Đường Uyển Sống Lại
Chương 44: Không lấy chồng
“Lý phu nhân tự mình đến cửa cầu hôn cho Triệu gia lang quân ư?”. Đường Uyển giật mình nhìn Hồ phu nhân, nàng cứ tưởng mọi chuyện đều đã thay đổi, Lục Du cưới vợ mới nhưng không phải Vương Nhị nương mà là Phùng tiểu nương tử chưa bao giờ nghe nói đến, mà nàng cũng không còn sa vào bi thương thống khổ, cha mẹ lo sắp xếp hôn sự cho nàng sớm hơn một năm. Trong danh sách lúc trước mẹ đưa cho nàng không có nhà họ Triệu, nàng đã nghĩ đời này xem như nàng và Tử Quy đành bỏ lỡ, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài dự đoán.
“Ừ”. Hồ phu nhân cẩn thận quan sát nét mặt của con gái, thấy nàng giật mình và cũng không bỏ lỡ sự vui sướng hiện lên trong mắt nàng, có điều sự vui sướng cũng rất nhanh biến mất, thay vào đó là dứt khoát và thống khổ, Hồ phu nhân không thể giải thích được.
“Mẹ, con gái không muốn, mẹ từ chối nhà họ Triệu đi”. Biết Lý phu nhân thế nhưng tự bản thân đến cửa cầu gả mình cho Triệu Sĩ Trình, Đường Uyển vừa mừng vừa sợ, tuy nhiên vui sướng nhanh chóng bị lý trí thay thế, nàng nhớ tới ước nguyện ban đầu của mình, trong lòng dù khó chịu nàng vẫn quyết tâm nói ra.
“Tam nương, cho mẹ một lý do để từ chối”. Nếu không nhìn thấy biểu tình phong phú của Đường Uyển, Hồ phu nhân sẽ không hỏi như vậy, nhưng vẻ mặt của con gái khiến bà hiểu được, con gái bà không phải ghét Triệu Sĩ Trình, vì một nguyên nhân nào đó bà không biết, con bé kiên quyết cự tuyệt hôn sự này, lòng bà khó mà bỏ qua được.
“Mẹ, chẳng có lý do gì, chỉ là con chưa chuẩn bị tốt tâm lý tái giá, chưa muốn gả cho người ta thôi”. Đường Uyển không thể kể tình hình thực tế cho Hồ phu nhân nghe được, chuyện nàng sống lại dù là mẹ ruột cũng rất khó giải thích, đành lấy cớ cho có lệ, sau đó không đợi Hồ phu nhân kịp hỏi thêm gì, nàng hỏi ngược lại. “Lúc trước mẹ nói để lộ tin tức chẳng qua là đánh lừa dư luận, đề phòng nhà họ Lục lại nhằm vào con thôi, sao bỗng nhiên lại thay đổi tích cực vậy ạ? Chẳng lẽ mẹ nói đều là trấn an con thôi sao?”.
“Cái con bé này, sao tự dưng đa tâm nghi ngờ vậy?”. Hồ phu nhân trách nhẹ một tiếng, vừa nói liền nhận ra Đường Uyển đang đánh trống lảng, bà càng sinh nghi, cười nói. “Lúc trước mẹ nói gì đều là thật tâm mà nói, mẹ đương nhiên hy vọng con có thể ở bên mẹ thêm một năm nửa năm gì nữa, vừa có nhiều thời gian để con học quản gia, chuẩn bị tốt tái giá làm vợ người khác, cũng cho mẹ thêm thời gian yêu thương con”.
“Nếu mẹ đã nói vậy thì mẹ từ chối nhà họ Triệu đi”. Đường Uyển biết Hồ phu nhân còn chưa nói xong đâu, nhưng nàng thật sự không muốn nghe bất kì “nhưng mà…” gì nữa, lập tức đoạt nói ngay.
“Tam nương gấp gáp cái gì, ngay cả lời mẹ nói cũng không muốn nghe cho hết?”. Hồ phu nhân sao có thể bị chút kỹ xảo nhỏ bé đó cản bước, bà lại trách cứ một tiếng, nhìn Đường Uyển ngượng ngùng, bà thở dài một hơi. “Nhưng, nhà họ Triệu không giống những già khác, Triệu Sĩ Trình mặt nào cũng tốt, là người đáng quý khó tìm, nếu bỏ qua sẽ tiếc nuối thật sự, cho nên mẹ mới nói chuyện này với con, hy vọng con gạt những suy nghĩ vẩn vơ ra ngoài, cân nhắc hôn sự này. Về phần có chuẩn bị tốt tâm lý tái giá hay chưa không quan trọng, cho dù con đồng ý, mẹ lập tức trả lời nhà họ Triệu đi nữa, ít nhất cũng phải nửa năm thậm chí một năm mới có thể cho con xuất giá, thời gian còn thật dư dả”.
“Mẹ ~”. Đường Uyển nghe Hồ phu nhân nói, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển tìm cớ, chờ Hồ phu nhân nói xong, nàng liền tỏ vẻ hơi bất mãn. “Thì ra mẹ khăng khăng như vậy là vì lo lắng con gái bỏ lỡ người trong sạch như Triệu Sĩ Trình sao, người khác nghĩ con chẳng quan tâm, nhưng nếu ngay cả mẹ cũng nghĩ như vậy, con thật lòng…”.
“Tam nương, con hẳn là hiểu ý mẹ muốn nói rốt cuộc là gì, sao mẹ có thể nghĩ như thế được. Ai u, Tam nương à, cho dù muốn che mắt mẹ cũng không nên nói những câu làm mẹ khó chịu trong lòng như thế chứ?”. Hồ phu nhân tâm như gương sáng, Đường Uyển thủ đoạn nhỏ bé căn bản không đủ tầm, bà giải thích với nàng rồi lập tức thở dài ai thán, trên mặt đau lòng và thương cảm.
“Mẹ à ~”. Đường Uyển có chút lúng túng, lời vừa thốt ra khỏi miệng nàng liền hối hận, nhìn Hồ phu nhân phản ứng như vậy, lòng càng đau, nàng lập tức tiến lên kéo cánh tay Hồ phu nhân, tràn đầy xin lỗi. “Mẹ, con xin lỗi, con không nên nói với mẹ như vậy, làm mẹ thương tâm”.
“Đứa nhỏ này…”. Đường Uyển như vậy Hồ phu nhân cũng cảm thấy tư vị không phải, không biết là nên vui vẻ vì con bé thiện lương hay thất vọng vì mình mới giả bộ khổ sở hai câu mà con bé đã áy náy như vậy, nếu bà nhỏ thêm hai giọt lệ chắc con bé sẽ lấy cái chết tạ tội mất thôi. Con gái của bà, giả sử lại tái giá cho một kẻ trừ bỏ nói ngon ngọt dỗ người ra còn lại chẳng làm gì để bảo vệ vợ mình như Lục Du rồi sẽ lại chịu khổ sở nữa. Đương nhiên, bà sẽ chọn lựa thật kĩ, và quan trọng hơn bà phải dẫn đường cho con bé.
“Tam nương, con nói thật cho mẹ biết, vì sao phải từ chối nhà họ Triệu?”. Hồ phu nhân không rũ bỏ vẻ mặt thương cảm, chỉ thêm một chút tò mò và khó hiểu, bà nhìn Đường Uyển. “Mẹ muốn nghe sự thật, đừng khiến mẹ thất vọng, được không?”.
“Mẹ, giống như mẹ nói, nhà họ Triệu dòng dõi tốt, Triệu Sĩ Trình nhân phẩm tài hoa cũng thế, đều thật vĩ đại. Con gái không xứng với chàng, con không muốn chàng vì cưới con mà trở thành trò cười cho kẻ khác”. Trong khoảnh khắc đó, Đường Uyển từng xúc động suýt nữa gật đầu, hôn sự cha mẹ hài lòng, cũng là tốt nhất cho bản thân, nhưng cứ nghĩ đến vì mình mà chàng bị người đời chê cười, lòng của Đường Uyển lại cứng rắn trở lại, nàng cắn chặt răng. “Mẹ, ngoại trừ Triệu Sĩ Trình, con gái gả cho ai cũng được”.
Câu này đáng giá cân nhắc. Hồ phu nhân nhìn con gái, có lẽ đối với con bé, Triệu Sĩ Trình là khác biệt, nếu không con bé đã không nói ra câu đó. Tất nhiên, nàng nói như vậy không có nghĩ Hồ phu nhân sẽ đồng ý.
“Tam nương, con lại nói vớ vẩn gì đó? Cái gì là cưới con sẽ trở thành trò cười cho kẻ khác? Chẳng lẽ cưới con có gì không tốt sao? Con từng thành thân, đúng vậy, nhưng đó không phải vết nhơ của con, chẳng qua là một lần sai lầm trong cuộc đời thôi”. Hồ phu nhân có chút tức giận. “Thêm nữa, đừng nói tái giá lần hai, cho dù là lần ba lần bốn cũng không phải hiếm thấy, chỉ cần cô gái nhân phẩm tốt, tài mạo hơn người, mặc kệ cô ta có phải tái giá hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì quá lớn đến cuộc sống sau này của cô ta”.
“Nhưng bọn họ không có một tên chồng trước thích dây dưa mẹ à”. Đường Uyển xót xa, tái giá không phải tội, cưới một người phụ nữ tái giá cũng không có gì đáng thẹn, nhưng cưới một người phụ nữ tái giá mà cô ta lại có một tên chồng trước nhớ mãi không quên cô ta thì lại là… Kiếp trước khi nàng gả đến nhà họ Triệu, dù Triệu Sĩ Trình săn sóc tỉ mỉ đến đâu, ngàn y trăm thuận đến đâu nàng vẫn mãi không quên được Lục Du. Vậy mà chàng vẫn bao dung, còn nàng? Trả lại cho chàng chỉ có thần tình đau khổ, gặp lại Lục Du sau đó suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của chàng.
Đáng hận nhất là Lục Du, người bỏ vợ là hắn, sớm cưới người mới cũng là hắn, nhưng giả bộ chung thủy luyến tiếc nàng, vất vả lắm nàng mới đứng dậy bắt đầu lần nữa, hắn vẫn quấy rầy cuộc sống mới của nàng… Đương nhiên, tất cả mọi thứ đều không bằng bài thơ Cây trâm phượng hắn viết trên tường ở vườn Thẩm. Vì một bài thơ, nàng thành người đàn bà đã gả mà không giữ tiết, dẫu lìa ngõ ý còn vương tơ lòng với hắn, bao nhiêu người ngầm chê cười Triệu Sĩ Trình chẳng những cưới một người phụ nữ từng bị nhà chồng ruồng rẫy mà còn bất lực để cô ta tư tình với kẻ khác, lại có bao nhiêu người oán thán nàng cắm sừng chàng…
Đối mặt với nhiều hỗn loạn như vậy, nhiều nghi ngờ như vậy, bản thân mình ngoại trừ chết đi, còn có con đường nào khác sao?
Kiếp này, nàng đã quyết ý phân rõ giới hạn với người nhà họ Lục, giữ khoảng cách, nhưng nàng không dám xem nhẹ trình độ mặt dày và năng lực phá hoại của Lục Du, kiếp trước cách biệt hắn rồi chưa bao giờ gặp lại, lần gặp lại duy nhất – một bài thơ đã tước đi mạng nàng, kiếp này nhiều dây mơ rễ má chồng chất, liệu hắn có lại trở thành bóng ma của đời mình nữa không? Đường Uyển thật không dám khẳng định.
“Tam nương sợ Lục Du lại quấy rầy con sao?”. Hồ phu nhân hoài nghi nhìn Đường Uyển, nói. “Con đã làm rõ ý mình như vậy, chắc hắn không vô sỉ, mặt dày đến độ đó chứ”.
“Ai biết được hả mẹ”. Đường Uyển khe khẽ thở dài, sau đó nghiêm túc nhìn Hồ phu nhân. “Mẹ, con gái tâm ý đã quyết, mẹ đừng khuyên nữa, mẹ cứ từ chối nhà họ Triệu đi, Triệu Sĩ Trình nên cưới một người vợ hoàn mỹ không tì vết, có thể dệt thêm hoa trên gấm cho chàng, mà con, thật sự không xứng”.
“Con đó ~ Được rồi, mẹ nghe con”. Hồ phu nhân thở dài, biết con đã quyết tâm, bà đành thuận theo, làm gì có lựa chọn khác, cũng không thể ép con bé lập gia đình.
“Ừ”. Hồ phu nhân cẩn thận quan sát nét mặt của con gái, thấy nàng giật mình và cũng không bỏ lỡ sự vui sướng hiện lên trong mắt nàng, có điều sự vui sướng cũng rất nhanh biến mất, thay vào đó là dứt khoát và thống khổ, Hồ phu nhân không thể giải thích được.
“Mẹ, con gái không muốn, mẹ từ chối nhà họ Triệu đi”. Biết Lý phu nhân thế nhưng tự bản thân đến cửa cầu gả mình cho Triệu Sĩ Trình, Đường Uyển vừa mừng vừa sợ, tuy nhiên vui sướng nhanh chóng bị lý trí thay thế, nàng nhớ tới ước nguyện ban đầu của mình, trong lòng dù khó chịu nàng vẫn quyết tâm nói ra.
“Tam nương, cho mẹ một lý do để từ chối”. Nếu không nhìn thấy biểu tình phong phú của Đường Uyển, Hồ phu nhân sẽ không hỏi như vậy, nhưng vẻ mặt của con gái khiến bà hiểu được, con gái bà không phải ghét Triệu Sĩ Trình, vì một nguyên nhân nào đó bà không biết, con bé kiên quyết cự tuyệt hôn sự này, lòng bà khó mà bỏ qua được.
“Mẹ, chẳng có lý do gì, chỉ là con chưa chuẩn bị tốt tâm lý tái giá, chưa muốn gả cho người ta thôi”. Đường Uyển không thể kể tình hình thực tế cho Hồ phu nhân nghe được, chuyện nàng sống lại dù là mẹ ruột cũng rất khó giải thích, đành lấy cớ cho có lệ, sau đó không đợi Hồ phu nhân kịp hỏi thêm gì, nàng hỏi ngược lại. “Lúc trước mẹ nói để lộ tin tức chẳng qua là đánh lừa dư luận, đề phòng nhà họ Lục lại nhằm vào con thôi, sao bỗng nhiên lại thay đổi tích cực vậy ạ? Chẳng lẽ mẹ nói đều là trấn an con thôi sao?”.
“Cái con bé này, sao tự dưng đa tâm nghi ngờ vậy?”. Hồ phu nhân trách nhẹ một tiếng, vừa nói liền nhận ra Đường Uyển đang đánh trống lảng, bà càng sinh nghi, cười nói. “Lúc trước mẹ nói gì đều là thật tâm mà nói, mẹ đương nhiên hy vọng con có thể ở bên mẹ thêm một năm nửa năm gì nữa, vừa có nhiều thời gian để con học quản gia, chuẩn bị tốt tái giá làm vợ người khác, cũng cho mẹ thêm thời gian yêu thương con”.
“Nếu mẹ đã nói vậy thì mẹ từ chối nhà họ Triệu đi”. Đường Uyển biết Hồ phu nhân còn chưa nói xong đâu, nhưng nàng thật sự không muốn nghe bất kì “nhưng mà…” gì nữa, lập tức đoạt nói ngay.
“Tam nương gấp gáp cái gì, ngay cả lời mẹ nói cũng không muốn nghe cho hết?”. Hồ phu nhân sao có thể bị chút kỹ xảo nhỏ bé đó cản bước, bà lại trách cứ một tiếng, nhìn Đường Uyển ngượng ngùng, bà thở dài một hơi. “Nhưng, nhà họ Triệu không giống những già khác, Triệu Sĩ Trình mặt nào cũng tốt, là người đáng quý khó tìm, nếu bỏ qua sẽ tiếc nuối thật sự, cho nên mẹ mới nói chuyện này với con, hy vọng con gạt những suy nghĩ vẩn vơ ra ngoài, cân nhắc hôn sự này. Về phần có chuẩn bị tốt tâm lý tái giá hay chưa không quan trọng, cho dù con đồng ý, mẹ lập tức trả lời nhà họ Triệu đi nữa, ít nhất cũng phải nửa năm thậm chí một năm mới có thể cho con xuất giá, thời gian còn thật dư dả”.
“Mẹ ~”. Đường Uyển nghe Hồ phu nhân nói, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển tìm cớ, chờ Hồ phu nhân nói xong, nàng liền tỏ vẻ hơi bất mãn. “Thì ra mẹ khăng khăng như vậy là vì lo lắng con gái bỏ lỡ người trong sạch như Triệu Sĩ Trình sao, người khác nghĩ con chẳng quan tâm, nhưng nếu ngay cả mẹ cũng nghĩ như vậy, con thật lòng…”.
“Tam nương, con hẳn là hiểu ý mẹ muốn nói rốt cuộc là gì, sao mẹ có thể nghĩ như thế được. Ai u, Tam nương à, cho dù muốn che mắt mẹ cũng không nên nói những câu làm mẹ khó chịu trong lòng như thế chứ?”. Hồ phu nhân tâm như gương sáng, Đường Uyển thủ đoạn nhỏ bé căn bản không đủ tầm, bà giải thích với nàng rồi lập tức thở dài ai thán, trên mặt đau lòng và thương cảm.
“Mẹ à ~”. Đường Uyển có chút lúng túng, lời vừa thốt ra khỏi miệng nàng liền hối hận, nhìn Hồ phu nhân phản ứng như vậy, lòng càng đau, nàng lập tức tiến lên kéo cánh tay Hồ phu nhân, tràn đầy xin lỗi. “Mẹ, con xin lỗi, con không nên nói với mẹ như vậy, làm mẹ thương tâm”.
“Đứa nhỏ này…”. Đường Uyển như vậy Hồ phu nhân cũng cảm thấy tư vị không phải, không biết là nên vui vẻ vì con bé thiện lương hay thất vọng vì mình mới giả bộ khổ sở hai câu mà con bé đã áy náy như vậy, nếu bà nhỏ thêm hai giọt lệ chắc con bé sẽ lấy cái chết tạ tội mất thôi. Con gái của bà, giả sử lại tái giá cho một kẻ trừ bỏ nói ngon ngọt dỗ người ra còn lại chẳng làm gì để bảo vệ vợ mình như Lục Du rồi sẽ lại chịu khổ sở nữa. Đương nhiên, bà sẽ chọn lựa thật kĩ, và quan trọng hơn bà phải dẫn đường cho con bé.
“Tam nương, con nói thật cho mẹ biết, vì sao phải từ chối nhà họ Triệu?”. Hồ phu nhân không rũ bỏ vẻ mặt thương cảm, chỉ thêm một chút tò mò và khó hiểu, bà nhìn Đường Uyển. “Mẹ muốn nghe sự thật, đừng khiến mẹ thất vọng, được không?”.
“Mẹ, giống như mẹ nói, nhà họ Triệu dòng dõi tốt, Triệu Sĩ Trình nhân phẩm tài hoa cũng thế, đều thật vĩ đại. Con gái không xứng với chàng, con không muốn chàng vì cưới con mà trở thành trò cười cho kẻ khác”. Trong khoảnh khắc đó, Đường Uyển từng xúc động suýt nữa gật đầu, hôn sự cha mẹ hài lòng, cũng là tốt nhất cho bản thân, nhưng cứ nghĩ đến vì mình mà chàng bị người đời chê cười, lòng của Đường Uyển lại cứng rắn trở lại, nàng cắn chặt răng. “Mẹ, ngoại trừ Triệu Sĩ Trình, con gái gả cho ai cũng được”.
Câu này đáng giá cân nhắc. Hồ phu nhân nhìn con gái, có lẽ đối với con bé, Triệu Sĩ Trình là khác biệt, nếu không con bé đã không nói ra câu đó. Tất nhiên, nàng nói như vậy không có nghĩ Hồ phu nhân sẽ đồng ý.
“Tam nương, con lại nói vớ vẩn gì đó? Cái gì là cưới con sẽ trở thành trò cười cho kẻ khác? Chẳng lẽ cưới con có gì không tốt sao? Con từng thành thân, đúng vậy, nhưng đó không phải vết nhơ của con, chẳng qua là một lần sai lầm trong cuộc đời thôi”. Hồ phu nhân có chút tức giận. “Thêm nữa, đừng nói tái giá lần hai, cho dù là lần ba lần bốn cũng không phải hiếm thấy, chỉ cần cô gái nhân phẩm tốt, tài mạo hơn người, mặc kệ cô ta có phải tái giá hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì quá lớn đến cuộc sống sau này của cô ta”.
“Nhưng bọn họ không có một tên chồng trước thích dây dưa mẹ à”. Đường Uyển xót xa, tái giá không phải tội, cưới một người phụ nữ tái giá cũng không có gì đáng thẹn, nhưng cưới một người phụ nữ tái giá mà cô ta lại có một tên chồng trước nhớ mãi không quên cô ta thì lại là… Kiếp trước khi nàng gả đến nhà họ Triệu, dù Triệu Sĩ Trình săn sóc tỉ mỉ đến đâu, ngàn y trăm thuận đến đâu nàng vẫn mãi không quên được Lục Du. Vậy mà chàng vẫn bao dung, còn nàng? Trả lại cho chàng chỉ có thần tình đau khổ, gặp lại Lục Du sau đó suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của chàng.
Đáng hận nhất là Lục Du, người bỏ vợ là hắn, sớm cưới người mới cũng là hắn, nhưng giả bộ chung thủy luyến tiếc nàng, vất vả lắm nàng mới đứng dậy bắt đầu lần nữa, hắn vẫn quấy rầy cuộc sống mới của nàng… Đương nhiên, tất cả mọi thứ đều không bằng bài thơ Cây trâm phượng hắn viết trên tường ở vườn Thẩm. Vì một bài thơ, nàng thành người đàn bà đã gả mà không giữ tiết, dẫu lìa ngõ ý còn vương tơ lòng với hắn, bao nhiêu người ngầm chê cười Triệu Sĩ Trình chẳng những cưới một người phụ nữ từng bị nhà chồng ruồng rẫy mà còn bất lực để cô ta tư tình với kẻ khác, lại có bao nhiêu người oán thán nàng cắm sừng chàng…
Đối mặt với nhiều hỗn loạn như vậy, nhiều nghi ngờ như vậy, bản thân mình ngoại trừ chết đi, còn có con đường nào khác sao?
Kiếp này, nàng đã quyết ý phân rõ giới hạn với người nhà họ Lục, giữ khoảng cách, nhưng nàng không dám xem nhẹ trình độ mặt dày và năng lực phá hoại của Lục Du, kiếp trước cách biệt hắn rồi chưa bao giờ gặp lại, lần gặp lại duy nhất – một bài thơ đã tước đi mạng nàng, kiếp này nhiều dây mơ rễ má chồng chất, liệu hắn có lại trở thành bóng ma của đời mình nữa không? Đường Uyển thật không dám khẳng định.
“Tam nương sợ Lục Du lại quấy rầy con sao?”. Hồ phu nhân hoài nghi nhìn Đường Uyển, nói. “Con đã làm rõ ý mình như vậy, chắc hắn không vô sỉ, mặt dày đến độ đó chứ”.
“Ai biết được hả mẹ”. Đường Uyển khe khẽ thở dài, sau đó nghiêm túc nhìn Hồ phu nhân. “Mẹ, con gái tâm ý đã quyết, mẹ đừng khuyên nữa, mẹ cứ từ chối nhà họ Triệu đi, Triệu Sĩ Trình nên cưới một người vợ hoàn mỹ không tì vết, có thể dệt thêm hoa trên gấm cho chàng, mà con, thật sự không xứng”.
“Con đó ~ Được rồi, mẹ nghe con”. Hồ phu nhân thở dài, biết con đã quyết tâm, bà đành thuận theo, làm gì có lựa chọn khác, cũng không thể ép con bé lập gia đình.
Tác giả :
Du Đăng