Duyên Nợ Đào Hoa (Đào Hoa Trái)
Chương 46
Hồ ly tự cho là phong lưu mà khoác trường bào nhất kiện bạch sắc, thu hai cái lỗ tai hồ ly lại, mái tóc màu bạch kim biến thành màu đen, nhẹ nhàng che chắn ở trước người Hoành Văn.
Cũng không phải là bản tiên quân cố ý hà khắc với nó, không cần nói đến Hoành Văn, chính bản tiên quân đây đơn giản động tay một cái cũng có thể đem đạo hạnh ngàn năm của nó huỷ ngay trong chớp mắt, nó tới đây một chuyến, thật sự là không cần thiết.
Tri phủ giận dữ, công đường đại loạn, Đan Thành Lăng nheo mắt lại nhìn hồ ly: “Các hạ tựa hồ là một vị cố nhân.” Hồ ly lạnh lùng đứng im, một lát lại nói: “Đan tướng quân lúc này nghiêm hình bức cung, vu oan công tử nhà ta giết người, hết sức buồn cười, Đan tướng quân trên người sát hại không biết bao nhiêu tính mạng, lại không thấy có người nào bắt hắn.”
Ánh mắt hồ ly u mịch, từ trên người nha dịch đến tri phủ xẹt qua từng người một, tiếp tục lãnh đạm nói: “Cái khác không nói, gần đây Đan tướng quân cùng vị Mộ công tử kia, ở Đông quận, lại lấy một mạng người. Các ngươi có biết hay không, hiện giờ Lô Dương thành của các ngươi bốn bề thọ địch, hai cổ đại quân tiếp cận, nguyên nhân là gì?”
Lại liếc nhìn bọn nha dịch cùng tri phủ, khoé mắt hơi hướng về phía Đan Thành Lăng.”Vị Đan tướng quân trên công đường đây, vì cứu vị Mộ công tử bị triều đình truy nã kia, ẩn thân vào Đông quận Vương phủ, giết Tam công tử Lý Tư Minh của Đông quận Vương, cho nên Đông quận mới liên hợp với triều đình, tụ hợp đại quân, thẳng bức Lô Dương. Đáng thương cho đám phàm phu ngu xuẩn các ngươi, lại phải vì ân oán tư dục giết người của Đan Thành lăng mà phải trả giá lại bằng vô số tính mạng.”
Bọn nha dịch sắc mặt lộ vẻ kinh hoàng, tri phủ run rẩy cầm kinh đường mộc trong tay đập xuống một cái: “Lớn~~ lớn mật! Lại, lại dám buôn lời bẩn thỉu, nói xấu đại tướng quân ~~”
Hồ ly miệt nhiên (*khinh thường cho rằng mình đúng) nói: “Nói xấu? Vậy ngươi trực tiếp đi mà hỏi Đan Thành Lăng xem, hoặc đợi khi đại quân của Đông quận đến Lô Dương thành, rồi hỏi lại thử xem.”
Hồ ly vậy mà lại cơ trí, biết vén mở nội tình của Đan Thành Lăng, làm tán loạn dân tâm.
Đan Thành Lăng sắc mặt bất động, nheo hai mắt lại nói: “Các hạ ngày ấy sau khi trở về, lớn nhỏ trong động, có nhặt lấy mảnh vụn xương cốt còn lại không?”
Hai mắt hồ ly thoáng chốc hằn đỏ.
Lửa hận hừng hực.
Âm phong mãnh liệt, quỷ vân (*mây mờ ảo u ám) bỗng nhiên nâng lên, mái tóc đen của hồ ly cứ bay lên, hiện ra nguyên sắc ngân bạch, một đôi tai hồ ly lập tức mọc ra.
Bọn nha dịch cùng tri phủ kêu to chạy đi, chụm lại thành một đống. Hồ ly lạnh lùng nói: “Phàm phu, ngươi sát thương tính mạng lớn nhỏ cả động của ta, ta hôm nay nhất định phải đòi lại nợ máu này!”
Đan Thành Lăng đứng dậy cười to, rút ra đao thép sáng như tuyết: “Con yêu nghiệt nhà ngươi rốt cuộc cũng hiện nguyên hình, ngày ấy sơ ý bị ngươi nắm được sơ hở, xem ta hôm nay bằng bất cứ giá nào cũng quyết bắt nghiệt súc ngươi!”
Ta kéo Hoành Văn lui về phía sau hai bước, đứng ở ngoài nguồn gió, Đan Thành Lăng là một giới phàm phu, đánh với hồ ly không chiếm được lợi thế. Bản tiên quân ngồi trên núi xem cuộc chiến, Đan Thành lăng ngay tại nơi này nếu bị hồ ly xé tan xác, đi đời nhà ma, Ngọc Đế hẳn là sẽ không trách ta. Nhưng hồ ly giết Đan Thành Lăng, có thể hay không gánh lấy một cái tội danh giết thần tiên? Cho dù không phải là giết thần tiên, nhưng lại sát hại tính mạng phàm nhân, ngày khác muốn thành tiên, cũng là khó càng thêm khó. Bản tiên quân có cần đưa tay ra ngăn cuộc chiến này lại hay không?
Hoành Văn cũng đã lo lắng thay hồ ly, trầm giọng nói: “Chi bằng cứ ngăn cuộc chiến này lại trước đi, nếu ngộ thương người vô tội có chút không tốt. Hơn nữa Tuyên Ly nếu làm Đan Thành Lăng bị thương, e rằng phải gánh tội danh gì thì sao.”
Ta nói: “Ta đây đi ngăn trận chiến này lại, ngươi đứng đây, đừng có động thủ đó.”
Hoành Văn khẽ mỉm cười, ta buông tay hắn ra, đang muốn thi pháp, trên không mơ hồ truyến xuống một thanh âm: “Tống Dao Nguyên Quân, Tống Dao Nguyên Quân, Hoành Văn Thanh Quân ——” (^0^)
Thanh âm này, không phải là của Mệnh Cách sao?!
Bản tiên quân giống như hạn hán lâu ngày gặp được một trận mưa vui sướng ngẩng đầu lên, Mệnh Cách Tinh Quân đang ẩn trong mấy đạo kim quang thanh âm nhanh nhẹn nói: “Tống Dao Nguyên Quân, mau mau tách Đan Thành Lăng và hồ tinh ra!! Không được để họ đánh nhau nữa!! Thiên mệnh đều có an bài!”
X~ (*hờ, lại là lời chửi bậy của ảnh), lúc này mới lôi thiên mệnh ra nói, mấy ngày này bản tiên quân ngày ngóng đêm mong, thiên mệnh ở chỗ nào hả!
Nhưng trên trời dưới đất, ý chỉ của Ngọc Đế là lớn nhất. Ta ngự quang nổi lên, ở giữa không trung vung tay áo, tiên phong dữ dội, thổi tan yêu vân (*mây có yêu khí) của hồ ly, lại hạ xuống một đạo tiên thiểm tách hai người ra, bức hồ ly hiện ra nguyên hình, đưa tay túm lấy cổ nó, giấu đi.
Xa xa trên đỉnh núi ngoài thành Lô Dương, Hoành Văn đã đợi ở sườn núi. Ta buông hồ ly ra, nó không cam tâm mà biến thành hình người, vẻ mặt bi phẫn, cúi đầu không nói.
Hoành Văn nhẹ nhàng nói: “Ta biết Đan Thành Lăng sát thương một động lớn nhỏ của ngươi, ngươi rất muốn giết hắn báo thù. Nhưng ngươi nếu muốn tu tiên, thì không nên đả thương tính mạng con người. Kết quả của Đan Thành Lăng ngoài thiên mệnh an bài ra, ngươi lúc này không thể đả thương hắn, cho nên Tống Dao Nguyên Quân mới đi ngăn ngươi lại. Mong ngươi có thể thông cảm, đừng trách chúng ta.”
Hồ ly vẫn đang cúi đầu, hai cái lỗ tai cũng bi phẫn mà cụp xuống.
Hoành Văn lại nói: “Hôm nay ở trên công đường phải đa tạ ngươi, thật ra ta và Tống Dao Nguyên Quân có thể ứng phó việc này, ngươi vốn không nên liều lĩnh nguy hiểm như vậy.”
Hồ ly ngẩng đầu hai mắt nhìn Hoành Văn thấp giọng nói: “Ta biết Thanh Quân tiên thuật cao thâm, kỳ thật không cần ta cứu. Nhưng thỉnh Thanh Quân nhớ kỹ, cho dù đạo hạnh thấp kém của Tuyên Ly không đủ để chống đỡ được gì, nhưng một khi Thanh Quân gặp phiền toái, ta nhất định sẽ xuất hiện. Đây là tấm lòng mà ta dành cho Thanh Quân.”
Tình ý trong lời nói dày đặt khiến bản tiên quân hàm răng bản tiên quân tê lại.
Hồ ly tình cảm nồng nàn kèm theo xúc động tiếp tục nói: “Có thể ở trong mắt của các tiên quân, yêu tinh so với cái gì cũng không bằng, ngay cả phàm nhân giết chết yêu tinh cũng được cho là công đức, còn yêu tinh sát thương phàm nhân cũng là tội không thể tha thứ. Nhưng ta dù chỉ có một cái mạng nhỏ bé không đáng kể này cùng yêu pháp cùng nông cạn, ta vẫn muốn cả đời bảo hộ người, ta dù có bị tan thành tro bụi mây khói vẫn luôn muốn bảo hộ người......”
Bản tiên quân hít một hơi khí lạnh chặn lại câu chuyện của hắn: “Tâm ý của ngươi, Thanh Quân nhất định hiểu được. Nhưng ngươi cũng phải biết, hai cái lỗ tai trên đầu dựng thẳng lên mà nghe cái vị ở trên trời kia là Mệnh Cách Tinh Quân. Ngươi nên đoạn tuyệt tình ý với Hoành Văn Thanh Quân nếu không bị thiên đình biết được, cũng không phải một mình ngươi biến thành tro bụi thì xong xuôi mọi việc, không muốn liên lụy Thanh Quân thì tìm ngày khác nói sau.”
Hồ ly đôi tai run rẩy ngẩng đầu lên, lại cúi đầu nói: “Vậy ta đi trước, không chậm trễ các vị tiên quân.” Rồi nhìn Hoành Văn thật lâu, khiến cho lông tơ trên người bản tiên quân dựng hết cả lên, mới hoá thành làn gió đi mất.
Cũng không phải là bản tiên quân cố ý hà khắc với nó, không cần nói đến Hoành Văn, chính bản tiên quân đây đơn giản động tay một cái cũng có thể đem đạo hạnh ngàn năm của nó huỷ ngay trong chớp mắt, nó tới đây một chuyến, thật sự là không cần thiết.
Tri phủ giận dữ, công đường đại loạn, Đan Thành Lăng nheo mắt lại nhìn hồ ly: “Các hạ tựa hồ là một vị cố nhân.” Hồ ly lạnh lùng đứng im, một lát lại nói: “Đan tướng quân lúc này nghiêm hình bức cung, vu oan công tử nhà ta giết người, hết sức buồn cười, Đan tướng quân trên người sát hại không biết bao nhiêu tính mạng, lại không thấy có người nào bắt hắn.”
Ánh mắt hồ ly u mịch, từ trên người nha dịch đến tri phủ xẹt qua từng người một, tiếp tục lãnh đạm nói: “Cái khác không nói, gần đây Đan tướng quân cùng vị Mộ công tử kia, ở Đông quận, lại lấy một mạng người. Các ngươi có biết hay không, hiện giờ Lô Dương thành của các ngươi bốn bề thọ địch, hai cổ đại quân tiếp cận, nguyên nhân là gì?”
Lại liếc nhìn bọn nha dịch cùng tri phủ, khoé mắt hơi hướng về phía Đan Thành Lăng.”Vị Đan tướng quân trên công đường đây, vì cứu vị Mộ công tử bị triều đình truy nã kia, ẩn thân vào Đông quận Vương phủ, giết Tam công tử Lý Tư Minh của Đông quận Vương, cho nên Đông quận mới liên hợp với triều đình, tụ hợp đại quân, thẳng bức Lô Dương. Đáng thương cho đám phàm phu ngu xuẩn các ngươi, lại phải vì ân oán tư dục giết người của Đan Thành lăng mà phải trả giá lại bằng vô số tính mạng.”
Bọn nha dịch sắc mặt lộ vẻ kinh hoàng, tri phủ run rẩy cầm kinh đường mộc trong tay đập xuống một cái: “Lớn~~ lớn mật! Lại, lại dám buôn lời bẩn thỉu, nói xấu đại tướng quân ~~”
Hồ ly miệt nhiên (*khinh thường cho rằng mình đúng) nói: “Nói xấu? Vậy ngươi trực tiếp đi mà hỏi Đan Thành Lăng xem, hoặc đợi khi đại quân của Đông quận đến Lô Dương thành, rồi hỏi lại thử xem.”
Hồ ly vậy mà lại cơ trí, biết vén mở nội tình của Đan Thành Lăng, làm tán loạn dân tâm.
Đan Thành Lăng sắc mặt bất động, nheo hai mắt lại nói: “Các hạ ngày ấy sau khi trở về, lớn nhỏ trong động, có nhặt lấy mảnh vụn xương cốt còn lại không?”
Hai mắt hồ ly thoáng chốc hằn đỏ.
Lửa hận hừng hực.
Âm phong mãnh liệt, quỷ vân (*mây mờ ảo u ám) bỗng nhiên nâng lên, mái tóc đen của hồ ly cứ bay lên, hiện ra nguyên sắc ngân bạch, một đôi tai hồ ly lập tức mọc ra.
Bọn nha dịch cùng tri phủ kêu to chạy đi, chụm lại thành một đống. Hồ ly lạnh lùng nói: “Phàm phu, ngươi sát thương tính mạng lớn nhỏ cả động của ta, ta hôm nay nhất định phải đòi lại nợ máu này!”
Đan Thành Lăng đứng dậy cười to, rút ra đao thép sáng như tuyết: “Con yêu nghiệt nhà ngươi rốt cuộc cũng hiện nguyên hình, ngày ấy sơ ý bị ngươi nắm được sơ hở, xem ta hôm nay bằng bất cứ giá nào cũng quyết bắt nghiệt súc ngươi!”
Ta kéo Hoành Văn lui về phía sau hai bước, đứng ở ngoài nguồn gió, Đan Thành Lăng là một giới phàm phu, đánh với hồ ly không chiếm được lợi thế. Bản tiên quân ngồi trên núi xem cuộc chiến, Đan Thành lăng ngay tại nơi này nếu bị hồ ly xé tan xác, đi đời nhà ma, Ngọc Đế hẳn là sẽ không trách ta. Nhưng hồ ly giết Đan Thành Lăng, có thể hay không gánh lấy một cái tội danh giết thần tiên? Cho dù không phải là giết thần tiên, nhưng lại sát hại tính mạng phàm nhân, ngày khác muốn thành tiên, cũng là khó càng thêm khó. Bản tiên quân có cần đưa tay ra ngăn cuộc chiến này lại hay không?
Hoành Văn cũng đã lo lắng thay hồ ly, trầm giọng nói: “Chi bằng cứ ngăn cuộc chiến này lại trước đi, nếu ngộ thương người vô tội có chút không tốt. Hơn nữa Tuyên Ly nếu làm Đan Thành Lăng bị thương, e rằng phải gánh tội danh gì thì sao.”
Ta nói: “Ta đây đi ngăn trận chiến này lại, ngươi đứng đây, đừng có động thủ đó.”
Hoành Văn khẽ mỉm cười, ta buông tay hắn ra, đang muốn thi pháp, trên không mơ hồ truyến xuống một thanh âm: “Tống Dao Nguyên Quân, Tống Dao Nguyên Quân, Hoành Văn Thanh Quân ——” (^0^)
Thanh âm này, không phải là của Mệnh Cách sao?!
Bản tiên quân giống như hạn hán lâu ngày gặp được một trận mưa vui sướng ngẩng đầu lên, Mệnh Cách Tinh Quân đang ẩn trong mấy đạo kim quang thanh âm nhanh nhẹn nói: “Tống Dao Nguyên Quân, mau mau tách Đan Thành Lăng và hồ tinh ra!! Không được để họ đánh nhau nữa!! Thiên mệnh đều có an bài!”
X~ (*hờ, lại là lời chửi bậy của ảnh), lúc này mới lôi thiên mệnh ra nói, mấy ngày này bản tiên quân ngày ngóng đêm mong, thiên mệnh ở chỗ nào hả!
Nhưng trên trời dưới đất, ý chỉ của Ngọc Đế là lớn nhất. Ta ngự quang nổi lên, ở giữa không trung vung tay áo, tiên phong dữ dội, thổi tan yêu vân (*mây có yêu khí) của hồ ly, lại hạ xuống một đạo tiên thiểm tách hai người ra, bức hồ ly hiện ra nguyên hình, đưa tay túm lấy cổ nó, giấu đi.
Xa xa trên đỉnh núi ngoài thành Lô Dương, Hoành Văn đã đợi ở sườn núi. Ta buông hồ ly ra, nó không cam tâm mà biến thành hình người, vẻ mặt bi phẫn, cúi đầu không nói.
Hoành Văn nhẹ nhàng nói: “Ta biết Đan Thành Lăng sát thương một động lớn nhỏ của ngươi, ngươi rất muốn giết hắn báo thù. Nhưng ngươi nếu muốn tu tiên, thì không nên đả thương tính mạng con người. Kết quả của Đan Thành Lăng ngoài thiên mệnh an bài ra, ngươi lúc này không thể đả thương hắn, cho nên Tống Dao Nguyên Quân mới đi ngăn ngươi lại. Mong ngươi có thể thông cảm, đừng trách chúng ta.”
Hồ ly vẫn đang cúi đầu, hai cái lỗ tai cũng bi phẫn mà cụp xuống.
Hoành Văn lại nói: “Hôm nay ở trên công đường phải đa tạ ngươi, thật ra ta và Tống Dao Nguyên Quân có thể ứng phó việc này, ngươi vốn không nên liều lĩnh nguy hiểm như vậy.”
Hồ ly ngẩng đầu hai mắt nhìn Hoành Văn thấp giọng nói: “Ta biết Thanh Quân tiên thuật cao thâm, kỳ thật không cần ta cứu. Nhưng thỉnh Thanh Quân nhớ kỹ, cho dù đạo hạnh thấp kém của Tuyên Ly không đủ để chống đỡ được gì, nhưng một khi Thanh Quân gặp phiền toái, ta nhất định sẽ xuất hiện. Đây là tấm lòng mà ta dành cho Thanh Quân.”
Tình ý trong lời nói dày đặt khiến bản tiên quân hàm răng bản tiên quân tê lại.
Hồ ly tình cảm nồng nàn kèm theo xúc động tiếp tục nói: “Có thể ở trong mắt của các tiên quân, yêu tinh so với cái gì cũng không bằng, ngay cả phàm nhân giết chết yêu tinh cũng được cho là công đức, còn yêu tinh sát thương phàm nhân cũng là tội không thể tha thứ. Nhưng ta dù chỉ có một cái mạng nhỏ bé không đáng kể này cùng yêu pháp cùng nông cạn, ta vẫn muốn cả đời bảo hộ người, ta dù có bị tan thành tro bụi mây khói vẫn luôn muốn bảo hộ người......”
Bản tiên quân hít một hơi khí lạnh chặn lại câu chuyện của hắn: “Tâm ý của ngươi, Thanh Quân nhất định hiểu được. Nhưng ngươi cũng phải biết, hai cái lỗ tai trên đầu dựng thẳng lên mà nghe cái vị ở trên trời kia là Mệnh Cách Tinh Quân. Ngươi nên đoạn tuyệt tình ý với Hoành Văn Thanh Quân nếu không bị thiên đình biết được, cũng không phải một mình ngươi biến thành tro bụi thì xong xuôi mọi việc, không muốn liên lụy Thanh Quân thì tìm ngày khác nói sau.”
Hồ ly đôi tai run rẩy ngẩng đầu lên, lại cúi đầu nói: “Vậy ta đi trước, không chậm trễ các vị tiên quân.” Rồi nhìn Hoành Văn thật lâu, khiến cho lông tơ trên người bản tiên quân dựng hết cả lên, mới hoá thành làn gió đi mất.
Tác giả :
Đại Phong Quát