Dưỡng Tru Thiên Nhất, Dụng Trư Nhất Thế
Chương 12
Sáng sớm tỉnh dậy, Tưởng Minh ôm đầu kêu đau. Tối hôm qua uống rất nhiều, y chỉ nhớ cả ba người uống đến độ lăn xuống gầm bàn, rồi hết.
“Tỉnh a? Ha ha ha, ngươi không biết, đêm qua, ha ha ha…” An Tạp tay cầm bàn chải đánh răng, vai vắt khăn mặt, vát áo trước phanh mở, lộ ra cái quần lót có hình Spongebob, đang cười đến run rẩy.
“Ta làm sao vậy?” Tưởng Minh xoa đầu, mí mắt không ngừng nhảy loạn.
“Hắc hắc, lúc về ta gửi vào máy tính cho ngươi, ha ha ha…” Cười đến lắc lư ra khỏi phòng.
“Cái gì a? Cười như tên điên! Phải rồi, tối hôm qua làm sao mình về nhà được a?”
“Ngươi, chết tiệt! Còn không biết xấu hổ mà hỏi à? Uống rượu vào y như heo chết, làm hại ta với Tiêu Kỳ mất sức chín trâu hai hổ mới tha được ngươi về…”
Tưởng Minh cười trộm, hắc hắc, mệt chết hai ngươi!
“Cái tên mập ngươi giúp đâu rồi? Đã giảm cân chưa?”
Tưởng Minh cầm quần áo lên lầu thay. “Đừng nói nữa, ta dẫn hắn đi phòng xông hơi, thiếu chút nữa đã chết ngạt trong đó luôn rồi!” Nhắc tới chuyện đó, y vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
“A? Kinh khủng như vậy hả? Ngươi hay là đừng có giỡn nữa đi!”
“….ha ha, ta còn chưa thấy chán mà. Đi trước nhé, cám ơn tối qua đã thu lưu, byebye.” Lạch cạch mở cửa ra ngoài.
“Uy! Tưởng Minh… Hắc hắc, nhược điểm của ngươi còn trong tay ta mà…”
.
.
.
Tưởng Minh trở lại câu lạc bộ, thấy Mập Mạp đang nhảy dây, mồ hôi đem một góc lớn cái áo thun trắng ướt đẫm, dán dính vào ngực hắn. Từng ngấn mỡ dưới bụng theo đà hắn nhảy lên rung rinh dữ dội.
“Chín…mươi tám, chín…mươi chín, một…một trăm! Tưởng… ông chủ Tưởng… đến đấy à?”
“Ân, đừng dừng lại, tiếp tục nhảy đi! Xem ngươi nhảy được bao nhiêu cái.”
“Nga.” Mập Mạp lại ra sức vung dây nhảy lên.
Tưởng Minh nhìn chằm chằm vào cái bụng mỡ của hắn, hắc hắc ngây ngô cười. Cái bụng này nảy lên nảy xuống còn dữ dội hơn bóng cao su a! Nhịn không được, Tưởng Minh đưa tay muốn sờ soạng thử một phen… “Chát!” Dây nhảy đánh trúng bàn tay gầy gầy của y.
“AAA… Mập Mạp chết tiệt! Đánh chết ta à?” Tưởng Minh ôm cánh tay sưng vù bị dây nhảy quất trúng, ngao ngao kêu to.
“Ngươi…Ngươi không sao chứ? Ta cũng không phải cố ý, ai kêu ngươi sờ bụng ta…” Mập Mạp uỷ khuất cuộn sợi dây nhảy lại.
“Được rồi! Được rồi! Ngươi nhảy được bao nhiêu cái?”
“153 cái.”
“Giáo luyện quy định bao nhiêu cái?”
“…100 cái.”
“Ách… Không sai, rất có tiềm năng! Ha ha ha, tiếp tục cố gắng…” Tưởng Minh lặng lẽ ôm bàn tay bị đau rời đi.
Mập Mạp hít sâu một hơi, lại cầm dây nhảy lên. “Một trăm…năm tư, một…trăm…năm lăm, một trăm…năm…năm sáu…”
Trở lại văn phòng + có trò tiêu khiển + có chỗ để nghỉ ngơi, Tưởng Minh pha một ly cà phê.
“Buzz…Buzz…Buzz…” Di động thông báo nhận được một tin nhắn MMS (tin nhắn đa phương tiện ấy).
“An Tạp! Con mẹ nó, ta nhất định phải làm thịt ngươi!!!!!!” Thanh âm vĩ đại quanh quẩn trong toà nhà, vang vọng lại giữa những bức tường… khiến mọi người một phen da gà da vịt rụng rời.
Một người nào đó đang ăn sáng bỗng nhiên: “Phốc…Khụ khụ khụ… khụ… khụ khụ…”
“Làm sao vậy?” Tiêu Kỳ vẻ mặt nghi hoặc giúp hắn vỗ vỗ lưng.
“Không… Khụ khụ… Sặc… Bị sặc…”
“Ngươi lớn như vậy, ăn cơm còn bị sặc?” Tiêu Kỳ khinh bỉ rụt tay về, tiếp tục xử lý món cá muối chiên.
Giữa trưa, Mập Mạp nhìn đến bàn ăn mà trợn mắt há hốc mồm.
“Cái này…chắc chắn là chỉ một mình ta ăn à?” Nuốt nuốt nước miếng.
“Đúng vậy! Sao thế? Không đủ ăn hả?” Chuyên gia dinh dưỡng kinh ngạc, nếu hắn nói là ăn không đủ no… vậy mình cũng không có biện pháp a~
Cái này không phải giảm béo a! Cái này so với thực đơn cho hắn tăng cân còn nhiều hơn a! Nhìn mà xem: một quả táo, một chùm nho đỏ, một lát bánh mì nướng, nửa quả dưa leo, một cây xúc xích nướng, nửa quả bưởi …
“Ngươi xác định ăn cái này có thể giảm béo?”
“Ách, ngươi đang ở giai đoạn tiêu trừ lượng nước dư thừa, ăn mấy thứ này có thể giữ nguyên lượng mỡ trong người, không tăng lên cũng không giảm đi.”
“Nhưng là… ta ăn không hết nhiêu đây a!”
“A…” Triệu Trác mồ hôi ròng ròng.
“Uy? An Tạp, mẹ nó, lúc ngươi kêu ta làm chuyên gia dinh dưỡng đã không nói rõ ràng, giờ kêu ta giúp Mập Mạp giảm béo cũng không cho ta biết tình hình cụ thể. Ta kháo! Còn bắt ta phải hỏi, ta con mẹ nó có thời gian sao? … Cái gì? Vô nghĩa! Ai cho ngươi kêu cái tên chết tiệt ấy đến làm thầy giảm béo chứ? Hắn cả ngày độc chiếm Mập Mạp, ta hỏi cái *** a! Lại nói, ta với Tưởng Minh không thân cũng chả quen…”
Mập Mạp cầm lấy một nửa quả dưa leo ăn thử. Ân, mùi vị không tệ!
“Yêu! Anh bạn nhàn nhã quá nhỉ?” Tưởng Minh cầm một quả nho nhét vào miệng. “Ta nói chứ các ngươi đây là giảm béo hay nuôi heo a?”
Triệu Trác nghe được câu này mặt càng thêm tệ. “An Tạp, ngươi chết chắc rồi!” Nói xong liền cúp điện thoại.
“Nga, vừa rồi là ngươi điện thoại cho An Tạp?”
“Ân.” Triệu Trác hừ mũi, hắn đối với vị Tưởng đại thiếu này không có hảo cảm.
“Ha ha ha, Tiểu Tạp Tạp lúc này phải chịu đựng ngươi đi! Ân, Mập Mạp, ăn ít thôi nghe không?”
“Ân… Híc… Ta biết rồi… Híc… Ế, nghẹn rồi!” (‘Híc’ là tiếng nấc cục của Mập Mạp đó a)
“=.=”
“Mập Mạp, ngày mai viết bản báo cáo sức ăn lúc trước của ngươi cho ta!”
.
.
.
“Mập Mạp, tập xong bài tập buổi tối ngươi có chuyện gì làm không?” Tưởng Minh ngồi trên ghế nhìn Mập Mạp tập tạ tay không ngừng nghỉ.
“Ta…thường…đi ngủ…luôn, không…làm…gì cả.” Buông tạ tay, Mập Mạp lau mồ hôi trên người. Hai cánh tay đã mỏi rã rời, như thế chúng không phải của hắn. Xoa xoa vai, Mập Mạp nhìn Tưởng Minh vẫn đang ngồi ngẩn người trên ghế, quay người về phòng.
“Uy, ngươi đi đâu?” Tưởng Minh hồn về với người đã thấy Mập Mạp tập xong tạ.
“Trở về phòng.”
“Sớm như vậy đã đi ngủ làm gì? Đi, ca ca mang ngươi ra ngoài chơi!”
“…” Ca ca gì chứ! Bao nhiêu tuổi mà dám xưng mình là ca ca…
Mập Mạp thay một bộ quần áo mới, theo Tưởng Minh lên xe hơi ra ngoài. Xe hạng sang đúng là rất tốt, ngồi xuống thật thoải mái! Lần đầu được ngồi trong một chiếc xe sang trọng, Mập Mạp hết nhìn nhìn cái này lại sờ sờ cái kia, vẻ mặt không giấu nổi hưng phấn, làm Tưởng Minh cười trộm một bên.
Nhưng có chút chuyện không được tốt cho lắm: kẹt xe a! Hiện tại là tám giờ tối, xe cộ sắp hàng dài không thấy hết, đi một tí lại dừng một chút, đèn đỏ một phát là cả hàng xe đứng im, không “đã” chút nào!
Phía trước lại gặp đèn giao thông, Tưởng Minh nhàm chán nhìn đám xe ngoài cửa sổ, hắc hắc, thấy thế nào thì xe của mình cũng là có phong cách nhất, nhưng một chiếc có phong cách ở giữa đám không có phong cách đúng là hơi giống cái kiểu chơi nổi a!
Ể, chiếc xe phía trước kia nhìn cũng không tệ nha, Chevrolet Đài Loan, để nhìn xem người lái là ai… Tưởng Minh bỗng ngây người, qua lớp kính cửa mờ mờ, hai người ngồi ghế lái và phó lái đang hôn nhau nồng nhiệt, mà lái xe kia không ai xa lạ, chính là tên bạn trai y chưa chính thức chia tay – Trương Khải Khải…
————————————
1 2
“Tỉnh a? Ha ha ha, ngươi không biết, đêm qua, ha ha ha…” An Tạp tay cầm bàn chải đánh răng, vai vắt khăn mặt, vát áo trước phanh mở, lộ ra cái quần lót có hình Spongebob, đang cười đến run rẩy.
“Ta làm sao vậy?” Tưởng Minh xoa đầu, mí mắt không ngừng nhảy loạn.
“Hắc hắc, lúc về ta gửi vào máy tính cho ngươi, ha ha ha…” Cười đến lắc lư ra khỏi phòng.
“Cái gì a? Cười như tên điên! Phải rồi, tối hôm qua làm sao mình về nhà được a?”
“Ngươi, chết tiệt! Còn không biết xấu hổ mà hỏi à? Uống rượu vào y như heo chết, làm hại ta với Tiêu Kỳ mất sức chín trâu hai hổ mới tha được ngươi về…”
Tưởng Minh cười trộm, hắc hắc, mệt chết hai ngươi!
“Cái tên mập ngươi giúp đâu rồi? Đã giảm cân chưa?”
Tưởng Minh cầm quần áo lên lầu thay. “Đừng nói nữa, ta dẫn hắn đi phòng xông hơi, thiếu chút nữa đã chết ngạt trong đó luôn rồi!” Nhắc tới chuyện đó, y vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
“A? Kinh khủng như vậy hả? Ngươi hay là đừng có giỡn nữa đi!”
“….ha ha, ta còn chưa thấy chán mà. Đi trước nhé, cám ơn tối qua đã thu lưu, byebye.” Lạch cạch mở cửa ra ngoài.
“Uy! Tưởng Minh… Hắc hắc, nhược điểm của ngươi còn trong tay ta mà…”
.
.
.
Tưởng Minh trở lại câu lạc bộ, thấy Mập Mạp đang nhảy dây, mồ hôi đem một góc lớn cái áo thun trắng ướt đẫm, dán dính vào ngực hắn. Từng ngấn mỡ dưới bụng theo đà hắn nhảy lên rung rinh dữ dội.
“Chín…mươi tám, chín…mươi chín, một…một trăm! Tưởng… ông chủ Tưởng… đến đấy à?”
“Ân, đừng dừng lại, tiếp tục nhảy đi! Xem ngươi nhảy được bao nhiêu cái.”
“Nga.” Mập Mạp lại ra sức vung dây nhảy lên.
Tưởng Minh nhìn chằm chằm vào cái bụng mỡ của hắn, hắc hắc ngây ngô cười. Cái bụng này nảy lên nảy xuống còn dữ dội hơn bóng cao su a! Nhịn không được, Tưởng Minh đưa tay muốn sờ soạng thử một phen… “Chát!” Dây nhảy đánh trúng bàn tay gầy gầy của y.
“AAA… Mập Mạp chết tiệt! Đánh chết ta à?” Tưởng Minh ôm cánh tay sưng vù bị dây nhảy quất trúng, ngao ngao kêu to.
“Ngươi…Ngươi không sao chứ? Ta cũng không phải cố ý, ai kêu ngươi sờ bụng ta…” Mập Mạp uỷ khuất cuộn sợi dây nhảy lại.
“Được rồi! Được rồi! Ngươi nhảy được bao nhiêu cái?”
“153 cái.”
“Giáo luyện quy định bao nhiêu cái?”
“…100 cái.”
“Ách… Không sai, rất có tiềm năng! Ha ha ha, tiếp tục cố gắng…” Tưởng Minh lặng lẽ ôm bàn tay bị đau rời đi.
Mập Mạp hít sâu một hơi, lại cầm dây nhảy lên. “Một trăm…năm tư, một…trăm…năm lăm, một trăm…năm…năm sáu…”
Trở lại văn phòng + có trò tiêu khiển + có chỗ để nghỉ ngơi, Tưởng Minh pha một ly cà phê.
“Buzz…Buzz…Buzz…” Di động thông báo nhận được một tin nhắn MMS (tin nhắn đa phương tiện ấy).
“An Tạp! Con mẹ nó, ta nhất định phải làm thịt ngươi!!!!!!” Thanh âm vĩ đại quanh quẩn trong toà nhà, vang vọng lại giữa những bức tường… khiến mọi người một phen da gà da vịt rụng rời.
Một người nào đó đang ăn sáng bỗng nhiên: “Phốc…Khụ khụ khụ… khụ… khụ khụ…”
“Làm sao vậy?” Tiêu Kỳ vẻ mặt nghi hoặc giúp hắn vỗ vỗ lưng.
“Không… Khụ khụ… Sặc… Bị sặc…”
“Ngươi lớn như vậy, ăn cơm còn bị sặc?” Tiêu Kỳ khinh bỉ rụt tay về, tiếp tục xử lý món cá muối chiên.
Giữa trưa, Mập Mạp nhìn đến bàn ăn mà trợn mắt há hốc mồm.
“Cái này…chắc chắn là chỉ một mình ta ăn à?” Nuốt nuốt nước miếng.
“Đúng vậy! Sao thế? Không đủ ăn hả?” Chuyên gia dinh dưỡng kinh ngạc, nếu hắn nói là ăn không đủ no… vậy mình cũng không có biện pháp a~
Cái này không phải giảm béo a! Cái này so với thực đơn cho hắn tăng cân còn nhiều hơn a! Nhìn mà xem: một quả táo, một chùm nho đỏ, một lát bánh mì nướng, nửa quả dưa leo, một cây xúc xích nướng, nửa quả bưởi …
“Ngươi xác định ăn cái này có thể giảm béo?”
“Ách, ngươi đang ở giai đoạn tiêu trừ lượng nước dư thừa, ăn mấy thứ này có thể giữ nguyên lượng mỡ trong người, không tăng lên cũng không giảm đi.”
“Nhưng là… ta ăn không hết nhiêu đây a!”
“A…” Triệu Trác mồ hôi ròng ròng.
“Uy? An Tạp, mẹ nó, lúc ngươi kêu ta làm chuyên gia dinh dưỡng đã không nói rõ ràng, giờ kêu ta giúp Mập Mạp giảm béo cũng không cho ta biết tình hình cụ thể. Ta kháo! Còn bắt ta phải hỏi, ta con mẹ nó có thời gian sao? … Cái gì? Vô nghĩa! Ai cho ngươi kêu cái tên chết tiệt ấy đến làm thầy giảm béo chứ? Hắn cả ngày độc chiếm Mập Mạp, ta hỏi cái *** a! Lại nói, ta với Tưởng Minh không thân cũng chả quen…”
Mập Mạp cầm lấy một nửa quả dưa leo ăn thử. Ân, mùi vị không tệ!
“Yêu! Anh bạn nhàn nhã quá nhỉ?” Tưởng Minh cầm một quả nho nhét vào miệng. “Ta nói chứ các ngươi đây là giảm béo hay nuôi heo a?”
Triệu Trác nghe được câu này mặt càng thêm tệ. “An Tạp, ngươi chết chắc rồi!” Nói xong liền cúp điện thoại.
“Nga, vừa rồi là ngươi điện thoại cho An Tạp?”
“Ân.” Triệu Trác hừ mũi, hắn đối với vị Tưởng đại thiếu này không có hảo cảm.
“Ha ha ha, Tiểu Tạp Tạp lúc này phải chịu đựng ngươi đi! Ân, Mập Mạp, ăn ít thôi nghe không?”
“Ân… Híc… Ta biết rồi… Híc… Ế, nghẹn rồi!” (‘Híc’ là tiếng nấc cục của Mập Mạp đó a)
“=.=”
“Mập Mạp, ngày mai viết bản báo cáo sức ăn lúc trước của ngươi cho ta!”
.
.
.
“Mập Mạp, tập xong bài tập buổi tối ngươi có chuyện gì làm không?” Tưởng Minh ngồi trên ghế nhìn Mập Mạp tập tạ tay không ngừng nghỉ.
“Ta…thường…đi ngủ…luôn, không…làm…gì cả.” Buông tạ tay, Mập Mạp lau mồ hôi trên người. Hai cánh tay đã mỏi rã rời, như thế chúng không phải của hắn. Xoa xoa vai, Mập Mạp nhìn Tưởng Minh vẫn đang ngồi ngẩn người trên ghế, quay người về phòng.
“Uy, ngươi đi đâu?” Tưởng Minh hồn về với người đã thấy Mập Mạp tập xong tạ.
“Trở về phòng.”
“Sớm như vậy đã đi ngủ làm gì? Đi, ca ca mang ngươi ra ngoài chơi!”
“…” Ca ca gì chứ! Bao nhiêu tuổi mà dám xưng mình là ca ca…
Mập Mạp thay một bộ quần áo mới, theo Tưởng Minh lên xe hơi ra ngoài. Xe hạng sang đúng là rất tốt, ngồi xuống thật thoải mái! Lần đầu được ngồi trong một chiếc xe sang trọng, Mập Mạp hết nhìn nhìn cái này lại sờ sờ cái kia, vẻ mặt không giấu nổi hưng phấn, làm Tưởng Minh cười trộm một bên.
Nhưng có chút chuyện không được tốt cho lắm: kẹt xe a! Hiện tại là tám giờ tối, xe cộ sắp hàng dài không thấy hết, đi một tí lại dừng một chút, đèn đỏ một phát là cả hàng xe đứng im, không “đã” chút nào!
Phía trước lại gặp đèn giao thông, Tưởng Minh nhàm chán nhìn đám xe ngoài cửa sổ, hắc hắc, thấy thế nào thì xe của mình cũng là có phong cách nhất, nhưng một chiếc có phong cách ở giữa đám không có phong cách đúng là hơi giống cái kiểu chơi nổi a!
Ể, chiếc xe phía trước kia nhìn cũng không tệ nha, Chevrolet Đài Loan, để nhìn xem người lái là ai… Tưởng Minh bỗng ngây người, qua lớp kính cửa mờ mờ, hai người ngồi ghế lái và phó lái đang hôn nhau nồng nhiệt, mà lái xe kia không ai xa lạ, chính là tên bạn trai y chưa chính thức chia tay – Trương Khải Khải…
————————————
1 2
Tác giả :
Thời Gian Là Thanh Đao Giết Heo