Duy Nhất Là Em
Chương 114: 113: Sênh Sênh bị bỏ thuốc
Translator: Nguyetmai
Liễu Nhứ nắm chặt lọ thuốc trong tay, lau nước mắt, vịn bồn rửa tay đứng lên, gom di động và chìa khóa phòng vào túi xách, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Khi Khương Cửu Sênh trở lại tầng cao nhất của khu giải trí, Tạ Đãng đã đến, còn có cả thầy Tạ và Bánh Trôi nữa. Trước đây, mỗi lần Bánh Trôi thấy cô đều sẽ nhào đến, nhưng lần này, Bánh Trôi lại cứ theo sau đuôi Bác Mỹ, không ngừng chạy tới chạy lui, n. Nó hơi liếc mắt nhìn về phía Khương Cửu Sênh, rồi lại chạy theo sau Bắc Mỹ như cũ.
Tạ Đãng cáu kỉnh, cầm một quả táo ném về phía nó: "Bánh Trôi, mày lăn đến đây cho tao!"
Bánh Trôi vẫn không thèm để ý đến Tạ Đãng, n. Nó điên cuồng chơi đuổi bắt với Bác Mỹ, còn hay dùng đuôi trêu chọc Bác Mỹ nữa.
Mạc Băng cầm ly rượu, ngồi trên ghế cạnh quầy bar, cảm thán: "Chỉ cần một ánh mắt thôi là nó đủ biết mình gặp đúng chó rồi."
Khương Cửu Sênh buồn cười.
Dáng vẻ Bánh Trôi cao lớn vạm vỡ, còn Khương Bác Mỹ thì chỉ cao đến chân nó mà thôi. Thế là mọi người được nhìn thấy một hình ảnh vô cùng giải trí như thế này: một con chó husky giống cái to lớn thỉnh thoảng lại dùng móng vuốt cào lên người một con chó phốc sóc nhỏ nhắn xinh đẹp.
Bánh Trôi lại cào một cái lên người Bác Mỹ, làm xong nó còn thẹn thùng lắc người, sủa: "Gâu!"
Khương Bác Mỹ quay đầu lại, ném cho Bánh Trôi một ánh mắt đầy thâm ý, đại khái là: Đừng làm phiền anh đây, anh cần yên tĩnh.
Bánh Trôi tha mấy món đồ chơi tới, đưa cho Bác Mỹ như dâng hiến vật quý.
Khương Bác Mỹ chọn một con gà đồ chơi, là loại khi cắn vào sẽ phát ra tiếng chút chít, rồi tha lên bàn chơi. Bánh Trôi cũng sang ngồi cạnh, gà đồ chơi kêu, nó cũng kêu, trông rất vui vẻ.
Khương Bác Mỹ nhìn Bánh Trôi như nhìn một đứa thiểu năng.
"Gâu gâu!"
Bánh Trôi đang mặc váy công chúa màu hồng vừa kêu to vừa lăn lộn trên đất.
Tạ Đãng không nhìn nổi nữa, đi đến lôi Bánh Trôi về.
Bánh Trôi vung chân đập một phát lên mu bàn tay của Tạ Đãng, quay đầu lại nhìn cậu ta với vẻ hung dữ: "Gâu!"
Nó ghét nhất ai kéo váy của nó đó!
"Gâu!"
Bánh Trôi lại tung một cú đạp khác về phía Tạ Đãng, sau đó nhân cơ hội trốn thoát khỏi tay cậu, nó quay đầu chạy về phía Khương Bác Mỹ.
Tạ Đãng cạn lời.
Người khác thì không biết nhưng Tạ Đãng lại hiểu rất rõ, Bánh Trôi mắc bệnh công chúa, bình thường ở nhà nó đều tỏ vẻ "dù cậu nghèo khó hay giàu sang, khỏe mạnh hay bệnh tật, chó tôi đây đều rất khinh thường cậu", nhưng giờ nhìn nó xem, nó túm váy tỏ vẻ đáng yêu, vểnh mông lắc qua lắc lại, vẻ mặt vừa cam tâm tình nguyện vừa thẹn thùng xấu hổ.
"Gâu gâu!" Bánh Trôi sủa inh ỏi như mấy con chó động tình.
Khương Bác Mỹ lại khinh thường không thèm nhìn nó cái nào, quay đầu nhào vào lòng Lệ Nhiễm Nhiễm, cọ cọ ngực cô ấy.
Cận Phương Lâm nghẹn họng.
Công chúa Bánh Trôi tức giận rồi, nhưng vẫn cố giữ nụ cười. Nó ai oán ba giây, rồi lại chạy nhanh đến.
Tạ Đãng tức đến mức muốn làm món thịt chó hầm luôn rồi.
Một đàn em trong Thiên Vũ cầm ly rượu ngồi xuống cạnh Khương Cửu Sênh cảm thán: "Dạo này, ngay cả chó cũng có đôi có cặp, vậy mà em vẫn phải chịu kiếp nhìn người ta ân ái." Sau đó cô ấy lại liếc đôi mắt hồ ly xinh đẹp của mình sang: "Kìa kìa, lại một người chuyên hành hạ mấy kẻ độc thân như em đến rồi."
Khương Cửu Sênh nhìn theo, hóa ra là Lâm An Chi, anh cũng không chào hỏi ai mà đi thẳng đến chỗ Mạc Băng.
Mạc Băng kinh ngạc: "Không phải bảo tám giờ sao?"
Lâm An Chi cởi áo khoác, ngồi xuống cạnh cô ấy: "Xin đoàn làm phim nghỉ một tiếng."
"Xin nghỉ làm gì?"
Anh cũng không phải diễn viên chính, đến trễ một chút cũng không sao.
Lâm An Chi cầm lấy ly rượu trong tay Mạc Băng, uống một hơi cạn sạch rồi thản nhiên đáp: "Đến canh chừng em."
Mạc Băng nín thinh, đưa tay cầm ly rượu khác trên bàn.
Lâm An Chi tóm lấy tay cô ấy, kéo cả người cô sát vào lòng mình, giọng điệu dỗ dành nhưng cũng mang vài phần cứng rắn: "Bệnh cảm của em còn chưa khỏi hẳn, không được uống rượu."
Mạc Băng nhéo vào hông anh một cái, giọng rất khẽ: "Còn không phải do anh hại à?"
Lâm An Chi chỉ cười đáp: "Ừ, đều tại anh hết." Nói rồi anh lại dùng áo khoác của mình che lên đùi Mạc Băng: "Chút nữa anh sẽ uống thay em."
Mạc Băng cười gật đầu,
"Nhìn gì đấy?" Tô Khuynh khua tay trước mặt Khương Cửu Sênh.
Khương Cửu Sênh chỉ dời mắt đi, uống một hớp rượu, không nói gì.
Tô Khuynh ngồi xuống, nhìn theo ánh mắt Khương Cửu Sênh ban nãy.
"Lâm An Chi?" Tô Khuynh nhìn chằm chằm cặp đôi đang mặn nồng bên kia, lắc đầu liên tục, tỏ vẻ khó tin: "Chậc, tôi không ngờ Lâm An Chi cũng biết cười cơ đấy."
Lâm An Chi quả thật không thích cười, trừ Mạc Băng ra, anh luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, kín như bưng.
Tô Khuynh và Lâm An Chi cũng không quen thân, chỉ là đã từng hợp tác. Nhớ đến lần hợp tác đó, Tô Khuynh lại cảm thấy gan mình cũng phát đau: "Lần trước tôi quay phim với anh ta, suýt nữa đã bị sự lạnh lùng của anh ta làm cho chết cóng rồi đấy. Ngoài lời thoại ra, từ đầu đến cuối anh ta không thèm bố thí cho tôi thêm chữ nào cả."
Đó là do Tô Khuynh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Lâm An Chi càm ràm bắt Mạc Băng phải mặc ấm ra sao.
Khương Cửu Sênh đã thấy rồi, cô còn từng thấy dáng vẻ Lâm An Chi phát điên đập đồ đạc khi không thể liên lạc được với Mạc Băng, anh điên cuồng như thể cả thế giới đều sụp đổ.
"Cô cảm thấy Lâm An Chi là người thế nào?" Khương Cửu Sênh thản nhiên hỏi, dáng vẻ rất tùy hứng.
Tô Khuynh suy nghĩ một lúc, đánh giá một câu rất đúng trọng tâm: "Vô cùng lạnh lùng, nhưng lại đối xử với Mạc Băng không chê được điểm nào." Tô Khuynh ném một trái anh đào vào miệng nói: "Tuần trước, diễn viên nữ chính trong đoàn làm phim chúng tôi đến tìm anh ta để tập lời thoại vào buổi tối, c. Cô biết đấy, tập lời thoại chỉ là cái cớ thôi, nhưng trùng hợp thay, hôm ấy Mạc Băng cũng đến đoàn làm phim để thăm Lâm An Chi."
Tô Khuynh chống cằm nhìn Khương Cửu Sênh: "Cô biết Lâm An Chi đã trả lời nữ chính đó thế nào không?" Tô Khuynh vừa nhớ đến lại buồn cười, cô ấy hắng giọng một cái, học theo vẻ mặt lạnh lùng của Lâm An Chi nói: "Tôi đang giặt quần áo, một tiếng sau cô hãy quay lại nhé."
"Cô nữ chính đó tức đến tái mặt, có lẽ cô ta chưa bao giờ gặp tên đàn ông nào không biết điều như Lâm An Chi vậy." Tô Khuynh kề sát bên tai Khương Cửu Sênh, nói với vẻ bí ẩn: "Tôi nghe nói, lúc ấy Lâm An Chi đang giặt đồ lót cho Mạc Băng."
Khương Cửu Sênh gật đầu, phụ họa một câu "Chắc là thế thật".
Mạc Băng không biết giặt quần áo, quần áo của cô ấy đều là do Lâm An Chi giặt giúp. Nếu Lâm An Chi bận quay phim, cô ấy sẽ chất thành một đống đợi Lâm An Chi về giặt một thể.
Tô Khuynh nhìn hai người kia, trong mắt đầy vẻ hâm mộ: "Nếu sau nay hai người kia có chia tay, thì nguyên nhân chắc chắn không phải vì hết yêu." Cô ấy lại than thở, "Ôi chao, tự dưng tôi cũng muốn có người yêu."
Khương Cửu Sênh đáp: "Từ Thanh Cửu cũng không tồi."
Vẻ mặt cô ấy hoảng hốt: "Cô đùa gì thế." Cô ấy khẳng định bằng giọng nghiêm túc: "Nếu không phải anh ta cong thì chắc chắn là có người trong lòng rồi." Người ấy chính là cô đó!
Khương Cửu Sênh chỉ cười không đáp.
Chuyện tình cảm, dù là cứ mãi lẩn quẩn cũng tốt, trải qua nhiều thử thách cũng được, vài lần lưu luyến, vài lần si tình, chỉ có chính người trong cuộc mới biết rõ những gì họ đã trải qua là chua cay hay ngọt ngào.
"Bác sĩ Thời nhà cô đâu? Sao còn chưa đến?" Tô Khuynh hỏi.
Khương Cửu Sênh nhìn đồng hồ: "Sắp đến rồi."
Cô cầm ly rượu lên, phát hiện ly đã cạn, nhân viên phục vụ lập tức bước đến rót đầy.
Cô đáp: "Cảm ơn."
Nhân viên phục vụ lại cúi đầu lui ra chỗ khác.
Lúc này, Từ Thanh Cửu đột nhiên bước tới, vẻ mặt đầy vẻ khó chịu: "Tô Khuynh, cậu sang đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Tô Khuynh bất đắc dĩ đi theo anh ta.
Từ Thanh Cửu dẫn cô ấy ra ngoài, tìm một nơi vắng vẻ.
Tô Khuynh chậm rãi theo sau, rồi lại gọi với theo: "Gọi tôi ra làm gì đấy?"
Từ Thanh Cửu nhìn quanh, sau đó cúi đầu im lặng, dúi vào tay Tô Khuynh một chiếc hộp.
Cô ấy ngây người mất một lúc, nhìn chiếc hộp trong tay: "Gì đây?"
Từ Thanh Cửu hất mặt, mắt nhìn đi nơi khác: "Tặng cậu đấy."
Mặt trời mọc ở đằng Tây à?
Tô Khuynh mở hộp ra xem thử, là một chiếc vòng tay kim loại, có đính kim cương đen, được làm rất tinh xảo.
Cô ấy nửa tin nửa ngờ, ánh mắt thăm dò: "Không có chuyện gì lại tỏ vẻ ân cần, không phải phường gian xảo cũng là phường trộm cắp."
Từ Thanh Cửu nhếch môi, tuy cười nhưng mặt lại sa sầm, sau đó thản nhiên đáp: "Trên đó có hình con heo, tôi thấy rất giống cậu nên mới tặng thôi."
Tô Khuynh cứng họng.
Mẹ kiếp, thật muốn đập nát đầu anh ta!
Từ Thanh Cửu không đợi cô ấy nổi điên đã xoay người bỏ đi, bước chân anh ta rất dài, đến nơi không người, anh ta mới móc trong túi áo ra một chiếc vòng tay khác, nhìn một lúc rồi đeo lên tay mình.
Ba giây sau, anh ta lại lập tức tháo ra.
Từ Thanh Cửu nắm tóc, lại đeo vòng vào tay, kéo tay áo che khuất rồi mới trở lại bữa tiệc chúc mừng, bản thân anh ta cũng không nhận ra rằng, môi mình đang vô thức nở nụ cười.
Bảy giờ rưỡi tối, không biết ai mở mấy bài nhạc sôi động, tiếng nhạc vang trời hòa với tiếng người ồn ào, ánh đèn lấp lánh đủ màu phản chiếu khắp nơi, mọi người hòa mình nhảy nhót vui đùa.
Vũ Văn Xung Phong tựa vào quầy bar cuối góc tường, cúi đầu nói chuyện điện thoại, thỉnh thoảng có ánh đèn chiếu lên gò má anh ta, khiến gương mặt anh ta lúc sáng lúc tối. Anh ta khẽ cúi người, chiếc bóng trên mặt đất cũng hơi co lại, trông vừa cô đơn lại tiêu điều, không hề hợp với khung cảnh lấp lánh đèn màu đằng sau.
"Sao rồi?" Anh ta hỏi đầu bên kia điện thoại.
Bên kia đáp lại, vừa cung kính vừa cứng ngắc: "Tâm trạng của bà ấy đã ổn định lại rồi."
Đầu bên kia điện thoại là bác sĩ điều trị khoa tâm Tâm thần của bà Đường - mẹ anh ta. Có lẽ vị bác sĩ này đã nhìn mãi thành quen nên giọng nói cũng rất thản nhiên.
Vũ Văn Xung Phong yên lặng một lúc lâu rồi nói: "Cất hết những món đồ sắc bén trong nhà đi, đừng để bà ấy ở một mình."
Giọng anh ta không lưu loát lắm, có vẻ đã cạn kiệt sức lực, ánh mắt tối tăm đầy uể oải. Anh ta xoa mi tâm, cúp máy rồi nhấn một số điện thoại khác.
"Sao vậy con trai?"
Là giọng của ba anh ta – Vũ Văn Đàm Sinh, giọng ông nhẹ nhàng, dường như tâm trạng không tồi.
Vũ Văn Xung Phong nhếch môi cười lạnh: "Bà Đường tự cắt lên người mình hai nhát dao."
Ba anh ta dường như đã quá quen với chuyện này: "Mấy mánh khóe này bà ấy đã chơi suốt hai mươi năm rồi."
Đúng vậy, đã chơi suốt hai mươi năm rồi, bà ấy đã tự cắt lên người mình nhiều nhát dao như thế, nhưng sao ba vẫn cứ thờ ơ?
Vũ Văn Xung Phong há miệng nhưng nói không nên lời. Còn gì để nói nữa đâu, những lời cần nói anh ta đã nói rất nhiều lần rồi. Ba anh ta không ngừng thay phụ nữ, ôm ấp họ vui vẻ đến mức mơ mơ màng màng, mẹ anh ta lại tự cắt cổ tay, quyết lôi kéo ba anh ta trở về.
Bà Đường không chết thì quyết không chịu dừng.
Bên kia điện thoại có giọng phụ nữ gọi "Đàm Sinh".
Ba anh ta nói: "Ba bận việc đã."
Nói rồi ông ta cúp máy.
Vũ Văn Xung Phong cười, tiếp tục say sưa cho hết đêm, thản nhiên nâng ly với người khác, cười nói cùng họ, chỉ có tay phải luôn đặt sau lưng là siết lại thật chặt.
Anh ta ngồi xuống ghế sô phofa, lập tức có một người phụ nữ xinh đẹp bước đến, hờn dỗi: "Anh Phong, sao anh đi lâu vậy?" Cô ta kéo tay anh, khéo léo dựa sát vào, dịu dàng như nước: "Em pha cho anh một ly rượu, anh nếm thử xem."
Bởi vì Vũ Văn Xung Phong thích phụ nữ biết pha chế rượu, vì vậy bạn gái của anh ta thường cũng sẽ biết chút ít về lĩnh vực này.
Anh ta rũ mắt, không nói gì, tay trái cầm ly rượu, vừa định uống thì điện thoại báo có tin nhắn mới.
Là "cây hái ra tiền" của anh đây mà.
"Tay bị thương thì uống ít thôi."
Cả câu không có chấm phẩy gì cả, vô cùng đơn giản.
Tay phải của anh ta bị mẹ anh ta cắt trúng khi bà đang tự hành hạ mình. Vết cắt này khiến anh ta phải may đến bảy mũi, không động đậy nổi, không biết sao cô lại nhận ra.
Vũ Văn Xung Phong cười, bỏ ly rượu xuống rồi tựa người vào sô sofpha, giơ tay trái lên che để ánh đèn khiêu vũ chói mắt không rọi vào mình.
Anh ta khẽ nói với người bên cạnh: "Em về đi."
Vẻ mặt cô bạn gái bên cạnh hơi biến sắc, c. Cô ta cẩn thận kéo vạt áo khoác của anh: "Sao vậy, anh Phong?"
Vũ Văn Xung Phong lấy tay ra, dưới ánh sáng mờ mờ, không thể nhìn rõ được ánh mắt của anh ta là vui hay buồn: "Anh bảo em về đi."
Cô ta thả tay, vô cùng ngoan ngoãn, giọng đầy vẻ lưu luyến và lo lắng: "Em biết rồi."
Tính nhẩm thời gian, dường như lâu rồi anh ta không đổi bạn gái. Cô gái ban nãy tên là Thẩm Hi Vi, là người mới của Thiên Vũ, vừa ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, cũng không bám người, rất biết chừng mực. Anh ta không nhớ rõ dáng vẻ của cô gái đó, chỉ khi nào có việc mới cần dẫn cô ta theo, nhưng anh ta lại nhớ rằng mình đã mua cho cô gái đó rất nhiều trang sức.
Ví dụ như sợi dây chuyền mà cô ta đang đeo trên cổ.
Vũ Văn Xung Phong đứng dậy, kéo tay cô gái.
Cô ta quay đầu lại, trong mắt đầy vẻ kích động và mong chờ.
Anh ta cởi áo khoác ra, choàng lên vai cô ta, nói khẽ bên tai: "Yêu ai cũng được, nhưng đừng yêu người như tôi."
Cô ta hoảng hốt, đứng sững ở đó.
Vũ Văn Xung Phong phất tay, quay lưng đi, ngồi lại vào ghế sô sofpha, sau đó không ngước mắt lên lần nào nữa, vẻ mặt ung dung bình thản.
Người phụ nữ đứng đó một lúc lâu mới xoay người rời đi, trong mắt ngấn lệ. Ngay từ lúc bắt đầu cô ta đã hiểu rõ rằng, không thể yêu người đàn ông này, bởi lẽ, một khi đã bắt đầu thì đó cũng là lúc kết thúc.
Ai ai cũng nói Vũ Văn Xung Phong vô tình, nhưng anh nào có vô tình, chỉ là xưa nay anh không muốn dính dáng đến chuyện tình cảm mà thôi.
"Sênh Sênh." Vũ Văn Xung Phong gọi điện thoại: "Pha cho tôi một ly rượu đi."
Đầu bên kia điện thoại là tiếng nhạc hòa lẫn với giọng Khương Cửu Sênh, cô thản nhiên đáp: "Rượu nhẹ thì được." Dừng một chút, cô lại nói tiếp: "Trên người anh có vết thương, không thể uống rượu mạnh đâu."
Cô là người đầu tiên, cũng là người duy nhất hỏi đến vết thương của anh ta.
Anh ta nói: "Vậy thì tôi muốn loại cay nhất ấy."
"Đợi tôi ba phút."
Anh ta cúp máy, nhìn cô gái pha chế ở quầy bar, mắt đột nhiên đỏ hoe.
Ở lối thoát hiểm của tầng cao nhất, có hai bóng người đang đứng.
Một người tóc ngắn, quần dài, mặt trang điểm kĩ lưỡng, chính là Liễu Nhứ. Cô ả nhìn quanh bốn phía, hạ giọng: "Đã bỏ thứ tôi đưa vào rượu chưa?"
Đứng đối diện là một người phụ nữ mặc trang phục nhân viên phục vụ của câu lạc bộ. Cô ta gật đầu, vẻ mặt căng thẳng, trán không ngừng đổ mồ hôi.
Liễu Nhứ nhìn quanh, mở túi xách, lấy ra một sợi dây chuyền kim cương và một tấm thẻ phòng đưa cho người phụ nữ đó: "Nếu Khương Cửu Sênh muốn thuê phòng, cứ đưa thẻ từ này cho cô ta."
Nhân viên phục vụ chần chừ một lúc rồi mới cầm lấy, run run xoa mồ hôi trên trán rồi rời đi.
Liễu Nhứ dựa và cửa lối thoát hiểm nở nụ cười, sau đó lấy điện thoại ra, gọi cho một số.
"Đạo diễn Trương, chị Linh đã đưa chìa khóa phòng cho em rồi."
"Ừ, em chờ ông ở câu lạc bộ nhé."
"Ông phải đến nhanh lên nhé, em có niềm vui bất ngờ cho ông đấy."
Giọng Liễu Nhứ xa dần, cho đến khi không còn nghe rõ nữa, trên cầu thang thoát còn tiếng giày cao gót quanh quẩn, vừa bén nhọn vừa vội vàng.
Bên ngoài lối thoát hiểm, có một góc tường nhỏ, đằng sau là một bóng dáng yểu điệu. Mãi cho đến khi không còn nghe thấy tiếng giày của Liễu Nhứ, cô ta mới bước ra, cúi đầu, nhấn một số điện thoại.
"Anh haiHai, là em đây."
Giọng cô ta vừa nhẹ nhàng lại dịu dàng, mang vẻ yểu điệu của con gái Giang Nam: "Không phải anh luôn thắc mắc Thời Cẩn có thật lòng với Khương Cửu Sênh hay không sao?" Cô ta ngẩng đầu, nhìn lên tầng cao nhất của khu giải trí ở: "Cơ hội đến rồi."
Sau đó, cô ta đẩy cửa bước vào.
Tiệc chúc mừng chỉ mới bắt đầu chưa đến nửa tiếng, nhân vật chính là Khương Cửu Sênh đã thấy đầu mình choáng váng.
Mạc Băng gọi trợ lý hai lần, Tiểu Kiều mới chạy đến.
"Em thuê một phòng đi, hình như Sênh Sênh uống hơi nhiều, trông không ổn lắm."
"Dạ."
Tiểu Kiều lập tức đi tìm nhân viên phục vụ để thuê phòng.
Mạc Băng đỡ Khương Cửu Sênh từ quầy bar sang ghế sô phofa: "Có chuyện gì vậy? Do lâu quá không uống rượu à? Tửu lượng của cô sao lại trở nên kém như thế chứ."
Khương Cửu Sênh nằm xuống, cuộn mình trên sô phofa, ánh mắt hơi trống rỗng lắc đầu: "Đãng Đãng, cậu đừng lắc lư nữa."
Tạ Đãng ngồi ở ghế sô phasofa đối diện, không hề nhúc nhích tí nào: "Ai lắc lư đâu!"
Khương Cửu Sênh mơ màng, say lại như không say, ngủ lại như không ngủ. Khương Bác Mỹ dùng móng vuốt cào cào trên sô phasofa, muốn leo lên ngủ cùng mẹ nó.
Tạ Đãng ném một quả bồ đào vào ót Khương Bác Mỹ, hung hăng nói: "Tránh ra, đừng có làm ồn."
Khương Bác Mỹ không thèm để ý Tạ Đãng, vẫn tiếp tục cào cào trên ghế sô phasofa, chân nó ngắn, bò mãi không lên được.
Tạ Đãng nhấc chân, vờ muốn đạp nó, Bánh Trôi đã lập tức chạy đến, ngoạm vào chân cậu ta, còn nhe răng trợn mắt với cậu.
Cứ như mẹ bảo vệ con không bằng!
Tạ Đãng hết nói nổi, con chó này, cứ chọn ngày rồi làm thịt nó cho xong!
"Đây là chó của anh à?"
Tạ Đãng ngẩng đầu, Tần Tiêu Dật đang đứng bên tay trái cậu ta, không biết đến từ lúc nào, lúc này đang khoanh tay nhìn cậu. Tạ Đãng tức giận đáp: "Liên quan gì đến cô."
Tần Tiêu Dật cười, cũng không tức giận mà ngồi xuống cạnh Tạ Đãng, mắt không chớp nhìn gương mặt cậu ta chằm chằm.
Ánh mắt này, hệt như khi Bánh Trôi nhìn thấy miếng thịt vậy.
Tạ Đãng thấy khó chịu cả người, vẻ mặt cũng không tốt được: "Ai cho cô vào đây?"
Hai bên vốn là đối thủ, đây là tiệc chúc mừng của Thiên Vũ, sao lại cho phép người của Tần thị vào chứ.
Tần Tiêu Dật tự cầm một ly rượu, thản nhiên nói: "Đây là câu lạc bộ của nhà họ Tần chúng em, do anh hai Hai em quản lý, em muốn vào ai dám cản chứ."
Tạ Đãng chẳng thèm ngó ngàng cô ta, cũng lười phải phản ứng lại.
Tần Tiêu Dật không giận, cô ta luôn rất tốt tính với Tạ Đãng, nhẹ nhàng hỏi thăm cậu: "Em có hai vé đi xem độc tấu violon của Laraine Michaela, anh có muốn đi xem không?"
Laraine Michaela là nghệ sĩ violon mà Tạ Đãng thích nhất.
Cậu ta vẫn cứ thờ ơ, mi mắt cũng không thèm nhúc nhích: "Tôi với cô không thân."
Tần Tiêu Dật vẫn cười, đặt vé xuống: "Anh không muốn đi với em, thì có thể đi với người khác cũng được."
Tạ Đãng không đáp, cậu lôi Bánh Trôi đang cọ liên tục trên người Bác Mỹ về phía mình, lại cởi áo khoác xuống, đắp lên người Khương Cửu Sênh.
Tần Tiêu Dật ngồi một lúc, điện thoại di động của cô ta vang lên. Cô ta nhìn màn hình điện thoại rồi đứng dậy nói với Tạ Đãng: "Nếu không tìm được ai đi xem cùng thì anh có thể gọi cho em." Sau đó, cô ta lại bổ sung thêm một câu: "Số di động của em có đuôi là 0, các số trước thì giống hệt với số của anh."
Cô ta nói rồi đặt ly rượu xuống, đi ra ngoài.
Ở ngoài cửa, Tần Tiêu Tiêu đang đứng đó, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
"Có chuyện gì?"
Tần Tiêu Tiêu nhìn quanh, thấy không có ai mới nói: "Ban nãy em nghe anh hai Hai nói điện thoại, có nhắc đến anh sáuSáu."
Tần Tiêu Dật đi sâu về phía hành lang, mãi đến khi không còn nghe thấy tiếng nhạc ồn ào đằng sau, cô ta mới nói: "Em còn nghe thấy gì nữa?"
"Hình như anh haiHai..." Tần Tiêu Tiêu nói thật khẽ, ánh mắt hoảng hốt: "Muốn đối phó với anh sáuSáu."
Tần Tiêu Dật nghe xong thì yên lặng một lúc, rồi mới ngẩng đầu nhìn Tần Tiêu Tiêu, giọng kiên quyết, tỏ vẻ không muốn Tần Tiêu Tiêu xen vào: "Không được làm gì cả, xem như em không hề nghe thấy gì, cũng không cần phải xen vào, đây không phải là chuyện mà em có thể nhúng tay được."
Tần Tiêu Tiêu nhanh nhẹn gật đầu: "Em biết rồi."
Nhà họ Tần có căn cơ ở cả hai giới hắc bạch, sản nghiệp vô số, là một miếng thịt béo mà ai cũng muốn cắn xé, sóng ngầm mãnh liệt, tình cảnh êm đềm lúc này không thể duy trì được lâu.
Tiểu Kiều đã thuê phòng xong, Khương Cửu Sênh hơi choáng váng, Mạc Băng và Tiểu Kiều cùng đưa cô về phòng nghỉ ngơi.
Khương Cửu Sênh vừa nằm xuống, Thời Cẩn đã gọi điện đến. Mạc Băng nhìn số điện thoại, bắt máy: "Bác sĩ Thời."
Thời Cẩn ngạc nhiên: "Cô Mạc?"
"Là tôi." Mạc Băng vừa cầm điện thoại vừa đi về phía trước: "Sênh Sênh uống hơi nhiều, đang nghỉ ngơi."
Thời Cẩn hỏi: "Say lắm à?"
Mạc Băng đáp: "Không phải, chỉ hơi choáng váng thôi."
Thời Cẩn đang lái xe, trong điện thoại truyền đến tiếng còi xe, giọng anh lễ độ: "Vậy phiền cô nhắn cho tôi số phòng."
"Được."
Mạc Băng cúp máy, nhắn số phòng cho Thời Cẩn, ngay sau đó lại thấy Minh Ngọc gọi điện đến.
"Chị Mạc Băng."
Mạc Băng rót một ly nước ấm đặt ở đầu giường: "Sao vậy?"
Đầu bên kia rất ầm ĩ, Minh Ngọc ồn ào nói: "Chị mau đến đây đi, không có chị ở đây, đám người Trâu Điềm không ngừng ép rượu anh rể này."
Minh Ngọc là nghệ sĩ mà Mạc Băng mới dẫn dắt, dưới tay Mạc Băng còn vài cô bé trẻ tuổi vẫn chưa chính thức ra mắt, tính tình chưa được gọt giũa, chơi cũng rất điên cuồng.
"Được, chị đến ngay."
Mạc Băng cúp máy, nói với Khương Cửu Sênh: "Chị lên kia đây, có việc gì thì gọi chị."
Khương Cửu Sênh cũng không mở mắt ra, chỉ mơ mơ màng màng ừ một tiếng. Mạc Băng để lại điện thoại của Khương Cửu Sênh trên tủ đầu giường, sau đó mới rời đi, Khương Bác Mỹ đi theo sau Mạc Băng như một cái đuôi.
Mạc Băng quay đầu chặn nó lại: "Mày đi đâu? Ở lại trông nhà đi."
Liễu Nhứ nắm chặt lọ thuốc trong tay, lau nước mắt, vịn bồn rửa tay đứng lên, gom di động và chìa khóa phòng vào túi xách, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Khi Khương Cửu Sênh trở lại tầng cao nhất của khu giải trí, Tạ Đãng đã đến, còn có cả thầy Tạ và Bánh Trôi nữa. Trước đây, mỗi lần Bánh Trôi thấy cô đều sẽ nhào đến, nhưng lần này, Bánh Trôi lại cứ theo sau đuôi Bác Mỹ, không ngừng chạy tới chạy lui, n. Nó hơi liếc mắt nhìn về phía Khương Cửu Sênh, rồi lại chạy theo sau Bắc Mỹ như cũ.
Tạ Đãng cáu kỉnh, cầm một quả táo ném về phía nó: "Bánh Trôi, mày lăn đến đây cho tao!"
Bánh Trôi vẫn không thèm để ý đến Tạ Đãng, n. Nó điên cuồng chơi đuổi bắt với Bác Mỹ, còn hay dùng đuôi trêu chọc Bác Mỹ nữa.
Mạc Băng cầm ly rượu, ngồi trên ghế cạnh quầy bar, cảm thán: "Chỉ cần một ánh mắt thôi là nó đủ biết mình gặp đúng chó rồi."
Khương Cửu Sênh buồn cười.
Dáng vẻ Bánh Trôi cao lớn vạm vỡ, còn Khương Bác Mỹ thì chỉ cao đến chân nó mà thôi. Thế là mọi người được nhìn thấy một hình ảnh vô cùng giải trí như thế này: một con chó husky giống cái to lớn thỉnh thoảng lại dùng móng vuốt cào lên người một con chó phốc sóc nhỏ nhắn xinh đẹp.
Bánh Trôi lại cào một cái lên người Bác Mỹ, làm xong nó còn thẹn thùng lắc người, sủa: "Gâu!"
Khương Bác Mỹ quay đầu lại, ném cho Bánh Trôi một ánh mắt đầy thâm ý, đại khái là: Đừng làm phiền anh đây, anh cần yên tĩnh.
Bánh Trôi tha mấy món đồ chơi tới, đưa cho Bác Mỹ như dâng hiến vật quý.
Khương Bác Mỹ chọn một con gà đồ chơi, là loại khi cắn vào sẽ phát ra tiếng chút chít, rồi tha lên bàn chơi. Bánh Trôi cũng sang ngồi cạnh, gà đồ chơi kêu, nó cũng kêu, trông rất vui vẻ.
Khương Bác Mỹ nhìn Bánh Trôi như nhìn một đứa thiểu năng.
"Gâu gâu!"
Bánh Trôi đang mặc váy công chúa màu hồng vừa kêu to vừa lăn lộn trên đất.
Tạ Đãng không nhìn nổi nữa, đi đến lôi Bánh Trôi về.
Bánh Trôi vung chân đập một phát lên mu bàn tay của Tạ Đãng, quay đầu lại nhìn cậu ta với vẻ hung dữ: "Gâu!"
Nó ghét nhất ai kéo váy của nó đó!
"Gâu!"
Bánh Trôi lại tung một cú đạp khác về phía Tạ Đãng, sau đó nhân cơ hội trốn thoát khỏi tay cậu, nó quay đầu chạy về phía Khương Bác Mỹ.
Tạ Đãng cạn lời.
Người khác thì không biết nhưng Tạ Đãng lại hiểu rất rõ, Bánh Trôi mắc bệnh công chúa, bình thường ở nhà nó đều tỏ vẻ "dù cậu nghèo khó hay giàu sang, khỏe mạnh hay bệnh tật, chó tôi đây đều rất khinh thường cậu", nhưng giờ nhìn nó xem, nó túm váy tỏ vẻ đáng yêu, vểnh mông lắc qua lắc lại, vẻ mặt vừa cam tâm tình nguyện vừa thẹn thùng xấu hổ.
"Gâu gâu!" Bánh Trôi sủa inh ỏi như mấy con chó động tình.
Khương Bác Mỹ lại khinh thường không thèm nhìn nó cái nào, quay đầu nhào vào lòng Lệ Nhiễm Nhiễm, cọ cọ ngực cô ấy.
Cận Phương Lâm nghẹn họng.
Công chúa Bánh Trôi tức giận rồi, nhưng vẫn cố giữ nụ cười. Nó ai oán ba giây, rồi lại chạy nhanh đến.
Tạ Đãng tức đến mức muốn làm món thịt chó hầm luôn rồi.
Một đàn em trong Thiên Vũ cầm ly rượu ngồi xuống cạnh Khương Cửu Sênh cảm thán: "Dạo này, ngay cả chó cũng có đôi có cặp, vậy mà em vẫn phải chịu kiếp nhìn người ta ân ái." Sau đó cô ấy lại liếc đôi mắt hồ ly xinh đẹp của mình sang: "Kìa kìa, lại một người chuyên hành hạ mấy kẻ độc thân như em đến rồi."
Khương Cửu Sênh nhìn theo, hóa ra là Lâm An Chi, anh cũng không chào hỏi ai mà đi thẳng đến chỗ Mạc Băng.
Mạc Băng kinh ngạc: "Không phải bảo tám giờ sao?"
Lâm An Chi cởi áo khoác, ngồi xuống cạnh cô ấy: "Xin đoàn làm phim nghỉ một tiếng."
"Xin nghỉ làm gì?"
Anh cũng không phải diễn viên chính, đến trễ một chút cũng không sao.
Lâm An Chi cầm lấy ly rượu trong tay Mạc Băng, uống một hơi cạn sạch rồi thản nhiên đáp: "Đến canh chừng em."
Mạc Băng nín thinh, đưa tay cầm ly rượu khác trên bàn.
Lâm An Chi tóm lấy tay cô ấy, kéo cả người cô sát vào lòng mình, giọng điệu dỗ dành nhưng cũng mang vài phần cứng rắn: "Bệnh cảm của em còn chưa khỏi hẳn, không được uống rượu."
Mạc Băng nhéo vào hông anh một cái, giọng rất khẽ: "Còn không phải do anh hại à?"
Lâm An Chi chỉ cười đáp: "Ừ, đều tại anh hết." Nói rồi anh lại dùng áo khoác của mình che lên đùi Mạc Băng: "Chút nữa anh sẽ uống thay em."
Mạc Băng cười gật đầu,
"Nhìn gì đấy?" Tô Khuynh khua tay trước mặt Khương Cửu Sênh.
Khương Cửu Sênh chỉ dời mắt đi, uống một hớp rượu, không nói gì.
Tô Khuynh ngồi xuống, nhìn theo ánh mắt Khương Cửu Sênh ban nãy.
"Lâm An Chi?" Tô Khuynh nhìn chằm chằm cặp đôi đang mặn nồng bên kia, lắc đầu liên tục, tỏ vẻ khó tin: "Chậc, tôi không ngờ Lâm An Chi cũng biết cười cơ đấy."
Lâm An Chi quả thật không thích cười, trừ Mạc Băng ra, anh luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, kín như bưng.
Tô Khuynh và Lâm An Chi cũng không quen thân, chỉ là đã từng hợp tác. Nhớ đến lần hợp tác đó, Tô Khuynh lại cảm thấy gan mình cũng phát đau: "Lần trước tôi quay phim với anh ta, suýt nữa đã bị sự lạnh lùng của anh ta làm cho chết cóng rồi đấy. Ngoài lời thoại ra, từ đầu đến cuối anh ta không thèm bố thí cho tôi thêm chữ nào cả."
Đó là do Tô Khuynh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Lâm An Chi càm ràm bắt Mạc Băng phải mặc ấm ra sao.
Khương Cửu Sênh đã thấy rồi, cô còn từng thấy dáng vẻ Lâm An Chi phát điên đập đồ đạc khi không thể liên lạc được với Mạc Băng, anh điên cuồng như thể cả thế giới đều sụp đổ.
"Cô cảm thấy Lâm An Chi là người thế nào?" Khương Cửu Sênh thản nhiên hỏi, dáng vẻ rất tùy hứng.
Tô Khuynh suy nghĩ một lúc, đánh giá một câu rất đúng trọng tâm: "Vô cùng lạnh lùng, nhưng lại đối xử với Mạc Băng không chê được điểm nào." Tô Khuynh ném một trái anh đào vào miệng nói: "Tuần trước, diễn viên nữ chính trong đoàn làm phim chúng tôi đến tìm anh ta để tập lời thoại vào buổi tối, c. Cô biết đấy, tập lời thoại chỉ là cái cớ thôi, nhưng trùng hợp thay, hôm ấy Mạc Băng cũng đến đoàn làm phim để thăm Lâm An Chi."
Tô Khuynh chống cằm nhìn Khương Cửu Sênh: "Cô biết Lâm An Chi đã trả lời nữ chính đó thế nào không?" Tô Khuynh vừa nhớ đến lại buồn cười, cô ấy hắng giọng một cái, học theo vẻ mặt lạnh lùng của Lâm An Chi nói: "Tôi đang giặt quần áo, một tiếng sau cô hãy quay lại nhé."
"Cô nữ chính đó tức đến tái mặt, có lẽ cô ta chưa bao giờ gặp tên đàn ông nào không biết điều như Lâm An Chi vậy." Tô Khuynh kề sát bên tai Khương Cửu Sênh, nói với vẻ bí ẩn: "Tôi nghe nói, lúc ấy Lâm An Chi đang giặt đồ lót cho Mạc Băng."
Khương Cửu Sênh gật đầu, phụ họa một câu "Chắc là thế thật".
Mạc Băng không biết giặt quần áo, quần áo của cô ấy đều là do Lâm An Chi giặt giúp. Nếu Lâm An Chi bận quay phim, cô ấy sẽ chất thành một đống đợi Lâm An Chi về giặt một thể.
Tô Khuynh nhìn hai người kia, trong mắt đầy vẻ hâm mộ: "Nếu sau nay hai người kia có chia tay, thì nguyên nhân chắc chắn không phải vì hết yêu." Cô ấy lại than thở, "Ôi chao, tự dưng tôi cũng muốn có người yêu."
Khương Cửu Sênh đáp: "Từ Thanh Cửu cũng không tồi."
Vẻ mặt cô ấy hoảng hốt: "Cô đùa gì thế." Cô ấy khẳng định bằng giọng nghiêm túc: "Nếu không phải anh ta cong thì chắc chắn là có người trong lòng rồi." Người ấy chính là cô đó!
Khương Cửu Sênh chỉ cười không đáp.
Chuyện tình cảm, dù là cứ mãi lẩn quẩn cũng tốt, trải qua nhiều thử thách cũng được, vài lần lưu luyến, vài lần si tình, chỉ có chính người trong cuộc mới biết rõ những gì họ đã trải qua là chua cay hay ngọt ngào.
"Bác sĩ Thời nhà cô đâu? Sao còn chưa đến?" Tô Khuynh hỏi.
Khương Cửu Sênh nhìn đồng hồ: "Sắp đến rồi."
Cô cầm ly rượu lên, phát hiện ly đã cạn, nhân viên phục vụ lập tức bước đến rót đầy.
Cô đáp: "Cảm ơn."
Nhân viên phục vụ lại cúi đầu lui ra chỗ khác.
Lúc này, Từ Thanh Cửu đột nhiên bước tới, vẻ mặt đầy vẻ khó chịu: "Tô Khuynh, cậu sang đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Tô Khuynh bất đắc dĩ đi theo anh ta.
Từ Thanh Cửu dẫn cô ấy ra ngoài, tìm một nơi vắng vẻ.
Tô Khuynh chậm rãi theo sau, rồi lại gọi với theo: "Gọi tôi ra làm gì đấy?"
Từ Thanh Cửu nhìn quanh, sau đó cúi đầu im lặng, dúi vào tay Tô Khuynh một chiếc hộp.
Cô ấy ngây người mất một lúc, nhìn chiếc hộp trong tay: "Gì đây?"
Từ Thanh Cửu hất mặt, mắt nhìn đi nơi khác: "Tặng cậu đấy."
Mặt trời mọc ở đằng Tây à?
Tô Khuynh mở hộp ra xem thử, là một chiếc vòng tay kim loại, có đính kim cương đen, được làm rất tinh xảo.
Cô ấy nửa tin nửa ngờ, ánh mắt thăm dò: "Không có chuyện gì lại tỏ vẻ ân cần, không phải phường gian xảo cũng là phường trộm cắp."
Từ Thanh Cửu nhếch môi, tuy cười nhưng mặt lại sa sầm, sau đó thản nhiên đáp: "Trên đó có hình con heo, tôi thấy rất giống cậu nên mới tặng thôi."
Tô Khuynh cứng họng.
Mẹ kiếp, thật muốn đập nát đầu anh ta!
Từ Thanh Cửu không đợi cô ấy nổi điên đã xoay người bỏ đi, bước chân anh ta rất dài, đến nơi không người, anh ta mới móc trong túi áo ra một chiếc vòng tay khác, nhìn một lúc rồi đeo lên tay mình.
Ba giây sau, anh ta lại lập tức tháo ra.
Từ Thanh Cửu nắm tóc, lại đeo vòng vào tay, kéo tay áo che khuất rồi mới trở lại bữa tiệc chúc mừng, bản thân anh ta cũng không nhận ra rằng, môi mình đang vô thức nở nụ cười.
Bảy giờ rưỡi tối, không biết ai mở mấy bài nhạc sôi động, tiếng nhạc vang trời hòa với tiếng người ồn ào, ánh đèn lấp lánh đủ màu phản chiếu khắp nơi, mọi người hòa mình nhảy nhót vui đùa.
Vũ Văn Xung Phong tựa vào quầy bar cuối góc tường, cúi đầu nói chuyện điện thoại, thỉnh thoảng có ánh đèn chiếu lên gò má anh ta, khiến gương mặt anh ta lúc sáng lúc tối. Anh ta khẽ cúi người, chiếc bóng trên mặt đất cũng hơi co lại, trông vừa cô đơn lại tiêu điều, không hề hợp với khung cảnh lấp lánh đèn màu đằng sau.
"Sao rồi?" Anh ta hỏi đầu bên kia điện thoại.
Bên kia đáp lại, vừa cung kính vừa cứng ngắc: "Tâm trạng của bà ấy đã ổn định lại rồi."
Đầu bên kia điện thoại là bác sĩ điều trị khoa tâm Tâm thần của bà Đường - mẹ anh ta. Có lẽ vị bác sĩ này đã nhìn mãi thành quen nên giọng nói cũng rất thản nhiên.
Vũ Văn Xung Phong yên lặng một lúc lâu rồi nói: "Cất hết những món đồ sắc bén trong nhà đi, đừng để bà ấy ở một mình."
Giọng anh ta không lưu loát lắm, có vẻ đã cạn kiệt sức lực, ánh mắt tối tăm đầy uể oải. Anh ta xoa mi tâm, cúp máy rồi nhấn một số điện thoại khác.
"Sao vậy con trai?"
Là giọng của ba anh ta – Vũ Văn Đàm Sinh, giọng ông nhẹ nhàng, dường như tâm trạng không tồi.
Vũ Văn Xung Phong nhếch môi cười lạnh: "Bà Đường tự cắt lên người mình hai nhát dao."
Ba anh ta dường như đã quá quen với chuyện này: "Mấy mánh khóe này bà ấy đã chơi suốt hai mươi năm rồi."
Đúng vậy, đã chơi suốt hai mươi năm rồi, bà ấy đã tự cắt lên người mình nhiều nhát dao như thế, nhưng sao ba vẫn cứ thờ ơ?
Vũ Văn Xung Phong há miệng nhưng nói không nên lời. Còn gì để nói nữa đâu, những lời cần nói anh ta đã nói rất nhiều lần rồi. Ba anh ta không ngừng thay phụ nữ, ôm ấp họ vui vẻ đến mức mơ mơ màng màng, mẹ anh ta lại tự cắt cổ tay, quyết lôi kéo ba anh ta trở về.
Bà Đường không chết thì quyết không chịu dừng.
Bên kia điện thoại có giọng phụ nữ gọi "Đàm Sinh".
Ba anh ta nói: "Ba bận việc đã."
Nói rồi ông ta cúp máy.
Vũ Văn Xung Phong cười, tiếp tục say sưa cho hết đêm, thản nhiên nâng ly với người khác, cười nói cùng họ, chỉ có tay phải luôn đặt sau lưng là siết lại thật chặt.
Anh ta ngồi xuống ghế sô phofa, lập tức có một người phụ nữ xinh đẹp bước đến, hờn dỗi: "Anh Phong, sao anh đi lâu vậy?" Cô ta kéo tay anh, khéo léo dựa sát vào, dịu dàng như nước: "Em pha cho anh một ly rượu, anh nếm thử xem."
Bởi vì Vũ Văn Xung Phong thích phụ nữ biết pha chế rượu, vì vậy bạn gái của anh ta thường cũng sẽ biết chút ít về lĩnh vực này.
Anh ta rũ mắt, không nói gì, tay trái cầm ly rượu, vừa định uống thì điện thoại báo có tin nhắn mới.
Là "cây hái ra tiền" của anh đây mà.
"Tay bị thương thì uống ít thôi."
Cả câu không có chấm phẩy gì cả, vô cùng đơn giản.
Tay phải của anh ta bị mẹ anh ta cắt trúng khi bà đang tự hành hạ mình. Vết cắt này khiến anh ta phải may đến bảy mũi, không động đậy nổi, không biết sao cô lại nhận ra.
Vũ Văn Xung Phong cười, bỏ ly rượu xuống rồi tựa người vào sô sofpha, giơ tay trái lên che để ánh đèn khiêu vũ chói mắt không rọi vào mình.
Anh ta khẽ nói với người bên cạnh: "Em về đi."
Vẻ mặt cô bạn gái bên cạnh hơi biến sắc, c. Cô ta cẩn thận kéo vạt áo khoác của anh: "Sao vậy, anh Phong?"
Vũ Văn Xung Phong lấy tay ra, dưới ánh sáng mờ mờ, không thể nhìn rõ được ánh mắt của anh ta là vui hay buồn: "Anh bảo em về đi."
Cô ta thả tay, vô cùng ngoan ngoãn, giọng đầy vẻ lưu luyến và lo lắng: "Em biết rồi."
Tính nhẩm thời gian, dường như lâu rồi anh ta không đổi bạn gái. Cô gái ban nãy tên là Thẩm Hi Vi, là người mới của Thiên Vũ, vừa ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, cũng không bám người, rất biết chừng mực. Anh ta không nhớ rõ dáng vẻ của cô gái đó, chỉ khi nào có việc mới cần dẫn cô ta theo, nhưng anh ta lại nhớ rằng mình đã mua cho cô gái đó rất nhiều trang sức.
Ví dụ như sợi dây chuyền mà cô ta đang đeo trên cổ.
Vũ Văn Xung Phong đứng dậy, kéo tay cô gái.
Cô ta quay đầu lại, trong mắt đầy vẻ kích động và mong chờ.
Anh ta cởi áo khoác ra, choàng lên vai cô ta, nói khẽ bên tai: "Yêu ai cũng được, nhưng đừng yêu người như tôi."
Cô ta hoảng hốt, đứng sững ở đó.
Vũ Văn Xung Phong phất tay, quay lưng đi, ngồi lại vào ghế sô sofpha, sau đó không ngước mắt lên lần nào nữa, vẻ mặt ung dung bình thản.
Người phụ nữ đứng đó một lúc lâu mới xoay người rời đi, trong mắt ngấn lệ. Ngay từ lúc bắt đầu cô ta đã hiểu rõ rằng, không thể yêu người đàn ông này, bởi lẽ, một khi đã bắt đầu thì đó cũng là lúc kết thúc.
Ai ai cũng nói Vũ Văn Xung Phong vô tình, nhưng anh nào có vô tình, chỉ là xưa nay anh không muốn dính dáng đến chuyện tình cảm mà thôi.
"Sênh Sênh." Vũ Văn Xung Phong gọi điện thoại: "Pha cho tôi một ly rượu đi."
Đầu bên kia điện thoại là tiếng nhạc hòa lẫn với giọng Khương Cửu Sênh, cô thản nhiên đáp: "Rượu nhẹ thì được." Dừng một chút, cô lại nói tiếp: "Trên người anh có vết thương, không thể uống rượu mạnh đâu."
Cô là người đầu tiên, cũng là người duy nhất hỏi đến vết thương của anh ta.
Anh ta nói: "Vậy thì tôi muốn loại cay nhất ấy."
"Đợi tôi ba phút."
Anh ta cúp máy, nhìn cô gái pha chế ở quầy bar, mắt đột nhiên đỏ hoe.
Ở lối thoát hiểm của tầng cao nhất, có hai bóng người đang đứng.
Một người tóc ngắn, quần dài, mặt trang điểm kĩ lưỡng, chính là Liễu Nhứ. Cô ả nhìn quanh bốn phía, hạ giọng: "Đã bỏ thứ tôi đưa vào rượu chưa?"
Đứng đối diện là một người phụ nữ mặc trang phục nhân viên phục vụ của câu lạc bộ. Cô ta gật đầu, vẻ mặt căng thẳng, trán không ngừng đổ mồ hôi.
Liễu Nhứ nhìn quanh, mở túi xách, lấy ra một sợi dây chuyền kim cương và một tấm thẻ phòng đưa cho người phụ nữ đó: "Nếu Khương Cửu Sênh muốn thuê phòng, cứ đưa thẻ từ này cho cô ta."
Nhân viên phục vụ chần chừ một lúc rồi mới cầm lấy, run run xoa mồ hôi trên trán rồi rời đi.
Liễu Nhứ dựa và cửa lối thoát hiểm nở nụ cười, sau đó lấy điện thoại ra, gọi cho một số.
"Đạo diễn Trương, chị Linh đã đưa chìa khóa phòng cho em rồi."
"Ừ, em chờ ông ở câu lạc bộ nhé."
"Ông phải đến nhanh lên nhé, em có niềm vui bất ngờ cho ông đấy."
Giọng Liễu Nhứ xa dần, cho đến khi không còn nghe rõ nữa, trên cầu thang thoát còn tiếng giày cao gót quanh quẩn, vừa bén nhọn vừa vội vàng.
Bên ngoài lối thoát hiểm, có một góc tường nhỏ, đằng sau là một bóng dáng yểu điệu. Mãi cho đến khi không còn nghe thấy tiếng giày của Liễu Nhứ, cô ta mới bước ra, cúi đầu, nhấn một số điện thoại.
"Anh haiHai, là em đây."
Giọng cô ta vừa nhẹ nhàng lại dịu dàng, mang vẻ yểu điệu của con gái Giang Nam: "Không phải anh luôn thắc mắc Thời Cẩn có thật lòng với Khương Cửu Sênh hay không sao?" Cô ta ngẩng đầu, nhìn lên tầng cao nhất của khu giải trí ở: "Cơ hội đến rồi."
Sau đó, cô ta đẩy cửa bước vào.
Tiệc chúc mừng chỉ mới bắt đầu chưa đến nửa tiếng, nhân vật chính là Khương Cửu Sênh đã thấy đầu mình choáng váng.
Mạc Băng gọi trợ lý hai lần, Tiểu Kiều mới chạy đến.
"Em thuê một phòng đi, hình như Sênh Sênh uống hơi nhiều, trông không ổn lắm."
"Dạ."
Tiểu Kiều lập tức đi tìm nhân viên phục vụ để thuê phòng.
Mạc Băng đỡ Khương Cửu Sênh từ quầy bar sang ghế sô phofa: "Có chuyện gì vậy? Do lâu quá không uống rượu à? Tửu lượng của cô sao lại trở nên kém như thế chứ."
Khương Cửu Sênh nằm xuống, cuộn mình trên sô phofa, ánh mắt hơi trống rỗng lắc đầu: "Đãng Đãng, cậu đừng lắc lư nữa."
Tạ Đãng ngồi ở ghế sô phasofa đối diện, không hề nhúc nhích tí nào: "Ai lắc lư đâu!"
Khương Cửu Sênh mơ màng, say lại như không say, ngủ lại như không ngủ. Khương Bác Mỹ dùng móng vuốt cào cào trên sô phasofa, muốn leo lên ngủ cùng mẹ nó.
Tạ Đãng ném một quả bồ đào vào ót Khương Bác Mỹ, hung hăng nói: "Tránh ra, đừng có làm ồn."
Khương Bác Mỹ không thèm để ý Tạ Đãng, vẫn tiếp tục cào cào trên ghế sô phasofa, chân nó ngắn, bò mãi không lên được.
Tạ Đãng nhấc chân, vờ muốn đạp nó, Bánh Trôi đã lập tức chạy đến, ngoạm vào chân cậu ta, còn nhe răng trợn mắt với cậu.
Cứ như mẹ bảo vệ con không bằng!
Tạ Đãng hết nói nổi, con chó này, cứ chọn ngày rồi làm thịt nó cho xong!
"Đây là chó của anh à?"
Tạ Đãng ngẩng đầu, Tần Tiêu Dật đang đứng bên tay trái cậu ta, không biết đến từ lúc nào, lúc này đang khoanh tay nhìn cậu. Tạ Đãng tức giận đáp: "Liên quan gì đến cô."
Tần Tiêu Dật cười, cũng không tức giận mà ngồi xuống cạnh Tạ Đãng, mắt không chớp nhìn gương mặt cậu ta chằm chằm.
Ánh mắt này, hệt như khi Bánh Trôi nhìn thấy miếng thịt vậy.
Tạ Đãng thấy khó chịu cả người, vẻ mặt cũng không tốt được: "Ai cho cô vào đây?"
Hai bên vốn là đối thủ, đây là tiệc chúc mừng của Thiên Vũ, sao lại cho phép người của Tần thị vào chứ.
Tần Tiêu Dật tự cầm một ly rượu, thản nhiên nói: "Đây là câu lạc bộ của nhà họ Tần chúng em, do anh hai Hai em quản lý, em muốn vào ai dám cản chứ."
Tạ Đãng chẳng thèm ngó ngàng cô ta, cũng lười phải phản ứng lại.
Tần Tiêu Dật không giận, cô ta luôn rất tốt tính với Tạ Đãng, nhẹ nhàng hỏi thăm cậu: "Em có hai vé đi xem độc tấu violon của Laraine Michaela, anh có muốn đi xem không?"
Laraine Michaela là nghệ sĩ violon mà Tạ Đãng thích nhất.
Cậu ta vẫn cứ thờ ơ, mi mắt cũng không thèm nhúc nhích: "Tôi với cô không thân."
Tần Tiêu Dật vẫn cười, đặt vé xuống: "Anh không muốn đi với em, thì có thể đi với người khác cũng được."
Tạ Đãng không đáp, cậu lôi Bánh Trôi đang cọ liên tục trên người Bác Mỹ về phía mình, lại cởi áo khoác xuống, đắp lên người Khương Cửu Sênh.
Tần Tiêu Dật ngồi một lúc, điện thoại di động của cô ta vang lên. Cô ta nhìn màn hình điện thoại rồi đứng dậy nói với Tạ Đãng: "Nếu không tìm được ai đi xem cùng thì anh có thể gọi cho em." Sau đó, cô ta lại bổ sung thêm một câu: "Số di động của em có đuôi là 0, các số trước thì giống hệt với số của anh."
Cô ta nói rồi đặt ly rượu xuống, đi ra ngoài.
Ở ngoài cửa, Tần Tiêu Tiêu đang đứng đó, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
"Có chuyện gì?"
Tần Tiêu Tiêu nhìn quanh, thấy không có ai mới nói: "Ban nãy em nghe anh hai Hai nói điện thoại, có nhắc đến anh sáuSáu."
Tần Tiêu Dật đi sâu về phía hành lang, mãi đến khi không còn nghe thấy tiếng nhạc ồn ào đằng sau, cô ta mới nói: "Em còn nghe thấy gì nữa?"
"Hình như anh haiHai..." Tần Tiêu Tiêu nói thật khẽ, ánh mắt hoảng hốt: "Muốn đối phó với anh sáuSáu."
Tần Tiêu Dật nghe xong thì yên lặng một lúc, rồi mới ngẩng đầu nhìn Tần Tiêu Tiêu, giọng kiên quyết, tỏ vẻ không muốn Tần Tiêu Tiêu xen vào: "Không được làm gì cả, xem như em không hề nghe thấy gì, cũng không cần phải xen vào, đây không phải là chuyện mà em có thể nhúng tay được."
Tần Tiêu Tiêu nhanh nhẹn gật đầu: "Em biết rồi."
Nhà họ Tần có căn cơ ở cả hai giới hắc bạch, sản nghiệp vô số, là một miếng thịt béo mà ai cũng muốn cắn xé, sóng ngầm mãnh liệt, tình cảnh êm đềm lúc này không thể duy trì được lâu.
Tiểu Kiều đã thuê phòng xong, Khương Cửu Sênh hơi choáng váng, Mạc Băng và Tiểu Kiều cùng đưa cô về phòng nghỉ ngơi.
Khương Cửu Sênh vừa nằm xuống, Thời Cẩn đã gọi điện đến. Mạc Băng nhìn số điện thoại, bắt máy: "Bác sĩ Thời."
Thời Cẩn ngạc nhiên: "Cô Mạc?"
"Là tôi." Mạc Băng vừa cầm điện thoại vừa đi về phía trước: "Sênh Sênh uống hơi nhiều, đang nghỉ ngơi."
Thời Cẩn hỏi: "Say lắm à?"
Mạc Băng đáp: "Không phải, chỉ hơi choáng váng thôi."
Thời Cẩn đang lái xe, trong điện thoại truyền đến tiếng còi xe, giọng anh lễ độ: "Vậy phiền cô nhắn cho tôi số phòng."
"Được."
Mạc Băng cúp máy, nhắn số phòng cho Thời Cẩn, ngay sau đó lại thấy Minh Ngọc gọi điện đến.
"Chị Mạc Băng."
Mạc Băng rót một ly nước ấm đặt ở đầu giường: "Sao vậy?"
Đầu bên kia rất ầm ĩ, Minh Ngọc ồn ào nói: "Chị mau đến đây đi, không có chị ở đây, đám người Trâu Điềm không ngừng ép rượu anh rể này."
Minh Ngọc là nghệ sĩ mà Mạc Băng mới dẫn dắt, dưới tay Mạc Băng còn vài cô bé trẻ tuổi vẫn chưa chính thức ra mắt, tính tình chưa được gọt giũa, chơi cũng rất điên cuồng.
"Được, chị đến ngay."
Mạc Băng cúp máy, nói với Khương Cửu Sênh: "Chị lên kia đây, có việc gì thì gọi chị."
Khương Cửu Sênh cũng không mở mắt ra, chỉ mơ mơ màng màng ừ một tiếng. Mạc Băng để lại điện thoại của Khương Cửu Sênh trên tủ đầu giường, sau đó mới rời đi, Khương Bác Mỹ đi theo sau Mạc Băng như một cái đuôi.
Mạc Băng quay đầu chặn nó lại: "Mày đi đâu? Ở lại trông nhà đi."
Tác giả :
Cố Nam Tây