hôi lạnh từ đâu ướt đẫm luôn, da ngỗng, da chim, da cọp, gai quả sầu riêng từ chân đến đầu luôn, ngó vào cái gương như tôi bị sét đánh, tóc tai không có sợi nào nằm xuống luôn, đứng thẳng lên trời, khi bất thình lình thấy:
- Một đống tã và đứa con mình bay lơ lửng trong cái gương mà không thấy hình bóng của cô em gái vợ trong đó, không gian và tiếng tim như đứng im cả hơi thở luôn, gượng, gượng rồi gượng, nhưng không có một tiếng hò hét gì, tôi cố lẹ bước xuống thẳng ra ngoài nhà bên vệ đường đứng run lẩm cẩm, lẩm cẩm. Hàng xóm bên cạnh ngó thấy tôi mới chạy ra kéo tôi ngồi xuống thì vừa đúng bà xã đi chợ về, cô chạy thẳng tới hỏi, tôi im một lát mới trả lời:
- Không có gì đâu, tôi ngồi nhiều thấy chóng mặt thôi, nghỉ một lát là được rồi.
Tôi cám ơn hàng xóm và trở về cái máy may ngồi, hai tay ôm đầu thêm một lúc nữa mới làm việc được, trong lòng không biết nói sao, nếu nói thì nói thế nào hay không nói, nhưng trong lòng thì lo cho đứa con mình thôi. Một lát thì bà vợ bưng lên một tô chè và nói:
- Anh gặp bác sĩ đi, dạo này thấy anh không mấy gì khỏe, ngó anh không khác gì lúc em đang mang thai đó hay anh có chuyện gì trong lòng mà không muốn nói phải không?
Tôi cúi đầu ăn bát chè, xong cố nói với vợ:
- Không có gì mà phải gặp bác sĩ đâu, đừng lo nhiều, trông lấy con, anh làm việc tiếp.
Tôi đang ngồi may, nghe tiếng thì thào nói từ nhà sau của hai chị em mà tôi lạnh cột sống tại chỗ. Trong đêm tôi không dám ngó về đằng phiá con mình ngủ luôn, trong lòng thổn thức cả đêm, thở ngắn lại thở dài vừa sợ vợ tỉnh giấc lại vừa sợ ma nữa, làm thế nào đây, nói cũng không được mà không nói cũng không được.
Một đêm trằn trọc dài rồi sáng cũng viếng thăm, cơn kinh hoàng ngày hôm qua mà vẫn làm cho tôi thơ thẩn mãi, gánh nước, xong cơm sáng vừa ngồi xuống may thì hàng xóm bước qua và nói:
- Sao để đứa bé khóc dữ vậy? Nghe cả tiếng đồng hồ rồi, mẹ nó đi chợ, anh có nghe không kìa, tiếng bé khóc?
Hàng xóm nói xong rồi bước về nhà lại. Tôi ngồi thừ cả người, cố nghe thì không thấy có tiếng gì cả, tôi chạy đến chân bậc cầu thang hai lần mà không dám lên, vừa đúng tôi bước lại chỗ máy may thì cũng vừa vợ tôi đi chợ về, hàng xóm hỏi:
- Cháu bệnh à? Nghe tiếng khóc dữ vậy?
Vợ tôi chạy lên nhà trên ẵm con xuống, đứa bé cười khúc khích dễ thương, vợ tôi nói với hàng xóm:
- Chắc em gái tôi nó đi ra ngoài nên để cháu khóc, anh thì quá bận.
Hàng xóm ngó ngơ ngác hỏi:
- Em gái ở Vạn Tượng về sao? Mà lần này chẳng bao giờ gặp gỡ em nó?
Vợ nói:
- Em gái lên đây cũng cỡ 4 tuần rồi, lần này chắc có chuyện tình cảm buồn nên nó chỉ loay hoay trong nhà. Chiều chiều có khi nó ẵm cháu ra trước nhà thôi, chiều hôm qua khi hàng xóm nói chuyện với tôi ở đây, cô em gái vẫn đứng bên cạnh tôi mà.
Trong lúc đó, mặt tôi với mặt hàng xóm ngơ ngác giống nhau luôn, nói xong vợ tôi bước vào nhà. Tôi đứng đó với hàng xóm, tôi muốn kể lại câu chuyện cho hàng xóm nghe hay là xin ý kiến hàng xóm, thôi mình đến làm rể và cô em gái vợ mình cũng không quen mấy, cũng chưa bao giờ được trò chuyện gì nhau, đang lúc bâng khuâng đó, thôi mình dạo bước lang thang trong làng cho khuây khỏa. Cỡ hơn một tiếng đồng hồ, tôi quay về nhà cũng gần xế chiều rồi, thấy ba mẹ vợ với em trai út đang về. Trong lúc đó trùng hợp một chiếc xe xích lô đến đậu ở trước nhà vừa đúng luôn, chú và thím của vợ từ Vạn Tượng lên cùng lúc vào nhà cùng nhau. Ông chú còn chống hai cây gậy, đứng đi một mình còn chưa được, tất cả vui vẻ với người nhà xum họp nhau. Chú thím chưa được kể gì cả thì ai cũng chen vào chuyện tại sao chú bị gẫy cả hai chân vậy. Mẹ vợ tôi gọi cô em gái ở nhà trên xuống, gọi 2-3 lần im lặng, mẹ quay mặt lại chú thím và nói:
- Không biết tại sao mà lần này ở Vạn Tượng về, không biết có gì hay thất tình bạn trai, mà nó ít khi nói với người trong nhà, ngày ngày rú rú ở trong phòng và chơi với cháu bé thôi, có khi gọi nó cũng không trả lời luôn. Chú thím cả hai người không trả lời gì cả, hai người ngơ ngác ngó nhau với giọt nước mắt tràn bờ mi. Bây giờ đứa bé ở nhà trên khóc vang, vợ tôi vừa nói:
- Sao nó để cho cháu khóc vậy?
Vừa chạy lên và ẵm đứa bé xuống cho chú thím coi và nói với mẹ:
- Em gái nó đi ra ngoài rồi, nó không có ở trên nhà đâu mẹ.
Tiếng nói của vợ tôi vừa dứt lời thì tiếng khóc của chú thím ầm ĩ lên luôn, tất cả mọi người chạy lại nơi chú thím, tôi cũng lấy cái ghế đến bên chú thím, một lát thím mới nói ra được:
- Cỡ 3 tháng trước, hai chú cháu đi xe đạp chở nhau ra chợ mua đồ cúng, tôi bệnh nằm ở nhà, hàng xóm đến báo là hai chú cháu bị xe tải đụng, chú bị gẫy hai cái chân với xương sườn và cháu gái chết tại chỗ. Một mình tôi đang bệnh phải nhờ vả chùa với hàng xóm làm đám ma cho cháu, gần hai tháng sau thì chú mới ngồi dậy được, chống gậy tập đi gần một tháng rồi mới lên đây nghỉ ngơi luôn, không muốn thấy hoàn cảnh ở đó.
Vừa nói tới đây thì ở trên nhà nghe tiếng dập cửa phòng hay cửa sổ rầm rầm rầm, thím dừng kể và ngẩng đầu lên nói:
- Cháu ơi đi chỗ bình an được rồi, chú thím tới nhà con rồi.
Tới đây thì tiếng ở nhà trên im lặng xuống và thím kể tiếp:
- Thím đưa tay vào cái giỏ xách và cầm ra một hủ, đó là cốt của cháu sau khi thiêu táng.
Tới đây cả nhà vang với tiếng khóc, ôm lấy nhau, tôi thì như đứng tim không nói được một câu, đứng lên chạy ra ngoài lề đường và ngồi xuống đó một mình. Hàng xóm nghe tiếng khóc lóc thì ai cũng chạy qua chia buồn tới tối luôn.
Chuyện cô em gái vợ chết ở Vạn Tượng rồi về Luang Prabang và hiện hình ở với ba mẹ mấy tuần lan tràn khắp làng, người ta đến cúng bái chia buồn cho đến ngày đem xương cốt vào chùa cho linh hồn được bình an.
Nhưng chuyện ma quái đó xôn xao cả làng, mà khi cô trở về nhà hơn 4 tuần đó, người thấy cô đi ra đi vào và cũng nhiều người trong làng chào hỏi khi qua lại, người thì thấy cô ẵm đứa bé ở trước nhà khi chiều đến. Xong đến ngày mời thầy sư đến tụng kinh nhà, hàng xóm đông đủ tôi mới kể câu chuyện mà tôi được gặp gỡ khi chưa biết là cô chết, ai cũng đứng hình khi nghe tôi kể. Câu chuyện này đã để lại cái sợ hãi trong nhà hơn cả năm, không ai dám ở nhà trên một mình dù đó là ban ngày. Trong làng cũng lang thang cả năm với bóng ma em gái vợ mình, còn trong nhà thì cả nhà cũng phải cúi đầu chấp thuận đó là một chuyện lạ ma quái đã xẩy ra hơn 3 tháng trời.
Đêm nay ông già hàng xóm kể chuyện đời của ông đã qua mà tôi chỉ biết ngồi lắc đầu thôi, đã lâu rồi nhiều lúc tôi vẫn nhớ tới chuyện này.
Chuyện ma em gái vợ đến đây đã hết, chúc các bạn yêu truyện ma được đọc vui.
viết xong 12h đêm 20.01.2018
Tác giả :
Bounthanh Sirimoungkhoune