Duyên Có Rồi... Phận Em Giữ Đó...
Chương 22
-Không…ng..ng…!
-Gì vậy cháu?
Người lái taxi hốt hoảng quay lại hỏi. Tại câu nói của người đó bỗng dội về khiến tôi khó thở, hét toáng lên. Tôi thở dốc. Cứ như thế, hộc…hộc.. cho đến khi về tới nhà. Tôi bước xuống xe, đi vào ngõ. Cửa nhà lại mở toang. Chẳng lẽ lại trộm. Tôi vào phòng bếp thì giật mình khi thấy bố mẹ tôi đang chuẩn bị đò ăn trong đó. Tôi lắp băp:
-Sao ba mẹ lại ở đây?
Bố tôi mỉm cười đẩy mẹ toi sát vào người ông. Họ đều tủm tỉm:
-Ba mẹ đã suy nghĩ rồi, ba mẹ sẽ không li dị nữa. Con dọn đồ về ở với ba mẹ nha.
-Đáng ngạc nhiên đây!
Tôi nói bằng giọng lạnh tanh,vẻ thờ ơ. Mỗi lần gặp họ, tôi đều có một sự bất ngờ. Lần này thì.. Điều này có đáng mừng không nhỉ? Tôi nghic thầm: Có đáng để tôi mỉm cười không nhỉ? Có nên hạnh phúc không nhỉ?” Chúa ơi! Nói cho con biết con nên khóc hay nên cười đi. Tôi lại bắt đầu thở gấp. Lấy bình nước, tôi tự rót cho mình một cốc đầy.
-À! Giả Kiệt đang ở trong phòng con đó. Nó vừa về nước.
Cánh cửa phòng kêu kèn kẹt. Một người con trai đẩy xe lăn đi ra. Mồ hôi trên người tôi toát ra như tắm. Người tôi nóng dần, chiếc cốc trên tay rơi choang xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh. Tôi lặp bặp:
-Giả… Anh… Kiệt…!
Hắn nở nụ cười đểu. Tôi thở gấp. Nụ cười đó… lúc 8 tuổi… hắn cũng cười như thế dù chân bị liệt. Hắn bắt tôi làm ngựa cho hắn cưỡi để mua vui. Với sức nặng của một thằng con trai, tôi gần như vẹo xương làm đồ chơi cho hắn. Bởi lúc đó tôi chỉ nghĩ vì hắn là ân nhân của tôi.
-Sao! Thấy anh, mừng quá, không nói được gì à?
Bỗng đèn điện chập chờn rồi tắt bụp. Bóng đêm bao trùm, người tôi run lên. “Có bao giờ mọi người nghĩ để căn phòng trở nên ấm áp thì phải làm gì? Để tôi nói cho một cách nhé: dùng nến đó. Điều quan trọng là hãy cầm nến bằng chính đôi tay của mình. Để cảm nhận hơi nóng trực tiếp cảu từng giọt nến nhỏ xuống tay.” Giả Kiệt đã bảo tôi như thế và tôi làm như thế. Sau đó cả một tuần, một tháng, bàn tay tôi phải băng bó, không thể cử động được.
Tôi chỉ nhớ lúc đó nước mắt rơi mặn chất đầu môi mà không tài nào lau đi được. Tôi đã cắn răng để không kêu lên vì sức nóng của nến. Trái tim tôi nghẹn lại, đau đớn và uất ức. Không hề có một ai biết, không có một ai quan tâm. Từ lúc đó tôi biết mình phải trở nên mạnh mẽ, dám đối mặt.
Ánh đèn bỗng sáng vụt đưa tôi trở về với thực tại. Tôi đứng sững ở đó nhìn Giả Kiệt trong khi mẹ tôi quét dọn đống thủy tinh.
-Tạm thời. Giả Kiệt sẽ ở lại nhà con, vì mới về nước, ba mẹ chưa sắp xếp được chỗ.
-Nhưng chỉ có một phòng.
-Kệ hai đứa. Dù sao hai đữa cũng đính hôn rồi. Chuyện một phòng thì hai đứa tự lo liệu. Ba mẹ có việc phải đi đây. Đồ ăn đã nấu xong hết rồi.
Họ ra ngoài, tiếng cửa được đóng lại. Bây giờ tôi vẫn chưa nghĩ được gì, chưa biết phải phản ứng làm sao. Một kẻ đã ám ảnh tôi suốt 10 năm trời, khiến cuộc đời toi trở nên bất hạnh và đen tối. Tôi nhìn hắn, ánh mắt tôi chỉ muốn cho hắn biết: “Đấy! Ngươi đã thành công trong việc biến tôi trở nên nông nỗi này, biến ta thành như một con hủi…”
-Này! Sao em không nói gì?
Giả Kiệt lăn xe lại bàn ăn, vừa cười, vừa hỏi tôi. Tôi im lặng, chả biết nói gì. Bỗng chuông cửa reo ầm lên, tôi chưa kịp ra mở cửa thì tất cả đã vào. Bình tĩnh, tôi kiểm tra lại tất cả mọi người vừa mới tới. Tên mặt sắt Trịnh Thiên Vương, Hoàng Ân, Vi Diệp, Ái Lệ, Giang Hữu Thần và cả cô ả Lý Tâm Như nữa. ai cũng xách đồ cười vui vẻ. Tôi nhíu mày không hiểu:-Mọi người đến đây làm gì?
-Ăn mừng chớ sao. Hỏi lạ.
Tên mặt sắt lên tiếng. Ái Lệ dẫn nhỏ Vi Diệp lại xuýt xoa bàn ăn.
-Ai cha! Có đồ ăn sẵn rồi. Thế thì nhập tiệc thôi mọi người ơi!
Rồi tất cả quay sang chỉ vào Giả Kiệt:
-Ai đây?
-Mọi người là bạn của Liễu Liễu à? Tôi là Giả Kiệt-bạn trai của cô ấy.
-Bạn trai. –Tất cả đồng thanh toàn tập.
Ánh mắt của Hoàng Ân và Hữu Thần tóe ra lửa. Có vẻ tình huống này tôi chưa kịp lường tới. Lại đánh nhau như lần trước thì khốn. Đầu tôi vẫn chưa thoát khỏi dòng cảm xúc của quá khứ đau buồn ấy nên chẳng buồn giải thích nữa. Mặc cho hắn muốn nói gì thì nói. Nhưng tôi đâu có được yên. Tên mặt sắt và Hoàng Ân chạy lại, hai người cầm cả hai tay tôi:
-Giải thích đi! –Họ đồng thanh toàn tập.
Tôi vung tay hai người này ra, kéo ghế ngồi xuống bàn ăn.
-Chuyện này là chuyện của tôi, liên quan gì đến hai người mà tôi phải giải thích.
-Nói thế sao được? –Hoàng Ân gắt lên.
-Ngồi xuống đi!.
Tôi buông một câu rồi bắt đầu ăn. Như một mệnh lệnh đầy uy lực, mọi người đều chọn ghế ngồi cho mình. Tên mặt sắt với cô ả Tâm Như ngồi cạnh nhau. Hữu Thần ngồi đối diện tôi, đưa ánh mắt hằn học đưa cho tôi và lườm xém tên Giả Kiệt đang cười tủm tỉm ngồi cạnh tôi. Bên cạnh là Hoàng Ân, trên người hắn cũng toát ra múi sát khí cũng không kém.
-Giờ em phảo giải thích đi chứ? –Hữu Thần lườm toi, nói.
Thấy tôi im lặng, Giả Kiệt cầm bàn tay phải của tôi làm tôi giật mình, chiếc thìa đang trên tay toi bị rơi tõm vào bát canh bên cạnh. Tôi quay lại lườm hắn. Hắn nói:
-Có gì đâu mà phải giải thích? Chúng tôi là cặp thanh mai trúc mã. Lễ đính hôn của chúng tôi đã được tổ chức rồi. Chỉ cần lên đại học,chúng tôi sẽ sống chung. Lúc đó mọi người đến chúc mừng là OK rùi.
Hắn đang nói cái quái gì vậy? Sau câu nói ấy, bao ánh mắt đổ dồn về phía tôi. Mùi sát khí nặng nề, không gian im lặng đến ghê người. Thế là đủ. Sức chịu đựng của tôi cũng có hạn thôi. Tôi vung tay hắn ra, đứng dậy, đập tay xuống bàn, bát canh đỏ ụp xuống bàn luôn. Tôi đe bằng giọng lạnh tanh và khuôn mặt không chút biểu cảm nào.
-Thôi được rồi đấy.
Tôi không quát, cúng không hét, chỉ buông một câu đó mà Vi Diệp với Ái Lệ mặt mũi tái mét. Cô ả Tâm Như cũng im lặng. Tên Giả Kiệt lạnh lùng không kém:
-Ngồi xuống đi! Không được đối xử với khách như vậy.
Hắn định ra lện cho tôi như trước sao? Hắn nghĩ lôi vẫn là con ngốc luôn nghe theo lệnh hắn như ngày xưa hả? Nếu hắn nghĩ vậy, tôi sẽ cho hắn thấy. Dương Liễu Liễu này đã thay đổi rồi. Sự tức giận của tôi dâng lên đến tột đỉnh nhưng chưa kịp nói thì Hoàng Ân đã đẩy tôi sang một bên, xưng xỉa với Giả Kiệt.
-Anh nghĩ anh là ai mà dám ra lệnh cho cô ấy.
-Tôi nói rồi, Liễu Liễu là vị hôn thê của tôi. Cậu hiểu chứ?
Đột nhiên Giang Hữu Thần đứng dậy, tiến lại gần Giả Kiệt. IQ của tôi đủ thông minh để dự đoán hành động tiếp theocuar tên mắc dịch này. Tôi nói:
-Đây là chuyện của tôi. Cấm ai được xen vào.
-Ai bảo đây là chuyện của cô, đây là chuyện của tất cả cúng tôi. Cô đang bắt cá 3 tay đấy hả? Mê hoặc 2 tên bạn của tôi, giờ lại thêm con gà xì què này nữa…
Tên Trịnh Thiên Vương nói mà tôi tức đến ói máu. Tôi đáp lại:
-Thì sao nào? Đso là quyền chọn lựa của tôi. Và ngay bây giờ tôi có thể đá tất cả ra ngoài sân.
-Anh Trịnh Thiên Vương nói đúng đó. Đây là vì hạnh phúc của chị, không thể nào bỏ qua được. –Vi Diệp lên tiếng.
-Được thôi! Mọi người thử nói xem, mọi người có quyền gì mà xen vào cuộc sống của tôi???
-Gì vậy cháu?
Người lái taxi hốt hoảng quay lại hỏi. Tại câu nói của người đó bỗng dội về khiến tôi khó thở, hét toáng lên. Tôi thở dốc. Cứ như thế, hộc…hộc.. cho đến khi về tới nhà. Tôi bước xuống xe, đi vào ngõ. Cửa nhà lại mở toang. Chẳng lẽ lại trộm. Tôi vào phòng bếp thì giật mình khi thấy bố mẹ tôi đang chuẩn bị đò ăn trong đó. Tôi lắp băp:
-Sao ba mẹ lại ở đây?
Bố tôi mỉm cười đẩy mẹ toi sát vào người ông. Họ đều tủm tỉm:
-Ba mẹ đã suy nghĩ rồi, ba mẹ sẽ không li dị nữa. Con dọn đồ về ở với ba mẹ nha.
-Đáng ngạc nhiên đây!
Tôi nói bằng giọng lạnh tanh,vẻ thờ ơ. Mỗi lần gặp họ, tôi đều có một sự bất ngờ. Lần này thì.. Điều này có đáng mừng không nhỉ? Tôi nghic thầm: Có đáng để tôi mỉm cười không nhỉ? Có nên hạnh phúc không nhỉ?” Chúa ơi! Nói cho con biết con nên khóc hay nên cười đi. Tôi lại bắt đầu thở gấp. Lấy bình nước, tôi tự rót cho mình một cốc đầy.
-À! Giả Kiệt đang ở trong phòng con đó. Nó vừa về nước.
Cánh cửa phòng kêu kèn kẹt. Một người con trai đẩy xe lăn đi ra. Mồ hôi trên người tôi toát ra như tắm. Người tôi nóng dần, chiếc cốc trên tay rơi choang xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh. Tôi lặp bặp:
-Giả… Anh… Kiệt…!
Hắn nở nụ cười đểu. Tôi thở gấp. Nụ cười đó… lúc 8 tuổi… hắn cũng cười như thế dù chân bị liệt. Hắn bắt tôi làm ngựa cho hắn cưỡi để mua vui. Với sức nặng của một thằng con trai, tôi gần như vẹo xương làm đồ chơi cho hắn. Bởi lúc đó tôi chỉ nghĩ vì hắn là ân nhân của tôi.
-Sao! Thấy anh, mừng quá, không nói được gì à?
Bỗng đèn điện chập chờn rồi tắt bụp. Bóng đêm bao trùm, người tôi run lên. “Có bao giờ mọi người nghĩ để căn phòng trở nên ấm áp thì phải làm gì? Để tôi nói cho một cách nhé: dùng nến đó. Điều quan trọng là hãy cầm nến bằng chính đôi tay của mình. Để cảm nhận hơi nóng trực tiếp cảu từng giọt nến nhỏ xuống tay.” Giả Kiệt đã bảo tôi như thế và tôi làm như thế. Sau đó cả một tuần, một tháng, bàn tay tôi phải băng bó, không thể cử động được.
Tôi chỉ nhớ lúc đó nước mắt rơi mặn chất đầu môi mà không tài nào lau đi được. Tôi đã cắn răng để không kêu lên vì sức nóng của nến. Trái tim tôi nghẹn lại, đau đớn và uất ức. Không hề có một ai biết, không có một ai quan tâm. Từ lúc đó tôi biết mình phải trở nên mạnh mẽ, dám đối mặt.
Ánh đèn bỗng sáng vụt đưa tôi trở về với thực tại. Tôi đứng sững ở đó nhìn Giả Kiệt trong khi mẹ tôi quét dọn đống thủy tinh.
-Tạm thời. Giả Kiệt sẽ ở lại nhà con, vì mới về nước, ba mẹ chưa sắp xếp được chỗ.
-Nhưng chỉ có một phòng.
-Kệ hai đứa. Dù sao hai đữa cũng đính hôn rồi. Chuyện một phòng thì hai đứa tự lo liệu. Ba mẹ có việc phải đi đây. Đồ ăn đã nấu xong hết rồi.
Họ ra ngoài, tiếng cửa được đóng lại. Bây giờ tôi vẫn chưa nghĩ được gì, chưa biết phải phản ứng làm sao. Một kẻ đã ám ảnh tôi suốt 10 năm trời, khiến cuộc đời toi trở nên bất hạnh và đen tối. Tôi nhìn hắn, ánh mắt tôi chỉ muốn cho hắn biết: “Đấy! Ngươi đã thành công trong việc biến tôi trở nên nông nỗi này, biến ta thành như một con hủi…”
-Này! Sao em không nói gì?
Giả Kiệt lăn xe lại bàn ăn, vừa cười, vừa hỏi tôi. Tôi im lặng, chả biết nói gì. Bỗng chuông cửa reo ầm lên, tôi chưa kịp ra mở cửa thì tất cả đã vào. Bình tĩnh, tôi kiểm tra lại tất cả mọi người vừa mới tới. Tên mặt sắt Trịnh Thiên Vương, Hoàng Ân, Vi Diệp, Ái Lệ, Giang Hữu Thần và cả cô ả Lý Tâm Như nữa. ai cũng xách đồ cười vui vẻ. Tôi nhíu mày không hiểu:-Mọi người đến đây làm gì?
-Ăn mừng chớ sao. Hỏi lạ.
Tên mặt sắt lên tiếng. Ái Lệ dẫn nhỏ Vi Diệp lại xuýt xoa bàn ăn.
-Ai cha! Có đồ ăn sẵn rồi. Thế thì nhập tiệc thôi mọi người ơi!
Rồi tất cả quay sang chỉ vào Giả Kiệt:
-Ai đây?
-Mọi người là bạn của Liễu Liễu à? Tôi là Giả Kiệt-bạn trai của cô ấy.
-Bạn trai. –Tất cả đồng thanh toàn tập.
Ánh mắt của Hoàng Ân và Hữu Thần tóe ra lửa. Có vẻ tình huống này tôi chưa kịp lường tới. Lại đánh nhau như lần trước thì khốn. Đầu tôi vẫn chưa thoát khỏi dòng cảm xúc của quá khứ đau buồn ấy nên chẳng buồn giải thích nữa. Mặc cho hắn muốn nói gì thì nói. Nhưng tôi đâu có được yên. Tên mặt sắt và Hoàng Ân chạy lại, hai người cầm cả hai tay tôi:
-Giải thích đi! –Họ đồng thanh toàn tập.
Tôi vung tay hai người này ra, kéo ghế ngồi xuống bàn ăn.
-Chuyện này là chuyện của tôi, liên quan gì đến hai người mà tôi phải giải thích.
-Nói thế sao được? –Hoàng Ân gắt lên.
-Ngồi xuống đi!.
Tôi buông một câu rồi bắt đầu ăn. Như một mệnh lệnh đầy uy lực, mọi người đều chọn ghế ngồi cho mình. Tên mặt sắt với cô ả Tâm Như ngồi cạnh nhau. Hữu Thần ngồi đối diện tôi, đưa ánh mắt hằn học đưa cho tôi và lườm xém tên Giả Kiệt đang cười tủm tỉm ngồi cạnh tôi. Bên cạnh là Hoàng Ân, trên người hắn cũng toát ra múi sát khí cũng không kém.
-Giờ em phảo giải thích đi chứ? –Hữu Thần lườm toi, nói.
Thấy tôi im lặng, Giả Kiệt cầm bàn tay phải của tôi làm tôi giật mình, chiếc thìa đang trên tay toi bị rơi tõm vào bát canh bên cạnh. Tôi quay lại lườm hắn. Hắn nói:
-Có gì đâu mà phải giải thích? Chúng tôi là cặp thanh mai trúc mã. Lễ đính hôn của chúng tôi đã được tổ chức rồi. Chỉ cần lên đại học,chúng tôi sẽ sống chung. Lúc đó mọi người đến chúc mừng là OK rùi.
Hắn đang nói cái quái gì vậy? Sau câu nói ấy, bao ánh mắt đổ dồn về phía tôi. Mùi sát khí nặng nề, không gian im lặng đến ghê người. Thế là đủ. Sức chịu đựng của tôi cũng có hạn thôi. Tôi vung tay hắn ra, đứng dậy, đập tay xuống bàn, bát canh đỏ ụp xuống bàn luôn. Tôi đe bằng giọng lạnh tanh và khuôn mặt không chút biểu cảm nào.
-Thôi được rồi đấy.
Tôi không quát, cúng không hét, chỉ buông một câu đó mà Vi Diệp với Ái Lệ mặt mũi tái mét. Cô ả Tâm Như cũng im lặng. Tên Giả Kiệt lạnh lùng không kém:
-Ngồi xuống đi! Không được đối xử với khách như vậy.
Hắn định ra lện cho tôi như trước sao? Hắn nghĩ lôi vẫn là con ngốc luôn nghe theo lệnh hắn như ngày xưa hả? Nếu hắn nghĩ vậy, tôi sẽ cho hắn thấy. Dương Liễu Liễu này đã thay đổi rồi. Sự tức giận của tôi dâng lên đến tột đỉnh nhưng chưa kịp nói thì Hoàng Ân đã đẩy tôi sang một bên, xưng xỉa với Giả Kiệt.
-Anh nghĩ anh là ai mà dám ra lệnh cho cô ấy.
-Tôi nói rồi, Liễu Liễu là vị hôn thê của tôi. Cậu hiểu chứ?
Đột nhiên Giang Hữu Thần đứng dậy, tiến lại gần Giả Kiệt. IQ của tôi đủ thông minh để dự đoán hành động tiếp theocuar tên mắc dịch này. Tôi nói:
-Đây là chuyện của tôi. Cấm ai được xen vào.
-Ai bảo đây là chuyện của cô, đây là chuyện của tất cả cúng tôi. Cô đang bắt cá 3 tay đấy hả? Mê hoặc 2 tên bạn của tôi, giờ lại thêm con gà xì què này nữa…
Tên Trịnh Thiên Vương nói mà tôi tức đến ói máu. Tôi đáp lại:
-Thì sao nào? Đso là quyền chọn lựa của tôi. Và ngay bây giờ tôi có thể đá tất cả ra ngoài sân.
-Anh Trịnh Thiên Vương nói đúng đó. Đây là vì hạnh phúc của chị, không thể nào bỏ qua được. –Vi Diệp lên tiếng.
-Được thôi! Mọi người thử nói xem, mọi người có quyền gì mà xen vào cuộc sống của tôi???
Tác giả :
Dương Liễu Liễu