Dưỡng Tru Thiên Nhất, Dụng Trư Nhất Thế
Chương 37
Tưởng Minh lại dọn về làm ổ trong cái văn phòng đa công năng của mình. Điều này làm cho Mập Mạp rất nghi hoặc, ở trên lầu rõ ràng sống rất tốt, vì sao đột nhiên lại chạy xuống dưới ở?
Tưởng Minh lại thực hành chính sách “chiến tranh lạnh” với Mập Mạp: không nghe, không nhìn, không để ý… mọi chuyện có liên quan đến Mập Mạp đều bị đưa vào phòng cách ly.
Sau một thời gian, Mập Mạp có trì độn đến cỡ nào cũng nhận thấy được, thế nhưng hắn nghĩ mãi không ra mình đắc tội Tưởng Minh ở chỗ nào… Về phần hai người thì sao ư? Gặp mặt nhau một câu cũng không ra khỏi miệng.
Ăn xong cơm chiều, Mập Mạp tán gẫu với Dương Vũ Thanh trong đại sảnh, thấy Tưởng Minh đi tới liền chủ động bắt chuyện với y, hi vọng giảm bớt chút căng thẳng trong quan hệ hai người.
“Tưởng Minh, ngươi sắp ra ngoài à?”
“Hừ!” Tưởng Minh cũng chẳng thèm cho Mập Mạp một cái liếc mắt đã ly khai.
“Hai người các ngươi làm sao vậy?” Dương Vũ Thanh vỗ vỗ Mập Mạp.
Nhìn Tưởng Minh rời đi: “Ta cũng không biết, đột nhiên không để ý ta…” Quái lạ~
“Phải không? Tưởng Minh cũng không phải loại người không nói đạo lý a.” Dương Vũ Thanh nghi hoặc.
“… Ân.” Không phải không nói đạo lý, mà là đạo lý không thèm chấp người như y.
Tưởng Minh phải đi lấy vé máy bay, buổi chiều y đã nhờ người mua giúp. Chuyến bay là bảy giờ sáng mai, điểm đến là Paris, Pháp.
Nắm tờ vé trong tay, Tưởng Minh không hiểu trong lòng mình sao lại như thế này: ngũ vị tạp trần, khổ sở? Thật ra khổ sở cũng không có bao nhiêu, bi thương thì có một chút. Mục Kiền rốt cuộc kết hôn với Tề Thiên, tảng đá đeo nặng trong lòng bấy lâu nay cũng đã đứt dây rơi xuống. Trong đầu không còn mấy ý nghĩ loạn thất bát tao nữa, nhưng tự nhiên lại nghĩ đến hình ảnh Mập Mạp hôn môi nữ nhân nọ…
Mình thích Mập Mạp sao? Đây là lần đầu tiên y dám đối mặt với nội tâm của mình, bằng không cũng sẽ không tức giận mỗi khi Mập Mạp tiếp xúc gần gũi với người khác. Đáng tiếc, Mập Mạp lại không thương y… đoạn cảm tình này còn chưa bắt đầu đã bị bóp chết ở trong nôi.
Đối với chuyện mình thế nào lại thích Mập Mạp, Tưởng Minh cũng nói không rõ. Ông bà ta có câu “lâu ngày sinh tình” không phải sao? Từ nhỏ y đã quen sống tự lập một mình, thật lâu chưa từng được người khác chiếu cố qua, cái loại thân tình như ái tình này Tưởng Minh còn chưa phân rõ ràng được.
“Uy? Văn Ái Khanh, ngươi điện thoại cho ta làm gì?”
“Tìm ngươi uống rượu…”
“Ha ha, xem ra chúng ta cùng chung nỗi sầu a, chỗ cũ nhé.”
Mập Mạp vận động xong trở về phòng tìm quần áo để thay rồi vọt vào phòng tắm. Nhớ đến cái lúc mua quần lót, Mập Mạp nhịn không đượ bật cười. Lại nghĩ đến mấy ngày nay chưa cùng Tưởng Minh nói được câu nào, trong lòng đột nhiên trống trải nhứ thiếu thiếu cái gì đó.
Mở tivi lên cũng không biết xem cái gì, chuyển hết kênh này đến kênh kia cũng không thấy có gì thú vị, đành bất đắc dĩ tắt đi vậy. Trên sô pha trong đại sảnh, Mập Mạp cố gắng nhớ xem vài ngày nay có làm cái gì khiến Tưởng Minh mất hứng hay không, nhưng sàng qua lọc lại tựa hồ không có việc gì có liên quan đến y cả.
Trở về phòng ngủ, Mập Mạp nhớ đến Lý Tuyết, nhớ nàng nói hắn phải nhanh chóng giảm béo để còn dọn ra ngoài. Trong ngực dâng lên một cảm xúc buồn chán, hắn thật sự không muốn dọn ra ngoài…
“Két!” Có tiếng xe thắng lại, Tưởng Minh đã về. Mập Mạp bật dậy, nhìn đồng hồ trên tường – đã hơn 12 giờ khuya. Sao y trở về trễ thế? Mập Mạp khoác thêm áo, đến cửa sổ nhìn động tĩnh dưới lầu.
Tưởng Minh nghiêng ngả lảo đảo từ trong xe đi ra, đóng cửa xe, rồi gập người nôn mửa.
Tâm Mập Mạp căng thẳng: lại uống rượu! Lại còn lái xe sau khi say rượu nữa! Bộ y không muốn sống nữa sao? Hai bàn tay gắt gao nắm chặt…
Chỉ chốc lát sau Tưởng Minh đã đứng lên, ngẩng đầu nhìn về phía lầu trên. Mập Mạp vội vàng trốn, phát hiện Tưởng Minh nhìn không thấy được hắn mới dám quay trở lại cửa sổ, nhưng người đâu mất rồi? Vào nhà rồi sao?
Mập Mạp trở về giường, lăn qua lộn lại ngủ không yên, lại nghĩ đến Tưởng Minh không có mình chiếu cố, lỡ ói ra thì phải làm sao, quần áo không biết tự thay, cũng chẳng biết tẩy rửa hơi rượu… nghĩ đến đầu cũng đau. Không được! Để y một mình dưới lầu rất lo lắng, như thế nào cũng phải xuống xem!
Cài nút áo khoác, Mập Mạp chạy ra thang máy xuống lầu dưới.
Đến trước cửa văn phòng đa chức năng của Tưởng Minh, Mập Mạp lại do dự: có nên đi vào hay không? Nếu vào lại sợ Tưởng Minh chơi trò “chó cắn Lã Động Tân” không nhìn ra tâm ý tốt của hắn, còn nếu không vào thì chính hắn lại bứt rứt lo lắng không yên… Thôi đành gõ cửa vậy.
“Tưởng Minh, ngươi ở bên trong phải không?”
“……” Không có người trả lời, Mập Mạp lại tiếp tục gõ cửa, nhưng cũng chẳng thấy ai ra mở cửa. Mập Mạp đưa tay đẩy cửa đã thấy Tưởng Minh nằm trên mặt đất cau mày, giống như đang chịu uỷ khuất cực kì lớn.
“Ngươi… làm sao vậy?” Mập Mạp nhẹ nhàng bước đến.
“Mập Mạp, ngươi đã đến rồi? Ta cứ nghĩ… ngươi mặc kệ ta rồi chứ…” Tưởng Minh nói xong nước mắt liền không kìm được chảy ra. Một chút thanh âm nức nở cũng không có, chỉ có hai mắt như hai dòng suối lưu lệ.
Nhìn Tưởng Minh một bộ bị người vứt bỏ, ngực Mập Mạp đau đến lợi hại. Hắn chạy đến ôm lấy Tưởng Minh, lau nước mắt cho y, nhưng lau thế nào cũng không hết.
“Mập Mạp, đau mặt, ngươi đừng lau nữa.”
Mập Mạp xấu hổ rụt tay lại. Tên nhóc này, khóc cái gì a! Y khóc mà hắn cảm giác như có cái gì cứ cào cào trong lòng, rất khó chịu!
Lột sạch quần áo như ủ trong hơi rượu của Tưởng Minh, Mập Mạp ôm y vào phòng tắm bắt đầu tẩy rửa. Đương nhiên vẫn giống như mọi lần trước, đến bộ vị trọng điểm liền làm qua loa.
Xong xuôi, mặc cho Tưởng Minh cái áo tắm rộng thùng thình, lại ôm y trở về phòng ngủ, nhét vào ổ chăn.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang say ngủ của Tưởng Minh, Mập Mạp bất giác vươn tay xoa nhẹ. Bởi vì vừa tắm xong, gương mặt y phiếm hồng như quả đào mật, hai phiến môi cũng mê người như cherry.
Mập Mạp nhịn không được vuốt ve tóc y, lông mi, ánh mắt, cái mũi… khi đến miệng thì dừng lại, khẽ dùng đầu ngón tay lượn theo đường cong nơi khoé môi, rồi cúi người hôn lên.
Môi cùng môi trong lúc đó ma sát lẫn nhau, mềm, nộn nộn… thật muốn cứ thế mà cắn xuống một ngụm.
Tưởng Minh ngủ say như heo chết chỉ thấy môi ngưa ngứa, vung tay đập một cái.
Mập Mạp sợ hết hồn, trái tim như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực, vội vàng đứng dậy chạy lên lầu. Trong lòng như có con nai con đang húc loạn… Cái cảm giác tuyệt vời vừa rồi không thể dùng ngôn từ mà hình dung được. Mập Mạp không khỏi say mê, Tưởng Minh tuyệt đối là một con hồ ly, y trộm đi trái tim của mình.
Mập Mạp rốt cuộc tỉnh ngộ, trong nháy mắt hắn thấy mình như con thỏ chịu kích thích, ở trên giường lúc thì nằm yên, lúc lại ngồi bật dậy, lại nằm xuống, lại bật người dậy… lặp đi lặp lại đến tận ba giờ sáng hắn mới chợp mắt được.
Mập Mạp nghĩ, sáng mai nhất định phải cùng Tưởng Minh nói rõ, hai người không thế cứ tiếp tục giằng co như thế.
Bởi tối qua quá mức hưng phấn, cho nên Mập Mạp lần đầu tiên dậy muộn.
Còn Tưởng Minh lại dậy từ rất sớm, say rượu làm đầu y nhức như búa bổ. Nhìn quần áo trên người, Tưởng Minh biết lại là Mập Mạp đến giúp mình. Thật rối rắm, Mập Mạp tại sao lại như thế? Nếu đã không thích y, vì cái gì phải ân cần săn sóc? Còn nếu hắn thật sự thích y, vì sao lại cùng nữ nhân kia… Tưởng Minh thật sự đoán không ra.
Tưởng Minh lại thực hành chính sách “chiến tranh lạnh” với Mập Mạp: không nghe, không nhìn, không để ý… mọi chuyện có liên quan đến Mập Mạp đều bị đưa vào phòng cách ly.
Sau một thời gian, Mập Mạp có trì độn đến cỡ nào cũng nhận thấy được, thế nhưng hắn nghĩ mãi không ra mình đắc tội Tưởng Minh ở chỗ nào… Về phần hai người thì sao ư? Gặp mặt nhau một câu cũng không ra khỏi miệng.
Ăn xong cơm chiều, Mập Mạp tán gẫu với Dương Vũ Thanh trong đại sảnh, thấy Tưởng Minh đi tới liền chủ động bắt chuyện với y, hi vọng giảm bớt chút căng thẳng trong quan hệ hai người.
“Tưởng Minh, ngươi sắp ra ngoài à?”
“Hừ!” Tưởng Minh cũng chẳng thèm cho Mập Mạp một cái liếc mắt đã ly khai.
“Hai người các ngươi làm sao vậy?” Dương Vũ Thanh vỗ vỗ Mập Mạp.
Nhìn Tưởng Minh rời đi: “Ta cũng không biết, đột nhiên không để ý ta…” Quái lạ~
“Phải không? Tưởng Minh cũng không phải loại người không nói đạo lý a.” Dương Vũ Thanh nghi hoặc.
“… Ân.” Không phải không nói đạo lý, mà là đạo lý không thèm chấp người như y.
Tưởng Minh phải đi lấy vé máy bay, buổi chiều y đã nhờ người mua giúp. Chuyến bay là bảy giờ sáng mai, điểm đến là Paris, Pháp.
Nắm tờ vé trong tay, Tưởng Minh không hiểu trong lòng mình sao lại như thế này: ngũ vị tạp trần, khổ sở? Thật ra khổ sở cũng không có bao nhiêu, bi thương thì có một chút. Mục Kiền rốt cuộc kết hôn với Tề Thiên, tảng đá đeo nặng trong lòng bấy lâu nay cũng đã đứt dây rơi xuống. Trong đầu không còn mấy ý nghĩ loạn thất bát tao nữa, nhưng tự nhiên lại nghĩ đến hình ảnh Mập Mạp hôn môi nữ nhân nọ…
Mình thích Mập Mạp sao? Đây là lần đầu tiên y dám đối mặt với nội tâm của mình, bằng không cũng sẽ không tức giận mỗi khi Mập Mạp tiếp xúc gần gũi với người khác. Đáng tiếc, Mập Mạp lại không thương y… đoạn cảm tình này còn chưa bắt đầu đã bị bóp chết ở trong nôi.
Đối với chuyện mình thế nào lại thích Mập Mạp, Tưởng Minh cũng nói không rõ. Ông bà ta có câu “lâu ngày sinh tình” không phải sao? Từ nhỏ y đã quen sống tự lập một mình, thật lâu chưa từng được người khác chiếu cố qua, cái loại thân tình như ái tình này Tưởng Minh còn chưa phân rõ ràng được.
“Uy? Văn Ái Khanh, ngươi điện thoại cho ta làm gì?”
“Tìm ngươi uống rượu…”
“Ha ha, xem ra chúng ta cùng chung nỗi sầu a, chỗ cũ nhé.”
Mập Mạp vận động xong trở về phòng tìm quần áo để thay rồi vọt vào phòng tắm. Nhớ đến cái lúc mua quần lót, Mập Mạp nhịn không đượ bật cười. Lại nghĩ đến mấy ngày nay chưa cùng Tưởng Minh nói được câu nào, trong lòng đột nhiên trống trải nhứ thiếu thiếu cái gì đó.
Mở tivi lên cũng không biết xem cái gì, chuyển hết kênh này đến kênh kia cũng không thấy có gì thú vị, đành bất đắc dĩ tắt đi vậy. Trên sô pha trong đại sảnh, Mập Mạp cố gắng nhớ xem vài ngày nay có làm cái gì khiến Tưởng Minh mất hứng hay không, nhưng sàng qua lọc lại tựa hồ không có việc gì có liên quan đến y cả.
Trở về phòng ngủ, Mập Mạp nhớ đến Lý Tuyết, nhớ nàng nói hắn phải nhanh chóng giảm béo để còn dọn ra ngoài. Trong ngực dâng lên một cảm xúc buồn chán, hắn thật sự không muốn dọn ra ngoài…
“Két!” Có tiếng xe thắng lại, Tưởng Minh đã về. Mập Mạp bật dậy, nhìn đồng hồ trên tường – đã hơn 12 giờ khuya. Sao y trở về trễ thế? Mập Mạp khoác thêm áo, đến cửa sổ nhìn động tĩnh dưới lầu.
Tưởng Minh nghiêng ngả lảo đảo từ trong xe đi ra, đóng cửa xe, rồi gập người nôn mửa.
Tâm Mập Mạp căng thẳng: lại uống rượu! Lại còn lái xe sau khi say rượu nữa! Bộ y không muốn sống nữa sao? Hai bàn tay gắt gao nắm chặt…
Chỉ chốc lát sau Tưởng Minh đã đứng lên, ngẩng đầu nhìn về phía lầu trên. Mập Mạp vội vàng trốn, phát hiện Tưởng Minh nhìn không thấy được hắn mới dám quay trở lại cửa sổ, nhưng người đâu mất rồi? Vào nhà rồi sao?
Mập Mạp trở về giường, lăn qua lộn lại ngủ không yên, lại nghĩ đến Tưởng Minh không có mình chiếu cố, lỡ ói ra thì phải làm sao, quần áo không biết tự thay, cũng chẳng biết tẩy rửa hơi rượu… nghĩ đến đầu cũng đau. Không được! Để y một mình dưới lầu rất lo lắng, như thế nào cũng phải xuống xem!
Cài nút áo khoác, Mập Mạp chạy ra thang máy xuống lầu dưới.
Đến trước cửa văn phòng đa chức năng của Tưởng Minh, Mập Mạp lại do dự: có nên đi vào hay không? Nếu vào lại sợ Tưởng Minh chơi trò “chó cắn Lã Động Tân” không nhìn ra tâm ý tốt của hắn, còn nếu không vào thì chính hắn lại bứt rứt lo lắng không yên… Thôi đành gõ cửa vậy.
“Tưởng Minh, ngươi ở bên trong phải không?”
“……” Không có người trả lời, Mập Mạp lại tiếp tục gõ cửa, nhưng cũng chẳng thấy ai ra mở cửa. Mập Mạp đưa tay đẩy cửa đã thấy Tưởng Minh nằm trên mặt đất cau mày, giống như đang chịu uỷ khuất cực kì lớn.
“Ngươi… làm sao vậy?” Mập Mạp nhẹ nhàng bước đến.
“Mập Mạp, ngươi đã đến rồi? Ta cứ nghĩ… ngươi mặc kệ ta rồi chứ…” Tưởng Minh nói xong nước mắt liền không kìm được chảy ra. Một chút thanh âm nức nở cũng không có, chỉ có hai mắt như hai dòng suối lưu lệ.
Nhìn Tưởng Minh một bộ bị người vứt bỏ, ngực Mập Mạp đau đến lợi hại. Hắn chạy đến ôm lấy Tưởng Minh, lau nước mắt cho y, nhưng lau thế nào cũng không hết.
“Mập Mạp, đau mặt, ngươi đừng lau nữa.”
Mập Mạp xấu hổ rụt tay lại. Tên nhóc này, khóc cái gì a! Y khóc mà hắn cảm giác như có cái gì cứ cào cào trong lòng, rất khó chịu!
Lột sạch quần áo như ủ trong hơi rượu của Tưởng Minh, Mập Mạp ôm y vào phòng tắm bắt đầu tẩy rửa. Đương nhiên vẫn giống như mọi lần trước, đến bộ vị trọng điểm liền làm qua loa.
Xong xuôi, mặc cho Tưởng Minh cái áo tắm rộng thùng thình, lại ôm y trở về phòng ngủ, nhét vào ổ chăn.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang say ngủ của Tưởng Minh, Mập Mạp bất giác vươn tay xoa nhẹ. Bởi vì vừa tắm xong, gương mặt y phiếm hồng như quả đào mật, hai phiến môi cũng mê người như cherry.
Mập Mạp nhịn không được vuốt ve tóc y, lông mi, ánh mắt, cái mũi… khi đến miệng thì dừng lại, khẽ dùng đầu ngón tay lượn theo đường cong nơi khoé môi, rồi cúi người hôn lên.
Môi cùng môi trong lúc đó ma sát lẫn nhau, mềm, nộn nộn… thật muốn cứ thế mà cắn xuống một ngụm.
Tưởng Minh ngủ say như heo chết chỉ thấy môi ngưa ngứa, vung tay đập một cái.
Mập Mạp sợ hết hồn, trái tim như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực, vội vàng đứng dậy chạy lên lầu. Trong lòng như có con nai con đang húc loạn… Cái cảm giác tuyệt vời vừa rồi không thể dùng ngôn từ mà hình dung được. Mập Mạp không khỏi say mê, Tưởng Minh tuyệt đối là một con hồ ly, y trộm đi trái tim của mình.
Mập Mạp rốt cuộc tỉnh ngộ, trong nháy mắt hắn thấy mình như con thỏ chịu kích thích, ở trên giường lúc thì nằm yên, lúc lại ngồi bật dậy, lại nằm xuống, lại bật người dậy… lặp đi lặp lại đến tận ba giờ sáng hắn mới chợp mắt được.
Mập Mạp nghĩ, sáng mai nhất định phải cùng Tưởng Minh nói rõ, hai người không thế cứ tiếp tục giằng co như thế.
Bởi tối qua quá mức hưng phấn, cho nên Mập Mạp lần đầu tiên dậy muộn.
Còn Tưởng Minh lại dậy từ rất sớm, say rượu làm đầu y nhức như búa bổ. Nhìn quần áo trên người, Tưởng Minh biết lại là Mập Mạp đến giúp mình. Thật rối rắm, Mập Mạp tại sao lại như thế? Nếu đã không thích y, vì cái gì phải ân cần săn sóc? Còn nếu hắn thật sự thích y, vì sao lại cùng nữ nhân kia… Tưởng Minh thật sự đoán không ra.
Tác giả :
Thời Gian Là Thanh Đao Giết Heo