Đường Về (Phần 2)
Chương 30-1: Trường Giang và Hoàng Hà (1)
Niên Canh Nghiêu khoảng bốn mươi tuổi, nhưng tướng mạo lại không giống như giọng nói sang sảng như thế, cử chỉ mang theo xuất thân nho nhã chính quy, chỉ một đôi mắt tinh quang sâu thẳm, đã lộ vẻ lão luyện nhạy bén. Ta vẫn quan sát hắn không lên tiếng, hắn ngẩng đầu liếc hai ta lần, rốt cuộc không nhịn được nói: "Phúc tấn một đường khổ cực, mời vào bên trong nghỉ ngơi."
Ta mấp máy môi, trả lời hắn một câu: "Tổng Đốc Đại Nhân quá khách khí."
Dường như hắn cũng không để ý ta lạnh nhạt, khẽ mỉm cười nói: "Xin mời!"
Ta cũng không khách sáo nhiều với hắn, dẫn đầu đi vào trạm dịch. Tâm tư lão Niên này thật tỉ mỉ, tìm nha hoàn dẫn đường hầu hạ. Nhiếp Tĩnh nói với ta, hắn và Thụy Lâm về phòng mình đợi, có ăn đừng quên đưa đến cho bọn họ một chút. Đợi ta rửa mặt chải đầu xong, thay đổi quần áo xuống lầu, có lẽ Lý Hạo và Phạm Tứ đã khơi lên tranh luận với Niên Canh Nghiêu, bọn họ nhìn thấy ta, mới tạm ngừng lại.
Niên Canh Nghiêu chuẩn bị một bàn phong vị hương dã chiêu đãi chúng ta, ta uống trà bọn họ uống rượu. Sau khi ngồi vào vị trí, mâm rau dại, canh thịt và nấm trên bàn cũng không thể làm cho Lý Hạo và Phạm Tứ gạt bỏ được lo lắng, gắp không được mấy đũa, lại đề cập tới câu chuyện mới vừa bị cắt đứt. Có lẽ Niên Canh Nghiêu không muốn ở trước mặt nữ nhân thảo luận công vụ, nhíu mày liếc ta vài lần. Ta liền nói: "Niên đại nhân không cần chú ý đến ta, ta sẽ tự chiêu đãi mình."
Hắn có chút kinh ngạc, sau phút chốc lúng túng, liền cười nói: "Phúc tấn nói đùa. Không biết thức ăn có hợp khẩu vị của phúc tấn không?"
"Rất ngon. Niên đại nhân quả là người biết thực vị." Ta gật đầu trả lời. Nếm thử món rau trộn non mềm kia mới biết vị Tổng Đốc Đại Nhân này ở trong mỹ thực là người rất sành sỏi.
Hắn cười nói quá khen, rồi chuyên tâm bàn luận với bọn Lý Hạo.
"Niên đại nhân, Tây Trữ tồn lương không nhiều lắm. Nếu hoàng thượng truyền lệnh Tây Chinh ngay bây giờ, lương thảo dùng cho đại quân sẽ không thể tiếp tục được nữa!" Phạm Tứ nói.
Lý Hạo nhìn sang Niên Canh Nghiêu, nói tiếp: "Niên đại nhân, Bình Nghịch tướng quân sai bảo, chia sẻ hai mươi vạn gánh lương thực, vốn là không sao, hiện giờ Cát Thập Đồ đại nhân chính là không bột không gột nên hồ. Hạ quan bất tài, đã không còn biện pháp, kính xin Tổng Đốc Đại Nhân phát binh diệt tặc, thu hồi quân lương bị cướp!"
Phạm Tứ lại nói: "Nếu như không thảo phạt đám nghịch tặc Xước Giáp đó, khó bảo toàn lại có người hai lòng ngo ngoe muốn rục rịch. Chuyện cướp lương, đã có một lần tức có lần thứ hai ba, nếu thực như thế, Dục Thanh bồi thêm tính mạng bản thân là chuyện nhỏ, làm trễ nãi quân cơ triều đình là chuyện lớn!"
Hai người này giương thương múa kiếm suốt dọc theo đường đi, càng đấu càng hăng, bây giờ thì ngược lại phối hợp ăn ý, ngươi một lời ta một câu, đá trái bóng lên trên người Niên Canh Nghiêu. Tuy không một câu nhắc tới hắn thân là Tổng đốc kiêm Tuần phủ Tứ Xuyên mà thất trách, nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng.
Niên Canh Nghiêu ngồi thẳng nghe, không nhúch nhích chút nào, xem ra là có chuẩn bị mà đến. Hắn trầm ngâm nói: "Niên mỗ quản hạt binh mã ở bản tỉnh, khó chối tội chuyện cướp lương này. Chỉ là. . . . . ." Nghe câu trước của hắn, cảm thấy có hy vọng, hai chữ "Chỉ là" vừa ra, Lý Hạo và Phạm Tứ đều lên mười vạn phân tinh thần, tùy thời chuẩn bị binh đến tướng ngăn. Chỉ nghe Niên Tổng đốc tiếp tục nói, "Chắc hẳn hai vị đều đã xem sơ qua thôn trại của người Tây Tạng trong núi rồi chứ? Những trại này phía trước có dòng nước chảy xiết, sau lưng dựa vào vách núi, bờ lũy chắc chắn, dễ thủ khó công. Không dối gạt các vị, Niên mỗtừng hạ lệnh diệt hai ba trăm thôn, hơn một tháng cũng không thể vào một chút. Cuối cùng điều tới hai đại pháo oanh kích, cùng1000 binh lục doanh vây kín, mới bình định được, chiến dịch này hao tổn binh tướng hơn năm trăm người. Xước Giáp tuy là tiểu tặc, nhưng mấy trại của hắn hợp lại hơn trăm, binh dân hai ngàn người. Muốn đánh hạ hắn cũng không phải là không thể làm, nhưng hoàng thượng vừa định đại kế bình Tàng, Tây Chinh tên đã lắp vào cung, đây thật sự không phải là thời cơ dây dưa với thủ lĩnh Thổ bá này."
Hắn nói cũng không phải là không có đạo lý, nhưng chức trách của Lý Hạo cùng Phạm Tứ cũng không phải là chỉnh đốn và sắp đặt binh lực, cho nên mặc dù có thể hiểu được nhưng vẫn lấy sự vụ của mình làm trọng. Lý Hạo lạnh lùng hỏi: "Vậy chuyện quân lương, chỉ có thể mặc kệ nó à? Để mặc bọn chúng trù tính đưa quân lương cho Đại Sách Linh cũng không cần biết sao?"
Niên Canh Nghiêu một tay xoay xoay chung rượu, trả lời: "Niên mỗ sẽ chỉ đạo xuống, tuyệt không để cho bọn chúng đưa quân lương ra khỏi Tứ Xuyên!"
"Ngược lại ta còn có một biện pháp khác, không biết Niên đại nhân có nguyện ý nghe không." Ta bỗng nhiên chen vào nói, làm cho ba người bọn họ đều ngạc nhiên trông lại.
Ánh mắt của Niên Canh Nghiêu chợt lóe lên chút xem thường rồi biến mất, tươi cười ấm áp nói: "Xin mời Phúc tấn cứ nói, Niên mỗ rửa tai lắng nghe."
Ta mặc kệ hắn có oán thầm trong lòng hay không, cứ nói ra: "Lời trước của Niên đại nhân nói rất đúng, lúc này lấy đại cục làm trọng. Nếu lương thực bị cướp không thu lại được thì coi như xong. . . . . ."
"Tỷ!" Lý Hạo vội la lên.
Ta giơ tay lên ý bảo hắn đừng ngắt lời, rồi nói tiếp: "Chỉ là, mặc kệ là cho bọn Xước Giáp ăn cũng được, hư hỏng ở trong kho cũng được, tuyệt không để bị chuyển đi cung cấp cho Đại Sách Linh!"
Niên Canh Nghiêu ngồi thẳng lên một chút, ta quay qua hỏi Phạm Tứ: "Đất ở chỗ bọn Tàng Khương Xước Giáp, tình hình sinh trưởng mạ non năm nay như thế nào?"
Phạm Tứ không rõ ý tứ, nhưng vẫn trả lời: "Nhìn lúa mạch mùa đông đã làm đòng cùng lúa mì thanh khoa đã nảy mầm, tới mùa hạ thu hoạch xác thực không tệ."
Ta liền cười nói với Niên Canh Nghiêu: "Niên đại nhân cho binh lực bao vây tiễu trừ, không ngại cho thêm một chút mồi lửa vào trong ruộng ngô của hắn, thiêu gọn sạch sẽ, thổ ty tự lo thân mình không xong, sẽ có thể dễ thu thập hơn rất nhiều."
Lý Hạo và Phạm Tứ nhìn nhau, hình như đối với chủ ý này của ta không dám gật bừa.
Niên Canh Nghiêu chợt vỗ bàn, "Ầm" một tiếng vang thật lớn rất dọa người, bèn thấy hắn lộ vẻ mặt vui mừng, cười nói: "Hay! Chiêu này mặc dù trị không được Xước Giáp tận gốc, nhưng có thể xao sơn chấn hổ, làm cho hắn núp ở trong vỏ quan trại kia không dám nhúc nhích. Hừ, lão gia hỏa này nếu không an phận, hắn là cái thá gì ta sẽ thiêu hết mọi thứ!"
Mặc dù Niên Canh Nghiêu chặn đứt đường vận chuyển của chúng, nhưng ba mươi vạn gánh lương thực kia cũng đủ cho Xước Giáp ăn được mười năm rồi, hắn không chết đói. Bất quá may thay lương thực kia phần lớn là đều là gạo, chỉ sợ bọn chúng ăn cũng không quen. Nghĩ vậy, ta mới có suy tính này, qua đêm nay cẩn thận suy nghĩ thêm lần nữa.
Sau đó Lý Hạo Phạm Tứ và Niên Canh Nghiêu bàn bạc các biện pháp vận lương sau này, ta cũng chẳng muốn nghe nữa, sai nha hoàn hầu hạ bên cạnh, đưa rau trộn nấm dạ dày dê, nấm thông, nấm Dương Liễu, thịt nướng trên củi sồi, cùng bánh dày khoai tây cho Nhiếp Tĩnh và Thụy Lâm.
Trước khi tiệc tan, ta còn có một việc cần Niên Canh Nghiêu chứng thực: "Niên đại nhân công vụ bận rộn, không biết tại sao có thể ở trạm dịch trong huyện nho nhỏ này có thể vô tình gặp được đại nhân?"
Niên Canh Nghiêu cười trả lời: "Trước đó vài ngày nhận được chỉ thị của đại tướng quân, mệnh cho Niên mỗ bảo vệ mấy vị an toàn. Người dân Tứ Xuyên bưu hãn, tình hình nhân đinh (người trưởng thành) phức tạp, Niên mỗ sợ cường đạo quấy rầy thanh tĩnh của Phúc tấn, vì thế lệnh cho thám mã cấp báo hành tung của các vị. Hôm nay cũng không phải là vô tình gặp gỡ, mà là Niên mỗ đặc biệt ở nơi này chờ."
Ài, quả nhiên đoán không sai! Tối nay phải viết lá thư chuyển tới cho Thập Tứ thôi.
Sau khi đến Thành Đô, dựa vào bảo lưu dấu gốc của ấn triện trên lương thảo điều động một vạn lượng bạc (trong đó năm ngàn lượng cần mười ngày đến nhập quỹ). Gọi Thụy Lâm tới, giao tiền cho nó, nói với nó: "Tiểu quỷ, có muốn cùng ta kết phường làm mua bán nhỏ hay không?" Nó gật đầu, sau đó liền nhìn ta chờ đợi đoạn sau. Ta tiếp tục nói: "Cầm bạc này đi thu vào chút lúa mì thanh khoa, du mạch, ngô, thổ ty Xước Giáp khẳng định sẽ thích, không ngại để cho hắn lấy gạo để đổi, ba thăng gạo đổi lấy một thăng lúa mì thanh khoa, rất có lợi."
"Mệt ngươi nghĩ ra!" Lời này dĩ nhiên không thể nào xuất ra từ trong miệng của Thụy Lâm, Nhiếp Tĩnh nằm ở trên bệ cửa sổ ăn một khay anh đào.
Ta mặc kệ hắn, nói với Thụy Lâm: "A, đúng rồi, lấy cho ta một chút bánh trà nữa, về sau sợ rằng bọn họ không mua được."
Nhiếp Tĩnh phun hột ra, nói: "Đúng kiếm được một khoản tốt, chỉ là Tổng Đốc Đại Nhân và Phạm Dục Thanh cùng gặp xui xẻo sẽ không chỉ ngồi trơ mặt ra ngó chứ?"
"Thổ ty sẽ không có hứng thú cùng với ác nhân Niên Canh Nghiêu giao thiệp, về phần Phạm Dục Thanh, để hắn biết coi thử có thể hợp tác hay không. Quan trọng nhất cuối cùng ai sẽ uống được nhiều canh hơn thôi." Ta trả lời, sau đó chỉ vào Thụy Lâm nói, "Ngươi giúp nó một chút. . . . . . Thuận tiện, kiếm cho mình một chút bạc dưỡng già."
"Hử, đa tạ sự nhân từ của ngươi." Xem ra hắn muốn nuốt hết khay anh đào đó, "Quên hỏi, các ngươi chia chác ra sao?"
Ta cười nói với Thụy Lâm: "Năm năm được không?"
Thụy Lâm nhe răng cười, nói: "Cô cô muốn con kiếm tiền, con sẽ kiếm. Chẳng qua con sợ Thổ bá có người không thích chúng ta."
Ta suy nghĩ một chút nói: "Ừhm, đừng lo lắng, ta trở về Tây Trữ cầu xin cái bùa hộ mệnh cho con."
"Ngươi thật tin nàng?" Nhiếp Tĩnh nhảy vào trong phòng, vỗ lên vai Thụy Lâm hỏi.
Thụy Lâm gật đầu: "Cô cô bao giờ cũng không sai."
Mắt Nhiếp Tĩnh trợn trắng, ta đoạt lấy cái khay anh đào trong tay hắn nói: "Đừng chiếm hết một mình." Lấy một nửa, còn dư lại đưa cho Thụy Lâm.
Gõ cửa đi vào, thấy trên bàn bày ra một tấm bản đồ, ta đến gần xem, cười hỏi: "Vẫn còn nghiên cứu à?"
"Hiện giờ tổn thất nghiêm trọng, chờ Tam ca thưởng hèo ta." Phạm Tứ gãi gãi lỗ mũi, cười nói.
Cảm thấy hắn có chút đáng thương, liền nói: "Chờ thu lương xong, ta sẽ nói Đường ca cho cái giá phải chăng."
"Tạ Hàm tỷ tỷ." Hắn học theo Lý Thục gọi.
Ta chỉ đường vào từ phía tây Thành Đô trên bản đồ hỏi: "Những chỗ này ngươi đều đã đi qua sao?"
"Ừ." Hắn dịch giá cắm nến, dùng ngón tay vẻ lộ tuyến, "Núi Việt Nhị Lang, vượt qua Đại Độ Hà, trải qua Đả Tiến Lô, Lý Đường, ba đường đều đi vào Tây Tạng."
Chỉ là những địa danh liên tiếp nhau, nhưng ta có thể biết con đường này có bao nhiêu khó đi! Từng nghe người ta nói, từ Thanh Hải vào Tây Tạng, chủ yếu là một đường bằng phẳng, từ Tứ Xuyên vào Tây Tạng, phải vượt dòng nước chảy xiết trèo núi cao, rất hung hiểm. Không khỏi cảm thấy kính nể đối với Phạm Tứ bên cạnh, đánh giặc thật ra thì đánh có tiền lương, Phạm Tứ muốn xông vào nơi người đói khát, theo ý nghĩa bên trên cho thấy, trọng trách trên người của hắn không thể nhẹ hơn Thập Tứ. Ngẩng đầu cười nói với hắn: "Sáng mai liền chia tay, chỉ mong cuộc chiến này sớm kết thúc, ta cũng có thể gặp một nhà ba người các ngươi."
Hắn cúi đầu vuốt bản đồ, vẻ mặt dịu dàng, không biết có phải là nhớ tới "Thục nhi" cùng ấu tử của hắn hay không, trầm mặc một lát sau ngẩng đầu chắp tay nói: "Ta hồi kinh tiếp đó vận chuyển lương thực bằng đường thuỷ, còn phải đi Tây Ninh . Hàm tỷ tỷ đi đường cẩn thận. A, đúng rồi, lúc trở về đừng ngại đi Lâm Hạ, Tuần Hóa, đến Tiêm Trát Khảm Bố Lạp, cảnh sắc bờ Hoàng Hà hết sức hùng vĩ."
Đề xuất của Phạm Tứ quả nhiên đặc sắc, rừng Khảm Bố Lạp Đan Hà Phong dốc đứng hiểm trở, từng đỉnh núi trơ trọi cát đá nham thạch màu đỏ, thẳng từ trên xuống dưới hai ba trăm mét, ở dưới trời chiều giống như lấy đất đỏ đắp thành thành lũy to lớn.
Ta tiến lên một bước, muốn nhìn rõ ràng, lại bị Lý Hạo một phát kéo lấy, hắn ôm vai của ta kéo về phía sau, bất đắc dĩ nói: "Tỷ, Ngươi cẩn thận một chút!"
"Đừng khẩn trương, không phải ta muốn nhảy xuống." Ta vỗ cánh tay hắn để ngang trước cổ ta cười nói. Những ngày qua ta kiên quyết phải ngắm cảnh làm trễ nãi hành trình, dù rằng có lúc hắn cũng chơi rất hăng hái, chung quy có công vụ trong người, làm khó hắn rồi.
Hắn vẫn chưa yên tâm, ôm ta một lúc lâu, chắc chắn ta cách xa vách đá mới buông tay.
Lộ trình có dài hơn nữa cuối cùng cũng đến điểm đến, vào thành Tây Trữ , như có loại cảm giác thân thiết khi về nhà. Sắc trời còn sớm, khẳng định Thập Tứ không có ở trong phủ, dù sao thì không có chuyện gì làm, bèn muốn đi dạo phố mua chút rau tươi kết hợp với đồ sấy mang về từ Tứ Xuyên.
Trong chợ nhiều người, cùng Lý Hạo tách ra (tiểu tử này tuyệt nhiên không kiên nhẫn theo giúp ta). Ta thấy mức giá không cao, tha hồ mua một túi chuẩn bị xách về. Ở trên đường đi, lại bị một Tiểu Giáo hộ quân cản lại. Sao nào? Mua thức ăn cũng muốn kiểm tra? Ta nghi hoặc nhìn người thanh niên không quá hai mươi tuổi ở trước mặt này. Chỉ thấy hắn nhìn chung quanh, cứ thế không lên tiếng, ta men theo ánh mắt của hắn nhìn lại, phát hiện bên cạnh hắn có không ít đồng liêu, một đám nhìn nhau đưa mắt ra hiệu, không biết đang làm cái gì. Hắn nghẹn đỏ mặt, rốt cuộc nói: "Bao nhiêu tiền?"
"A?" Ta hoàn toàn không hiểu.
"Ta,ta, ta muốn bồi nàng. . . . . ." Hắn lắp bắp nói, nói xong còn quay đầu nhìn phản ứng của đồng bạn.
Ta giật mình tĩnh ngộ, thì ra là hắn hỏi giá một đêm xuân. Cúi đầu nhìn trang phục trên người, không khỏi bật cười. Trước kia ra ngoài đi dạo phố, trang phục toàn thân đều là trang phục Mãn Thanh gọn gàng, hôm nay mới vừa trở về thành, còn ăn mặc theo trang phục người Hán gọn gàng, sắc thái hoa văn không tính là đơn thuần, có lẽ xuất đầu lộ diện như vậy cử chỉ cũng mất trang trọng. Bất quá coi như là như thế, cũng không đến mức bị người bên đường hỏi giá chứ? Nhìn lại cái tay của cậu thanh niên kia không biết đặt chỗ nào, xem chừng vị này có lẽ cũng là bị đồng bạn chọc ghẹo, liền cười giỡn đưa ra ba ngón tay, nói: "Ba lượng."
"Mắc như vậy!" "Đồng bạn giáp" mới vừa rồi còn ở bên đường làm bộ muốn vào xem trong quầy bánh xông lên kinh kêu hô.
"Được!" Không ngờ đứa bé thẹn thùng này vậy mà đồng ý một tiếng.
Ta cũng sững sốt, tiếp đó cười nói: "Vậy đi thôi."
Hắn ngơ ngác hỏi: "Đi, đi đâu?"
"Đi nhà ta." Ta đưa túi giao cho hắn xách, đi ở phía trước dẫn đường. Hắn không để ý "Các tiểu bằng hữu"kêu gào ở sau lưng, ngoan ngoãn đi theo ta.
Đi qua mấy con phố, cho đến trước cửa phủ Đại tướng quân, hắn mới kéo ta vội hỏi: "Nàng đi đâu vậy?"
"Nhà ta nha." Ta chỉ chỉ đại môn.
"Tỷ! Ngươi đi đâu vậy, hại ta tìm nãy giờ!" Lý Hạo chợt bước ra cửa, tức giận chất vấn, thấy người trẻ tuổi kia, kỳ quái hỏi, "Mạc Đức Lý? Tại sao ngươi ở đây?"
"Ta. . . . . ." Mặt hắn xanh hồng một trận.
Ta xen lời hắn: "Hắn đưa ta trở về."
Lý Hạo nhìn hắn một chút, nhận lấy túi vải trong tay hắn, nói: "Khẩn trương cái gì? Trở về đi."
"Dạ, Lý đại nhân." Hắn xoay người liền muốn chạy đi cho nhanh.
"Đợi một chút." Ta gọi hắn lại, lấy khoảng hai ba lượng bạc, vứt cho hắn, cười nói, "Này, ba lượng."
Hắn nhận bạc vụn liền chạy trối chết.
"Tỷ, ngươi cho hắn bạc làm cái gì?" Lý Hạo mờ mịt hỏi.
Ta phiền muộn không thôi, đẩy hắn đi chỗ khác nói: "Tạ ơn hắn xách đồ giúp ta. Ta muốn tắm rửa, ngươi cũng mau trở về sửa soạn cho mình một chút đi."
Phó Hữu Vinh vội vội vàng vàng ra đón, vừa thấy mặt ta liền nói: "Chuẩn bị nước tắm cho ta."
"Vừa đun một nồi, là cho gia dùng." Hắn trả lời.
"Vậy vừa đúng lúc, đổ ra cho ta tắm trước, sau đó đun nồi khác cho Thập Tứ." Ta vào nội viện, cầm quần áo sạch, xà bông thơm và đồ dùng tắm nha hoàn đưa tới, quay đầu lại nói với Phó Hữu Vinh: "Đúng rồi, đừng nói với gia các ngươi là ta đã trở về. Ta muốn làm cho hắn bất ngờ."
Phó Hữu Vinh đáp vâng rồi lui ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, nước tắm đã chuẩn bị xong, đóng cửa phòng, trầm mình ở trong bồn tắm, thật thoải mái quá! Ngâm đã ghiền rồi đứng dậy, ra phía sau bình phong khoác lên áo choàng rộng thùng thình, gọi người đi vào thu dọn bồn tắm ra ngoài.
Đang chải tóc, liền nghe thấy tiếng của Thập Tứ: "Để nước nóng một chút." A, hắn muốn tắm hơi sao?
Chải tóc xong đi ra gian ngoài, thấy Phó Hữu Vinh mới vừa cởi áo mãng bào bổ phục cho hắn. Thập Tứ đưa lưng về phía ta, ta tiếp được áo trong hắn lột ra, thế nhưng hắn cũng không quay đầu lại. Được người hầu hạ quen rồi, tám phần cho là nha hoàn nào đó. Phó Hữu Vinh thấy ta không có phản ứng gì, liền ôm mũ trang phục lui ra ngoài. Thập Tứ bước vào bồn tắm, “Hu” một tiếng thật dài, rồi tựa vào trên vách bồn dưỡng thần, ta đoán bây giờ hắn đang nhắm hai mắt hưởng thụ đây. Đi lên vốc nước tưới lên trên cổ hắn, hắn cũng không nhúc nhích chờ ta tiếp tục hầu hạ. Vì vậy nhẹ nhàng xoa nắn bắp thịt bả vai của hắn, hình như hắn rất hưởng thụ, dựa vào phía sau, cử động hạ bả vai khuỷu tay xuống.
Ta thờ ơ không làm theo ý muốn của hắn, ấn vai hắn cúi xuống, nhẹ nhàng cắn lên lỗ tai hắn. Lần này hắn giống như bị kim chích bật dậy, xoay sang ta hét lớn một tiếng: "Càn rỡ!" Rào rào nước văng tung tóe lên trên người ta.
"Càn rỡ?" Ta lui về sau một bước, phủi nước văng trên quần áo xuống, ngẩng đầu nhìn hắn, không khỏi giật mình. Trời, từ lúc nào thì hắn nuôi râu quai nón giống như người nguyên thủy thế này? May mà ta nhận ra được giọng nói!
Lửa giận hừng hực của hắn bị dập tắt nhanh chóng, sững sờ một lát sau liền tươi cười rạng rỡ: "Ta là nói, càn rỡ chút nữa cũng không sao, hắc." Nói xong liền muốn từ trong bồn tắm đứng dậy ra ngoài.
"Tắm sạch sẽ." Ta cau mày nói.
Hắn ngừng động tác bò ra, vươn tay về phía ta. Ta không thể làm gì khác hơn là đi đến gần, ấn hắn ngồi xuống. Hắn lôi kéo tay của ta, ngửa đầu nhìn ta nói: "Có thể hôn ta không?"
Ta nhìn cặp mắt tràn đầy chờ mong của hắn, cười cúi đầu, nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên trên môi hắn.
Hắn hô một tiếng, buông ta ra, cầm cái khăn bông lên liền dồn sức chà lên trên người, trên cánh tay trên đùi lau qua lau lại rất nhanh, trước khi ta ngăn cản liền leo ra bồn tắm. Ta hết cách với hắn, không thể làm gì khác hơn là giũ khăn bông được xếp ở một bên ra, lau nước trên người của hắn ."Mặc quần áo tử tế, ăn cơm trước." Bụng của ta thật đói.
Trên mặt hắn bị hơi nước nóng hắc lên sắc hồng còn chưa có tụt xuống, nhẹ giữ lại tay đang lau của ta trong ngực hắn, cúi xuống bên tai ta hỏi khẽ: "Nàng có muốn ăn ta hay không?"
"Thành thật mà nói, bây giờ muốn ăn thịt dê nhiều hơn một chút." Trên người hắn hình như đen hơn trước, khoanh tay lại hỏi: "Ngươi để mình trần phơi nắng à?"
"Thỉnh thoảng đi theo bọn họ luyện tập một chút." Hắn không tập trung thuận miệng đáp, trên tay vội vàng cởi bỏ từng nút áo của ta, dốc lòng tháo ra, nửa áo ngủ ẩm ướt liền tự nhiên trượt xuống, vừa khớp có thể bao phủ mắt cá chân. Chúng ta hai bên trần trụi nhìn nhau, ai cũng không bởi vì thẹn thùng mà cúi đầu, hết cách rồi, không phải da mặt mỏng như thời niên thiếu nữa. Nhưng mà không có che đậy thật có chút lạnh, mùa hạ ở Tây Trữ không thể so với Bắc Kinh. Hắn đưa tay vòng quanh ngang hông ta kéo ta áp sát lại, ta liền áp vào trên người hắn, đúng lúc cầm khăn bông lau phía sau lưng của hắn, thân thể đụng chạm làm cho trái tim từ từ đập nhanh lên. Vứt khăn bông xuống, vuốt từ sống lưng hắn đi lên trên, cuối cùng dứt khoát ôm lấy cổ của hắn.
"Mặt nắng ăn đen rồi." Một tay hắn nâng mặt của ta một tay trượt đến mông ta, "Trên người vẫn trắng giống như sữa."
"Đương nhiên rồi. Ta không giống ngươi, tùy tiện cởi quần áo." Ta trả lời. Có vẻ chênh lệch hơn một chút, dán ở một chỗ với hắn, mới cảm thấy mình trắng.
Hắn cúi đầu mút hôn bả vai ta, thật giống như đang thưởng thức pho mát, hơi thở phất ở trên cổ ta, ngưa ngứa giống như có gì đó quét qua trong ngực. Ta nhắm mắt lại dùng đầu ngón tay nghiên cứu xương vai hắn, trên người hắn sờ rất rắn chắc, chất thịt có lẽ không thể kém hơn thịt dê.
Hắn bồng ta lên, kề tai nói nhỏ: "Bây giờ muốn ăn không?"
Ta cười hỏi ngược lại: "Ngươi nói thịt dê hay là ngươi?"
"Không có lựa chọn khác!" Hắn sải bước đi vào phía giường đất bên trong, nhẹ nhàng để ta xuống.
Ta quơ tay cầm lấy áo khoác trên giá áo đầu giường khoác lên, quấn mình lại, co lại trong góc dựa lưng vào thành giường. Thập Tứ thong thả bò lên, lao qua ta, vuốt ve bả vai của ta, vén tóc dài buông xuống trước ngực của ta ra sau tai, sau đó đẩy phân nửa áo khoác ra, hôn lên xương quai xanh của ta. Chòm râu của hắn quẹt qua da vừa đau vừa nhột, khó chịu hơn lông cáo ở dưới thân, cười khanh khách nâng mặt của hắn lên, nói: "Cạo sạch râu rồi trở lại."
Hắn tóm lấy hai tay của ta, nhất quyết không tha lấy chổi lông của hắn quét tới quét lui trên ngực của ta: "Ta đã làm hòa thượng ba tháng rồi!"
Ta nhéo một cái, co rụt lại về phía sau, cười nói: "Không có mỹ nhân đưa tới cửa à? Không thể tưởng tượng nổi."
"Ghen?" Tay của hắn vuốt từ bắp đùi của ta xuống phía dưới, cho đến mắt cá chân của ta.
"Ừ." Ta đáp, "Ngươi không hi vọng sao?" Có lẽ sẽ không vui mừng khi nhìn hắn hưng trí bừng bừng đi ôm nữ nhân khác, chỉ có điều, hắn bây giờ, hẳn là sẽ không. . . . . . Mặc kệ về sau như thế nào, bây giờ chúng ta ở chung một chỗ, như vậy là đủ rồi.
Ta mấp máy môi, trả lời hắn một câu: "Tổng Đốc Đại Nhân quá khách khí."
Dường như hắn cũng không để ý ta lạnh nhạt, khẽ mỉm cười nói: "Xin mời!"
Ta cũng không khách sáo nhiều với hắn, dẫn đầu đi vào trạm dịch. Tâm tư lão Niên này thật tỉ mỉ, tìm nha hoàn dẫn đường hầu hạ. Nhiếp Tĩnh nói với ta, hắn và Thụy Lâm về phòng mình đợi, có ăn đừng quên đưa đến cho bọn họ một chút. Đợi ta rửa mặt chải đầu xong, thay đổi quần áo xuống lầu, có lẽ Lý Hạo và Phạm Tứ đã khơi lên tranh luận với Niên Canh Nghiêu, bọn họ nhìn thấy ta, mới tạm ngừng lại.
Niên Canh Nghiêu chuẩn bị một bàn phong vị hương dã chiêu đãi chúng ta, ta uống trà bọn họ uống rượu. Sau khi ngồi vào vị trí, mâm rau dại, canh thịt và nấm trên bàn cũng không thể làm cho Lý Hạo và Phạm Tứ gạt bỏ được lo lắng, gắp không được mấy đũa, lại đề cập tới câu chuyện mới vừa bị cắt đứt. Có lẽ Niên Canh Nghiêu không muốn ở trước mặt nữ nhân thảo luận công vụ, nhíu mày liếc ta vài lần. Ta liền nói: "Niên đại nhân không cần chú ý đến ta, ta sẽ tự chiêu đãi mình."
Hắn có chút kinh ngạc, sau phút chốc lúng túng, liền cười nói: "Phúc tấn nói đùa. Không biết thức ăn có hợp khẩu vị của phúc tấn không?"
"Rất ngon. Niên đại nhân quả là người biết thực vị." Ta gật đầu trả lời. Nếm thử món rau trộn non mềm kia mới biết vị Tổng Đốc Đại Nhân này ở trong mỹ thực là người rất sành sỏi.
Hắn cười nói quá khen, rồi chuyên tâm bàn luận với bọn Lý Hạo.
"Niên đại nhân, Tây Trữ tồn lương không nhiều lắm. Nếu hoàng thượng truyền lệnh Tây Chinh ngay bây giờ, lương thảo dùng cho đại quân sẽ không thể tiếp tục được nữa!" Phạm Tứ nói.
Lý Hạo nhìn sang Niên Canh Nghiêu, nói tiếp: "Niên đại nhân, Bình Nghịch tướng quân sai bảo, chia sẻ hai mươi vạn gánh lương thực, vốn là không sao, hiện giờ Cát Thập Đồ đại nhân chính là không bột không gột nên hồ. Hạ quan bất tài, đã không còn biện pháp, kính xin Tổng Đốc Đại Nhân phát binh diệt tặc, thu hồi quân lương bị cướp!"
Phạm Tứ lại nói: "Nếu như không thảo phạt đám nghịch tặc Xước Giáp đó, khó bảo toàn lại có người hai lòng ngo ngoe muốn rục rịch. Chuyện cướp lương, đã có một lần tức có lần thứ hai ba, nếu thực như thế, Dục Thanh bồi thêm tính mạng bản thân là chuyện nhỏ, làm trễ nãi quân cơ triều đình là chuyện lớn!"
Hai người này giương thương múa kiếm suốt dọc theo đường đi, càng đấu càng hăng, bây giờ thì ngược lại phối hợp ăn ý, ngươi một lời ta một câu, đá trái bóng lên trên người Niên Canh Nghiêu. Tuy không một câu nhắc tới hắn thân là Tổng đốc kiêm Tuần phủ Tứ Xuyên mà thất trách, nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng.
Niên Canh Nghiêu ngồi thẳng nghe, không nhúch nhích chút nào, xem ra là có chuẩn bị mà đến. Hắn trầm ngâm nói: "Niên mỗ quản hạt binh mã ở bản tỉnh, khó chối tội chuyện cướp lương này. Chỉ là. . . . . ." Nghe câu trước của hắn, cảm thấy có hy vọng, hai chữ "Chỉ là" vừa ra, Lý Hạo và Phạm Tứ đều lên mười vạn phân tinh thần, tùy thời chuẩn bị binh đến tướng ngăn. Chỉ nghe Niên Tổng đốc tiếp tục nói, "Chắc hẳn hai vị đều đã xem sơ qua thôn trại của người Tây Tạng trong núi rồi chứ? Những trại này phía trước có dòng nước chảy xiết, sau lưng dựa vào vách núi, bờ lũy chắc chắn, dễ thủ khó công. Không dối gạt các vị, Niên mỗtừng hạ lệnh diệt hai ba trăm thôn, hơn một tháng cũng không thể vào một chút. Cuối cùng điều tới hai đại pháo oanh kích, cùng1000 binh lục doanh vây kín, mới bình định được, chiến dịch này hao tổn binh tướng hơn năm trăm người. Xước Giáp tuy là tiểu tặc, nhưng mấy trại của hắn hợp lại hơn trăm, binh dân hai ngàn người. Muốn đánh hạ hắn cũng không phải là không thể làm, nhưng hoàng thượng vừa định đại kế bình Tàng, Tây Chinh tên đã lắp vào cung, đây thật sự không phải là thời cơ dây dưa với thủ lĩnh Thổ bá này."
Hắn nói cũng không phải là không có đạo lý, nhưng chức trách của Lý Hạo cùng Phạm Tứ cũng không phải là chỉnh đốn và sắp đặt binh lực, cho nên mặc dù có thể hiểu được nhưng vẫn lấy sự vụ của mình làm trọng. Lý Hạo lạnh lùng hỏi: "Vậy chuyện quân lương, chỉ có thể mặc kệ nó à? Để mặc bọn chúng trù tính đưa quân lương cho Đại Sách Linh cũng không cần biết sao?"
Niên Canh Nghiêu một tay xoay xoay chung rượu, trả lời: "Niên mỗ sẽ chỉ đạo xuống, tuyệt không để cho bọn chúng đưa quân lương ra khỏi Tứ Xuyên!"
"Ngược lại ta còn có một biện pháp khác, không biết Niên đại nhân có nguyện ý nghe không." Ta bỗng nhiên chen vào nói, làm cho ba người bọn họ đều ngạc nhiên trông lại.
Ánh mắt của Niên Canh Nghiêu chợt lóe lên chút xem thường rồi biến mất, tươi cười ấm áp nói: "Xin mời Phúc tấn cứ nói, Niên mỗ rửa tai lắng nghe."
Ta mặc kệ hắn có oán thầm trong lòng hay không, cứ nói ra: "Lời trước của Niên đại nhân nói rất đúng, lúc này lấy đại cục làm trọng. Nếu lương thực bị cướp không thu lại được thì coi như xong. . . . . ."
"Tỷ!" Lý Hạo vội la lên.
Ta giơ tay lên ý bảo hắn đừng ngắt lời, rồi nói tiếp: "Chỉ là, mặc kệ là cho bọn Xước Giáp ăn cũng được, hư hỏng ở trong kho cũng được, tuyệt không để bị chuyển đi cung cấp cho Đại Sách Linh!"
Niên Canh Nghiêu ngồi thẳng lên một chút, ta quay qua hỏi Phạm Tứ: "Đất ở chỗ bọn Tàng Khương Xước Giáp, tình hình sinh trưởng mạ non năm nay như thế nào?"
Phạm Tứ không rõ ý tứ, nhưng vẫn trả lời: "Nhìn lúa mạch mùa đông đã làm đòng cùng lúa mì thanh khoa đã nảy mầm, tới mùa hạ thu hoạch xác thực không tệ."
Ta liền cười nói với Niên Canh Nghiêu: "Niên đại nhân cho binh lực bao vây tiễu trừ, không ngại cho thêm một chút mồi lửa vào trong ruộng ngô của hắn, thiêu gọn sạch sẽ, thổ ty tự lo thân mình không xong, sẽ có thể dễ thu thập hơn rất nhiều."
Lý Hạo và Phạm Tứ nhìn nhau, hình như đối với chủ ý này của ta không dám gật bừa.
Niên Canh Nghiêu chợt vỗ bàn, "Ầm" một tiếng vang thật lớn rất dọa người, bèn thấy hắn lộ vẻ mặt vui mừng, cười nói: "Hay! Chiêu này mặc dù trị không được Xước Giáp tận gốc, nhưng có thể xao sơn chấn hổ, làm cho hắn núp ở trong vỏ quan trại kia không dám nhúc nhích. Hừ, lão gia hỏa này nếu không an phận, hắn là cái thá gì ta sẽ thiêu hết mọi thứ!"
Mặc dù Niên Canh Nghiêu chặn đứt đường vận chuyển của chúng, nhưng ba mươi vạn gánh lương thực kia cũng đủ cho Xước Giáp ăn được mười năm rồi, hắn không chết đói. Bất quá may thay lương thực kia phần lớn là đều là gạo, chỉ sợ bọn chúng ăn cũng không quen. Nghĩ vậy, ta mới có suy tính này, qua đêm nay cẩn thận suy nghĩ thêm lần nữa.
Sau đó Lý Hạo Phạm Tứ và Niên Canh Nghiêu bàn bạc các biện pháp vận lương sau này, ta cũng chẳng muốn nghe nữa, sai nha hoàn hầu hạ bên cạnh, đưa rau trộn nấm dạ dày dê, nấm thông, nấm Dương Liễu, thịt nướng trên củi sồi, cùng bánh dày khoai tây cho Nhiếp Tĩnh và Thụy Lâm.
Trước khi tiệc tan, ta còn có một việc cần Niên Canh Nghiêu chứng thực: "Niên đại nhân công vụ bận rộn, không biết tại sao có thể ở trạm dịch trong huyện nho nhỏ này có thể vô tình gặp được đại nhân?"
Niên Canh Nghiêu cười trả lời: "Trước đó vài ngày nhận được chỉ thị của đại tướng quân, mệnh cho Niên mỗ bảo vệ mấy vị an toàn. Người dân Tứ Xuyên bưu hãn, tình hình nhân đinh (người trưởng thành) phức tạp, Niên mỗ sợ cường đạo quấy rầy thanh tĩnh của Phúc tấn, vì thế lệnh cho thám mã cấp báo hành tung của các vị. Hôm nay cũng không phải là vô tình gặp gỡ, mà là Niên mỗ đặc biệt ở nơi này chờ."
Ài, quả nhiên đoán không sai! Tối nay phải viết lá thư chuyển tới cho Thập Tứ thôi.
Sau khi đến Thành Đô, dựa vào bảo lưu dấu gốc của ấn triện trên lương thảo điều động một vạn lượng bạc (trong đó năm ngàn lượng cần mười ngày đến nhập quỹ). Gọi Thụy Lâm tới, giao tiền cho nó, nói với nó: "Tiểu quỷ, có muốn cùng ta kết phường làm mua bán nhỏ hay không?" Nó gật đầu, sau đó liền nhìn ta chờ đợi đoạn sau. Ta tiếp tục nói: "Cầm bạc này đi thu vào chút lúa mì thanh khoa, du mạch, ngô, thổ ty Xước Giáp khẳng định sẽ thích, không ngại để cho hắn lấy gạo để đổi, ba thăng gạo đổi lấy một thăng lúa mì thanh khoa, rất có lợi."
"Mệt ngươi nghĩ ra!" Lời này dĩ nhiên không thể nào xuất ra từ trong miệng của Thụy Lâm, Nhiếp Tĩnh nằm ở trên bệ cửa sổ ăn một khay anh đào.
Ta mặc kệ hắn, nói với Thụy Lâm: "A, đúng rồi, lấy cho ta một chút bánh trà nữa, về sau sợ rằng bọn họ không mua được."
Nhiếp Tĩnh phun hột ra, nói: "Đúng kiếm được một khoản tốt, chỉ là Tổng Đốc Đại Nhân và Phạm Dục Thanh cùng gặp xui xẻo sẽ không chỉ ngồi trơ mặt ra ngó chứ?"
"Thổ ty sẽ không có hứng thú cùng với ác nhân Niên Canh Nghiêu giao thiệp, về phần Phạm Dục Thanh, để hắn biết coi thử có thể hợp tác hay không. Quan trọng nhất cuối cùng ai sẽ uống được nhiều canh hơn thôi." Ta trả lời, sau đó chỉ vào Thụy Lâm nói, "Ngươi giúp nó một chút. . . . . . Thuận tiện, kiếm cho mình một chút bạc dưỡng già."
"Hử, đa tạ sự nhân từ của ngươi." Xem ra hắn muốn nuốt hết khay anh đào đó, "Quên hỏi, các ngươi chia chác ra sao?"
Ta cười nói với Thụy Lâm: "Năm năm được không?"
Thụy Lâm nhe răng cười, nói: "Cô cô muốn con kiếm tiền, con sẽ kiếm. Chẳng qua con sợ Thổ bá có người không thích chúng ta."
Ta suy nghĩ một chút nói: "Ừhm, đừng lo lắng, ta trở về Tây Trữ cầu xin cái bùa hộ mệnh cho con."
"Ngươi thật tin nàng?" Nhiếp Tĩnh nhảy vào trong phòng, vỗ lên vai Thụy Lâm hỏi.
Thụy Lâm gật đầu: "Cô cô bao giờ cũng không sai."
Mắt Nhiếp Tĩnh trợn trắng, ta đoạt lấy cái khay anh đào trong tay hắn nói: "Đừng chiếm hết một mình." Lấy một nửa, còn dư lại đưa cho Thụy Lâm.
Gõ cửa đi vào, thấy trên bàn bày ra một tấm bản đồ, ta đến gần xem, cười hỏi: "Vẫn còn nghiên cứu à?"
"Hiện giờ tổn thất nghiêm trọng, chờ Tam ca thưởng hèo ta." Phạm Tứ gãi gãi lỗ mũi, cười nói.
Cảm thấy hắn có chút đáng thương, liền nói: "Chờ thu lương xong, ta sẽ nói Đường ca cho cái giá phải chăng."
"Tạ Hàm tỷ tỷ." Hắn học theo Lý Thục gọi.
Ta chỉ đường vào từ phía tây Thành Đô trên bản đồ hỏi: "Những chỗ này ngươi đều đã đi qua sao?"
"Ừ." Hắn dịch giá cắm nến, dùng ngón tay vẻ lộ tuyến, "Núi Việt Nhị Lang, vượt qua Đại Độ Hà, trải qua Đả Tiến Lô, Lý Đường, ba đường đều đi vào Tây Tạng."
Chỉ là những địa danh liên tiếp nhau, nhưng ta có thể biết con đường này có bao nhiêu khó đi! Từng nghe người ta nói, từ Thanh Hải vào Tây Tạng, chủ yếu là một đường bằng phẳng, từ Tứ Xuyên vào Tây Tạng, phải vượt dòng nước chảy xiết trèo núi cao, rất hung hiểm. Không khỏi cảm thấy kính nể đối với Phạm Tứ bên cạnh, đánh giặc thật ra thì đánh có tiền lương, Phạm Tứ muốn xông vào nơi người đói khát, theo ý nghĩa bên trên cho thấy, trọng trách trên người của hắn không thể nhẹ hơn Thập Tứ. Ngẩng đầu cười nói với hắn: "Sáng mai liền chia tay, chỉ mong cuộc chiến này sớm kết thúc, ta cũng có thể gặp một nhà ba người các ngươi."
Hắn cúi đầu vuốt bản đồ, vẻ mặt dịu dàng, không biết có phải là nhớ tới "Thục nhi" cùng ấu tử của hắn hay không, trầm mặc một lát sau ngẩng đầu chắp tay nói: "Ta hồi kinh tiếp đó vận chuyển lương thực bằng đường thuỷ, còn phải đi Tây Ninh . Hàm tỷ tỷ đi đường cẩn thận. A, đúng rồi, lúc trở về đừng ngại đi Lâm Hạ, Tuần Hóa, đến Tiêm Trát Khảm Bố Lạp, cảnh sắc bờ Hoàng Hà hết sức hùng vĩ."
Đề xuất của Phạm Tứ quả nhiên đặc sắc, rừng Khảm Bố Lạp Đan Hà Phong dốc đứng hiểm trở, từng đỉnh núi trơ trọi cát đá nham thạch màu đỏ, thẳng từ trên xuống dưới hai ba trăm mét, ở dưới trời chiều giống như lấy đất đỏ đắp thành thành lũy to lớn.
Ta tiến lên một bước, muốn nhìn rõ ràng, lại bị Lý Hạo một phát kéo lấy, hắn ôm vai của ta kéo về phía sau, bất đắc dĩ nói: "Tỷ, Ngươi cẩn thận một chút!"
"Đừng khẩn trương, không phải ta muốn nhảy xuống." Ta vỗ cánh tay hắn để ngang trước cổ ta cười nói. Những ngày qua ta kiên quyết phải ngắm cảnh làm trễ nãi hành trình, dù rằng có lúc hắn cũng chơi rất hăng hái, chung quy có công vụ trong người, làm khó hắn rồi.
Hắn vẫn chưa yên tâm, ôm ta một lúc lâu, chắc chắn ta cách xa vách đá mới buông tay.
Lộ trình có dài hơn nữa cuối cùng cũng đến điểm đến, vào thành Tây Trữ , như có loại cảm giác thân thiết khi về nhà. Sắc trời còn sớm, khẳng định Thập Tứ không có ở trong phủ, dù sao thì không có chuyện gì làm, bèn muốn đi dạo phố mua chút rau tươi kết hợp với đồ sấy mang về từ Tứ Xuyên.
Trong chợ nhiều người, cùng Lý Hạo tách ra (tiểu tử này tuyệt nhiên không kiên nhẫn theo giúp ta). Ta thấy mức giá không cao, tha hồ mua một túi chuẩn bị xách về. Ở trên đường đi, lại bị một Tiểu Giáo hộ quân cản lại. Sao nào? Mua thức ăn cũng muốn kiểm tra? Ta nghi hoặc nhìn người thanh niên không quá hai mươi tuổi ở trước mặt này. Chỉ thấy hắn nhìn chung quanh, cứ thế không lên tiếng, ta men theo ánh mắt của hắn nhìn lại, phát hiện bên cạnh hắn có không ít đồng liêu, một đám nhìn nhau đưa mắt ra hiệu, không biết đang làm cái gì. Hắn nghẹn đỏ mặt, rốt cuộc nói: "Bao nhiêu tiền?"
"A?" Ta hoàn toàn không hiểu.
"Ta,ta, ta muốn bồi nàng. . . . . ." Hắn lắp bắp nói, nói xong còn quay đầu nhìn phản ứng của đồng bạn.
Ta giật mình tĩnh ngộ, thì ra là hắn hỏi giá một đêm xuân. Cúi đầu nhìn trang phục trên người, không khỏi bật cười. Trước kia ra ngoài đi dạo phố, trang phục toàn thân đều là trang phục Mãn Thanh gọn gàng, hôm nay mới vừa trở về thành, còn ăn mặc theo trang phục người Hán gọn gàng, sắc thái hoa văn không tính là đơn thuần, có lẽ xuất đầu lộ diện như vậy cử chỉ cũng mất trang trọng. Bất quá coi như là như thế, cũng không đến mức bị người bên đường hỏi giá chứ? Nhìn lại cái tay của cậu thanh niên kia không biết đặt chỗ nào, xem chừng vị này có lẽ cũng là bị đồng bạn chọc ghẹo, liền cười giỡn đưa ra ba ngón tay, nói: "Ba lượng."
"Mắc như vậy!" "Đồng bạn giáp" mới vừa rồi còn ở bên đường làm bộ muốn vào xem trong quầy bánh xông lên kinh kêu hô.
"Được!" Không ngờ đứa bé thẹn thùng này vậy mà đồng ý một tiếng.
Ta cũng sững sốt, tiếp đó cười nói: "Vậy đi thôi."
Hắn ngơ ngác hỏi: "Đi, đi đâu?"
"Đi nhà ta." Ta đưa túi giao cho hắn xách, đi ở phía trước dẫn đường. Hắn không để ý "Các tiểu bằng hữu"kêu gào ở sau lưng, ngoan ngoãn đi theo ta.
Đi qua mấy con phố, cho đến trước cửa phủ Đại tướng quân, hắn mới kéo ta vội hỏi: "Nàng đi đâu vậy?"
"Nhà ta nha." Ta chỉ chỉ đại môn.
"Tỷ! Ngươi đi đâu vậy, hại ta tìm nãy giờ!" Lý Hạo chợt bước ra cửa, tức giận chất vấn, thấy người trẻ tuổi kia, kỳ quái hỏi, "Mạc Đức Lý? Tại sao ngươi ở đây?"
"Ta. . . . . ." Mặt hắn xanh hồng một trận.
Ta xen lời hắn: "Hắn đưa ta trở về."
Lý Hạo nhìn hắn một chút, nhận lấy túi vải trong tay hắn, nói: "Khẩn trương cái gì? Trở về đi."
"Dạ, Lý đại nhân." Hắn xoay người liền muốn chạy đi cho nhanh.
"Đợi một chút." Ta gọi hắn lại, lấy khoảng hai ba lượng bạc, vứt cho hắn, cười nói, "Này, ba lượng."
Hắn nhận bạc vụn liền chạy trối chết.
"Tỷ, ngươi cho hắn bạc làm cái gì?" Lý Hạo mờ mịt hỏi.
Ta phiền muộn không thôi, đẩy hắn đi chỗ khác nói: "Tạ ơn hắn xách đồ giúp ta. Ta muốn tắm rửa, ngươi cũng mau trở về sửa soạn cho mình một chút đi."
Phó Hữu Vinh vội vội vàng vàng ra đón, vừa thấy mặt ta liền nói: "Chuẩn bị nước tắm cho ta."
"Vừa đun một nồi, là cho gia dùng." Hắn trả lời.
"Vậy vừa đúng lúc, đổ ra cho ta tắm trước, sau đó đun nồi khác cho Thập Tứ." Ta vào nội viện, cầm quần áo sạch, xà bông thơm và đồ dùng tắm nha hoàn đưa tới, quay đầu lại nói với Phó Hữu Vinh: "Đúng rồi, đừng nói với gia các ngươi là ta đã trở về. Ta muốn làm cho hắn bất ngờ."
Phó Hữu Vinh đáp vâng rồi lui ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, nước tắm đã chuẩn bị xong, đóng cửa phòng, trầm mình ở trong bồn tắm, thật thoải mái quá! Ngâm đã ghiền rồi đứng dậy, ra phía sau bình phong khoác lên áo choàng rộng thùng thình, gọi người đi vào thu dọn bồn tắm ra ngoài.
Đang chải tóc, liền nghe thấy tiếng của Thập Tứ: "Để nước nóng một chút." A, hắn muốn tắm hơi sao?
Chải tóc xong đi ra gian ngoài, thấy Phó Hữu Vinh mới vừa cởi áo mãng bào bổ phục cho hắn. Thập Tứ đưa lưng về phía ta, ta tiếp được áo trong hắn lột ra, thế nhưng hắn cũng không quay đầu lại. Được người hầu hạ quen rồi, tám phần cho là nha hoàn nào đó. Phó Hữu Vinh thấy ta không có phản ứng gì, liền ôm mũ trang phục lui ra ngoài. Thập Tứ bước vào bồn tắm, “Hu” một tiếng thật dài, rồi tựa vào trên vách bồn dưỡng thần, ta đoán bây giờ hắn đang nhắm hai mắt hưởng thụ đây. Đi lên vốc nước tưới lên trên cổ hắn, hắn cũng không nhúc nhích chờ ta tiếp tục hầu hạ. Vì vậy nhẹ nhàng xoa nắn bắp thịt bả vai của hắn, hình như hắn rất hưởng thụ, dựa vào phía sau, cử động hạ bả vai khuỷu tay xuống.
Ta thờ ơ không làm theo ý muốn của hắn, ấn vai hắn cúi xuống, nhẹ nhàng cắn lên lỗ tai hắn. Lần này hắn giống như bị kim chích bật dậy, xoay sang ta hét lớn một tiếng: "Càn rỡ!" Rào rào nước văng tung tóe lên trên người ta.
"Càn rỡ?" Ta lui về sau một bước, phủi nước văng trên quần áo xuống, ngẩng đầu nhìn hắn, không khỏi giật mình. Trời, từ lúc nào thì hắn nuôi râu quai nón giống như người nguyên thủy thế này? May mà ta nhận ra được giọng nói!
Lửa giận hừng hực của hắn bị dập tắt nhanh chóng, sững sờ một lát sau liền tươi cười rạng rỡ: "Ta là nói, càn rỡ chút nữa cũng không sao, hắc." Nói xong liền muốn từ trong bồn tắm đứng dậy ra ngoài.
"Tắm sạch sẽ." Ta cau mày nói.
Hắn ngừng động tác bò ra, vươn tay về phía ta. Ta không thể làm gì khác hơn là đi đến gần, ấn hắn ngồi xuống. Hắn lôi kéo tay của ta, ngửa đầu nhìn ta nói: "Có thể hôn ta không?"
Ta nhìn cặp mắt tràn đầy chờ mong của hắn, cười cúi đầu, nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên trên môi hắn.
Hắn hô một tiếng, buông ta ra, cầm cái khăn bông lên liền dồn sức chà lên trên người, trên cánh tay trên đùi lau qua lau lại rất nhanh, trước khi ta ngăn cản liền leo ra bồn tắm. Ta hết cách với hắn, không thể làm gì khác hơn là giũ khăn bông được xếp ở một bên ra, lau nước trên người của hắn ."Mặc quần áo tử tế, ăn cơm trước." Bụng của ta thật đói.
Trên mặt hắn bị hơi nước nóng hắc lên sắc hồng còn chưa có tụt xuống, nhẹ giữ lại tay đang lau của ta trong ngực hắn, cúi xuống bên tai ta hỏi khẽ: "Nàng có muốn ăn ta hay không?"
"Thành thật mà nói, bây giờ muốn ăn thịt dê nhiều hơn một chút." Trên người hắn hình như đen hơn trước, khoanh tay lại hỏi: "Ngươi để mình trần phơi nắng à?"
"Thỉnh thoảng đi theo bọn họ luyện tập một chút." Hắn không tập trung thuận miệng đáp, trên tay vội vàng cởi bỏ từng nút áo của ta, dốc lòng tháo ra, nửa áo ngủ ẩm ướt liền tự nhiên trượt xuống, vừa khớp có thể bao phủ mắt cá chân. Chúng ta hai bên trần trụi nhìn nhau, ai cũng không bởi vì thẹn thùng mà cúi đầu, hết cách rồi, không phải da mặt mỏng như thời niên thiếu nữa. Nhưng mà không có che đậy thật có chút lạnh, mùa hạ ở Tây Trữ không thể so với Bắc Kinh. Hắn đưa tay vòng quanh ngang hông ta kéo ta áp sát lại, ta liền áp vào trên người hắn, đúng lúc cầm khăn bông lau phía sau lưng của hắn, thân thể đụng chạm làm cho trái tim từ từ đập nhanh lên. Vứt khăn bông xuống, vuốt từ sống lưng hắn đi lên trên, cuối cùng dứt khoát ôm lấy cổ của hắn.
"Mặt nắng ăn đen rồi." Một tay hắn nâng mặt của ta một tay trượt đến mông ta, "Trên người vẫn trắng giống như sữa."
"Đương nhiên rồi. Ta không giống ngươi, tùy tiện cởi quần áo." Ta trả lời. Có vẻ chênh lệch hơn một chút, dán ở một chỗ với hắn, mới cảm thấy mình trắng.
Hắn cúi đầu mút hôn bả vai ta, thật giống như đang thưởng thức pho mát, hơi thở phất ở trên cổ ta, ngưa ngứa giống như có gì đó quét qua trong ngực. Ta nhắm mắt lại dùng đầu ngón tay nghiên cứu xương vai hắn, trên người hắn sờ rất rắn chắc, chất thịt có lẽ không thể kém hơn thịt dê.
Hắn bồng ta lên, kề tai nói nhỏ: "Bây giờ muốn ăn không?"
Ta cười hỏi ngược lại: "Ngươi nói thịt dê hay là ngươi?"
"Không có lựa chọn khác!" Hắn sải bước đi vào phía giường đất bên trong, nhẹ nhàng để ta xuống.
Ta quơ tay cầm lấy áo khoác trên giá áo đầu giường khoác lên, quấn mình lại, co lại trong góc dựa lưng vào thành giường. Thập Tứ thong thả bò lên, lao qua ta, vuốt ve bả vai của ta, vén tóc dài buông xuống trước ngực của ta ra sau tai, sau đó đẩy phân nửa áo khoác ra, hôn lên xương quai xanh của ta. Chòm râu của hắn quẹt qua da vừa đau vừa nhột, khó chịu hơn lông cáo ở dưới thân, cười khanh khách nâng mặt của hắn lên, nói: "Cạo sạch râu rồi trở lại."
Hắn tóm lấy hai tay của ta, nhất quyết không tha lấy chổi lông của hắn quét tới quét lui trên ngực của ta: "Ta đã làm hòa thượng ba tháng rồi!"
Ta nhéo một cái, co rụt lại về phía sau, cười nói: "Không có mỹ nhân đưa tới cửa à? Không thể tưởng tượng nổi."
"Ghen?" Tay của hắn vuốt từ bắp đùi của ta xuống phía dưới, cho đến mắt cá chân của ta.
"Ừ." Ta đáp, "Ngươi không hi vọng sao?" Có lẽ sẽ không vui mừng khi nhìn hắn hưng trí bừng bừng đi ôm nữ nhân khác, chỉ có điều, hắn bây giờ, hẳn là sẽ không. . . . . . Mặc kệ về sau như thế nào, bây giờ chúng ta ở chung một chỗ, như vậy là đủ rồi.
Tác giả :
Dạ Ân