Duyên Nợ Ba Sinh
Chương 28
“Đẹp quá.”
Nhìn một màn làm người ta vui vẻ trước mắt, Cảnh Thần chỉ có thể thở dài nói thế. Cô không biết nên dùng từ gì để hình dung sự rung động mà biển hoa này mang lại, cuối cùng vẫn chọn hai chữ đơn giản nhất này.
Phong Tế đứng phía sau vòng tay ôm cô, đầu tựa lên vai cô, mỉm cười cùng cô ngắm cảnh mặt trời lặn trên biển hoa.
“Tiểu Thần, anh biết em sẽ thích mà.”
Giọng nói trầm thấp vang bên tai Cảnh Thần, mang theo sự yêu thương vô hạn.
Lái xe đã sớm chuyển hết hành lý không nhiều lắm của hai người vào phòng, để hai vợ chồng cùng nhau tận hưởng sự rung động mà thiên nhiên mang tới. Bóng đèn gì đó, chỉ cần là người sẽ chẳng ai bằng lòng làm cả.
“Tế, bọn Sơ Nhiên chắc chắn sẽ rất thích.” Nghĩ đến ba cục cưng ở nhà, Cảnh Thần cười nói.
Phong Tế thản nhiên nói: “Lần sau nếu có cơ hội sẽ dẫn bọn chúng tới. Còn lần này là kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng ta, tiểu Thần yêu dấu à.”
“Ha ha.” Cảnh Thần vén tóc bị gió thổi tung ra sau tai, ngoảnh đầu lại ánh mắt rất trong veo nhìn khuôn mặt với những đường cong tuấn mỹ của chồng mình, “Tế, lần này chúng ta đi là để kỷ niệm ngày kết hôn hay để tránh phiền toái, anh với em đều rõ hơn ai hết, không phải sao?”
Phong Tế nhíu mày, “Mặc kệ nguyên nhân gì, có phong cảnh đẹp là được rồi, đúng không? Chẳng lẽ em không thích nơi này, không thích biển hoa kia?”
“Tế, anh lại đổi chủ đề rồi.” Cảnh Thần khẽ cười, xoay đầu tựa vào lòng Phong Tế ngắm biển hoa, cho đến khi màn đêm buông xuống.
Tuy ở nông thôn, nhưng các loại đồ ăn trong trang viên không hề thiếu thốn. Lam Phong biết vợ chồng Phong Tế sẽ đến đây, nên đã gọi điện phân phó người làm trong trang viên chuẩn bị, mặc dù không thể so với thành phố Hải Thiên, như cũng tốt hơn các gia đình xung quanh rất nhiều.
Nằm trên giường, Cảnh Thần ngửi được hương hoa từ cửa sổ bay vào. Đã hơn 1 năm không có ngày nhàn nhã như thế, quả thật khiến người ta rất thoải mái.
Phong Tế bưng một đĩa dưa hấu lên, trên tay còn cầm điện thoại nói chuyện, nhưng giọng anh rất lạnh nhạt. Cảnh Thần lấy một miếng dưa lên ăn, nghe Phong Tế nói có lệ với người ở đầu dây bên kia, cuối cùng hình như hai bên nói chuyện có chút không thoải mái, ngay cả ‘tạm biệt’ cũng chẳng nói, Phong Tế liền cúp máy ngay.
“Ai vậy, Lan Lăng à?” Cảnh Thần phun hạt dưa trong miệng ra tay, ngẩng đầu nhìn Phong Tế đầy quan tâm, “Nếu là bà ấy thì anh cần gì phải tức giận với bà ấy chứ.”
Phong Tế cười khẽ ném điện thoại lên đầu giường, kéo cái sọt bụi bặm bên giường ngồi xuống, cũng lấy một miếng dưa hấu ăn, “Anh không tức giận với bà ấy, chỉ không thích một câu nào, nên tắt máy thôi.”
“Chúng ta trốn đến thâm sơn cùng cốc mà bà ta vẫn không buông tha sao?” Cảnh Thần ngồi bên giường vứt hạt dưa vào thùng rác.
“Chúng ta đi du lịch kỷ niệm ngày kết hôn làm bà ấy tức giận.” Phong Tế nhún vai nói, “Anh không muốn nghe bà ấy lải nhải nữa, nên cúp máy, tùy tiện tắt điện thoại.”
Phong Tế còn chưa nói xong, điện thoại Cảnh Thần vang lên. Dùng khăn ướt lau tay, Cảnh Thần cầm di động lên nhìn, sau đó mím môi.
“Anh tắt điện thoại thì chuyển qua gọi cho em. Anh làm con có thể không cần để ý, nhưng em làm vợ anh mà cũng không để ý giống anh nữa thì sẽ rất phiền toái.”Tthầm oán xong Cảnh Thần thở dài ấn nút kết nối.
“Alo…” Vừa nói một câu, giọng nói mang chút cao ngạo vênh váo của Lan Lăng truyền tới.
“Cảnh Thần, bảo Phong Tế nghe điện thoại nào! Nó dám cúp điện thoại của mẹ, còn tắt máy luôn! Mẹ là mẹ nó, nó làm thế là bất hiếu, bất hiếu đấy hiểu không?”
Liếc mắt nhìn Phong Tế, Cảnh Thần bình tĩnh nói, “Mẹ, sao vậy? Mẹ mới nói chuyện với Phong Tế sao, có lẽ điện thoại của anh ấy hết pin.”
“Sao thế, hai đứa không ở cùng nhau hả?”
“Con đang ngắm hoa ở nhà kính, anh ấy thì ở trong phòng. Cần con tìm anh ấy cho mẹ không ạ?”
“… Thôi, không cần. Hai đứa đi xe mệt nhọc mới tới đó, nghỉ ngơi đi, mẹ cúp máy đây.” Nói xong không đợi Cảnh Thần nói, Lan Lăng đã cúp máy.
Lan Lăng rất rõ ràng, bà ta không thể làm gì Cảnh Thần và Phong Tế, cùng lắm chỉ có thể nói mà thôi. Khoan nói đến thế lực của hai người, bà ta muốn làm gì, cũng phải cân nhắc phản ứng của chồng mình.
Bất quá bà ta vẫn chưa từ bỏ ý định, tuy quan hệ giữa bà ta và Phong Tế không tốt, song dù sao bà ta cũng sinh anh ra. Kết quả hiện tại quan hệ giữa hai mẹ con ngay cả người dưng cũng không bằng.
Để điện thoại xuống, Cảnh Thần nhướng mày nhìn Phong Tế, “Thật ra em cảm thấy bà ấy rất đáng yêu, chắc chắn bà ấy biết anh đang ở cạnh em.”
Phong Tế nở nụ cười, cầm khay không đi ra ngoài.
“Tế, anh dám ăn hết dưa rồi!” lúc này Cảnh Thần mới phát hiện khi cô nghe điện thoại, Phong Tế đã ăn hết dưa hấu còn lại trong đĩa.
Đứng cạnh cửa, Phong Tế xoay đầu nhìn Cảnh Thần đang ngồi trên giường quẹt miệng nói, “Tiểu Thần, dưa hấu có tính hàn. Mấy ngày tới là kì sinh lí của em, ăn ít tí, nếu không đến lúc đó lại đau bụng.”
“Được rồi, em biết rồi, đại quản gia ạ.” Cảnh Thần nằm xuống giường, cô cũng không bất mãn, Phong Tế là quan tâm cô mới nhớ rõ chuyện này, nếu không anh cần gì nhắc nhở cô như ông cụ.
“Em tắm trước đi, cả ngày vất vả, anh thu xếp một chút mới vào.” Phong Tế khép cửa bước ra ngoài.
***
Thời gian một tuần nhanh chóng trôi qua, lúc lên máy bay trở về, Cảnh Thần cảm thấy rất khó chịu.
“Sao vậy?” Phong Tế cúi đầu hỏi.
“Lần này trở về em cảm thấy hơi mất mát. Đáng lẽ chúng ta nên an hưởng tuổi già rồi, kết quả lại sống lại dốc sức làm việc nhiều năm thế.” Cảnh Thần tựa vào vai Phong Tế, lười biếng nói.
“Chẳng phải em nói còn muốn hưởng thụ cảm giác mỗi lần thành công, cảm giác đứng trên chỗ cao sao?” Phong Tế cười khẽ, đả kích cô.
“Anh không biết con người luôn mâu thuẫn hả?” Liếc anh một cái, Cảnh Thần nhắm mắt lại, “Chừng nào đến gọi em, em ngủ đây.”
Mấy tiếng sau, hai người đặt chân xuống sân bay thành phố Hải Thiên. Lần này hai người không đi lối đi VIP mà đi theo đám đông ra lối bình thường. Bởi Cảnh Thần ngẫu hứng muốn trải nghiệm cuộc sống của người bình thường, lại khiến hai người đụng phải một người.
“Tế, em hối hận rồi.” Thấy người nào đó đứng trong đám đông, Cảnh Thần nói vậy.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Phong Tế vỗ đầu cô, “Người ta tới đón người đấy, không liên quan đến chúng ta.”
“Cũng đúng.” Cảnh Thần gật đầu, “Chúng ta đã không dính dáng gì tới hắn từ lâu, chắc hắn không mặt dày thế.”
Hai người cứ như vậy lướt qua người kia, ra khỏi sân bay. Lúc đến cửa Cảnh Thần tò mò xoay đầu lại nhìn, chỉ thấy người nọ đang ôm một cô gái cười rất vui vẻ. Cuối cùng cô ngoái đầu lại, yên lặng thở dài một tiếng.
“Hắn có gì đẹp, em không sợ anh ghen hửm?” Phong Tế trông thấy xe đến đón họ, bèn nắm tay Cảnh Thần đi đến.
“Anh sẽ ghen sao?” Cảnh Thần thản nhiên nói, “Em không ngờ hai chị em họ cuối cùng lại chịu kết cuộc thờ chung một chồng.”
Đúng vậy người đàn ông kia là Đường Dương, mà người phụ nữ hắn ôm là Bạch Tước Vũ.
“Bạch Yến Vũ muốn ly hôn với Đường Dương, không tiếc đẩy em gái cho chồng mình. Đáng tiếc, cô ta không ngờ Đường Dương lại không cho cô ta một xu nào, nên cô ta chỉ có thể ra đi với hai bàn tay trắng.” Phong Tế cười nói, “Tuy Đường Dương chẳng phải người thừa kế Đường gia, nhưng cũng giữ chức vụ quan trọng trong Đường thị, tiền lương và hoa hồng hàng năm không ít, chẳng biết Bạch Yến Vũ nghĩ sao nữa.” Cuối cùng anh lắc đầu nói, “Nhưng bọn họ lại tự nhận là tình yêu đích thật, buồn cười thật.”
Trong phim hai người ân ái, thực tế lại đi tới mức này, là phim tô vẽ quá mức hay sự thật luôn phũ phàng?
“Tình yêu đích thật?” Cảnh Thần mím môi, “Tế yêu quý, lúc ở bên anh, em cũng chưa dám nói chúng ta là tình yêu đích thật.”
Tình yêu cần kinh tế làm cơ sở, nếu vợ chồng suốt ngày lo lắng chuyện tiền nong, vậy cuối cùng chỉ có thể trở thành oán lữ.
Với Cảnh Thần cô không cần nhiều tiền, nhưng tiền cô và Phong Tế kiếm phải đảm bảo cho cả nhà cuộc sống ấm no. May mà cả hai kiếp hai người đều không phải lo lắng chuyện này.
Có nền tảng kinh tế, hai người muốn ở bên nhau cũng không dễ dàng gì. Xã hội có rất nhiều cám dỗ, muốn giữ chồng không chỉ cần đàn ông phải có trái tim kiên định, mà phụ nữ cũng phải biết cách giữ chồng.
Hôn nhân phải kinh doanh, có bao nhiêu phụ nữ nghĩ rằng kết hôn rồi, đàn ông chỉ biết nhận tất cả của cô ấy, lúc đó giúp chồng dạy con tự biến mình thành thiếu phụ luống tuổi có chồng lôi thôi lếch thếch. Kết quả đến cuối cùng, cùng người chồng chung hoạn nạn hơn mười, hai mươi năm, lại thua dưới tay một cô gái trẻ tuổi ngọt ngào động lòng người.
Cảnh Thần và Phong Tế cũng đã trải qua những điều đó, chẳng qua cuối cùng hai người đều kiên trì không bị cám dỗ. Là một người đàn ông có gia đình an ổn, có người một mực chờ đợi anh, bao dung anh, chăm sóc anh mà chính anh cũng kiên định nên hai vợ chồng mới có thể đi với nhau tới bạc đầu.
“Tiểu Thần, chúng ta không phải tình yêu đích thật.” Phong Tế mỉm cười nói, “Giữa chúng ta có tình yêu, còn có cả tình thân nữa. Chúng ta không phải nhất thời kích tình, mà là một đời một kiếp một đôi. Muốn như vậy thì phải có tình cảm trải qua năm tháng mới được.”
Cũng chẳng phải oanh oanh liệt liệt không tốt, chỉ là sự rực rỡ qua đi để lại nỗi tiêu điều và hịu quạnh khiến người ta khó có thể chấp nhận. Thứ quá mức mãnh nhiệt, luôn dễ bị nguội lạnh. Tình cảm thế này, rất dễ trở thành phù dung sớm nở tối tàn. Bên nhau chỉ vì nhất thời xúc động, sau khi tỉnh táo lại, có mấy ai có thể tiếp tục đi với nhau trong cuộc sống bình thường?
Phong Tế và Cảnh Thần không phải không tin tình yêu đích thực, chẳng qua không tin có tình yêu đích thật trắng ngần mà thôi.
Suy nghĩ của tác giả:
Tình yêu là gì, không thể chỉ có một màu trắng.
Ngoại hình, bối cảnh, bằng cấp luôn đi với nhau.
Nhìn một màn làm người ta vui vẻ trước mắt, Cảnh Thần chỉ có thể thở dài nói thế. Cô không biết nên dùng từ gì để hình dung sự rung động mà biển hoa này mang lại, cuối cùng vẫn chọn hai chữ đơn giản nhất này.
Phong Tế đứng phía sau vòng tay ôm cô, đầu tựa lên vai cô, mỉm cười cùng cô ngắm cảnh mặt trời lặn trên biển hoa.
“Tiểu Thần, anh biết em sẽ thích mà.”
Giọng nói trầm thấp vang bên tai Cảnh Thần, mang theo sự yêu thương vô hạn.
Lái xe đã sớm chuyển hết hành lý không nhiều lắm của hai người vào phòng, để hai vợ chồng cùng nhau tận hưởng sự rung động mà thiên nhiên mang tới. Bóng đèn gì đó, chỉ cần là người sẽ chẳng ai bằng lòng làm cả.
“Tế, bọn Sơ Nhiên chắc chắn sẽ rất thích.” Nghĩ đến ba cục cưng ở nhà, Cảnh Thần cười nói.
Phong Tế thản nhiên nói: “Lần sau nếu có cơ hội sẽ dẫn bọn chúng tới. Còn lần này là kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng ta, tiểu Thần yêu dấu à.”
“Ha ha.” Cảnh Thần vén tóc bị gió thổi tung ra sau tai, ngoảnh đầu lại ánh mắt rất trong veo nhìn khuôn mặt với những đường cong tuấn mỹ của chồng mình, “Tế, lần này chúng ta đi là để kỷ niệm ngày kết hôn hay để tránh phiền toái, anh với em đều rõ hơn ai hết, không phải sao?”
Phong Tế nhíu mày, “Mặc kệ nguyên nhân gì, có phong cảnh đẹp là được rồi, đúng không? Chẳng lẽ em không thích nơi này, không thích biển hoa kia?”
“Tế, anh lại đổi chủ đề rồi.” Cảnh Thần khẽ cười, xoay đầu tựa vào lòng Phong Tế ngắm biển hoa, cho đến khi màn đêm buông xuống.
Tuy ở nông thôn, nhưng các loại đồ ăn trong trang viên không hề thiếu thốn. Lam Phong biết vợ chồng Phong Tế sẽ đến đây, nên đã gọi điện phân phó người làm trong trang viên chuẩn bị, mặc dù không thể so với thành phố Hải Thiên, như cũng tốt hơn các gia đình xung quanh rất nhiều.
Nằm trên giường, Cảnh Thần ngửi được hương hoa từ cửa sổ bay vào. Đã hơn 1 năm không có ngày nhàn nhã như thế, quả thật khiến người ta rất thoải mái.
Phong Tế bưng một đĩa dưa hấu lên, trên tay còn cầm điện thoại nói chuyện, nhưng giọng anh rất lạnh nhạt. Cảnh Thần lấy một miếng dưa lên ăn, nghe Phong Tế nói có lệ với người ở đầu dây bên kia, cuối cùng hình như hai bên nói chuyện có chút không thoải mái, ngay cả ‘tạm biệt’ cũng chẳng nói, Phong Tế liền cúp máy ngay.
“Ai vậy, Lan Lăng à?” Cảnh Thần phun hạt dưa trong miệng ra tay, ngẩng đầu nhìn Phong Tế đầy quan tâm, “Nếu là bà ấy thì anh cần gì phải tức giận với bà ấy chứ.”
Phong Tế cười khẽ ném điện thoại lên đầu giường, kéo cái sọt bụi bặm bên giường ngồi xuống, cũng lấy một miếng dưa hấu ăn, “Anh không tức giận với bà ấy, chỉ không thích một câu nào, nên tắt máy thôi.”
“Chúng ta trốn đến thâm sơn cùng cốc mà bà ta vẫn không buông tha sao?” Cảnh Thần ngồi bên giường vứt hạt dưa vào thùng rác.
“Chúng ta đi du lịch kỷ niệm ngày kết hôn làm bà ấy tức giận.” Phong Tế nhún vai nói, “Anh không muốn nghe bà ấy lải nhải nữa, nên cúp máy, tùy tiện tắt điện thoại.”
Phong Tế còn chưa nói xong, điện thoại Cảnh Thần vang lên. Dùng khăn ướt lau tay, Cảnh Thần cầm di động lên nhìn, sau đó mím môi.
“Anh tắt điện thoại thì chuyển qua gọi cho em. Anh làm con có thể không cần để ý, nhưng em làm vợ anh mà cũng không để ý giống anh nữa thì sẽ rất phiền toái.”Tthầm oán xong Cảnh Thần thở dài ấn nút kết nối.
“Alo…” Vừa nói một câu, giọng nói mang chút cao ngạo vênh váo của Lan Lăng truyền tới.
“Cảnh Thần, bảo Phong Tế nghe điện thoại nào! Nó dám cúp điện thoại của mẹ, còn tắt máy luôn! Mẹ là mẹ nó, nó làm thế là bất hiếu, bất hiếu đấy hiểu không?”
Liếc mắt nhìn Phong Tế, Cảnh Thần bình tĩnh nói, “Mẹ, sao vậy? Mẹ mới nói chuyện với Phong Tế sao, có lẽ điện thoại của anh ấy hết pin.”
“Sao thế, hai đứa không ở cùng nhau hả?”
“Con đang ngắm hoa ở nhà kính, anh ấy thì ở trong phòng. Cần con tìm anh ấy cho mẹ không ạ?”
“… Thôi, không cần. Hai đứa đi xe mệt nhọc mới tới đó, nghỉ ngơi đi, mẹ cúp máy đây.” Nói xong không đợi Cảnh Thần nói, Lan Lăng đã cúp máy.
Lan Lăng rất rõ ràng, bà ta không thể làm gì Cảnh Thần và Phong Tế, cùng lắm chỉ có thể nói mà thôi. Khoan nói đến thế lực của hai người, bà ta muốn làm gì, cũng phải cân nhắc phản ứng của chồng mình.
Bất quá bà ta vẫn chưa từ bỏ ý định, tuy quan hệ giữa bà ta và Phong Tế không tốt, song dù sao bà ta cũng sinh anh ra. Kết quả hiện tại quan hệ giữa hai mẹ con ngay cả người dưng cũng không bằng.
Để điện thoại xuống, Cảnh Thần nhướng mày nhìn Phong Tế, “Thật ra em cảm thấy bà ấy rất đáng yêu, chắc chắn bà ấy biết anh đang ở cạnh em.”
Phong Tế nở nụ cười, cầm khay không đi ra ngoài.
“Tế, anh dám ăn hết dưa rồi!” lúc này Cảnh Thần mới phát hiện khi cô nghe điện thoại, Phong Tế đã ăn hết dưa hấu còn lại trong đĩa.
Đứng cạnh cửa, Phong Tế xoay đầu nhìn Cảnh Thần đang ngồi trên giường quẹt miệng nói, “Tiểu Thần, dưa hấu có tính hàn. Mấy ngày tới là kì sinh lí của em, ăn ít tí, nếu không đến lúc đó lại đau bụng.”
“Được rồi, em biết rồi, đại quản gia ạ.” Cảnh Thần nằm xuống giường, cô cũng không bất mãn, Phong Tế là quan tâm cô mới nhớ rõ chuyện này, nếu không anh cần gì nhắc nhở cô như ông cụ.
“Em tắm trước đi, cả ngày vất vả, anh thu xếp một chút mới vào.” Phong Tế khép cửa bước ra ngoài.
***
Thời gian một tuần nhanh chóng trôi qua, lúc lên máy bay trở về, Cảnh Thần cảm thấy rất khó chịu.
“Sao vậy?” Phong Tế cúi đầu hỏi.
“Lần này trở về em cảm thấy hơi mất mát. Đáng lẽ chúng ta nên an hưởng tuổi già rồi, kết quả lại sống lại dốc sức làm việc nhiều năm thế.” Cảnh Thần tựa vào vai Phong Tế, lười biếng nói.
“Chẳng phải em nói còn muốn hưởng thụ cảm giác mỗi lần thành công, cảm giác đứng trên chỗ cao sao?” Phong Tế cười khẽ, đả kích cô.
“Anh không biết con người luôn mâu thuẫn hả?” Liếc anh một cái, Cảnh Thần nhắm mắt lại, “Chừng nào đến gọi em, em ngủ đây.”
Mấy tiếng sau, hai người đặt chân xuống sân bay thành phố Hải Thiên. Lần này hai người không đi lối đi VIP mà đi theo đám đông ra lối bình thường. Bởi Cảnh Thần ngẫu hứng muốn trải nghiệm cuộc sống của người bình thường, lại khiến hai người đụng phải một người.
“Tế, em hối hận rồi.” Thấy người nào đó đứng trong đám đông, Cảnh Thần nói vậy.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Phong Tế vỗ đầu cô, “Người ta tới đón người đấy, không liên quan đến chúng ta.”
“Cũng đúng.” Cảnh Thần gật đầu, “Chúng ta đã không dính dáng gì tới hắn từ lâu, chắc hắn không mặt dày thế.”
Hai người cứ như vậy lướt qua người kia, ra khỏi sân bay. Lúc đến cửa Cảnh Thần tò mò xoay đầu lại nhìn, chỉ thấy người nọ đang ôm một cô gái cười rất vui vẻ. Cuối cùng cô ngoái đầu lại, yên lặng thở dài một tiếng.
“Hắn có gì đẹp, em không sợ anh ghen hửm?” Phong Tế trông thấy xe đến đón họ, bèn nắm tay Cảnh Thần đi đến.
“Anh sẽ ghen sao?” Cảnh Thần thản nhiên nói, “Em không ngờ hai chị em họ cuối cùng lại chịu kết cuộc thờ chung một chồng.”
Đúng vậy người đàn ông kia là Đường Dương, mà người phụ nữ hắn ôm là Bạch Tước Vũ.
“Bạch Yến Vũ muốn ly hôn với Đường Dương, không tiếc đẩy em gái cho chồng mình. Đáng tiếc, cô ta không ngờ Đường Dương lại không cho cô ta một xu nào, nên cô ta chỉ có thể ra đi với hai bàn tay trắng.” Phong Tế cười nói, “Tuy Đường Dương chẳng phải người thừa kế Đường gia, nhưng cũng giữ chức vụ quan trọng trong Đường thị, tiền lương và hoa hồng hàng năm không ít, chẳng biết Bạch Yến Vũ nghĩ sao nữa.” Cuối cùng anh lắc đầu nói, “Nhưng bọn họ lại tự nhận là tình yêu đích thật, buồn cười thật.”
Trong phim hai người ân ái, thực tế lại đi tới mức này, là phim tô vẽ quá mức hay sự thật luôn phũ phàng?
“Tình yêu đích thật?” Cảnh Thần mím môi, “Tế yêu quý, lúc ở bên anh, em cũng chưa dám nói chúng ta là tình yêu đích thật.”
Tình yêu cần kinh tế làm cơ sở, nếu vợ chồng suốt ngày lo lắng chuyện tiền nong, vậy cuối cùng chỉ có thể trở thành oán lữ.
Với Cảnh Thần cô không cần nhiều tiền, nhưng tiền cô và Phong Tế kiếm phải đảm bảo cho cả nhà cuộc sống ấm no. May mà cả hai kiếp hai người đều không phải lo lắng chuyện này.
Có nền tảng kinh tế, hai người muốn ở bên nhau cũng không dễ dàng gì. Xã hội có rất nhiều cám dỗ, muốn giữ chồng không chỉ cần đàn ông phải có trái tim kiên định, mà phụ nữ cũng phải biết cách giữ chồng.
Hôn nhân phải kinh doanh, có bao nhiêu phụ nữ nghĩ rằng kết hôn rồi, đàn ông chỉ biết nhận tất cả của cô ấy, lúc đó giúp chồng dạy con tự biến mình thành thiếu phụ luống tuổi có chồng lôi thôi lếch thếch. Kết quả đến cuối cùng, cùng người chồng chung hoạn nạn hơn mười, hai mươi năm, lại thua dưới tay một cô gái trẻ tuổi ngọt ngào động lòng người.
Cảnh Thần và Phong Tế cũng đã trải qua những điều đó, chẳng qua cuối cùng hai người đều kiên trì không bị cám dỗ. Là một người đàn ông có gia đình an ổn, có người một mực chờ đợi anh, bao dung anh, chăm sóc anh mà chính anh cũng kiên định nên hai vợ chồng mới có thể đi với nhau tới bạc đầu.
“Tiểu Thần, chúng ta không phải tình yêu đích thật.” Phong Tế mỉm cười nói, “Giữa chúng ta có tình yêu, còn có cả tình thân nữa. Chúng ta không phải nhất thời kích tình, mà là một đời một kiếp một đôi. Muốn như vậy thì phải có tình cảm trải qua năm tháng mới được.”
Cũng chẳng phải oanh oanh liệt liệt không tốt, chỉ là sự rực rỡ qua đi để lại nỗi tiêu điều và hịu quạnh khiến người ta khó có thể chấp nhận. Thứ quá mức mãnh nhiệt, luôn dễ bị nguội lạnh. Tình cảm thế này, rất dễ trở thành phù dung sớm nở tối tàn. Bên nhau chỉ vì nhất thời xúc động, sau khi tỉnh táo lại, có mấy ai có thể tiếp tục đi với nhau trong cuộc sống bình thường?
Phong Tế và Cảnh Thần không phải không tin tình yêu đích thực, chẳng qua không tin có tình yêu đích thật trắng ngần mà thôi.
Suy nghĩ của tác giả:
Tình yêu là gì, không thể chỉ có một màu trắng.
Ngoại hình, bối cảnh, bằng cấp luôn đi với nhau.
Tác giả :
Heo Thích Ăn Khoai Tây