Duy Quân
Chương 16
CHƯƠNG 16
Đang trong tình huống hận không thể chết đi như thế, trong lòng Khang Viễn chợt dâng lên một tia hy vọng, vị thiếu niên này liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu chính mình trong mộng đã xảy ra chuyện gì, hắn hẳn không phải là một người đơn giản đi, chẳng lẽ…… Hắn có biện pháp giúp mình thoát ly khỏi tình trạng bi thảm này?
Chỉ tiếc, còn không chờ Khang Viễn đem hy vọng của mình nói ra, bên ngoài liền vang lên tiếng bước chân, lại nghe thấy thanh âm cười lạnh của Hạ Hầu Triển cất lên:“ Khang Kiện, bổn Vương biết ngươi ở trong này, ngươi dám ngang nhiên chống lại ý chỉ của Thái Hậu, ta xem ngươi dám trốn chỗ nào.”
Tâm Khang Viễn lập tức như bị chìm vào hầm băng, muốn kêu Khang Kiện mau mau trốn đi, nhưng mà nhà tù nhỏ hẹp, biết trốn chỗ nào bây giờ.
Đang ở trong lúc nguy cấp, chỉ thấy tuấn tú thiếu niên kia thân thủ kéo mạnh Khang Kiện, ngay sau đó, thanh âm Hạ Hầu Triển đá cửa xông vào, hai người thân hình lại đột nhiên không thấy, phảng phất giống như trong này chưa từng có người nào khác ghé qua.
Hạ Hầu Triển đương nhiên không dễ dàng tin tưởng như thế, ánh mắt hung ác nham hiểm quét xung một vòng, nhà tù đơn sơ, vừa xem đã hiểu ngay, không có bất luận kẻ nào ở chỗ này. Ánh mắt chạm đến Khang Viễn đang ngồi ở trên giường, chỉ thấy ánh mắt y dại ra nhìn vào chỗ đất trống trong đại lao, trên mặt vẫn còn lưu lại nước mắt, hiển nhiên là vừa mới khóc xong, tâm không tự chủ được liền nhuyễn xuống.
Bất quá chợt nghĩ đến Khang Viễn nhất định là đã gặp qua Khang Kiện, mới có thể thương tâm rơi lệ, trong ***g ngực lửa giận lại một phen hừng hực bốc cháy lên, vẫy tay cho người lui ra, hắn chậm rãi bước thong thả đến bên giường.
Khang Viễn trải qua những sự tình này, tâm tình đã muốn bình phục chút ít, thấy Hạ Hầu Triển tiến đến, vội vàng đứng dậy quỳ xuống, trầm thanh nói:“Tội nhân Khang Viễn, bái kiến tiểu Vương gia.”
Hạ Hầu Triển cũng không nói lời nào, nhìn nhìn xuống chiếc vòng trang sức tinh tế kia, cười lạnh nói:“Xem ra bổn Vương quả nhiên là sáng suốt , nếu không có kim phách trang sức vạn năm này, lúc này chỉ sợ là không thấy được ngươi nữa, đúng hay không?”
Khang Viễn trong lòng chấn động, trên mặt vẫn cố gắng bình tĩnh, trầm giọng nói:“ lời nói của Vương gia, phạm nhân không rõ……”
Một lời nói chưa xong, cả người bỗng nhiên bị hạ Hầu Triển nâng dậy, không thể không nhìn thẳng đối phương.
Chỉ nghe Hạ Hầu Triển hung tợn nói:“Không rõ? Ngươi dám nói biểu đệ của ngươi không có tới qua đi? Nếu không vì sao ngươi lại rơi lệ? Nếu không phải còn có vòng trang sức này, hắn đã sớm mang ngươi trốn khỏi nhà giam, cao chạy xa bay, bổn vương nói thế có đúng không?”
Khang Viễn trấn tĩnh nói:“Vương gia, phạm nhân rơi lệ chính là bởi vì lo lắng cho phụ mẫu, còn về Khang đệ, ta ở nhà giam đã lâu như vậy, sao vậy, chẳng lẽ hắn đã đến kinh thành sao?”
Nói xong, chợt thấy sắc mặt Hạ Hầu Triển biến đổi, con ngươi hung hăng nhìn y, nhìn cũng không ra là loại cảm xúc gì, dường như sâu không thấy đáy.
Rồi mới hắn hít sâu mấy hơi, nhưng lại bỗng nhiên nở nụ cười, lui về phía sau, thân thủ kéo màn che khuất khe hở trên cửa, chậm rãi bức lại đây, một bên cười nói:“ Viễn, mấy đêm nay bổn Vương hầu hạ ngươi có thoải mái hay không? Trong mơ thích thú lắm phải không? Bổn vương cũng tràn đầy đồng cảm, không bằng liền thừa dịp tối nay, ngươi chân chính đem chính mình cho ta đi..”
Không… còn gì có thể đối với Khang Viễn có lực sát thương lớn hơn những lời này, thân mình trong nháy mắt cứng đơ, nhìn ánh mắt như hổ đói rình mồi chậm rãi tới gần, động tác nào cũng không làm ra được.
Mãi cho đến hai bàn tay đã đặt trên thắt lưng, ngón tay linh hoạt đẩy ra đai lưng, dò xét tiến vào trong vạt áo, ác độc ở trên làn da phía trong vuốt ve qua lại, thần kinh Khang Viễn thoáng buộc chặt bỗng nhiên bị cắt đứt.
“Phóng…… Buông ra…… Thả ta ra……” Khang Viễn dùng hết khí lực kêu to, liều mạng đẩy ra đôi tay Hạ Hầu Triển, nhưng y không phải đối thủ của hắn, rất nhanh , liền bị đối phương đặt ở trên giường, sợ hãi cực kỳ, y nhịn không được hét lớn:“Cứu mạng a, người tới a…… Người tới……“
“Đừng uổng phí khí lực, không có mệnh lệnh bổn Vương, ai dám tiến vào?” Hạ Hầu Triển, dưới tay động tác không ngừng, bắt lấy vạt áo bài khai ra hai bên, khuôn ngực trắng nõn gầy yếu lập tức bại lộ trong không khí.
Hạ Hầu Triển triển ánh mắt để lộ ra khát vọng cường đại, là thật, đây chính là thân thể Khang Viễn Thật sự, chỉ cần chiếm được khối này thân thể, Viễn liền thật sự là của mình.
Ý niệm trong đầu làm hắn trở nên điên cuồng, hắn không có cách nào ức chế cái loại hưng phấn này, không để ý Khang Viễn phản kháng, liền ở trên khuôn ngực đơn bạc kia ra sức khẳng cắn, để lại một vệt dài dấu vết xanh tím trên da thịt, cũng bức Khang Viễn bật ra một tiếng rên rỉ.
Ác mộng biến thành sự thật, Khang Viễn dùng hết toàn bộ khí lực cũng không thể thoát khỏi đôi tay của Hạ Hầu Triển, y bi ai cảm giác được xiêm y trên người từng kiện từng kiện bị xé rách, thẳng đến khi trần như nhộng.
Đùi bị tách ra, bí huyệt hoàn toàn bị phơi bày trước tầm mắt của Hạ Hầu Triển, y vừa xấu hổ vừa giận dữ muốn cắn lưỡi tự sát, nhưng miệng lại bị khăn lụa trói chặt, ngay cả tự sát cũng không làm được.
Đột nhiên bị một cảm giác đánh úp lại, cùng trong mộng tình cảnh không giống lắm, trong mộng y đã muốn thừa nhận nhiều lần bị dị vật xâm chiếm, nhưng trong hiện thực khả đây vẫn là lần đầu tiên hầu hạ, cúc huyệt màu phấn hồng vẫn chưa từng bị khai phá, nhận thấy được ngón tay lạnh lẽo tiến vào, nó ngoan cố thắt chặt lại, ý đồ cự tuyệt bị loại phương thức tàn nhẫn này nới ra.
Chẳng qua chống cự này không hề có ý nghĩa, Hạ Hầu Triển tại cúc huyệt nhẹ nhàng xoa nắn vài cái, tiểu huyệt không tình nguyện thả lòng một chút, hắn cười nhạo một tiếng, dễ dàng đưa vào một ngón tay, hơn nữa còn xấu xa ở bên trong tràng bích khẽ gập ngón tay lại.
“A…… Ngô……” Khang Viễn đau kêu ra tiếng, thân mình vậy động tác vừa nãy mà hướng về phía trước một chút, nước mắt chảy ra, đọng lại hai gò má, không chỉ có thân thể đau, ngay cả tinh thần cũng đau.
“Đau không?” Hạ Hầu Triển nhận thấy Khang Viễn đau đớn, lập tức liền đau lòng. Này không phải ở trong mộng, ở trong mộng cảm giác dù chân thật, cũng không thật sự xúc phạm tới thân thể y, mặc dù hao tổn một chút nguyên khí, chính mình cũng đều tiếp tế cho y. Nhưng là lần này nếu y bị thương, kia chính là thương tổn thật sự, cho nên Hạ Hầu Triển tuy rằng trong người tích lũy kinh nghiệm vô cùng phong phú, trong lòng kỳ thật cũng là lo sợ bất an .
Khang Viễn thở gấp, Hạ Hầu Triển thấy trên mặt y đều là sợ hãi , đành phải ôn nhu an ủi nói:“Thả lỏng, Viễn, ngươi phải thả lỏng a, nếu không ngươi sẽ đau.” Vừa nói, cũng chậm rãi đem ngón tay còn trong nội bích chậm rãi trừu tống, bất đắc dĩ Khang Viễn vẫn là thập phần khẩn trương, tràng thịt mấp máy liều mạng đem ngón tay kia đẩy ra bên ngoài.
Hạ Hầu Triển nhíu mày, tay kia thì lần mò đến hạ thể phía trước của Khang Viễn, vẫn như cũ khiêu khích tiểu đông tây nhỏ bé, vuốt ve trong chốc lát, quả nhiên ngọc hành kéo léo bắt đầu chảy ra nước mắt (ặc..ặc..không đỡ nỗi..=0 )>0<), Khang Viễn cũng dần dần thở dốc, Hạ Hầu Triển cúi đầu, đem ngọc hành hàm tiến trong miệng, còn lấy đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm vài cái, liền cảm giác ngọc hành kia đột nhiên nhảy lên hai cái, thế là vội vàng rời khỏi, đưa tay cầm lấy, một cỗ nhiệt dịch bạch trọc liền bắn đầy lên tay. Hết thảy đều giống như các bước đã làm trong mộng mấy đêm nay đi, đem ái dịch tham tiến vào trong tiểu huyệt, bên trong thật nóng. Hạ Hầu Triển nhíu nhíu mày, đem hung khí chính mình chậm rãi đẩy mạnh vào tiểu cúc huyệt, lại tại một khắc, cả người đều bị tiếng kêu thảm thiết của Khang Viễn làm cho kinh hách. Thống khổ trong mộng, nghĩ là đã muốn cực đại, lại không nghĩ rằng trong hiện thực, thống khổ hơn trong mộng gấp trăm lần, lúc này bị xâm phạm, phía dưới đau nhức, tay chân tự nhiên cũng co rút lại, toàn bộ thân mình ướt đẫm mồ hôi, giống như mới từ trong nước bước ra End 16
Đang trong tình huống hận không thể chết đi như thế, trong lòng Khang Viễn chợt dâng lên một tia hy vọng, vị thiếu niên này liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu chính mình trong mộng đã xảy ra chuyện gì, hắn hẳn không phải là một người đơn giản đi, chẳng lẽ…… Hắn có biện pháp giúp mình thoát ly khỏi tình trạng bi thảm này?
Chỉ tiếc, còn không chờ Khang Viễn đem hy vọng của mình nói ra, bên ngoài liền vang lên tiếng bước chân, lại nghe thấy thanh âm cười lạnh của Hạ Hầu Triển cất lên:“ Khang Kiện, bổn Vương biết ngươi ở trong này, ngươi dám ngang nhiên chống lại ý chỉ của Thái Hậu, ta xem ngươi dám trốn chỗ nào.”
Tâm Khang Viễn lập tức như bị chìm vào hầm băng, muốn kêu Khang Kiện mau mau trốn đi, nhưng mà nhà tù nhỏ hẹp, biết trốn chỗ nào bây giờ.
Đang ở trong lúc nguy cấp, chỉ thấy tuấn tú thiếu niên kia thân thủ kéo mạnh Khang Kiện, ngay sau đó, thanh âm Hạ Hầu Triển đá cửa xông vào, hai người thân hình lại đột nhiên không thấy, phảng phất giống như trong này chưa từng có người nào khác ghé qua.
Hạ Hầu Triển đương nhiên không dễ dàng tin tưởng như thế, ánh mắt hung ác nham hiểm quét xung một vòng, nhà tù đơn sơ, vừa xem đã hiểu ngay, không có bất luận kẻ nào ở chỗ này. Ánh mắt chạm đến Khang Viễn đang ngồi ở trên giường, chỉ thấy ánh mắt y dại ra nhìn vào chỗ đất trống trong đại lao, trên mặt vẫn còn lưu lại nước mắt, hiển nhiên là vừa mới khóc xong, tâm không tự chủ được liền nhuyễn xuống.
Bất quá chợt nghĩ đến Khang Viễn nhất định là đã gặp qua Khang Kiện, mới có thể thương tâm rơi lệ, trong ***g ngực lửa giận lại một phen hừng hực bốc cháy lên, vẫy tay cho người lui ra, hắn chậm rãi bước thong thả đến bên giường.
Khang Viễn trải qua những sự tình này, tâm tình đã muốn bình phục chút ít, thấy Hạ Hầu Triển tiến đến, vội vàng đứng dậy quỳ xuống, trầm thanh nói:“Tội nhân Khang Viễn, bái kiến tiểu Vương gia.”
Hạ Hầu Triển cũng không nói lời nào, nhìn nhìn xuống chiếc vòng trang sức tinh tế kia, cười lạnh nói:“Xem ra bổn Vương quả nhiên là sáng suốt , nếu không có kim phách trang sức vạn năm này, lúc này chỉ sợ là không thấy được ngươi nữa, đúng hay không?”
Khang Viễn trong lòng chấn động, trên mặt vẫn cố gắng bình tĩnh, trầm giọng nói:“ lời nói của Vương gia, phạm nhân không rõ……”
Một lời nói chưa xong, cả người bỗng nhiên bị hạ Hầu Triển nâng dậy, không thể không nhìn thẳng đối phương.
Chỉ nghe Hạ Hầu Triển hung tợn nói:“Không rõ? Ngươi dám nói biểu đệ của ngươi không có tới qua đi? Nếu không vì sao ngươi lại rơi lệ? Nếu không phải còn có vòng trang sức này, hắn đã sớm mang ngươi trốn khỏi nhà giam, cao chạy xa bay, bổn vương nói thế có đúng không?”
Khang Viễn trấn tĩnh nói:“Vương gia, phạm nhân rơi lệ chính là bởi vì lo lắng cho phụ mẫu, còn về Khang đệ, ta ở nhà giam đã lâu như vậy, sao vậy, chẳng lẽ hắn đã đến kinh thành sao?”
Nói xong, chợt thấy sắc mặt Hạ Hầu Triển biến đổi, con ngươi hung hăng nhìn y, nhìn cũng không ra là loại cảm xúc gì, dường như sâu không thấy đáy.
Rồi mới hắn hít sâu mấy hơi, nhưng lại bỗng nhiên nở nụ cười, lui về phía sau, thân thủ kéo màn che khuất khe hở trên cửa, chậm rãi bức lại đây, một bên cười nói:“ Viễn, mấy đêm nay bổn Vương hầu hạ ngươi có thoải mái hay không? Trong mơ thích thú lắm phải không? Bổn vương cũng tràn đầy đồng cảm, không bằng liền thừa dịp tối nay, ngươi chân chính đem chính mình cho ta đi..”
Không… còn gì có thể đối với Khang Viễn có lực sát thương lớn hơn những lời này, thân mình trong nháy mắt cứng đơ, nhìn ánh mắt như hổ đói rình mồi chậm rãi tới gần, động tác nào cũng không làm ra được.
Mãi cho đến hai bàn tay đã đặt trên thắt lưng, ngón tay linh hoạt đẩy ra đai lưng, dò xét tiến vào trong vạt áo, ác độc ở trên làn da phía trong vuốt ve qua lại, thần kinh Khang Viễn thoáng buộc chặt bỗng nhiên bị cắt đứt.
“Phóng…… Buông ra…… Thả ta ra……” Khang Viễn dùng hết khí lực kêu to, liều mạng đẩy ra đôi tay Hạ Hầu Triển, nhưng y không phải đối thủ của hắn, rất nhanh , liền bị đối phương đặt ở trên giường, sợ hãi cực kỳ, y nhịn không được hét lớn:“Cứu mạng a, người tới a…… Người tới……“
“Đừng uổng phí khí lực, không có mệnh lệnh bổn Vương, ai dám tiến vào?” Hạ Hầu Triển, dưới tay động tác không ngừng, bắt lấy vạt áo bài khai ra hai bên, khuôn ngực trắng nõn gầy yếu lập tức bại lộ trong không khí.
Hạ Hầu Triển triển ánh mắt để lộ ra khát vọng cường đại, là thật, đây chính là thân thể Khang Viễn Thật sự, chỉ cần chiếm được khối này thân thể, Viễn liền thật sự là của mình.
Ý niệm trong đầu làm hắn trở nên điên cuồng, hắn không có cách nào ức chế cái loại hưng phấn này, không để ý Khang Viễn phản kháng, liền ở trên khuôn ngực đơn bạc kia ra sức khẳng cắn, để lại một vệt dài dấu vết xanh tím trên da thịt, cũng bức Khang Viễn bật ra một tiếng rên rỉ.
Ác mộng biến thành sự thật, Khang Viễn dùng hết toàn bộ khí lực cũng không thể thoát khỏi đôi tay của Hạ Hầu Triển, y bi ai cảm giác được xiêm y trên người từng kiện từng kiện bị xé rách, thẳng đến khi trần như nhộng.
Đùi bị tách ra, bí huyệt hoàn toàn bị phơi bày trước tầm mắt của Hạ Hầu Triển, y vừa xấu hổ vừa giận dữ muốn cắn lưỡi tự sát, nhưng miệng lại bị khăn lụa trói chặt, ngay cả tự sát cũng không làm được.
Đột nhiên bị một cảm giác đánh úp lại, cùng trong mộng tình cảnh không giống lắm, trong mộng y đã muốn thừa nhận nhiều lần bị dị vật xâm chiếm, nhưng trong hiện thực khả đây vẫn là lần đầu tiên hầu hạ, cúc huyệt màu phấn hồng vẫn chưa từng bị khai phá, nhận thấy được ngón tay lạnh lẽo tiến vào, nó ngoan cố thắt chặt lại, ý đồ cự tuyệt bị loại phương thức tàn nhẫn này nới ra.
Chẳng qua chống cự này không hề có ý nghĩa, Hạ Hầu Triển tại cúc huyệt nhẹ nhàng xoa nắn vài cái, tiểu huyệt không tình nguyện thả lòng một chút, hắn cười nhạo một tiếng, dễ dàng đưa vào một ngón tay, hơn nữa còn xấu xa ở bên trong tràng bích khẽ gập ngón tay lại.
“A…… Ngô……” Khang Viễn đau kêu ra tiếng, thân mình vậy động tác vừa nãy mà hướng về phía trước một chút, nước mắt chảy ra, đọng lại hai gò má, không chỉ có thân thể đau, ngay cả tinh thần cũng đau.
“Đau không?” Hạ Hầu Triển nhận thấy Khang Viễn đau đớn, lập tức liền đau lòng. Này không phải ở trong mộng, ở trong mộng cảm giác dù chân thật, cũng không thật sự xúc phạm tới thân thể y, mặc dù hao tổn một chút nguyên khí, chính mình cũng đều tiếp tế cho y. Nhưng là lần này nếu y bị thương, kia chính là thương tổn thật sự, cho nên Hạ Hầu Triển tuy rằng trong người tích lũy kinh nghiệm vô cùng phong phú, trong lòng kỳ thật cũng là lo sợ bất an .
Khang Viễn thở gấp, Hạ Hầu Triển thấy trên mặt y đều là sợ hãi , đành phải ôn nhu an ủi nói:“Thả lỏng, Viễn, ngươi phải thả lỏng a, nếu không ngươi sẽ đau.” Vừa nói, cũng chậm rãi đem ngón tay còn trong nội bích chậm rãi trừu tống, bất đắc dĩ Khang Viễn vẫn là thập phần khẩn trương, tràng thịt mấp máy liều mạng đem ngón tay kia đẩy ra bên ngoài.
Hạ Hầu Triển nhíu mày, tay kia thì lần mò đến hạ thể phía trước của Khang Viễn, vẫn như cũ khiêu khích tiểu đông tây nhỏ bé, vuốt ve trong chốc lát, quả nhiên ngọc hành kéo léo bắt đầu chảy ra nước mắt (ặc..ặc..không đỡ nỗi..=0 )>0<), Khang Viễn cũng dần dần thở dốc, Hạ Hầu Triển cúi đầu, đem ngọc hành hàm tiến trong miệng, còn lấy đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm vài cái, liền cảm giác ngọc hành kia đột nhiên nhảy lên hai cái, thế là vội vàng rời khỏi, đưa tay cầm lấy, một cỗ nhiệt dịch bạch trọc liền bắn đầy lên tay. Hết thảy đều giống như các bước đã làm trong mộng mấy đêm nay đi, đem ái dịch tham tiến vào trong tiểu huyệt, bên trong thật nóng. Hạ Hầu Triển nhíu nhíu mày, đem hung khí chính mình chậm rãi đẩy mạnh vào tiểu cúc huyệt, lại tại một khắc, cả người đều bị tiếng kêu thảm thiết của Khang Viễn làm cho kinh hách. Thống khổ trong mộng, nghĩ là đã muốn cực đại, lại không nghĩ rằng trong hiện thực, thống khổ hơn trong mộng gấp trăm lần, lúc này bị xâm phạm, phía dưới đau nhức, tay chân tự nhiên cũng co rút lại, toàn bộ thân mình ướt đẫm mồ hôi, giống như mới từ trong nước bước ra End 16
Tác giả :
Hoa Yên Vũ