Đường Về (Phần 2)
Chương 38-14: Ngoại truyện Đông Vân (14)
Đông Vân chưa bao giờ nghĩ tới sẽ cùng Phó Hoàn gặp lại trong loại tình cảnh này, nàng sững sờ nhìn hắn, mãi cho đến khi thiếu gia gọi nàng: “Đông Vân?” Nàng vội vã cúi đầu, trên má có hơi nóng, lại trấn định nói: “Đại gia, Phúc tấn sai nô tỳ tới đưa sách.” Nói xong đưa hai quyển sách mỏng trong tay tới.
Lý Hạo nhận lấy, tiện tay lật vài tờ, cười nói: “Cũng chỉ có tỷ tỷ mới có thể tìm ra những quyển sách thú vị như vậy.” Nói xong giao cho gã sai vặt phía sau cẩn thận cất vào.
Đông Vân hành lễ rời khỏi phòng khách, rèm cửa ở phía sau hạ xuống, liền nghe bên trong lại náo nhiệt lên. Một đám mọt sách không biết đang nói cái gì, mà hưng trí như vậy, thì ra nàng đi vào lại quấy rầy bọn họ. Nàng hừ lạnh một tiếng, lại nghe bên trong phòng khách có một người hỏi: “Dật Kiều, ngươi đi đâu vậy?” Cũng là Phó Hoàn đáp: “Vừa rồi Tiểu đệ uống hơi nhiều, hiện tại trong bụng hơi trướng, xin phép vắng mặt một lát.” Mót thì nói mót, quanh co lòng vòng nói ra một đống từ, hừ, mọt sách đúng là mọt sách! Khóe miệng nàng nhếch lên, dưới chân hơi dừng lại một chút, liền đi ra ngoài.
Đông Vân đi chậm rãi, không trở về viện phúc tấn ở, đi ngược ra hậu viên. Phó Hoàn đi theo phía sau nàng, thấy cây cối trong vườn um tùm, lại chỉ có hai người nàng và hắn, liền vội vàng đi lên hai bước, vỗ nhẹ lên vai nàng một cái. Đông Vân nhìn xung quanh, thấy bốn bề vắng lặng, mới xoay người kéo hắn núp vào rừng cây. Đi thẳng tới dưới chân tường nàng mới dừng bước, ngẩng đầu nhìn nụ cười trong sáng trên mặt hắn, vội vàng buông hắn ra, rút tay về. Hai gò má nàng ửng đỏ khiến hắn mừng rỡ, cũng tiếp thêm dũng khí cho hắn nắm tay nàng lần nữa.
“Ngẩng đầu.” Hắn nói.
“Không.” Nàng chống cự.
Một tay còn lại của hắn nhẹ nhàng để lên vai của nàng, nói: “Nàng không vui khi thấy ta sao? Ta...... Ta muốn nhìn nàng.”
Trên mặt nàng càng nóng thêm nữa, nhưng cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn nắm thật chặt tay của nàng, áp vào trên lồng ngực của mình, khẽ gọi: “Đông Vân, Vân muội......”
Trong lòng Đông Vân ngọt ngào bủn rủn, vật trân quý tưởng mất đi mà được lại nên vui mừng mới đúng chứ, nhưng vì sao hai mắt nàng lại tràn đầy hơi nước mông lung. Phó Hoàn nhìn thấy nàng rơi lệ, có chút không biết làm sao, luống cuống tay chân tìm khăn tay lau cho nàng. Nàng đè tay của hắn lại, tựa vào trong ngực hắn, hắn ngẩn ra, ngay sau đó ôm lấy nàng thật chặt.
Đột nhiên nàng đẩy hắn ra, nhìn chằm chằm vào mắt hắn hỏi: “Chàng thành gia chưa?” Năm nay hắn sắp đầy mười chín tuổi rồi, hẳn là trong nhà đã có kiều thê, hôm nay gặp mặt có lẽ chỉ muốn cùng nàng ôn chuyện.
Hắn mỉm cười nhìn nàng, dùng khăn tay lau vệt nước mắt cho nàng, trả lời: “Nhà nghèo, không thể đón dâu.”
Nàng tạm thời thở phào nhẹ nhõm, rồi lại hỏi: “Vậy ý trung nhân thì sao?”
Hắn gật đầu, nhẹ nhàng trả lời: “Có.” Mới nghe qua có chút tức giận, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của hắn lại hóa thành vui sướng thẹn thùng.
Hai người ở dưới gốc cây tìm khối đá ngồi xuống, từng người kể ra tình hình gần đây của mình cho đối phương nghe. Phó Hoàn đậu thi viện, ở Thuận Thiên phủ làm Lẫm sinh. Đông Vân nói cho hắn biết, bây giờ nàng làm người hầu ở phủ Bối Tử, hiện giờ Thập Tứ gia đi theo hộ tống tái ngoại, Phúc tấn về nhà mẹ đẻ ở, cho nên mới có cuộc gặp gỡ tình cờ hôm nay. Phó Hoàn vẫn mỉm cười nghe, sau đó nói: “Khi nàng nói đến phúc tấn nhà nàng thì hai mắt tỏa sáng lên.”
Đông Vân cười liếc hắn một cái, nói: “Vậy thì có cái gì! Nếu như chàng nhìn thấy chủ tử tự nhiên sẽ rõ.” Phó Hoàn thấy nàng thần thái xinh đẹp, không nhịn được giương tay nhẹ ôm nàng vào trong ngực. Hai người bọn họ cảm mến lẫn nhau, lại vừa cửu biệt trùng phùng, vành tai và tóc mai chạm vào nhau ôn tồn một hồi lâu. Nhưng mà đây là hậu hoa viên Lý phủ, mặc dù bốn bề vắng lặng, suy cho cùng không phải là nơi thích hợp để nói chuyện yêu đương. Cho nên hai người hẹn ước thời gian địa điểm lần gặp mặt sau, liền trở về.
Đông Vân xách cặp lồng ba ngăn đứng ở trước miếu, trong lòng có chút thấp thỏm. Vốn tưởng rằng vừa tới là có thể thấy Phó Hoàn, không nghĩ tới hắn cũng tới trễ. Đợi gần nửa canh giờ, vẫn không thấy Phó Hoàn tới, có một thư sinh bộ dạng trẻ tuổi cách mấy bước quan sát nàng hồi lâu, cuối cùng mới đi lên hỏi: “Xin hỏi có phải Đông Vân cô nương hay không?”
“Đúng vậy. Công tử là?” Đông Vân nghi hoặc hỏi ngược lại.
Người trẻ tuổi kia vui vẻ nói: “Hóa ra là cô nương! Dật Kiều huynh nhờ ta tới tìm cô nương, nói hắn hôm nay không thể tới, xin cô nương đừng đợi.”
“Chàng không tới! Tại sao?” Đông Vân vừa thấy thất vọng vừa tức giận.
Người nọ đáp: “Dật Kiều bị bệnh. Buổi sáng đứng cũng đứng không vững, lại còn muốn tới đây. Bị ta khuyên. Hắn liền để cho ta tới truyền lời cho cô nương, để cô nương khỏi phải lo lắng.”
“Bị bệnh? Có nặng không?” Tức giận trong nháy mắt chuyển thành lo lắng, truy hỏi, “Có người chăm sóc chàng không? Uống thuốc chưa?”
Người nọ nói mấy người bọn họ cùng sống chung ở một tiểu viện, hiện tại chỉ có hắn cùng Phó Hoàn ở đó, hắn tới đây truyền lời, nên chỉ có một mình Phó Hoàn nằm ở trên giường. Trong lòng Đông Vân chỉ lo lắng cho Phó Hoàn, liền thỉnh cầu người nọ dẫn nàng đi xem một chút. Người nọ đáp ứng, ở phía trước dẫn đường, cười nói: “Vừa rồi ta nhìn cô nương thật lâu, còn sợ nhận lầm người.”
Đông Vân gượng cười, có lẽ Phó Hoàn nói với hắn mình là nha hoàn nhà giàu có, hôm nay mình lại ăn mặc như tiểu thư, người trẻ tuổi kia dĩ nhiên không dám tùy tiện nhận quen, lại cúi đầu liếc nhìn áo choàng trên người mình, từ lúc chủ tử thưởng đến nay đây là lần đầu tiên mình mặc.
Lúc trước có nghe Phó Hoàn nói, mẫu thân hắn sợ đệ muội quấy rầy hắn đọc sách, liền không cho hắn ở nhà, để cho hắn cùng mấy đồng học thuê lại ở phủ học gần ngõ nhỏ Đông Thịnh.
Vừa vào viện, nàng liền cau mày, suy cho cùng là chỗ ở của nam nhân, rất bẩn thỉu. Trong phòng phía đông truyền đến tiếng ho khan, Đông Vân nóng lòng, không đợi người trẻ tuổi kia liền tự mình đẩy cửa đi vào.
Phó Hoàn nghe thấy có người đi vào, cho là bạn cùng phòng, liền nhỏm lên vội hỏi: “Quảng Ân, tìm được người không? Chuyển lời chưa?” Nhìn lên thấy Đông Vân, liền ngẩn ra.
Đông Vân tiến lên đè hắn nằm xuống, nhét chăn vào cho hắn, trách cứ nói: “Nhanh nằm xuống! Người đã lớn như vậy cũng không biết chăm sóc mình.” Nói xong thử nhiệt độ trên trán hắn, cảm thấy nóng hầm hập, liền túm lấy Quảng Ân theo vào cửa nói: “Chàng rất nóng. Làm phiền công tử, đi tìm lang trung tới.” Quảng Ân cũng nhìn ra bệnh của Phó Hoàn nghiêm trọng hơn, không nói hai lời liền đi ra ngoài, bỗng nhiên dừng lại nhìn về phía nàng. Đông Vân nói: “Ta ở lại chỗ này chăm sóc chàng.” Quảng Ân nghe vậy liền đi.
Đông Vân ở trong phòng dạo qua một vòng, phát hiện ngay cả nước nóng cũng không có, liền tìm phòng bếp đun nước. Lại thấy sáng sớm Phó Hoàn không thoải mái, có lẽ chưa có ăn cái gì, liền thuận tiện nấu cháo. Phó Hoàn vùi ở trong chăn nhìn nàng bận rộn, trong lòng có một cỗ ngọt ngào dâng lên.
Quảng Ân rất nhanh đã tìm được lang trung, bắt mạch cho Phó Hoàn, viết đơn thuốc, hắn lại đi lấy thuốc trở về. Chờ Đông Vân nấu thuốc xong, thì thấy Quảng Ân múc nước từ trong giếng lên, lấy một gáo uống ừng ực, mới nhớ tới mình sai tới sai lui người ta nhưng ngay cả tên cũng không chưa hỏi, trong bụng áy náy, liền nói: “Chắc công tử còn chưa ăn cơm, ngồi nghỉ một lát, ta làm cho công tử.”
Trong phòng bếp không có cái gì, một nửa khổ qua, mấy quả trứng gà. Đông Vân nhìn lên trên xà nhà, thấy còn treo hai miếng thịt muối, liền lấy xuống một miếng, đánh lên một quả trứng gà rồi chưng, còn lại xào chung với khổ qua, múc một chén cháo, liền bưng đi ra. Nàng lấy bát đũa ở dưới kệ dọn lên trên bàn đá xong, cười nói với Quảng Ân: “Hôm nay hơi vội, tay nghề ta cũng bình thường, ráng ăn tạm chút nha.”
Quảng Ân cười nói: “Cô nương nói quá.” Cũng không có khách khí, ngồi xuống ghế đá, liền bắt đầu ăn ngồm ngoàm, cảm thấy mặc dù thức ăn thông thường, nhưng hết sức ngon miệng. Hắn thấy bàn đá ghế đá được lau chùi không còn một hạt bụi nào, lại ngắm nhìn bốn phía, trong viện cũng được thu dọn sạch sẽ, lộ vẻ mới vừa vẩy nước quét nhà qua. Hắn nhìn Đông Vân ngồi chồm hổm ở dưới mái hiên đang cẩn thận nhìn lửa trên bếp lò, sợ thuốc cạn, bất giác ghen tị với Phó Hoàn đang nóng sốt mơ hồ trong đông sương phòng.
Đông Vân lay Phó Hoàn tỉnh dậy, dìu hắn ngồi dậy, cầm chén thuốc qua, nói: “Nào, uống thuốc đi. Cẩn thận nóng.”
Phó Hoàn cau mày uống hết một chén thuốc, Đông Vân bưng nước ấm để cho hắn súc miệng, sợ trong miệng hắn còn đắng, lại lấy điểm tâm trong cặp lồng ra, chọn khối mềm dẻo dễ tiêu hóa đưa cho hắn. Phó Hoàn áy náy nói: “Xin lỗi, hại nàng không xem được hí kịch.”
Đông Vân trả lời: “Vậy thì có cái gì, ta lại không thích xem hí kịch.” Nàng là nha hoàn, từ trước đến giờ nàng cũng có đứng bên cạnh chủ tử xem hí kịch, thật may là phúc tấn cũng không thích xem hí kịch.
Phó Hoàn cầm tay của nàng: “Vậy chờ ta khỏe lên, chúng ta đi xem hoa sen, được chứ?”
Nàng cười, cầm ngược lại tay hắn, lên tiếng: “Được. Đến lúc đó chàng phải mua thức ăn ngon cho ta.”
“Nàng ở phủ Bối Tử, có cái gì chưa từng ăn qua.” Phó Hoàn cười khẽ vuốt mặt của nàng, lại nói, “Vất vả cho nàng rồi.”
Đông Vân lơ đễnh nói: “Ta hầu hạ người đã quen, đây thì tính là khổ cực gì.”
Phó Hoàn cười nói: “Trước kia nàng hầu hạ đều là dòng dõi quý tộc, hôm nay lại hầu hạ ta cả ngày, còn không uất ức sao.”
Đông Vân bật thốt lên: “Uất ức cái gì? Hầu hạ của mình......” Nói đến chỗ này liền dừng lại.
“Của mình cái gì?” Phó Hoàn cố ý trêu nàng.
Mặt Đông Vân càng ngày càng đỏ, đứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, nắm cổ áo hắn, liền hôn lên má hắn một cái.
Phó Hoàn lại ngăn lại nàng: “Đừng!”
Nàng ủy khuất nhìn hắn, hỏi: “Chàng không thích ta hôn chàng sao?”
Hắn thở dài, nói: “Sáng mai ta khỏe hẳn, lời này liền cho ta hỏi nàng.”
Nàng ngẫm nghĩ mới hiểu được ý tứ trong lời của hắn, mắng: “Sắc phôi!”
Hắn nâng cằm nàng lên, cười nói: “Hôn một chút thì đã sao? Nào có ai mắng tướng công mình là sắc phôi chứ.”
Đông Vân thấy hắn càng nói càng không có giới hạn, liền cưỡng ép hắn nằm xuống ngủ. Do Phó Hoàn bệnh, nên chỉ chốc lát sau liền mơ hồ ngủ. Đông Vân cầm quần áo dơ của hắn đặt ở đuôi kháng đi giặt sạch, phơi ở trong sân, lại sắc thêm một lần thuốc nữa, thu dọn thêm một chút. Mắt thấy sắc trời không còn sớm, dặn dò Quảng Ân chăm sóc hắn, liền đứng dậy đi về.
Lý Hạo nhận lấy, tiện tay lật vài tờ, cười nói: “Cũng chỉ có tỷ tỷ mới có thể tìm ra những quyển sách thú vị như vậy.” Nói xong giao cho gã sai vặt phía sau cẩn thận cất vào.
Đông Vân hành lễ rời khỏi phòng khách, rèm cửa ở phía sau hạ xuống, liền nghe bên trong lại náo nhiệt lên. Một đám mọt sách không biết đang nói cái gì, mà hưng trí như vậy, thì ra nàng đi vào lại quấy rầy bọn họ. Nàng hừ lạnh một tiếng, lại nghe bên trong phòng khách có một người hỏi: “Dật Kiều, ngươi đi đâu vậy?” Cũng là Phó Hoàn đáp: “Vừa rồi Tiểu đệ uống hơi nhiều, hiện tại trong bụng hơi trướng, xin phép vắng mặt một lát.” Mót thì nói mót, quanh co lòng vòng nói ra một đống từ, hừ, mọt sách đúng là mọt sách! Khóe miệng nàng nhếch lên, dưới chân hơi dừng lại một chút, liền đi ra ngoài.
Đông Vân đi chậm rãi, không trở về viện phúc tấn ở, đi ngược ra hậu viên. Phó Hoàn đi theo phía sau nàng, thấy cây cối trong vườn um tùm, lại chỉ có hai người nàng và hắn, liền vội vàng đi lên hai bước, vỗ nhẹ lên vai nàng một cái. Đông Vân nhìn xung quanh, thấy bốn bề vắng lặng, mới xoay người kéo hắn núp vào rừng cây. Đi thẳng tới dưới chân tường nàng mới dừng bước, ngẩng đầu nhìn nụ cười trong sáng trên mặt hắn, vội vàng buông hắn ra, rút tay về. Hai gò má nàng ửng đỏ khiến hắn mừng rỡ, cũng tiếp thêm dũng khí cho hắn nắm tay nàng lần nữa.
“Ngẩng đầu.” Hắn nói.
“Không.” Nàng chống cự.
Một tay còn lại của hắn nhẹ nhàng để lên vai của nàng, nói: “Nàng không vui khi thấy ta sao? Ta...... Ta muốn nhìn nàng.”
Trên mặt nàng càng nóng thêm nữa, nhưng cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn nắm thật chặt tay của nàng, áp vào trên lồng ngực của mình, khẽ gọi: “Đông Vân, Vân muội......”
Trong lòng Đông Vân ngọt ngào bủn rủn, vật trân quý tưởng mất đi mà được lại nên vui mừng mới đúng chứ, nhưng vì sao hai mắt nàng lại tràn đầy hơi nước mông lung. Phó Hoàn nhìn thấy nàng rơi lệ, có chút không biết làm sao, luống cuống tay chân tìm khăn tay lau cho nàng. Nàng đè tay của hắn lại, tựa vào trong ngực hắn, hắn ngẩn ra, ngay sau đó ôm lấy nàng thật chặt.
Đột nhiên nàng đẩy hắn ra, nhìn chằm chằm vào mắt hắn hỏi: “Chàng thành gia chưa?” Năm nay hắn sắp đầy mười chín tuổi rồi, hẳn là trong nhà đã có kiều thê, hôm nay gặp mặt có lẽ chỉ muốn cùng nàng ôn chuyện.
Hắn mỉm cười nhìn nàng, dùng khăn tay lau vệt nước mắt cho nàng, trả lời: “Nhà nghèo, không thể đón dâu.”
Nàng tạm thời thở phào nhẹ nhõm, rồi lại hỏi: “Vậy ý trung nhân thì sao?”
Hắn gật đầu, nhẹ nhàng trả lời: “Có.” Mới nghe qua có chút tức giận, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của hắn lại hóa thành vui sướng thẹn thùng.
Hai người ở dưới gốc cây tìm khối đá ngồi xuống, từng người kể ra tình hình gần đây của mình cho đối phương nghe. Phó Hoàn đậu thi viện, ở Thuận Thiên phủ làm Lẫm sinh. Đông Vân nói cho hắn biết, bây giờ nàng làm người hầu ở phủ Bối Tử, hiện giờ Thập Tứ gia đi theo hộ tống tái ngoại, Phúc tấn về nhà mẹ đẻ ở, cho nên mới có cuộc gặp gỡ tình cờ hôm nay. Phó Hoàn vẫn mỉm cười nghe, sau đó nói: “Khi nàng nói đến phúc tấn nhà nàng thì hai mắt tỏa sáng lên.”
Đông Vân cười liếc hắn một cái, nói: “Vậy thì có cái gì! Nếu như chàng nhìn thấy chủ tử tự nhiên sẽ rõ.” Phó Hoàn thấy nàng thần thái xinh đẹp, không nhịn được giương tay nhẹ ôm nàng vào trong ngực. Hai người bọn họ cảm mến lẫn nhau, lại vừa cửu biệt trùng phùng, vành tai và tóc mai chạm vào nhau ôn tồn một hồi lâu. Nhưng mà đây là hậu hoa viên Lý phủ, mặc dù bốn bề vắng lặng, suy cho cùng không phải là nơi thích hợp để nói chuyện yêu đương. Cho nên hai người hẹn ước thời gian địa điểm lần gặp mặt sau, liền trở về.
Đông Vân xách cặp lồng ba ngăn đứng ở trước miếu, trong lòng có chút thấp thỏm. Vốn tưởng rằng vừa tới là có thể thấy Phó Hoàn, không nghĩ tới hắn cũng tới trễ. Đợi gần nửa canh giờ, vẫn không thấy Phó Hoàn tới, có một thư sinh bộ dạng trẻ tuổi cách mấy bước quan sát nàng hồi lâu, cuối cùng mới đi lên hỏi: “Xin hỏi có phải Đông Vân cô nương hay không?”
“Đúng vậy. Công tử là?” Đông Vân nghi hoặc hỏi ngược lại.
Người trẻ tuổi kia vui vẻ nói: “Hóa ra là cô nương! Dật Kiều huynh nhờ ta tới tìm cô nương, nói hắn hôm nay không thể tới, xin cô nương đừng đợi.”
“Chàng không tới! Tại sao?” Đông Vân vừa thấy thất vọng vừa tức giận.
Người nọ đáp: “Dật Kiều bị bệnh. Buổi sáng đứng cũng đứng không vững, lại còn muốn tới đây. Bị ta khuyên. Hắn liền để cho ta tới truyền lời cho cô nương, để cô nương khỏi phải lo lắng.”
“Bị bệnh? Có nặng không?” Tức giận trong nháy mắt chuyển thành lo lắng, truy hỏi, “Có người chăm sóc chàng không? Uống thuốc chưa?”
Người nọ nói mấy người bọn họ cùng sống chung ở một tiểu viện, hiện tại chỉ có hắn cùng Phó Hoàn ở đó, hắn tới đây truyền lời, nên chỉ có một mình Phó Hoàn nằm ở trên giường. Trong lòng Đông Vân chỉ lo lắng cho Phó Hoàn, liền thỉnh cầu người nọ dẫn nàng đi xem một chút. Người nọ đáp ứng, ở phía trước dẫn đường, cười nói: “Vừa rồi ta nhìn cô nương thật lâu, còn sợ nhận lầm người.”
Đông Vân gượng cười, có lẽ Phó Hoàn nói với hắn mình là nha hoàn nhà giàu có, hôm nay mình lại ăn mặc như tiểu thư, người trẻ tuổi kia dĩ nhiên không dám tùy tiện nhận quen, lại cúi đầu liếc nhìn áo choàng trên người mình, từ lúc chủ tử thưởng đến nay đây là lần đầu tiên mình mặc.
Lúc trước có nghe Phó Hoàn nói, mẫu thân hắn sợ đệ muội quấy rầy hắn đọc sách, liền không cho hắn ở nhà, để cho hắn cùng mấy đồng học thuê lại ở phủ học gần ngõ nhỏ Đông Thịnh.
Vừa vào viện, nàng liền cau mày, suy cho cùng là chỗ ở của nam nhân, rất bẩn thỉu. Trong phòng phía đông truyền đến tiếng ho khan, Đông Vân nóng lòng, không đợi người trẻ tuổi kia liền tự mình đẩy cửa đi vào.
Phó Hoàn nghe thấy có người đi vào, cho là bạn cùng phòng, liền nhỏm lên vội hỏi: “Quảng Ân, tìm được người không? Chuyển lời chưa?” Nhìn lên thấy Đông Vân, liền ngẩn ra.
Đông Vân tiến lên đè hắn nằm xuống, nhét chăn vào cho hắn, trách cứ nói: “Nhanh nằm xuống! Người đã lớn như vậy cũng không biết chăm sóc mình.” Nói xong thử nhiệt độ trên trán hắn, cảm thấy nóng hầm hập, liền túm lấy Quảng Ân theo vào cửa nói: “Chàng rất nóng. Làm phiền công tử, đi tìm lang trung tới.” Quảng Ân cũng nhìn ra bệnh của Phó Hoàn nghiêm trọng hơn, không nói hai lời liền đi ra ngoài, bỗng nhiên dừng lại nhìn về phía nàng. Đông Vân nói: “Ta ở lại chỗ này chăm sóc chàng.” Quảng Ân nghe vậy liền đi.
Đông Vân ở trong phòng dạo qua một vòng, phát hiện ngay cả nước nóng cũng không có, liền tìm phòng bếp đun nước. Lại thấy sáng sớm Phó Hoàn không thoải mái, có lẽ chưa có ăn cái gì, liền thuận tiện nấu cháo. Phó Hoàn vùi ở trong chăn nhìn nàng bận rộn, trong lòng có một cỗ ngọt ngào dâng lên.
Quảng Ân rất nhanh đã tìm được lang trung, bắt mạch cho Phó Hoàn, viết đơn thuốc, hắn lại đi lấy thuốc trở về. Chờ Đông Vân nấu thuốc xong, thì thấy Quảng Ân múc nước từ trong giếng lên, lấy một gáo uống ừng ực, mới nhớ tới mình sai tới sai lui người ta nhưng ngay cả tên cũng không chưa hỏi, trong bụng áy náy, liền nói: “Chắc công tử còn chưa ăn cơm, ngồi nghỉ một lát, ta làm cho công tử.”
Trong phòng bếp không có cái gì, một nửa khổ qua, mấy quả trứng gà. Đông Vân nhìn lên trên xà nhà, thấy còn treo hai miếng thịt muối, liền lấy xuống một miếng, đánh lên một quả trứng gà rồi chưng, còn lại xào chung với khổ qua, múc một chén cháo, liền bưng đi ra. Nàng lấy bát đũa ở dưới kệ dọn lên trên bàn đá xong, cười nói với Quảng Ân: “Hôm nay hơi vội, tay nghề ta cũng bình thường, ráng ăn tạm chút nha.”
Quảng Ân cười nói: “Cô nương nói quá.” Cũng không có khách khí, ngồi xuống ghế đá, liền bắt đầu ăn ngồm ngoàm, cảm thấy mặc dù thức ăn thông thường, nhưng hết sức ngon miệng. Hắn thấy bàn đá ghế đá được lau chùi không còn một hạt bụi nào, lại ngắm nhìn bốn phía, trong viện cũng được thu dọn sạch sẽ, lộ vẻ mới vừa vẩy nước quét nhà qua. Hắn nhìn Đông Vân ngồi chồm hổm ở dưới mái hiên đang cẩn thận nhìn lửa trên bếp lò, sợ thuốc cạn, bất giác ghen tị với Phó Hoàn đang nóng sốt mơ hồ trong đông sương phòng.
Đông Vân lay Phó Hoàn tỉnh dậy, dìu hắn ngồi dậy, cầm chén thuốc qua, nói: “Nào, uống thuốc đi. Cẩn thận nóng.”
Phó Hoàn cau mày uống hết một chén thuốc, Đông Vân bưng nước ấm để cho hắn súc miệng, sợ trong miệng hắn còn đắng, lại lấy điểm tâm trong cặp lồng ra, chọn khối mềm dẻo dễ tiêu hóa đưa cho hắn. Phó Hoàn áy náy nói: “Xin lỗi, hại nàng không xem được hí kịch.”
Đông Vân trả lời: “Vậy thì có cái gì, ta lại không thích xem hí kịch.” Nàng là nha hoàn, từ trước đến giờ nàng cũng có đứng bên cạnh chủ tử xem hí kịch, thật may là phúc tấn cũng không thích xem hí kịch.
Phó Hoàn cầm tay của nàng: “Vậy chờ ta khỏe lên, chúng ta đi xem hoa sen, được chứ?”
Nàng cười, cầm ngược lại tay hắn, lên tiếng: “Được. Đến lúc đó chàng phải mua thức ăn ngon cho ta.”
“Nàng ở phủ Bối Tử, có cái gì chưa từng ăn qua.” Phó Hoàn cười khẽ vuốt mặt của nàng, lại nói, “Vất vả cho nàng rồi.”
Đông Vân lơ đễnh nói: “Ta hầu hạ người đã quen, đây thì tính là khổ cực gì.”
Phó Hoàn cười nói: “Trước kia nàng hầu hạ đều là dòng dõi quý tộc, hôm nay lại hầu hạ ta cả ngày, còn không uất ức sao.”
Đông Vân bật thốt lên: “Uất ức cái gì? Hầu hạ của mình......” Nói đến chỗ này liền dừng lại.
“Của mình cái gì?” Phó Hoàn cố ý trêu nàng.
Mặt Đông Vân càng ngày càng đỏ, đứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, nắm cổ áo hắn, liền hôn lên má hắn một cái.
Phó Hoàn lại ngăn lại nàng: “Đừng!”
Nàng ủy khuất nhìn hắn, hỏi: “Chàng không thích ta hôn chàng sao?”
Hắn thở dài, nói: “Sáng mai ta khỏe hẳn, lời này liền cho ta hỏi nàng.”
Nàng ngẫm nghĩ mới hiểu được ý tứ trong lời của hắn, mắng: “Sắc phôi!”
Hắn nâng cằm nàng lên, cười nói: “Hôn một chút thì đã sao? Nào có ai mắng tướng công mình là sắc phôi chứ.”
Đông Vân thấy hắn càng nói càng không có giới hạn, liền cưỡng ép hắn nằm xuống ngủ. Do Phó Hoàn bệnh, nên chỉ chốc lát sau liền mơ hồ ngủ. Đông Vân cầm quần áo dơ của hắn đặt ở đuôi kháng đi giặt sạch, phơi ở trong sân, lại sắc thêm một lần thuốc nữa, thu dọn thêm một chút. Mắt thấy sắc trời không còn sớm, dặn dò Quảng Ân chăm sóc hắn, liền đứng dậy đi về.
Tác giả :
Dạ Ân