Duyên Nợ Đào Hoa (Đào Hoa Trái)
Chương 17
Ngày thứ hai sắc trời âm u, gió hiu hiu có phần se lạnh, ta e cả ngày cứ ở trong phòng suốt sẽ không tốt cho Thiên Xu, nên cùng hắn ở trong hàm viện hít thở không khí trong lành. Mấy tiểu nha hoàn thật lanh trí, Lạc Nguyệt bê một bộ cờ đến, bản tiên quân cùng Mộ Nhược Ngôn đánh cờ ở trên thạch bàn.
Hai ván ba ván, buồn tẻ vô vị.
Cái gọi là thú vui khi chơi cờ, chính là muốn cùng đối phương cảm nhận được sự được mất trong một hai quân cờ này, cục diện ba phần hai phần ngươi tranh ta đoạt. Ngươi vui ta giận, ngươi dào dạt đắc ý ta cười lạnh u mịch, khi đó liền trở nên bối rối lo lắng trước cục diện như thế, mồ hôi lạnh lã chã rơi xuống, do dự chần chứ khó mà đi nước kế tiếp, đấy chính là thú vui của việc chơi cờ.
Nhưng Mộ Nhược Ngôn chơi cờ, mặt không chút biến đổi. Ngươi ăn hắn một quân cờ, hắn không chút lay động; hắn ăn ta một quân cờ, vẫn không chút dao động. Thắng thua mà gương mặt vẫn không có biểu hiện gì khác, bản tiên quân vô cùng bực mình.
Năm đó khi ở thiên đình, bản tiên quân cũng từng đợi Thiên Xu Tinh Quân chơi mấy ván cờ, vẻ mặt lúc ấy thật không phải như bây giờ, ngươi dồn hắn vào đường cùng, hắn cũng nhíu mày lại, trầm ngâm suy tính; khi ta bước vào trong, nét mặt hắn mặc dù không tỏ ra thích thú, nhưng từ ánh mắt đến đôi mày, lại mang theo vài phần tiếu ý. Dù không nhiều lắm, lúc nào cũng chỉ có chút hỉ nộ. So với như bây giờ, dường như bức tượng gỗ Mộ Nhược Ngôn và Thiên Xu năm đó không hề giống nhau chút nào.
Ta còn nhớ rõ, có một lần ngẫu ngộ ở chỗ Nam Cực Tiên Ông, bản tiên quân cùng Thiên Xu đánh cờ, ván cờ ấy ta đặc biệt không được như ý, khắp nơi đều bị quản chế, đem hết bản lãnh trong người ra mà cũng không thay đổi được cục diện, đành phải u sầu mà hạ quân cờ xuống, thổn thức nhận thua. Trong ngón tay Thiên Xu lúc ấy vẫn còn mang theo một quân cờ trắng nhẹ nhàng đặt xuống bàn cờ, nghe thấy ta nhận thua, khẽ mỉm cười, ngón tay thon dài nhặt những quân cờ trên bàn cho vào một cái hũ. Thiên Xu Tinh Quân bình thường thanh lãnh, vậy mà khi cười, thật không hề thấy rõ nét lạnh lùng.
Ta nhìn Mộ Nhược Ngôn hiện đang ở trước mặt, Thiên Xu chuyển thế một lần, ngay cả chút hơi ấm trên người cũng không có. Mộ Nhược Ngôn hôm nay vẫn có bộ dạng như thường ngày, mặc dù ôn hoà, nhưng vẫn lộ ra nét lạnh lùng.
Mộ Nhược Ngôn đưa đôi mắt thanh thấu (*trong veo thấu đáo) lên nhìn ta, ta nghĩ đến thất thần, vừa bị hắn nhìn thấy có chút hoảng hốt, một lát mới giật mình hiểu ra, vội ngượng ngùng cười nói: “Tinh thần lại để đâu đâu, quên mất đến nước đi của mình.” Rồi thuận tay đặt quân cờ trong tay xuống, thần sắc Mộ Nhược Ngôn rốt cuộc lại thay đổi, “quân cờ của Lý công tử là quân trắng, như thế nào lại đánh ra quân đen?”
Gương mặt ta chợt nóng ran, vừa rồi ăn mấy quân cờ của Mộ Nhược Ngôn, khi thu cờ chỉ lo nhìn nét mặt hắn, không lưu ý đến nỗi thần trí bay đi đâu mất, trong tay vẫn còn cầm một quân đen, vừa rồi cứ hồ đồ mà đặt xuống. Nhặt lên lại, càng tỏ ra ngượng ngùng, “Mơ màng, mơ màng.”
Chỉ nghe thấy xa xa có tiếng người từ tốn nói: “Không phải mơ màng, mà là khi nhàn nhã ngắm hoa đến gió cũng phải say.”
Bản tiên quân ho khan một tiếng, thấy có một thân ảnh vận thanh sam từ con đường nhỏ đang tiến vào trong viện, nha hoàn nói: “Thiếu gia, Triệu tiên sinh đến đây.”
Nói thừa, Triệu tiên sinh giờ đã đứng ở trước mặt thiếu gia ta, thiếu gia ta sao có thể không biết hắn đến đây?
“Triệu tiên sinh” liền chắp tay với bản tiên quân, thật khách khí mà nói: “Mạo muội đến thăm, đường đột nhập viện, mong Tam công tử chớ trách.” Ta cũng đành chắp tay đáp lại, “Triệu tiên sinh quá khách khí, hôm nay có thể được tiên sinh đến thăm, cầu còn không được.”
Hoành Văn hôm nay đến đây, nhất định là nén không được tính hiếu kỳ nên đến xem biểu hiện của Thiên Xu Tinh Quân.
Bản tiên quân phất tay ra lệnh cho những người thị hầu bên cạnh lui xuống, quả nhiên Hoành Văn bây giờ đang giả vờ không biết gì, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn người trước mặt, đương nhiên là nhìn mộ Nhược Ngôn, Mộ Nhược Ngôn đứng lên, ta lại ho khan một tiếng, “Nhược Ngôn, vị này chính là Triệu tiên sinh. Triệu tiên sinh, đây là.....”
Hoành Văn vô cùng khách khí nhìn Thiên Xu và chắp tay: “Tại hạ Triệu Hoành, là mạc trọng của Vương phủ. Vừa nãy tự tiện xông vào, quấy rầy kỳ nhã (*hứng thú chơi cờ) của Ngôn công tử, mong Ngôn công tử chớ trách.” Đôi mắt tựa như mỉm cười chăm chú nhìn Thiên Xu.
Mộ Nhược Ngôn chắp tay thi lễ nói: “Triệu công tử quá khách khí, nếu công tử không chê, cứ gọi thẳng tại hạ là Nhược Ngôn được rồi, hai chữ công tử tại hạ vạn lần không đảm đương nổi.”
Hoành Văn thấy Thiên Xu vốn không có ác ý, nhưng tình cảnh của Thiên Xu lúc này, gặp người xa lạ trong lòng hắn chỉ có thể nói ra những câu bi thương như thế, Mộ Nhược Ngô ho nhẹ hai tiếng, hẳn là đã đem cơn ho khan cố sức nén lại nhưng không được, lại miễn cưỡng cười nói với Hoành Văn: “Có chút thất lễ, thật đáng chê cười.”
Hoành Văn nói: “Tại hạ là có chút việc nhỏ đến tìm Tam công tử, không quấy rầy Ngôn công tử nghỉ ngơi.” Rồi âm thầm kéo ống tay áo ta lôi đi, ta đi theo hắn ra ngoài độ khoảng mười bước, thấp giọng nói: “Ngươi sao lại đến đây.”
Hoành Văn ở ta bên tai nhẹ nhàng nói: “Nam Minh Đế Quân đã đến đây, giờ đang ở ngay tiền viện.”
Bản tiên quân kinh ngạc, “Hả?” Hoành Văn nói: “Xuỵt. Phải làm bộ không biết gì rồi đi ra tiền viện. Khí sắc của Thiên Xu không được tốt, ngươi trước hết hãy đưa hắn về phòng nghỉ ngơi chút đi.”
Ta lập tức quay trở lại, Mộ Nhược Ngôn đang thu cờ trên thạch bàn. Ta nói: “Ngươi về phòng đọc sách nghỉ ngơi một chút đi, cứ để cho hạ nhân thu cờ là được rồi.” Mộ Nhược Ngôn buông quân cờ nói: “Ta thu cũng được mà, cái gì cũng không làm, không khác gì phế nhân.”
Lời nói khiến trong lòng bản tiên quân có chút chua xót, đành phải để hắn ở trong viện, rồi cùng Hoành Văn vội vàng đi đến tiền viện.
Trên đường ta hỏi Hoành Văn: “Nam Minh Đế Quân sao lại cả gan như vậy, đường đường là đại tướng quân hàng đầu của Nam quận lại ngang nhiên đến Đông quận Vương phủ?”
Hoành Văn cười nói: “Đan tướng quân si tình lại có mưu lược, sao lại có thể làm chuyện ngu xuẩn như thế, ngươi xem thì sẽ biết.”
Tình hình tại tiền viện khiến cho bản tiên quân kinh hãi.
Có một đám chừng mười người ăn mặt thiếu thốn đứng xếp hàng ngay trên khoảng đất trống, tổng quản nội viện một tay chắp ở sau lưng, một tay vân vê sợi râu dê, bảo những người tại đây đi qua đi lại trước.
Những người này là gia đinh mới được tuyển chọn của Đông quận Vương phủ.
Trong đó có một thân ảnh cao lớn, mặc áo quần rách nát, hai chân mang hài rơm làm từ dây gai, người ấy chính là Nam Minh Đế Quân – Đan Thành Lăng.
Bản tiên quân từng tưởng tượng vô số tình huống mà Đan Thành Lăng lẻn vào Đông quận Vương phủ, Mệnh Cách lão nhân nói cho ta biết là hắn nửa đêm đến cướp Thiên Xu, ta cứ nghĩ thời điểm mà hắn xuất hiện ắt hẳn là lúc sắc trời tối đen, là lúc nguyệt hắc phong cao (*trăng mờ gió lớn). Trèo tường, phá cửa, chui ổ chó, thi triển khinh công dừng ở ngay trên đỉnh phòng rồi nhạ nhàng hạ xuống...... Tình huống nào cũng đều đã nghĩ qua, vạn lần lại không nghĩ đến hắn ban ngày ban mặt lại cam tâm hạ thấp thân phận bán mình vào làm gia đinh trong Đông quận Vương phủ.
Nam Minh Đế Quân thật đúng là một đế quân si tình.
Bản tiên quân thở dài.
Nam Minh Đế Quân cứ như vậy bán mình vào được đây, tổng quản Đông quận Vương phủ cứ như vậy mà thu nhận hắn vào.
Không biết hai con mắt của ổng mọc ra để làm gì.
Bộ dáng của Đan Thành Lăng so với lúc hắn còn là Nam Minh Đế Quân xem ra không có nhiều khác biệt. Thân cao hơn tám thước, thân hình hùng dũng oai vệ, hai hàng chân mày xếch lên, đôi mắt diều hâu tinh anh sáng hoắc. Dù trên mặt có nhiều vết ố bẩn, đầu tóc thì rối như ổ quạ, nhưng đứng trong đám người này vẫn giống như một con lợn rừng đứng giữa một đàn heo gầy, vừa nhìn là biết ngay không phải người bình thường. Người như thế sao lại có thể bán mình làm gia đinh.
Chẳng lẽ là do Mệnh Cách an bài?
Tổng quản lấy danh sách ra, bắt đầu phân phối ghi chép. Bản tiên quân chậm rãi bước đến, tổng quản lập tức khoanh tay khom người nói: “Tam công tử quý an.”
Mấy chữ Tam công tử vừa ra khỏi miệng, hai mắt Đan Thành Lăng lập tức sáng bén như dao quét ngang qua người bản tiên quân. Ta giả vờ không nhìn thấy, gật nhẹ đầu nói: “Đều là gia đinh mới nhập phủ sao?”
Tổng quản đáp phải, bản tiên quân bước chậm đến phía trước mọi người, giả vờ quan sát họ thật kỹ, ta bước chậm đến bên cạnh Đan Thành Lăng, do dự một lát, giả vờ quan sát, trong lòng ngẫm nghĩ. Nam Minh rơi vào trong tay bản tiên quân, vì để không phụ lòng Ngọc Đế giao phó, bản tiên quân đành phải phân công cho hắn đi làm chuyện gì thấp hèn một chút, để cho hắn nhìn thấy Thiên Xu cũng không thể nào chạm vào được, hai người cùng nhau chịu dày vò.
Chẻ củi, nhóm lửa, trông cửa những công việc như thế thì thường ngày không thể vào trong hàm viện được, Nam Minh uy mãnh như vậy, không thể làm một gã sai vặt được, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một cách là phân công cho hắn vào trong viện của ta, gặp mặt nhân tình.
Ta suy tính xong, liền nói với tổng quản bên cạnh: “Người này, tạm thời để hắn đi dọn dạ hương (*dọn phân) trong viện đi.”
Buổi tối, bản tiên quân ôm Thiên Xu nói, “Mấy ngày gần đây trời giá rét, ta cùng ngươi ngủ chung.”
Sáng sớm hôm sau, ta rửa mặt xong, giả vờ ra sau viện hít thở không khí trong lành, tránh ánh mắt tò mò xoi mói của mọi người rồi nhân cơ hội vào trong phòng Hoành Văn, bộ mặt thản nhiên để cho hắn giúp ta đưa chân thân ra khỏi cơ thể Lý Tư Minh. Hoành Văn vui vẻ làm theo, lại vui vẻ cùng ta quay về hàm viện, ẩn thân ở giữa không trung xem náo nhiệt.
Đan Thành Lăng thân vận trang phục và mang theo dụng cụ làm việc của gia đinh, đang ở một góc tường trong viện kiểm kê cái bô, trong nháy mắt liền đưa tay vào trong cọ rửa, vô tình ngẩng đầu lên, đúng lúc trông thấy phía dưới hành lang có một thân ảnh đơn bạc gầy yếu. Hắn như cảm nhận được liền nghiêng mình đi đến, phút chốc bốn mắt nhìn nhau, trời đất như bị đông cứng.
Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài gặp gỡ ở ban công.
Hai ván ba ván, buồn tẻ vô vị.
Cái gọi là thú vui khi chơi cờ, chính là muốn cùng đối phương cảm nhận được sự được mất trong một hai quân cờ này, cục diện ba phần hai phần ngươi tranh ta đoạt. Ngươi vui ta giận, ngươi dào dạt đắc ý ta cười lạnh u mịch, khi đó liền trở nên bối rối lo lắng trước cục diện như thế, mồ hôi lạnh lã chã rơi xuống, do dự chần chứ khó mà đi nước kế tiếp, đấy chính là thú vui của việc chơi cờ.
Nhưng Mộ Nhược Ngôn chơi cờ, mặt không chút biến đổi. Ngươi ăn hắn một quân cờ, hắn không chút lay động; hắn ăn ta một quân cờ, vẫn không chút dao động. Thắng thua mà gương mặt vẫn không có biểu hiện gì khác, bản tiên quân vô cùng bực mình.
Năm đó khi ở thiên đình, bản tiên quân cũng từng đợi Thiên Xu Tinh Quân chơi mấy ván cờ, vẻ mặt lúc ấy thật không phải như bây giờ, ngươi dồn hắn vào đường cùng, hắn cũng nhíu mày lại, trầm ngâm suy tính; khi ta bước vào trong, nét mặt hắn mặc dù không tỏ ra thích thú, nhưng từ ánh mắt đến đôi mày, lại mang theo vài phần tiếu ý. Dù không nhiều lắm, lúc nào cũng chỉ có chút hỉ nộ. So với như bây giờ, dường như bức tượng gỗ Mộ Nhược Ngôn và Thiên Xu năm đó không hề giống nhau chút nào.
Ta còn nhớ rõ, có một lần ngẫu ngộ ở chỗ Nam Cực Tiên Ông, bản tiên quân cùng Thiên Xu đánh cờ, ván cờ ấy ta đặc biệt không được như ý, khắp nơi đều bị quản chế, đem hết bản lãnh trong người ra mà cũng không thay đổi được cục diện, đành phải u sầu mà hạ quân cờ xuống, thổn thức nhận thua. Trong ngón tay Thiên Xu lúc ấy vẫn còn mang theo một quân cờ trắng nhẹ nhàng đặt xuống bàn cờ, nghe thấy ta nhận thua, khẽ mỉm cười, ngón tay thon dài nhặt những quân cờ trên bàn cho vào một cái hũ. Thiên Xu Tinh Quân bình thường thanh lãnh, vậy mà khi cười, thật không hề thấy rõ nét lạnh lùng.
Ta nhìn Mộ Nhược Ngôn hiện đang ở trước mặt, Thiên Xu chuyển thế một lần, ngay cả chút hơi ấm trên người cũng không có. Mộ Nhược Ngôn hôm nay vẫn có bộ dạng như thường ngày, mặc dù ôn hoà, nhưng vẫn lộ ra nét lạnh lùng.
Mộ Nhược Ngôn đưa đôi mắt thanh thấu (*trong veo thấu đáo) lên nhìn ta, ta nghĩ đến thất thần, vừa bị hắn nhìn thấy có chút hoảng hốt, một lát mới giật mình hiểu ra, vội ngượng ngùng cười nói: “Tinh thần lại để đâu đâu, quên mất đến nước đi của mình.” Rồi thuận tay đặt quân cờ trong tay xuống, thần sắc Mộ Nhược Ngôn rốt cuộc lại thay đổi, “quân cờ của Lý công tử là quân trắng, như thế nào lại đánh ra quân đen?”
Gương mặt ta chợt nóng ran, vừa rồi ăn mấy quân cờ của Mộ Nhược Ngôn, khi thu cờ chỉ lo nhìn nét mặt hắn, không lưu ý đến nỗi thần trí bay đi đâu mất, trong tay vẫn còn cầm một quân đen, vừa rồi cứ hồ đồ mà đặt xuống. Nhặt lên lại, càng tỏ ra ngượng ngùng, “Mơ màng, mơ màng.”
Chỉ nghe thấy xa xa có tiếng người từ tốn nói: “Không phải mơ màng, mà là khi nhàn nhã ngắm hoa đến gió cũng phải say.”
Bản tiên quân ho khan một tiếng, thấy có một thân ảnh vận thanh sam từ con đường nhỏ đang tiến vào trong viện, nha hoàn nói: “Thiếu gia, Triệu tiên sinh đến đây.”
Nói thừa, Triệu tiên sinh giờ đã đứng ở trước mặt thiếu gia ta, thiếu gia ta sao có thể không biết hắn đến đây?
“Triệu tiên sinh” liền chắp tay với bản tiên quân, thật khách khí mà nói: “Mạo muội đến thăm, đường đột nhập viện, mong Tam công tử chớ trách.” Ta cũng đành chắp tay đáp lại, “Triệu tiên sinh quá khách khí, hôm nay có thể được tiên sinh đến thăm, cầu còn không được.”
Hoành Văn hôm nay đến đây, nhất định là nén không được tính hiếu kỳ nên đến xem biểu hiện của Thiên Xu Tinh Quân.
Bản tiên quân phất tay ra lệnh cho những người thị hầu bên cạnh lui xuống, quả nhiên Hoành Văn bây giờ đang giả vờ không biết gì, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn người trước mặt, đương nhiên là nhìn mộ Nhược Ngôn, Mộ Nhược Ngôn đứng lên, ta lại ho khan một tiếng, “Nhược Ngôn, vị này chính là Triệu tiên sinh. Triệu tiên sinh, đây là.....”
Hoành Văn vô cùng khách khí nhìn Thiên Xu và chắp tay: “Tại hạ Triệu Hoành, là mạc trọng của Vương phủ. Vừa nãy tự tiện xông vào, quấy rầy kỳ nhã (*hứng thú chơi cờ) của Ngôn công tử, mong Ngôn công tử chớ trách.” Đôi mắt tựa như mỉm cười chăm chú nhìn Thiên Xu.
Mộ Nhược Ngôn chắp tay thi lễ nói: “Triệu công tử quá khách khí, nếu công tử không chê, cứ gọi thẳng tại hạ là Nhược Ngôn được rồi, hai chữ công tử tại hạ vạn lần không đảm đương nổi.”
Hoành Văn thấy Thiên Xu vốn không có ác ý, nhưng tình cảnh của Thiên Xu lúc này, gặp người xa lạ trong lòng hắn chỉ có thể nói ra những câu bi thương như thế, Mộ Nhược Ngô ho nhẹ hai tiếng, hẳn là đã đem cơn ho khan cố sức nén lại nhưng không được, lại miễn cưỡng cười nói với Hoành Văn: “Có chút thất lễ, thật đáng chê cười.”
Hoành Văn nói: “Tại hạ là có chút việc nhỏ đến tìm Tam công tử, không quấy rầy Ngôn công tử nghỉ ngơi.” Rồi âm thầm kéo ống tay áo ta lôi đi, ta đi theo hắn ra ngoài độ khoảng mười bước, thấp giọng nói: “Ngươi sao lại đến đây.”
Hoành Văn ở ta bên tai nhẹ nhàng nói: “Nam Minh Đế Quân đã đến đây, giờ đang ở ngay tiền viện.”
Bản tiên quân kinh ngạc, “Hả?” Hoành Văn nói: “Xuỵt. Phải làm bộ không biết gì rồi đi ra tiền viện. Khí sắc của Thiên Xu không được tốt, ngươi trước hết hãy đưa hắn về phòng nghỉ ngơi chút đi.”
Ta lập tức quay trở lại, Mộ Nhược Ngôn đang thu cờ trên thạch bàn. Ta nói: “Ngươi về phòng đọc sách nghỉ ngơi một chút đi, cứ để cho hạ nhân thu cờ là được rồi.” Mộ Nhược Ngôn buông quân cờ nói: “Ta thu cũng được mà, cái gì cũng không làm, không khác gì phế nhân.”
Lời nói khiến trong lòng bản tiên quân có chút chua xót, đành phải để hắn ở trong viện, rồi cùng Hoành Văn vội vàng đi đến tiền viện.
Trên đường ta hỏi Hoành Văn: “Nam Minh Đế Quân sao lại cả gan như vậy, đường đường là đại tướng quân hàng đầu của Nam quận lại ngang nhiên đến Đông quận Vương phủ?”
Hoành Văn cười nói: “Đan tướng quân si tình lại có mưu lược, sao lại có thể làm chuyện ngu xuẩn như thế, ngươi xem thì sẽ biết.”
Tình hình tại tiền viện khiến cho bản tiên quân kinh hãi.
Có một đám chừng mười người ăn mặt thiếu thốn đứng xếp hàng ngay trên khoảng đất trống, tổng quản nội viện một tay chắp ở sau lưng, một tay vân vê sợi râu dê, bảo những người tại đây đi qua đi lại trước.
Những người này là gia đinh mới được tuyển chọn của Đông quận Vương phủ.
Trong đó có một thân ảnh cao lớn, mặc áo quần rách nát, hai chân mang hài rơm làm từ dây gai, người ấy chính là Nam Minh Đế Quân – Đan Thành Lăng.
Bản tiên quân từng tưởng tượng vô số tình huống mà Đan Thành Lăng lẻn vào Đông quận Vương phủ, Mệnh Cách lão nhân nói cho ta biết là hắn nửa đêm đến cướp Thiên Xu, ta cứ nghĩ thời điểm mà hắn xuất hiện ắt hẳn là lúc sắc trời tối đen, là lúc nguyệt hắc phong cao (*trăng mờ gió lớn). Trèo tường, phá cửa, chui ổ chó, thi triển khinh công dừng ở ngay trên đỉnh phòng rồi nhạ nhàng hạ xuống...... Tình huống nào cũng đều đã nghĩ qua, vạn lần lại không nghĩ đến hắn ban ngày ban mặt lại cam tâm hạ thấp thân phận bán mình vào làm gia đinh trong Đông quận Vương phủ.
Nam Minh Đế Quân thật đúng là một đế quân si tình.
Bản tiên quân thở dài.
Nam Minh Đế Quân cứ như vậy bán mình vào được đây, tổng quản Đông quận Vương phủ cứ như vậy mà thu nhận hắn vào.
Không biết hai con mắt của ổng mọc ra để làm gì.
Bộ dáng của Đan Thành Lăng so với lúc hắn còn là Nam Minh Đế Quân xem ra không có nhiều khác biệt. Thân cao hơn tám thước, thân hình hùng dũng oai vệ, hai hàng chân mày xếch lên, đôi mắt diều hâu tinh anh sáng hoắc. Dù trên mặt có nhiều vết ố bẩn, đầu tóc thì rối như ổ quạ, nhưng đứng trong đám người này vẫn giống như một con lợn rừng đứng giữa một đàn heo gầy, vừa nhìn là biết ngay không phải người bình thường. Người như thế sao lại có thể bán mình làm gia đinh.
Chẳng lẽ là do Mệnh Cách an bài?
Tổng quản lấy danh sách ra, bắt đầu phân phối ghi chép. Bản tiên quân chậm rãi bước đến, tổng quản lập tức khoanh tay khom người nói: “Tam công tử quý an.”
Mấy chữ Tam công tử vừa ra khỏi miệng, hai mắt Đan Thành Lăng lập tức sáng bén như dao quét ngang qua người bản tiên quân. Ta giả vờ không nhìn thấy, gật nhẹ đầu nói: “Đều là gia đinh mới nhập phủ sao?”
Tổng quản đáp phải, bản tiên quân bước chậm đến phía trước mọi người, giả vờ quan sát họ thật kỹ, ta bước chậm đến bên cạnh Đan Thành Lăng, do dự một lát, giả vờ quan sát, trong lòng ngẫm nghĩ. Nam Minh rơi vào trong tay bản tiên quân, vì để không phụ lòng Ngọc Đế giao phó, bản tiên quân đành phải phân công cho hắn đi làm chuyện gì thấp hèn một chút, để cho hắn nhìn thấy Thiên Xu cũng không thể nào chạm vào được, hai người cùng nhau chịu dày vò.
Chẻ củi, nhóm lửa, trông cửa những công việc như thế thì thường ngày không thể vào trong hàm viện được, Nam Minh uy mãnh như vậy, không thể làm một gã sai vặt được, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một cách là phân công cho hắn vào trong viện của ta, gặp mặt nhân tình.
Ta suy tính xong, liền nói với tổng quản bên cạnh: “Người này, tạm thời để hắn đi dọn dạ hương (*dọn phân) trong viện đi.”
Buổi tối, bản tiên quân ôm Thiên Xu nói, “Mấy ngày gần đây trời giá rét, ta cùng ngươi ngủ chung.”
Sáng sớm hôm sau, ta rửa mặt xong, giả vờ ra sau viện hít thở không khí trong lành, tránh ánh mắt tò mò xoi mói của mọi người rồi nhân cơ hội vào trong phòng Hoành Văn, bộ mặt thản nhiên để cho hắn giúp ta đưa chân thân ra khỏi cơ thể Lý Tư Minh. Hoành Văn vui vẻ làm theo, lại vui vẻ cùng ta quay về hàm viện, ẩn thân ở giữa không trung xem náo nhiệt.
Đan Thành Lăng thân vận trang phục và mang theo dụng cụ làm việc của gia đinh, đang ở một góc tường trong viện kiểm kê cái bô, trong nháy mắt liền đưa tay vào trong cọ rửa, vô tình ngẩng đầu lên, đúng lúc trông thấy phía dưới hành lang có một thân ảnh đơn bạc gầy yếu. Hắn như cảm nhận được liền nghiêng mình đi đến, phút chốc bốn mắt nhìn nhau, trời đất như bị đông cứng.
Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài gặp gỡ ở ban công.
Tác giả :
Đại Phong Quát