Đường Về Nhà (The Way Home)
Chương 4
Anna trải qua một đêm tồi tệ. Cô không thể ngủ được mặc dù cô không mong chờ nó sẽ tốt hơn, cũng không mong đợi nằm thao thức trong nhiều giờ, nhìn đăm đăm vào trần nhà tối tăm và nỗi đau ở khoảng trống bên cạnh cô. Trước đây cô đã trải qua nhiều đêm không có anh vì những chuyến đi công tác, và cô luôn xoay xở để ngủ. Tuy nhiên điều này lại khác, một trạng thái trống rỗng của tâm hồn cũng như của không gian. Cô biết nó sẽ rất khó khăn, nhưng cô không biết nó để lại một nỗi đau quặn thắt, gặm nhắm ở bên trong. Bất chấp những nỗ lực tốt nhất, cô đã khóc cho đến khi đầu cô bắt đầu đập mạnh, thậm chí cô cũng không có khả năng để dừng lại. Nó hoàn toàn kiệt sức và cuối cùng đã kết thúc bằng những giọt nước mắt, nhưng không phải sự đau đớn. Nó với cô, không dịu đi, xuyên qua những giờ dài tăm tối.
Nếu điều này tương tự với tương lai, cô không biết cô có thể chịu đựng được nó, thậm chí với đứa trẻ. Cô nghĩ nó là con của anh, sự quý giá vô hạn, sẽ là niềm an ủi cho sự thiếu vắng anh, và mặc dù điều đó có thể là trong tưong lai, nhưng bây giờ nó là một sự thoải mái trống rỗng. Cô không thể ôm đứa bé trong vòng tay ngay bây giờ, và nó sẽ là 5 tháng dài trước khi cô có thể.
Cô thức dậy vào lúc bình minh mà không có một giấc ngủ nào, và pha một bình cà phê đã loại trừ cafein. Hôm nay là một trong những ngày cô cần sự đóng góp của cafein, nhưng cái thai đã ngăn cấm nó. Dù sao đi nữa cô cũng đã pha cà phê, hy vọng theo tục lệ sẽ đánh lừa trí óc cô và trong sự tỉnh táo, sau đó cô ngồi vào chiếc bàn ở nhà bếp với chiếc áo choàng dày phủ kín sự thoải mái trong khi cô nhấm nháp chất lỏng nóng
Mưa chảy nhỏ giọt không gây tiếng động xuống tấm kính của những cánh cửa ngoài hiên và một lát đã giật lên tung tóe trên những tảng đá bị ướt sũng. Vẫn đẹp như ngày hôm qua, thời tiết tháng tư hay thay đổi đã chuyển sang lạnh lẽo ẩm ướt. Nếu Saxon ở đây, họ sẽ trải qua buổi sáng trên giường ngủ, rúc vào nhau trong hơi ấm của những tấm mền, thám hiểm một cách biếng nhác những giới hạn của khoái lạc.
Cô nuốt một cách đau đớn, sau đó cúi đầu xuống bàn khi nỗi đau lần nữa tuôn ra tràn ngập. Mặc dù đôi mắt đã cảm thấy khô đi vì khóc, nhưng nó dường như vẫn còn những giọt nước mắt, vẫn không có khả năng làm dịu nỗi đau.
Cô không nghe tiếng mở cửa, nhưng âm thanh của những bước chân trên sàn nhà làm cô giật mình thẳng dậy, lau vội vàng khuôn mặt với hai bàn tay. Saxon đã đứng trước mặt cô. Gương mặt buồn bã của anh trống rỗng và kiệt sức với sự mệt mỏi. Cô thấy anh vẫn mặc bộ đồ của ngày hôm qua, mặc dù anh đã mang vào một chiếc áo khoác bằng da để chống lại cơn mưa. Rõ ràng anh đã đi bộ, vì mái tóc đen thấm đầy nước và tạo thành một dòng nhỏ chảy xuống khuôn mặt anh.
“Đừng khóc nữa”, anh nói với giọng thô ráp, không tự nhiên.
Cô cảm thấy bối rối vì anh đã bắt gặp cô đang than khóc. Cô luôn luôn kìm nén những nỗi đau để che giấu bất kì những lượt cảm xúc với anh, biết chúng sẽ làm cho anh không thoải mái. Nhưng cô cũng không làm tốt, vì với đôi mắt sưng mọng và ẩm ướt, mái tóc cô vẫn còn rối bù từ một đêm không nghỉ, và được quấn từ cổ đến chân trong một chiếc áo choàng dày. Một người tình cần phải được chải chuốt kỹ, cô nghĩ một cách gượng gạo và gần như khóc òa lên lần nữa.
Nếu không có việc di chuyển cái nhìn đăm đăm của anh sang cô, anh cởi áo choàng và treo nó lên phía sau chiếc ghế “Anh không biết em đã ở lại”, anh nói, sự căng thẳng vẫn còn rõ ràng trong giọng nói “Anh hi vọng em ở lại, nhưng...”, Sau đó, bất chợt, anh di chuyển với tốc độ kinh ngạc, xốc cô lên trên hai cánh tay và mang cô vào phòng ngủ một cách nhanh chóng.
Sau một tiếng thét giật mình nho nhỏ, Anna níu chặt vai anh, lần đầu tiên anh cũng di chuyển như vậy, như thể tất cả cảm xúc mãnh liệt của anh đang căng ra phía sau sự kiềm chế và cuối cùng sự kiềm chế đã nhượng bộ. Anh đã cướp cô đi trên đôi chân cô và đặt cô xuống trên sàn nhà trong văn phòng gần như cùng với một sự chuyển động, sau đó đi xuống trên cô trước khi sự ngạc nhiên của cô có thể nhường cho sự sung sướng. Cô với lấy anh trong nỗi khát khao đã dâng lên một cách nhanh chóng đúng với nỗi khao khát của anh, và nó đã là nhiều giờ trước khi anh thoát khỏi cô.
Bây giờ cô cảm thấy cũng với kiểu tương tự trong cái ôm chặt một cách dữ dội của anh khi anh đặt cô trên giường và cúi xuống trên người cô, nới lỏng chiếc áo choàng và căng nó rộng ra. Bên dưới cô mặc một chiếc áo ngủ bằng tơ mỏng, nhưng rõ ràng thậm chí đó cũng là quá nhiều. Cô nhìn đăm đăm một cách yên lặng vào khuôn mặt chăm chú của anh khi anh nâng cô khỏi chiếc áo choàng, sau đó kéo mạnh chiếc áo ngủ qua đầu. Hơi thở cô dồn dập khi cô nằm trần truồng trước anh, và cô cảm thấy bộ ngực mình như bị siết chặt dưới cái nhìn đăm đăm của anh, nóng bỏng như bất kỳ một sự đụng chạm nào. Một sự hợp nhất của cảm giác ấm áp, dữ dội bắt đầu bốc cháy trong cơ thể cô.
Anh mở hai đùi cô ra và quỳ xuống giữa chúng, nhìn một cách say mê trên cơ thể cô khi anh rờ rẫm thắt lưng và mở khóa, hạ thấp chiếc quần dài. Sau đó cái nhìn đăm đăm xanh lục của anh hướng lên để bắt gặp cái nhìn màu nâu mượt như nhung của cô. “Nếu em không muốn điều này, hãy nói ngây bây giờ”
Cô không thể từ chối anh, và bản thân mình nhiều hơn cô có thể sẵn sàng ngừng thở. Cô nâng hai cánh tay thon thả trong sự mời gọi, và anh chồm về trước trong sự chấp nhận, đâm vào cô cả cơ thể lẫn sự ghì chặt với một chuyển động. Anh rên rỉ, không chỉ vì sự thích thú không thể tin được, mà còn ở nỗi đau đớn đã chấm dứt. Bây giờ, thân thể mảnh mai của cô được giữ một cách chắc chắn ở bên dưới anh, và bản thân anh cũng được giữ một cách an toàn ở bên trong cô, không có bất kỳ khoảng cách nào giữa họ.
Anna quằn quại dưới sự rung lắc của một sự thích thú nhục dục mãnh liệt. Cú sốc vì bộ quần áo lạnh, ẩm ướt của anh trên cơ thể trần ấm áp của cô làm cô cảm thấy mình như trần truồng hơn cô đã từng trước đây. Điểm tiếp xúc đơn độc của phần da thịt trần giữa hai chân cô, làm cho cô có cảm giác tình dục hơn, làm cho cô nhận thức một cách đau đớn vì tính chất đàn ông của anh, khi anh di chuyển khắp bên trong cô. Nó quá tràn ngập để duy trì, và cô đã uốn cong đạt đến đỉnh điểm của tình dục quá sớm, cô chỉ muốn nó kéo dài mãi mãi.
Anh vẫn còn giữ chặt bản thân mình sâu bên trong cô, cho cô sự thích thú, giữ khuôn mặt cô và đặt những nụ hôn kéo dài trên nó. “Đừng khóc nữa”, anh thầm thì, và cô không biết những giọt nước mắt đã thấm qua đôi mắt cô. “Đừng khóc nữa. Bây giờ điều đó sẽ không phải kết thúc”
Cô khóc to hơn, cô nhận ra, nó đã nói lên sự tuyệt vọng.
Anh mang tất cả những kỹ năng và hiểu biết của hai năm thân mật vào trong cuộc làm tình của họ, tìm kiếm sự nhịp nhàng, nhanh đủ để lần nữa mang lại cho cô sự khao khát, nhưng lại chậm đủ để giữ họ vươn tới sự thỏa mãn. Có một sự thỏa mãn khác nhau trong những cú đâm kéo dài, tiếp tục kết nối cơ thể họ lại với nhau. Không một ai trong họ muốn nó kết thúc vì họ không muốn phải đối mặt với nỗi ám ảnh của sự phân ly. Ngay bây giờ rút ra, sẽ có ý nghĩa hơn cả sự kết thúc cuộc làm tình, nó là một phần mà không ai có thể chịu đựng được.
Quần áo của anh không tạo nên sự thõa mãn nhục dục, như vật cản quá quắt. Cô giật mạnh những nút áo trên chiếc sơ mi của anh, muốn làn vải ẩm ướt rời khỏi người anh, cần sức ép của làn da anh trên làn da cô. Anh nâng người lên đủ để nhún đôi vai rộng thoát khỏi bộ y phục và hất nó qua một bên; sau đó anh hạ thấp ngực xuống và cô rên rỉ trong sự thích thú vì sự đụng chạm của tóc anh trên hai núm vú nhạy cảm của cô.
Anh khum khum hai bầu vú cô trong hai bàn tay, đẩy chúng lại với nhau, đầu anh cúi xuống để lướt những nụ hôn nhẹ qua khắp hai núm vú đã nhăn lại một cách sít sao. Anh chú ý chúng đã sẫm hơn một chút, và những điểm nhỏ nhợt nhạt đã căng ra, những dấu hiệu về đứa bé đang trưởng thành bên trong cái bụng hãy còn phẳng lì của cô. Anh bất ngợt rùng mình kích động ở sự suy nghĩ, sự nhận biết rằng những hành động tương tự mà anh đang thực hiện bây giờ sẽ dẫn đến nguy hiểm cho mầm sống nhỏ nhoi đó.
Ngay sau đó, anh phải nghiến răng trong một sự nỗ lực để kiềm chế sự khoái cảm đạt đến đỉnh điểm. Đứa con của anh. Kiến thức về nó dường như không khá hơn sự nhận thức, và anh vừa mới bị đấm trúng vì sự nhận thức đầy đủ, đứa trẻ là của anh, là một phần của anh, là chia sẻ những gen của anh. Máu của anh, xương của anh, hòa lẫn không thể tách rời được với Anna, là một phần cuộc sống của họ. Anh cảm thấy như có một làn sóng của sự sở hữu thể chất có vẻ như anh chưa bao giờ biết trước đây, thậm chí chưa bao giờ tồn tại trong giấc mơ. Đứa con của anh!
Và người đàn bà của anh. Anna ngọt ngào, làn da ấm áp và đôi mắt thẫm dịu dàng.
Đỉnh điểm đã bị hoãn lại quá lâu để phủ nhận lâu hơn nữa. Nó đã quét qua khắp họ, đầu tiên là nhận chìm cô, sau đó với anh, bên trong cô run lên, quá nhiều để anh có thể chịu đựng. Họ cùng nhau căng ra trong cực điểm của khoái lạc.
Họ nằm quấn vào nhau, không ai trong hai người họ là người đầu tiên sẵn sàng để chuyển động và thay đổi sự ràng buộc của da thịt. Anna lướt những ngón tay vào mái tóc ẩm ướt của anh, yêu cái cảm giác trí óc anh ở bên dưới những ngón tay cô “Tại sao anh trở lại vậy?”, cô thầm thì “Lần đầu tiên, thật khó khăn để nhìn thấy anh bỏ đi. Anh đã đặt em xuyên qua nó lần nữa phải không?”
Cô cảm thấy anh căng ra áp sát vào cô. Trước đây, cô chưa bao giờ để cho anh biết những cảm xúc của cô, cô sẽ mỉm cười và rút lui trong vai trò của một người tình hoàn hảo, chưa bao giờ tạo nên những đòi hỏi. Nhưng cô đã bỏ rơi tấm chắn đó ở phía sau, phơi bày bản thân với lời tuyên bố tình yêu và không trở lại. Cô sẽ không phủ nhận tình yêu đó lần nữa.
Anh xoay người qua, kéo cô vào với anh, choàng cánh tay vòng quanh hông cô giữ cô nằm yên. Cô chuyển động một cách vô ý thức, nâng chân cao hơn vòng xung quanh thắt lưng anh cho sự thoải mái hơn. Anh nhích lại gần hơn để làm sâu hơn sự xâm nhập của anh. Họ hít vào những tiếng thở dài nho nhỏ của sự khây khỏa.
“Em phải đi sao?”, cuối cùng anh hỏi “Tại sao em không thể ở lại?”
Cô áp gương mặt vào vai anh, đôi mắt cô thẫm lại “Sẽ không nếu không có anh. Em không thể chịu đựng điều đó.”
Cô cảm thấy anh nói với một sự nỗ lực “Vậy nếu... Nếu anh cũng ở lại thì sao? Nếu chúng ta vẫn tiếp tục như trước đây thì sao?”
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, chăm chú những đường nét yêu dấu của anh trong ánh sáng lờ mờ của cơn mưa. Cô không biết điều gì khiến anh có một lời đề nghị như vậy. Anh luôn luôn xa lánh, thậm chí với bề ngoài của sự quan tâm, vậy mà bây giờ anh lại thật sự chìa tay ra với cô, yêu cầu thắt chặt cảm xúc. Anh cần để được yêu nhiều hơn bất cứ người đàn ông nào khác mà cô đã từng gặp, nhưng cô không biết rằng liệu anh có thể chịu đựng nó. Tình yêu phải mang những trách nhiệm, những bổn phận. Nó không bao giờ tự do, nhưng lại đòi hỏi một sự trả công cao dưới hình thức của sự thỏa hiệp.
“Anh có thể không?”, cô hỏi, sự buồn bã rõ ràng trong giọng nói và đôi mắt cô “Em không nghi ngờ rằng anh sẽ cố gắng, nhưng anh có thể ở lại sao? Không có sự trở lại. Mọi thứ đã thay đổi, và chúng sẽ không bao giờ giống như thế lần nữa.”
“Anh biết chứ”, anh nói, và cái nhìn cứng đờ trong đôi mắt anh làm tổn thương cô, vì cô nhận ra anh không thật sự tin tưởng mình có thể thành công.
Trước đây chưa bao giờ cô săm soi vào quá khứ của anh, cũng chưa bao giờ cô nói rằng cô yêu anh, nhưng thế giới nhỏ bé của họ đã bị bung ra trong tốc độ khiếp sợ và lật tung mọi thứ ở trên xuống. Thỉnh thoảng, để có được một lợi ích, bạn phải nắm lấy một sự mạo hiểm.
“Tại sao anh hỏi em rằng em sẽ ném đứa trẻ của chúng ta?”
Câu hỏi lơ lửng trong không khí giữa họ giống như một thanh kiếm. Cô cảm thấy anh lưỡng lự, nhìn tờ hợp đồng với cú sốc. Sau đó anh đẩy cô ra, nhưng cô đã siết chặt chân vòng quanh người anh và bàn tay nắm chặt vai anh; anh dừng lại mặc dù anh có thể di chuyển một cách dễ dàng, anh muốn đặt sức mạnh của anh áp sát cô. Anh ở lại chỉ vì anh không thể mang bản thân mình xa sự đụng chạm của cô. Cô trói buộc anh với sự âu yếm khi sức mạnh đã không thể giữ anh lại.
Anh nhắm mắt lại với một sự nỗ lực bản năng để loại bỏ kí ức, nhưng nó không đi khỏi, không thể đi khỏi với câu hỏi của Anna không được trả lời. Trước đây anh chưa bao giờ nói về nó, chưa bao giờ muốn nói về nó. Nó là một vết thương quá sâu và đau buốt để có thể dễ dàng “Tranh luận nó đến cùng”. Anh đã sống với sự hiểu biết trong toàn bộ cuộc sống, và đã làm những gì anh phải làm để tồn tại. Anh đã khép kín phần đó trong cách sống của mình. Bây giờ nó như xé nát ruột gan anh ra để trả lời, nhưng Anna xứng đáng ít nhất với sự thật này.
“Mẹ anh đã ném anh đi”, cuối cùng anh nói với một giọng khàn khàn, sau đó cổ họng anh nghẹn lại và không thể nói bất kỳ điều gì khác. Anh lắc đầu một cách bất lực, nhưng đôi mắt anh vẫn nhắm kín, nên anh không nhìn thấy cái nhìn nhanh, khủng khiếp của sự thương xót trên gương mặt của Anna. Cô nhìn anh qua sự lờ mờ của những giọt nước mắt, nhưng cô không dám sụp đổ và bắt đầu khóc, hay làm một cứ điều gì khác, nó sẽ ngắt lời anh. Thay vì vậy, cô vuốt ve dịu dàng lên ngực anh, tạo nên sự thoải mái bằng xúc giác hơn bằng lời nói, và trong bất cứ trường hợp nào, nếu cô cố gắng nói, cô sẽ đánh mất mình trong trận chiến với những giọt nước mắt.
Nhưng sự yên lặng chỉ trải qua trong vài phút, cô nhận thấy anh không chuẩn bị tiếp tục, có lẽ không thể tiếp tục nếu không có sự thúc giục. Cô nuốt và cố gắng lấy lại sự bình tĩnh; nó là một sự nỗ lực, nhưng cuối cùng cô đã có khả năng để nói, một giọng nói nếu không khá bình thường thì cô cảm thấy nó vẫn còn dịu dàng và tràn đầy tình yêu.
“Bà ấy đã ném anh ra sao? Anh bị bỏ rơi, được nhận làm con nuôi... Như thế nào?”
“Cả hai đều không”. Sau đó anh lách ra khỏi người cô, nằm thẳng ra với cánh tay kéo lên phủ qua đôi mắt.
Cô xót xa cho sự mất mát của anh, nhưng cho anh khoảng cách anh cần. Có một vài điều cần phải một mình đối diện, và có lẽ đây là một điều trong chúng.
“Bà ấy đã ném anh vào nơi chứa rác khi anh vừa sinh ra. Bà không đặt anh trên những bậc thềm của nhà thờ hay bỏ lại nơi trại mồ côi, vì anh có thể tạo nên những câu chuyện ngắn rằng người mẹ đã thật sự yêu thương anh biết bao, nhưng bà ấy bị ốm hay một điều gì đó và đã cho anh, vì vậy anh sẽ được chăm sóc. Tất cả những đứa trẻ khác có thể tạo nên những câu chuyện giống như thế và tin tưởng chúng, nhưng mẹ anh đã nguyền rủa một cách chắc chắn rằng anh không bao giờ ngốc nghếch. Bà đã vứt bỏ anh vào nơi cặn bã có thể khi anh đã lớn lên một vài giờ. Không có nhiều cách để em có thể nhầm lẫn về một hành động như thế với tình yêu của người mẹ.”
Anna uốn cong người như một quả bóng nhỏ, nắm tay cô ấn vào miệng để che giấu những tiếng khóc nức nở đang tuôn ra. Bây giờ anh đang nói, và mặc dù cô muốn biết, nhưng cô phải đấu tranh với sự thôi thúc để đặt nhanh bàn tay lên miệng anh. Không ai đã từng phải từ bỏ việc hiểu biết về tính xấu xa như thế.
“Bà ấy không cố gắng để tống khứ anh đi”, anh tiếp tục với một giọng khô khan. “Bà ấy cố gắng để giết chết anh. Đó là mùa đông khi bà ấy ném anh và bà ấy không buồn để bao bọc anh bất cứ một thứ gì. Anh không biết chính xác ngày sinh của mình là khi nào, thứ ba tháng giêng hoặc thứ tư, vì anh đã được tìm thấy ba-ba mươi vào một buổi sáng, và anh có thể được sinh ra vào cuối thứ ba hoặc đầu thứ tư. Dù sao đi nữa, anh cũng gần như chết đi vì sự vứt bỏ, và anh đã trải qua một năm ở bệnh viện từ thiện với một vấn đề khác sau đó. Với thời gian ở trại mồ côi, anh đã là một đứa trẻ chập chững biết đi, thấy rất nhiều người lạ đến và đi mà anh không có bất cứ điều gì để làm với họ. Anh đã đoán vì sao anh không được chấp nhận. Người ta muốn những đứa trẻ, những đứa bé vẫn còn quấn bên trong những tấm chăn, không phải là một đứa trẻ chập chững biết đi, gầy gò, ốm yếu, nó sẽ khóc thét lên nếu họ chìa tay ra với nó.”
Anh nuốt và rời cánh tay khỏi đôi mắt, nhìn chằm chằm một cách mù quáng lên trên. “Anh không có ý tưởng cha mẹ anh là ai hay như thế nào. Không có dấu vết nào của mẹ anh đã từng được tìm thấy. Anh được đặt tên giống với tên của thành phố và khu vực nơi anh được tìm thấy. Thành phố Saxon, khu vực Malone. Sự quỷ quái của một truyền thuyết được tiếp tục.”
“Sau một vài năm, anh được đặt trong một loạt những nhà nuôi dưỡng, hầu hết chúng đều không được tốt. Anh bị đá vòng quanh như một con chó con bị lạc đường. Những sự phục vụ xã hội trở nên tuyệt vọng để đặt anh vào một gia đình, mặc dù anh đã luôn luôn được che đậy những vết thâm tím bất cứ khi nào nhân viên công tác xã hội đến xung quanh. Điều đó không còn cho đến khi có một người đá vào một vài trong số những xương sườn của anh, họ đã kéo anh ra khỏi nơi đó. Anh mười tuổi, anh đoán thế. Cuối cùng họ đã hoàn toàn toàn thật sự tìm thấy một nhà nuôi dưỡng tốt cho anh, một đôi vợ chồng, con trai họ đã chết. Anh không biết, có lẽ họ nghĩ anh có khả năng để thay thế chỗ con trai họ, nhưng nó không có kết quả, cho họ hay cho anh. Họ rất tốt, nhưng trong mắt họ, mỗi lần họ nhìn vào anh mà anh không phải là Kenny. Đó là một chỗ để sống, và đó là tất cả những gì anh muốn. Anh đã làm điều đó xuyên qua trường học, đi khỏi và không bao giờ nhìn lại.”
Nếu điều này tương tự với tương lai, cô không biết cô có thể chịu đựng được nó, thậm chí với đứa trẻ. Cô nghĩ nó là con của anh, sự quý giá vô hạn, sẽ là niềm an ủi cho sự thiếu vắng anh, và mặc dù điều đó có thể là trong tưong lai, nhưng bây giờ nó là một sự thoải mái trống rỗng. Cô không thể ôm đứa bé trong vòng tay ngay bây giờ, và nó sẽ là 5 tháng dài trước khi cô có thể.
Cô thức dậy vào lúc bình minh mà không có một giấc ngủ nào, và pha một bình cà phê đã loại trừ cafein. Hôm nay là một trong những ngày cô cần sự đóng góp của cafein, nhưng cái thai đã ngăn cấm nó. Dù sao đi nữa cô cũng đã pha cà phê, hy vọng theo tục lệ sẽ đánh lừa trí óc cô và trong sự tỉnh táo, sau đó cô ngồi vào chiếc bàn ở nhà bếp với chiếc áo choàng dày phủ kín sự thoải mái trong khi cô nhấm nháp chất lỏng nóng
Mưa chảy nhỏ giọt không gây tiếng động xuống tấm kính của những cánh cửa ngoài hiên và một lát đã giật lên tung tóe trên những tảng đá bị ướt sũng. Vẫn đẹp như ngày hôm qua, thời tiết tháng tư hay thay đổi đã chuyển sang lạnh lẽo ẩm ướt. Nếu Saxon ở đây, họ sẽ trải qua buổi sáng trên giường ngủ, rúc vào nhau trong hơi ấm của những tấm mền, thám hiểm một cách biếng nhác những giới hạn của khoái lạc.
Cô nuốt một cách đau đớn, sau đó cúi đầu xuống bàn khi nỗi đau lần nữa tuôn ra tràn ngập. Mặc dù đôi mắt đã cảm thấy khô đi vì khóc, nhưng nó dường như vẫn còn những giọt nước mắt, vẫn không có khả năng làm dịu nỗi đau.
Cô không nghe tiếng mở cửa, nhưng âm thanh của những bước chân trên sàn nhà làm cô giật mình thẳng dậy, lau vội vàng khuôn mặt với hai bàn tay. Saxon đã đứng trước mặt cô. Gương mặt buồn bã của anh trống rỗng và kiệt sức với sự mệt mỏi. Cô thấy anh vẫn mặc bộ đồ của ngày hôm qua, mặc dù anh đã mang vào một chiếc áo khoác bằng da để chống lại cơn mưa. Rõ ràng anh đã đi bộ, vì mái tóc đen thấm đầy nước và tạo thành một dòng nhỏ chảy xuống khuôn mặt anh.
“Đừng khóc nữa”, anh nói với giọng thô ráp, không tự nhiên.
Cô cảm thấy bối rối vì anh đã bắt gặp cô đang than khóc. Cô luôn luôn kìm nén những nỗi đau để che giấu bất kì những lượt cảm xúc với anh, biết chúng sẽ làm cho anh không thoải mái. Nhưng cô cũng không làm tốt, vì với đôi mắt sưng mọng và ẩm ướt, mái tóc cô vẫn còn rối bù từ một đêm không nghỉ, và được quấn từ cổ đến chân trong một chiếc áo choàng dày. Một người tình cần phải được chải chuốt kỹ, cô nghĩ một cách gượng gạo và gần như khóc òa lên lần nữa.
Nếu không có việc di chuyển cái nhìn đăm đăm của anh sang cô, anh cởi áo choàng và treo nó lên phía sau chiếc ghế “Anh không biết em đã ở lại”, anh nói, sự căng thẳng vẫn còn rõ ràng trong giọng nói “Anh hi vọng em ở lại, nhưng...”, Sau đó, bất chợt, anh di chuyển với tốc độ kinh ngạc, xốc cô lên trên hai cánh tay và mang cô vào phòng ngủ một cách nhanh chóng.
Sau một tiếng thét giật mình nho nhỏ, Anna níu chặt vai anh, lần đầu tiên anh cũng di chuyển như vậy, như thể tất cả cảm xúc mãnh liệt của anh đang căng ra phía sau sự kiềm chế và cuối cùng sự kiềm chế đã nhượng bộ. Anh đã cướp cô đi trên đôi chân cô và đặt cô xuống trên sàn nhà trong văn phòng gần như cùng với một sự chuyển động, sau đó đi xuống trên cô trước khi sự ngạc nhiên của cô có thể nhường cho sự sung sướng. Cô với lấy anh trong nỗi khát khao đã dâng lên một cách nhanh chóng đúng với nỗi khao khát của anh, và nó đã là nhiều giờ trước khi anh thoát khỏi cô.
Bây giờ cô cảm thấy cũng với kiểu tương tự trong cái ôm chặt một cách dữ dội của anh khi anh đặt cô trên giường và cúi xuống trên người cô, nới lỏng chiếc áo choàng và căng nó rộng ra. Bên dưới cô mặc một chiếc áo ngủ bằng tơ mỏng, nhưng rõ ràng thậm chí đó cũng là quá nhiều. Cô nhìn đăm đăm một cách yên lặng vào khuôn mặt chăm chú của anh khi anh nâng cô khỏi chiếc áo choàng, sau đó kéo mạnh chiếc áo ngủ qua đầu. Hơi thở cô dồn dập khi cô nằm trần truồng trước anh, và cô cảm thấy bộ ngực mình như bị siết chặt dưới cái nhìn đăm đăm của anh, nóng bỏng như bất kỳ một sự đụng chạm nào. Một sự hợp nhất của cảm giác ấm áp, dữ dội bắt đầu bốc cháy trong cơ thể cô.
Anh mở hai đùi cô ra và quỳ xuống giữa chúng, nhìn một cách say mê trên cơ thể cô khi anh rờ rẫm thắt lưng và mở khóa, hạ thấp chiếc quần dài. Sau đó cái nhìn đăm đăm xanh lục của anh hướng lên để bắt gặp cái nhìn màu nâu mượt như nhung của cô. “Nếu em không muốn điều này, hãy nói ngây bây giờ”
Cô không thể từ chối anh, và bản thân mình nhiều hơn cô có thể sẵn sàng ngừng thở. Cô nâng hai cánh tay thon thả trong sự mời gọi, và anh chồm về trước trong sự chấp nhận, đâm vào cô cả cơ thể lẫn sự ghì chặt với một chuyển động. Anh rên rỉ, không chỉ vì sự thích thú không thể tin được, mà còn ở nỗi đau đớn đã chấm dứt. Bây giờ, thân thể mảnh mai của cô được giữ một cách chắc chắn ở bên dưới anh, và bản thân anh cũng được giữ một cách an toàn ở bên trong cô, không có bất kỳ khoảng cách nào giữa họ.
Anna quằn quại dưới sự rung lắc của một sự thích thú nhục dục mãnh liệt. Cú sốc vì bộ quần áo lạnh, ẩm ướt của anh trên cơ thể trần ấm áp của cô làm cô cảm thấy mình như trần truồng hơn cô đã từng trước đây. Điểm tiếp xúc đơn độc của phần da thịt trần giữa hai chân cô, làm cho cô có cảm giác tình dục hơn, làm cho cô nhận thức một cách đau đớn vì tính chất đàn ông của anh, khi anh di chuyển khắp bên trong cô. Nó quá tràn ngập để duy trì, và cô đã uốn cong đạt đến đỉnh điểm của tình dục quá sớm, cô chỉ muốn nó kéo dài mãi mãi.
Anh vẫn còn giữ chặt bản thân mình sâu bên trong cô, cho cô sự thích thú, giữ khuôn mặt cô và đặt những nụ hôn kéo dài trên nó. “Đừng khóc nữa”, anh thầm thì, và cô không biết những giọt nước mắt đã thấm qua đôi mắt cô. “Đừng khóc nữa. Bây giờ điều đó sẽ không phải kết thúc”
Cô khóc to hơn, cô nhận ra, nó đã nói lên sự tuyệt vọng.
Anh mang tất cả những kỹ năng và hiểu biết của hai năm thân mật vào trong cuộc làm tình của họ, tìm kiếm sự nhịp nhàng, nhanh đủ để lần nữa mang lại cho cô sự khao khát, nhưng lại chậm đủ để giữ họ vươn tới sự thỏa mãn. Có một sự thỏa mãn khác nhau trong những cú đâm kéo dài, tiếp tục kết nối cơ thể họ lại với nhau. Không một ai trong họ muốn nó kết thúc vì họ không muốn phải đối mặt với nỗi ám ảnh của sự phân ly. Ngay bây giờ rút ra, sẽ có ý nghĩa hơn cả sự kết thúc cuộc làm tình, nó là một phần mà không ai có thể chịu đựng được.
Quần áo của anh không tạo nên sự thõa mãn nhục dục, như vật cản quá quắt. Cô giật mạnh những nút áo trên chiếc sơ mi của anh, muốn làn vải ẩm ướt rời khỏi người anh, cần sức ép của làn da anh trên làn da cô. Anh nâng người lên đủ để nhún đôi vai rộng thoát khỏi bộ y phục và hất nó qua một bên; sau đó anh hạ thấp ngực xuống và cô rên rỉ trong sự thích thú vì sự đụng chạm của tóc anh trên hai núm vú nhạy cảm của cô.
Anh khum khum hai bầu vú cô trong hai bàn tay, đẩy chúng lại với nhau, đầu anh cúi xuống để lướt những nụ hôn nhẹ qua khắp hai núm vú đã nhăn lại một cách sít sao. Anh chú ý chúng đã sẫm hơn một chút, và những điểm nhỏ nhợt nhạt đã căng ra, những dấu hiệu về đứa bé đang trưởng thành bên trong cái bụng hãy còn phẳng lì của cô. Anh bất ngợt rùng mình kích động ở sự suy nghĩ, sự nhận biết rằng những hành động tương tự mà anh đang thực hiện bây giờ sẽ dẫn đến nguy hiểm cho mầm sống nhỏ nhoi đó.
Ngay sau đó, anh phải nghiến răng trong một sự nỗ lực để kiềm chế sự khoái cảm đạt đến đỉnh điểm. Đứa con của anh. Kiến thức về nó dường như không khá hơn sự nhận thức, và anh vừa mới bị đấm trúng vì sự nhận thức đầy đủ, đứa trẻ là của anh, là một phần của anh, là chia sẻ những gen của anh. Máu của anh, xương của anh, hòa lẫn không thể tách rời được với Anna, là một phần cuộc sống của họ. Anh cảm thấy như có một làn sóng của sự sở hữu thể chất có vẻ như anh chưa bao giờ biết trước đây, thậm chí chưa bao giờ tồn tại trong giấc mơ. Đứa con của anh!
Và người đàn bà của anh. Anna ngọt ngào, làn da ấm áp và đôi mắt thẫm dịu dàng.
Đỉnh điểm đã bị hoãn lại quá lâu để phủ nhận lâu hơn nữa. Nó đã quét qua khắp họ, đầu tiên là nhận chìm cô, sau đó với anh, bên trong cô run lên, quá nhiều để anh có thể chịu đựng. Họ cùng nhau căng ra trong cực điểm của khoái lạc.
Họ nằm quấn vào nhau, không ai trong hai người họ là người đầu tiên sẵn sàng để chuyển động và thay đổi sự ràng buộc của da thịt. Anna lướt những ngón tay vào mái tóc ẩm ướt của anh, yêu cái cảm giác trí óc anh ở bên dưới những ngón tay cô “Tại sao anh trở lại vậy?”, cô thầm thì “Lần đầu tiên, thật khó khăn để nhìn thấy anh bỏ đi. Anh đã đặt em xuyên qua nó lần nữa phải không?”
Cô cảm thấy anh căng ra áp sát vào cô. Trước đây, cô chưa bao giờ để cho anh biết những cảm xúc của cô, cô sẽ mỉm cười và rút lui trong vai trò của một người tình hoàn hảo, chưa bao giờ tạo nên những đòi hỏi. Nhưng cô đã bỏ rơi tấm chắn đó ở phía sau, phơi bày bản thân với lời tuyên bố tình yêu và không trở lại. Cô sẽ không phủ nhận tình yêu đó lần nữa.
Anh xoay người qua, kéo cô vào với anh, choàng cánh tay vòng quanh hông cô giữ cô nằm yên. Cô chuyển động một cách vô ý thức, nâng chân cao hơn vòng xung quanh thắt lưng anh cho sự thoải mái hơn. Anh nhích lại gần hơn để làm sâu hơn sự xâm nhập của anh. Họ hít vào những tiếng thở dài nho nhỏ của sự khây khỏa.
“Em phải đi sao?”, cuối cùng anh hỏi “Tại sao em không thể ở lại?”
Cô áp gương mặt vào vai anh, đôi mắt cô thẫm lại “Sẽ không nếu không có anh. Em không thể chịu đựng điều đó.”
Cô cảm thấy anh nói với một sự nỗ lực “Vậy nếu... Nếu anh cũng ở lại thì sao? Nếu chúng ta vẫn tiếp tục như trước đây thì sao?”
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, chăm chú những đường nét yêu dấu của anh trong ánh sáng lờ mờ của cơn mưa. Cô không biết điều gì khiến anh có một lời đề nghị như vậy. Anh luôn luôn xa lánh, thậm chí với bề ngoài của sự quan tâm, vậy mà bây giờ anh lại thật sự chìa tay ra với cô, yêu cầu thắt chặt cảm xúc. Anh cần để được yêu nhiều hơn bất cứ người đàn ông nào khác mà cô đã từng gặp, nhưng cô không biết rằng liệu anh có thể chịu đựng nó. Tình yêu phải mang những trách nhiệm, những bổn phận. Nó không bao giờ tự do, nhưng lại đòi hỏi một sự trả công cao dưới hình thức của sự thỏa hiệp.
“Anh có thể không?”, cô hỏi, sự buồn bã rõ ràng trong giọng nói và đôi mắt cô “Em không nghi ngờ rằng anh sẽ cố gắng, nhưng anh có thể ở lại sao? Không có sự trở lại. Mọi thứ đã thay đổi, và chúng sẽ không bao giờ giống như thế lần nữa.”
“Anh biết chứ”, anh nói, và cái nhìn cứng đờ trong đôi mắt anh làm tổn thương cô, vì cô nhận ra anh không thật sự tin tưởng mình có thể thành công.
Trước đây chưa bao giờ cô săm soi vào quá khứ của anh, cũng chưa bao giờ cô nói rằng cô yêu anh, nhưng thế giới nhỏ bé của họ đã bị bung ra trong tốc độ khiếp sợ và lật tung mọi thứ ở trên xuống. Thỉnh thoảng, để có được một lợi ích, bạn phải nắm lấy một sự mạo hiểm.
“Tại sao anh hỏi em rằng em sẽ ném đứa trẻ của chúng ta?”
Câu hỏi lơ lửng trong không khí giữa họ giống như một thanh kiếm. Cô cảm thấy anh lưỡng lự, nhìn tờ hợp đồng với cú sốc. Sau đó anh đẩy cô ra, nhưng cô đã siết chặt chân vòng quanh người anh và bàn tay nắm chặt vai anh; anh dừng lại mặc dù anh có thể di chuyển một cách dễ dàng, anh muốn đặt sức mạnh của anh áp sát cô. Anh ở lại chỉ vì anh không thể mang bản thân mình xa sự đụng chạm của cô. Cô trói buộc anh với sự âu yếm khi sức mạnh đã không thể giữ anh lại.
Anh nhắm mắt lại với một sự nỗ lực bản năng để loại bỏ kí ức, nhưng nó không đi khỏi, không thể đi khỏi với câu hỏi của Anna không được trả lời. Trước đây anh chưa bao giờ nói về nó, chưa bao giờ muốn nói về nó. Nó là một vết thương quá sâu và đau buốt để có thể dễ dàng “Tranh luận nó đến cùng”. Anh đã sống với sự hiểu biết trong toàn bộ cuộc sống, và đã làm những gì anh phải làm để tồn tại. Anh đã khép kín phần đó trong cách sống của mình. Bây giờ nó như xé nát ruột gan anh ra để trả lời, nhưng Anna xứng đáng ít nhất với sự thật này.
“Mẹ anh đã ném anh đi”, cuối cùng anh nói với một giọng khàn khàn, sau đó cổ họng anh nghẹn lại và không thể nói bất kỳ điều gì khác. Anh lắc đầu một cách bất lực, nhưng đôi mắt anh vẫn nhắm kín, nên anh không nhìn thấy cái nhìn nhanh, khủng khiếp của sự thương xót trên gương mặt của Anna. Cô nhìn anh qua sự lờ mờ của những giọt nước mắt, nhưng cô không dám sụp đổ và bắt đầu khóc, hay làm một cứ điều gì khác, nó sẽ ngắt lời anh. Thay vì vậy, cô vuốt ve dịu dàng lên ngực anh, tạo nên sự thoải mái bằng xúc giác hơn bằng lời nói, và trong bất cứ trường hợp nào, nếu cô cố gắng nói, cô sẽ đánh mất mình trong trận chiến với những giọt nước mắt.
Nhưng sự yên lặng chỉ trải qua trong vài phút, cô nhận thấy anh không chuẩn bị tiếp tục, có lẽ không thể tiếp tục nếu không có sự thúc giục. Cô nuốt và cố gắng lấy lại sự bình tĩnh; nó là một sự nỗ lực, nhưng cuối cùng cô đã có khả năng để nói, một giọng nói nếu không khá bình thường thì cô cảm thấy nó vẫn còn dịu dàng và tràn đầy tình yêu.
“Bà ấy đã ném anh ra sao? Anh bị bỏ rơi, được nhận làm con nuôi... Như thế nào?”
“Cả hai đều không”. Sau đó anh lách ra khỏi người cô, nằm thẳng ra với cánh tay kéo lên phủ qua đôi mắt.
Cô xót xa cho sự mất mát của anh, nhưng cho anh khoảng cách anh cần. Có một vài điều cần phải một mình đối diện, và có lẽ đây là một điều trong chúng.
“Bà ấy đã ném anh vào nơi chứa rác khi anh vừa sinh ra. Bà không đặt anh trên những bậc thềm của nhà thờ hay bỏ lại nơi trại mồ côi, vì anh có thể tạo nên những câu chuyện ngắn rằng người mẹ đã thật sự yêu thương anh biết bao, nhưng bà ấy bị ốm hay một điều gì đó và đã cho anh, vì vậy anh sẽ được chăm sóc. Tất cả những đứa trẻ khác có thể tạo nên những câu chuyện giống như thế và tin tưởng chúng, nhưng mẹ anh đã nguyền rủa một cách chắc chắn rằng anh không bao giờ ngốc nghếch. Bà đã vứt bỏ anh vào nơi cặn bã có thể khi anh đã lớn lên một vài giờ. Không có nhiều cách để em có thể nhầm lẫn về một hành động như thế với tình yêu của người mẹ.”
Anna uốn cong người như một quả bóng nhỏ, nắm tay cô ấn vào miệng để che giấu những tiếng khóc nức nở đang tuôn ra. Bây giờ anh đang nói, và mặc dù cô muốn biết, nhưng cô phải đấu tranh với sự thôi thúc để đặt nhanh bàn tay lên miệng anh. Không ai đã từng phải từ bỏ việc hiểu biết về tính xấu xa như thế.
“Bà ấy không cố gắng để tống khứ anh đi”, anh tiếp tục với một giọng khô khan. “Bà ấy cố gắng để giết chết anh. Đó là mùa đông khi bà ấy ném anh và bà ấy không buồn để bao bọc anh bất cứ một thứ gì. Anh không biết chính xác ngày sinh của mình là khi nào, thứ ba tháng giêng hoặc thứ tư, vì anh đã được tìm thấy ba-ba mươi vào một buổi sáng, và anh có thể được sinh ra vào cuối thứ ba hoặc đầu thứ tư. Dù sao đi nữa, anh cũng gần như chết đi vì sự vứt bỏ, và anh đã trải qua một năm ở bệnh viện từ thiện với một vấn đề khác sau đó. Với thời gian ở trại mồ côi, anh đã là một đứa trẻ chập chững biết đi, thấy rất nhiều người lạ đến và đi mà anh không có bất cứ điều gì để làm với họ. Anh đã đoán vì sao anh không được chấp nhận. Người ta muốn những đứa trẻ, những đứa bé vẫn còn quấn bên trong những tấm chăn, không phải là một đứa trẻ chập chững biết đi, gầy gò, ốm yếu, nó sẽ khóc thét lên nếu họ chìa tay ra với nó.”
Anh nuốt và rời cánh tay khỏi đôi mắt, nhìn chằm chằm một cách mù quáng lên trên. “Anh không có ý tưởng cha mẹ anh là ai hay như thế nào. Không có dấu vết nào của mẹ anh đã từng được tìm thấy. Anh được đặt tên giống với tên của thành phố và khu vực nơi anh được tìm thấy. Thành phố Saxon, khu vực Malone. Sự quỷ quái của một truyền thuyết được tiếp tục.”
“Sau một vài năm, anh được đặt trong một loạt những nhà nuôi dưỡng, hầu hết chúng đều không được tốt. Anh bị đá vòng quanh như một con chó con bị lạc đường. Những sự phục vụ xã hội trở nên tuyệt vọng để đặt anh vào một gia đình, mặc dù anh đã luôn luôn được che đậy những vết thâm tím bất cứ khi nào nhân viên công tác xã hội đến xung quanh. Điều đó không còn cho đến khi có một người đá vào một vài trong số những xương sườn của anh, họ đã kéo anh ra khỏi nơi đó. Anh mười tuổi, anh đoán thế. Cuối cùng họ đã hoàn toàn toàn thật sự tìm thấy một nhà nuôi dưỡng tốt cho anh, một đôi vợ chồng, con trai họ đã chết. Anh không biết, có lẽ họ nghĩ anh có khả năng để thay thế chỗ con trai họ, nhưng nó không có kết quả, cho họ hay cho anh. Họ rất tốt, nhưng trong mắt họ, mỗi lần họ nhìn vào anh mà anh không phải là Kenny. Đó là một chỗ để sống, và đó là tất cả những gì anh muốn. Anh đã làm điều đó xuyên qua trường học, đi khỏi và không bao giờ nhìn lại.”
Tác giả :
Linda Howard