Duyên Phận Kiêu Ngạo
Chương 2: Vỡ mộng nam thần
“Nhất kiến chung tình, nhị kiến khuynh tâm”
Phòng bệnh 302 khu VIP, lầu 3 khu A, bệnh viện Tinh Tú.
Bệnh nhân Lâm nhà chúng ta, vẫn nằm ường trên giường đến tận 12 giờ trưa. Thậm chí vô sỉ tự thuyết phục bản thân là lâu lâu bệnh một lần, nằm một ngày liền tính tiền một ngày, nằm trước rồi tính.
Giữa trưa, giờ cơm trưa hàng ngày đã đến, bạn nhỏ Lâm vẫn vô sỉ nằm trên giường không muốn dậy. Cuộc sống thường ngày quá bận rộn tốn bộn tiền cho bệnh viện thì nằm luôn khỏi ăn đỡ tốn chi phí.
Rốt cuộc đói không chịu nổi cũng đành lê bước xuống giường, vào vào tolet làm vệ sinh cá nhân, tắm rửa một chút, thay một bộ đồ bệnh nhân mới thoáng mát sạch sẽ. Lâm An Mỵ cảm thán, bệnh viện khu VIP có khác, mỗi ngày nằm không cũng tốn mấy chục triệu, còn hơn cả khách sạn cao cấp, nhưng mà quả thật phòng bệnh còn tốt hơn mấy khách sạn trước nay cô từng đến. Nhưng mà hưởng thụ nhiêu đủ rồi, lát nữa cô phải gọi cho Raymond đến làm thủ tục xuất viện.
Hiện tại cô là người "giàu có", nhưng mà cô xót tiền. Cô không có xuất thân là thiên kim tiểu thư nhà nào, ba mẹ cô cũng chẳng phải là người khá giả gì, chỉ vì có chút quan hệ đặc thù nên cô mới được nhà họ Lương giúp đỡ. Cô cảm thấy dù cho Lương Đình bắt cô diễn vai một nữ Tống giám đốc đọc tài tàn nhẫn, vô nhân đạo, biến thái, quái thai cỡ nào, mệt mỏi và áp lực cỡ nào cũng vẫn phải cố gắng diễn thật tốt vai này. Bởi nó là "bát cơm" của cô.
Không có Lương Đình, sẽ không có Lâm An Mỵ hôm nay. Anh là người anh, một người lớn dạy dỗ cho cô từng bước tiếng vào giới kinh doanh, là người cô hết sức tôn kính cùng kính trọng. Thiếu điều, cô còn muốn ôm chân gọi anh một tiếng “anh ruột thịt“. Dù cho bản chất Lương Đình rất lập dị nhưng mà người ngoài nhìn vào chỉ có mỗi Lâm An Mỵ- cô là bất thường thôi.
Bởi vì sao ư? Bởi vì anh ta đã phân vai sẵn, anh ta diễn vai Chủ tịch nhu nhược chịu sự áp bức và cường quyền của Tổng giám đốc xấu xa. Mà có ai biết được, thật ra cô diễn càng lúc càng hăng đến nỗi, áp lực tăng mạnh dẫn đến đề kháng yếu. Tiền của cô là dựa hơi của Lương Đình để kiếm chát, đi theo làm tay sai cho anh ta bao nhiêu năm qua thì tài sản của cô cũng không tệ lắm. Cô có thể vượt lên xếp hàng trong top những người nắm trong tay phần lớn cổ phiếu có giá trị.
Tóm lấy túi xách của mình, cô nhắn tin cho Raymond bảo cậu ta đến làm thủ tục xuất viện giúp cô, sau đó tự mình lục lọi đồ trang điểm. Cố gắng điểm trang lại tươi tắn một chút, gương mặt của cô vốn thích hợp diễn vai ác, mặc dù không thích lắm nhưng mà bản thân cô cũng như mọi người xung quanh đều công nhận cô có một gương mặt khá là "đểu", dễ khiến cho người khác không thích. Nhưng cô không ngờ bản thân sau khi tô son đỏ chót hoàn toàn thuyết phục người khác về trình độ "đểu cáng" của bản thân.
Chăm chút cho bản thân vừa xong, nhìn lại đồng hồ đã là 2 giờ chiều. Cô bèn lên mạng đăng nhập vào diễn đàn của Tập đoàn Lương Đình.
Diễn đàn này do Lương Đình thiết kế chính, chủ yếu là dùng trong nội bộ tập đoàn ngoài ra còn mở rộng cho tất cả mọi người cùng sử dụng. Diễn đàn này thật ra được lập ra nhằm mục đích quảng bá cho Tập đoàn từ những ngày mới thành lập, sau này Tập đoàn phát triển theo đó cái diễn đàn xưa cũ cũng dần nổi tiếng theo.
Thấy chẳng có gì hay ho, nên cô lên mạng tìm vài bộ tiểu thuyết ngôn tình giải trí, sẵn tiện gọi y tá đem thức ăn cho cô.
Hơn một tiếng sau, cô nhận được tin nhắn từ Lương Đình, anh ta bảo cô ở lại bệnh viện cho tròn bốn ngày, viện phí anh ta sẽ thanh toán, nếu tự ý rời đi thì bị trừ lương. Đọc xong tin nhắn, Lâm An Mỵ đen mặt.
Nhưng dù sao thì cô cũng được nghỉ ngơi vài ngày không cần cứ tô vẽ mấy thứ "quỷ dị" kia lên mặt, cơ mặt của cô được thả lỏng hơn nhiều. Thế nhưng chưa vui vẻ được bao lâu thì đã có người đến thăm bệnh.
--- ----
Bác sỹ Trình vừa bước ra khỏi phòng của khoa khám bệnh. Một ngày khám cho 10 bệnh nhân cũng là hơi nhiều đối với đại bác sỹ như anh đây. Trình Duệ duỗi lưng, cào loạn tóc, hình như do gần đây viết mấy bản luận án y học của anh đều không đạt được những gì viện trưởng yêu cầu nên làm tâm tình anh không được tốt.
Nơi công cộng nên bác sỹ Trình không dám uốn éo lộn xộn, anh chợt nhớ đến bệnh nhân ngày hôm qua. Anh xem qua một vài bài trắc nghiệm tâm lý đơn giản nên cũng coi như hiểu đôi chút về cô gái này, có chút triệu chứng rối loạn thần kinh, tốt nhất là nên xem xét và tìm ra phương pháp điều trị sớm nếu không dẫn đến bệnh tâm thần.
Áo blue trắng phấp phới, phiêu dật theo dáng người đàn ông.
--- -----
Lâm An Mỵ cảm thấy đời này cô dường như đang trả nợ cho kiếp trước, Raymond thì không thấy đâu thì Alice lại đến.
Trước đây cô và cô ta cùng cô ta là bạn cùng khoa đại học, quan hệ giữa hai người vốn không tệ. Tên thật của Alice là Phạm Thiên Thư, lúc đó hai người cũng qua lại một thời gian, sau đó cùng tiến vào Lương Đình làm việc. Từ đó cũng xảy ra tranh chấp, bác của cô ta vốn là cổ đông của Tập đoàn Lương Đình, ý định của bọn họ là lợi dụng cơ hội giẫm lên cô cũng như những người khác để lên cao.
Tuy nhiên, bọn họ không biết giữa Lâm An Mỵ và Lương Đình có quan hệ khá đặc biệt. Thế nên Lương Đình, cái người keo kiệt nào để cho "nước phù sa chảy ruộng ngoài", lợi dụng đòn bẩy mà nhà họ Phạm đã dựng sẵn đem Lâm An Mỵ một bước lên mây. Lâm An Mỵ lúc đó cực kỳ sùng bái đầu óc của Lương Đình.
Từ đó cô và Alice đi đến đâu là kết thù đến đó, nói nhỏ thêm một xíu là Alice càng xem cô là tình địch mà đấu đá.
Phạm Thiên Thư mặc trên người là bộ sưu tập mới nhất của Dior, liếc mắt nhìn đã biết là hàng hiệu mắc tiền, cô ta cao ngạo khoanh tay trước ngực nghênh ngang bước vào phòng bệnh.
Lúc này, Lâm An Mỵ vừa được bác sỹ Trình "tiêm" thuốc vào "mông". Thật ra thì bác sỹ Trình dù không thích đeo khẩu trang y tế nhưng vì lí do "nhan sắc", anh không chỉ đeo khẩu trang mà còn đeo thêm gọng kính. Nghiệp vụ bác sỹ phải xuất hiện những pha "đụng chạm" bất đắc dĩ, nếu như cô thấy mặt anh chắc chắn không dám cho anh ta tiêm thuốc.
Phạm Thiên Thư bước vào phòng bệnh, nhìn Lâm An Mỵ đang nằm nhàn hạ xem tạp chí bên cạnh là bác sỹ đang chuẩn bị rời đi cùng với cô y tá đang tất bật thay bình nước biển khác. Một màn này vào mắt khiến cô ta cảm thấy khinh thường, hừ lạnh một tiếng.
Lâm An Mỵ làm bộ như không thấy cô ta.
Phạm Thiên Thư khoanh tay đứng cạnh giường đợi bác sỹ rời đi. Cô ta không lên tiếng, Lâm An Mỵ cũng không lên tiếng.
Đến khi Trình Duệ rời đi cô ta liền cất giọng phá vỡ trầm mặc: “Lâm Tổng thật tài giỏi, đã bệnh đến vậy mà còn cố gắng vì thể diện của Tập đoàn Lương Đình mà cố gắng nhiều như vậy!” Cô ta nở một nụ cười mỉa mai: “Army, tôi thật khâm phục sự quỷ quyệt của cô!”
Lâm An Mỵ lạnh nhạt liếc cô ta một cái: “Nếu so quỷ quyệt, tôi sao dám so với Alice cô! Dựa vào bác cô và Quý Thư Hàn, mà muốn đạp tôi xuống, cô xem thường tôi quá rồi!” Cô cười châm chọc thêm một câu: “Nếu có khả năng, cô sao lại để tôi nhởn nhơ làm Tổng giám đốc, còn bản thân mình thì chỉ làm được chức Trưởng phòng.”
“Cô...”
“Alice, nếu tôi là cô. Thứ "đá lót chân" cho cô như tôi vẫn tác quái trên đầu mình như vậy, tôi đã sớm không chịu nổi!”
“Army, cô đừng có quá đáng!”
“Suỵt!!!... Đây là bệnh viện, cô nhỏ tiếng một chút, nếu không sẽ có bác sỹ tới mang cô đi!” Nụ cười trên môi Lâm An Mỵ càng rạng rỡ bên ngoài bao nhiêu thì trong lòng càng lạnh lẽo bấy nhiêu.
Phạm Thiên Thư gào hét như kẻ điên, cô ta tuôn một trào giận dữ: “HỪ!!! Lâm An Mỵ, cô nghĩ bản thân mình là thiên kim đại tiểu thư sao? Cô vốn chỉ là một kẻ quê mùa. Cô nghĩ bản thân cô hôm nay mặc hàng hiệu thì cô chính là Lâm tiểu thư sao? Cô lầm rồi, trong giới kinh doanh ai chẳng biết cô vốn xuất thân nghèo hèn, bần tiện. Loại phụ nữ ham hư vinh như cô không biết đã sẵn lòng lên giường với biết bao nhiêu kẻ có tiền rồi. Cô có được ngày hôm nay không phải chỉ vì cô được Lương Đình bao nuôi thôi sao? Tôi nói cho cô biết. Cô cùng lắm chỉ là con điếm....”
“CHÁT!!!” Một cái tát vang dội lên khuôn mặt mĩ miều của cô ta.
Không chỉ Phạm Thiên Thư mà ngay cả Lâm An Mỵ cũng sững sờ. Một cái tát, như dùng hết sức để đánh, không chỉ đau rát mà còn để lại năm ngón tay đỏ bừng.
Phạm Thiên Thư ôm má trái đau rát ngẩn ngơ nhìn người đàn ông đó...
Qúy Thừa Dư, người mà cô ta vẫn luôn muốn tranh giành với Lâm An Mỵ. Anh ta đánh cô, vì con nhóc nghèo hèn họ Lâm, vì con nhỏ đê tiện Army. lửa giận trong lòng cô ta bừng bừng, nhưng ra khỏi miệng lại là: “Anh...!?....”
Qúy Thừa Dư sắc mặt sắc lạnh nhìn chằm chằm cô ta buông một câu lạnh ngắc:
“Xin lỗi cô ấy, mau lên! Sau đó cút khỏi đây cho tôi!”
Phạm Thiên Thư quật cường im lặng không lên tiếng, đôi mắt cô ta chống lại hai mắt khủng bố của Qúy Thừa Dư.
Anh ta dường như không kiên nhẫn gầm lên: “ALICE!!!! Mau xin lỗi!” Anh ta tóm cổ áo phía sau lừng cô ta kéo về phía Lâm An Mỵ mà cúi đầu.
Cô ta uất ức nức nở hai tiếng, nhỏ giọng nói xin lỗi rồi vùng khỏi tay anh ta chạy đi. Chưa bao giờ cô ta phải chịu cảnh bị người ta đánh mà còn phải xin lỗi như vậy.
Lâm An Mỵ im lặng nhìn theo hướng Phạm Thiên Thư vừa chạy đi, không thèm liếc ánh mắt đến chỗ của Qúy Thừa Dư.
“Thật xin lỗi, nhà họ Quý thật có lỗi với em! Anh thay mặt ba anh xin lỗi em.” Quý Thừa Dư cúi người chín mươi độ bên giường bệnh.
Lâm An Mỵ không cho anh ta chút mặt mũi nào liền đuổi khách: “Ander, tôi đã từng nói cho dù nhà họ Quý các người gây cho tôi những chuyện kinh khủng cỗ nào thì anh chỉ cần chuyển thành chi phiếu gửi cho tôi là được rồi! Tôi không hề muốn gặp lại anh!”
“Army,thật xin lỗi, đều là lỗi của anh. Anh sẽ nói chuyện với ba anh, khuyên ông ấy không nên quấy rầy em! Đều là do anh và nhà họ Quý nợ em!”
“Marco, tôi cho anh một cơ hội rời khỏi đây trước khi tôi gọi bảo vệ tống cổ anh đi!” Lâm An Mỵ cực kỳ không muốn nói chuyện cùng cái người họ Qúy này thêm chút nào, cô còn cố ý nhấn mạnh: “Hay anh muốn để nhiều người biết tại sao tôi và anh chia tay...”
“.........”
“Anh muốn xin lỗi thì quy ra thành chi phiếu đi, 4 ngày nằm viện của tôi là 100 triệu cộng thêm bồi thường tinh thần. Nếu anh còn áy náy với chuyện cũ thì cũng quy ra thành chi phiếu hết đi!” Lâm An Mỵ- cô thà lấy tiền chứ không thèm lời xin lỗi vô ích của người nhà họ Quý.
Anh ta chậm chạp không lên tiếng, im lặng một lát anh ta lên tiếng: “Thật ra lần này anh muốn hợp tác với em!”
Lâm An Mỵ cười lạnh: “Hợp tác!? Với kẻ lừa gạt tình cảm thiếu nữ của tôi! Không rảnh!!!”
Lâm An Mỵ, cô hận không thể xẻ thịt lột da Quý Thừa Dư. Năm cô mười chín tuổi cực kỳ trẻ người non dạ, lại đi bằng lòng yêu đương với anh ta. Để cuối cùng là anh ta không thích cô, à không, phải nói là không thể thích cô!
CMN!!! Cũng may lúc đó còn chưa nắm tay nhau là cô đã phát hiện bí mật của anh ta, nhưng cũng đã là chuyện của một năm sau đó! Lúc đó cô cảm thấy trời đất quay cuồng, người trên danh nghĩa là bạn trai của cô lại là thích đàn ông.
Mà người đàn ông, anh ta thích chính là Lương Đình. Nghĩ lại chuyện cũ thật khiến cô buồn nôn, nhưng mà cô lại không dám nói với Lương Đình chuyện kinh khủng này. Tuy rằng chuyện nam thích nam cũng không phải là chuyện gì đáng xấu hổ nhưng mà trong lòng cô vẫn có một bóng ma ám ảnh.
Dù cô không bài xích nhưng mà suốt một năm đó cũng coi như cô đối xử thật tâm với anh ta còn có ý định sẽ cố gắng tiến xa hơn với anh ta nhưng may mà ông trời thương cô. Cho cô cơ hội phát hiện chuyện này, lúc đó vẫn còn trẻ dại nên làm ầm một trận rồi chia tay. Cho dù có chút tình cảm với anh ta cũng bị tiêu tan không còn một mảnh.
Có thể nói số đào hoa của cô cự kì thối nát.
Có thể nói là trong hai mươi sáu năm cuộc đời cô, chưa bao giờ được biết rốt cuộc yêu đương là cái dạng gì!?
Nay anh ta lại tìm cô hợp tác!? Cái khỉ ấy, cô không muốn hợp tác.
Quý Thừa Dư vẫn bình tĩnh im lặng, nhẫn nại hết sức có thể: “Lợi ích chia đôi! Anh cần sự giúp đỡ từ Tập đoàn Lương Đình để kéo Quý Điền xuống nước!”
Lâm An Mỵ ngạc nhiên nhìn anh ta không lên tiếng, cô cố gắng quan sát cử chỉ của Quý Thừa Dư để xem xét chuyện này.
Anh ta vẫn thể hiện thái độ ôn hoà: “Chỉ cần cổ phiếu Quý Điền hạ giá, địa vị của ba anh sẽ lung lay, anh có thể vung tay mua cô phiếu nhưng bản thân anh lại không đủ tiềm lực thu mua. Số cổ phiếu bên anh tự xoay xở trước mắt chỉ có thể là 20%, ba và anh trai của anh vẫn nắm trong tay 40% cổ phần, chỉ cần có người đồng ý thu mua thì dù anh trai và ba anh có hợp lực thì anh cũng vẫn sẽ có được chức vụ Tổng giám đốc. Đương nhiên làm ăn phải có lời có lỗ, chỉ cần Quý Điền rơi vào tay anh, tin chắc với số tiền huê hồng từ cổ phần mà em nhận được cũng không ít hơn từ Lương Đình.”
Lâm An Mỵ lạnh nhạt như không quan tâm: “Nếu như chuyện xảy ra không như kế hoạch của anh thì số cổ phần trong tay của tôi không khác gì đồ bỏ sao?”
“Anh tin với năng lực phán đoán của em, vả lại không lẽ em trơ mắt nhìn tiền "sẽ" vào túi của em lại trôi vào túi kẻ khác! Chuyện cũ là lỗi của anh, cảm ơn em đã không tiết lộ chuyện đó với Lương Đình, nhưng chuyện lần này hai ta đều cùng có lợi không lẽ em lại bỏ qua!”
Lâm An Mỵ cười nhạt: “Đem bảng kế hoạch đến gặp tôi rồi nói sau!”
“Được rồi! Danh thiếp anh để lên bàn cho em, sau ba ngày anh sẽ đến tìm em.” Nói rồi anh ta, đặt danh thiếp lên bàn rồi rời đi!
Tiếng đóng cửa vang lên, Lâm An Mỵ nhìn chằm chằm vào tờ danh thiếp đặt trên bàn. Ích lợi như vậy thật sự khiến cô cảm thấy dao động. Nhưng mà không thể tuỳ tiện nhận lời, thương trường như chiến trường.
Được Lương Đình chỉ dẫn bao nhiêu năm nay cô vẫn luôn phải khắc cốt ghi tâm câu nói của Jim Cramer:
“Trong chớp mắt thị trường có thể cướp đi mọi thứ của bạn!”
--- ----
Ngây người cả ngày, chớp mắt một cái trời đã tối. Lâm An Mỵ hưởng thu đãi ngộ phục vụ từ mấy cô ý tá "chân dài".
Cô cũng được xem là một người cuồng cái đẹp, không cần biết là trai đẹp hay gái đẹp, chỉ cần khiến cô bổ mắt là được. Liếc ngang liếc dọc, dù cô đang nằm trong phòng bệnh chán ngắc nhưng vẫn "nghe ra mùi" bác sỹ đẹp trai, y tá xinh gái, xứng đôi quá trời còn gì.
Mặc cho trí tưởng tượng phong phú của cô bay càng cao càng xa, Lương Đình ưu nhã bước vào phòng bệnh của cô. Nhìn bộ mặt đam mê "nữ sắc" của cô, Lương Đình xì mũi coi thường: “Bỏ cái bộ mặt ghê tởm của em xuống đi! Ghê chết đi được!”
Cô liếc anh ta một cái, sau đó tiếp tục ngắm y tá đáng yêu của mình.
Lương Đình bực bội nhíu mày: “Lão già họ Quý thật đúng là quá đáng, hại em vào bệnh viện. Có biết mấy việc vặt vãnh bình thường Alice còn không đảm nhận nổi huống chi là chức Tổng giám đốc.”
Lâm An Mỵ chớp chớp mắt đáng yêu nhìn anh ta: “Anh đang có ý khen em à?”
Y tá sau khi làm xong nhiệm vụ của mình liền rời đi. Lương Đình cũng không cố kỵ nữa, anh ta lao lên sô pha nằm "chình ình" một đống, lười nhát nói: “Nhiệm vụ của anh hôm nay là báo cho em biết, anh đã thuê bác sỹ riêng cho em rồi!”
Cô bĩu môi xem thường: “Người keo kiệt như anh lại bỏ tiền thuê bác sỹ riêng cho em? Trừ phi là miễn phí!”
“Sao em lại nghĩ anh như thế chứ? Không thấy anh đối với em quá tốt sao?”
“Xuỳ, em đây vào bệnh viện không ai giúp anh làm việc chứ gì!”
“Đừng nghĩ xấu đi lý tưởng cao đẹp của amh chứ!”
“Anh cũng có lý tưởng cao đẹp sao?”
“Bác sỹ này là mỹ nam ấy nhé!”
“Xuỳ, trai đẹp anh giới thiệu có ai bình thường đâu chứ!”
“Này đừng vội kết luận chứ! Em nhìn lại xem, em cũng đã sắp 30 tuổi tới nơi...” Lương Đình chưa nói hết một cái gối đầu đập thẳng vào mặt anh.
“Anh mới sắp ba mươi!!! Em là hai mươi sáu tuổi sáu tháng rõ chưa hả?” Đối với phụ nữ, không nên nói họ già, mập và không có mắt thẩm mĩ. Trừ phi tâm trạng cô ấy vô cùng tốt nếu không thì bạn rơi vào sổ đen của họ là cái chắc.
“Được được em mới hơn hai mươi lăm tuổi ấy nhỉ?”
“Ừk.”
Điện thoại của Lương Đình vang lên âm báo tin nhắn, anh ta nhắn trả lời. Sau đó cười cười nói: “Đến rồi, đến rồi!”
Tiếng gõ mở cửa vang lên, Lâm An Mỵ nghiêng đầu nhìn theo hướng cửa phòng chăm chú theo dõi.
Cô nuốt nước miếng, hồi hộp quan sát. Người đàn ông bước vào có dáng người khá cao, nhìn qua khá nho nhã chứ không có cảm giác thô kệch cũng không có cảm giác yếu đuối. Giữa người với người có sự khác biệt rõ rệt nhất là khí chất. Anh ta chính là loại người có khí chất, nhìn bóng lưng cũng đủ khiến con gái bị mê hoặc.
Chậc, chậc... Cô âm thầm tặc lưỡi, một cái bóng lưng đã rung động lòng người thế kia gương mặt chắc không đến nỗi tệ. Lương Đình bĩu môi, tên đó chỉ đẹp mắt xíu thôi mà.
Trình Duệ có xuất thân tốt, gia đình cũng rất trọng quy tắc nên từ nhỏ anh đã được dạy bảo cực kỳ nghiêm khắc, từng cử chỉ ưu nhã lễ độ đã ăn sâu vào máu của anh nên càng tạo thêm cho anh khí chất nổi bật. Dù là mở cửa cũng khiến cho người ta cảm thấy bị mê hoặc.
Lâm An Mỵ không dám thở mạnh nhìn chằm chằm từng cử chỉ của người đàn ông mặc áo blue trắng, đồng tử của cô hơi giãn ra vì ngạc nhiên đến ngây người. Anh ta mặc áo bleu trắng, dáng thon dài cao ngất, hai chân thon dài, An Mỵ chẹp chẹp nước miếng. Chân thật dài a~ Vai rộng eo thon a~ Mỹ nam sao!? Không phải là nam thần ấy chứ!
Trình Duệ trên mặc vẫn còn đeo khẩu trang, lạnh nhạt đi vào, hai mắt anh lia qua cô gái đang ngồi ngốc trên giường, đôi mắt cô ấy nhìn anh chằm chằm như tia laze quét qua quét lại trên người anh. Cảm giác cứ như sắp "trần trụi" đối mặt với ánh mắt ấy khiến anh co giật khoé miệng. Cảm giác mãnh liệt cứ như là sắp bị cô mang ra "lột sạch" từ trên xuống dưới, nếu những cô gái khát mong muốn leo lên giường của anh thì anh nghĩ cô gái trước mắt này chỉ đơn thuần muốn "lột sạch" anh để ngắm.
Cảm giác kì lạ cứ lẩn quẩn trong lòng anh, đôi mắt kia rõ ràng là nhìn anh chằm chằm rất không có lịch sự, nhưng mà anh lại thấy nó dễ chịu hơn ánh mắt của y tá trong bệnh viện. Ánh mắt cô lộ liễu, tràn đầy cảm giác thưởng thức nhưng cũng có chút gì đó như là "sạch sẽ", thuần khiết.
Lương Đình chợp nhận thấy không khí có gì đó kì lạ, con ngươi liếc qua liếc lại giữa Lâm An Mỵ và Trình Duệ. Anh ta cười trộm trong lòng, thật đúng là duyên phận. Lần đầu đã giao mắt tình cảm thế này chắc chắn lần này sẽ thành đôi.
Tim của Bác sỹ Trình đột nhiên rung lên một cái, chợt nhận ra là suy nghĩ của anh chợt trống rỗng suốt 30 giây, đây là kỉ lục từ trước đến nay chưa từng có trong anh. Anh nhíu mày, cởi khẩu trang y tế trên mặt ra.
Lần này Lâm An Mỵ mới thực sự sững sờ, cô hít một ngụm khí lạnh.
Khuôn mặt của anh ta hoàn toàn điển trai ngoài sức tưởng tượng, gương mặt trắng mịn cứ như nam minh tinh của giớ giả trí vậy. Sự lạnh nhạt ưu nhã, gương mặt mỹ nam, dáng người cứ như nam người mẫu, khí chất bất phàm tập hợp tất cả điểm trên anh ta thật sự là nam thần trong mắt mọi thiếu nữ.
Lâm An Mỵ cảm thấy lòng cô cứ như đang nở hoa vậy. Cảm giác cứ như gặp được thần tượng trên TV đang xuất hiện trước mắt, cực kì kích động trong lòng. Cô cảm thấy nếu anh ta cười rộ lên một cái cô có bị kích động đến ngất không nhỉ?
Lương Đình nhìn cảnh tượng "sét đánh" trước mắt, cảm thấy cực kỳ chướng mắt, bắt đầu phá đám: “Khụ Khụ!” Anh ta phải thức tỉnh hai người đang tự chìm đắm trong viễn tưởng kia. Xuỳ, đừng tưởng anh ta không nhìn ra Lâm An Mỵ đang kích động muốn chết, cứ như hoa si nhỏ đối với nam thần, đừng tưởng anh ta không nhận ra, Trình Duệ đang giả bộ bình tĩnh, hai tay cũng cứng đơ của lên rồi, cứ như lần đầu tiên quen bạn gái không bằng!... Qủa thật là cậu ta chưa từng quen bạn gái, xuýt nữa anh quên mất.
Tiếng ho của Lương Đình kéo Lâm An Mỵ khỏi sự kích động và sôi trào đang bủa vây trong lòng. Xấu hổ cụp mắt xuống không dám nhìn nữa.
Trình Duệ cũng bình tĩnh hơn, ánh mắt liếc về phía Lương Đình, bước chân cũng di chuyển về phía anh ta.
Lương Đình tươi cười đứng dậy đến ôm bả vai Trình Duệ, hai người đang ông dùng ha đấm tay chào hỏi đối phương, cả hai đều tươi cười thân thiết.
Lương Đình sau khi cháo hỏ xong thì quay sang giớ thiệu với cô: “Army, đây là Vincent. Anh ta sau này sẽ là bác sỹ riêng cho em, có gì cứ gọi cho anh ta.” Sau đó anh ta quay sang nói với Trình Duệ: “Vincent, Army giống như em gái ruột của tôi cho nên cậu nhất định phải chăm sóc nó cho tốt. Tiền của tôi còn chờ con bé giúp tôi kiếm về, cậu phải đảm bảo nó khoẻ như trâu.”
Trình Duệ lạnh nhạt gạt bàn tay đang ở trên vai mình vỗ vỗ cười nhạt: “Cậu lo cho bệnh "trĩ" của cậu trước đi!”
Lương Đình liếc xéo anh, hừ một tiếng khinh bỉ.
Đáy lòng Lâm An Mỵ có cái gì đó vỡ nát. Má nó!!!
Sao này cô sẽ không tin Lương Đình cho cô gặp trai đẹp nữa. Nam thần gì chứ, ưu nhã lễ độ gì chứ!? Hình tượng nam thần trong lòng cô sụp đổ.
Oa~~aaaaaa *KHÓC LỚN*
Gặp phải kẻ độc miệng á.
--- ------ ---------
Review:
Trình Duệ: “Nói thật mông cô quá lép!”
Lâm An Mỵ: “Tại sao anh biết chứ?”
Trình Duệ: “À, hôm trước tôi tiêm thuốc cho cô!”
Lâm An Mỵ: “Mông lép liên qua đến anh à, liên quan đến gia đình, nhân sinh của anh à? Mông lép thì thì chứ! Tôi mông lép thì sao chứ? Liên quan cái khỉ gì tới anh?” *Hét lớn*
Trình Duệ: “Không liên quan. Nhưng mà cô không phải lo, tnhinf màu sắc làn da ở đó cho thấy nó khá mền mịn, nhẵn nhịu, chắc là xúc cảm rất tốt!”
Lâm An Mỵ: “BIẾN THÁI!!!!!!!!!!!!!!!!”
Phòng bệnh 302 khu VIP, lầu 3 khu A, bệnh viện Tinh Tú.
Bệnh nhân Lâm nhà chúng ta, vẫn nằm ường trên giường đến tận 12 giờ trưa. Thậm chí vô sỉ tự thuyết phục bản thân là lâu lâu bệnh một lần, nằm một ngày liền tính tiền một ngày, nằm trước rồi tính.
Giữa trưa, giờ cơm trưa hàng ngày đã đến, bạn nhỏ Lâm vẫn vô sỉ nằm trên giường không muốn dậy. Cuộc sống thường ngày quá bận rộn tốn bộn tiền cho bệnh viện thì nằm luôn khỏi ăn đỡ tốn chi phí.
Rốt cuộc đói không chịu nổi cũng đành lê bước xuống giường, vào vào tolet làm vệ sinh cá nhân, tắm rửa một chút, thay một bộ đồ bệnh nhân mới thoáng mát sạch sẽ. Lâm An Mỵ cảm thán, bệnh viện khu VIP có khác, mỗi ngày nằm không cũng tốn mấy chục triệu, còn hơn cả khách sạn cao cấp, nhưng mà quả thật phòng bệnh còn tốt hơn mấy khách sạn trước nay cô từng đến. Nhưng mà hưởng thụ nhiêu đủ rồi, lát nữa cô phải gọi cho Raymond đến làm thủ tục xuất viện.
Hiện tại cô là người "giàu có", nhưng mà cô xót tiền. Cô không có xuất thân là thiên kim tiểu thư nhà nào, ba mẹ cô cũng chẳng phải là người khá giả gì, chỉ vì có chút quan hệ đặc thù nên cô mới được nhà họ Lương giúp đỡ. Cô cảm thấy dù cho Lương Đình bắt cô diễn vai một nữ Tống giám đốc đọc tài tàn nhẫn, vô nhân đạo, biến thái, quái thai cỡ nào, mệt mỏi và áp lực cỡ nào cũng vẫn phải cố gắng diễn thật tốt vai này. Bởi nó là "bát cơm" của cô.
Không có Lương Đình, sẽ không có Lâm An Mỵ hôm nay. Anh là người anh, một người lớn dạy dỗ cho cô từng bước tiếng vào giới kinh doanh, là người cô hết sức tôn kính cùng kính trọng. Thiếu điều, cô còn muốn ôm chân gọi anh một tiếng “anh ruột thịt“. Dù cho bản chất Lương Đình rất lập dị nhưng mà người ngoài nhìn vào chỉ có mỗi Lâm An Mỵ- cô là bất thường thôi.
Bởi vì sao ư? Bởi vì anh ta đã phân vai sẵn, anh ta diễn vai Chủ tịch nhu nhược chịu sự áp bức và cường quyền của Tổng giám đốc xấu xa. Mà có ai biết được, thật ra cô diễn càng lúc càng hăng đến nỗi, áp lực tăng mạnh dẫn đến đề kháng yếu. Tiền của cô là dựa hơi của Lương Đình để kiếm chát, đi theo làm tay sai cho anh ta bao nhiêu năm qua thì tài sản của cô cũng không tệ lắm. Cô có thể vượt lên xếp hàng trong top những người nắm trong tay phần lớn cổ phiếu có giá trị.
Tóm lấy túi xách của mình, cô nhắn tin cho Raymond bảo cậu ta đến làm thủ tục xuất viện giúp cô, sau đó tự mình lục lọi đồ trang điểm. Cố gắng điểm trang lại tươi tắn một chút, gương mặt của cô vốn thích hợp diễn vai ác, mặc dù không thích lắm nhưng mà bản thân cô cũng như mọi người xung quanh đều công nhận cô có một gương mặt khá là "đểu", dễ khiến cho người khác không thích. Nhưng cô không ngờ bản thân sau khi tô son đỏ chót hoàn toàn thuyết phục người khác về trình độ "đểu cáng" của bản thân.
Chăm chút cho bản thân vừa xong, nhìn lại đồng hồ đã là 2 giờ chiều. Cô bèn lên mạng đăng nhập vào diễn đàn của Tập đoàn Lương Đình.
Diễn đàn này do Lương Đình thiết kế chính, chủ yếu là dùng trong nội bộ tập đoàn ngoài ra còn mở rộng cho tất cả mọi người cùng sử dụng. Diễn đàn này thật ra được lập ra nhằm mục đích quảng bá cho Tập đoàn từ những ngày mới thành lập, sau này Tập đoàn phát triển theo đó cái diễn đàn xưa cũ cũng dần nổi tiếng theo.
Thấy chẳng có gì hay ho, nên cô lên mạng tìm vài bộ tiểu thuyết ngôn tình giải trí, sẵn tiện gọi y tá đem thức ăn cho cô.
Hơn một tiếng sau, cô nhận được tin nhắn từ Lương Đình, anh ta bảo cô ở lại bệnh viện cho tròn bốn ngày, viện phí anh ta sẽ thanh toán, nếu tự ý rời đi thì bị trừ lương. Đọc xong tin nhắn, Lâm An Mỵ đen mặt.
Nhưng dù sao thì cô cũng được nghỉ ngơi vài ngày không cần cứ tô vẽ mấy thứ "quỷ dị" kia lên mặt, cơ mặt của cô được thả lỏng hơn nhiều. Thế nhưng chưa vui vẻ được bao lâu thì đã có người đến thăm bệnh.
--- ----
Bác sỹ Trình vừa bước ra khỏi phòng của khoa khám bệnh. Một ngày khám cho 10 bệnh nhân cũng là hơi nhiều đối với đại bác sỹ như anh đây. Trình Duệ duỗi lưng, cào loạn tóc, hình như do gần đây viết mấy bản luận án y học của anh đều không đạt được những gì viện trưởng yêu cầu nên làm tâm tình anh không được tốt.
Nơi công cộng nên bác sỹ Trình không dám uốn éo lộn xộn, anh chợt nhớ đến bệnh nhân ngày hôm qua. Anh xem qua một vài bài trắc nghiệm tâm lý đơn giản nên cũng coi như hiểu đôi chút về cô gái này, có chút triệu chứng rối loạn thần kinh, tốt nhất là nên xem xét và tìm ra phương pháp điều trị sớm nếu không dẫn đến bệnh tâm thần.
Áo blue trắng phấp phới, phiêu dật theo dáng người đàn ông.
--- -----
Lâm An Mỵ cảm thấy đời này cô dường như đang trả nợ cho kiếp trước, Raymond thì không thấy đâu thì Alice lại đến.
Trước đây cô và cô ta cùng cô ta là bạn cùng khoa đại học, quan hệ giữa hai người vốn không tệ. Tên thật của Alice là Phạm Thiên Thư, lúc đó hai người cũng qua lại một thời gian, sau đó cùng tiến vào Lương Đình làm việc. Từ đó cũng xảy ra tranh chấp, bác của cô ta vốn là cổ đông của Tập đoàn Lương Đình, ý định của bọn họ là lợi dụng cơ hội giẫm lên cô cũng như những người khác để lên cao.
Tuy nhiên, bọn họ không biết giữa Lâm An Mỵ và Lương Đình có quan hệ khá đặc biệt. Thế nên Lương Đình, cái người keo kiệt nào để cho "nước phù sa chảy ruộng ngoài", lợi dụng đòn bẩy mà nhà họ Phạm đã dựng sẵn đem Lâm An Mỵ một bước lên mây. Lâm An Mỵ lúc đó cực kỳ sùng bái đầu óc của Lương Đình.
Từ đó cô và Alice đi đến đâu là kết thù đến đó, nói nhỏ thêm một xíu là Alice càng xem cô là tình địch mà đấu đá.
Phạm Thiên Thư mặc trên người là bộ sưu tập mới nhất của Dior, liếc mắt nhìn đã biết là hàng hiệu mắc tiền, cô ta cao ngạo khoanh tay trước ngực nghênh ngang bước vào phòng bệnh.
Lúc này, Lâm An Mỵ vừa được bác sỹ Trình "tiêm" thuốc vào "mông". Thật ra thì bác sỹ Trình dù không thích đeo khẩu trang y tế nhưng vì lí do "nhan sắc", anh không chỉ đeo khẩu trang mà còn đeo thêm gọng kính. Nghiệp vụ bác sỹ phải xuất hiện những pha "đụng chạm" bất đắc dĩ, nếu như cô thấy mặt anh chắc chắn không dám cho anh ta tiêm thuốc.
Phạm Thiên Thư bước vào phòng bệnh, nhìn Lâm An Mỵ đang nằm nhàn hạ xem tạp chí bên cạnh là bác sỹ đang chuẩn bị rời đi cùng với cô y tá đang tất bật thay bình nước biển khác. Một màn này vào mắt khiến cô ta cảm thấy khinh thường, hừ lạnh một tiếng.
Lâm An Mỵ làm bộ như không thấy cô ta.
Phạm Thiên Thư khoanh tay đứng cạnh giường đợi bác sỹ rời đi. Cô ta không lên tiếng, Lâm An Mỵ cũng không lên tiếng.
Đến khi Trình Duệ rời đi cô ta liền cất giọng phá vỡ trầm mặc: “Lâm Tổng thật tài giỏi, đã bệnh đến vậy mà còn cố gắng vì thể diện của Tập đoàn Lương Đình mà cố gắng nhiều như vậy!” Cô ta nở một nụ cười mỉa mai: “Army, tôi thật khâm phục sự quỷ quyệt của cô!”
Lâm An Mỵ lạnh nhạt liếc cô ta một cái: “Nếu so quỷ quyệt, tôi sao dám so với Alice cô! Dựa vào bác cô và Quý Thư Hàn, mà muốn đạp tôi xuống, cô xem thường tôi quá rồi!” Cô cười châm chọc thêm một câu: “Nếu có khả năng, cô sao lại để tôi nhởn nhơ làm Tổng giám đốc, còn bản thân mình thì chỉ làm được chức Trưởng phòng.”
“Cô...”
“Alice, nếu tôi là cô. Thứ "đá lót chân" cho cô như tôi vẫn tác quái trên đầu mình như vậy, tôi đã sớm không chịu nổi!”
“Army, cô đừng có quá đáng!”
“Suỵt!!!... Đây là bệnh viện, cô nhỏ tiếng một chút, nếu không sẽ có bác sỹ tới mang cô đi!” Nụ cười trên môi Lâm An Mỵ càng rạng rỡ bên ngoài bao nhiêu thì trong lòng càng lạnh lẽo bấy nhiêu.
Phạm Thiên Thư gào hét như kẻ điên, cô ta tuôn một trào giận dữ: “HỪ!!! Lâm An Mỵ, cô nghĩ bản thân mình là thiên kim đại tiểu thư sao? Cô vốn chỉ là một kẻ quê mùa. Cô nghĩ bản thân cô hôm nay mặc hàng hiệu thì cô chính là Lâm tiểu thư sao? Cô lầm rồi, trong giới kinh doanh ai chẳng biết cô vốn xuất thân nghèo hèn, bần tiện. Loại phụ nữ ham hư vinh như cô không biết đã sẵn lòng lên giường với biết bao nhiêu kẻ có tiền rồi. Cô có được ngày hôm nay không phải chỉ vì cô được Lương Đình bao nuôi thôi sao? Tôi nói cho cô biết. Cô cùng lắm chỉ là con điếm....”
“CHÁT!!!” Một cái tát vang dội lên khuôn mặt mĩ miều của cô ta.
Không chỉ Phạm Thiên Thư mà ngay cả Lâm An Mỵ cũng sững sờ. Một cái tát, như dùng hết sức để đánh, không chỉ đau rát mà còn để lại năm ngón tay đỏ bừng.
Phạm Thiên Thư ôm má trái đau rát ngẩn ngơ nhìn người đàn ông đó...
Qúy Thừa Dư, người mà cô ta vẫn luôn muốn tranh giành với Lâm An Mỵ. Anh ta đánh cô, vì con nhóc nghèo hèn họ Lâm, vì con nhỏ đê tiện Army. lửa giận trong lòng cô ta bừng bừng, nhưng ra khỏi miệng lại là: “Anh...!?....”
Qúy Thừa Dư sắc mặt sắc lạnh nhìn chằm chằm cô ta buông một câu lạnh ngắc:
“Xin lỗi cô ấy, mau lên! Sau đó cút khỏi đây cho tôi!”
Phạm Thiên Thư quật cường im lặng không lên tiếng, đôi mắt cô ta chống lại hai mắt khủng bố của Qúy Thừa Dư.
Anh ta dường như không kiên nhẫn gầm lên: “ALICE!!!! Mau xin lỗi!” Anh ta tóm cổ áo phía sau lừng cô ta kéo về phía Lâm An Mỵ mà cúi đầu.
Cô ta uất ức nức nở hai tiếng, nhỏ giọng nói xin lỗi rồi vùng khỏi tay anh ta chạy đi. Chưa bao giờ cô ta phải chịu cảnh bị người ta đánh mà còn phải xin lỗi như vậy.
Lâm An Mỵ im lặng nhìn theo hướng Phạm Thiên Thư vừa chạy đi, không thèm liếc ánh mắt đến chỗ của Qúy Thừa Dư.
“Thật xin lỗi, nhà họ Quý thật có lỗi với em! Anh thay mặt ba anh xin lỗi em.” Quý Thừa Dư cúi người chín mươi độ bên giường bệnh.
Lâm An Mỵ không cho anh ta chút mặt mũi nào liền đuổi khách: “Ander, tôi đã từng nói cho dù nhà họ Quý các người gây cho tôi những chuyện kinh khủng cỗ nào thì anh chỉ cần chuyển thành chi phiếu gửi cho tôi là được rồi! Tôi không hề muốn gặp lại anh!”
“Army,thật xin lỗi, đều là lỗi của anh. Anh sẽ nói chuyện với ba anh, khuyên ông ấy không nên quấy rầy em! Đều là do anh và nhà họ Quý nợ em!”
“Marco, tôi cho anh một cơ hội rời khỏi đây trước khi tôi gọi bảo vệ tống cổ anh đi!” Lâm An Mỵ cực kỳ không muốn nói chuyện cùng cái người họ Qúy này thêm chút nào, cô còn cố ý nhấn mạnh: “Hay anh muốn để nhiều người biết tại sao tôi và anh chia tay...”
“.........”
“Anh muốn xin lỗi thì quy ra thành chi phiếu đi, 4 ngày nằm viện của tôi là 100 triệu cộng thêm bồi thường tinh thần. Nếu anh còn áy náy với chuyện cũ thì cũng quy ra thành chi phiếu hết đi!” Lâm An Mỵ- cô thà lấy tiền chứ không thèm lời xin lỗi vô ích của người nhà họ Quý.
Anh ta chậm chạp không lên tiếng, im lặng một lát anh ta lên tiếng: “Thật ra lần này anh muốn hợp tác với em!”
Lâm An Mỵ cười lạnh: “Hợp tác!? Với kẻ lừa gạt tình cảm thiếu nữ của tôi! Không rảnh!!!”
Lâm An Mỵ, cô hận không thể xẻ thịt lột da Quý Thừa Dư. Năm cô mười chín tuổi cực kỳ trẻ người non dạ, lại đi bằng lòng yêu đương với anh ta. Để cuối cùng là anh ta không thích cô, à không, phải nói là không thể thích cô!
CMN!!! Cũng may lúc đó còn chưa nắm tay nhau là cô đã phát hiện bí mật của anh ta, nhưng cũng đã là chuyện của một năm sau đó! Lúc đó cô cảm thấy trời đất quay cuồng, người trên danh nghĩa là bạn trai của cô lại là thích đàn ông.
Mà người đàn ông, anh ta thích chính là Lương Đình. Nghĩ lại chuyện cũ thật khiến cô buồn nôn, nhưng mà cô lại không dám nói với Lương Đình chuyện kinh khủng này. Tuy rằng chuyện nam thích nam cũng không phải là chuyện gì đáng xấu hổ nhưng mà trong lòng cô vẫn có một bóng ma ám ảnh.
Dù cô không bài xích nhưng mà suốt một năm đó cũng coi như cô đối xử thật tâm với anh ta còn có ý định sẽ cố gắng tiến xa hơn với anh ta nhưng may mà ông trời thương cô. Cho cô cơ hội phát hiện chuyện này, lúc đó vẫn còn trẻ dại nên làm ầm một trận rồi chia tay. Cho dù có chút tình cảm với anh ta cũng bị tiêu tan không còn một mảnh.
Có thể nói số đào hoa của cô cự kì thối nát.
Có thể nói là trong hai mươi sáu năm cuộc đời cô, chưa bao giờ được biết rốt cuộc yêu đương là cái dạng gì!?
Nay anh ta lại tìm cô hợp tác!? Cái khỉ ấy, cô không muốn hợp tác.
Quý Thừa Dư vẫn bình tĩnh im lặng, nhẫn nại hết sức có thể: “Lợi ích chia đôi! Anh cần sự giúp đỡ từ Tập đoàn Lương Đình để kéo Quý Điền xuống nước!”
Lâm An Mỵ ngạc nhiên nhìn anh ta không lên tiếng, cô cố gắng quan sát cử chỉ của Quý Thừa Dư để xem xét chuyện này.
Anh ta vẫn thể hiện thái độ ôn hoà: “Chỉ cần cổ phiếu Quý Điền hạ giá, địa vị của ba anh sẽ lung lay, anh có thể vung tay mua cô phiếu nhưng bản thân anh lại không đủ tiềm lực thu mua. Số cổ phiếu bên anh tự xoay xở trước mắt chỉ có thể là 20%, ba và anh trai của anh vẫn nắm trong tay 40% cổ phần, chỉ cần có người đồng ý thu mua thì dù anh trai và ba anh có hợp lực thì anh cũng vẫn sẽ có được chức vụ Tổng giám đốc. Đương nhiên làm ăn phải có lời có lỗ, chỉ cần Quý Điền rơi vào tay anh, tin chắc với số tiền huê hồng từ cổ phần mà em nhận được cũng không ít hơn từ Lương Đình.”
Lâm An Mỵ lạnh nhạt như không quan tâm: “Nếu như chuyện xảy ra không như kế hoạch của anh thì số cổ phần trong tay của tôi không khác gì đồ bỏ sao?”
“Anh tin với năng lực phán đoán của em, vả lại không lẽ em trơ mắt nhìn tiền "sẽ" vào túi của em lại trôi vào túi kẻ khác! Chuyện cũ là lỗi của anh, cảm ơn em đã không tiết lộ chuyện đó với Lương Đình, nhưng chuyện lần này hai ta đều cùng có lợi không lẽ em lại bỏ qua!”
Lâm An Mỵ cười nhạt: “Đem bảng kế hoạch đến gặp tôi rồi nói sau!”
“Được rồi! Danh thiếp anh để lên bàn cho em, sau ba ngày anh sẽ đến tìm em.” Nói rồi anh ta, đặt danh thiếp lên bàn rồi rời đi!
Tiếng đóng cửa vang lên, Lâm An Mỵ nhìn chằm chằm vào tờ danh thiếp đặt trên bàn. Ích lợi như vậy thật sự khiến cô cảm thấy dao động. Nhưng mà không thể tuỳ tiện nhận lời, thương trường như chiến trường.
Được Lương Đình chỉ dẫn bao nhiêu năm nay cô vẫn luôn phải khắc cốt ghi tâm câu nói của Jim Cramer:
“Trong chớp mắt thị trường có thể cướp đi mọi thứ của bạn!”
--- ----
Ngây người cả ngày, chớp mắt một cái trời đã tối. Lâm An Mỵ hưởng thu đãi ngộ phục vụ từ mấy cô ý tá "chân dài".
Cô cũng được xem là một người cuồng cái đẹp, không cần biết là trai đẹp hay gái đẹp, chỉ cần khiến cô bổ mắt là được. Liếc ngang liếc dọc, dù cô đang nằm trong phòng bệnh chán ngắc nhưng vẫn "nghe ra mùi" bác sỹ đẹp trai, y tá xinh gái, xứng đôi quá trời còn gì.
Mặc cho trí tưởng tượng phong phú của cô bay càng cao càng xa, Lương Đình ưu nhã bước vào phòng bệnh của cô. Nhìn bộ mặt đam mê "nữ sắc" của cô, Lương Đình xì mũi coi thường: “Bỏ cái bộ mặt ghê tởm của em xuống đi! Ghê chết đi được!”
Cô liếc anh ta một cái, sau đó tiếp tục ngắm y tá đáng yêu của mình.
Lương Đình bực bội nhíu mày: “Lão già họ Quý thật đúng là quá đáng, hại em vào bệnh viện. Có biết mấy việc vặt vãnh bình thường Alice còn không đảm nhận nổi huống chi là chức Tổng giám đốc.”
Lâm An Mỵ chớp chớp mắt đáng yêu nhìn anh ta: “Anh đang có ý khen em à?”
Y tá sau khi làm xong nhiệm vụ của mình liền rời đi. Lương Đình cũng không cố kỵ nữa, anh ta lao lên sô pha nằm "chình ình" một đống, lười nhát nói: “Nhiệm vụ của anh hôm nay là báo cho em biết, anh đã thuê bác sỹ riêng cho em rồi!”
Cô bĩu môi xem thường: “Người keo kiệt như anh lại bỏ tiền thuê bác sỹ riêng cho em? Trừ phi là miễn phí!”
“Sao em lại nghĩ anh như thế chứ? Không thấy anh đối với em quá tốt sao?”
“Xuỳ, em đây vào bệnh viện không ai giúp anh làm việc chứ gì!”
“Đừng nghĩ xấu đi lý tưởng cao đẹp của amh chứ!”
“Anh cũng có lý tưởng cao đẹp sao?”
“Bác sỹ này là mỹ nam ấy nhé!”
“Xuỳ, trai đẹp anh giới thiệu có ai bình thường đâu chứ!”
“Này đừng vội kết luận chứ! Em nhìn lại xem, em cũng đã sắp 30 tuổi tới nơi...” Lương Đình chưa nói hết một cái gối đầu đập thẳng vào mặt anh.
“Anh mới sắp ba mươi!!! Em là hai mươi sáu tuổi sáu tháng rõ chưa hả?” Đối với phụ nữ, không nên nói họ già, mập và không có mắt thẩm mĩ. Trừ phi tâm trạng cô ấy vô cùng tốt nếu không thì bạn rơi vào sổ đen của họ là cái chắc.
“Được được em mới hơn hai mươi lăm tuổi ấy nhỉ?”
“Ừk.”
Điện thoại của Lương Đình vang lên âm báo tin nhắn, anh ta nhắn trả lời. Sau đó cười cười nói: “Đến rồi, đến rồi!”
Tiếng gõ mở cửa vang lên, Lâm An Mỵ nghiêng đầu nhìn theo hướng cửa phòng chăm chú theo dõi.
Cô nuốt nước miếng, hồi hộp quan sát. Người đàn ông bước vào có dáng người khá cao, nhìn qua khá nho nhã chứ không có cảm giác thô kệch cũng không có cảm giác yếu đuối. Giữa người với người có sự khác biệt rõ rệt nhất là khí chất. Anh ta chính là loại người có khí chất, nhìn bóng lưng cũng đủ khiến con gái bị mê hoặc.
Chậc, chậc... Cô âm thầm tặc lưỡi, một cái bóng lưng đã rung động lòng người thế kia gương mặt chắc không đến nỗi tệ. Lương Đình bĩu môi, tên đó chỉ đẹp mắt xíu thôi mà.
Trình Duệ có xuất thân tốt, gia đình cũng rất trọng quy tắc nên từ nhỏ anh đã được dạy bảo cực kỳ nghiêm khắc, từng cử chỉ ưu nhã lễ độ đã ăn sâu vào máu của anh nên càng tạo thêm cho anh khí chất nổi bật. Dù là mở cửa cũng khiến cho người ta cảm thấy bị mê hoặc.
Lâm An Mỵ không dám thở mạnh nhìn chằm chằm từng cử chỉ của người đàn ông mặc áo blue trắng, đồng tử của cô hơi giãn ra vì ngạc nhiên đến ngây người. Anh ta mặc áo bleu trắng, dáng thon dài cao ngất, hai chân thon dài, An Mỵ chẹp chẹp nước miếng. Chân thật dài a~ Vai rộng eo thon a~ Mỹ nam sao!? Không phải là nam thần ấy chứ!
Trình Duệ trên mặc vẫn còn đeo khẩu trang, lạnh nhạt đi vào, hai mắt anh lia qua cô gái đang ngồi ngốc trên giường, đôi mắt cô ấy nhìn anh chằm chằm như tia laze quét qua quét lại trên người anh. Cảm giác cứ như sắp "trần trụi" đối mặt với ánh mắt ấy khiến anh co giật khoé miệng. Cảm giác mãnh liệt cứ như là sắp bị cô mang ra "lột sạch" từ trên xuống dưới, nếu những cô gái khát mong muốn leo lên giường của anh thì anh nghĩ cô gái trước mắt này chỉ đơn thuần muốn "lột sạch" anh để ngắm.
Cảm giác kì lạ cứ lẩn quẩn trong lòng anh, đôi mắt kia rõ ràng là nhìn anh chằm chằm rất không có lịch sự, nhưng mà anh lại thấy nó dễ chịu hơn ánh mắt của y tá trong bệnh viện. Ánh mắt cô lộ liễu, tràn đầy cảm giác thưởng thức nhưng cũng có chút gì đó như là "sạch sẽ", thuần khiết.
Lương Đình chợp nhận thấy không khí có gì đó kì lạ, con ngươi liếc qua liếc lại giữa Lâm An Mỵ và Trình Duệ. Anh ta cười trộm trong lòng, thật đúng là duyên phận. Lần đầu đã giao mắt tình cảm thế này chắc chắn lần này sẽ thành đôi.
Tim của Bác sỹ Trình đột nhiên rung lên một cái, chợt nhận ra là suy nghĩ của anh chợt trống rỗng suốt 30 giây, đây là kỉ lục từ trước đến nay chưa từng có trong anh. Anh nhíu mày, cởi khẩu trang y tế trên mặt ra.
Lần này Lâm An Mỵ mới thực sự sững sờ, cô hít một ngụm khí lạnh.
Khuôn mặt của anh ta hoàn toàn điển trai ngoài sức tưởng tượng, gương mặt trắng mịn cứ như nam minh tinh của giớ giả trí vậy. Sự lạnh nhạt ưu nhã, gương mặt mỹ nam, dáng người cứ như nam người mẫu, khí chất bất phàm tập hợp tất cả điểm trên anh ta thật sự là nam thần trong mắt mọi thiếu nữ.
Lâm An Mỵ cảm thấy lòng cô cứ như đang nở hoa vậy. Cảm giác cứ như gặp được thần tượng trên TV đang xuất hiện trước mắt, cực kì kích động trong lòng. Cô cảm thấy nếu anh ta cười rộ lên một cái cô có bị kích động đến ngất không nhỉ?
Lương Đình nhìn cảnh tượng "sét đánh" trước mắt, cảm thấy cực kỳ chướng mắt, bắt đầu phá đám: “Khụ Khụ!” Anh ta phải thức tỉnh hai người đang tự chìm đắm trong viễn tưởng kia. Xuỳ, đừng tưởng anh ta không nhìn ra Lâm An Mỵ đang kích động muốn chết, cứ như hoa si nhỏ đối với nam thần, đừng tưởng anh ta không nhận ra, Trình Duệ đang giả bộ bình tĩnh, hai tay cũng cứng đơ của lên rồi, cứ như lần đầu tiên quen bạn gái không bằng!... Qủa thật là cậu ta chưa từng quen bạn gái, xuýt nữa anh quên mất.
Tiếng ho của Lương Đình kéo Lâm An Mỵ khỏi sự kích động và sôi trào đang bủa vây trong lòng. Xấu hổ cụp mắt xuống không dám nhìn nữa.
Trình Duệ cũng bình tĩnh hơn, ánh mắt liếc về phía Lương Đình, bước chân cũng di chuyển về phía anh ta.
Lương Đình tươi cười đứng dậy đến ôm bả vai Trình Duệ, hai người đang ông dùng ha đấm tay chào hỏi đối phương, cả hai đều tươi cười thân thiết.
Lương Đình sau khi cháo hỏ xong thì quay sang giớ thiệu với cô: “Army, đây là Vincent. Anh ta sau này sẽ là bác sỹ riêng cho em, có gì cứ gọi cho anh ta.” Sau đó anh ta quay sang nói với Trình Duệ: “Vincent, Army giống như em gái ruột của tôi cho nên cậu nhất định phải chăm sóc nó cho tốt. Tiền của tôi còn chờ con bé giúp tôi kiếm về, cậu phải đảm bảo nó khoẻ như trâu.”
Trình Duệ lạnh nhạt gạt bàn tay đang ở trên vai mình vỗ vỗ cười nhạt: “Cậu lo cho bệnh "trĩ" của cậu trước đi!”
Lương Đình liếc xéo anh, hừ một tiếng khinh bỉ.
Đáy lòng Lâm An Mỵ có cái gì đó vỡ nát. Má nó!!!
Sao này cô sẽ không tin Lương Đình cho cô gặp trai đẹp nữa. Nam thần gì chứ, ưu nhã lễ độ gì chứ!? Hình tượng nam thần trong lòng cô sụp đổ.
Oa~~aaaaaa *KHÓC LỚN*
Gặp phải kẻ độc miệng á.
--- ------ ---------
Review:
Trình Duệ: “Nói thật mông cô quá lép!”
Lâm An Mỵ: “Tại sao anh biết chứ?”
Trình Duệ: “À, hôm trước tôi tiêm thuốc cho cô!”
Lâm An Mỵ: “Mông lép liên qua đến anh à, liên quan đến gia đình, nhân sinh của anh à? Mông lép thì thì chứ! Tôi mông lép thì sao chứ? Liên quan cái khỉ gì tới anh?” *Hét lớn*
Trình Duệ: “Không liên quan. Nhưng mà cô không phải lo, tnhinf màu sắc làn da ở đó cho thấy nó khá mền mịn, nhẵn nhịu, chắc là xúc cảm rất tốt!”
Lâm An Mỵ: “BIẾN THÁI!!!!!!!!!!!!!!!!”
Tác giả :
Lâm Mỵ Mỵ