Đương Vương Tử Chàng Thượng Vương Tử
Chương 60
Trời xanh, mây trắng, nắng vàng, hoa hồng.
Trên mặt cỏ trước giáo đường phủ đầy hoa tươi, bồ câu bay rợp trời.
Một buổi hôn lễ đã được chuẩn bị đâu vào đấy sẵn sàng cử hành.
Duy nhất có vẻ bất an chính là người thanh niên đứng ở đằng trước kia. Rõ ràng là sở hữu một gương mặt ưu nhã, khí chất thanh tao xuất chúng, nhưng đôi mắt lại không ngừng đảo khắp nơi. Vẻ lo lắng không che giấu lộ rõ trên mặt, khiến cho ông chồng đứng ở bên cạnh ── Mục Sam rất là nghi hoặc.
“Hạnh Chi, em bị sao vậy?” Người ta kết hôn, sao em so với cô dâu chú rể có vẻ còn lo lắng hơn thế? Làm một người đàn ông đã có chồng, lại sắp lên chức cha người ta, biểu hiện như vậy thật sự là sẽ khiến cho anh ghen đó nga!
Kì An Chi không rảnh đáp lại ông chồng đầu gỗ, trong lòng của cậu đang đầy lo lắng.
Sao anh cả còn chưa đến? Nếu anh chưa đến thì anh Mộ Thần sẽ là của người khác mất! Rõ ràng ngày hôm qua cậu đã sớm nhắc nhở ông anh, hôn lễ của anh Mộ Thần sẽ được tổ chức vào ngày hôm nay, sao ông anh lại chẳng có chút phản ứng nào? Lẽ nào anh mình thực sự quyết định buông tha cho anh Mộ Thần sao? Không giống tác phong của ông anh a?
Mặc kệ đi! Kì An Chi bất chấp tất cả, tiến lên hỏi chú rể đang đứng lặng lẽ không có chút gì vui vẻ trong hôn lễ của mình, “Anh Mộ Thần, anh cả của em đâu? ”
Gương mặt của Đường Mộ Thần trở nên cứng đờ, “Anh ấy bảo có chút việc, không đến được.”
Tối hôm qua ở trong nửa cốc nước còn lại, y đã lén thả vào non nửa viên thuốc ngủ.
Rõ ràng là có tật giật mình! Đôi mắt bát quái của Kì Hạnh Chi thấy rõ, không sợ chết mà hỏi tiếp, “Anh Mộ Thần, anh thực sự muốn kết hôn sao? Nếu như anh của em biết, anh biết hậu quả ra sao không?”
Hắn khẳng định sẽ phát điên!
Vừa định khuyên Mộ Thần từ bỏ hôn lễ này, Đường Tùng Niên đã đi tới, thân thiết hỏi xem có chuyện gì.
Kì Hạnh Chi có cả gan làm loạn cũng không dám nói ra chân tướng với ông cụ đầu đầy tóc bạc trước mặt, thất bại lùi bước trở về. Trong lòng ai thán, anh à, đừng trách em không tận lực, quả thực em trai anh không có năng lực này a!
Dàn nhạc đã bắt đầu tấu lên khúc nhạc mừng hôn lễ. Cô dâu mặc chiếc váy cưới trắng muốt thấp thỏm hồi hộp đi về hướng chú rể của mình.
“Con đồng ý!” Nghe thấy tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng quyết tuyệt của Đường Mộ Thần vang lên, Kì Hạnh Chi ủ rũ cúi đầu, mặc niệm cho hạnh phúc của anh mình.
Biến cố luôn luôn xảy ra vào thời điểm mà không ai ngờ tới!
“Tôi phản đối!”
Cánh cửa giáo đường “rầm” một tiếng bị người hung hăng đá văng, Kì An Chi cuối cùng cũng xuất hiện!
Anh cả ngầu quá đi!
Trong đôi mắt nhỏ của Kì Hạnh Chi bắn ra vô số ngôi sao nhỏ sùng bái, dù cho ông anh mình vừa thò đầu vào đã bị anh Mộ Thần cho một đấm vẫn đẹp trai đến kinh người!
Kì An Chi không thèm bận tâm phun ra một búng máu, “Một đấm này coi như là anh nợ em! Em đi theo anh hay là nói chuyện ngay ở đây?”
Chỉ có hai chọn một, tuyệt đối không có khả năng thứ ba!
Tên này điên rồi! Đường Mộ Thần cũng sắp bị hắn bức điên theo! Chuyện của bọn họ, hắn cũng không phải không hiểu được, ở chỗ này nói chuyện, rốt cuộc hắn muốn nói như thế nào?
Hít một hơi thật sâu, Đường Mộ Thần nhìn thẳng vào mắt Kì An Chi, mỗi chữ mỗi câu đều gằn từng tiếng mà hỏi, “Anh rốt cuộc có hiểu không? Anh làm như thế này sẽ mang đến tổn thương như thế nào cho cả hai gia đình chúng ta? Sao anh lại ích kỷ như thế?”
Đôi mắt Kì An Chi thâm trầm như nước, “Anh đã nghĩ kỹ rồi, anh ích kỷ! Bởi vì anh không thể mở to mắt mà nhìn em nhảy vào hố lửa!”
“Còn nếu nói ra, đó là đem cả hai nhà đều đẩy vào hố lửa!”
“Sự tình không đến mức như em tưởng đâu!”
“Sao anh biết?”
“Bởi vì…”
Từ chỗ cửa giáo đường bỗng vang lên một người giọng nam trầm ổn, “Các vị thân hữu, thực sự là không có ý tứ! Nhà của chúng tôi xảy ra một chút chuyện, hôn lễ hủy bỏ! Đắc tội với mọi người, xin mọi người thông cảm cho, ngày khác vợ chồng chúng tôi sẽ bồi tội!”
Đường Mộ Thần nghe thấy giọng nói này, sắc mặt nhất thời thay đổi. Giương mắt nhìn lên, thấy cha y đẩy mẹ y ngồi trên xe lăn tiến vào giáo đường!
Kì An chi ngừng lại một chút, “Anh mời họ đến đấy, bọn họ biết hết rồi!”
“Anh…” Đường Mộ Thần tức giận đến phát điên, tên khốn này sao có thể làm như vậy?
Đường Lập Hiền nhìn thẳng vào con trai, đẩy vợ mình tiến lên. Trầm Bích Vân luôn yêu thương Đường Mộ Thần nhất trên đời cũng lạnh lùng không buồn nhìn đến đứa con trai độc nhất! Đường Mộ Thần biết, mẹ y đang rất tức giận!
Hai vợ chồng đầu tiên đến trước mặt ông bà Chu, cúi gập người chín mươi độ, “Thực xin lỗi! Đã tạo thành tổn thương lớn đến vậy cho gia đình các vị, toàn bộ đều là do vợ chồng chúng tôi không biết dạy con! Nhất là tổn thương tạo thành cho lệnh ái, chúng tôi biết không thể nào bù đắp lại được. Thế nhưng việc này, Đường gia chúng tôi sau khi giải quyết xong mọi việc sẽ tìm cách bù đắp cho các vị!”
Ông bà Chu khiếp sợ nửa ngày mới hồi phục tinh thần, nhờ giáo dưỡng tốt đẹp mà vẫn bảo trì phong độ, “Bà Đường thân thể không tốt, xin đừng khách khí! Vậy … Tiểu Ân, chúng ta đi trước thôi!”
Cô dâu bị bỏ quên nửa ngày ── Chu Ân cuối cùng cũng được nhắc đến! Mà vị hôn phu của cô, từ lúc Kì An Chi bước vào, toàn bộ tâm trí đều đặt trên người hắn. Quan hệ của hai người, không cần nói cũng biết!
Chu Ân đã được giáo dục tư tưởng hiện đại rất cẩn thận, không phải là loại người không biết buông ra! Người ta đã tỏ rõ muốn hối hôn như thế, cô vẫn còn dây dưa không đi thì còn ra cái thể thống gì nữa?
Muốn cô đi cũng được, thế nhưng trước khi đi cô phải làm cho rõ một chuyện!
“Đường Mộ Thần, vì sao anh muốn kết hôn với em? Có một chút nào là vì tình yêu không?”
Mặt Đường Mộ Thần trắng bệch im lặng một lúc, nửa ngày mới thoát ra được một câu, “Xin lỗi! Tiểu Ân, anh… anh thực sự nghĩ là sau khi kết hôn sẽ cố gắng yêu thương em…”
“Chát!” Chu Ân vung tay, sạch sẽ gọn gàngcho y một bạt tai!
“Anh không thương tôi! Vậy vì cái gì mà nói là có thể yêu thương được? Anh kết hôn với tôi mà trong lòng lại có người khác, anh như vậy thì bằng cách nào có thể mang lại hạnh phúc cho tôi?”
Cô nhìn thoáng qua Kì An Chi, tiếp tục buông lời trách mắng, “Anh vừa mắng anh ta ích kỷ, nhưng người ích kỷ nhất chính là anh! Anh làm như vậy, đối với tôi mà nói công bằng sao? Anh nghe cho rõ đây, tôi còn chưa nói qua ba chữ ‘ con đồng ý ’ trước Chúa, vì vậy bây giờ tôi hối hôn, tôi đá anh!”
Chu Ân lưu loát nói một hơi, không nhỏ một giọt nước mắt, kiêu ngạo đứng thẳng lưng, kéo cha mẹ rời khỏi.
Các tân khách cũng đều tán đi, trong giáo đường rộng lớn lúc này chỉ còn người của Kì Đường hai nhà, có vẻ đặc biệt trống trải.
Việc đã đến nước này, Đường Mộ Thần không biết nên nói gì nữa, quỳ xuống trước mặt người lớn, đều nói nam nhi hữu lệ bất khinh đàn( đàn ông có nước mắt nhưng không dễ gì rơi), thế nhưng lúc này, nước mắt của y lại tuôn như mưa, “Xin lỗi! Ông nội, con xin lỗi! Cha, mẹ, con sai rồi, con đã sai rồi!”
“Đúng là con đã sai!” Không do dự, Đường Lập Hiền vốn luôn luôn ôn hòa nho nhã bạo phát, hung hăng đạp con trai mình một cước!
Đây là chuyện mà bọn họ phải gánh chịu, Kì An Chi không dám can ngăn, chỉ là sau khi Đường Lập Hiền đá Đường Mộ Thần thì nhào tới ôm lấy y, cùng nhau quỳ xuống, “Chú Đường! Kẻ sai là con, chú đánh con đi!”
“Cậu cho rằng có mọi người ở đây, tôi sẽ không đánh cậu sao? ” Đường Lập Hiền đồng dạng đạp cho hắn một cước, quả thực tức sùi bọt mép!”Hai đứa chúng mày nhìn xem chúng mày đã làm việc gì? Chúng mày có lỗi với tao! Có lỗi với mẹ của Mộ Thần, có lỗi với ông nội của Mộ Thần! Có lỗi với hết thảy trên dưới Kì gia! Càng có lỗi với ông bà Chu và Tiểu Ân!”
“Lập Hiền!” Đường Tùng Niên ôm ngực chậm rãi ngồi xuống, bàn tay già nua, “Con trước đừng tức giận, rốt cuộc… rốt cuộc chuyện này là như thế nào!”
Kì Dân Hạo cũng lảo đảo đi đến, “Nói! Hai cái đứa nghiệp chướng này! Nói mau!”
“Ba!” Kì An Tu kinh hô một tiếng, vội vàng đi lên đỡ lão nhân gia ngồi xuống, “Thuốc! Có mang thuốc theo không?!”
“Có!” Đằng xa ngay ngoài cửa giáo đường, Ngưu Kiến Minh vẫn đứng túc trực.
Ngưu Kiến Minh là do Kì An Chi mời tới, đây là việc riêng của hai nhà nên Ngưu Kiến Minh không tiện đi vào từ đầu, vẫn một mực ôm hòm thuốc đứng đợi ở ngoài. Nghe thấy tiếng thét ở bên trong liền vội vàng chạy vào, nhanh chóng cho hai ông cụ uống thuốc trợ tim, “Trước tiên đừng quá kích động, chờ bọn nhỏ nói cho hết lời!”
“Đúng! Hai đứa nói mau!” Diêu Nhật Hiên cũng vì biến cố thình lình xảy ra này mà hồn phách đều bay đi phân nửa, “An An, con và Mộ Thần… Hai đứa đến tột cùng xảy ra chuyện gì?”
“Ba ba! Con xin lỗi!” Kì An Chi đem lệ trong khóe mắt bức ngược trở lại, nghẹn ngào nói, “Con yêu Mộ Thần, Mộ Thần cũng yêu con! Từ rất nhỏ đã bắt đầu rồi! Chỉ là chúng con không dám nói ra! Nhất là Mộ Thần, em ấy rất khổ sở! Ông Đường, cô chú, là con không tốt, mọi người đừng trách Mộ Thần, có trách thì trách con đi!”
“Tao đánh chết mày thằng súc sinh này!” Kì Dân Hạo run rẩy giơ tay lên muốn đánh đứa cháu, nhưng cái tát còn chưa hạ xuống thì ông đã bật khóc, “Thằng khốn nạn! Thằng tồi! Mày biết Thần Thần là huyết mạch duy nhất của Đường gia, mày còn đi trêu chọc nó! Mày là cố ý muốn hại chết cả nhà người ta sao? ”
“Phải! Là lỗi của con! Là con chủ động dụ dỗ Mộ Thần! Con là đứa khốn nạn! Thế nhưng ông nội, con yêu Thần Thần, con thương Thân Thần! Ông nội bảo con phải làm sao đây?” Cuối cùng Kì An Chi cũng không nhịn được mà ứa nước mắt.
Tình yêu như vậy, thực sự quá khó khăn! Đau đớn, thực sự rất đâu đớn! Vì sao bọn họ lại không được phép yêu nhau? Vì sao tình yêu của bọn họ lại gian nan như vậy?
“Mày còn dám tranh luận?” Kì Dân Hạo tức giận đến muốn xông lên đánh người, liền choáng váng hoa mắt suýt ngã.
Ngưu Kiến Minh hoảng hốt mà vừa đỡ vừa xoa bóp ***g ngực cho ông, “Hay là hôm khác nói chuyện đi? Mọi người về nhà nghỉ ngơi một chút?”
“Không!” Đường Tùng Niên thở dốc cả buổi, chỉ cháu mình mà nói, “Thần Thần, con nói cho ông nội! Nói rốt cuộc chuyện của hai đứa là như thế nào? Nói thật đi!”
Đường Mộ Thần đau lòng đến độ sắp chết rồi!
Mang đến tổn thương nghiêm trọng như thế này cho ông nội và cha mẹ là chuyện mà y luôn luôn không muốn thấy nhất, y vẫn cố gắng mà tránh cho ngày này đến. Thế nhưng giấy không thể gói được lửa, bởi vì vẫn muốn yêu, vì thế ngày này không thể nào ngăn được cuối cùng vẫn đến.
“Anh … anh ấy nói không sai! Bất quá, không phải là anh ấy dụ dỗ con. Là con! Con cũng không tốt! Con vẫn luôn yêu anh ấy! Từ nhỏ đã yêu! Con … con khống chế không được!”
Đường Mộ Thần nước mắt rơi như mưa, nói ra mọi chuyện, “Ông nội! Con thực sự muốn cùng Tiểu Ân kết hôn! Nhưng mà… nhưng mà cô ấy nói đúng! Con căn bản không có khả năng đem lại hạnh phúc cho cô ấy, con không có khả năng đem lại hạnh phúc cho bất kì ai!”
Chỉ một câu nói, đã biểu lộ trong lòng y chỉ có Kì An Chi, không thể dung nạp bất kì ai khác!
“Oan nghiệt! Oan nghiệt a!” Kì Dân Hạo ôm ngực khổ sở đến tê tâm liệt phế!
Ai có thể ngờ được, hai đứa bé trai lớn lên bên nhau từ nhỏ cư nhiên dưới mí mắt người lớn mà phát triển loại tình cảm như vậy? Mọi người luôn cho rằng tình cảm của hai đứa nhỏ rất tốt, nhưng lại không như một mà luôn có cảm giác như gần như xa, mơ mơ hồ hồ. Hóa ra lại là loại tình cảm như thế này.
Kì Dân Hạo không phải không thể tiếp thu chuyện như vậy, năm đó khi Kì An Tu muốn ở bên Diêu Nhật Hiên, ban đầu ông cũng không biết Diêu Nhật Hiên có thể chất đặc biệt nhưng vẫn là ngầm đồng ý.
Bởi vì ông còn có một người con gái, nói cho cũng vẫn không đến nỗi sợ tuyệt hậu. Nhưng Đường gia thì sao đây? Đường gia tam đại độc đinh, Đường Mộ Thần nếu như cùng với cháu ông, vậy không phải sẽ khiến cho Đường gia đoạn tử tuyệt tôn sao?
Đường Tùng Niên mặt xám như tro tàn, nhưng không có như bọn họ lo sợ, chỉ có vẻ tuyệt vọng vì chân tướng bị tàn nhẫn vạch trần!
Hẳn là ông đã sớm đoán được, không phải sao? Trong lòng ông đã sớm nghĩ đến chuyện này, cháu ông lớn như vậy, bên người đùng nói đến bạn gái, ngay cả con trai cũng không có mấy người. Người con trai có thể khiến cho cháu ông buông tha hết thảy mà đến Anh quốc lưu lạc ba năm, ngoại trừ đứa cháu trai lớn nhất của Kì gia thì còn ai vào đây?
Ngày đó, khi ông nghe được tiếng huýt sáo của người con trai trong điện thoại thì đã mơ hồ có cảm giá quen thuộc, chỉ là ông vẫn không dám nghĩ, không dám cho rằng suy đoán của mình là sự thật mà thôi!
Mà hiện tại, tất cả đều đã chứng thực. Cháu trai của ông, thực sự yêu một người con trai khác, đó lại chính là cháu trai của người bạn tốt!
Đứa trẻ đó… đứa trẻ thông minh năm đó vẫn còn tên là Diêu Bình An, là do ông phát hiện ra ở siêu thị, sau đó chính ông mời họ đến dự buổi từ thiện, cuối cùng cũng là người đã chủ động giúp đứa trẻ này vào học cùng nhà trẻ với cháu trai ông!
Chẳng lẽ cái này chính là quả đắng do ông khéo tay gieo trồng hay sao? Điều này làm cho Đường Tùng Niên làm sao có thể chịu đựng được?!
Nửa ngày không nói gì, chỉ yên lặng rơi lệ, Trầm Bích Vân khó khăn mở miệng, “Thần Thần, mẹ thật sự rất thất vọng vì con! Thực sự rất thất vọng! Không phải vì con yêu đàn ông, mà bởi vì con quá nhu nhược! Con luôn miệng nói yêu người ta, nhưng vì sao lại không có dũng khí thừa nhận? Nếu như không phải hôm nay nó chạy đến đây phá hỏng lời nói dối từ trước đến giờ của con, lẽ nào con thực sự sẽ kết hôn với Tiểu Ân sao? Con không chỉ ích kỷ mà còn quá đê tiện!”
Người mẹ đau lòng khóc không thành tiếng, “Mẹ mong con sớm kết hôn sinh con, nhưng đó là trên cơ sở tình yêu và hạnh phúc. Nếu như con không có, vì cái gì mà con có thể kết hôn sinh con? Hôn nhân không phải là trò đùa, không phải là trò trẻ con, đây là ràng buộc cả đời! Con không yêu người ta, sao có thể bảo đảm sẽ sống hạnh phúc với người ta vài chục năm nữa? Con cho rằng con làm như vậy là rất vĩ đại sao? Con cho rằng con hy sinh hạnh phúc của bản thân để thành toàn tâm nguyện của mẹ, mẹ sẽ cảm động sao? Con sai rồi! Con trai cả đời đều không được hạnh phúc, người làm mẹ há có thể hạnh phúc sao? ”
“Mẹ ── mẹ! Con sai rồi! Con đã sai rồi!” Đường Mộ Thần như đứt từng khúc ruột, hối hận không thôi! Bò lên ôm lấy chân mẹ mình, “Mẹ tha tội cho con, tha tội cho con đi mẹ?”
“Con đi đi!” Trầm Bích Vân thương tâm mắng, “Mẹ không có đứa con yếu hèn như con!”
Đứa con bị mẹ vứt bỏ tâm như vỡ nát, “Mẹ, đừng mà! Con van mẹ, đừng làm như vậy với con!”
“Cô!” Kì An Chi muốn tiến lên cầu tình, nhưng bị Đường Lập Hiền tức giận cực độ ngăn lại, “Đều là do mày! Cút ngay! Đừng xuất hiện trước mặt cả nhà tao nữa!”
Thấy anh trai mình bị người ta đối xử như vậy, Kì Hạnh Chi muốn lên tiếng nhưng cậu chỉ là vãn bối, không thể xen vào. Kì An Tu và Diêu Nhật Hiên làm cha mẹ lại càng không thể nói tiếng nào.
Kì An Na ngồi không yên, tuy rằng An An yêu thương Mộ Thần khiến cho bản thân rất là khiếp sợ, nhưng thấy hai người con trai đáng thương quỳ xin tha thứ như vậy, quả thực là không đành lòng, vì vậy Kì An Na bèn lên tiếng cầu tình, “Hai đứa nhỏ cũng không phải cố ý, chuyện tình cảm không phải nói muốn khống chế là khống chế được! Chuyện đã như vậy rồi, thành toàn cho bọn nhỏ có được không? ”
“Không được?” Đường Tùng Niên không thể chấp nhận được sự thật cháu trai duy nhất của ông yêu đàn ông, tức giận đến hất đổ ghế, “Hai đứa lập tức chia tay ngay!”
Trên mặt cỏ trước giáo đường phủ đầy hoa tươi, bồ câu bay rợp trời.
Một buổi hôn lễ đã được chuẩn bị đâu vào đấy sẵn sàng cử hành.
Duy nhất có vẻ bất an chính là người thanh niên đứng ở đằng trước kia. Rõ ràng là sở hữu một gương mặt ưu nhã, khí chất thanh tao xuất chúng, nhưng đôi mắt lại không ngừng đảo khắp nơi. Vẻ lo lắng không che giấu lộ rõ trên mặt, khiến cho ông chồng đứng ở bên cạnh ── Mục Sam rất là nghi hoặc.
“Hạnh Chi, em bị sao vậy?” Người ta kết hôn, sao em so với cô dâu chú rể có vẻ còn lo lắng hơn thế? Làm một người đàn ông đã có chồng, lại sắp lên chức cha người ta, biểu hiện như vậy thật sự là sẽ khiến cho anh ghen đó nga!
Kì An Chi không rảnh đáp lại ông chồng đầu gỗ, trong lòng của cậu đang đầy lo lắng.
Sao anh cả còn chưa đến? Nếu anh chưa đến thì anh Mộ Thần sẽ là của người khác mất! Rõ ràng ngày hôm qua cậu đã sớm nhắc nhở ông anh, hôn lễ của anh Mộ Thần sẽ được tổ chức vào ngày hôm nay, sao ông anh lại chẳng có chút phản ứng nào? Lẽ nào anh mình thực sự quyết định buông tha cho anh Mộ Thần sao? Không giống tác phong của ông anh a?
Mặc kệ đi! Kì An Chi bất chấp tất cả, tiến lên hỏi chú rể đang đứng lặng lẽ không có chút gì vui vẻ trong hôn lễ của mình, “Anh Mộ Thần, anh cả của em đâu? ”
Gương mặt của Đường Mộ Thần trở nên cứng đờ, “Anh ấy bảo có chút việc, không đến được.”
Tối hôm qua ở trong nửa cốc nước còn lại, y đã lén thả vào non nửa viên thuốc ngủ.
Rõ ràng là có tật giật mình! Đôi mắt bát quái của Kì Hạnh Chi thấy rõ, không sợ chết mà hỏi tiếp, “Anh Mộ Thần, anh thực sự muốn kết hôn sao? Nếu như anh của em biết, anh biết hậu quả ra sao không?”
Hắn khẳng định sẽ phát điên!
Vừa định khuyên Mộ Thần từ bỏ hôn lễ này, Đường Tùng Niên đã đi tới, thân thiết hỏi xem có chuyện gì.
Kì Hạnh Chi có cả gan làm loạn cũng không dám nói ra chân tướng với ông cụ đầu đầy tóc bạc trước mặt, thất bại lùi bước trở về. Trong lòng ai thán, anh à, đừng trách em không tận lực, quả thực em trai anh không có năng lực này a!
Dàn nhạc đã bắt đầu tấu lên khúc nhạc mừng hôn lễ. Cô dâu mặc chiếc váy cưới trắng muốt thấp thỏm hồi hộp đi về hướng chú rể của mình.
“Con đồng ý!” Nghe thấy tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng quyết tuyệt của Đường Mộ Thần vang lên, Kì Hạnh Chi ủ rũ cúi đầu, mặc niệm cho hạnh phúc của anh mình.
Biến cố luôn luôn xảy ra vào thời điểm mà không ai ngờ tới!
“Tôi phản đối!”
Cánh cửa giáo đường “rầm” một tiếng bị người hung hăng đá văng, Kì An Chi cuối cùng cũng xuất hiện!
Anh cả ngầu quá đi!
Trong đôi mắt nhỏ của Kì Hạnh Chi bắn ra vô số ngôi sao nhỏ sùng bái, dù cho ông anh mình vừa thò đầu vào đã bị anh Mộ Thần cho một đấm vẫn đẹp trai đến kinh người!
Kì An Chi không thèm bận tâm phun ra một búng máu, “Một đấm này coi như là anh nợ em! Em đi theo anh hay là nói chuyện ngay ở đây?”
Chỉ có hai chọn một, tuyệt đối không có khả năng thứ ba!
Tên này điên rồi! Đường Mộ Thần cũng sắp bị hắn bức điên theo! Chuyện của bọn họ, hắn cũng không phải không hiểu được, ở chỗ này nói chuyện, rốt cuộc hắn muốn nói như thế nào?
Hít một hơi thật sâu, Đường Mộ Thần nhìn thẳng vào mắt Kì An Chi, mỗi chữ mỗi câu đều gằn từng tiếng mà hỏi, “Anh rốt cuộc có hiểu không? Anh làm như thế này sẽ mang đến tổn thương như thế nào cho cả hai gia đình chúng ta? Sao anh lại ích kỷ như thế?”
Đôi mắt Kì An Chi thâm trầm như nước, “Anh đã nghĩ kỹ rồi, anh ích kỷ! Bởi vì anh không thể mở to mắt mà nhìn em nhảy vào hố lửa!”
“Còn nếu nói ra, đó là đem cả hai nhà đều đẩy vào hố lửa!”
“Sự tình không đến mức như em tưởng đâu!”
“Sao anh biết?”
“Bởi vì…”
Từ chỗ cửa giáo đường bỗng vang lên một người giọng nam trầm ổn, “Các vị thân hữu, thực sự là không có ý tứ! Nhà của chúng tôi xảy ra một chút chuyện, hôn lễ hủy bỏ! Đắc tội với mọi người, xin mọi người thông cảm cho, ngày khác vợ chồng chúng tôi sẽ bồi tội!”
Đường Mộ Thần nghe thấy giọng nói này, sắc mặt nhất thời thay đổi. Giương mắt nhìn lên, thấy cha y đẩy mẹ y ngồi trên xe lăn tiến vào giáo đường!
Kì An chi ngừng lại một chút, “Anh mời họ đến đấy, bọn họ biết hết rồi!”
“Anh…” Đường Mộ Thần tức giận đến phát điên, tên khốn này sao có thể làm như vậy?
Đường Lập Hiền nhìn thẳng vào con trai, đẩy vợ mình tiến lên. Trầm Bích Vân luôn yêu thương Đường Mộ Thần nhất trên đời cũng lạnh lùng không buồn nhìn đến đứa con trai độc nhất! Đường Mộ Thần biết, mẹ y đang rất tức giận!
Hai vợ chồng đầu tiên đến trước mặt ông bà Chu, cúi gập người chín mươi độ, “Thực xin lỗi! Đã tạo thành tổn thương lớn đến vậy cho gia đình các vị, toàn bộ đều là do vợ chồng chúng tôi không biết dạy con! Nhất là tổn thương tạo thành cho lệnh ái, chúng tôi biết không thể nào bù đắp lại được. Thế nhưng việc này, Đường gia chúng tôi sau khi giải quyết xong mọi việc sẽ tìm cách bù đắp cho các vị!”
Ông bà Chu khiếp sợ nửa ngày mới hồi phục tinh thần, nhờ giáo dưỡng tốt đẹp mà vẫn bảo trì phong độ, “Bà Đường thân thể không tốt, xin đừng khách khí! Vậy … Tiểu Ân, chúng ta đi trước thôi!”
Cô dâu bị bỏ quên nửa ngày ── Chu Ân cuối cùng cũng được nhắc đến! Mà vị hôn phu của cô, từ lúc Kì An Chi bước vào, toàn bộ tâm trí đều đặt trên người hắn. Quan hệ của hai người, không cần nói cũng biết!
Chu Ân đã được giáo dục tư tưởng hiện đại rất cẩn thận, không phải là loại người không biết buông ra! Người ta đã tỏ rõ muốn hối hôn như thế, cô vẫn còn dây dưa không đi thì còn ra cái thể thống gì nữa?
Muốn cô đi cũng được, thế nhưng trước khi đi cô phải làm cho rõ một chuyện!
“Đường Mộ Thần, vì sao anh muốn kết hôn với em? Có một chút nào là vì tình yêu không?”
Mặt Đường Mộ Thần trắng bệch im lặng một lúc, nửa ngày mới thoát ra được một câu, “Xin lỗi! Tiểu Ân, anh… anh thực sự nghĩ là sau khi kết hôn sẽ cố gắng yêu thương em…”
“Chát!” Chu Ân vung tay, sạch sẽ gọn gàngcho y một bạt tai!
“Anh không thương tôi! Vậy vì cái gì mà nói là có thể yêu thương được? Anh kết hôn với tôi mà trong lòng lại có người khác, anh như vậy thì bằng cách nào có thể mang lại hạnh phúc cho tôi?”
Cô nhìn thoáng qua Kì An Chi, tiếp tục buông lời trách mắng, “Anh vừa mắng anh ta ích kỷ, nhưng người ích kỷ nhất chính là anh! Anh làm như vậy, đối với tôi mà nói công bằng sao? Anh nghe cho rõ đây, tôi còn chưa nói qua ba chữ ‘ con đồng ý ’ trước Chúa, vì vậy bây giờ tôi hối hôn, tôi đá anh!”
Chu Ân lưu loát nói một hơi, không nhỏ một giọt nước mắt, kiêu ngạo đứng thẳng lưng, kéo cha mẹ rời khỏi.
Các tân khách cũng đều tán đi, trong giáo đường rộng lớn lúc này chỉ còn người của Kì Đường hai nhà, có vẻ đặc biệt trống trải.
Việc đã đến nước này, Đường Mộ Thần không biết nên nói gì nữa, quỳ xuống trước mặt người lớn, đều nói nam nhi hữu lệ bất khinh đàn( đàn ông có nước mắt nhưng không dễ gì rơi), thế nhưng lúc này, nước mắt của y lại tuôn như mưa, “Xin lỗi! Ông nội, con xin lỗi! Cha, mẹ, con sai rồi, con đã sai rồi!”
“Đúng là con đã sai!” Không do dự, Đường Lập Hiền vốn luôn luôn ôn hòa nho nhã bạo phát, hung hăng đạp con trai mình một cước!
Đây là chuyện mà bọn họ phải gánh chịu, Kì An Chi không dám can ngăn, chỉ là sau khi Đường Lập Hiền đá Đường Mộ Thần thì nhào tới ôm lấy y, cùng nhau quỳ xuống, “Chú Đường! Kẻ sai là con, chú đánh con đi!”
“Cậu cho rằng có mọi người ở đây, tôi sẽ không đánh cậu sao? ” Đường Lập Hiền đồng dạng đạp cho hắn một cước, quả thực tức sùi bọt mép!”Hai đứa chúng mày nhìn xem chúng mày đã làm việc gì? Chúng mày có lỗi với tao! Có lỗi với mẹ của Mộ Thần, có lỗi với ông nội của Mộ Thần! Có lỗi với hết thảy trên dưới Kì gia! Càng có lỗi với ông bà Chu và Tiểu Ân!”
“Lập Hiền!” Đường Tùng Niên ôm ngực chậm rãi ngồi xuống, bàn tay già nua, “Con trước đừng tức giận, rốt cuộc… rốt cuộc chuyện này là như thế nào!”
Kì Dân Hạo cũng lảo đảo đi đến, “Nói! Hai cái đứa nghiệp chướng này! Nói mau!”
“Ba!” Kì An Tu kinh hô một tiếng, vội vàng đi lên đỡ lão nhân gia ngồi xuống, “Thuốc! Có mang thuốc theo không?!”
“Có!” Đằng xa ngay ngoài cửa giáo đường, Ngưu Kiến Minh vẫn đứng túc trực.
Ngưu Kiến Minh là do Kì An Chi mời tới, đây là việc riêng của hai nhà nên Ngưu Kiến Minh không tiện đi vào từ đầu, vẫn một mực ôm hòm thuốc đứng đợi ở ngoài. Nghe thấy tiếng thét ở bên trong liền vội vàng chạy vào, nhanh chóng cho hai ông cụ uống thuốc trợ tim, “Trước tiên đừng quá kích động, chờ bọn nhỏ nói cho hết lời!”
“Đúng! Hai đứa nói mau!” Diêu Nhật Hiên cũng vì biến cố thình lình xảy ra này mà hồn phách đều bay đi phân nửa, “An An, con và Mộ Thần… Hai đứa đến tột cùng xảy ra chuyện gì?”
“Ba ba! Con xin lỗi!” Kì An Chi đem lệ trong khóe mắt bức ngược trở lại, nghẹn ngào nói, “Con yêu Mộ Thần, Mộ Thần cũng yêu con! Từ rất nhỏ đã bắt đầu rồi! Chỉ là chúng con không dám nói ra! Nhất là Mộ Thần, em ấy rất khổ sở! Ông Đường, cô chú, là con không tốt, mọi người đừng trách Mộ Thần, có trách thì trách con đi!”
“Tao đánh chết mày thằng súc sinh này!” Kì Dân Hạo run rẩy giơ tay lên muốn đánh đứa cháu, nhưng cái tát còn chưa hạ xuống thì ông đã bật khóc, “Thằng khốn nạn! Thằng tồi! Mày biết Thần Thần là huyết mạch duy nhất của Đường gia, mày còn đi trêu chọc nó! Mày là cố ý muốn hại chết cả nhà người ta sao? ”
“Phải! Là lỗi của con! Là con chủ động dụ dỗ Mộ Thần! Con là đứa khốn nạn! Thế nhưng ông nội, con yêu Thần Thần, con thương Thân Thần! Ông nội bảo con phải làm sao đây?” Cuối cùng Kì An Chi cũng không nhịn được mà ứa nước mắt.
Tình yêu như vậy, thực sự quá khó khăn! Đau đớn, thực sự rất đâu đớn! Vì sao bọn họ lại không được phép yêu nhau? Vì sao tình yêu của bọn họ lại gian nan như vậy?
“Mày còn dám tranh luận?” Kì Dân Hạo tức giận đến muốn xông lên đánh người, liền choáng váng hoa mắt suýt ngã.
Ngưu Kiến Minh hoảng hốt mà vừa đỡ vừa xoa bóp ***g ngực cho ông, “Hay là hôm khác nói chuyện đi? Mọi người về nhà nghỉ ngơi một chút?”
“Không!” Đường Tùng Niên thở dốc cả buổi, chỉ cháu mình mà nói, “Thần Thần, con nói cho ông nội! Nói rốt cuộc chuyện của hai đứa là như thế nào? Nói thật đi!”
Đường Mộ Thần đau lòng đến độ sắp chết rồi!
Mang đến tổn thương nghiêm trọng như thế này cho ông nội và cha mẹ là chuyện mà y luôn luôn không muốn thấy nhất, y vẫn cố gắng mà tránh cho ngày này đến. Thế nhưng giấy không thể gói được lửa, bởi vì vẫn muốn yêu, vì thế ngày này không thể nào ngăn được cuối cùng vẫn đến.
“Anh … anh ấy nói không sai! Bất quá, không phải là anh ấy dụ dỗ con. Là con! Con cũng không tốt! Con vẫn luôn yêu anh ấy! Từ nhỏ đã yêu! Con … con khống chế không được!”
Đường Mộ Thần nước mắt rơi như mưa, nói ra mọi chuyện, “Ông nội! Con thực sự muốn cùng Tiểu Ân kết hôn! Nhưng mà… nhưng mà cô ấy nói đúng! Con căn bản không có khả năng đem lại hạnh phúc cho cô ấy, con không có khả năng đem lại hạnh phúc cho bất kì ai!”
Chỉ một câu nói, đã biểu lộ trong lòng y chỉ có Kì An Chi, không thể dung nạp bất kì ai khác!
“Oan nghiệt! Oan nghiệt a!” Kì Dân Hạo ôm ngực khổ sở đến tê tâm liệt phế!
Ai có thể ngờ được, hai đứa bé trai lớn lên bên nhau từ nhỏ cư nhiên dưới mí mắt người lớn mà phát triển loại tình cảm như vậy? Mọi người luôn cho rằng tình cảm của hai đứa nhỏ rất tốt, nhưng lại không như một mà luôn có cảm giác như gần như xa, mơ mơ hồ hồ. Hóa ra lại là loại tình cảm như thế này.
Kì Dân Hạo không phải không thể tiếp thu chuyện như vậy, năm đó khi Kì An Tu muốn ở bên Diêu Nhật Hiên, ban đầu ông cũng không biết Diêu Nhật Hiên có thể chất đặc biệt nhưng vẫn là ngầm đồng ý.
Bởi vì ông còn có một người con gái, nói cho cũng vẫn không đến nỗi sợ tuyệt hậu. Nhưng Đường gia thì sao đây? Đường gia tam đại độc đinh, Đường Mộ Thần nếu như cùng với cháu ông, vậy không phải sẽ khiến cho Đường gia đoạn tử tuyệt tôn sao?
Đường Tùng Niên mặt xám như tro tàn, nhưng không có như bọn họ lo sợ, chỉ có vẻ tuyệt vọng vì chân tướng bị tàn nhẫn vạch trần!
Hẳn là ông đã sớm đoán được, không phải sao? Trong lòng ông đã sớm nghĩ đến chuyện này, cháu ông lớn như vậy, bên người đùng nói đến bạn gái, ngay cả con trai cũng không có mấy người. Người con trai có thể khiến cho cháu ông buông tha hết thảy mà đến Anh quốc lưu lạc ba năm, ngoại trừ đứa cháu trai lớn nhất của Kì gia thì còn ai vào đây?
Ngày đó, khi ông nghe được tiếng huýt sáo của người con trai trong điện thoại thì đã mơ hồ có cảm giá quen thuộc, chỉ là ông vẫn không dám nghĩ, không dám cho rằng suy đoán của mình là sự thật mà thôi!
Mà hiện tại, tất cả đều đã chứng thực. Cháu trai của ông, thực sự yêu một người con trai khác, đó lại chính là cháu trai của người bạn tốt!
Đứa trẻ đó… đứa trẻ thông minh năm đó vẫn còn tên là Diêu Bình An, là do ông phát hiện ra ở siêu thị, sau đó chính ông mời họ đến dự buổi từ thiện, cuối cùng cũng là người đã chủ động giúp đứa trẻ này vào học cùng nhà trẻ với cháu trai ông!
Chẳng lẽ cái này chính là quả đắng do ông khéo tay gieo trồng hay sao? Điều này làm cho Đường Tùng Niên làm sao có thể chịu đựng được?!
Nửa ngày không nói gì, chỉ yên lặng rơi lệ, Trầm Bích Vân khó khăn mở miệng, “Thần Thần, mẹ thật sự rất thất vọng vì con! Thực sự rất thất vọng! Không phải vì con yêu đàn ông, mà bởi vì con quá nhu nhược! Con luôn miệng nói yêu người ta, nhưng vì sao lại không có dũng khí thừa nhận? Nếu như không phải hôm nay nó chạy đến đây phá hỏng lời nói dối từ trước đến giờ của con, lẽ nào con thực sự sẽ kết hôn với Tiểu Ân sao? Con không chỉ ích kỷ mà còn quá đê tiện!”
Người mẹ đau lòng khóc không thành tiếng, “Mẹ mong con sớm kết hôn sinh con, nhưng đó là trên cơ sở tình yêu và hạnh phúc. Nếu như con không có, vì cái gì mà con có thể kết hôn sinh con? Hôn nhân không phải là trò đùa, không phải là trò trẻ con, đây là ràng buộc cả đời! Con không yêu người ta, sao có thể bảo đảm sẽ sống hạnh phúc với người ta vài chục năm nữa? Con cho rằng con làm như vậy là rất vĩ đại sao? Con cho rằng con hy sinh hạnh phúc của bản thân để thành toàn tâm nguyện của mẹ, mẹ sẽ cảm động sao? Con sai rồi! Con trai cả đời đều không được hạnh phúc, người làm mẹ há có thể hạnh phúc sao? ”
“Mẹ ── mẹ! Con sai rồi! Con đã sai rồi!” Đường Mộ Thần như đứt từng khúc ruột, hối hận không thôi! Bò lên ôm lấy chân mẹ mình, “Mẹ tha tội cho con, tha tội cho con đi mẹ?”
“Con đi đi!” Trầm Bích Vân thương tâm mắng, “Mẹ không có đứa con yếu hèn như con!”
Đứa con bị mẹ vứt bỏ tâm như vỡ nát, “Mẹ, đừng mà! Con van mẹ, đừng làm như vậy với con!”
“Cô!” Kì An Chi muốn tiến lên cầu tình, nhưng bị Đường Lập Hiền tức giận cực độ ngăn lại, “Đều là do mày! Cút ngay! Đừng xuất hiện trước mặt cả nhà tao nữa!”
Thấy anh trai mình bị người ta đối xử như vậy, Kì Hạnh Chi muốn lên tiếng nhưng cậu chỉ là vãn bối, không thể xen vào. Kì An Tu và Diêu Nhật Hiên làm cha mẹ lại càng không thể nói tiếng nào.
Kì An Na ngồi không yên, tuy rằng An An yêu thương Mộ Thần khiến cho bản thân rất là khiếp sợ, nhưng thấy hai người con trai đáng thương quỳ xin tha thứ như vậy, quả thực là không đành lòng, vì vậy Kì An Na bèn lên tiếng cầu tình, “Hai đứa nhỏ cũng không phải cố ý, chuyện tình cảm không phải nói muốn khống chế là khống chế được! Chuyện đã như vậy rồi, thành toàn cho bọn nhỏ có được không? ”
“Không được?” Đường Tùng Niên không thể chấp nhận được sự thật cháu trai duy nhất của ông yêu đàn ông, tức giận đến hất đổ ghế, “Hai đứa lập tức chia tay ngay!”
Tác giả :
Đường Quế Hoa