Duy Ngã Độc Tôn
Chương 107: Lại tăng lên nữa
Mặt nạ trên mặt đã được tháo xuống, lời hắn nói chính là: lẩn tránh không được thì cũng phải đối mặt với tử vong.
Hiện tại, trên khuôn mặt thanh tú của Tây Qua, cũng trở nên vặn vẹo dữ tợn hơn.
Dùng tay điểm vào ngọn lửa trước người, có lẽ có rất nhiều người thử qua, khi cách ngọn lửa một khoảng nhất định thì loại nhiệt độ này không phải con người có thể chịu nổi.
Dùng lửa đốt cháy cả người, đó thật sự cực kỳ tàn nhẫn, hình dạng cái chết thông thường vô cùng thê thảm.
Mà niết bàn chính là giống như dùng lửa để đốt cháy linh hồn người ta, còn muốn thống khổ hơn vô số lần so với chuyện dùng lửa thiêu chết người sống!
- Sư thúc! Ta không được rồi, cầu mong người hãy giết ta đi. Nhanh lên! Ta chịu không nổi rồi!
Tây Qua cắn chặc môi mình lại, miệng tràn đầy máu tươi, cầu xin với giọng đứt quãng:
- Hãy mau giết ta, hãy nhanh lên giết ta!
Không đợi nói xong, Tây Qua phát ra một tiếng cười thảm, giọng nói trông có vẻ cực kỳ khủng bố:
- Ta biết, sư thúc nhật định quản lý bọn họ. Ta biết, Bộ tỷ tỷ, cầu người đó, hãy dùng một kiếm giết ta đi, ta chịu không nổi rồi!
- Tây Qua! Ngươi phải cố chịu để vượt qua. Một con đường bằng phẳng của ngươi trong tương lai, ngươi không phải nói, mơ ước của ngươi, là trở thành bang hội dẫn đầu thành Thanh Long sao? Chỉ có khi vượt qua, ngươi mới có cơ hội!
A Hổ nhìn Tây Qua, lớn tiếng cổ vũ.
- Chó má, dẫn đầu chó má gì chứ, bang hội gì chứ. Ta chỉ biết là, lão tử, lão tử khó chịu muốn chết!
Tây Qua nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt dự tợn, toàn thân sớm đã ướt đẫm mồ hôi, đôi tay mạnh mẽ nắm chặt, thân hình cuộn trên mặt đất.
Tổn thương linh hồn, sự thống khổ của niết bàn khiến hắn ngay cả tự sát cũng không làm được!
- Ngươi câm miệng cho ta! Ngươi không muốn gặp sư phụ ngươi sao?
Tần Lập giận dữ quát một tiếng:
- Tây Qua. Ngươi là một người đàn ông, ngươi hãy vượt qua cho ta! Ngươi nên nói ít lời thừa đi. Ta biết ngươi có thể vượt qua!
- Sư thúc!
Nước mắt Tây Qua rơi như mưa, gào khóc:
- Người không biết tư vị này, quá dễ chịu sao? Ta nghĩ về sư phụ, sư tổ mẫu. Ta thực sự xin lỗi họ, ta muốn chết!
- Cho hắn ăn nội đan Hắc Thủy Khuê Ngưu đi!
Lúc này, đôi mắt Tần Lập cũng đỏ bừng, mắt thấy Tây Qua bị thống khổ như thế mà mình lại không thề giúp gì, tâm tình cự kỳ khó chịu.
- Hiện tại hắn dùng cũng không được.
Lãnh Dao lạnh lùng nói:
- Chỉ có thể dựa vào bản thân hắn.
Lãnh Dao nói xong, giống như nghĩ tới chuyện gì, nhìn Tần Lập, nói:
- Đúng rồi. Ngươi chưa từng niết bàn qua, ngươi thử đưa nguyên lực trên người mình vào trong cơ thể Tây Qua sẽ xuất hiện kì tích gì không?
Tần Lập sửng sốt, thầm nói:
- Đúng vậy. Làm sao ta không nghĩ tới điều này". Hiện tại, không phải lúc nghĩ nhiều, Tần Lập quay về phía Tây Qua hạ giọng rống lên một tiếng:
- Ngưng thần tĩnh khí!
Một chưởng "Pằng", ấn trên đại huyệt ở sau lưng của Tây Qua, Tiên Thiên Tử Khí không ngừng cuồn cuộn đưa vào.
Lập tức, tiếng kêu thảm thiết của Tây Qua giảm nhỏ.
Ba người A Hổ, Bộ Vân Yên, Lãnh Dao liếc nhau, cũng thấy trong mắt đối phương sự ngạc nhiên vui mừng.
- Không ngờ có thể thực hiện!
A Hổ ngạc nhiên thán phục một tiếng.
- Lãnh Dao! Cô là thiên tài!
Bộ Vân Yên và Lãnh Dao ôm chặc cùng một chỗ. Trên mặt hai người cũng lộ ra vẻ tươi cười hưng phấn.
Nhưng bọn họ lại không biết sự thống khổ của Tần Lập lúc này. Vốn Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể Tần Lập không quá nhiều. Dù sao, tu vi của hắn chỉ còn đang hình dạng Địa cấp bậc trung cao. Mà thân thể Tây Qua đang điên cuồng hấp thụ Tiên Thiê Tử Khí trong cơ thể Tần Lập, dường như không hút hết thì quyết sẽ không bỏ qua!
Dần dần, tiếng kêu của Tây Qua ngừng hẳn. Hắn cũng biết đây là cơ hội ngàn năm một thuở, nhanh chóng bình tâm tĩnh khí vận chuyển Nhất Nguyên tâm pháp. Loại niết bàn mang đến thống khổ, từ lúc đầu không thể chịu đựng được, đến hiện tại tuy rằng vẫn thống khổ như trước nhưng có thể cắn răng chịu đựng.
- Ôi! Công tử làm sao vậy?
Bộ Vân Yên phát hiện vẻ dị thường của Tần Lập trước hết, sợ hãi kêu lên.
Sắc mặt Tần Lập nhanh không còn một chút huyết sắc nào, tái nhợt giống như một tờ giấy trắng! Không chỉ mặt, mà ngay cả tơ máu trên môi tốc độ đang giảm bới mà mắt thường có thể thấy được.
Đồng thời, nhiệt độ trong phòng bắt đầu nhanh chóng giảm xuống!
- Không tốt, hắn tiêu hao quá lớn!
Lãnh Dao kinh hô một tiếng, lập tức lấy ra một cái hộp nhỏ, mở ra hộp ngọc, hương vị bay đầy phòng. Viên nội đan Hắc Thủy Khuê Ngưu kia được Lãnh Dao cầm trong tay, nói:
- Vân Yên, giúp ta đưa hắn xuống dưới!
Bộ Vân Yên nhanh chóng đi tới bên người Tần Lập, nói với giọng run rẩy:
- Hé miệng ra.
Trông thấy miệng của Tần Lập ngậm chặc, một luồng lạnh giá trên thân hắn khiến nước mắt Bộ Vân Yên lập tức rơi như mưa. Lãnh Dao một tay cầm nội đan Hắc Thủy Khuê Ngưu cầm đến, sau đó ngậm vào miệng, dưới cái nhìn chăm chú đến há hốc miệng của Bộ Vân Yên và A Hổ, cúi xuống hôn lên miệng của Tần Lập!
Thân thể Tần Lập bỗng nhiên cứng đờ, miệng thì lại hơi hơi mở ra, Lãnh Dao không sợ ngượng ngùng, dùng chiếc lưỡi thơm tho của mình, nạy miệng của Tần Lập ra. Sau đó đưa nội đan của Hắc Thủy Khuê Ngưu vào trong miệng Tần Lập. Lúc này nàng mới đứng thẳng dậy, khuôn mặt kia sớm đã đỏ như muốn nhỏ máu tươi, giải thích với giọng nói yếu ớt:
- Ta, ta vừa rồi...
Sắc mặt hai người A Hổ và Bộ Vân Yên mặc dù có chút quái dị, không thế tưởng được Lãnh Dao luôn luôn lạnh lùng, hơn nữa còn băng thanh ngọc khiết, không ngờ chịu hy sinh như vậy vì Tần Lập. Nhưng vẫn tập trung chú ý lên trên người Tần Lập, thấy sắc mặt Tần Lập bắt đầu xuất hiện một chút đỏ, lòng ba người rốt cục cũng thả lỏng ra, thở phào một cái.
Thần trí của Tần Lập cũng rất thanh tỉnh, kể cả Lãnh Dao dùng miệng đưa đan hắn cũng rõ. Viên nội đan kia vừa vào trong miệng, theo cổ họng Tần Lập chảy xuống phía dưới.
Ầm!
Một dòng nước ấm to lớn theo cơ thể Tần Lập bắn ra chung quanh!
Đan điền vốn gần như khô cạn, trong nháy mắt liền tràn đầy năng lượng kinh người!
Mà lúc này, thân thể của Tây Qua, như trước giống như một con quỷ tham lam hút máu, điên cuồng hấp thu năng lượng trên người Tần Lập. Cho nên, viên nội đan Hắc Thủy Khuê Ngưu kia phát huy ra tác dụng lớn nhất của nó!
Bản thân Tần Lập cũng không biết rốt cục qua thời gian bao lâu, mà chỉ biết nội đan của Hắc Thủy Khuê Ngưu dường như có năng lượng vô cùng tận, mặc cho thân thể Tây Qua hấp thụ như thế nào, cũng không có nửa điểm dấu hiệu khô kiệt!
Liên tục trải qua bảy ngày, đám người hạ nhân quay lại từ hai ngày trước, toàn bộ khôi phục lại bình thường. Chỉ có trong phạm vi năm mươi thước của gian phòng, được thiết lập thành vùng cấm tạm thời.
Mỗi thời mỗi khắc, cũng có một trong ba người A Hổ bọn họ chờ.Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hoàng hôn ngày thứ bảy, rốt cục Tây Qua đã tỉnh lại, mở hai mắt, hai luồng tinh quang đoạt mắt người! Hắn đứng dậy, thở phào một cái, tay ở chỗ Tần Lập tự nhiên đã thu hồi, nhưng người lại như cũ vẫn không tỉnh lại.
Lúc này tay đặt trên người này là Bộ Vân Yên, thấy Tây Qua rốt cục chuyển nguy thành an, trên mặt Bộ Vân Yên lộ ra vẻ tươi cười:
- Tây Qua, chúc mừng ngươi. Cuối cùng ngươi cũng vượt qua!
Tây Qua giống như chưa nghe qua lời nói của Bộ Vân Yên, nước mắt từ trong hốc mắt nhanh chóng tràn ra, đến trước mặt Tần Lập quỳ gối, nức nở nói:
- Sư thúc, người cũng là đàn ông, người nhất định phải vượt qua nha.
- Tiểu tử, ngươi nói bậy gì đó? Sư thúc người dùng nội đan Hắc Thủy Khuê Ngưu nên đang ở trạng thái bế quan, còn đang sống sờ sờ đó!
Bộ Vân Yên trừng mắt nhìn Tây Qua một cái, đôi mắt cũng có một chút ửng đỏ. Lúc này nàng cũng hiểu được cảm thụ của Tây Qua, thực sự đi qua Quỷ Môn quan một lần, tư vị đó không đủ nói với người ngoài.
Hơn nữa, Tây Qua khẳng định biết Tần Lập cứu hắn. Nếu vì cứu hắn mà bản thân Tần Lập thì rơi vào nguy hiểm, cả đời Tây Qua cũng không thể tha thứ cho mình.
Hai người A Hổ và Lãnh Dao nghe tin lập tức đến, thấy Tây Qua không chuyện gì, cuối cùng mọi người cũng thở phào một hơi. A Hổ nhìn thấy Tây Qua một thân nguyên lực dao động vô cùng mãnh liệt, cười hỏi:
- Tây Qua! Nhân họa đắc phúc nha?
Khóe miệng Tây Qua nhanh nhếch lên, thở dài, lại không nói gì.
A Hổ với vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tây Qua:
- Như thế nào, ngươi còn chưa thấy đủ? Hiện tại một thân nguyên lực dao động cường đại của ngươi, như thế nào cũng có cảnh giới Huyền cấp bậc cao. Lần niết bàn trước, không phải trở lại Hoàng cấp sao?
- Ôi, công pháp Duy Ngã Độc Tôn trong thân thể ta hoàn toàn biến mất!
Tây Qua bật đắc dĩ thở phào một tiếng, nói:
- Hiện tại chỉ còn có Nhất Nguyên tâm pháp mà sư phụ đã dạy ta. Nói cách khác, ta vẫn còn cảnh giới Huyền cấp, nhưng ta lại không có bất cứ chiến kỹ nào.
- Hả? Tại sao có thể như vậy?
Vẻ mặt ba người cũng dại ra, cho tới bây giờ họ cũng chưa từng nghe qua loại tình huống này. Chiến kỹ còn có thể vô duyên vô cớ biến mất trong thân thể.
- Cho dù không có vận hành công pháp chiến kỹ, nhưng chiêu thức chiến kỹ sẽ không quên chứ?
Không nghĩ tới, sau khi Bộ Vân Yên hỏi những lời này, Tây Qua vẫn dở khóc dở cười gật gật đầu:
- Đúng vậy, hoàn toàn quên rồi.
- Duy Ngã Độc Tôn, Duy Ngã Độc Tôn.
Lãnh Dao đứng đó thấp giọng nói:
- Chẳng lẽ nói, công pháp này, trên đời chỉ có một người có thể tu luyện hay sao? Nếu không, vì sao kêu là tên này?
Hai người A Hổ và Bộ Vân Yên ở bên kia, cũng gật gật đầu thầm chấp nhận, sau đó nhìn Tây Qua với vẻ mặt đồng tình.
Bộ Vân Yên cười nói:
- Không sao, chỉ cần người còn sống, mọi thứ đều có hi vọng. Mấy chiến kỹ của chúng ta, ngươi cũng có thể học! Nếu như không thích, công tử hắn nhất định sẽ cho ngươi chiến kỹ cao cấp hơn!
Lúc này, Tây Qua đã nghĩ thông suốt, tuy nói hắn không thể dùng lại chiến kỹ Duy Ngã Độc Tôn nhưng sinh mệnh được bảo vệ. Hơn nữa, vẫn còn có một thân cảnh giới này, ít nhất còn có thực lực Huyền cấp bậc bảy, cho dù dùng khí thế cùng quyền cước, người bình thường căn bản cũng không phải là đối thủ của hắn!
Tưởng tượng như vậy, Tây Qua lại cảm thấy vui vẻ hơn. Hơn nữa, Tây Qua trông thấy A Hổ luyện công, cũng cảm thấy được chiêu thức mạnh mẽ cũng không tệ, thầm nghĩ:
- Nếu thực sự không được thì học chiến kỹ của A Hổ! Có lẽ trước tiên chờ sư thúc xuất quan rồi nói sau!
Cũng không từng nghĩ đến, một lần bế quan của Tần Lập là một tháng!
Còn vài ngày nữa là tới năm mới, đám hạ nhân Tần trạch cũng chọn mua rất nhiều hàng hóa chuẩn bị đón mừng năm mới. Cả thành Thanh Long đang bao phủ trong một luồng không khí tốt lành.
Một luồng phong ba thật lớn mà hoàng thất chịu nhục vào mùa hạ, rốt cục cũng bắt đầu trở nên nhợt nhạt, mọi người cũng chuẩn bị một năm tốt.
Hiện tại, trên khuôn mặt thanh tú của Tây Qua, cũng trở nên vặn vẹo dữ tợn hơn.
Dùng tay điểm vào ngọn lửa trước người, có lẽ có rất nhiều người thử qua, khi cách ngọn lửa một khoảng nhất định thì loại nhiệt độ này không phải con người có thể chịu nổi.
Dùng lửa đốt cháy cả người, đó thật sự cực kỳ tàn nhẫn, hình dạng cái chết thông thường vô cùng thê thảm.
Mà niết bàn chính là giống như dùng lửa để đốt cháy linh hồn người ta, còn muốn thống khổ hơn vô số lần so với chuyện dùng lửa thiêu chết người sống!
- Sư thúc! Ta không được rồi, cầu mong người hãy giết ta đi. Nhanh lên! Ta chịu không nổi rồi!
Tây Qua cắn chặc môi mình lại, miệng tràn đầy máu tươi, cầu xin với giọng đứt quãng:
- Hãy mau giết ta, hãy nhanh lên giết ta!
Không đợi nói xong, Tây Qua phát ra một tiếng cười thảm, giọng nói trông có vẻ cực kỳ khủng bố:
- Ta biết, sư thúc nhật định quản lý bọn họ. Ta biết, Bộ tỷ tỷ, cầu người đó, hãy dùng một kiếm giết ta đi, ta chịu không nổi rồi!
- Tây Qua! Ngươi phải cố chịu để vượt qua. Một con đường bằng phẳng của ngươi trong tương lai, ngươi không phải nói, mơ ước của ngươi, là trở thành bang hội dẫn đầu thành Thanh Long sao? Chỉ có khi vượt qua, ngươi mới có cơ hội!
A Hổ nhìn Tây Qua, lớn tiếng cổ vũ.
- Chó má, dẫn đầu chó má gì chứ, bang hội gì chứ. Ta chỉ biết là, lão tử, lão tử khó chịu muốn chết!
Tây Qua nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt dự tợn, toàn thân sớm đã ướt đẫm mồ hôi, đôi tay mạnh mẽ nắm chặt, thân hình cuộn trên mặt đất.
Tổn thương linh hồn, sự thống khổ của niết bàn khiến hắn ngay cả tự sát cũng không làm được!
- Ngươi câm miệng cho ta! Ngươi không muốn gặp sư phụ ngươi sao?
Tần Lập giận dữ quát một tiếng:
- Tây Qua. Ngươi là một người đàn ông, ngươi hãy vượt qua cho ta! Ngươi nên nói ít lời thừa đi. Ta biết ngươi có thể vượt qua!
- Sư thúc!
Nước mắt Tây Qua rơi như mưa, gào khóc:
- Người không biết tư vị này, quá dễ chịu sao? Ta nghĩ về sư phụ, sư tổ mẫu. Ta thực sự xin lỗi họ, ta muốn chết!
- Cho hắn ăn nội đan Hắc Thủy Khuê Ngưu đi!
Lúc này, đôi mắt Tần Lập cũng đỏ bừng, mắt thấy Tây Qua bị thống khổ như thế mà mình lại không thề giúp gì, tâm tình cự kỳ khó chịu.
- Hiện tại hắn dùng cũng không được.
Lãnh Dao lạnh lùng nói:
- Chỉ có thể dựa vào bản thân hắn.
Lãnh Dao nói xong, giống như nghĩ tới chuyện gì, nhìn Tần Lập, nói:
- Đúng rồi. Ngươi chưa từng niết bàn qua, ngươi thử đưa nguyên lực trên người mình vào trong cơ thể Tây Qua sẽ xuất hiện kì tích gì không?
Tần Lập sửng sốt, thầm nói:
- Đúng vậy. Làm sao ta không nghĩ tới điều này". Hiện tại, không phải lúc nghĩ nhiều, Tần Lập quay về phía Tây Qua hạ giọng rống lên một tiếng:
- Ngưng thần tĩnh khí!
Một chưởng "Pằng", ấn trên đại huyệt ở sau lưng của Tây Qua, Tiên Thiên Tử Khí không ngừng cuồn cuộn đưa vào.
Lập tức, tiếng kêu thảm thiết của Tây Qua giảm nhỏ.
Ba người A Hổ, Bộ Vân Yên, Lãnh Dao liếc nhau, cũng thấy trong mắt đối phương sự ngạc nhiên vui mừng.
- Không ngờ có thể thực hiện!
A Hổ ngạc nhiên thán phục một tiếng.
- Lãnh Dao! Cô là thiên tài!
Bộ Vân Yên và Lãnh Dao ôm chặc cùng một chỗ. Trên mặt hai người cũng lộ ra vẻ tươi cười hưng phấn.
Nhưng bọn họ lại không biết sự thống khổ của Tần Lập lúc này. Vốn Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể Tần Lập không quá nhiều. Dù sao, tu vi của hắn chỉ còn đang hình dạng Địa cấp bậc trung cao. Mà thân thể Tây Qua đang điên cuồng hấp thụ Tiên Thiê Tử Khí trong cơ thể Tần Lập, dường như không hút hết thì quyết sẽ không bỏ qua!
Dần dần, tiếng kêu của Tây Qua ngừng hẳn. Hắn cũng biết đây là cơ hội ngàn năm một thuở, nhanh chóng bình tâm tĩnh khí vận chuyển Nhất Nguyên tâm pháp. Loại niết bàn mang đến thống khổ, từ lúc đầu không thể chịu đựng được, đến hiện tại tuy rằng vẫn thống khổ như trước nhưng có thể cắn răng chịu đựng.
- Ôi! Công tử làm sao vậy?
Bộ Vân Yên phát hiện vẻ dị thường của Tần Lập trước hết, sợ hãi kêu lên.
Sắc mặt Tần Lập nhanh không còn một chút huyết sắc nào, tái nhợt giống như một tờ giấy trắng! Không chỉ mặt, mà ngay cả tơ máu trên môi tốc độ đang giảm bới mà mắt thường có thể thấy được.
Đồng thời, nhiệt độ trong phòng bắt đầu nhanh chóng giảm xuống!
- Không tốt, hắn tiêu hao quá lớn!
Lãnh Dao kinh hô một tiếng, lập tức lấy ra một cái hộp nhỏ, mở ra hộp ngọc, hương vị bay đầy phòng. Viên nội đan Hắc Thủy Khuê Ngưu kia được Lãnh Dao cầm trong tay, nói:
- Vân Yên, giúp ta đưa hắn xuống dưới!
Bộ Vân Yên nhanh chóng đi tới bên người Tần Lập, nói với giọng run rẩy:
- Hé miệng ra.
Trông thấy miệng của Tần Lập ngậm chặc, một luồng lạnh giá trên thân hắn khiến nước mắt Bộ Vân Yên lập tức rơi như mưa. Lãnh Dao một tay cầm nội đan Hắc Thủy Khuê Ngưu cầm đến, sau đó ngậm vào miệng, dưới cái nhìn chăm chú đến há hốc miệng của Bộ Vân Yên và A Hổ, cúi xuống hôn lên miệng của Tần Lập!
Thân thể Tần Lập bỗng nhiên cứng đờ, miệng thì lại hơi hơi mở ra, Lãnh Dao không sợ ngượng ngùng, dùng chiếc lưỡi thơm tho của mình, nạy miệng của Tần Lập ra. Sau đó đưa nội đan của Hắc Thủy Khuê Ngưu vào trong miệng Tần Lập. Lúc này nàng mới đứng thẳng dậy, khuôn mặt kia sớm đã đỏ như muốn nhỏ máu tươi, giải thích với giọng nói yếu ớt:
- Ta, ta vừa rồi...
Sắc mặt hai người A Hổ và Bộ Vân Yên mặc dù có chút quái dị, không thế tưởng được Lãnh Dao luôn luôn lạnh lùng, hơn nữa còn băng thanh ngọc khiết, không ngờ chịu hy sinh như vậy vì Tần Lập. Nhưng vẫn tập trung chú ý lên trên người Tần Lập, thấy sắc mặt Tần Lập bắt đầu xuất hiện một chút đỏ, lòng ba người rốt cục cũng thả lỏng ra, thở phào một cái.
Thần trí của Tần Lập cũng rất thanh tỉnh, kể cả Lãnh Dao dùng miệng đưa đan hắn cũng rõ. Viên nội đan kia vừa vào trong miệng, theo cổ họng Tần Lập chảy xuống phía dưới.
Ầm!
Một dòng nước ấm to lớn theo cơ thể Tần Lập bắn ra chung quanh!
Đan điền vốn gần như khô cạn, trong nháy mắt liền tràn đầy năng lượng kinh người!
Mà lúc này, thân thể của Tây Qua, như trước giống như một con quỷ tham lam hút máu, điên cuồng hấp thu năng lượng trên người Tần Lập. Cho nên, viên nội đan Hắc Thủy Khuê Ngưu kia phát huy ra tác dụng lớn nhất của nó!
Bản thân Tần Lập cũng không biết rốt cục qua thời gian bao lâu, mà chỉ biết nội đan của Hắc Thủy Khuê Ngưu dường như có năng lượng vô cùng tận, mặc cho thân thể Tây Qua hấp thụ như thế nào, cũng không có nửa điểm dấu hiệu khô kiệt!
Liên tục trải qua bảy ngày, đám người hạ nhân quay lại từ hai ngày trước, toàn bộ khôi phục lại bình thường. Chỉ có trong phạm vi năm mươi thước của gian phòng, được thiết lập thành vùng cấm tạm thời.
Mỗi thời mỗi khắc, cũng có một trong ba người A Hổ bọn họ chờ.Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hoàng hôn ngày thứ bảy, rốt cục Tây Qua đã tỉnh lại, mở hai mắt, hai luồng tinh quang đoạt mắt người! Hắn đứng dậy, thở phào một cái, tay ở chỗ Tần Lập tự nhiên đã thu hồi, nhưng người lại như cũ vẫn không tỉnh lại.
Lúc này tay đặt trên người này là Bộ Vân Yên, thấy Tây Qua rốt cục chuyển nguy thành an, trên mặt Bộ Vân Yên lộ ra vẻ tươi cười:
- Tây Qua, chúc mừng ngươi. Cuối cùng ngươi cũng vượt qua!
Tây Qua giống như chưa nghe qua lời nói của Bộ Vân Yên, nước mắt từ trong hốc mắt nhanh chóng tràn ra, đến trước mặt Tần Lập quỳ gối, nức nở nói:
- Sư thúc, người cũng là đàn ông, người nhất định phải vượt qua nha.
- Tiểu tử, ngươi nói bậy gì đó? Sư thúc người dùng nội đan Hắc Thủy Khuê Ngưu nên đang ở trạng thái bế quan, còn đang sống sờ sờ đó!
Bộ Vân Yên trừng mắt nhìn Tây Qua một cái, đôi mắt cũng có một chút ửng đỏ. Lúc này nàng cũng hiểu được cảm thụ của Tây Qua, thực sự đi qua Quỷ Môn quan một lần, tư vị đó không đủ nói với người ngoài.
Hơn nữa, Tây Qua khẳng định biết Tần Lập cứu hắn. Nếu vì cứu hắn mà bản thân Tần Lập thì rơi vào nguy hiểm, cả đời Tây Qua cũng không thể tha thứ cho mình.
Hai người A Hổ và Lãnh Dao nghe tin lập tức đến, thấy Tây Qua không chuyện gì, cuối cùng mọi người cũng thở phào một hơi. A Hổ nhìn thấy Tây Qua một thân nguyên lực dao động vô cùng mãnh liệt, cười hỏi:
- Tây Qua! Nhân họa đắc phúc nha?
Khóe miệng Tây Qua nhanh nhếch lên, thở dài, lại không nói gì.
A Hổ với vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tây Qua:
- Như thế nào, ngươi còn chưa thấy đủ? Hiện tại một thân nguyên lực dao động cường đại của ngươi, như thế nào cũng có cảnh giới Huyền cấp bậc cao. Lần niết bàn trước, không phải trở lại Hoàng cấp sao?
- Ôi, công pháp Duy Ngã Độc Tôn trong thân thể ta hoàn toàn biến mất!
Tây Qua bật đắc dĩ thở phào một tiếng, nói:
- Hiện tại chỉ còn có Nhất Nguyên tâm pháp mà sư phụ đã dạy ta. Nói cách khác, ta vẫn còn cảnh giới Huyền cấp, nhưng ta lại không có bất cứ chiến kỹ nào.
- Hả? Tại sao có thể như vậy?
Vẻ mặt ba người cũng dại ra, cho tới bây giờ họ cũng chưa từng nghe qua loại tình huống này. Chiến kỹ còn có thể vô duyên vô cớ biến mất trong thân thể.
- Cho dù không có vận hành công pháp chiến kỹ, nhưng chiêu thức chiến kỹ sẽ không quên chứ?
Không nghĩ tới, sau khi Bộ Vân Yên hỏi những lời này, Tây Qua vẫn dở khóc dở cười gật gật đầu:
- Đúng vậy, hoàn toàn quên rồi.
- Duy Ngã Độc Tôn, Duy Ngã Độc Tôn.
Lãnh Dao đứng đó thấp giọng nói:
- Chẳng lẽ nói, công pháp này, trên đời chỉ có một người có thể tu luyện hay sao? Nếu không, vì sao kêu là tên này?
Hai người A Hổ và Bộ Vân Yên ở bên kia, cũng gật gật đầu thầm chấp nhận, sau đó nhìn Tây Qua với vẻ mặt đồng tình.
Bộ Vân Yên cười nói:
- Không sao, chỉ cần người còn sống, mọi thứ đều có hi vọng. Mấy chiến kỹ của chúng ta, ngươi cũng có thể học! Nếu như không thích, công tử hắn nhất định sẽ cho ngươi chiến kỹ cao cấp hơn!
Lúc này, Tây Qua đã nghĩ thông suốt, tuy nói hắn không thể dùng lại chiến kỹ Duy Ngã Độc Tôn nhưng sinh mệnh được bảo vệ. Hơn nữa, vẫn còn có một thân cảnh giới này, ít nhất còn có thực lực Huyền cấp bậc bảy, cho dù dùng khí thế cùng quyền cước, người bình thường căn bản cũng không phải là đối thủ của hắn!
Tưởng tượng như vậy, Tây Qua lại cảm thấy vui vẻ hơn. Hơn nữa, Tây Qua trông thấy A Hổ luyện công, cũng cảm thấy được chiêu thức mạnh mẽ cũng không tệ, thầm nghĩ:
- Nếu thực sự không được thì học chiến kỹ của A Hổ! Có lẽ trước tiên chờ sư thúc xuất quan rồi nói sau!
Cũng không từng nghĩ đến, một lần bế quan của Tần Lập là một tháng!
Còn vài ngày nữa là tới năm mới, đám hạ nhân Tần trạch cũng chọn mua rất nhiều hàng hóa chuẩn bị đón mừng năm mới. Cả thành Thanh Long đang bao phủ trong một luồng không khí tốt lành.
Một luồng phong ba thật lớn mà hoàng thất chịu nhục vào mùa hạ, rốt cục cũng bắt đầu trở nên nhợt nhạt, mọi người cũng chuẩn bị một năm tốt.
Tác giả :
Tiểu Đao Phong Lợi