Dưỡng Tru Thiên Nhất, Dụng Trư Nhất Thế
Chương 67: Phiên ngoại 3: Tạ Cường x Trương Khải Khải
“Sắp tới ta định quay về Mỹ, khi nào có thời gian sẽ trở lại gặp ngươi.” Tạ Cường cà lơ phất phơ nhả một ngụm khói, vẻ mặt bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Thật sự định buông tay như thế, sẽ không hối hận?” Tưởng Minh ngồi trên ghế giám đốc, hôm nay Mập Mạp nói phải ra ngoài tìm việc làm, cũng không biết liệu có tìm được hay không.
“Minh, kỳ thực có đôi khi ta ao ước được như ngươi, có một người yêu thật đơn thuần, Tiểu Khải Khải mà có một nữa sự đơn thuần của Mập Mạp, có lẽ cũng không đến cớ sự ngày hôm nay.”
“Kháo, ngươi mới đơn thuần.”
“Oh, còn học được bênh vực nhau nữa.”
“Phi phi~”
Tạ Cường rụi tắt điếu thuốc, phủi tàn thuốc trên quần, “Bảo trọng, sau này gặp lại.”
“Ha ha, ngươi cút đi.”
Tạ Cường đi, hôm sau lên máy bay. Trước khi lên máy bay, quay đầu nhìn lại nơi sắp phải ly khai, sẽ có ngày trở về chứ? Sẽ không sao… không sao…
“Ngài hiện tại nếu không nhập viện điều trị, bệnh tình sẽ ngày càng nghiêm trọng.” Bác sĩ đẩy đẩy kính mắt, nhìn nam nhân gầy như que củi trước mặt, trong lòng mơ hồ một chút đồng tình. Những bệnh nhân mắc loại bệnh này, phải có người nhà, gia đình bệnh nhân hỗ trợ điều trị, khả năng phục hồi khá lớn.
Trương Khải Khải lắc đầu “Tiếp tục kê thuốc cho ta là được rồi, cái khác không cần…”
Bác sĩ bất đắc dĩ, bệnh nhân không chịu phối hợp điều trị, chính là cũng không có cách nào.
Lúc trở về, trong tay nắm một lọ thuốc nhỏ. Mệt mỏi, ngồi ở bồn hoa bên cạnh, lắc lắc lọ thuốc, phát ra những tiếng lanh canh lanh canh. Ánh mặt trời thật ấm áp, chiếu lên thân thể lười biếng của hắn, muốn ngủ một giấc. Không muốn về nhà, nơi lạnh lẽo, chỉ có một mình, người kia chẳng mang theo thứ gì, mỗi tối ôm lấy y phục, rất ấm áp, dường như lại được ôm ấp người kia, chỉ có như vậy mới không gặp ác mộng, ngủ thẳng giấc tơi hừng đông.
“Uy, tỉnh tỉnh, Trương Khải Khải…?”
Mập Mạp đi ngang qua bệnh viện, thấy có người nằm trên bồn hoa… Đi tới xem, không nghĩ tới lại thấy Trương Khải Khải, thế nào lại buồn thành như vậy?
Trương Khải Khải cảm giác có người lay hắn, giật mình tỉnh giấc, mở mắt cư nhiên nhìn thấy Mập Mạp… Sao y lại ở đây?
“Ta thấy ngươi đang ngủ ở đây, mới tới đây gọi ngươi, về nhà ngủ đi, kẻo lại cảm lạnh.”
Đứng lên, cầm lấy lọ thuốc bỏ vào túi rồi ly khai.
Mập Mạp vẫn đứng đó ngại ngùng, lắc đầu, trước đây thấy hắn, tuy rằng cảm thấy hắn cũng rất kỳ quái, thế nhưng, như bây giờ, thật khiến cho người ta… không thể giải thích được.
Về đến nhà, thay vì ngồi xuống nghỉ ngơi, y đem rau vừa mua về thả xuống.
“Tiểu Minh, bữa tối ăn thịt kho tàu nhé?”
“Oa oa oa oa, Hân, ta yêu ngươi quá đi mất~” Tưởng Minh từ trong phòng ngủ chạy ra, ôm Mập Mạp hôn một cái, lại chạy vào, đáng tiếc trò chơi đã gameover…
“Được rồi Minh, hôm nay ta trông thấy Trương Khải Khải.”
“Chết tiệt, cư nhiên hại ta! A? Ngươi nói cái gì?” Tưởng Minh một bên tiếp tục chơi, một bên nghe Mập Mạp nói chuyện.
“Ta đã gặp Trương Khải Khải, nhưng hình như tình hình hắn không được tốt lắm…” Mập Mạp khua dao, đang đang đang xắt rời từng miếng thịt.
Tưởng Minh tay cứng đờ, nhân vật lại chết rồi, bực bội tắt máy tính, đi tới phòng bếp.
“Ngươi thấy hắn ở đâu?”
“Ở bồn hoa cạnh bệnh viện, hắn nằm ở đó ngủ, sợ hắn cảm mạo nên tới lay hắn tỉnh.”
“Nga? Sau đó?” Tưởng Minh từ phía sau ôm lấy thắt lưng Mập Mạp, khuôn mặt dán lên lưng y.
“Sau đó… Hắn bỏ đi. À trước khi đi hắn đem một lọ thuốc dấu vào trong túi, ta không thấy rõ tên thuốc.”
“Thuốc! Hắn bị ốm?” Tưởng Minh sửng sốt, sao có thể như vậy.
“Nhìn qua có thể là bị ốm, trông hắn gầy đi rất nhiều.” Thái xong thịt, bật bếp, bắt đầu đảo dầu xào rau.
Tưởng Minh buông Mập Mạp ra, trở ra phòng khách.
“Uy, An Tạp, gần đây ngươi có liên lạc với Trương Khải Khải không?”
“Không, làm sao vậy? An Tạp cùng Tiêu Kỳ đang dùng bữa.
“Có chuyện gì vậy? Tạp?” Tiêu Kỳ gắp đồ ăn bỏ vào bát An Tạp. An Tạp khoa tay múa chân ‘hư’ một cái thủ thế.
“Hôm nay Mập Mạp nói, thấy hắn ở cửa bệnh viện, tình hình có vẻ không tốt lắm.”
“Bệnh viện?… Hắn bị bệnh?” An Tạp kinh ngạc
“Ta cũng không rõ lắm, ta nghĩ… chúng ta có nên tới thăm hắn không?”
“Được, ngày mai đi, chúng ta cùng đi.”
Cúp máy, An Tạp trong lòng suy nghĩ, này có phải Trương Khải Khải vì muốn nháo Tạ Cường mà bày ra không? Nói sao thì cx đã chia tay rồi? (không hiểu lắm)
“Tưởng Minh gọi điện tới?”
“Ân… Hắn nói Trương Khải Khải hình như bị bệnh.”
Tưởng Minh ngồi trên sopha, cảm giác việc này dường như có gì đó không đúng lắm, liệu có phải Tạ Cường là bởi vì Trương Khải Khải bị bệnh mà vứt bỏ hắn? Thao! Nếu vậy ta tuyệt đối không tha cho kẻ kia…Bất quá, ngẫm lại một chút, Tạ Cường tuy rằng nhân cách không tốt, nhưng cũng sẽ không khốn nạn đến mức đó.
California – Usa, Swing, great! Những người phía sau vỗ tay.
“Jane, ngươi có tiến bộ đấy.” Một cậu bé người Mỹ xinh đẹp ngồi trên bãi cỏ nhìn Tạ Cường lần nữa đánh bóng.
Lấy tay che ánh mắt nhìn ra xa… trông theo đường bay một quả bóng.
“Same, ta phải đi, ngươi không về nhà sao?”
Cậu bé đứng lên, chậm rãi đi tới, “Jane, ngươi không phải nói quay về tìm tình yêu đích thực sao, tại sao lại đột nhiên quay lại đây?”
Tạ Cường nhún vai, “Không tìm được.”
“Nga… Cho ta một cơ hội được không?” Cậu bé đi tới, kéo tay Tạ Cường.
“Ách… xin lỗi, ta tạm thời chưa nghĩ tới.” nói xong liền xoay người ly khai.
Cậu bé ở phía sau yên lặng chăm chú nhìn hắn bỏ đi… Ngay cả một cơ hội cũng không có đúng không… mỉn cười tự diễu. Đưa lưng về phía người kia rời đi.
Tạ Cường về đến nhà, buồn chán mở máy tính, nhìn thấy Tưởng Minh cư nhiên đang online.
“Hello~” Tạ Cường post lên một khuôn mặt cười.
“…”
“Làm sao vậy?”
“…”
“Mời nói tiếng người dùm, 3Q”
“Trương Khải Khải bị bệnh…”
Tay Tạ Cường run lên, nhu nhu huyệt thái dương, nếu đã chia tay, nghĩa là bọn họ không còn quan hệ nữa.
“Không muốn biết hắn bị bệnh gì sao?!” Tưởng Minh bên này đã đạt tới cảnh giới của sự phẫn nộ. Hôm nay, hắn cùng An Tạp đi tìm Trương Khải Khải, nhưng trong nhà cư nhiên không có người, bất đắc dĩ, hai người chẳng thể làm gì khác hơn là đến bệnh viện Mập Mạp đã gặp hắn thăm dò. Ép buộc tinh thần đang hỗn loạn, nếu tiếp tục đi xuống nữa, nói không chừng, hắn rất có khả năng sẽ điên mất, hoặc cũng là …tâm thần phân liệt.
Điều tra bệnh án, cư nhiên từ 8 năm trước đã chẩn đoán ra là mắc bệnh. Thế nhưng bác sĩ điều trị hiện tại cũng không phải bác sĩ chủ trì điều trị cho hắn, cho nên đối với bệnh của hắn cũng không hoàn toàn rõ ràng, chỉ là mấy tháng gần đây, Trương Khải Khải thường xuyên đến đổi thuốc, khiến bác sĩ chú ý, loại bệnh này không có khả năng điều trị dứt điểm, cho dù chữa được, sau này nhất định sẽ tái phát. Nếu có sự khuyên nhủ, thúc đẩy từ phía gia đình, may ra mới có thể có hy vọng khống chế sự phát triển của bệnh…
“Ân hanh~ hắn có bị bệnh hay không, hình như không mấy liên quan đến ta.” Tạ Cường suy nghĩ cả buổn mới phun ra được những lời này.
“Ngươi tên hỗn đản! Uổng công ta tín nhiệm ngươi như vậy, giao Tiểu Khải cho ngươi, ngươi nếu như thực sự không thương hắn, a… A, được! Ngươi nếu có gan, nếu thực sự… thương hắn, ngươi sẽ hối hận cả đời!” Đánh xong những lời này Tưởng Minh cũng offline luôn… Nằm trên giường lật qua, trở lại, không làm sao ngủ yên.
Mập Mạp nhìn Tưởng Minh “Tâm trạng ngươi ta hiểu, không nên quá khổ sở mà ảnh hưởng đến sức khỏe.” Vỗ nhè nhẹ lên người Tưởng Minh.
“Cũng không phải…Ta cảm giác hình như mình đặc biệt ngốc, đặc biệt ngu ngốc, rõ ràng cảm thấy hai người đó không phù hợp, đến cự tuyệt cũng không hảo hảo suy nghĩ. Ta có phải rất ích kỷ… một chút quan tâm đối với bằng hữu cũng không có.”
“Ngốc… Có một số việc, không phải ngươi không muốn là có thể ngăn nó xảy ra, con đường tình ái của bọn họ, ta và ngươi đều không thể thay bọn họ suy nghĩ, cũng như chuyện của chúng ta, chỉ có bọn họ mới có thể cởi ra cái nút thắt của mình, hiểu không?”
Tưởng Minh ngẩng đầu, nhìn Mập Mạp, đột nhiên cảm thấy… Kỳ thực, y một chút cũng không ngốc, càng không ngu, chỉ là, không trực tiếp để lộ ra mà thôi, giống như người ta vẫn nói, đại trí giả ngu!
“Được rồi, ngủ đi.” Tắt đèn ngủ, kéo chăn đắp lên người Tưởng Minh, tiến nhập mộng đẹp.
Tạ Cường ở đây đầu óc mê mang… Trương Khải Khải rốt cuộc mắc phải bệnh gì? Cư nhiên khiến Tưởng Minh phẫn nộ như vậy… Không phải là bệnh nan y chứ! Càng nghĩ càng sợ, lại liên tưởng đến những bộ phim truyền hình xem trước đây, nữ chính thường mắc bệnh nan y, sau đó nói dối nam chính rằng mình không thương hắn, sau đó nam chính một mạch đi tìm người khác… Cuối cùng khi biết được nữ chính lừa dối hắn… thì người kia đã chết rồi.
Tạ Cường nhảy dựng lên (nguyên văn), chạy tới phòng ngủ lấy vali, thu thập quần áo và đồ dùng cá nhân, chạy tới sân bay, mua vé máy bay, về nước! Lòng bị câu nói “ngươi sẽ hối hận cả đời” kia của Tưởng Minh quấn lấy, ngồi trong khoang máy bay mà thống khổ như bị đâm vài nhát dao, chết tiệt, chẳng phải đã sớm nhìn ra hắn có gì đó không bình thường sao! Vì sao đến bây giờ mới phát hiện ra? Tiểu Khải rốt cuộc bị làm sao? Nếu như mọi thứ thực sự diễn ra như trong phim, như vậy, thực sẽ hối hận cả đời!
Chuyến bay kéo dài mấy tiếng, rốt cục 7h tối cũng đáp xuống thành phố.
Gọi xe, đi thẳng tới căn hộ hai người đã từng ở chung. Tới dưới lầu, ngẩng đầu nhìn lên, cư nhiên không có bật đèn… Hắn không có ở nhà sao? Từ trong túi móc ra chìa khóa, do dự một chút, đi lên.
Trong bóng tối, Trương Khải Khải ngồi chồm hỗm trên sàn nhà, dựa vào sopha, hai mắt vô thần mình vào bóng đêm.
Đột nhiên từ cửa truyền tới tiếng xoay chìa khóa, Trương Khải Khải nghiêng đầu nhìn qua.
Tạ Cường đi vào trong phòng, đen kịt một mảng, với tay bật đèn, lại càng hoảng sợ, Trương Khải Khải đang ngồi dưới đất, như u hồn yên lặng nhìn Tạ Cường.
“Tiểu Khải ngươi ở nhà? Sao không bật đèn?” Buông hành lý, hướng hắn đi tới.
“Ngươi đã về rồi, hôm nay sớm hơn hôm qua a, ôm ta đi ngủ đi, ta nằm một mình không ngủ được.”
“Tiểu Khải?… Tiểu Khải ngươi làm sao vậy?”
“Hôm nay ngươi làm cá hồi ngon lắm, ngày mai lại làm cho ta ăn có được không?” Trương Khải Khải mở lớn đôi mắt vô thần, mỉm cười nhìn Tạ Cường.
“Tiểu Khải, ngươi đừng làm ta sợ… Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?” Tạ Cường chạy tới, ôm lấy Trương Khải Khải, sao lại nhẹ như vậy? Suy yếu thành như vậy?! Hắn không tự chiếu cố mình sao? Ngu ngốc! Đại ngu ngốc! Tại sao có thể như vậy! Tạ Cường cảm thấy tim mình như bị xé nát, đau đến thở cũng khó khăn.
“A~~~ oaiiiiiiiiiiiiii~~” Trương Khải Khải đánh cái ngáp dài.
“Cường, ta mệt rồi, ôm ta ngủ.” Nói xong dựa vào trong lòng Tạ Cường lẳng lặng ngủ. Hai mắt trũng sâu, xương gò má nổi cao, bộ dạng suy yếu.
Trương Khải Khải đã bốn ngày không ăn gì, mấy ngày gần đây tinh thần lại hoảng loạn nghiêm trọng, mỗi ngày có khi chỉ có vài giờ thanh tỉnh, còn lại đều sống trong thế giới của riêng mình, không có bi thương, không có phản bội, không có vứt bỏ…chỉ có vui vẻ khoái hoạt.
Ban ngày thanh tỉnh thì thống khổ, hoàn toàn dùng thuốc để duy trì, nếu không hắn sẽ phát điên, sẽ không chịu được nỗi đau đớn rối loạn trong tim!
Tạ Cường che chở nâng niu hắn như bảo vật quý giá nhất ốm về giường… Chăn đệm đều gấp xếp ngay ngắn… Hắn đã không ngủ bao lâu rồi?! Không lẽ mình đi rồi hắn liền không hề lên giường ngủ?!
Bởi vì cách gấp chăn của Tạ Cường với Trương Khải Khải hoàn toàn bất đồng, mà… chăn này là ngày đó, trước khi đi y đã gấp…
Cẩn cẩn dực dực đặt hắn lên giường, Tạ Cường định đi rửa mặt, vừa định đi, một bàn tay lại nắm lấy tay y.
“Cường… đừng đi, mỗi lần đều như vậy, đợi ta ngủ rồi ly khai, chờ ta tỉnh lại ngươi đã biến mất, lần này ngươi cũng sẽ không lưu lại? Chúng ta đã lâu không làm… cái kia.” Nói xong Trương Khải Khải mặt đỏ hồng chui vào trong chăn.
Khuôn mặt vỗn tái nhợt, lại hiện lên nhàn nhạt ửng hồng, khiến Tạ Cường muốn bóp nát trái tim chính mình, mình thật đáng thiên đao vạn quả! Luôn mồm nói yêu thương hắn, nhưng thương hắn ở đâu? Ngoài thân thể hắn, mình còn biết cái gì? Ngay cả hắn sinh bệnh cũng không biết!
“Hảo, ta… không đi, ta không… đi, ngoan.” Tạ Cường ngẹn ngào vỗ về hắn, cởi áo khoác ngoài nằm xuống.
“Cường, chúng ta làm đi, chúng ta đã lâu chưa làm, ta muốn ngươi ôm chặt ta.” Không biết cố gắng lấy biết bao nhiêu dũng khí, Trương Khải Khải ở trên người y cọ qua cọ lại.
Tạ Cường xoay người ôm lấy hắn, toàn thân đều là da bọc xương… ngay cả cái mông cong cong cũng không thấy đâu nữa.
“Ngốc, ngươi không đói bụng sao? Không biết ăn sao?”
“Ân? Ta có ăn a, sáng sớm ngươi cho ta ăn cháo trứng muối, buổi trưa ăn gà sốt cà chua, buổi tối ăn cá hồi, đúng rồi, tất cả ta đều thích ăn.” Trương Khải Khải ôm cổ Tạ Cường, nheo mắt cười.
“Đừng nói nữa… đừng… Tiểu Khải đói không? Có muốn ăn khuya không?” Tạ Cường cắn môi, kiềm nén nước mắt chảy ra…
“Ăn khuya? Cường làm đồ ăn khuya cho ta, hảo, muốn ăn muốn ăn.”
Tạ Cường dậy mở đèn, đeo tạp dề, mở tủ lạnh, sau khi mình đi, rau dưa đã héo cả rồi.
Còn có mấy quả trứng muối, làm chút cháo.
“Tiểu Khải, sao lại đi chân không vậy? Lạnh đó.”
“Ta… ta sợ ngươi lại bỏ đi…” Trương Khải Khải nằm úp sấp trong lòng Tạ Cường ô ô khóc.
“Bại hoại!… Ô ô đại phôi đản! Lần nào … cũng đột nhiên rời đi! Ta… tìm khắp nơi… đều không tìm thấy, ngươi đừng rời khỏi ta…được không?”
“Ngốc, ta sao có thể rời khỏi ngươi… Tiểu Khải, Tiểu Khải? Tiểu Khải! Ngươi làm sao vậy tỉnh tỉnh a!”
Tại bệnh viện, Tạ Cường nắm lấy cánh tay vô lực của Tương Khải Khải, vuốt ve mặt hắn. Bác sĩ vừa nói, chỉ là hắn không ăn gì trong thời gian dài, dẫn đến suy dinh dưỡng. Truyền vài bình dinh dưỡng là được rồi.
Sáng sớm mặt trời chiếu vào trong phòng bệnh, nhìn mảng trắng toát trước mắt mình. Mình cư nhiên sao lại ở trong bệnh viện? Tối qua rõ ràng mơ thấy Tạ Cường trở về… Còn nấu đồ ăn khuya cho mình… Sau đó? Cái gì cũng không nhớ rõ nữa.
Tay trái tê dại, quay đầu… Cư nhiên nhìn thấy Tạ Cường! Hắn sao lại ở chỗ này? Lẽ nào tối qua không phải nằm mộng?!
Tay run run khiến Tạ Cường giật mình tỉnh giấc.
“Tiểu Khải ngươi tỉnh rồi. Đói không? Ta đi mua cơm cho ngươi…”
“Ngươi sao lại ở đây?” Trương Khải Khải ngây ngốc nói.
“…Ách, Tiểu Khải…”
“Chúng ta không phải chia tay rồi sao, như vậy không cần trở lại nữa. Thấy ngươi khiến ta rất bực bội.”
“Tiểu Khải…” Tạ Cường mạnh mẽ bổ nhào tới, ôm chặt lấy hắn “Sẽ không, ta không bao giờ… để ngươi lại một mình nữa… Ngươi đánh ta, mắng ta, ta cũng không rời khỏi ngươi nữa…”
Trương Khải Khải trầm mặc nhắm mắt, hai giọt lệ từ khóe mắt trào ra rơi trên gối đầu…
“Thật sự định buông tay như thế, sẽ không hối hận?” Tưởng Minh ngồi trên ghế giám đốc, hôm nay Mập Mạp nói phải ra ngoài tìm việc làm, cũng không biết liệu có tìm được hay không.
“Minh, kỳ thực có đôi khi ta ao ước được như ngươi, có một người yêu thật đơn thuần, Tiểu Khải Khải mà có một nữa sự đơn thuần của Mập Mạp, có lẽ cũng không đến cớ sự ngày hôm nay.”
“Kháo, ngươi mới đơn thuần.”
“Oh, còn học được bênh vực nhau nữa.”
“Phi phi~”
Tạ Cường rụi tắt điếu thuốc, phủi tàn thuốc trên quần, “Bảo trọng, sau này gặp lại.”
“Ha ha, ngươi cút đi.”
Tạ Cường đi, hôm sau lên máy bay. Trước khi lên máy bay, quay đầu nhìn lại nơi sắp phải ly khai, sẽ có ngày trở về chứ? Sẽ không sao… không sao…
“Ngài hiện tại nếu không nhập viện điều trị, bệnh tình sẽ ngày càng nghiêm trọng.” Bác sĩ đẩy đẩy kính mắt, nhìn nam nhân gầy như que củi trước mặt, trong lòng mơ hồ một chút đồng tình. Những bệnh nhân mắc loại bệnh này, phải có người nhà, gia đình bệnh nhân hỗ trợ điều trị, khả năng phục hồi khá lớn.
Trương Khải Khải lắc đầu “Tiếp tục kê thuốc cho ta là được rồi, cái khác không cần…”
Bác sĩ bất đắc dĩ, bệnh nhân không chịu phối hợp điều trị, chính là cũng không có cách nào.
Lúc trở về, trong tay nắm một lọ thuốc nhỏ. Mệt mỏi, ngồi ở bồn hoa bên cạnh, lắc lắc lọ thuốc, phát ra những tiếng lanh canh lanh canh. Ánh mặt trời thật ấm áp, chiếu lên thân thể lười biếng của hắn, muốn ngủ một giấc. Không muốn về nhà, nơi lạnh lẽo, chỉ có một mình, người kia chẳng mang theo thứ gì, mỗi tối ôm lấy y phục, rất ấm áp, dường như lại được ôm ấp người kia, chỉ có như vậy mới không gặp ác mộng, ngủ thẳng giấc tơi hừng đông.
“Uy, tỉnh tỉnh, Trương Khải Khải…?”
Mập Mạp đi ngang qua bệnh viện, thấy có người nằm trên bồn hoa… Đi tới xem, không nghĩ tới lại thấy Trương Khải Khải, thế nào lại buồn thành như vậy?
Trương Khải Khải cảm giác có người lay hắn, giật mình tỉnh giấc, mở mắt cư nhiên nhìn thấy Mập Mạp… Sao y lại ở đây?
“Ta thấy ngươi đang ngủ ở đây, mới tới đây gọi ngươi, về nhà ngủ đi, kẻo lại cảm lạnh.”
Đứng lên, cầm lấy lọ thuốc bỏ vào túi rồi ly khai.
Mập Mạp vẫn đứng đó ngại ngùng, lắc đầu, trước đây thấy hắn, tuy rằng cảm thấy hắn cũng rất kỳ quái, thế nhưng, như bây giờ, thật khiến cho người ta… không thể giải thích được.
Về đến nhà, thay vì ngồi xuống nghỉ ngơi, y đem rau vừa mua về thả xuống.
“Tiểu Minh, bữa tối ăn thịt kho tàu nhé?”
“Oa oa oa oa, Hân, ta yêu ngươi quá đi mất~” Tưởng Minh từ trong phòng ngủ chạy ra, ôm Mập Mạp hôn một cái, lại chạy vào, đáng tiếc trò chơi đã gameover…
“Được rồi Minh, hôm nay ta trông thấy Trương Khải Khải.”
“Chết tiệt, cư nhiên hại ta! A? Ngươi nói cái gì?” Tưởng Minh một bên tiếp tục chơi, một bên nghe Mập Mạp nói chuyện.
“Ta đã gặp Trương Khải Khải, nhưng hình như tình hình hắn không được tốt lắm…” Mập Mạp khua dao, đang đang đang xắt rời từng miếng thịt.
Tưởng Minh tay cứng đờ, nhân vật lại chết rồi, bực bội tắt máy tính, đi tới phòng bếp.
“Ngươi thấy hắn ở đâu?”
“Ở bồn hoa cạnh bệnh viện, hắn nằm ở đó ngủ, sợ hắn cảm mạo nên tới lay hắn tỉnh.”
“Nga? Sau đó?” Tưởng Minh từ phía sau ôm lấy thắt lưng Mập Mạp, khuôn mặt dán lên lưng y.
“Sau đó… Hắn bỏ đi. À trước khi đi hắn đem một lọ thuốc dấu vào trong túi, ta không thấy rõ tên thuốc.”
“Thuốc! Hắn bị ốm?” Tưởng Minh sửng sốt, sao có thể như vậy.
“Nhìn qua có thể là bị ốm, trông hắn gầy đi rất nhiều.” Thái xong thịt, bật bếp, bắt đầu đảo dầu xào rau.
Tưởng Minh buông Mập Mạp ra, trở ra phòng khách.
“Uy, An Tạp, gần đây ngươi có liên lạc với Trương Khải Khải không?”
“Không, làm sao vậy? An Tạp cùng Tiêu Kỳ đang dùng bữa.
“Có chuyện gì vậy? Tạp?” Tiêu Kỳ gắp đồ ăn bỏ vào bát An Tạp. An Tạp khoa tay múa chân ‘hư’ một cái thủ thế.
“Hôm nay Mập Mạp nói, thấy hắn ở cửa bệnh viện, tình hình có vẻ không tốt lắm.”
“Bệnh viện?… Hắn bị bệnh?” An Tạp kinh ngạc
“Ta cũng không rõ lắm, ta nghĩ… chúng ta có nên tới thăm hắn không?”
“Được, ngày mai đi, chúng ta cùng đi.”
Cúp máy, An Tạp trong lòng suy nghĩ, này có phải Trương Khải Khải vì muốn nháo Tạ Cường mà bày ra không? Nói sao thì cx đã chia tay rồi? (không hiểu lắm)
“Tưởng Minh gọi điện tới?”
“Ân… Hắn nói Trương Khải Khải hình như bị bệnh.”
Tưởng Minh ngồi trên sopha, cảm giác việc này dường như có gì đó không đúng lắm, liệu có phải Tạ Cường là bởi vì Trương Khải Khải bị bệnh mà vứt bỏ hắn? Thao! Nếu vậy ta tuyệt đối không tha cho kẻ kia…Bất quá, ngẫm lại một chút, Tạ Cường tuy rằng nhân cách không tốt, nhưng cũng sẽ không khốn nạn đến mức đó.
California – Usa, Swing, great! Những người phía sau vỗ tay.
“Jane, ngươi có tiến bộ đấy.” Một cậu bé người Mỹ xinh đẹp ngồi trên bãi cỏ nhìn Tạ Cường lần nữa đánh bóng.
Lấy tay che ánh mắt nhìn ra xa… trông theo đường bay một quả bóng.
“Same, ta phải đi, ngươi không về nhà sao?”
Cậu bé đứng lên, chậm rãi đi tới, “Jane, ngươi không phải nói quay về tìm tình yêu đích thực sao, tại sao lại đột nhiên quay lại đây?”
Tạ Cường nhún vai, “Không tìm được.”
“Nga… Cho ta một cơ hội được không?” Cậu bé đi tới, kéo tay Tạ Cường.
“Ách… xin lỗi, ta tạm thời chưa nghĩ tới.” nói xong liền xoay người ly khai.
Cậu bé ở phía sau yên lặng chăm chú nhìn hắn bỏ đi… Ngay cả một cơ hội cũng không có đúng không… mỉn cười tự diễu. Đưa lưng về phía người kia rời đi.
Tạ Cường về đến nhà, buồn chán mở máy tính, nhìn thấy Tưởng Minh cư nhiên đang online.
“Hello~” Tạ Cường post lên một khuôn mặt cười.
“…”
“Làm sao vậy?”
“…”
“Mời nói tiếng người dùm, 3Q”
“Trương Khải Khải bị bệnh…”
Tay Tạ Cường run lên, nhu nhu huyệt thái dương, nếu đã chia tay, nghĩa là bọn họ không còn quan hệ nữa.
“Không muốn biết hắn bị bệnh gì sao?!” Tưởng Minh bên này đã đạt tới cảnh giới của sự phẫn nộ. Hôm nay, hắn cùng An Tạp đi tìm Trương Khải Khải, nhưng trong nhà cư nhiên không có người, bất đắc dĩ, hai người chẳng thể làm gì khác hơn là đến bệnh viện Mập Mạp đã gặp hắn thăm dò. Ép buộc tinh thần đang hỗn loạn, nếu tiếp tục đi xuống nữa, nói không chừng, hắn rất có khả năng sẽ điên mất, hoặc cũng là …tâm thần phân liệt.
Điều tra bệnh án, cư nhiên từ 8 năm trước đã chẩn đoán ra là mắc bệnh. Thế nhưng bác sĩ điều trị hiện tại cũng không phải bác sĩ chủ trì điều trị cho hắn, cho nên đối với bệnh của hắn cũng không hoàn toàn rõ ràng, chỉ là mấy tháng gần đây, Trương Khải Khải thường xuyên đến đổi thuốc, khiến bác sĩ chú ý, loại bệnh này không có khả năng điều trị dứt điểm, cho dù chữa được, sau này nhất định sẽ tái phát. Nếu có sự khuyên nhủ, thúc đẩy từ phía gia đình, may ra mới có thể có hy vọng khống chế sự phát triển của bệnh…
“Ân hanh~ hắn có bị bệnh hay không, hình như không mấy liên quan đến ta.” Tạ Cường suy nghĩ cả buổn mới phun ra được những lời này.
“Ngươi tên hỗn đản! Uổng công ta tín nhiệm ngươi như vậy, giao Tiểu Khải cho ngươi, ngươi nếu như thực sự không thương hắn, a… A, được! Ngươi nếu có gan, nếu thực sự… thương hắn, ngươi sẽ hối hận cả đời!” Đánh xong những lời này Tưởng Minh cũng offline luôn… Nằm trên giường lật qua, trở lại, không làm sao ngủ yên.
Mập Mạp nhìn Tưởng Minh “Tâm trạng ngươi ta hiểu, không nên quá khổ sở mà ảnh hưởng đến sức khỏe.” Vỗ nhè nhẹ lên người Tưởng Minh.
“Cũng không phải…Ta cảm giác hình như mình đặc biệt ngốc, đặc biệt ngu ngốc, rõ ràng cảm thấy hai người đó không phù hợp, đến cự tuyệt cũng không hảo hảo suy nghĩ. Ta có phải rất ích kỷ… một chút quan tâm đối với bằng hữu cũng không có.”
“Ngốc… Có một số việc, không phải ngươi không muốn là có thể ngăn nó xảy ra, con đường tình ái của bọn họ, ta và ngươi đều không thể thay bọn họ suy nghĩ, cũng như chuyện của chúng ta, chỉ có bọn họ mới có thể cởi ra cái nút thắt của mình, hiểu không?”
Tưởng Minh ngẩng đầu, nhìn Mập Mạp, đột nhiên cảm thấy… Kỳ thực, y một chút cũng không ngốc, càng không ngu, chỉ là, không trực tiếp để lộ ra mà thôi, giống như người ta vẫn nói, đại trí giả ngu!
“Được rồi, ngủ đi.” Tắt đèn ngủ, kéo chăn đắp lên người Tưởng Minh, tiến nhập mộng đẹp.
Tạ Cường ở đây đầu óc mê mang… Trương Khải Khải rốt cuộc mắc phải bệnh gì? Cư nhiên khiến Tưởng Minh phẫn nộ như vậy… Không phải là bệnh nan y chứ! Càng nghĩ càng sợ, lại liên tưởng đến những bộ phim truyền hình xem trước đây, nữ chính thường mắc bệnh nan y, sau đó nói dối nam chính rằng mình không thương hắn, sau đó nam chính một mạch đi tìm người khác… Cuối cùng khi biết được nữ chính lừa dối hắn… thì người kia đã chết rồi.
Tạ Cường nhảy dựng lên (nguyên văn), chạy tới phòng ngủ lấy vali, thu thập quần áo và đồ dùng cá nhân, chạy tới sân bay, mua vé máy bay, về nước! Lòng bị câu nói “ngươi sẽ hối hận cả đời” kia của Tưởng Minh quấn lấy, ngồi trong khoang máy bay mà thống khổ như bị đâm vài nhát dao, chết tiệt, chẳng phải đã sớm nhìn ra hắn có gì đó không bình thường sao! Vì sao đến bây giờ mới phát hiện ra? Tiểu Khải rốt cuộc bị làm sao? Nếu như mọi thứ thực sự diễn ra như trong phim, như vậy, thực sẽ hối hận cả đời!
Chuyến bay kéo dài mấy tiếng, rốt cục 7h tối cũng đáp xuống thành phố.
Gọi xe, đi thẳng tới căn hộ hai người đã từng ở chung. Tới dưới lầu, ngẩng đầu nhìn lên, cư nhiên không có bật đèn… Hắn không có ở nhà sao? Từ trong túi móc ra chìa khóa, do dự một chút, đi lên.
Trong bóng tối, Trương Khải Khải ngồi chồm hỗm trên sàn nhà, dựa vào sopha, hai mắt vô thần mình vào bóng đêm.
Đột nhiên từ cửa truyền tới tiếng xoay chìa khóa, Trương Khải Khải nghiêng đầu nhìn qua.
Tạ Cường đi vào trong phòng, đen kịt một mảng, với tay bật đèn, lại càng hoảng sợ, Trương Khải Khải đang ngồi dưới đất, như u hồn yên lặng nhìn Tạ Cường.
“Tiểu Khải ngươi ở nhà? Sao không bật đèn?” Buông hành lý, hướng hắn đi tới.
“Ngươi đã về rồi, hôm nay sớm hơn hôm qua a, ôm ta đi ngủ đi, ta nằm một mình không ngủ được.”
“Tiểu Khải?… Tiểu Khải ngươi làm sao vậy?”
“Hôm nay ngươi làm cá hồi ngon lắm, ngày mai lại làm cho ta ăn có được không?” Trương Khải Khải mở lớn đôi mắt vô thần, mỉm cười nhìn Tạ Cường.
“Tiểu Khải, ngươi đừng làm ta sợ… Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?” Tạ Cường chạy tới, ôm lấy Trương Khải Khải, sao lại nhẹ như vậy? Suy yếu thành như vậy?! Hắn không tự chiếu cố mình sao? Ngu ngốc! Đại ngu ngốc! Tại sao có thể như vậy! Tạ Cường cảm thấy tim mình như bị xé nát, đau đến thở cũng khó khăn.
“A~~~ oaiiiiiiiiiiiiii~~” Trương Khải Khải đánh cái ngáp dài.
“Cường, ta mệt rồi, ôm ta ngủ.” Nói xong dựa vào trong lòng Tạ Cường lẳng lặng ngủ. Hai mắt trũng sâu, xương gò má nổi cao, bộ dạng suy yếu.
Trương Khải Khải đã bốn ngày không ăn gì, mấy ngày gần đây tinh thần lại hoảng loạn nghiêm trọng, mỗi ngày có khi chỉ có vài giờ thanh tỉnh, còn lại đều sống trong thế giới của riêng mình, không có bi thương, không có phản bội, không có vứt bỏ…chỉ có vui vẻ khoái hoạt.
Ban ngày thanh tỉnh thì thống khổ, hoàn toàn dùng thuốc để duy trì, nếu không hắn sẽ phát điên, sẽ không chịu được nỗi đau đớn rối loạn trong tim!
Tạ Cường che chở nâng niu hắn như bảo vật quý giá nhất ốm về giường… Chăn đệm đều gấp xếp ngay ngắn… Hắn đã không ngủ bao lâu rồi?! Không lẽ mình đi rồi hắn liền không hề lên giường ngủ?!
Bởi vì cách gấp chăn của Tạ Cường với Trương Khải Khải hoàn toàn bất đồng, mà… chăn này là ngày đó, trước khi đi y đã gấp…
Cẩn cẩn dực dực đặt hắn lên giường, Tạ Cường định đi rửa mặt, vừa định đi, một bàn tay lại nắm lấy tay y.
“Cường… đừng đi, mỗi lần đều như vậy, đợi ta ngủ rồi ly khai, chờ ta tỉnh lại ngươi đã biến mất, lần này ngươi cũng sẽ không lưu lại? Chúng ta đã lâu không làm… cái kia.” Nói xong Trương Khải Khải mặt đỏ hồng chui vào trong chăn.
Khuôn mặt vỗn tái nhợt, lại hiện lên nhàn nhạt ửng hồng, khiến Tạ Cường muốn bóp nát trái tim chính mình, mình thật đáng thiên đao vạn quả! Luôn mồm nói yêu thương hắn, nhưng thương hắn ở đâu? Ngoài thân thể hắn, mình còn biết cái gì? Ngay cả hắn sinh bệnh cũng không biết!
“Hảo, ta… không đi, ta không… đi, ngoan.” Tạ Cường ngẹn ngào vỗ về hắn, cởi áo khoác ngoài nằm xuống.
“Cường, chúng ta làm đi, chúng ta đã lâu chưa làm, ta muốn ngươi ôm chặt ta.” Không biết cố gắng lấy biết bao nhiêu dũng khí, Trương Khải Khải ở trên người y cọ qua cọ lại.
Tạ Cường xoay người ôm lấy hắn, toàn thân đều là da bọc xương… ngay cả cái mông cong cong cũng không thấy đâu nữa.
“Ngốc, ngươi không đói bụng sao? Không biết ăn sao?”
“Ân? Ta có ăn a, sáng sớm ngươi cho ta ăn cháo trứng muối, buổi trưa ăn gà sốt cà chua, buổi tối ăn cá hồi, đúng rồi, tất cả ta đều thích ăn.” Trương Khải Khải ôm cổ Tạ Cường, nheo mắt cười.
“Đừng nói nữa… đừng… Tiểu Khải đói không? Có muốn ăn khuya không?” Tạ Cường cắn môi, kiềm nén nước mắt chảy ra…
“Ăn khuya? Cường làm đồ ăn khuya cho ta, hảo, muốn ăn muốn ăn.”
Tạ Cường dậy mở đèn, đeo tạp dề, mở tủ lạnh, sau khi mình đi, rau dưa đã héo cả rồi.
Còn có mấy quả trứng muối, làm chút cháo.
“Tiểu Khải, sao lại đi chân không vậy? Lạnh đó.”
“Ta… ta sợ ngươi lại bỏ đi…” Trương Khải Khải nằm úp sấp trong lòng Tạ Cường ô ô khóc.
“Bại hoại!… Ô ô đại phôi đản! Lần nào … cũng đột nhiên rời đi! Ta… tìm khắp nơi… đều không tìm thấy, ngươi đừng rời khỏi ta…được không?”
“Ngốc, ta sao có thể rời khỏi ngươi… Tiểu Khải, Tiểu Khải? Tiểu Khải! Ngươi làm sao vậy tỉnh tỉnh a!”
Tại bệnh viện, Tạ Cường nắm lấy cánh tay vô lực của Tương Khải Khải, vuốt ve mặt hắn. Bác sĩ vừa nói, chỉ là hắn không ăn gì trong thời gian dài, dẫn đến suy dinh dưỡng. Truyền vài bình dinh dưỡng là được rồi.
Sáng sớm mặt trời chiếu vào trong phòng bệnh, nhìn mảng trắng toát trước mắt mình. Mình cư nhiên sao lại ở trong bệnh viện? Tối qua rõ ràng mơ thấy Tạ Cường trở về… Còn nấu đồ ăn khuya cho mình… Sau đó? Cái gì cũng không nhớ rõ nữa.
Tay trái tê dại, quay đầu… Cư nhiên nhìn thấy Tạ Cường! Hắn sao lại ở chỗ này? Lẽ nào tối qua không phải nằm mộng?!
Tay run run khiến Tạ Cường giật mình tỉnh giấc.
“Tiểu Khải ngươi tỉnh rồi. Đói không? Ta đi mua cơm cho ngươi…”
“Ngươi sao lại ở đây?” Trương Khải Khải ngây ngốc nói.
“…Ách, Tiểu Khải…”
“Chúng ta không phải chia tay rồi sao, như vậy không cần trở lại nữa. Thấy ngươi khiến ta rất bực bội.”
“Tiểu Khải…” Tạ Cường mạnh mẽ bổ nhào tới, ôm chặt lấy hắn “Sẽ không, ta không bao giờ… để ngươi lại một mình nữa… Ngươi đánh ta, mắng ta, ta cũng không rời khỏi ngươi nữa…”
Trương Khải Khải trầm mặc nhắm mắt, hai giọt lệ từ khóe mắt trào ra rơi trên gối đầu…
Tác giả :
Thời Gian Là Thanh Đao Giết Heo