Duy Nhất Là Em
Chương 57: Mạnh tay dạy dỗ Liễu Nhứ
Translator: Nguyetmai
Mạc Băng nhìn mấy vết cào trên tay, giọng điệu không hề lo lắng: "Yên tâm, con chó đó chưa được cắt vuốt đâu, ghê gớm lắm."
Khương Cửu Sênh vẫn không yên lòng.
Ngay lúc này, tiếng sủa điên cuồng của Khương Bác Mỹ lại truyền đến từ ngoài hành lang.
"Gâu gâu gâu!"
Nó sủa đến khàn cả giọng, kèm theo đó là kêu la thảm thiết của một người phụ nữ.
Mạc Băng cảm thấy, đúng là chủ nào chó nấy. Khương Cửu Sênh vốn luyện tán thủ, bác sĩ Thời lại biết dùng dao, vậy làm gì có chuyện Khương Bác Mỹ chỉ là một chú chó chỉ biết gầm gừ mặc người bắt nạt cơ chứ!
Giọng Liễu Nhứ truyền đến từ phòng nghỉ bên kia, đúng là "oan gia ngõ hẹp", ngay cả chó cũng không tha cho cô ả.
"Có chuyện gì vậy?"
Người quản lý của Liễu Nhứ là Lưu Linh đã nhanh chân hơn Mạc Băng và Khương Cửu Sênh một bước. Trong phòng nghỉ, đồ đạc vương vãi khắp nơi, cả đồ trang điểm lẫn quần áo trang phục đều nằm la liệt dưới đất. Liễu Nhứ bấy giờ đang nằm co quắp trên ghế sofa, bên cạnh có một con phốc sóc lông trắng đang nhe răng trợn mắt, cắn chặt lấy ống quần cô ả.
Liễu Nhứ đạp thật mạnh, tiện tay cầm gối ôm trên sofa đập vào Bác Mỹ một cái. Thừa dịp Bác Mỹ lảo đảo, cô ả bèn đứng bật dậy, kiêu căng trừng mắt: "Con chó điên này cắn tôi bị thương rồi."
Cô ả xòe tay ra, trên mu bàn tay có mấy vết cào rướm máu.
Lưu Linh còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra thì con chó kia lại giương nanh múa vuốt về phía Liễu Nhứ, Lưu Linh bảo trợ lý: "Bắt nó lại đã."
Trợ lý vừa định bước lên thì giọng của Khương Cửu Sênh lại truyền đến từ ngoài cửa: "Bác Mỹ, đến đây nào."
Khương Bác Mỹ quay đầu, vừa nhìn thấy Khương Cửu Sênh đã nhanh chân nhào vào lòng cô, sau đó lại rên ư ử thành tiếng, dùng móng vuốt cố bới lông mình ra.
Hóa ra, trên đầu nó bị trụi một nhúm lông lớn khiến nó càng rên rỉ dữ dội hơn!
Khương Cửu Sênh nhẹ nhàng vuốt lông Bác Mỹ, không ngẩng đầu lên, chỉ nói: "Chị Linh, đây là chó của tôi."
Cô gọi một tiếng "chị Linh" xem như đã nể mặt lắm rồi.
Thế giới này nhỏ thật, xoay người một cái là đụng phải nhau. Lưu Linh cũng khó xử, cười ngại ngùng nhìn về phía Liễu Nhứ, giọng nói mang ý trách cứ: "Em làm gì vậy?"
Liễu Nhứ sa sầm mặt mày, tức giận đáp: "Em thấy nó đáng yêu, muốn sờ nó chút thôi, ai ngờ nó đột nhiên nổi điên chứ."
Đôi bàn tay mịn màng của cô ả bị cào nát cả rồi.
Khương Bác Mỹ lại sủa hai tiếng về phía cô ả, dáng vẻ như muốn nhào lên cào thêm mấy nhát nữa.
Khương Cửu Sênh im lặng không nói, vỗ về chó cưng trong lòng mình.
Mạc Băng lên tiếng: "Sờ à?" Sau đó cô cười lạnh, liếc nhìn Liễu Nhứ, "Tay cô được làm bằng gì đấy, sờ một chút đã làm rụng một nhúm lông của nó rồi."
"Gâu!"
Khương Bác Mỹ ấm ức chớp đôi mắt đẫm nước, trời ơi, lông của nó!
Liễu Nhứ không nghĩ gì đã vội phủ nhận: "Là do nó không cẩn thận, khiến lông vướng vào quần áo tôi đấy chứ."
Khương Bác Mỹ nghe xong, chỉ muốn xông qua cắn chết cô ả!
"Ngoan nào."
Khương Cửu Sênh khẽ khàng dỗ dành. Bác Mỹ lập tức nằm ngay ngắn trở lại, không nhúc nhích thêm nữa. Cô ngẩng đầu, nét dịu dàng trên gương mặt nhạt dần. Khương Cửu Sênh lười nhác nâng mắt lên, dù chẳng mang theo chút sắc bén nào nhưng khí thế phát ra cũng đủ khiến người khác khiếp sợ: "Trước khi cô nói dối, sao không giấu kĩ chứng cứ đi đã?"
Gương mặt Liễu Nhứ hơi biến sắc.
Khương Cửu Sênh ôm chó, tiến lên hai bước, chỉ thờ ơ nhìn Liễu Nhứ chứ không nói gì thêm. Sau đó cô khuỵu gối xuống, nhặt cây kéo dưới chân ghế sofa lên, trên đó vẫn còn vướng mấy sợi lông màu trắng. "Là cái này à?" Khương Cửu Sênh lắc cây kéo trong tay, hỏi Bác Mỹ đang nằm trong lòng mình.
Khương Bác Mỹ run rẩy.
Chính là người đàn bà xấu xa này, dám lấy kéo cắt lông của nó!
Khương Cửu Sênh ném cây kéo lên ghế sofa rồi ôm chó ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn Liễu Nhứ bằng ánh mắt lạnh lùng: "Còn định nói dối sao?"
Liễu Nhứ đỏ mặt tía tai, không cam lòng đáp trả: "Nhưng nó cũng cào tay tôi."
Cô ả xòe tay, vết thương trên mu bàn tay vẫn còn rỉ máu, quả thật trông hơi đáng sợ. Hiển nhiên, cô ả cũng không định tha cho con chó phốc sóc kia.
Khương Cửu Sênh chỉ nhìn lướt qua, dựa lưng vào ghế, hai chân thon dài gác lên bàn trà trước mặt: "Chị Linh."
Lưu Linh vô thức đáp lại.
"Nếu là chó nhà tôi làm người khác bị thương, tất nhiên sẽ bồi thường. Phiền chị Linh chút nữa dẫn nghệ sĩ nhà chị đến bệnh viện khám, hóa đơn tiền thuốc cứ đưa hết cho Mạc Băng, nếu không đủ thì báo tôi một tiếng."
Lưu Linh kinh ngạc.
Dứt lời, Khương Cửu Sênh chuyển qua nhìn Liễu Nhứ, chậm rãi nhả chữ đầy lạnh lùng: "Tiền thuốc của cô, tôi sẽ bồi thường, còn lông của chó nhà tôi, cô tính xem, định bồi thường bao nhiêu đây?"
Khương Cửu Sênh đang đánh đồng cô ả với con chó này ư?
Liễu Nhứ lập tức biến sắc: "Cô!"
Lưu Linh kéo cô ả lại, tiến về phía trước một bước, cố gắng hạ thấp bản thân xuống rồi đáp lại với vẻ thành khẩn: "Cô Khương, tôi thay Tiểu Nhứ xin lỗi cô, coi như nể mặt tôi và Tần thị, xin đừng so đo với cô ấy."
Khương Cửu Sênh nhấc chân khỏi bàn trà, sau đó ngồi thẳng người lại rồi ngước mắt nhìn cô ả: "Tần thị của mấy người đẳng cấp cao quá, tôi nể mặt không nổi."
Dáng vẻ kia vừa lười nhác lại ngông cuồng, khiến người ta không dám chống lại.
Lưu Linh nghẹn họng.
Liễu Nhứ không nhịn được nữa, thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn Khương Cửu Sênh: "Vậy cô muốn sao?"
Khương Cửu Sênh nhếch môi, đặt chó nhà mình xuống, ngẩng đầu đáp ngắn gọn: "Bồi thường."
Liễu Nhứ tức mà không làm gì được.
Khương Cửu Sênh cười nhạt, cầm kéo lên ngắm nghía một hồi, sau đó đứng dậy tiến dần về phía Liễu Nhứ.
Cô ả lui về sau, vẻ mặt hoảng hốt đến trắng bệch nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh: "Khương Cửu Sênh, cô… cô thử đụng vào tôi xem!"
Khương Cửu Sênh không đáp, thổi bay lông chó còn dính trên kéo, giơ tay túm lấy tóc của Liễu Nhứ.
"Cô!"
Khương Cửu Sênh thẳng tay cắt xoẹt một đường.
Liễu Nhứ líu lưỡi nhìn lọn tóc đen rơi lả tả dưới nền đất, sau đó run rẩy đưa tay lên sờ tóc mình. Khi phát hiện ra lọn tóc vừa rồi bị cắt sát da đầu, cô ta phát khùng, vừa ôm đầu vừa gào thét thất thanh: "Aaa… aa!"
Chói tai quá!
Khương Cửu Sênh quát: "Liễu Nhứ."
Liễu Nhứ hoàn hồn, vung tay muốn tát vào mặt Khương Cửu Sênh.
Ai ngờ Khương Cửu Sênh không hề trốn tránh, chỉ lười biếng giơ tay tóm lấy tay cô ả như thể chẳng tốn chút sức lực nào, nhẹ nhàng nói: "Cô nên biết, con người tôi không thích chịu thiệt bao giờ. Cô cũng nên nhớ rằng, nợ cũ trước kia của chúng ta vẫn chưa tính xong. Tôi không phải một người rộng lượng, lòng từ bi cũng không nhiều. Sớm muộn gì cũng có ngày tôi tính toán sòng phẳng mấy món nợ dối trá của cô. Tuy nhiên, trước khi ngày ấy đến, tôi khuyên cô, nếu biết điều thì tránh xa tôi ra!"
Mạc Băng nhìn mấy vết cào trên tay, giọng điệu không hề lo lắng: "Yên tâm, con chó đó chưa được cắt vuốt đâu, ghê gớm lắm."
Khương Cửu Sênh vẫn không yên lòng.
Ngay lúc này, tiếng sủa điên cuồng của Khương Bác Mỹ lại truyền đến từ ngoài hành lang.
"Gâu gâu gâu!"
Nó sủa đến khàn cả giọng, kèm theo đó là kêu la thảm thiết của một người phụ nữ.
Mạc Băng cảm thấy, đúng là chủ nào chó nấy. Khương Cửu Sênh vốn luyện tán thủ, bác sĩ Thời lại biết dùng dao, vậy làm gì có chuyện Khương Bác Mỹ chỉ là một chú chó chỉ biết gầm gừ mặc người bắt nạt cơ chứ!
Giọng Liễu Nhứ truyền đến từ phòng nghỉ bên kia, đúng là "oan gia ngõ hẹp", ngay cả chó cũng không tha cho cô ả.
"Có chuyện gì vậy?"
Người quản lý của Liễu Nhứ là Lưu Linh đã nhanh chân hơn Mạc Băng và Khương Cửu Sênh một bước. Trong phòng nghỉ, đồ đạc vương vãi khắp nơi, cả đồ trang điểm lẫn quần áo trang phục đều nằm la liệt dưới đất. Liễu Nhứ bấy giờ đang nằm co quắp trên ghế sofa, bên cạnh có một con phốc sóc lông trắng đang nhe răng trợn mắt, cắn chặt lấy ống quần cô ả.
Liễu Nhứ đạp thật mạnh, tiện tay cầm gối ôm trên sofa đập vào Bác Mỹ một cái. Thừa dịp Bác Mỹ lảo đảo, cô ả bèn đứng bật dậy, kiêu căng trừng mắt: "Con chó điên này cắn tôi bị thương rồi."
Cô ả xòe tay ra, trên mu bàn tay có mấy vết cào rướm máu.
Lưu Linh còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra thì con chó kia lại giương nanh múa vuốt về phía Liễu Nhứ, Lưu Linh bảo trợ lý: "Bắt nó lại đã."
Trợ lý vừa định bước lên thì giọng của Khương Cửu Sênh lại truyền đến từ ngoài cửa: "Bác Mỹ, đến đây nào."
Khương Bác Mỹ quay đầu, vừa nhìn thấy Khương Cửu Sênh đã nhanh chân nhào vào lòng cô, sau đó lại rên ư ử thành tiếng, dùng móng vuốt cố bới lông mình ra.
Hóa ra, trên đầu nó bị trụi một nhúm lông lớn khiến nó càng rên rỉ dữ dội hơn!
Khương Cửu Sênh nhẹ nhàng vuốt lông Bác Mỹ, không ngẩng đầu lên, chỉ nói: "Chị Linh, đây là chó của tôi."
Cô gọi một tiếng "chị Linh" xem như đã nể mặt lắm rồi.
Thế giới này nhỏ thật, xoay người một cái là đụng phải nhau. Lưu Linh cũng khó xử, cười ngại ngùng nhìn về phía Liễu Nhứ, giọng nói mang ý trách cứ: "Em làm gì vậy?"
Liễu Nhứ sa sầm mặt mày, tức giận đáp: "Em thấy nó đáng yêu, muốn sờ nó chút thôi, ai ngờ nó đột nhiên nổi điên chứ."
Đôi bàn tay mịn màng của cô ả bị cào nát cả rồi.
Khương Bác Mỹ lại sủa hai tiếng về phía cô ả, dáng vẻ như muốn nhào lên cào thêm mấy nhát nữa.
Khương Cửu Sênh im lặng không nói, vỗ về chó cưng trong lòng mình.
Mạc Băng lên tiếng: "Sờ à?" Sau đó cô cười lạnh, liếc nhìn Liễu Nhứ, "Tay cô được làm bằng gì đấy, sờ một chút đã làm rụng một nhúm lông của nó rồi."
"Gâu!"
Khương Bác Mỹ ấm ức chớp đôi mắt đẫm nước, trời ơi, lông của nó!
Liễu Nhứ không nghĩ gì đã vội phủ nhận: "Là do nó không cẩn thận, khiến lông vướng vào quần áo tôi đấy chứ."
Khương Bác Mỹ nghe xong, chỉ muốn xông qua cắn chết cô ả!
"Ngoan nào."
Khương Cửu Sênh khẽ khàng dỗ dành. Bác Mỹ lập tức nằm ngay ngắn trở lại, không nhúc nhích thêm nữa. Cô ngẩng đầu, nét dịu dàng trên gương mặt nhạt dần. Khương Cửu Sênh lười nhác nâng mắt lên, dù chẳng mang theo chút sắc bén nào nhưng khí thế phát ra cũng đủ khiến người khác khiếp sợ: "Trước khi cô nói dối, sao không giấu kĩ chứng cứ đi đã?"
Gương mặt Liễu Nhứ hơi biến sắc.
Khương Cửu Sênh ôm chó, tiến lên hai bước, chỉ thờ ơ nhìn Liễu Nhứ chứ không nói gì thêm. Sau đó cô khuỵu gối xuống, nhặt cây kéo dưới chân ghế sofa lên, trên đó vẫn còn vướng mấy sợi lông màu trắng. "Là cái này à?" Khương Cửu Sênh lắc cây kéo trong tay, hỏi Bác Mỹ đang nằm trong lòng mình.
Khương Bác Mỹ run rẩy.
Chính là người đàn bà xấu xa này, dám lấy kéo cắt lông của nó!
Khương Cửu Sênh ném cây kéo lên ghế sofa rồi ôm chó ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn Liễu Nhứ bằng ánh mắt lạnh lùng: "Còn định nói dối sao?"
Liễu Nhứ đỏ mặt tía tai, không cam lòng đáp trả: "Nhưng nó cũng cào tay tôi."
Cô ả xòe tay, vết thương trên mu bàn tay vẫn còn rỉ máu, quả thật trông hơi đáng sợ. Hiển nhiên, cô ả cũng không định tha cho con chó phốc sóc kia.
Khương Cửu Sênh chỉ nhìn lướt qua, dựa lưng vào ghế, hai chân thon dài gác lên bàn trà trước mặt: "Chị Linh."
Lưu Linh vô thức đáp lại.
"Nếu là chó nhà tôi làm người khác bị thương, tất nhiên sẽ bồi thường. Phiền chị Linh chút nữa dẫn nghệ sĩ nhà chị đến bệnh viện khám, hóa đơn tiền thuốc cứ đưa hết cho Mạc Băng, nếu không đủ thì báo tôi một tiếng."
Lưu Linh kinh ngạc.
Dứt lời, Khương Cửu Sênh chuyển qua nhìn Liễu Nhứ, chậm rãi nhả chữ đầy lạnh lùng: "Tiền thuốc của cô, tôi sẽ bồi thường, còn lông của chó nhà tôi, cô tính xem, định bồi thường bao nhiêu đây?"
Khương Cửu Sênh đang đánh đồng cô ả với con chó này ư?
Liễu Nhứ lập tức biến sắc: "Cô!"
Lưu Linh kéo cô ả lại, tiến về phía trước một bước, cố gắng hạ thấp bản thân xuống rồi đáp lại với vẻ thành khẩn: "Cô Khương, tôi thay Tiểu Nhứ xin lỗi cô, coi như nể mặt tôi và Tần thị, xin đừng so đo với cô ấy."
Khương Cửu Sênh nhấc chân khỏi bàn trà, sau đó ngồi thẳng người lại rồi ngước mắt nhìn cô ả: "Tần thị của mấy người đẳng cấp cao quá, tôi nể mặt không nổi."
Dáng vẻ kia vừa lười nhác lại ngông cuồng, khiến người ta không dám chống lại.
Lưu Linh nghẹn họng.
Liễu Nhứ không nhịn được nữa, thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn Khương Cửu Sênh: "Vậy cô muốn sao?"
Khương Cửu Sênh nhếch môi, đặt chó nhà mình xuống, ngẩng đầu đáp ngắn gọn: "Bồi thường."
Liễu Nhứ tức mà không làm gì được.
Khương Cửu Sênh cười nhạt, cầm kéo lên ngắm nghía một hồi, sau đó đứng dậy tiến dần về phía Liễu Nhứ.
Cô ả lui về sau, vẻ mặt hoảng hốt đến trắng bệch nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh: "Khương Cửu Sênh, cô… cô thử đụng vào tôi xem!"
Khương Cửu Sênh không đáp, thổi bay lông chó còn dính trên kéo, giơ tay túm lấy tóc của Liễu Nhứ.
"Cô!"
Khương Cửu Sênh thẳng tay cắt xoẹt một đường.
Liễu Nhứ líu lưỡi nhìn lọn tóc đen rơi lả tả dưới nền đất, sau đó run rẩy đưa tay lên sờ tóc mình. Khi phát hiện ra lọn tóc vừa rồi bị cắt sát da đầu, cô ta phát khùng, vừa ôm đầu vừa gào thét thất thanh: "Aaa… aa!"
Chói tai quá!
Khương Cửu Sênh quát: "Liễu Nhứ."
Liễu Nhứ hoàn hồn, vung tay muốn tát vào mặt Khương Cửu Sênh.
Ai ngờ Khương Cửu Sênh không hề trốn tránh, chỉ lười biếng giơ tay tóm lấy tay cô ả như thể chẳng tốn chút sức lực nào, nhẹ nhàng nói: "Cô nên biết, con người tôi không thích chịu thiệt bao giờ. Cô cũng nên nhớ rằng, nợ cũ trước kia của chúng ta vẫn chưa tính xong. Tôi không phải một người rộng lượng, lòng từ bi cũng không nhiều. Sớm muộn gì cũng có ngày tôi tính toán sòng phẳng mấy món nợ dối trá của cô. Tuy nhiên, trước khi ngày ấy đến, tôi khuyên cô, nếu biết điều thì tránh xa tôi ra!"
Tác giả :
Cố Nam Tây