Duy Nhất Là Em
Chương 117: 116:Thời Cẩn dùng bạo lực bảo vệ vợ
Translator: Nguyetmai
Tại bệnh viện thú y.
Bệnh nhân số 104, tên Khương Bác Mỹ, hai tuổi, giống chó phốc sóc, theo ghi chép trong sổ theo dõi, bệnh nhân bị gãy chân, trán có vết thương đã được khâu.
Lúc này bệnh nhân số 104 vừa tỉnh lại, đang cào lồng sắt gọi không ngừng, có lẽ đã dùng hết cả sức bình sinh để kêu la, làm rung chuyển cả bệnh viện.
"Gâu!"
"Gâu gâu!"
"Gâu gâu gâu!"
Nhân viên của bệnh viện thú y thấy bệnh nhân số 104 kêu gào không ngớt, lo lắng nó sẽ phá lồng chạy ra, hỏi cô bé bên cạnh: "Cô có phải người nhà của nó không?"
Tiểu Kiều mang theo canh xương, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Đúng vậy."
Nhân viên bệnh viện khó hiểu: "Con phốc sóc này sao vừa thấy cô đã kêu gào rồi?" Cứ như kẻ thù tám kiếp, chỉ sợ nếu mở lồng ra, nó sẽ phi ra đánh nhau với cô ấy suốt năm trăm hiệp mới thôi.
Tiểu Kiều lờ mờ lắc đầu: "Tôi cũng không biết."
Bệnh nhân số 104: "Gâu!"
"Gâu gâu!"
"Gâu gâu gâu!"
Ánh mắt nó vô cùng hung hăng, chỉ là một con chó phốc sóc lại có khí thế của một con chó ngao Tây Tạng.
Nhân viên bệnh viện nghĩ ngợi: "Thôi, cô đừng qua đó, để tôi bưng bát canh qua cho nó, mắc mất công nó lại làm vết thương bị rách ra."
Tiểu Kiều gật đầu lia lịa, đưa bình giữ nhiệt sang: "Cảm ơn ạ."
Đồn cảnh sát thành phố.
Hoắc Nhất Ninh khoanh tay, thản nhiên ngồi, đẩy hồ sơ qua: "Anh ký tên ở đây là có thể kết thúc vụ án được rồi."
Thời Cẩn chỉ nhìn lướt qua, cầm bút lên.
Hoắc Nhất Ninh ngồi thẳng người, đè cây bút trong tay Thời Cẩn: "Anh thật sự muốn kết thúc vụ án thế này à?"
Ánh mắt Thời Cẩn bình tĩnh, hỏi ngược lại: "Còn chứng cứ nào khác à?"
Hoắc Nhất Ninh lắc đầu.
"Vậy chỉ có thể xử lý như một vụ tai nạn giao thông thôi." Thời Cẩn cầm bút, ký tên mình.
Bác sĩ khoa ngoại Ngoại nào gặp nguy cũng giữ được bình tĩnh thế này à? Vụ án này rõ ràng là cố ý gây thương tích, nghiêm trọng hơn có thể được xem là giết người không thành.
"Hôm qua khi tôi lấy lời khai, tên tài xế kia là người của Tần thị." Hoắc Nhất Ninh liếc mắt nhìn Thời Cẩn, "Nhưng hôm nay luật sư của hắn ta đến thì lại sửa miệng, bảo rằng do bị tai nạn giao thông làm chấn động não, không nhớ mình đã từng nói như thế."
Thời Cẩn nghe thấy thế cũng không nói gì.
Hoắc Nhất Ninh nói tiếp: "Buổi sáng tôi còn nhận được lệnh của cấp trên, bảo tôi đừng nhúng tay vào chuyện này, rất rõ ràng…" Anh ta dừng một lúc rồi khẳng định, "Chuyện này có liên quan đến nhà họ Tần."
Thời Cẩn nghe xong, bình tĩnh đáp: "Ừ."
Vậy thôi à?
Hoắc Nhất Ninh buồn cười, nói sâu xa: "Hình như anh không bất ngờ chút nào nhỉ." Đúng là một người vừa kỳ quái vừa mâu thuẫn, rõ ràng dáng vẻ anh ta rất thản nhiên và bình tĩnh, nhưng lại khiến người ta sởn gai ốc.
"Hôm qua anh hỏi tôi có làm phật lòng ai không." Thời Cẩn bình thản đáp, "Nhà họ Tần là một trong số đó."
Cho nên, vụ án này rõ ràng đã được lên kế hoạch trước.
Hoắc Nhất Ninh thầm hiểu rõ, liếc Thời Cẩn một cái. Người có thể đắc tội với người nhà họ Tần, e rằng cũng không phải người hiền lành gì.
Thời Cẩn đẩy phần tài liệu đã ký sang: "Cảm ơn anh."
Vốn là một người lương thiện, dáng vẻ đường hoàng, phong độ xuất chúng, nhưng sao Hoắc Nhất Ninh cứ cảm thấy Thời Cẩn là một người khó lường vậy nhỉ?
Hoắc Nhất Ninh đứng dậy: "Hi Hy vọng lần sau chúng ta không phải gặp lại ở đồn cảnh sát." Anh ta nói rồi đưa tay ra, "Anh định bỏ qua chuyện này như thế à?"
Thời Cẩn bắt tay anh ta, thản nhiên đáp: "Tôi không phải người bị tình nghi, nên có quyền từ chối không trả lời đúng không?"
Đại đội trưởng Hoắc nghẹn họng, sửa sang lại đồng phục trên người mình: "Dĩ nhiên là anh có thể từ chối." Mẹ kiếp, anh ta dám cược rằng, người này không dùng thủ đoạn tử tế gì đâu.
Trụ sở chính của Tần thị ở Trung Nam nối liền với ba tỉnh thành, tại Giang Bắc lại chỉ có một tòa cao ốc 34 tầng, nhưng lại là đầu mối kinh doanh của cả Giang Bắc, bao gồm cả truyền thông, nhà hàng khách sạn, điện tử, bất động sản và nhiều ngành nghề khác, tất cả đều do cậu Hhai nhà họ Tần quản lý.
Ngoài phòng tổng giám đốc, thư ký gõ cửa ba cái, nhắc nhở: "Cậu haiHai, còn mười lăm phút nữa là đến giờ họp."
Một lúc sau, bên trong phòng truyền đến lời đáp lại: "Đặt cho tôi một vé máy bay tối mai bay Trung Nam."
"Vâng."
Thư ký nhận được lệnh, lập tức trở về bàn làm việc.
Mười lăm phút sau, người ngồi trên ghế xoay mới đứng dậy. Đúng lúc này, điện thoại di động lại vang lên, người đó dừng bước, một bàn tay trắng nõn cầm lấy điện thoại trên bàn làm việc.
Đầu bên kia truyền đến giọng nữ dịu dàng: "Anh Hhai, là em đây."
Tần Minh Lập đổi tay cầm điện thoại, tay khác chống lên mặt bàn, đầu ngón tay cách lớp bao tay gõ lên mặt bàn: "Có chuyện gì?"
Người phụ nữ lo lắng nói: "Hình như Thời Cẩn đã biết điều gì đó."
"Sợ gì chứ, quản lý đã hủy mọi chứng cứ rồi, dù nó có tài giỏi thế nào cũng không tra ra em đâu."
Người phụ nữ không lên tiếng.
Tần Minh Lập nói khẽ như dụ dỗ, lại như ra lệnh: "Che giấu vị trí của em cho tốt, đừng để bại lộ, biết chưa?"
Người bên kia điện thoại ngoan ngoãn đáp: "Em biết rồi."
Tần Minh Lập nhếch môi, đẩy gọng kính trên sống mũi: "Tối nay đến biệt thự chờ anh."
Người phụ nữ thẹn thùng đồng ý.
"Cục cưng thật ngoan…"
Chưa dứt lời, cửa đột nhiên bị mở toang, Tần Minh Lập ngẩng đầu.
Là Thời Cẩn, anh đi một mình, tay không tấc sắt.
Đến nhanh quá nhỉ.
Thư ký cũng nhận ra bầu không khí không bình thường, liên tục lui về sau, dáng vẻ nơm nớp lo sợ: "Cậu haiHai, chúng tôi… không ngăn nổi." Cũng không dám ngăn, đây là cậu sáu Sáu nhà họ Tần, ai dám đụng đến chứ.
Nhân viên bảo vệ cũng theo sát đằng sau, vây quanh cửa ra vào.
Tần Minh Lập chỉ kinh ngạc trong chốc lát, cúp điện thoại di động, nói: "Các người ra ngoài đi."
Thư ký và nhân viên bảo vệ nhìn nhau, sau đó lui ra ngoài và đóng cửa lại.
Tần Minh Lập ngồi lại ghế xoay, dựa người ra sau, hai chân vắt vào nhau gác trên bàn làm việc, cất giọng lười nhác: "Đúng là khách hiếm gặp."
Thời Cẩn đến gần, sắc trời ngoài cửa sổ phản chiếu vào đôi mắt anh, trong đôi mắt đen như mực lại ánh lên vầng sáng vàng nhạt.
Anh hỏi: "Do mày làm?"
Đơn giản, dứt khoát, thẳng thắn, chính là phong cách của Thời Cẩn từ trước đến nay.
Tần Minh Lập không đáp, hỏi ngược lại: "Ý mày là?"
Thời Cẩn lạnh lùng nhìn gã, không nói thêm, chỉ bước đến rồi chậm rãi đưa tay cầm lấy một cây bút trong ống đựng.
Tần Minh Lập vẫn ung dung nhìn anh, chờ xem anh làm gì.
Cạch.
Cây bút bị bẻ gãy.
Tần Minh Lập ngạc nhiên, nhìn chằm chằm cây bút đã gãy đôi trên tay Thời Cần, dường như nghĩ đến điều gì, đứng phắt dậy. Ngay lúc này, bả vai gã bị đè chặt, gã muốn tránh thoát, đầu bút bén nhọn đã kề sát cổ.
Động tác giãy dụa giụa của Tần Minh Lập ngừng hẳn, gã trố mắt líu lưỡi: "Mày…"
Đầu bút lại kề sát thêm chút nữa, giọng nói của Tần Minh Lập ngưng bặt, lúc này Thời Cẩn mới mở miệng, thản nhiên nói: "Không cần thăm dò nữa, tao nói cho mày biết, đừng hòng đụng đến người đó, trừ phi tao chết."
Bị lộ rồi à.
Thời Cẩn có thể nhìn thấu mọi chuyện dễ như chơi, còn dám công khai đe dọa gã.
Tần Minh Lập đột nhiên bật cười: "Em trai, mày vẫn hệt như tám năm trước vậy." Đầu gã cúi thấp, nhìn cây bút đang kề bên cổ mình, cười nhạo, "Quanh đi quẩn lại, đều vì đàn bà."
Thời Cẩn cũng chẳng bảo đúng hay sai: "Mày cũng hệt như tám năm trước vậy…" Anh tạm dừng một lúc, bình thản nói, "Vẫn không biết sống chết là gì."
Dứt lời, Thời Cẩn nâng tay lên, cắm phập đầu bút vào vai Tần Minh Lập.
Tần Minh Lập gầm lên, cười giận dữ.
"Em trai ngoan, mày có biết bên ngoài phòng làm việc này có bao nhiêu khẩu súng không hả?"
Chỉ cần gã ra lệnh một tiếng…
Thời Cẩn hờ hững rút bút ra, mặt đầy vẻ căm ghét, cau mày rút khăn giấy lau vết máu dính trên tay.
"Mày quên rồi sao?" Anh thờ ơ nhướng mày, "Mười hai năm trước, trên đảo Nhữ Hĩ."
Tần Minh Lập vừa nghe câu này, mặt mày xám ngoét.
Mười hai năm trước, trong buổi diễn tập thực chiến cuối cùng của nhà họ Tần trên đảo Nhữ Hĩ, hai người còn lại sau cùng là gã và Thời Cẩn. Gã cầm súng, Thời Cẩn cầm dao, mọi người đều cho rằng thắng bại đã quá rõ ràng.
Nhưng người cuối cùng còn sót lại, chính là Thời Cẩn.
"Súng của mày nhanh, hay tay của tao nhanh hơn?" Ánh mắt Thời Cẩn không một gợn sóng, lạnh lùng nhìn về phía cổ của Tần Minh Lập, "Có muốn thử không?"
Thời Cẩn dám, dù có đâm xuyên cổ gã, Thời Cẩn cũng dám. Bàn về sự độc ác, từ xưa đến nay Thời Cẩn chưa từng kém ai bao giờ. Tần Minh Lập lui một bước, ánh mắt hơi thay đổi, trong lòng thầm tính toán.
Giữa hai người, dù là ai chết đi, thì kẻ còn lại, có lẽ cũng không thể sống yên.
Ông già ở nhà vẫn còn thở kia kìa. Gâầy dựng sự nghiệp cả đời, khi về già lại càng thêm kiêng kịkỵ. Cá lớn nuốt cá bé cũng được, nhưng phải tuân theo nội quy cơ bản, muốn làm gì ngoài nội quy đó, đều phải được ông xem xét.
"Cần gì phải đánh đánh giết giết chứ." Tần Minh Lập giơ tay lên đè vết thương trên vai, thấy vai mình đầy máu, gã sa sầm mặt, mắt lại mang ý cười, "Mày biết tao muốn gì, tao cũng biết giới hạn của mày ở đâu. Nếu mày không gây trở ngại cho tao, tao tất nhiên không muốn đụng chạm mày làm gì."
Nhưng đến cuối cùng, người thừa kế mà ông già kia luôn tâm niệm, đều là Thời Cẩn.
Ừ, không thể vội vàng được.
Thời Cẩn nóng nảy, sẽ giết người.
"Ừ, tao không phiền đến mày..." Thời Cẩn đồng ý, sau đó anh từ từ ngước mắt lên, đột nhiên nói, "Chỉ là, chuyện lần này vẫn chưa tính xong đâu."
Tần Minh Lập lập tức cảnh giác, theo bản năng lùi về sau. Trên vai phải gã có thương tích, vừa chậm một nhịp, đã bị Thời Cẩn tóm lấy tay phải, gã thầm nghĩ mình không xong rồi.
Thời Cẩn lại bình chân như vậy, xoay xoay cây bút vẫn còn ướt máu trong tay.
Anh nhìn Tần Minh Lập: "Trên tay Sênh Sênh nhà tao có sáu vết thương, trừ đi vết tao vừa đâm mày, vẫn còn thiếu năm nhát." Anh dừng một chút rồi nói, "Phải trả cho đủ."
Tần Minh Lập sợ hãi, giãy dụa giụa hai cái vẫn không làm được gì, thẹn quá thành giận: "Thời Cẩn, đừng cho rằng tao không dám giết mày!"
Thời Cẩn đáp lại: "Mày không dám đâu."
Nói rồi giơ tay đâm mạnh xuống.
"A!"
Tần Minh Lập kêu thảm thiết, mặt trắng bệch, cả cánh tay đều đau đến tê dại.
Thời Cẩn chậm rãi đếm: "Một."
Tần Minh Lập trợn đôi mắt đỏ ngầu, hét lớn: "Thời Cẩn!"
Đúng vậy, gã không dám giết Thời Cẩn, Thời Cẩn cũng không dám lỗ mãng như thế. Một ngày Tần Hành không chết, người nhà họ Tần đều phải kiêng nể mấy phần, trừ phi đã lớn mạnh đến mức không kiêng nể bất cứ ai.
Huống chi, Thời Cẩn đâu dễ giết như thế. Trong ba tỉnh Trung Nam, người muốn giết chết Thời Cẩn nhiều không kể xiết, nhưng chưa có ai có thể mảy may chạm đến.
Thời Cẩn giơ tay lên, lại đâm một nhát nữa: "Hai."
Lại là một tiếng kêu gào thảm thiết.
Tần Minh Lập nhe răng trợn mắt, gương mặt vì đau mà trở nên dữ tợn: "Tao nhất định sẽ giết mày!"
Một ngày nào đó, khi gã đã nắm trọn nhà họ Tần trong tay, kẻ đầu tiên mà gã muốn lóc da xẻ thịt, chính là Thời Cẩn.
Thời Cẩn tiếp tục đếm khẽ: "Ba."
Rồi giơ tay lên, đâm xuống.
"A!!" Tần Minh Lập hét lớn, "Thời Cẩn."
Thời Cẩn vẫn không quan tâm, lại càng dùng sức đè chặt Tần Minh Lập trên mặt bàn, dùng đầu bút đã nứt ra tiếp tục đâm xuống cánh tay gã.
Thời Cẩn đếm: "Bốn."
Tiếng kêu thảm thiết còn chưa ngừng, cửa phòng lại đột nhiên bị mở ra.
Tần Minh Lập đau đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, nhìn về phía cửa. Thời Cẩn vẫn giữ vẻ bình chân như vại, ánh mắt vẫn tĩnh lặng như thường.
Ngoài cửa là Tần Tiêu Chu và cậu chín Chín Tần Minh Châu – người có hành tung bí hiểm nhất nhà họ Tần. Tần Minh Châu dường như vẫn còn sự ngông cuồng của tuổi trẻ, ánh mắt trong trẻo, dáng vẻ vừa thanh tú lại trong sáng, tóc được nhuộm màu xám khói, lại thêm mấy phần ngang ngạnh.
"Cậu sáuSáu." Tần Tiêu Chu mở miệng, giọng run run, "Cậu, cậu đang làm gì vậy?"
Tần Minh Lập trợn tròn mắt, rống to: "Còn không mau kéo nó ra!"
Tần Tiêu Chu vẫn đang ngây người, Thời Cẩn đã chuyển đôi mắt đen như mực về phía anh ta, lạnh lùng nói: "Đừng xen vào."
Bàn chân vừa tiến lên một bước của Tần Tiêu Chu lập tức rụt lại, anh ta câm như hến, không dám hó hé thêm câu nào. Anh ta quả thật rất sợ Thời Cẩn, mẹ kiếp, sợ phát khiếp lên được ấy.
Tần Minh Lập thở hổn hển, gọi to: "Minh Châu!"
Đối phương lại không nhúc nhích, cũng không nói tiếng nào.
Tần Minh Lập trừng mắt, mắt như sắp nứt ra, hận không thể rút súng bắn chết Thời Cẩn, nhưng tiếc rằng, mẹ m* nó súng gì cũng không nhanh bằng tay của Thời Cẩn.
"Năm."
Thời Cẩn đếm xong, giơ tay lên, đâm mạnh xuống một nhát cuối cùng.
"A!!!"
Gương mặt Tần Minh Lập trở nên dữ tợn, đau đến nổi gân xanh.
Năm nhát đâm, nhát sau đau hơn nhát trước, tuy không làm mất mạng, nhưng cũng đủ khiến anh tagã đau đến rơi rụng nửa cái mạng rồi. Thời Cẩn ném bút, vừa buông tay ra, Tần Minh Lập đã ngã nhào xuống đất, cánh tay chảy máu đầm đìa, hòa cùng với mồ hôi ướt đẫm.
"Lần này tao chỉ đòi tiền vốn…" Thời Cẩn rút một tờ khăn giấy, chậm rãi lau máu dính trên tay, "Nếu còn lần sau, tao sẽ cắt động mạch cổ của mày."
Anh ném khăn giấy, xoay người bỏ đi.
Ngoài cửa, Tần Minh Châu nghênh đón anh, gọi một tiếng: "Anh sáuSáu." Giọng nói của cậu hơi yếu ớt, còn nhiễm sự non nớt của thiếu niên, tóc ngắn không được chải chuốt cẩn thận, vô cùng bù xù, có lọn tóc còn vểnh lên đầy ngốc nghếch.
Thời Cẩn chỉ im lặng lướt qua cậu rồi rời khỏi phòng làm việc của Tần Minh Lập.
Tần Minh Châu không hề nghĩ ngợi, đi theo hỏi: "Tháng sau em thi đấu, anh đi xem nhé?"
Thời Cẩn không quay đầu lại, chỉ dừng một chút rồi đáp: "Không đi đâu."
Nói xong lại sải bước bỏ đi.
Tần Minh Châu đứng đó một lúc lâu.
Tần Minh Lập đứng trong phòng mắng: "Tần Minh Châu, mày đúng là cái đồ 'ăn cây táo, rào cây sung'!"
Tần Minh Lập và Tần Minh Châu đều do bà cả Chương thị sinh ra. Tần Minh Lập là đứa con trai đầu tiên của nhà họ Tần, Tần Minh Châu đứng hàng thứ chín, hai anh em chênh nhau rất nhiều tuổi. Nhà họ Tần xưa nay đều không có nhiều tình thân, hai người cũng không quá thân cận. Huống chi, năm Tần Minh Châu mười bốn tuổi đã bị Chương thị đưa ra nước ngoài. Sau khi trưởng thành, Tần Minh Lập bận rộn tiếp quản việc làm ăn, Tần Minh Châu bận rộn thi đấu, một năm hai anh em cũng không gặp nhau được mấy lần.
Anh em tình thâm?
Ha ha.
Tần Minh Châu bước vào phòng, lấy một hộp quà trong túi ra, ném lên bàn, giọng điệu lười nhác, mắt hơi híp lại, dáng vẻ như chưa tỉnh ngủ: "Sắp đến sinh nhật mẹ, anh tặng mẹ giúp em, em về câu lạc bộ đây."
Nói rồi cậu không đợi Tần Minh Lập đáp lại đã xoay người bỏ đi.
Cậu mặc quần áo thể thao, lưng áo có logo của đội TJ, cậu đã hai mươi hai, đang trong thời kỳ tuổi trẻ hăng hái, bóng lưng gầy nhưng thẳng tắp.
Ra khỏi tòa nhà của Tần thị, Thời Cẩn đi ô tô trở về bệnh viện. Cả người đầy mùi máu tanh, anh đã phun hết hai chai nước khử trùng cũng không khử được mùi. Anh căm ghét nhíu mày, kính chiếu hậu phản chiếu đôi mắt xinh đẹp hơi ửng đỏ.
Anh thấy máu sẽ cảm thấy hưng phấn, như phản ứng bản năng vậy.
Chuông điện thoại vang lên, anh lái xe bằng một tay, tay khác lại đeo tai nghe bluetooth vào tai, vừa nhấc máy đã nghe thấy giọng của Vũ Văn Xung Phong.
"Đã ném tên họ Trương kia vào bệnh viện rồi."
Một lúc lâu sau, Thời Cẩn mới nói "cảm ơn".
Mặc dù ghen tuông nhưng anh cũng không thể không thừa nhận rằng, hai người đàn ông mà anh luôn đố kỵ kia đều là những người thẳng thắn vô tư, giống hệt như Sênh Sênh nhà anh vậy.
Anh ghen tỵ tị đến phát điên, bởi lẽ, anh sẽ không bao giờ có thể trở thành loại người như thế.
"Tôi không phải đang giúp anh, mà là đang giúp Khương Cửu Sênh." Vũ Văn Xung Phong nói xong thì cúp máy.
Thời Cẩn nhếch môi, ánh mắt u ám, do dự một lúc lâu rồi gọi một cú điện thoại.
Đầu bên kia nhấc máy rất nhanh: "Thưa anh."
Thời Cẩn ra lệnh một cách ngắn gọn: "Tiến hành kế hoạch đi, bắt đầu từ Tần Minh Lập."
"Vâng."
Thời Cẩn giẫm chân ga, chạy về phía bệnh viện.
Đã tám năm rồi, anh đã che giấu cô suốt tám năm, không dám nhớ đến cô, không dám đi tìm cô, từ một thân một mình đến khi có trong tay thiên quân vạn mã, đã đủ lâu rồi, đã đến lúc phải đòi lại món nợ năm xưa.
Bệnh viện Thiên Bắc.
Y tá ở bàn kiểm tra sức khỏe gọi: "Người tiếp theo, Đàm Mặc Bảo."
Đàm Mặc Bảo vẫn đang thả hồn xa xăm.
Người phụ nữ bên cạnh đẩy cô một cái, trên gương mặt được trang điểm kỹ hiện rõ vẻ không kiên nhẫn: "Còn lo lắng gì nữa, mau vào đi."
Gì mà ung dung quý phái, nhã nhặn thanh tao chứ, chó má!
Bà già ác độc này!
Đàm Mặc Bảo uể oải đứng lên, làm mặt quỷ với bà Đàm – Dương thị, sau đó chạy vào phòng thử máu.
Y tá lấy máu nhận ra Đàm Mặc Bảo, vô cùng kinh ngạc: "Tại sao lại là cô?" Mỗi tháng xét nghiệm máu một lần, đúng là kỳ quái.
Đàm Mặc Bảo ngửa mặt lên trời thở dài: "Ôi giời, không còn cách nào khác, trời ghét người đẹp mà."
Y tá bị cô chọc cười, thầm nghĩ, có lẽ sức khỏe cô gái này không được tốt.
Cộc cộc cộc.
Ba tiếng gõ cửa vang lên, giọng Thời Cẩn từ trong phòng truyền đến: "Ai vậy?"
Người ngoài cửa đáp: "Là em."
Thời Cẩn nhếch môi, dịu dàng đáp: "Em vào đi."
Khương Cửu Sênh đẩy cửa bước vào, ngẩng đầu thì thấy áo sơ mi anh xộc xệch, chỉ cài hai nút áo, cơ bụng thấp thoáng, còn có xương quai xanh xinh đẹp.
Cô lập tức ngây người.
Anh nở nụ cười, vẫy tay với cô: "Đến đây đi."
Cô không nhúc nhích.
Anh lại nói: "Sênh Sênh, em giúp anh cài nút áo với." Anh mở lòng bàn tay phải ra, tỏ vẻ yếu ớt với cô, "Tay anh bị thương rồi."
Cô vừa nghe thấy thế thì không bình tĩnh nổi nữa, đi đến nắm lấy tay anh. Quả nhiên lòng bàn tay anh bị vật sắc nhọn nào đó cứa vào, để lại mấy vết xước rướm máu.
"Sao anh lại bị thương?"
Cô không yên lòng quan sát kỹ Thời Cẩn, xem trên người anh còn vết thương nào khác không, lại nhìn thấy chiếc áo sơ mi và anh vừa thay ra, trên ống tay áo thấm đẫm một mảng máu lớn.
Khương Cửu Sênh thất thần.
Anh nhanh chóng giải thích: "Đó là máu của người khác."
Cô vén tay áo anh lên, thấy không có vết thương mới yên tâm, sau khi bình tĩnh lại, nghĩ ngợi một lúc mới ngẩng đầu nhìn anh.
"Là người nhà họ Tần?" Cô đoán, "Cậu hai Hai nhà họ Tần à?"
Anh bật cười: "Sênh Sênh nhà anh thật thông minh." Anh hơi bất đắc dĩ đáp, "Đúng là gã, anh cho gã một bài học rồi."
Cho một bài học là như thế nào, Khương Cửu Sênh có thể đoán được ít nhiều. Cô không quan tâm anh đã làm gì, chỉ cần anh không sao là tốt rồi.
Quả nhiên, Mạc Băng nói đúng. Chuyện đêm qua, không phải một người như Liễu Nhứ có thể gây ra được, chắc chắn vẫn còn một kẻ ném đá giấu tay khác. Điều này cũng giải thích được chuyện ly rượu đỏ và hệ thống camera có vấn đề. Dù sao đó cũng là câu lạc bộ của Tần thị, người nhà họ Tần tất nhiên có thể giở trò.
Cô và cậu hai Hai nhà họ Tần vốn không thù không oán, thậm chí chưa từng có tiếp xúc, nếu gã đã phải tốn nhiều công sức như thế, chỉ có một khả năng, chính là nhắm vào Thời Cẩn.
Cô nghĩ mãi không hiểu: "Em nghe Vũ Văn nói, trong tay cậu hai Hai nhà họ Tần đã có hơn nửa việc làm ăn của nhà họ Tần, anh cũng đã tách khỏi nhà họ Tần rồi, sao gã vẫn cứ kiêng kỵ anh?"
Thời Cẩn cau mày.
Sênh Sênh nhà anh quá thông minh rồi, chỉ một vài chuyện đã có thể hiểu ra.
Thời Cẩn cũng biết không lừa được cô, đành nói rõ cho cô biết: "Bởi vì Tần Hành muốn anh kế thừa nhà họ Tần."
Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội.* (1)
(1) T*Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: người bình thường thì không có tội, nhưng vì mang ngọc quý trong người mà phải chịu tội. Ý chỉ những người tài năng/có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại.
Khương Cửu Sênh cũng không bất ngờ, Tần Hành để mắt đến Thời Cẩn là rất bình thường, dù sao Thời Cẩn nhà cô cũng cực kỳcực kì tài giỏi. Cô hỏi anh: "Anh không muốn à?"
Nhà họ Tần chính là một đế chế kinh doanh khổng lồ, sức hấp dẫn quả thật không nhỏ.
Anh lắc đầu: "Khi còn trẻ Tần Hành rất bạo dạn, đắc tội rất nhiều người, xúc phạm phải những người không thể xúc phạm, chạm vào những vật không nên chạm. Mấy vết nhơ đó của ông ta dù có qua hai trăm năm cũng không tẩy sạch nổi. Nếu anh không tách khỏi nhà họ Tần, e rằng em cũng bị liên lụy."
Cũng đúng, một khi đã bước vào con đường ấy, ắt sẽ phải trả giá!
Hơn nữa, một miếng thịt béo bở như nhà họ Tần, ai mà không muốn dành phần chứ.
Khương Cửu Sênh nhíu mày: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Ngoài sáng thì có hai cha con nhà họ Tần, không biết trong tối còn có những ai. Lần này bọn họ gây bất lợi cho cô, lần sau có thể sẽ gây bất lợi cho Thời Cẩn.
"Đừng lo, anh đã biết rồi, cũng trả lại hết cho bọn họ. Anh cũng không phải loại người dễ bị bắt nạt." Thời Cẩn bế cô lên bàn, để cô nhìn thẳng vào mắt anh, "Anh chỉ lo lắng cho em."
Cô muốn an ủi anh, nhưng anh lại mở miệng nhận lỗi với cô trước: "Xin lỗi Sênh Sênh, là do anh kiên quyết kéo em dính líu vào những việc này."
Tại bệnh viện thú y.
Bệnh nhân số 104, tên Khương Bác Mỹ, hai tuổi, giống chó phốc sóc, theo ghi chép trong sổ theo dõi, bệnh nhân bị gãy chân, trán có vết thương đã được khâu.
Lúc này bệnh nhân số 104 vừa tỉnh lại, đang cào lồng sắt gọi không ngừng, có lẽ đã dùng hết cả sức bình sinh để kêu la, làm rung chuyển cả bệnh viện.
"Gâu!"
"Gâu gâu!"
"Gâu gâu gâu!"
Nhân viên của bệnh viện thú y thấy bệnh nhân số 104 kêu gào không ngớt, lo lắng nó sẽ phá lồng chạy ra, hỏi cô bé bên cạnh: "Cô có phải người nhà của nó không?"
Tiểu Kiều mang theo canh xương, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Đúng vậy."
Nhân viên bệnh viện khó hiểu: "Con phốc sóc này sao vừa thấy cô đã kêu gào rồi?" Cứ như kẻ thù tám kiếp, chỉ sợ nếu mở lồng ra, nó sẽ phi ra đánh nhau với cô ấy suốt năm trăm hiệp mới thôi.
Tiểu Kiều lờ mờ lắc đầu: "Tôi cũng không biết."
Bệnh nhân số 104: "Gâu!"
"Gâu gâu!"
"Gâu gâu gâu!"
Ánh mắt nó vô cùng hung hăng, chỉ là một con chó phốc sóc lại có khí thế của một con chó ngao Tây Tạng.
Nhân viên bệnh viện nghĩ ngợi: "Thôi, cô đừng qua đó, để tôi bưng bát canh qua cho nó, mắc mất công nó lại làm vết thương bị rách ra."
Tiểu Kiều gật đầu lia lịa, đưa bình giữ nhiệt sang: "Cảm ơn ạ."
Đồn cảnh sát thành phố.
Hoắc Nhất Ninh khoanh tay, thản nhiên ngồi, đẩy hồ sơ qua: "Anh ký tên ở đây là có thể kết thúc vụ án được rồi."
Thời Cẩn chỉ nhìn lướt qua, cầm bút lên.
Hoắc Nhất Ninh ngồi thẳng người, đè cây bút trong tay Thời Cẩn: "Anh thật sự muốn kết thúc vụ án thế này à?"
Ánh mắt Thời Cẩn bình tĩnh, hỏi ngược lại: "Còn chứng cứ nào khác à?"
Hoắc Nhất Ninh lắc đầu.
"Vậy chỉ có thể xử lý như một vụ tai nạn giao thông thôi." Thời Cẩn cầm bút, ký tên mình.
Bác sĩ khoa ngoại Ngoại nào gặp nguy cũng giữ được bình tĩnh thế này à? Vụ án này rõ ràng là cố ý gây thương tích, nghiêm trọng hơn có thể được xem là giết người không thành.
"Hôm qua khi tôi lấy lời khai, tên tài xế kia là người của Tần thị." Hoắc Nhất Ninh liếc mắt nhìn Thời Cẩn, "Nhưng hôm nay luật sư của hắn ta đến thì lại sửa miệng, bảo rằng do bị tai nạn giao thông làm chấn động não, không nhớ mình đã từng nói như thế."
Thời Cẩn nghe thấy thế cũng không nói gì.
Hoắc Nhất Ninh nói tiếp: "Buổi sáng tôi còn nhận được lệnh của cấp trên, bảo tôi đừng nhúng tay vào chuyện này, rất rõ ràng…" Anh ta dừng một lúc rồi khẳng định, "Chuyện này có liên quan đến nhà họ Tần."
Thời Cẩn nghe xong, bình tĩnh đáp: "Ừ."
Vậy thôi à?
Hoắc Nhất Ninh buồn cười, nói sâu xa: "Hình như anh không bất ngờ chút nào nhỉ." Đúng là một người vừa kỳ quái vừa mâu thuẫn, rõ ràng dáng vẻ anh ta rất thản nhiên và bình tĩnh, nhưng lại khiến người ta sởn gai ốc.
"Hôm qua anh hỏi tôi có làm phật lòng ai không." Thời Cẩn bình thản đáp, "Nhà họ Tần là một trong số đó."
Cho nên, vụ án này rõ ràng đã được lên kế hoạch trước.
Hoắc Nhất Ninh thầm hiểu rõ, liếc Thời Cẩn một cái. Người có thể đắc tội với người nhà họ Tần, e rằng cũng không phải người hiền lành gì.
Thời Cẩn đẩy phần tài liệu đã ký sang: "Cảm ơn anh."
Vốn là một người lương thiện, dáng vẻ đường hoàng, phong độ xuất chúng, nhưng sao Hoắc Nhất Ninh cứ cảm thấy Thời Cẩn là một người khó lường vậy nhỉ?
Hoắc Nhất Ninh đứng dậy: "Hi Hy vọng lần sau chúng ta không phải gặp lại ở đồn cảnh sát." Anh ta nói rồi đưa tay ra, "Anh định bỏ qua chuyện này như thế à?"
Thời Cẩn bắt tay anh ta, thản nhiên đáp: "Tôi không phải người bị tình nghi, nên có quyền từ chối không trả lời đúng không?"
Đại đội trưởng Hoắc nghẹn họng, sửa sang lại đồng phục trên người mình: "Dĩ nhiên là anh có thể từ chối." Mẹ kiếp, anh ta dám cược rằng, người này không dùng thủ đoạn tử tế gì đâu.
Trụ sở chính của Tần thị ở Trung Nam nối liền với ba tỉnh thành, tại Giang Bắc lại chỉ có một tòa cao ốc 34 tầng, nhưng lại là đầu mối kinh doanh của cả Giang Bắc, bao gồm cả truyền thông, nhà hàng khách sạn, điện tử, bất động sản và nhiều ngành nghề khác, tất cả đều do cậu Hhai nhà họ Tần quản lý.
Ngoài phòng tổng giám đốc, thư ký gõ cửa ba cái, nhắc nhở: "Cậu haiHai, còn mười lăm phút nữa là đến giờ họp."
Một lúc sau, bên trong phòng truyền đến lời đáp lại: "Đặt cho tôi một vé máy bay tối mai bay Trung Nam."
"Vâng."
Thư ký nhận được lệnh, lập tức trở về bàn làm việc.
Mười lăm phút sau, người ngồi trên ghế xoay mới đứng dậy. Đúng lúc này, điện thoại di động lại vang lên, người đó dừng bước, một bàn tay trắng nõn cầm lấy điện thoại trên bàn làm việc.
Đầu bên kia truyền đến giọng nữ dịu dàng: "Anh Hhai, là em đây."
Tần Minh Lập đổi tay cầm điện thoại, tay khác chống lên mặt bàn, đầu ngón tay cách lớp bao tay gõ lên mặt bàn: "Có chuyện gì?"
Người phụ nữ lo lắng nói: "Hình như Thời Cẩn đã biết điều gì đó."
"Sợ gì chứ, quản lý đã hủy mọi chứng cứ rồi, dù nó có tài giỏi thế nào cũng không tra ra em đâu."
Người phụ nữ không lên tiếng.
Tần Minh Lập nói khẽ như dụ dỗ, lại như ra lệnh: "Che giấu vị trí của em cho tốt, đừng để bại lộ, biết chưa?"
Người bên kia điện thoại ngoan ngoãn đáp: "Em biết rồi."
Tần Minh Lập nhếch môi, đẩy gọng kính trên sống mũi: "Tối nay đến biệt thự chờ anh."
Người phụ nữ thẹn thùng đồng ý.
"Cục cưng thật ngoan…"
Chưa dứt lời, cửa đột nhiên bị mở toang, Tần Minh Lập ngẩng đầu.
Là Thời Cẩn, anh đi một mình, tay không tấc sắt.
Đến nhanh quá nhỉ.
Thư ký cũng nhận ra bầu không khí không bình thường, liên tục lui về sau, dáng vẻ nơm nớp lo sợ: "Cậu haiHai, chúng tôi… không ngăn nổi." Cũng không dám ngăn, đây là cậu sáu Sáu nhà họ Tần, ai dám đụng đến chứ.
Nhân viên bảo vệ cũng theo sát đằng sau, vây quanh cửa ra vào.
Tần Minh Lập chỉ kinh ngạc trong chốc lát, cúp điện thoại di động, nói: "Các người ra ngoài đi."
Thư ký và nhân viên bảo vệ nhìn nhau, sau đó lui ra ngoài và đóng cửa lại.
Tần Minh Lập ngồi lại ghế xoay, dựa người ra sau, hai chân vắt vào nhau gác trên bàn làm việc, cất giọng lười nhác: "Đúng là khách hiếm gặp."
Thời Cẩn đến gần, sắc trời ngoài cửa sổ phản chiếu vào đôi mắt anh, trong đôi mắt đen như mực lại ánh lên vầng sáng vàng nhạt.
Anh hỏi: "Do mày làm?"
Đơn giản, dứt khoát, thẳng thắn, chính là phong cách của Thời Cẩn từ trước đến nay.
Tần Minh Lập không đáp, hỏi ngược lại: "Ý mày là?"
Thời Cẩn lạnh lùng nhìn gã, không nói thêm, chỉ bước đến rồi chậm rãi đưa tay cầm lấy một cây bút trong ống đựng.
Tần Minh Lập vẫn ung dung nhìn anh, chờ xem anh làm gì.
Cạch.
Cây bút bị bẻ gãy.
Tần Minh Lập ngạc nhiên, nhìn chằm chằm cây bút đã gãy đôi trên tay Thời Cần, dường như nghĩ đến điều gì, đứng phắt dậy. Ngay lúc này, bả vai gã bị đè chặt, gã muốn tránh thoát, đầu bút bén nhọn đã kề sát cổ.
Động tác giãy dụa giụa của Tần Minh Lập ngừng hẳn, gã trố mắt líu lưỡi: "Mày…"
Đầu bút lại kề sát thêm chút nữa, giọng nói của Tần Minh Lập ngưng bặt, lúc này Thời Cẩn mới mở miệng, thản nhiên nói: "Không cần thăm dò nữa, tao nói cho mày biết, đừng hòng đụng đến người đó, trừ phi tao chết."
Bị lộ rồi à.
Thời Cẩn có thể nhìn thấu mọi chuyện dễ như chơi, còn dám công khai đe dọa gã.
Tần Minh Lập đột nhiên bật cười: "Em trai, mày vẫn hệt như tám năm trước vậy." Đầu gã cúi thấp, nhìn cây bút đang kề bên cổ mình, cười nhạo, "Quanh đi quẩn lại, đều vì đàn bà."
Thời Cẩn cũng chẳng bảo đúng hay sai: "Mày cũng hệt như tám năm trước vậy…" Anh tạm dừng một lúc, bình thản nói, "Vẫn không biết sống chết là gì."
Dứt lời, Thời Cẩn nâng tay lên, cắm phập đầu bút vào vai Tần Minh Lập.
Tần Minh Lập gầm lên, cười giận dữ.
"Em trai ngoan, mày có biết bên ngoài phòng làm việc này có bao nhiêu khẩu súng không hả?"
Chỉ cần gã ra lệnh một tiếng…
Thời Cẩn hờ hững rút bút ra, mặt đầy vẻ căm ghét, cau mày rút khăn giấy lau vết máu dính trên tay.
"Mày quên rồi sao?" Anh thờ ơ nhướng mày, "Mười hai năm trước, trên đảo Nhữ Hĩ."
Tần Minh Lập vừa nghe câu này, mặt mày xám ngoét.
Mười hai năm trước, trong buổi diễn tập thực chiến cuối cùng của nhà họ Tần trên đảo Nhữ Hĩ, hai người còn lại sau cùng là gã và Thời Cẩn. Gã cầm súng, Thời Cẩn cầm dao, mọi người đều cho rằng thắng bại đã quá rõ ràng.
Nhưng người cuối cùng còn sót lại, chính là Thời Cẩn.
"Súng của mày nhanh, hay tay của tao nhanh hơn?" Ánh mắt Thời Cẩn không một gợn sóng, lạnh lùng nhìn về phía cổ của Tần Minh Lập, "Có muốn thử không?"
Thời Cẩn dám, dù có đâm xuyên cổ gã, Thời Cẩn cũng dám. Bàn về sự độc ác, từ xưa đến nay Thời Cẩn chưa từng kém ai bao giờ. Tần Minh Lập lui một bước, ánh mắt hơi thay đổi, trong lòng thầm tính toán.
Giữa hai người, dù là ai chết đi, thì kẻ còn lại, có lẽ cũng không thể sống yên.
Ông già ở nhà vẫn còn thở kia kìa. Gâầy dựng sự nghiệp cả đời, khi về già lại càng thêm kiêng kịkỵ. Cá lớn nuốt cá bé cũng được, nhưng phải tuân theo nội quy cơ bản, muốn làm gì ngoài nội quy đó, đều phải được ông xem xét.
"Cần gì phải đánh đánh giết giết chứ." Tần Minh Lập giơ tay lên đè vết thương trên vai, thấy vai mình đầy máu, gã sa sầm mặt, mắt lại mang ý cười, "Mày biết tao muốn gì, tao cũng biết giới hạn của mày ở đâu. Nếu mày không gây trở ngại cho tao, tao tất nhiên không muốn đụng chạm mày làm gì."
Nhưng đến cuối cùng, người thừa kế mà ông già kia luôn tâm niệm, đều là Thời Cẩn.
Ừ, không thể vội vàng được.
Thời Cẩn nóng nảy, sẽ giết người.
"Ừ, tao không phiền đến mày..." Thời Cẩn đồng ý, sau đó anh từ từ ngước mắt lên, đột nhiên nói, "Chỉ là, chuyện lần này vẫn chưa tính xong đâu."
Tần Minh Lập lập tức cảnh giác, theo bản năng lùi về sau. Trên vai phải gã có thương tích, vừa chậm một nhịp, đã bị Thời Cẩn tóm lấy tay phải, gã thầm nghĩ mình không xong rồi.
Thời Cẩn lại bình chân như vậy, xoay xoay cây bút vẫn còn ướt máu trong tay.
Anh nhìn Tần Minh Lập: "Trên tay Sênh Sênh nhà tao có sáu vết thương, trừ đi vết tao vừa đâm mày, vẫn còn thiếu năm nhát." Anh dừng một chút rồi nói, "Phải trả cho đủ."
Tần Minh Lập sợ hãi, giãy dụa giụa hai cái vẫn không làm được gì, thẹn quá thành giận: "Thời Cẩn, đừng cho rằng tao không dám giết mày!"
Thời Cẩn đáp lại: "Mày không dám đâu."
Nói rồi giơ tay đâm mạnh xuống.
"A!"
Tần Minh Lập kêu thảm thiết, mặt trắng bệch, cả cánh tay đều đau đến tê dại.
Thời Cẩn chậm rãi đếm: "Một."
Tần Minh Lập trợn đôi mắt đỏ ngầu, hét lớn: "Thời Cẩn!"
Đúng vậy, gã không dám giết Thời Cẩn, Thời Cẩn cũng không dám lỗ mãng như thế. Một ngày Tần Hành không chết, người nhà họ Tần đều phải kiêng nể mấy phần, trừ phi đã lớn mạnh đến mức không kiêng nể bất cứ ai.
Huống chi, Thời Cẩn đâu dễ giết như thế. Trong ba tỉnh Trung Nam, người muốn giết chết Thời Cẩn nhiều không kể xiết, nhưng chưa có ai có thể mảy may chạm đến.
Thời Cẩn giơ tay lên, lại đâm một nhát nữa: "Hai."
Lại là một tiếng kêu gào thảm thiết.
Tần Minh Lập nhe răng trợn mắt, gương mặt vì đau mà trở nên dữ tợn: "Tao nhất định sẽ giết mày!"
Một ngày nào đó, khi gã đã nắm trọn nhà họ Tần trong tay, kẻ đầu tiên mà gã muốn lóc da xẻ thịt, chính là Thời Cẩn.
Thời Cẩn tiếp tục đếm khẽ: "Ba."
Rồi giơ tay lên, đâm xuống.
"A!!" Tần Minh Lập hét lớn, "Thời Cẩn."
Thời Cẩn vẫn không quan tâm, lại càng dùng sức đè chặt Tần Minh Lập trên mặt bàn, dùng đầu bút đã nứt ra tiếp tục đâm xuống cánh tay gã.
Thời Cẩn đếm: "Bốn."
Tiếng kêu thảm thiết còn chưa ngừng, cửa phòng lại đột nhiên bị mở ra.
Tần Minh Lập đau đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, nhìn về phía cửa. Thời Cẩn vẫn giữ vẻ bình chân như vại, ánh mắt vẫn tĩnh lặng như thường.
Ngoài cửa là Tần Tiêu Chu và cậu chín Chín Tần Minh Châu – người có hành tung bí hiểm nhất nhà họ Tần. Tần Minh Châu dường như vẫn còn sự ngông cuồng của tuổi trẻ, ánh mắt trong trẻo, dáng vẻ vừa thanh tú lại trong sáng, tóc được nhuộm màu xám khói, lại thêm mấy phần ngang ngạnh.
"Cậu sáuSáu." Tần Tiêu Chu mở miệng, giọng run run, "Cậu, cậu đang làm gì vậy?"
Tần Minh Lập trợn tròn mắt, rống to: "Còn không mau kéo nó ra!"
Tần Tiêu Chu vẫn đang ngây người, Thời Cẩn đã chuyển đôi mắt đen như mực về phía anh ta, lạnh lùng nói: "Đừng xen vào."
Bàn chân vừa tiến lên một bước của Tần Tiêu Chu lập tức rụt lại, anh ta câm như hến, không dám hó hé thêm câu nào. Anh ta quả thật rất sợ Thời Cẩn, mẹ kiếp, sợ phát khiếp lên được ấy.
Tần Minh Lập thở hổn hển, gọi to: "Minh Châu!"
Đối phương lại không nhúc nhích, cũng không nói tiếng nào.
Tần Minh Lập trừng mắt, mắt như sắp nứt ra, hận không thể rút súng bắn chết Thời Cẩn, nhưng tiếc rằng, mẹ m* nó súng gì cũng không nhanh bằng tay của Thời Cẩn.
"Năm."
Thời Cẩn đếm xong, giơ tay lên, đâm mạnh xuống một nhát cuối cùng.
"A!!!"
Gương mặt Tần Minh Lập trở nên dữ tợn, đau đến nổi gân xanh.
Năm nhát đâm, nhát sau đau hơn nhát trước, tuy không làm mất mạng, nhưng cũng đủ khiến anh tagã đau đến rơi rụng nửa cái mạng rồi. Thời Cẩn ném bút, vừa buông tay ra, Tần Minh Lập đã ngã nhào xuống đất, cánh tay chảy máu đầm đìa, hòa cùng với mồ hôi ướt đẫm.
"Lần này tao chỉ đòi tiền vốn…" Thời Cẩn rút một tờ khăn giấy, chậm rãi lau máu dính trên tay, "Nếu còn lần sau, tao sẽ cắt động mạch cổ của mày."
Anh ném khăn giấy, xoay người bỏ đi.
Ngoài cửa, Tần Minh Châu nghênh đón anh, gọi một tiếng: "Anh sáuSáu." Giọng nói của cậu hơi yếu ớt, còn nhiễm sự non nớt của thiếu niên, tóc ngắn không được chải chuốt cẩn thận, vô cùng bù xù, có lọn tóc còn vểnh lên đầy ngốc nghếch.
Thời Cẩn chỉ im lặng lướt qua cậu rồi rời khỏi phòng làm việc của Tần Minh Lập.
Tần Minh Châu không hề nghĩ ngợi, đi theo hỏi: "Tháng sau em thi đấu, anh đi xem nhé?"
Thời Cẩn không quay đầu lại, chỉ dừng một chút rồi đáp: "Không đi đâu."
Nói xong lại sải bước bỏ đi.
Tần Minh Châu đứng đó một lúc lâu.
Tần Minh Lập đứng trong phòng mắng: "Tần Minh Châu, mày đúng là cái đồ 'ăn cây táo, rào cây sung'!"
Tần Minh Lập và Tần Minh Châu đều do bà cả Chương thị sinh ra. Tần Minh Lập là đứa con trai đầu tiên của nhà họ Tần, Tần Minh Châu đứng hàng thứ chín, hai anh em chênh nhau rất nhiều tuổi. Nhà họ Tần xưa nay đều không có nhiều tình thân, hai người cũng không quá thân cận. Huống chi, năm Tần Minh Châu mười bốn tuổi đã bị Chương thị đưa ra nước ngoài. Sau khi trưởng thành, Tần Minh Lập bận rộn tiếp quản việc làm ăn, Tần Minh Châu bận rộn thi đấu, một năm hai anh em cũng không gặp nhau được mấy lần.
Anh em tình thâm?
Ha ha.
Tần Minh Châu bước vào phòng, lấy một hộp quà trong túi ra, ném lên bàn, giọng điệu lười nhác, mắt hơi híp lại, dáng vẻ như chưa tỉnh ngủ: "Sắp đến sinh nhật mẹ, anh tặng mẹ giúp em, em về câu lạc bộ đây."
Nói rồi cậu không đợi Tần Minh Lập đáp lại đã xoay người bỏ đi.
Cậu mặc quần áo thể thao, lưng áo có logo của đội TJ, cậu đã hai mươi hai, đang trong thời kỳ tuổi trẻ hăng hái, bóng lưng gầy nhưng thẳng tắp.
Ra khỏi tòa nhà của Tần thị, Thời Cẩn đi ô tô trở về bệnh viện. Cả người đầy mùi máu tanh, anh đã phun hết hai chai nước khử trùng cũng không khử được mùi. Anh căm ghét nhíu mày, kính chiếu hậu phản chiếu đôi mắt xinh đẹp hơi ửng đỏ.
Anh thấy máu sẽ cảm thấy hưng phấn, như phản ứng bản năng vậy.
Chuông điện thoại vang lên, anh lái xe bằng một tay, tay khác lại đeo tai nghe bluetooth vào tai, vừa nhấc máy đã nghe thấy giọng của Vũ Văn Xung Phong.
"Đã ném tên họ Trương kia vào bệnh viện rồi."
Một lúc lâu sau, Thời Cẩn mới nói "cảm ơn".
Mặc dù ghen tuông nhưng anh cũng không thể không thừa nhận rằng, hai người đàn ông mà anh luôn đố kỵ kia đều là những người thẳng thắn vô tư, giống hệt như Sênh Sênh nhà anh vậy.
Anh ghen tỵ tị đến phát điên, bởi lẽ, anh sẽ không bao giờ có thể trở thành loại người như thế.
"Tôi không phải đang giúp anh, mà là đang giúp Khương Cửu Sênh." Vũ Văn Xung Phong nói xong thì cúp máy.
Thời Cẩn nhếch môi, ánh mắt u ám, do dự một lúc lâu rồi gọi một cú điện thoại.
Đầu bên kia nhấc máy rất nhanh: "Thưa anh."
Thời Cẩn ra lệnh một cách ngắn gọn: "Tiến hành kế hoạch đi, bắt đầu từ Tần Minh Lập."
"Vâng."
Thời Cẩn giẫm chân ga, chạy về phía bệnh viện.
Đã tám năm rồi, anh đã che giấu cô suốt tám năm, không dám nhớ đến cô, không dám đi tìm cô, từ một thân một mình đến khi có trong tay thiên quân vạn mã, đã đủ lâu rồi, đã đến lúc phải đòi lại món nợ năm xưa.
Bệnh viện Thiên Bắc.
Y tá ở bàn kiểm tra sức khỏe gọi: "Người tiếp theo, Đàm Mặc Bảo."
Đàm Mặc Bảo vẫn đang thả hồn xa xăm.
Người phụ nữ bên cạnh đẩy cô một cái, trên gương mặt được trang điểm kỹ hiện rõ vẻ không kiên nhẫn: "Còn lo lắng gì nữa, mau vào đi."
Gì mà ung dung quý phái, nhã nhặn thanh tao chứ, chó má!
Bà già ác độc này!
Đàm Mặc Bảo uể oải đứng lên, làm mặt quỷ với bà Đàm – Dương thị, sau đó chạy vào phòng thử máu.
Y tá lấy máu nhận ra Đàm Mặc Bảo, vô cùng kinh ngạc: "Tại sao lại là cô?" Mỗi tháng xét nghiệm máu một lần, đúng là kỳ quái.
Đàm Mặc Bảo ngửa mặt lên trời thở dài: "Ôi giời, không còn cách nào khác, trời ghét người đẹp mà."
Y tá bị cô chọc cười, thầm nghĩ, có lẽ sức khỏe cô gái này không được tốt.
Cộc cộc cộc.
Ba tiếng gõ cửa vang lên, giọng Thời Cẩn từ trong phòng truyền đến: "Ai vậy?"
Người ngoài cửa đáp: "Là em."
Thời Cẩn nhếch môi, dịu dàng đáp: "Em vào đi."
Khương Cửu Sênh đẩy cửa bước vào, ngẩng đầu thì thấy áo sơ mi anh xộc xệch, chỉ cài hai nút áo, cơ bụng thấp thoáng, còn có xương quai xanh xinh đẹp.
Cô lập tức ngây người.
Anh nở nụ cười, vẫy tay với cô: "Đến đây đi."
Cô không nhúc nhích.
Anh lại nói: "Sênh Sênh, em giúp anh cài nút áo với." Anh mở lòng bàn tay phải ra, tỏ vẻ yếu ớt với cô, "Tay anh bị thương rồi."
Cô vừa nghe thấy thế thì không bình tĩnh nổi nữa, đi đến nắm lấy tay anh. Quả nhiên lòng bàn tay anh bị vật sắc nhọn nào đó cứa vào, để lại mấy vết xước rướm máu.
"Sao anh lại bị thương?"
Cô không yên lòng quan sát kỹ Thời Cẩn, xem trên người anh còn vết thương nào khác không, lại nhìn thấy chiếc áo sơ mi và anh vừa thay ra, trên ống tay áo thấm đẫm một mảng máu lớn.
Khương Cửu Sênh thất thần.
Anh nhanh chóng giải thích: "Đó là máu của người khác."
Cô vén tay áo anh lên, thấy không có vết thương mới yên tâm, sau khi bình tĩnh lại, nghĩ ngợi một lúc mới ngẩng đầu nhìn anh.
"Là người nhà họ Tần?" Cô đoán, "Cậu hai Hai nhà họ Tần à?"
Anh bật cười: "Sênh Sênh nhà anh thật thông minh." Anh hơi bất đắc dĩ đáp, "Đúng là gã, anh cho gã một bài học rồi."
Cho một bài học là như thế nào, Khương Cửu Sênh có thể đoán được ít nhiều. Cô không quan tâm anh đã làm gì, chỉ cần anh không sao là tốt rồi.
Quả nhiên, Mạc Băng nói đúng. Chuyện đêm qua, không phải một người như Liễu Nhứ có thể gây ra được, chắc chắn vẫn còn một kẻ ném đá giấu tay khác. Điều này cũng giải thích được chuyện ly rượu đỏ và hệ thống camera có vấn đề. Dù sao đó cũng là câu lạc bộ của Tần thị, người nhà họ Tần tất nhiên có thể giở trò.
Cô và cậu hai Hai nhà họ Tần vốn không thù không oán, thậm chí chưa từng có tiếp xúc, nếu gã đã phải tốn nhiều công sức như thế, chỉ có một khả năng, chính là nhắm vào Thời Cẩn.
Cô nghĩ mãi không hiểu: "Em nghe Vũ Văn nói, trong tay cậu hai Hai nhà họ Tần đã có hơn nửa việc làm ăn của nhà họ Tần, anh cũng đã tách khỏi nhà họ Tần rồi, sao gã vẫn cứ kiêng kỵ anh?"
Thời Cẩn cau mày.
Sênh Sênh nhà anh quá thông minh rồi, chỉ một vài chuyện đã có thể hiểu ra.
Thời Cẩn cũng biết không lừa được cô, đành nói rõ cho cô biết: "Bởi vì Tần Hành muốn anh kế thừa nhà họ Tần."
Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội.* (1)
(1) T*Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: người bình thường thì không có tội, nhưng vì mang ngọc quý trong người mà phải chịu tội. Ý chỉ những người tài năng/có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại.
Khương Cửu Sênh cũng không bất ngờ, Tần Hành để mắt đến Thời Cẩn là rất bình thường, dù sao Thời Cẩn nhà cô cũng cực kỳcực kì tài giỏi. Cô hỏi anh: "Anh không muốn à?"
Nhà họ Tần chính là một đế chế kinh doanh khổng lồ, sức hấp dẫn quả thật không nhỏ.
Anh lắc đầu: "Khi còn trẻ Tần Hành rất bạo dạn, đắc tội rất nhiều người, xúc phạm phải những người không thể xúc phạm, chạm vào những vật không nên chạm. Mấy vết nhơ đó của ông ta dù có qua hai trăm năm cũng không tẩy sạch nổi. Nếu anh không tách khỏi nhà họ Tần, e rằng em cũng bị liên lụy."
Cũng đúng, một khi đã bước vào con đường ấy, ắt sẽ phải trả giá!
Hơn nữa, một miếng thịt béo bở như nhà họ Tần, ai mà không muốn dành phần chứ.
Khương Cửu Sênh nhíu mày: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Ngoài sáng thì có hai cha con nhà họ Tần, không biết trong tối còn có những ai. Lần này bọn họ gây bất lợi cho cô, lần sau có thể sẽ gây bất lợi cho Thời Cẩn.
"Đừng lo, anh đã biết rồi, cũng trả lại hết cho bọn họ. Anh cũng không phải loại người dễ bị bắt nạt." Thời Cẩn bế cô lên bàn, để cô nhìn thẳng vào mắt anh, "Anh chỉ lo lắng cho em."
Cô muốn an ủi anh, nhưng anh lại mở miệng nhận lỗi với cô trước: "Xin lỗi Sênh Sênh, là do anh kiên quyết kéo em dính líu vào những việc này."
Tác giả :
Cố Nam Tây