Duyên Đến Là Em
Chương 5: Trai đẹp chính là đối tượng xem mắt 1
Vì bị con thiêu thân dọa sợ nên Lâm Lung cảm thấy mất mặt với trai đẹp xa lạ, cô không đợi Viên Viện đến liền 囧 rời khỏi tiệm sách đi đến cổng chính công viên Nhân Dân. Chờ đến khi bạn học Viên đi taxi đến nơi thì đã gần tới 2h chiều nên cả hai đành từ bỏ việc ngắm trai đẹp, đàng hoàng đứng tại cổng công viên.
Lâm Lung không muốn ngu ngốc đứng chờ ở đây liền đề nghị: “Cậu hỏi anh ta xem đã đến chưa.”
“Còn mấy phút nữa, cậu gấp cái gì, dè dặt một chút cho mình!” Viên Viện khoát tay, lại bổ sung: “Anh ta rất đúng giờ, nếu đã làm lính 12 năm thì mình khẳng định việc đúng giờ là bản năng cơ bản nhất.”
“Chỉ mong là vậy.” Lâm Lung đang nói bỗng nhìn thấy một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi bước nhanh tới từ phía bên kia đường. mèo l'q;đ Đôi mắt cô liếc một cái, sau đó liền dùng quạt giấy che gương mặt hoa si của mình lại, kích động nói: “Mau nhìn mau nhìn, người mà mình vừa nói với cậu chính là anh ta. Oa oa, mày thô mũi cao môi mỏng, ngay cả đi bộ cũng rất có khí thế! Vai rộng eo thon uy vũ dương cương, chỉ một chữ thôi, đẹp trai*! Không được, bộ dáng trưởng thành thật đẹp, mình phải lưu lại.” Vừa nói vừa chuẩn bị lấy điện thoại ra chụp hình.
“Đợi chút đợi chút, ngàn vạn đừng!” Viên Viện vội vàng kéo cô, theo bản năng còn kéo cây dù che nắng nghiêng thấp xuống lệch về phía trước che mặt của hai người: “Mình có dự cảm chẳng lành, có lẽ anh ta là đối tượng hẹn hò của cậu… Đừng chụp ảnh kẻo hỏng mất hình tượng! Việc này còn mất mặt hơn so với việc cậu bị con thiêu thân doạ sợ đến mức giậm chân!”
Lâm Lung kinh ngạc nói: “Không thể nào, đối tượng hẹn hò của mình không phải là một sĩ quan kỹ thuật sao? Cậu nói rằng anh ta có dáng vẻ cây cao đón gió…”
Viên Viện nhún vai cười một tiếng: “Tớ chưa gặp anh ta lần nào, hơn nữa không phải anh chàng ở phía đối diện cũng mang đến cảm giác cây cao đón gió sao?? Ngồi như chuông, đứng như tùng* đó.”
*cây tùng: còn được gọi là cây thông. Ở đây ý nói nam9 cao đó ạ :D)
“Ngất, anh ta không phải cây cao đón gió mà tuyệt đối là cây vạn tuế* đón gió, là một thân cây cao lớn được đúc bằng sắt, vừa đen vừa khoẻ sét đánh không ngã.” Bạn học Lâm Lung núp ở dưới ô vô cùng bất nhã le lưỡi trợn trắng mắt.
*Cây vạn tuế: tên khoa học là cycas revoluta thuộc họ thực vật cycadaceae (Thiên Tuế). Cây vạn tuế có chiều cao từ 1 đến 3 m, được sử dụng nhiều để tạo cảnh quan cho các công trình công cộng như công viên, khu tưởng niệm, quảng trường, các khu dân cư,… hay sử dụng làm cây cảnh trong sân vườn, tạo tiểu cảnh nội – ngoại thất, sử dụng làm cây cảnh trang trí nội thất (nguồn: )
Nhìn chàng trai cao lớn đeo kính râm đang tiến đến gần, đích đến hình như đúng là cửa chính công viên này. Viên Viện và Lâm Lung càng thêm chắc chắn anh là thiếu tá Long Tuyền trong truyền thuyết. l3q1đ Trong bán kính 500m ở khuôn viên này, ngoài anh ra thì không còn ai lớn lên có dáng vẻ giống quân nhân cả. Khí chất đó quả thật không giống với những người đàn ông bình thường.
Lưng anh cũng không quá thẳng, nhưng dáng người ấy khiến người khác cảm thấy rất mạnh mẽ và kiên cường, bước chân mạnh mẽ có lực, cho dù là dạo bước trong công viên vắng vẻ cũng lộ vẻ hiên ngang. Đây chính là khí chất a khí chất.
Hai cô gái núp dưới ô che nắng nhìn lén, anh đi đến một cổng chính khác của công viên rồi bình tĩnh tạo một thế đứng tiêu chuẩn, sau đó lấy điện thoại từ trong túi quần ra nhanh nhẹn ấn từng chữ cái. Ngay sau đó âm thanh thông báo tin nhắn từ máy Viên Viện vang lên, tin nhắn hiện ra một câu ngắn gọn với năm chữ và hai dấu ngắt câu: Tôi đã đến, Long Tuyền. Thời gian là 14:00 đúng, không hơn mà cũng không thiếu một giây.
“Anh ta quả thật đúng giờ đến biến thái.” Viên Viện kinh hãi, Lâm Lung cũng gật đầu tán đồng. Viên Viện nghĩ lại về bản thân mình, cả hai người đều là sinh viên nghệ thuật, mỗi khi hẹn gặp nhau nếu có đến muộn nửa giờ cũng không coi là muộn, đây là chuyện thường xuyên xảy ra. Ừm, hình như chúng ta quá thoải mái rồi, toát mồ hôi…
Viên Viện vừa nghĩ lại vừa đẩy ô che nắng ra, cô vẫy tay về phía Long Tuyền chào hỏi: “Hi!!”
Long đồng chí đã sớm biết mình bị rình trộm quan sát nhưng vẫn làm bộ như mới phát hiện ra hai người, anh gật đầu một cái rồi cất bước tới gần. Hai bên giới thiệu tên mình sau đó cùng tiến vào công viên, vừa đi qua cổng vòm của một cây cầu đá, cả hai cô gái cùng dừng bước.
Lâm Lung nhìn qua ngã ba, sau đó ngẩng đầu hỏi bạn mình một cách mờ mịt: “Viện tử, chúng ta nên đi đường nào?” Cô không biết đường đi, nếu công viên này là do Viên Viện chọn làm địa điểm gặp mặt thì cô ấy hẳn là người dẫn đường.
Vậy mà Viên Viện trực tiếp trả lời ba chữ: “Không biết*”. Sau đó cô mở hai tay ra, rất bất đắc dĩ nói: “Đã rất nhiều năm rồi mình chưa tới nơi này, chỉ nhớ rõ có một ao hoa sen, nê q4ý d0n bên cạnh đó chính là quán trà. Về phần ao hoa sen đó ở đâu thì mình không biết.”
*không biết: Trong bản tiếng Trung có ba chữ “不知道” có nghĩa là “bất tri đạo”, nhưng khi edit chỉ còn hai chữ là “không biết” ^^
Lâm Lung nói tiếp: “Mười năm rồi mình chưa đến đây, mình cũng không biết đường!!”
“Được rồi, dù sao hai bên trái phải cậu cũng không phân biệt được, cho dù hôm qua cậu mới tới đây mình cũng không tin tưởng cậu.” Viên Viện châm chọc cô.
Lâm Lung tránh nặng tìm nhẹ hỏi ngược lại: “Không tìm được đường mà cậu còn hẹn tại chỗ này à?”
“Anh ta ở phía Nam chùa Vũ Hầu vùng ngoại thành, cậu ở phía Tây thành phố, mình lại ở phía Bắc đường Tân Hà, nơi này chính là trung tâm đấy.” Viên Viện trả lời.
Nghe cô nói địa chỉ, trong đầu Long Tuyền lập tức hiện lên bản đồ mới nhất của thành phố. Anh bỗng phát hiện công viên này cách nhà mình rất gần, vị trí chính giữa hẳn phải là quảng trường Thiên Phủ ở phụ cận mới đúng, nơi đó là địa điểm anh hẹn gặp thành phần tri thức tinh anh vào tối nay.
Hai cô gái vẫn đang tự nhiên thảo luận, hoàn toàn bỏ quên người đàn ông duy nhất ở bên cạnh. Thứ nhất là do người giới thiệu nói anh rất lâu không trở về nhà, thời gian mỗi lần trở về cũng rất ngắn nên hẳn sẽ không biết quán trà nhỏ trong công viên nằm ở đâu. Thứ hai là do từ lúc chào hỏi đến bây giờ biểu tình của anh quá lạnh quá khốc, trừ lúc giới thiệu tên mình thì hầu như không nói một câu quá năm chữ, nên Viên Viện và Lâm Lung cũng không mong chờ anh có thể nhiệt tình thoải mái nói chuyện với mọi người.
Vì vậy người còn dư lại chính là thặng nam, vấn đề này nhất định là có nguyên nhân của nó. Tính tình quá hướng nội chính là một trong số những nguyên nhân thường thấy nhất, đoán chừng ưu điểm là nhìn cũng không tồi mà thôi.
Trong lúcViên Viện đang thương lượng với Lâm Lung có nên quay ngược lại để xem bản đồ công viên hay không thì đồng chí Long Tuyền bỗng nhiên mở miệng: “Đi bên này, tôi biết.”
Anh biết?? Vậy tại sao anh không nói sớm, chúng tôi bàn bạc với nhau ít nhất cũng đã ba phút rồi!! Lão ngài à, rốt cuộc là anh hướng nội hay là phản ứng chậm vậy?? Lâm Lung im lặng thầm mắng anh hai câu, bất đắc dĩ vì duy trì hình tượng thục nữ của mình nên chỉ có thể khẽ mỉm cười im hơi lặng tiếng.
Sau khi xác nhận phương hướng, Long Tuyền liền đi trước dẫn đường, hai cô gái đi ở phía sau cách anh nửa bước. Khi tiếp xúc gần gũi Lâm Lung mới thật sự cảm nhận được chênh lệch chiều cao giữa hai người bọn họ nhiều đến cỡ nào.
Ồ, người khổng lồ!! Bạn học Lâm Lung nhỏ nhắn ở phía sau anh không tiếng động cảm thán, nhân tiện đặt tay phía trên lông mày ngửa đầu làm động tác như nhìn về phía xa. Không ngờ động tác này của cô vừa khéo bị đuôi mắt Long Tuyền liếc đến, khoé miệng anh khẽ giật. Anh nhanh chóng thu hồi tầm mắt làm bộ như không thấy gì.
Sau đó anh lại chú ý tới tiếng giầy cao gót của Lâm Lung phát ra bên cạnh mình, dường như bước chân của cô rất nhanh. Long Tuyền thầm kinh ngạc, anh đi một bước thì cô đi ít nhất phải hai bước!! Anh vội vàng bước chậm lại, nghĩ thầm: nếu anh đi nhanh hơn chút nữa thì cô gái xui xẻo này phải chạy chậm rồi.
Lâm Lung đang muốn gọi Long Tuyền nói anh đi chậm lại một chút liền vui mừng phát hiện anh đã bước chậm lại, vì vậy cô vui vẻ tìm kiếm đề tài, lịch sự hỏi: “Khi còn nhỏ anh cũng thường tới đây đi dạo ư?”
“Xem triển lãm hoa.” Câu trả lời của Long Tuyền trước sau như một vẫn đơn giản như vậy, anh không nói rằng nửa giờ trước anh mới đi vào dạo một vòng.
“Tôi cũng vậy, lớp bốn tiếu học tôi có đến xem triển lãm hoa cúc, hơn nữa còn viết một bài du ký* để tham gia cuộc thi viết văn Ba Kim.” Lâm Lung cười, nói cô rất nghiêm túc viết văn nộp cho chủ nhiệm lớp, đáng tiếc cô giáo chỉ chọn hai bài trong lớp để nộp lên dự thi nên nhìn cũng chưa nhìn cô liền chọn ngưới đứng thứ nhất thứ hai môn ngữ văn trong lớp. Vì cảm thấy bản thân mình không thua kém ai nên cô uất ức khóc mãi, sau được ba an ủi khích lệ mang bản thảo của cô đến toà soạn nộp, vì thế tác phẩm đầu tay được xuất bản.
*du ký: ghi chép những điều tai nghe mắt thấy trong khi đi du lịch
“Từ đó về sau thành tích môn ngữ văn của tôi đột nhiên tăng mạnh, ngược lại số học ngày càng kém, đến năm 2 trung học thì tất cả các môn khoa học tự nhiên đều kém, sau đó liền luân lạc đến độ không cần học toán cũng có thể thi vào khoa thiết kế thời trang.” Giọng nói cô có vẻ nhẹ nhàng mang theo sự trêu đùa những gì mình đã trải qua. Cô cố ý ngừng lại một lát chờ Long Tuyền đáp lời mình, cô hy vọng có thể hiểu rõ kinh nghiệm khi còn đi học của đối phương.
Kết quả là vị đồng chí này rất có tinh thần của cách mạng đánh chết cũng không nói. Anh hoàn toàn trầm mặc không lên tiếng, những lần dò xét đối phương của cô cứ thế rơi vào khoảng không. Lần này Lâm Lung không thể làm gì khác hơn là hỏi trực tiếp: “Anh thì sao? Anh học trường nào và chuyên ngành gì?”
Mặc dù nghe nói anh ta học hai chuyên ngành, nhưng chuyên ngành cũng được sắp xếp theo thứ tự. Ví dụ như xe và nhà ở, xe thì xe đạp và BMW, nhà thì nhà tranh và biệt thự. Cùng là xe, cùng là nhà nhưng giữa chúng lại có sự khác biệt rất lớn!
-Hết chương 5-
Lâm Lung không muốn ngu ngốc đứng chờ ở đây liền đề nghị: “Cậu hỏi anh ta xem đã đến chưa.”
“Còn mấy phút nữa, cậu gấp cái gì, dè dặt một chút cho mình!” Viên Viện khoát tay, lại bổ sung: “Anh ta rất đúng giờ, nếu đã làm lính 12 năm thì mình khẳng định việc đúng giờ là bản năng cơ bản nhất.”
“Chỉ mong là vậy.” Lâm Lung đang nói bỗng nhìn thấy một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi bước nhanh tới từ phía bên kia đường. mèo l'q;đ Đôi mắt cô liếc một cái, sau đó liền dùng quạt giấy che gương mặt hoa si của mình lại, kích động nói: “Mau nhìn mau nhìn, người mà mình vừa nói với cậu chính là anh ta. Oa oa, mày thô mũi cao môi mỏng, ngay cả đi bộ cũng rất có khí thế! Vai rộng eo thon uy vũ dương cương, chỉ một chữ thôi, đẹp trai*! Không được, bộ dáng trưởng thành thật đẹp, mình phải lưu lại.” Vừa nói vừa chuẩn bị lấy điện thoại ra chụp hình.
“Đợi chút đợi chút, ngàn vạn đừng!” Viên Viện vội vàng kéo cô, theo bản năng còn kéo cây dù che nắng nghiêng thấp xuống lệch về phía trước che mặt của hai người: “Mình có dự cảm chẳng lành, có lẽ anh ta là đối tượng hẹn hò của cậu… Đừng chụp ảnh kẻo hỏng mất hình tượng! Việc này còn mất mặt hơn so với việc cậu bị con thiêu thân doạ sợ đến mức giậm chân!”
Lâm Lung kinh ngạc nói: “Không thể nào, đối tượng hẹn hò của mình không phải là một sĩ quan kỹ thuật sao? Cậu nói rằng anh ta có dáng vẻ cây cao đón gió…”
Viên Viện nhún vai cười một tiếng: “Tớ chưa gặp anh ta lần nào, hơn nữa không phải anh chàng ở phía đối diện cũng mang đến cảm giác cây cao đón gió sao?? Ngồi như chuông, đứng như tùng* đó.”
*cây tùng: còn được gọi là cây thông. Ở đây ý nói nam9 cao đó ạ :D)
“Ngất, anh ta không phải cây cao đón gió mà tuyệt đối là cây vạn tuế* đón gió, là một thân cây cao lớn được đúc bằng sắt, vừa đen vừa khoẻ sét đánh không ngã.” Bạn học Lâm Lung núp ở dưới ô vô cùng bất nhã le lưỡi trợn trắng mắt.
*Cây vạn tuế: tên khoa học là cycas revoluta thuộc họ thực vật cycadaceae (Thiên Tuế). Cây vạn tuế có chiều cao từ 1 đến 3 m, được sử dụng nhiều để tạo cảnh quan cho các công trình công cộng như công viên, khu tưởng niệm, quảng trường, các khu dân cư,… hay sử dụng làm cây cảnh trong sân vườn, tạo tiểu cảnh nội – ngoại thất, sử dụng làm cây cảnh trang trí nội thất (nguồn: )
Nhìn chàng trai cao lớn đeo kính râm đang tiến đến gần, đích đến hình như đúng là cửa chính công viên này. Viên Viện và Lâm Lung càng thêm chắc chắn anh là thiếu tá Long Tuyền trong truyền thuyết. l3q1đ Trong bán kính 500m ở khuôn viên này, ngoài anh ra thì không còn ai lớn lên có dáng vẻ giống quân nhân cả. Khí chất đó quả thật không giống với những người đàn ông bình thường.
Lưng anh cũng không quá thẳng, nhưng dáng người ấy khiến người khác cảm thấy rất mạnh mẽ và kiên cường, bước chân mạnh mẽ có lực, cho dù là dạo bước trong công viên vắng vẻ cũng lộ vẻ hiên ngang. Đây chính là khí chất a khí chất.
Hai cô gái núp dưới ô che nắng nhìn lén, anh đi đến một cổng chính khác của công viên rồi bình tĩnh tạo một thế đứng tiêu chuẩn, sau đó lấy điện thoại từ trong túi quần ra nhanh nhẹn ấn từng chữ cái. Ngay sau đó âm thanh thông báo tin nhắn từ máy Viên Viện vang lên, tin nhắn hiện ra một câu ngắn gọn với năm chữ và hai dấu ngắt câu: Tôi đã đến, Long Tuyền. Thời gian là 14:00 đúng, không hơn mà cũng không thiếu một giây.
“Anh ta quả thật đúng giờ đến biến thái.” Viên Viện kinh hãi, Lâm Lung cũng gật đầu tán đồng. Viên Viện nghĩ lại về bản thân mình, cả hai người đều là sinh viên nghệ thuật, mỗi khi hẹn gặp nhau nếu có đến muộn nửa giờ cũng không coi là muộn, đây là chuyện thường xuyên xảy ra. Ừm, hình như chúng ta quá thoải mái rồi, toát mồ hôi…
Viên Viện vừa nghĩ lại vừa đẩy ô che nắng ra, cô vẫy tay về phía Long Tuyền chào hỏi: “Hi!!”
Long đồng chí đã sớm biết mình bị rình trộm quan sát nhưng vẫn làm bộ như mới phát hiện ra hai người, anh gật đầu một cái rồi cất bước tới gần. Hai bên giới thiệu tên mình sau đó cùng tiến vào công viên, vừa đi qua cổng vòm của một cây cầu đá, cả hai cô gái cùng dừng bước.
Lâm Lung nhìn qua ngã ba, sau đó ngẩng đầu hỏi bạn mình một cách mờ mịt: “Viện tử, chúng ta nên đi đường nào?” Cô không biết đường đi, nếu công viên này là do Viên Viện chọn làm địa điểm gặp mặt thì cô ấy hẳn là người dẫn đường.
Vậy mà Viên Viện trực tiếp trả lời ba chữ: “Không biết*”. Sau đó cô mở hai tay ra, rất bất đắc dĩ nói: “Đã rất nhiều năm rồi mình chưa tới nơi này, chỉ nhớ rõ có một ao hoa sen, nê q4ý d0n bên cạnh đó chính là quán trà. Về phần ao hoa sen đó ở đâu thì mình không biết.”
*không biết: Trong bản tiếng Trung có ba chữ “不知道” có nghĩa là “bất tri đạo”, nhưng khi edit chỉ còn hai chữ là “không biết” ^^
Lâm Lung nói tiếp: “Mười năm rồi mình chưa đến đây, mình cũng không biết đường!!”
“Được rồi, dù sao hai bên trái phải cậu cũng không phân biệt được, cho dù hôm qua cậu mới tới đây mình cũng không tin tưởng cậu.” Viên Viện châm chọc cô.
Lâm Lung tránh nặng tìm nhẹ hỏi ngược lại: “Không tìm được đường mà cậu còn hẹn tại chỗ này à?”
“Anh ta ở phía Nam chùa Vũ Hầu vùng ngoại thành, cậu ở phía Tây thành phố, mình lại ở phía Bắc đường Tân Hà, nơi này chính là trung tâm đấy.” Viên Viện trả lời.
Nghe cô nói địa chỉ, trong đầu Long Tuyền lập tức hiện lên bản đồ mới nhất của thành phố. Anh bỗng phát hiện công viên này cách nhà mình rất gần, vị trí chính giữa hẳn phải là quảng trường Thiên Phủ ở phụ cận mới đúng, nơi đó là địa điểm anh hẹn gặp thành phần tri thức tinh anh vào tối nay.
Hai cô gái vẫn đang tự nhiên thảo luận, hoàn toàn bỏ quên người đàn ông duy nhất ở bên cạnh. Thứ nhất là do người giới thiệu nói anh rất lâu không trở về nhà, thời gian mỗi lần trở về cũng rất ngắn nên hẳn sẽ không biết quán trà nhỏ trong công viên nằm ở đâu. Thứ hai là do từ lúc chào hỏi đến bây giờ biểu tình của anh quá lạnh quá khốc, trừ lúc giới thiệu tên mình thì hầu như không nói một câu quá năm chữ, nên Viên Viện và Lâm Lung cũng không mong chờ anh có thể nhiệt tình thoải mái nói chuyện với mọi người.
Vì vậy người còn dư lại chính là thặng nam, vấn đề này nhất định là có nguyên nhân của nó. Tính tình quá hướng nội chính là một trong số những nguyên nhân thường thấy nhất, đoán chừng ưu điểm là nhìn cũng không tồi mà thôi.
Trong lúcViên Viện đang thương lượng với Lâm Lung có nên quay ngược lại để xem bản đồ công viên hay không thì đồng chí Long Tuyền bỗng nhiên mở miệng: “Đi bên này, tôi biết.”
Anh biết?? Vậy tại sao anh không nói sớm, chúng tôi bàn bạc với nhau ít nhất cũng đã ba phút rồi!! Lão ngài à, rốt cuộc là anh hướng nội hay là phản ứng chậm vậy?? Lâm Lung im lặng thầm mắng anh hai câu, bất đắc dĩ vì duy trì hình tượng thục nữ của mình nên chỉ có thể khẽ mỉm cười im hơi lặng tiếng.
Sau khi xác nhận phương hướng, Long Tuyền liền đi trước dẫn đường, hai cô gái đi ở phía sau cách anh nửa bước. Khi tiếp xúc gần gũi Lâm Lung mới thật sự cảm nhận được chênh lệch chiều cao giữa hai người bọn họ nhiều đến cỡ nào.
Ồ, người khổng lồ!! Bạn học Lâm Lung nhỏ nhắn ở phía sau anh không tiếng động cảm thán, nhân tiện đặt tay phía trên lông mày ngửa đầu làm động tác như nhìn về phía xa. Không ngờ động tác này của cô vừa khéo bị đuôi mắt Long Tuyền liếc đến, khoé miệng anh khẽ giật. Anh nhanh chóng thu hồi tầm mắt làm bộ như không thấy gì.
Sau đó anh lại chú ý tới tiếng giầy cao gót của Lâm Lung phát ra bên cạnh mình, dường như bước chân của cô rất nhanh. Long Tuyền thầm kinh ngạc, anh đi một bước thì cô đi ít nhất phải hai bước!! Anh vội vàng bước chậm lại, nghĩ thầm: nếu anh đi nhanh hơn chút nữa thì cô gái xui xẻo này phải chạy chậm rồi.
Lâm Lung đang muốn gọi Long Tuyền nói anh đi chậm lại một chút liền vui mừng phát hiện anh đã bước chậm lại, vì vậy cô vui vẻ tìm kiếm đề tài, lịch sự hỏi: “Khi còn nhỏ anh cũng thường tới đây đi dạo ư?”
“Xem triển lãm hoa.” Câu trả lời của Long Tuyền trước sau như một vẫn đơn giản như vậy, anh không nói rằng nửa giờ trước anh mới đi vào dạo một vòng.
“Tôi cũng vậy, lớp bốn tiếu học tôi có đến xem triển lãm hoa cúc, hơn nữa còn viết một bài du ký* để tham gia cuộc thi viết văn Ba Kim.” Lâm Lung cười, nói cô rất nghiêm túc viết văn nộp cho chủ nhiệm lớp, đáng tiếc cô giáo chỉ chọn hai bài trong lớp để nộp lên dự thi nên nhìn cũng chưa nhìn cô liền chọn ngưới đứng thứ nhất thứ hai môn ngữ văn trong lớp. Vì cảm thấy bản thân mình không thua kém ai nên cô uất ức khóc mãi, sau được ba an ủi khích lệ mang bản thảo của cô đến toà soạn nộp, vì thế tác phẩm đầu tay được xuất bản.
*du ký: ghi chép những điều tai nghe mắt thấy trong khi đi du lịch
“Từ đó về sau thành tích môn ngữ văn của tôi đột nhiên tăng mạnh, ngược lại số học ngày càng kém, đến năm 2 trung học thì tất cả các môn khoa học tự nhiên đều kém, sau đó liền luân lạc đến độ không cần học toán cũng có thể thi vào khoa thiết kế thời trang.” Giọng nói cô có vẻ nhẹ nhàng mang theo sự trêu đùa những gì mình đã trải qua. Cô cố ý ngừng lại một lát chờ Long Tuyền đáp lời mình, cô hy vọng có thể hiểu rõ kinh nghiệm khi còn đi học của đối phương.
Kết quả là vị đồng chí này rất có tinh thần của cách mạng đánh chết cũng không nói. Anh hoàn toàn trầm mặc không lên tiếng, những lần dò xét đối phương của cô cứ thế rơi vào khoảng không. Lần này Lâm Lung không thể làm gì khác hơn là hỏi trực tiếp: “Anh thì sao? Anh học trường nào và chuyên ngành gì?”
Mặc dù nghe nói anh ta học hai chuyên ngành, nhưng chuyên ngành cũng được sắp xếp theo thứ tự. Ví dụ như xe và nhà ở, xe thì xe đạp và BMW, nhà thì nhà tranh và biệt thự. Cùng là xe, cùng là nhà nhưng giữa chúng lại có sự khác biệt rất lớn!
-Hết chương 5-
Tác giả :
Mặc Ngư Tử 1123