Duy Ngã Độc Tôn
Chương 27: A Hổ
Rải rác xung quanh Nghiệp đoàn thợ săn có nhiều tửu lâu và nhà trọ. Tần Lập đi theo mấy người A Hổ tìm một tửu quán không lớn, nhưng trông rất sạch sẽ. Mấy người vừa đi vào, tiểu nhị bên trong liền tươi cười chào đón, kêu lên:
- Hổ gia mời vào! Vẫn theo lệ thường chứ?
A Hổ tùy ý gật gật đầu, tìm một cái bàn ngồi xuống, hiển nhiên là khách quen ở đây.
Chỉ trong chốc lát, bốn đĩa rau trộn và bốn đĩa đồ ăn nóng hổi được bưng lên, tiểu nhị lại mang lên một hũ rượu hâm nóng ngon nhất, mời một câu:
- Hổ gia ngài thong thả dùng!" Rồi tự giác thối lui.
A Hổ cười nói với Tần Lập:
- Ngày thường chúng ta trên cơ bản đều ăn cơm tại đây. Tay nghề đầu bếp ở đây cũng không tệ. Ngươi muốn uống chút rượu hay không?
Tần Lập cũng cười gật gật đầu, nói:
- Vậy cũng nếm chút đi!
- Được! Thực thống khoái!
A Hổ cười sang sảng, rót cho Tần Lập một chén rượu, sau đó giới thiệu với hắn:
- Người tuổi trẻ anh tuấn này kêu là Hà lão tam, tỷ tỷ xinh đẹp này tên là Bộ Vân Yên. À! Nam nhân bí ẩn này tên là Lý Kiếm, còn nữa người này...người này ngươi kêu Lãnh Dao tỷ tỷ là được rồi.
Tần Lập hướng về phía mọi người gật đầu chào từng người, trừ mỹ nhân lạnh lùng Lãnh Dao trước sau như một lạnh lùng, mấy người khác cũng đều mặt đầy thiện ý gật gật đầu cùng Tần Lập. Bởi vậy có thể thấy được, bên trong đội này, A Hổ có uy tín rất cao. Dù sao loại đội ngũ tổ hợp này, hành vi tự do rất cao, có khác biệt rất lớn với bang hội, không thích thì có thể tùy thời rút ra khỏi đội ngũ.
Tần Lập lúc này, đứng dậy, hướng về phía mọi người ôm quyền, nói:
- Tiểu đệ là Tần Lập, rất vui được quen biết với các vị!
Mấy người vừa rồi đều thấy A Hổ hành hung mấy tên đệ tử Tần gia kia, cũng nghe A Hổ nói cái gì, cho nên ánh mắt nhìn về phía Tần Lập, nhiều ít mang theo một chút tò mò.
Tần Lập mỉm cười:
- Mẫu thân của đệ là con gái Tần gia, đệ chính là đứa con hoang kia.
Mấy người thấy Tần Lập thẳng thắn nói ra thân phận bản thân như thế, ngược lại có phần ngượng ngùng. Đến ngay cả mỹ nữ mặt lạnh Lãnh Dao, trong ánh mắt nhìn về phía Tần Lập, cũng nhiều hơn vài phần dịu dàng.
Mỹ nữ xinh đẹp Bộ Vân Yên cười khanh khách hai tiếng, nói:
- Tiểu đệ đệ không nên thương tâm! Sau này theo tỷ tỷ đi giang hồ đi!
A Hổ trừng mắt nhìn Bộ Vân Yên một cái. Bộ Vân Yên dường như khiêu khích lại ném cho Tần Lập một cái nhìn quyến rũ, làm cho A Hổ có phần không biết làm sao, quay sang nói với Tần Lập:
- Vân Yên tỷ tỷ kỳ thật là một nữ nhân rất phong lưu! Ngươi đừng bị bề ngoài của nàng lừa cho.
- Ngươi mới phong lưu! Lão Hổ chết tiệt! Cả nhà ngươi đều phong lưu!
Bộ Vân Yên khinh khỉnh nói.
Bầu không khí vừa rồi có chút không được tự nhiên, bị Bộ Vân Yên làm rối lên một hồi như vậy, nhưng thật ra làm tiêu tan đi. Trong lòng Tần Lập biết rõ ràng, cho nên đối với năng lực xã giao của nữ nhân này vô cùng tán thưởng.
Lúc này, Hà lão tam hướng về phía A Hổ hỏi:
- Hổ ca! Vừa rồi như thế nào huynh lại nổi giận lớn như vậy?
Trên gương mặt cục mịch của A Hổ, hơi hơi co giật vài cái, mới thản nhiên nói:
- Thân phận của ta cùng tiểu huynh đệ này, gần giống nhau.
Đám người Hà lão tam tuy rằng quen biết A Hổ nhiều năm, nhưng trước giờ chưa hề nghe hắn nói qua chuyện cũ của mình. Làm nghề kẻ mạo hiểm này, bình thường rất ít khi thổ lộ chi tiết đời tư của mình với người ngoài. Cái nghề này đắc tội với người ta như cơm bữa, vạn nhất hại lây tới người nhà, lúc đó dù có hối tiếc cũng không kéo lại kịp. Cho nên nói như vậy, đối phương không nói, ngươi cũng không nên hỏi tới, nếu không lại rơi vào phản cảm.
Tần Lập không nghĩ tới đại hán thô lỗ này lại có cảnh ngộ tương tự như mình, không kìm được cười nói:
- Anh hùng không kể tới xuất thân, quá khứ đã qua cho qua luôn, suy nghĩ tới tương lai mới là lẽ phải! A Hổ ca! Cảm ơn huynh hôm nay trợ giúp! Đệ kính huynh một ly!
Nói xong ngửa đầu, uống một hơi cạn chén rượu trong tay.Nguồn:
Biểu hiện của Tần Lập, làm cho ánh mắt Bộ Vân Yên liên tục lóe lên tia sáng kỳ dị, mà ngay cả trong mắt Lãnh Dao cũng hiện lên một tia dị sắc. Những người này nhìn như bình thường, trên thực tế đều là hạng người lá gan thật lớn, nếu không sao có can đảm đi vào những địa phương nguy hiểm đó tìm bảo vật chứ? Cái loại khí chất giang hồ hư vô mờ mịt này, chỉ có người trong nghề mới có thể cảm nhận được. Làm cho bọn họ có chút tò mò chính là: một đứa con hoang của đại gia tộc thường xấu xa hèn hạ, nhưng mẫu thân của hắn thuộc hạng người gì, mà có thể dạy dỗ hắn thành tính cách như vậy?
Thiếu niên trước mắt này hào sảng, đến ngay cả A Hổ tự mình cũng có phần bất ngờ. Thấy Tần Lập uống cạn chén rượu, gương mặt anh tuấn của hắn đỏ bừng, A Hổ không kìm nổi cười lớn nói:
- Ha ha ha! Tuy rằng ngươi trưởng thành cũng là một bạch diện thư sinh mê chết nữ nhân không đền mạng, nhưng khẳng định ngươi sảng khoái hơn Hà lão tam nhiều. Ta không giúp sai người! Tiểu huynh đệ! Ta cùng ngươi uống nào!
Tính tình cởi mở của Tần Lập rất nhanh giành được ấn tượng tốt của những người này, Bộ Vân Yên uống vào hai chén rượu, hai gò má đỏ như ráng chiều, sóng mắt đung đưa, vẫn luôn miệng la hét phải làm tình nhân của Tần Lập, nhưng thật ra làm cho Tần Lập có phần dở khóc dở cười.
Người trong giang hồ, hơn phân nửa tính tình hào sảng, yêu chính là yêu, hận chính là hận, sẽ không quanh co lòng vòng. Âm mưu quỷ kế đương nhiên người người đều biết, nhưng gặp được người hợp tính tình, vậy cũng đều là thật tình đi kết giao!
Tần Lập theo chân bọn họ cùng một chỗ, dường như có ảo tưởng trở lại quá khứ, dường như thời không lần lượt thay đổi. Chợt hắn phục hồi tinh thần lại, phát hiện mình sớm đã không phải là Tần bang chủ oai phong rung chuyển trời đất năm đó, mà là một đứa con hoang của Tần gia thành Hoàng Sa không thể công khai gặp người. Hắn không khỏi hơi mất mát.
A Hổ uống hơi nhiều, thấy Tần Lập dường như có vẻ xúc động, hắn vỗ vai Tần Lập nói:
- Tiểu huynh đệ! Ngươi có biết ta thích ngươi cái gì không?
Không đợi Tần Lập trả lời, A Hổ nói thẳng ra:
- Ta thích nhất là sau khi ngươi kết thân cùng Thượng Quan gia, cũng không phụ thuộc vào Thượng Quan gia, có thể một mình đi lang thang bên ngoài!
Tần Lập mỉm cười:
- Những chuyện đó mọi người cũng biết à?
Hà lão tam cười châm biếm nói:
- Đối với các loại lời đồn về ba đại gia tộc của thành Hoàng Sa, chúng ta mỗi ngày đều có thể nghe được rất nhiều. Không phải ta khoe khoang, ở Nghiệp đoàn thợ săn không có gì là bí mật!
Tần Lập gật gật đầu, điều này thật ra hắn biết, càng là chỗ đủ loại người vàng thau lẫn lộn, tin tức cũng càng nhanh nhạy.
A Hổ mang theo bảy phần men say, nói đứt quãng:
- Tiểu huynh đệ...tuy rằng đều có tin đồn nói...nói ngươi thực lực rất yếu. Tuy nhiên...chỉ cần ngươi có lá gan lớn...là ngươi có thể có thu hoạch. Qua vài ngày nữa chúng ta...sắp đi hồ Phượng Hoàng bên kia...để thử thời vận. Có người ra giá cao cần...mua linh thú con và trứng linh thú. Thế nào...ngươi có hứng thú...cùng đi với chúng ta không?
- A Hổ! Huynh uống nhiều rồi! Hắn còn là một đứa nhỏ đó.
Lãnh Dao từ đầu đến giờ không nói gì, bỗng nhiên mở miệng nói một câu.
- Còn nhỏ? Hừ! Thời điểm ta lớn cỡ như hắn...cũng đã bắt đầu sinh sống bằng nghề mạo hiểm!
A Hổ giống như trả lời Lãnh Dao, cũng dường như đang nhớ lại quá khứ của mình:
- Cái gì kêu nam nhân? Chỉ cần có đảm lược...cho dù mười tuổi...đó cũng là nam nhân! Không có đảm lược...cho dù sống đến già bảy tám mươi tuổi...thì cũng chỉ là rác rưởi, không tính là nam nhân!
Hồ Phượng Hoàng...trong đầu Tần Lập, không khỏi nghĩ đến lời nói của lão già nhếch nhác kia:
- Muốn tu luyện công pháp Duy Ngã Độc Tôn, thì nhất định phải đi hồ Phượng Hoàng tìm cho được phương pháp bào chế Thiên Huyền đan. Hắn lắc lắc đầu, cố xua đuổi ý niệm không thực tế này ra khỏi đầu óc. Với thực lực của hắn hiện giờ đi vào trong đó, thực chết chắc không thể nghi ngờ.
Trong lòng nghĩ đến đây, Tần Lập không nhìn ánh mắt hờ hững của Lãnh Dao, hướng về phía A Hổ cười nói:
- Hổ ca! Nếu thật sự không chê ta là một gánh nặng! Vậy ta sẽ đi theo mọi người ra ngoài mở mang kiến thức!
- Tốt! Quả nhiên là một đàn ông! Tần Lập tiểu huynh đệ! Ngươi cứ yên tâm...địa phương chúng ta đi...tuyệt đối không nguy hiểm như vậy! Cách hồ Phượng Hoàng...còn rất xa!
A Hổ vừa dứt lời, bên ngoài chợt vang lên một giọng nói:
- Hồ Phượng Hoàng có nguy hiểm hay không ta không biết! Thế nhưng, trước mắt ngươi đã có phiền toái rồi!
- Hổ gia mời vào! Vẫn theo lệ thường chứ?
A Hổ tùy ý gật gật đầu, tìm một cái bàn ngồi xuống, hiển nhiên là khách quen ở đây.
Chỉ trong chốc lát, bốn đĩa rau trộn và bốn đĩa đồ ăn nóng hổi được bưng lên, tiểu nhị lại mang lên một hũ rượu hâm nóng ngon nhất, mời một câu:
- Hổ gia ngài thong thả dùng!" Rồi tự giác thối lui.
A Hổ cười nói với Tần Lập:
- Ngày thường chúng ta trên cơ bản đều ăn cơm tại đây. Tay nghề đầu bếp ở đây cũng không tệ. Ngươi muốn uống chút rượu hay không?
Tần Lập cũng cười gật gật đầu, nói:
- Vậy cũng nếm chút đi!
- Được! Thực thống khoái!
A Hổ cười sang sảng, rót cho Tần Lập một chén rượu, sau đó giới thiệu với hắn:
- Người tuổi trẻ anh tuấn này kêu là Hà lão tam, tỷ tỷ xinh đẹp này tên là Bộ Vân Yên. À! Nam nhân bí ẩn này tên là Lý Kiếm, còn nữa người này...người này ngươi kêu Lãnh Dao tỷ tỷ là được rồi.
Tần Lập hướng về phía mọi người gật đầu chào từng người, trừ mỹ nhân lạnh lùng Lãnh Dao trước sau như một lạnh lùng, mấy người khác cũng đều mặt đầy thiện ý gật gật đầu cùng Tần Lập. Bởi vậy có thể thấy được, bên trong đội này, A Hổ có uy tín rất cao. Dù sao loại đội ngũ tổ hợp này, hành vi tự do rất cao, có khác biệt rất lớn với bang hội, không thích thì có thể tùy thời rút ra khỏi đội ngũ.
Tần Lập lúc này, đứng dậy, hướng về phía mọi người ôm quyền, nói:
- Tiểu đệ là Tần Lập, rất vui được quen biết với các vị!
Mấy người vừa rồi đều thấy A Hổ hành hung mấy tên đệ tử Tần gia kia, cũng nghe A Hổ nói cái gì, cho nên ánh mắt nhìn về phía Tần Lập, nhiều ít mang theo một chút tò mò.
Tần Lập mỉm cười:
- Mẫu thân của đệ là con gái Tần gia, đệ chính là đứa con hoang kia.
Mấy người thấy Tần Lập thẳng thắn nói ra thân phận bản thân như thế, ngược lại có phần ngượng ngùng. Đến ngay cả mỹ nữ mặt lạnh Lãnh Dao, trong ánh mắt nhìn về phía Tần Lập, cũng nhiều hơn vài phần dịu dàng.
Mỹ nữ xinh đẹp Bộ Vân Yên cười khanh khách hai tiếng, nói:
- Tiểu đệ đệ không nên thương tâm! Sau này theo tỷ tỷ đi giang hồ đi!
A Hổ trừng mắt nhìn Bộ Vân Yên một cái. Bộ Vân Yên dường như khiêu khích lại ném cho Tần Lập một cái nhìn quyến rũ, làm cho A Hổ có phần không biết làm sao, quay sang nói với Tần Lập:
- Vân Yên tỷ tỷ kỳ thật là một nữ nhân rất phong lưu! Ngươi đừng bị bề ngoài của nàng lừa cho.
- Ngươi mới phong lưu! Lão Hổ chết tiệt! Cả nhà ngươi đều phong lưu!
Bộ Vân Yên khinh khỉnh nói.
Bầu không khí vừa rồi có chút không được tự nhiên, bị Bộ Vân Yên làm rối lên một hồi như vậy, nhưng thật ra làm tiêu tan đi. Trong lòng Tần Lập biết rõ ràng, cho nên đối với năng lực xã giao của nữ nhân này vô cùng tán thưởng.
Lúc này, Hà lão tam hướng về phía A Hổ hỏi:
- Hổ ca! Vừa rồi như thế nào huynh lại nổi giận lớn như vậy?
Trên gương mặt cục mịch của A Hổ, hơi hơi co giật vài cái, mới thản nhiên nói:
- Thân phận của ta cùng tiểu huynh đệ này, gần giống nhau.
Đám người Hà lão tam tuy rằng quen biết A Hổ nhiều năm, nhưng trước giờ chưa hề nghe hắn nói qua chuyện cũ của mình. Làm nghề kẻ mạo hiểm này, bình thường rất ít khi thổ lộ chi tiết đời tư của mình với người ngoài. Cái nghề này đắc tội với người ta như cơm bữa, vạn nhất hại lây tới người nhà, lúc đó dù có hối tiếc cũng không kéo lại kịp. Cho nên nói như vậy, đối phương không nói, ngươi cũng không nên hỏi tới, nếu không lại rơi vào phản cảm.
Tần Lập không nghĩ tới đại hán thô lỗ này lại có cảnh ngộ tương tự như mình, không kìm được cười nói:
- Anh hùng không kể tới xuất thân, quá khứ đã qua cho qua luôn, suy nghĩ tới tương lai mới là lẽ phải! A Hổ ca! Cảm ơn huynh hôm nay trợ giúp! Đệ kính huynh một ly!
Nói xong ngửa đầu, uống một hơi cạn chén rượu trong tay.Nguồn:
Biểu hiện của Tần Lập, làm cho ánh mắt Bộ Vân Yên liên tục lóe lên tia sáng kỳ dị, mà ngay cả trong mắt Lãnh Dao cũng hiện lên một tia dị sắc. Những người này nhìn như bình thường, trên thực tế đều là hạng người lá gan thật lớn, nếu không sao có can đảm đi vào những địa phương nguy hiểm đó tìm bảo vật chứ? Cái loại khí chất giang hồ hư vô mờ mịt này, chỉ có người trong nghề mới có thể cảm nhận được. Làm cho bọn họ có chút tò mò chính là: một đứa con hoang của đại gia tộc thường xấu xa hèn hạ, nhưng mẫu thân của hắn thuộc hạng người gì, mà có thể dạy dỗ hắn thành tính cách như vậy?
Thiếu niên trước mắt này hào sảng, đến ngay cả A Hổ tự mình cũng có phần bất ngờ. Thấy Tần Lập uống cạn chén rượu, gương mặt anh tuấn của hắn đỏ bừng, A Hổ không kìm nổi cười lớn nói:
- Ha ha ha! Tuy rằng ngươi trưởng thành cũng là một bạch diện thư sinh mê chết nữ nhân không đền mạng, nhưng khẳng định ngươi sảng khoái hơn Hà lão tam nhiều. Ta không giúp sai người! Tiểu huynh đệ! Ta cùng ngươi uống nào!
Tính tình cởi mở của Tần Lập rất nhanh giành được ấn tượng tốt của những người này, Bộ Vân Yên uống vào hai chén rượu, hai gò má đỏ như ráng chiều, sóng mắt đung đưa, vẫn luôn miệng la hét phải làm tình nhân của Tần Lập, nhưng thật ra làm cho Tần Lập có phần dở khóc dở cười.
Người trong giang hồ, hơn phân nửa tính tình hào sảng, yêu chính là yêu, hận chính là hận, sẽ không quanh co lòng vòng. Âm mưu quỷ kế đương nhiên người người đều biết, nhưng gặp được người hợp tính tình, vậy cũng đều là thật tình đi kết giao!
Tần Lập theo chân bọn họ cùng một chỗ, dường như có ảo tưởng trở lại quá khứ, dường như thời không lần lượt thay đổi. Chợt hắn phục hồi tinh thần lại, phát hiện mình sớm đã không phải là Tần bang chủ oai phong rung chuyển trời đất năm đó, mà là một đứa con hoang của Tần gia thành Hoàng Sa không thể công khai gặp người. Hắn không khỏi hơi mất mát.
A Hổ uống hơi nhiều, thấy Tần Lập dường như có vẻ xúc động, hắn vỗ vai Tần Lập nói:
- Tiểu huynh đệ! Ngươi có biết ta thích ngươi cái gì không?
Không đợi Tần Lập trả lời, A Hổ nói thẳng ra:
- Ta thích nhất là sau khi ngươi kết thân cùng Thượng Quan gia, cũng không phụ thuộc vào Thượng Quan gia, có thể một mình đi lang thang bên ngoài!
Tần Lập mỉm cười:
- Những chuyện đó mọi người cũng biết à?
Hà lão tam cười châm biếm nói:
- Đối với các loại lời đồn về ba đại gia tộc của thành Hoàng Sa, chúng ta mỗi ngày đều có thể nghe được rất nhiều. Không phải ta khoe khoang, ở Nghiệp đoàn thợ săn không có gì là bí mật!
Tần Lập gật gật đầu, điều này thật ra hắn biết, càng là chỗ đủ loại người vàng thau lẫn lộn, tin tức cũng càng nhanh nhạy.
A Hổ mang theo bảy phần men say, nói đứt quãng:
- Tiểu huynh đệ...tuy rằng đều có tin đồn nói...nói ngươi thực lực rất yếu. Tuy nhiên...chỉ cần ngươi có lá gan lớn...là ngươi có thể có thu hoạch. Qua vài ngày nữa chúng ta...sắp đi hồ Phượng Hoàng bên kia...để thử thời vận. Có người ra giá cao cần...mua linh thú con và trứng linh thú. Thế nào...ngươi có hứng thú...cùng đi với chúng ta không?
- A Hổ! Huynh uống nhiều rồi! Hắn còn là một đứa nhỏ đó.
Lãnh Dao từ đầu đến giờ không nói gì, bỗng nhiên mở miệng nói một câu.
- Còn nhỏ? Hừ! Thời điểm ta lớn cỡ như hắn...cũng đã bắt đầu sinh sống bằng nghề mạo hiểm!
A Hổ giống như trả lời Lãnh Dao, cũng dường như đang nhớ lại quá khứ của mình:
- Cái gì kêu nam nhân? Chỉ cần có đảm lược...cho dù mười tuổi...đó cũng là nam nhân! Không có đảm lược...cho dù sống đến già bảy tám mươi tuổi...thì cũng chỉ là rác rưởi, không tính là nam nhân!
Hồ Phượng Hoàng...trong đầu Tần Lập, không khỏi nghĩ đến lời nói của lão già nhếch nhác kia:
- Muốn tu luyện công pháp Duy Ngã Độc Tôn, thì nhất định phải đi hồ Phượng Hoàng tìm cho được phương pháp bào chế Thiên Huyền đan. Hắn lắc lắc đầu, cố xua đuổi ý niệm không thực tế này ra khỏi đầu óc. Với thực lực của hắn hiện giờ đi vào trong đó, thực chết chắc không thể nghi ngờ.
Trong lòng nghĩ đến đây, Tần Lập không nhìn ánh mắt hờ hững của Lãnh Dao, hướng về phía A Hổ cười nói:
- Hổ ca! Nếu thật sự không chê ta là một gánh nặng! Vậy ta sẽ đi theo mọi người ra ngoài mở mang kiến thức!
- Tốt! Quả nhiên là một đàn ông! Tần Lập tiểu huynh đệ! Ngươi cứ yên tâm...địa phương chúng ta đi...tuyệt đối không nguy hiểm như vậy! Cách hồ Phượng Hoàng...còn rất xa!
A Hổ vừa dứt lời, bên ngoài chợt vang lên một giọng nói:
- Hồ Phượng Hoàng có nguy hiểm hay không ta không biết! Thế nhưng, trước mắt ngươi đã có phiền toái rồi!
Tác giả :
Tiểu Đao Phong Lợi