Duyên Nợ Đào Hoa (Đào Hoa Trái)
Chương 16
Nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy Hoành Văn, chỉ cảm thấy vị Thanh Quân này so với Thiên Xu Tinh Quân có phần phô trương hơn nhiều.
Đương nhiên, thứ bậc của Hoành Văn Thanh Quân quả thật so với Thiên Xu Tinh Quân cao hơn một chút.
Lúc ấy ta mới vừa tiếp kiến Thiên Xu Tinh Quân, chỉ nhận được một cái gật đầu lạnh như băng của người này. Tiên sứ dẫn ta bước thẳng vào, nói rằng phải đi tiếp kiến Hoành Văn Thanh Quân, tiên sứ nói với ta, vị Thanh Quân này chính là Tư Chưởng Văn Tôn (*người nắm giữ coi quản các vấn đề văn học), cùng mấy vị Đế Quân tước vị ngang nhau, ta khiêm tốn vảnh tai lên mà lặng lẽ ghi nhớ. Đến trước Vi Viên Cung của Hoành Văn Thanh Quân, chỉ thấy chúng tiên tụ lại một chỗ đi về hướng khác, tiên sứ nói, ngươi thật không may, Hoành Văn Thanh Quân e là có việc phải xuất môn. Từ xa chỉ cho ta xem, mấy người vây quanh chúng tiên, Tuỳ thị (*người theo hầu) hai bên chính là hai vị Văn Võ Khôi Tinh, ba vị phía sau là Chưởng Án Văn Quân và hai vị Văn Xương, Văn Mệnh Tinh Quân, vị ở chính giữa kia chính là Hoành Văn Thanh Quân. Ta dõi mắt mà nhìn, chỉ thấy một thân ảnh vận tử y mờ ảo phía xa xa, phong thái tao nhã, vị Thanh Quân kia cùng Thiên Xu Tinh Quân bóng dáng quả có vài phần giống nhau, chỉ là Thiên Xu Tinh Quân còn có thể nhìn được rõ dung mạo, đối với vị Hoành VănThanh Quân này ngay cả mặt mũi cũng không nhìn thấy.
Ta đành phải đưa cho tiểu đồng ngoài Vi Viên Cung một tấm danh thiếp, rồi lại tiếp tục đi tiếp kiến các vị tiên liêu còn lại.
Mấy ngày sau, ước chừng đã tiếp kiến xong chúng tiên trên thiên đình, ta mỗi ngày xuất môn đi dạo chung quanh, dần quen thuộc đường đi. Một ngày nọ ta đến bên cạnh ao sen cách vườn đào không xa. Hoa sen trên thiên đình bốn mùa đều nở rộ, một đóa sen nổi lên trên mặt nước, xinh đẹp vạn phần. Sương mây lững lờ trôi bên cạnh ao, hương sen lan toả từng đợt, câu dẫn người ta phải chầm chầm đi dọc từng bước bên bờ ao, ta tinh tế thưởng thức, đi đến nơi sương khói mờ ảo sâu tận bên trong, lại nhìn thấy một mảnh giấy đang trải trên một tảng đá lớn, có một người nửa ngồi nửa quỳ, đang múa bút vẽ tranh, có lẽ bức tranh này chính là hoa sen trong hồ.
Ta đến gần một chút, nói một tiếng rằng đã quấy rầy, người nọ nghiêng đầu, cây bút trong tay nhất thời vung lên, hắn ai nha một tiếng, mực bắn tung toé lên áo choàng của ta, người ấy vội đứng dậy chắp tay cười nói: “Nhất thời bất cẩn, thật xin lỗi, thật xin lỗi.”
Ta ngây người ngẩn ngơ, không phải vì quần áo bị mực bắn tung toé, mà là vì người nọ tướng mạo thanh nhã tựa như đoá sen.
Sau này Hoành Văn từng hỏi ta, “Ngươi khi đó thấy ta, ở trong lòng có đem ta ra so ánh với Thiên Xu không?” Ta thành thật đáp, “So sánh, biết rõ diện mạo của Hoành Văn Thanh Quân ngươi trên thiên đình không ai có thể bì được, cần gì phải hỏi nữa.” Hoành Văn cười rất thoải mái.
Hắn khi đó nhìn nửa giống như một thiếu niên, tóc buông lỏng ra phía sau, chỉ có phần đuôi được buộc lại bằng một sợi dây buộc, y phục nhất kiện một màu đều làm từ lớp vải thô, mép áo được vắt lên, cổ tay áo thì xắn cao, trong lòng ta thầm đoán, hắn có lẽ là tiên đồng của vị tiên quân nào đó, chắc cũng là một tán tiên như ta thôi.
Thấy hắn nét mặt xin lỗi đầy áy náy, ta vội đáp lễ: “Đừng ngại, đừng ngại, căn bản là do ta đường đột, làm chậm trễ việc vẽ tranh của ngươi.” Ta rung rung đầu áo choàng rồi nói, “Ở nhân gian thường nói nhiễm được mực đỏ ba ngày là việc được ưa chuộng, huống chi lần này mực nhiễm được lại là tiên mực, càng có thể coi là chuyện nhã nhặn.”
Hắn hai mắt lấp lánh: “Ồh? Người ở nhân gian đúng là nói như vậy sao. Ta chưa từng gặp qua ngươi, ngươi đúng là người mới từ nhân gian lên đây sao?”
Ta nói, “Đúng vậy.”
Hắn cười rộ lên, “Thật đúng lúc, ta sinh ra ở thiên đình, chưa bao giờ đến nhân gian, việc ít người biết ở nhân gian sau này còn phải xin ngươi nói nhiều với ta một chút.”
Ta mấy ngày kia tiếp kiến tiên liêu, lời lẽ nói ra đều phải khiêm tốn khách sáo, cảm thấy được vị tiểu tiên nửa giống tiên đồng này nói chuyện thiệt là thân thiết, vì thế nói: “Cứ tự nhiên, chẳng qua là ta có thể nói dông dài không dứt, mong ngươi nghe lâu sẽ không thấy nhàm chán.”
Hắn cười thật lâu, ta cúi đầu ngắm bức tranh trên đá, chỉ vài nét bút ít ỏi, đã họa được một hình dáng một nhánh sen, phong thái bừng bừng, ta thành tâm khen: “Tranh đẹp.”
Hắn nghe xong dường như rất thích, nói: “Ngươi thấy ưng ý với bức tranh này, đợi sau khi bức tranh hoàn thành ta liền tặng cho ngươi, xem như là nhận lỗi về việc chiếc áo choàng khi nãy?”
Ta nói: “Cầu còn không được, ta lại được lợi rồi.” Thấy hắn ngồi xuống xăn tay áo lên giấu đi vết mực dính trên đấy, hẳn là muốn vẽ tiếp tranh, ta nhân tiện nói: “Ta ở đây, chỉ sợ quấy rầy ngươi thanh tĩnh vẽ tranh, xin cáo từ trước.”
Khi vừa xoay người, liền nghe thấy hắn gọi một tiếng xin ta dừng bước, ta quay đầu lại, hắn nghiêng người nhìn về phía ta, “Ngươi tên gì?”
Ta nói: “Tại hạ Tống Dao, Tống trong Tề Sở Yến Triệu Hàn Nguỵ Tống Vương Triệu Dao.”
Ta lúc ấy chỉ nói tên rồi bước đi, không nghĩ tới, tối hôm sau, hắn cư nhiên ở trong hậu viện Tiên Phủ mà Ngọc Đế ban thưởng cho ta, mỉm cười chào hỏi ta, “Tống Dao.” Thấy ta ngạc nhiên, từ trong tay áo lấy ra một cuốn tranh, “Bức tranh đã hoàn thành, tặng cho ngươi đây. Nếu từ cửa mà đi vào thì lại phải thông báo rất phiền toái, vì thế trực tiếp tiến vào hậu viện mà đến đây.” Trèo tường nhập viện, hắn thật không lễ độ. Ta tiếp nhận cuốn tranh, chợt nhớ tới Ngọc Đế có ban cho ta hai bình Quỳnh Nhưỡng đang lo không có người cộng ẩm, liền giữ hắn lại cùng nhau uống rượu, hắn gật đầu như đáp ứng, cũng không chối từ. Vì thế ngay tại thạch bàn trong hậu viện hai bàn tiên quả điểm tâm được bày ra, trong bóng đêm đối ẩm. Ta còn sinh cảm khái, “Nếu ở nhân gian, ban đêm uống rượu ngẩng đầu lên là có thể thấy được trăng sáng, rọi vào bóng người tạo thành một đôi, cũng là việc vô cùng tao nhã. Hiện giờ ở trên thiên đình, muốn ngắm nhìn ánh trăng một chút, đành phải chạy đến cổng Quảng Hàn Cung mà xem. Còn sợ nếu đi đến đó thường xuyên chúng tiên sẽ nghĩ ta muốn trêu ghẹo Hằng Nga.”
Hắn hỏi: “Ở nhân gian ngắm ánh trăng có hình dáng thế nào?”
Ta nâng tay lên ví von, “Thượng nguyệt loan hạ nguyệt tàn (*đầu tháng trăng tròn cuối tháng trăng khuyết), mỗi tháng chỉ có hai ngày mười lăm mười sáu là tròn. Mười lăm tháng tám hàng năm là tròn nhất. Cho nên nhân gian trong này ngày tổ chức lễ Trung thu, còn gọi là Trung thu. Bất quá vào cái thời điểm trăng tròn nhất đó, cũng chỉ to như cái đĩa lớn này vậy. Ở nhân gian khi đến Tết Trung thu, mọi người đều ở dưới tàng cây hoa quế bày rượu ngắm trăng......”
Cứ như thế mà uống một ly, rồi giải thích một chút, hắn nghe được rất thích thú, ta nói cũng rất có hứng thú, rốt cuộc uống đến say mèm, trong hậu viện có cái giường nhỏ bằng đá, cả hai đơn giản đều lăn ra ngủ trên giường nhỏ. Ngày hôm sau trời cũng đã sáng, đoán chừng Mão Nhật Tinh Quân đã ra khỏi Đông Thiên Môn được một canh giờ rồi, hắn vừa nãy vẫn còn uể oải buồn ngủ giờ đã đứng vội lện. Y phục hắn bung ra có phần xốc xếch nhìn ta mà cười, “Đêm qua uống thật thoả thích.”
Ta đối với bộ dáng hắn như vậy vẫn chưa có thấy quen, lại ngây người ngẩn ngơ, cũng cười nói tiếp: “Thật sao, thật sao, ta đến thiên đình lần đầu tiên được uống thoải mái như vậy.”
Hắn chỉnh trang lại y phục, “Nhưng mà ta phải cáo từ trở về trước, đêm qua chưa hồi phủ, chỉ sợ bọn họ lại đi khắp nơi tìm ta.”
Ta chợt nhớ đến một chuyện, “Đúng rồi, lại quên hỏi ngươi tên gì.” Nghe hắn nói phải hồi phủ, thật sự là người bên cạnh vị Thượng Quân nào chăng?
Hắn nói: “Àh, là, ngươi không hỏi ta cũng đã quên nói. Ta sinh ra ở thiên đình, cho nên không có tên họ, từ nhỏ chỉ có một cái hư chức(*có thể coi như là tước hàm).”
“Ta hư chức là Hoành Văn Thanh Quân, ngươi gọi ta là Hoành Văn được rồi.”
Ta đứng ở bên cạnh giường bằng đá, choáng váng.
Trới cũng đã thấp thoáng sáng hẳn, ta ở trên giường mà lăn qua lăn lại. Aizz, nghĩ lại khi đó, Hoành VănThanh Quân tiên thuật còn yếu, cho nên vóc người so với bản tiên quân có phần thấp một chút, mang theo chút khí khái đơn thuần của thiếu niên. Mấy ngàn năm qua đi, vị Hoành Văn Thanh Quân hiện giờ đang nằm trong sương phòng kia so với năm đó đã lớn hẳn...... Thương hải tang điền (*cuộc đời xoay vần) ah thương hải tang điền.
Bản tiên quân nghiêng mình, quan sát dung nhan người đang ngủ say bên gối. Mấy ngàn năm, Thiên Xu Tinh Quân vẫn không có gì thay đổi, cho dù hiện giờ chuyển thế thành một người bệnh tật – Mộ Nhược Ngôn, người trước mắt bản tiên quân nét mặt vẫn thanh thú xinh đẹp, đôi mắt vẫn thong dong khép lại say ngủ, vẫn là Thiên Xu của trước kia.
Ngắm nhìn một lúc, đầu bản tiên quân bắt đầu âm ỷ đau.
Mai mốt, Nam Minh Đế Quân sẽ đến đây. Thiên Xu àh, nhân tình của ngươi sắp tới rồi đó.
Hai người bọn họ ở trên thiên đình có tư tình nhưng ta lại chưa bao giờ thấy qua có chút sơ hở gì, hai vị Thượng Quân ở trên Điện gặp nhau, sắc mặt đều rất uy nghiêm, tuy có hơi lạnh lùng nhưng mang theo vẻ thanh lãnh, kỳ thật ngoài mặt là vậy nhưng nội tâm lại gợn sóng dào dạt, vất vả biết bao, khó chịu biết bao.
Ta nhìn nét mặt của Thiên Xu khi ngủ, vui sướng mà cười một cái, lại giúp hắn kéo chăn lên đắp.
Khi bản tiên quân tận mắt gặp lại Thiên Xu và Nam Minh ở trong Vương phủ, tình hình lúc đó sẽ như thế nào đây.
Đương nhiên, thứ bậc của Hoành Văn Thanh Quân quả thật so với Thiên Xu Tinh Quân cao hơn một chút.
Lúc ấy ta mới vừa tiếp kiến Thiên Xu Tinh Quân, chỉ nhận được một cái gật đầu lạnh như băng của người này. Tiên sứ dẫn ta bước thẳng vào, nói rằng phải đi tiếp kiến Hoành Văn Thanh Quân, tiên sứ nói với ta, vị Thanh Quân này chính là Tư Chưởng Văn Tôn (*người nắm giữ coi quản các vấn đề văn học), cùng mấy vị Đế Quân tước vị ngang nhau, ta khiêm tốn vảnh tai lên mà lặng lẽ ghi nhớ. Đến trước Vi Viên Cung của Hoành Văn Thanh Quân, chỉ thấy chúng tiên tụ lại một chỗ đi về hướng khác, tiên sứ nói, ngươi thật không may, Hoành Văn Thanh Quân e là có việc phải xuất môn. Từ xa chỉ cho ta xem, mấy người vây quanh chúng tiên, Tuỳ thị (*người theo hầu) hai bên chính là hai vị Văn Võ Khôi Tinh, ba vị phía sau là Chưởng Án Văn Quân và hai vị Văn Xương, Văn Mệnh Tinh Quân, vị ở chính giữa kia chính là Hoành Văn Thanh Quân. Ta dõi mắt mà nhìn, chỉ thấy một thân ảnh vận tử y mờ ảo phía xa xa, phong thái tao nhã, vị Thanh Quân kia cùng Thiên Xu Tinh Quân bóng dáng quả có vài phần giống nhau, chỉ là Thiên Xu Tinh Quân còn có thể nhìn được rõ dung mạo, đối với vị Hoành VănThanh Quân này ngay cả mặt mũi cũng không nhìn thấy.
Ta đành phải đưa cho tiểu đồng ngoài Vi Viên Cung một tấm danh thiếp, rồi lại tiếp tục đi tiếp kiến các vị tiên liêu còn lại.
Mấy ngày sau, ước chừng đã tiếp kiến xong chúng tiên trên thiên đình, ta mỗi ngày xuất môn đi dạo chung quanh, dần quen thuộc đường đi. Một ngày nọ ta đến bên cạnh ao sen cách vườn đào không xa. Hoa sen trên thiên đình bốn mùa đều nở rộ, một đóa sen nổi lên trên mặt nước, xinh đẹp vạn phần. Sương mây lững lờ trôi bên cạnh ao, hương sen lan toả từng đợt, câu dẫn người ta phải chầm chầm đi dọc từng bước bên bờ ao, ta tinh tế thưởng thức, đi đến nơi sương khói mờ ảo sâu tận bên trong, lại nhìn thấy một mảnh giấy đang trải trên một tảng đá lớn, có một người nửa ngồi nửa quỳ, đang múa bút vẽ tranh, có lẽ bức tranh này chính là hoa sen trong hồ.
Ta đến gần một chút, nói một tiếng rằng đã quấy rầy, người nọ nghiêng đầu, cây bút trong tay nhất thời vung lên, hắn ai nha một tiếng, mực bắn tung toé lên áo choàng của ta, người ấy vội đứng dậy chắp tay cười nói: “Nhất thời bất cẩn, thật xin lỗi, thật xin lỗi.”
Ta ngây người ngẩn ngơ, không phải vì quần áo bị mực bắn tung toé, mà là vì người nọ tướng mạo thanh nhã tựa như đoá sen.
Sau này Hoành Văn từng hỏi ta, “Ngươi khi đó thấy ta, ở trong lòng có đem ta ra so ánh với Thiên Xu không?” Ta thành thật đáp, “So sánh, biết rõ diện mạo của Hoành Văn Thanh Quân ngươi trên thiên đình không ai có thể bì được, cần gì phải hỏi nữa.” Hoành Văn cười rất thoải mái.
Hắn khi đó nhìn nửa giống như một thiếu niên, tóc buông lỏng ra phía sau, chỉ có phần đuôi được buộc lại bằng một sợi dây buộc, y phục nhất kiện một màu đều làm từ lớp vải thô, mép áo được vắt lên, cổ tay áo thì xắn cao, trong lòng ta thầm đoán, hắn có lẽ là tiên đồng của vị tiên quân nào đó, chắc cũng là một tán tiên như ta thôi.
Thấy hắn nét mặt xin lỗi đầy áy náy, ta vội đáp lễ: “Đừng ngại, đừng ngại, căn bản là do ta đường đột, làm chậm trễ việc vẽ tranh của ngươi.” Ta rung rung đầu áo choàng rồi nói, “Ở nhân gian thường nói nhiễm được mực đỏ ba ngày là việc được ưa chuộng, huống chi lần này mực nhiễm được lại là tiên mực, càng có thể coi là chuyện nhã nhặn.”
Hắn hai mắt lấp lánh: “Ồh? Người ở nhân gian đúng là nói như vậy sao. Ta chưa từng gặp qua ngươi, ngươi đúng là người mới từ nhân gian lên đây sao?”
Ta nói, “Đúng vậy.”
Hắn cười rộ lên, “Thật đúng lúc, ta sinh ra ở thiên đình, chưa bao giờ đến nhân gian, việc ít người biết ở nhân gian sau này còn phải xin ngươi nói nhiều với ta một chút.”
Ta mấy ngày kia tiếp kiến tiên liêu, lời lẽ nói ra đều phải khiêm tốn khách sáo, cảm thấy được vị tiểu tiên nửa giống tiên đồng này nói chuyện thiệt là thân thiết, vì thế nói: “Cứ tự nhiên, chẳng qua là ta có thể nói dông dài không dứt, mong ngươi nghe lâu sẽ không thấy nhàm chán.”
Hắn cười thật lâu, ta cúi đầu ngắm bức tranh trên đá, chỉ vài nét bút ít ỏi, đã họa được một hình dáng một nhánh sen, phong thái bừng bừng, ta thành tâm khen: “Tranh đẹp.”
Hắn nghe xong dường như rất thích, nói: “Ngươi thấy ưng ý với bức tranh này, đợi sau khi bức tranh hoàn thành ta liền tặng cho ngươi, xem như là nhận lỗi về việc chiếc áo choàng khi nãy?”
Ta nói: “Cầu còn không được, ta lại được lợi rồi.” Thấy hắn ngồi xuống xăn tay áo lên giấu đi vết mực dính trên đấy, hẳn là muốn vẽ tiếp tranh, ta nhân tiện nói: “Ta ở đây, chỉ sợ quấy rầy ngươi thanh tĩnh vẽ tranh, xin cáo từ trước.”
Khi vừa xoay người, liền nghe thấy hắn gọi một tiếng xin ta dừng bước, ta quay đầu lại, hắn nghiêng người nhìn về phía ta, “Ngươi tên gì?”
Ta nói: “Tại hạ Tống Dao, Tống trong Tề Sở Yến Triệu Hàn Nguỵ Tống Vương Triệu Dao.”
Ta lúc ấy chỉ nói tên rồi bước đi, không nghĩ tới, tối hôm sau, hắn cư nhiên ở trong hậu viện Tiên Phủ mà Ngọc Đế ban thưởng cho ta, mỉm cười chào hỏi ta, “Tống Dao.” Thấy ta ngạc nhiên, từ trong tay áo lấy ra một cuốn tranh, “Bức tranh đã hoàn thành, tặng cho ngươi đây. Nếu từ cửa mà đi vào thì lại phải thông báo rất phiền toái, vì thế trực tiếp tiến vào hậu viện mà đến đây.” Trèo tường nhập viện, hắn thật không lễ độ. Ta tiếp nhận cuốn tranh, chợt nhớ tới Ngọc Đế có ban cho ta hai bình Quỳnh Nhưỡng đang lo không có người cộng ẩm, liền giữ hắn lại cùng nhau uống rượu, hắn gật đầu như đáp ứng, cũng không chối từ. Vì thế ngay tại thạch bàn trong hậu viện hai bàn tiên quả điểm tâm được bày ra, trong bóng đêm đối ẩm. Ta còn sinh cảm khái, “Nếu ở nhân gian, ban đêm uống rượu ngẩng đầu lên là có thể thấy được trăng sáng, rọi vào bóng người tạo thành một đôi, cũng là việc vô cùng tao nhã. Hiện giờ ở trên thiên đình, muốn ngắm nhìn ánh trăng một chút, đành phải chạy đến cổng Quảng Hàn Cung mà xem. Còn sợ nếu đi đến đó thường xuyên chúng tiên sẽ nghĩ ta muốn trêu ghẹo Hằng Nga.”
Hắn hỏi: “Ở nhân gian ngắm ánh trăng có hình dáng thế nào?”
Ta nâng tay lên ví von, “Thượng nguyệt loan hạ nguyệt tàn (*đầu tháng trăng tròn cuối tháng trăng khuyết), mỗi tháng chỉ có hai ngày mười lăm mười sáu là tròn. Mười lăm tháng tám hàng năm là tròn nhất. Cho nên nhân gian trong này ngày tổ chức lễ Trung thu, còn gọi là Trung thu. Bất quá vào cái thời điểm trăng tròn nhất đó, cũng chỉ to như cái đĩa lớn này vậy. Ở nhân gian khi đến Tết Trung thu, mọi người đều ở dưới tàng cây hoa quế bày rượu ngắm trăng......”
Cứ như thế mà uống một ly, rồi giải thích một chút, hắn nghe được rất thích thú, ta nói cũng rất có hứng thú, rốt cuộc uống đến say mèm, trong hậu viện có cái giường nhỏ bằng đá, cả hai đơn giản đều lăn ra ngủ trên giường nhỏ. Ngày hôm sau trời cũng đã sáng, đoán chừng Mão Nhật Tinh Quân đã ra khỏi Đông Thiên Môn được một canh giờ rồi, hắn vừa nãy vẫn còn uể oải buồn ngủ giờ đã đứng vội lện. Y phục hắn bung ra có phần xốc xếch nhìn ta mà cười, “Đêm qua uống thật thoả thích.”
Ta đối với bộ dáng hắn như vậy vẫn chưa có thấy quen, lại ngây người ngẩn ngơ, cũng cười nói tiếp: “Thật sao, thật sao, ta đến thiên đình lần đầu tiên được uống thoải mái như vậy.”
Hắn chỉnh trang lại y phục, “Nhưng mà ta phải cáo từ trở về trước, đêm qua chưa hồi phủ, chỉ sợ bọn họ lại đi khắp nơi tìm ta.”
Ta chợt nhớ đến một chuyện, “Đúng rồi, lại quên hỏi ngươi tên gì.” Nghe hắn nói phải hồi phủ, thật sự là người bên cạnh vị Thượng Quân nào chăng?
Hắn nói: “Àh, là, ngươi không hỏi ta cũng đã quên nói. Ta sinh ra ở thiên đình, cho nên không có tên họ, từ nhỏ chỉ có một cái hư chức(*có thể coi như là tước hàm).”
“Ta hư chức là Hoành Văn Thanh Quân, ngươi gọi ta là Hoành Văn được rồi.”
Ta đứng ở bên cạnh giường bằng đá, choáng váng.
Trới cũng đã thấp thoáng sáng hẳn, ta ở trên giường mà lăn qua lăn lại. Aizz, nghĩ lại khi đó, Hoành VănThanh Quân tiên thuật còn yếu, cho nên vóc người so với bản tiên quân có phần thấp một chút, mang theo chút khí khái đơn thuần của thiếu niên. Mấy ngàn năm qua đi, vị Hoành Văn Thanh Quân hiện giờ đang nằm trong sương phòng kia so với năm đó đã lớn hẳn...... Thương hải tang điền (*cuộc đời xoay vần) ah thương hải tang điền.
Bản tiên quân nghiêng mình, quan sát dung nhan người đang ngủ say bên gối. Mấy ngàn năm, Thiên Xu Tinh Quân vẫn không có gì thay đổi, cho dù hiện giờ chuyển thế thành một người bệnh tật – Mộ Nhược Ngôn, người trước mắt bản tiên quân nét mặt vẫn thanh thú xinh đẹp, đôi mắt vẫn thong dong khép lại say ngủ, vẫn là Thiên Xu của trước kia.
Ngắm nhìn một lúc, đầu bản tiên quân bắt đầu âm ỷ đau.
Mai mốt, Nam Minh Đế Quân sẽ đến đây. Thiên Xu àh, nhân tình của ngươi sắp tới rồi đó.
Hai người bọn họ ở trên thiên đình có tư tình nhưng ta lại chưa bao giờ thấy qua có chút sơ hở gì, hai vị Thượng Quân ở trên Điện gặp nhau, sắc mặt đều rất uy nghiêm, tuy có hơi lạnh lùng nhưng mang theo vẻ thanh lãnh, kỳ thật ngoài mặt là vậy nhưng nội tâm lại gợn sóng dào dạt, vất vả biết bao, khó chịu biết bao.
Ta nhìn nét mặt của Thiên Xu khi ngủ, vui sướng mà cười một cái, lại giúp hắn kéo chăn lên đắp.
Khi bản tiên quân tận mắt gặp lại Thiên Xu và Nam Minh ở trong Vương phủ, tình hình lúc đó sẽ như thế nào đây.
Tác giả :
Đại Phong Quát