Dưỡng Tính
Chương 66
Đường Thi hỏi Giang Ương Trác Mã có đồng ý đến nơi khác đi học không, nếu muốn đi, Đường Thi sẽ đưa cô bé đi khi cấp hai nhập học vào năm sau.
Giang Ương Trác Mã hỏi: “Đi đâu học ạ?”
“Lhasa.”
“Con phải ở xa trưởng thôn hả?” Cô bé nhìn thẳng vào cô, “Trưởng thôn già rồi, rất nhiều chuyện không làm nổi, con mà đi thì trưởng thôn phải sao đây?”
Đường Thi nựng cô bé, “Chỉ ở Lhasa lúc đi học thôi, mỗi năm nghỉ đông và nghỉ hè được về nhà.”
“Cần tiền không ạ? Cho dù đi học không cần tiền, nhưng con tới Lhasa thì biết làm sao? Tiền của trưởng thôn dùng để trợ cấp cho trường học rồi, nhà con không có tiền đi chỗ khác học.”
Đường Thi nhìn vào đôi mắt khao khát nhưng sợ hãi của cô bé, tim cô đau như bị kim châm, cô bé chỉ mới từng này tuổi, không chỉ muốn giúp người lớn mà còn nghĩ đến nhiều hiện thực tàn khốc, không hề nghĩ đến bản thân, trong khi rõ ràng rất muốn ra ngoài học.
Đường Thi dịu dàng nói: “Học cấp hai không cần tiền, trường học cũng có trợ cấp cho ai có hoàn cảnh khó khăn, học sinh xuất sắc còn được nhận học bổng nữa cơ, con xuất sắc thế này, còn học rất giỏi, chắc chắn năm nào cũng được nhân.” Đường Thi nói thêm, “Nhưng con đừng nghĩ đi học là phải lấy được học bổng, đừng sợ, chú Kỳ lần trước đến đó, chú đó thích con lắm, chú thấy con là một người có triển vọng, chú quyết định trợ cấp cho con đi học, năm nào cũng sẽ đóng mọi chi phí học tập và sinh hoạt cho con.”
Đôi mắt của cô bé sáng lên.
Đường Thi cười, “Ra ngoài xem thử thế nào nhé? Mỗi năm về nhà có thể mang kẹo ngon về cho trưởng thôn ăn, mang những vinh dự con đạt được ở trường về cho trưởng thôn xem, để tất cả mọi người trong núi tự hào vì con.”
Giang Ương gật đầu, “Dạ.”
Đường Thi hôn cô bé một cái.
Giang Ương Trác Mã nói: “Thầy cô đi rồi, có còn về thăm tụi con không?”
“Tất nhiên về chứ.” Đường Thi nói, “Năm nào cô cũng về thăm mấy đứa, chịu không?”
Giang Ương Trác Mã không đáp lại, mà nói đầy tội nghiệp: “Cô Chu cũng từng hứa về thăm tụi con, nhưng cô ấy đâu có về nữa.”
Người đã rời đi, lúc mới đi ai cũng sẽ bịn rịn, sẽ hứa hẹn rất nhiều điều theo dòng cảm xúc thôi thúc, nhưng sau khi quay về thế giới quen thuộc kia, sẽ dần lãng quên nơi này, cảm thấy chỉ là một giấc mơ mà thôi, những lời trong mơ có thể thật có thể không, bay đi theo gió.
Đường Thi nhìn thẳng vào cô bé, “Năm nào cô cũng sẽ về thăm mấy đứa, tin cô nhé, được không?”
Giang Ương gật đầu, “Cũng không phải con không tin cô Chu, cô ấy nói sẽ về, thì một ngày nào đó sẽ về đây. Ngoài kia có nhà của cô ấy, có rất nhiều việc, chừng nào cô Chu hết bận thì về đây thôi.”
Đường Thi “Ừm” một tiếng rất nhỏ, trong lòng vô cùng chua xót. Trái tim của những đứa bé này sạch sẽ vô ngần, trẻ con chân thành, nào ai nỡ làm phật lòng bọn trẻ.
…
Chẳng mấy chốc đã đến một ngày trước khi nhóm Đường Thi về, Kỳ Bạch Nghiêm tất nhiên muốn đến đón cô. Trước đó Đường Thi đã nói với Kỳ Bạch Nghiêm về chuyện của Giang Ương, bây giờ nói kết quả cho anh biết.
Kỳ Bạch Nghiêm nói: “Bằng lòng ra ngoài đi học là tốt. Trước hết học cấp hai ở Lhasa, thích ứng với bên ngoài, rồi để cô bé học ở những nơi xa hơn nữa, từng bước từng bước một.”
Đường Thi hỏi: “Chuyện nhờ mẹ tìm hiểu sao rồi anh?”
Kỳ Bạch Nghiêm im lặng.
Đường Thi thấy vẻ mặt của anh là biết ngay không ổn, thận trọng hỏi: “Còn…….sống không?”
Kỳ Bạch Nghiêm lắc đầu.
Tim Đường Thi giật thót, “Sao lại không còn sống?”
“Tai nạn công trường, hai người không ai sống sót.”
“Vậy đừng nói với cô bé, kẻo cô bé đau lòng.”
Kỳ Bạch Nghiêm gật đầu, chợt nghĩ đến gì đó, hỏi: “Tụi mình nhận nuôi Giang Ương không?”
Đường Thi sửng sốt, sau đó lắc đầu: “Thôi anh ạ.”
“Tại sao?”
“Cô bé đã mười hai tuổi, tất cả ký ức tuổi thơ đều về nơi này, ngay cả khi có ký ức không đẹp, thì cô bé cũng chỉ tìm được cảm giác thuộc về ở chính nơi này. Vợ chồng mình có thể bồi dưỡng cho cô bé đi học, nhưng cuối cùng, cô bé vẫn phải quay lại nơi này. Giang Ương thuộc về nơi này, tụi mình giúp đỡ là được, không cần dắt con bé đi. Trưởng thôn không có con cái, Giang Ương với trưởng thôn còn có duyên phận cha con.”
Kỳ Bạch Nghiêm hôn cô một cái, “Ừm, nghe lời em.”
Tối hôm đó, trưởng thôn đốt lửa trại trên đập, tất cả học sinh xếp thành hai vòng tròn lớn, nhảy múa cùng với ngọn lửa. Tay trái của Đường Thi nắm tay Tiểu Ba Tang, tay phải nắm tay Giang Ương, di chuyển theo đám đông, Kỳ Bạch Nghiêm ở vòng tròn đối diện cũng hiếm hoi nhảy múa cùng mọi người.
Học sinh cùng nhau hát nhạc Tây Tạng, ê a ê a, du dương và lảnh lót, học sinh nào cũng cố gắng hết sức để bày tỏ lời chúc phúc của mình, nghe thấy mà trái tim của Đường Thi sáng ngời như gương, không vấy bụi trần.
Trưởng thôn nói học sinh còn bí mật tập luyện một tiết mục cho ba thầy cô, hát xong, mọi người ngồi dưới đất, xem bọn trẻ biểu diễn tiết mục của mình.
Lúc này Tiểu Ba Tang lén túm lấy góc áo của Ngô Anh, lấy ra một bó hoa cúc gesang đã hơi héo, có trắng có đỏ có tím, có đậm có nhạt, đủ mọi màu sắc, trông “xí hoắc”, Tiểu Ba Tang hơi ngượng: “Mặt trời xuống núi, hoa héo queo rồi, nhưng vẫn đẹp lắm.” Nói rồi ném vào lòng Ngô Anh, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô.
Ngô Anh hỏi: “Hái hồi nào thế?” Gần trường không có hoa gesang, cũng không thể nào hái được nhiều thế này trong thôn.
“Con ăn trưa xong qua nhà Đăng Chân hái.”
Ngô Anh khựng lại, vừa đi vừa về mất hai tiếng, chiều nay Ba Tang đi học muộn, bị phạt đứng suốt một tiết.
Chỉ vì hái hoa cho cô?
“Chiều nay con tới trễ, bị phạt đứng, bị phạt là đúng. Con biết con không nên vì hái hoa mà đi học trễ.” Tiểu Ba Tang như biết cô nghĩ gì, đáng thương nhìn cô, “Nhưng mà ngày mai thầy cô đi rồi, con chỉ còn trưa nay để đi hái thôi. Cô Ngô ơi, cô tha thứ cho con lần cuối cùng này nha, sau này Tiểu Ba Tang không đi học trễ nữa đâu.” Dạo này cô Ngô hơi dữ, Tiểu Ba Tang sợ cô giận lắm.
Ngô Anh ôm cậu nhóc vào lòng, hôn cậu nhóc một cái, giọng khàn đi: “Cảm ơn con, hoa đẹp lắm.”
Tiểu Ba Tang vui vẻ, “Vậy cô nhớ đem nó theo.”
“Ừm.”
Tiết mục cuối cùng, là hơn 150 học sinh của trường cùng hát, hát bài «Chúc phúc» mà ba thầy cô đã dạy trong tiết Nghệ thuật.
Học sinh vây họ ở giữa, tổng cộng năm hàng người tạo thành một hình ngũ giác ở chính giữa, mỗi hàng mười người, phía sau là ba hàng, học sinh ở trong cùng ngồi xuống, mấy đứa trẻ bảy tám tuổi đứng ở giữa, ai cao hơn thì đứng ở ngoài, tất cả cùng nhìn họ cực kỳ nghiêm túc ——
Đừng hỏi gì, đừng nói gì, lời đẹp nhất là khi không nói gì cả
Hãy lặng lẽ trải qua thời khắc này bên ánh nến
Đừng vẫy tay, đừng quay đầu, khi tôi hát khúc ca này
Sợ rằng nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống
Mong sao nụ cười của tôi ở mãi trong tim bạn
Đồng hành cùng bạn qua xuân hạ thu đông
Bao phiền muộn, bao lo toan, cuộc sống khó tránh khỏi khổ đau
Chỉ khi mất đi mới thực sự biết trân trọng và sở hữu
Tình khó rời, người khó giữ, từ nay mỗi người một phương
Lạnh và nóng từng chút từng chút nơi trái tim
Mong sao nụ cười của tôi ở mãi trong tim bạn
Đồng hành cùng bạn qua xuân hạ thu đông
Nỗi đau chia ly, dù chia ly đã rất gần kề
Hẹn gặp lại, ngày gặp lại sẽ không quá xa xôi
Nếu có duyên, tôi mong đợi ngày mai
Bạn và tôi gặp lại trong mùa rực rỡ
………
Cuối cùng Đường Thi vẫn không kìm được nước mắt, Ngô Anh và Tiêu Lượng cũng đỏ hoe hai mắt. Ba thầy cô vừa khóc, cứ như mở ra cánh cửa nào đó, cả đám học sinh lần lượt khóc theo.
Trưởng thôn và Kỳ Bạch Nghiêm đứng dưới hành lang nhìn ba người bị học sinh vây quanh, vài đứa trẻ quá đau buồn, khóc đến mức không kìm chế được. Trưởng thôn thở dài: “Tụi nhỏ thật lòng luyến tiếc lắm, trước giờ chưa từng thấy đám nhóc con vô tâm này khóc tới mức này.”
Kỳ Bạch Nghiêm không nói gì.
Tối hôm đó học sinh lại túm tụm ngủ cùng nhau, lần này đã chuẩn bị đầy đủ hơn lần trước rất nhiều, học sinh nằm trên thảm ngủ, từ hàng này đến hàng khác, cực kỳ hoành tráng.
Cả ba đến từng phòng nói chuyện với học sinh một lúc, sau khi bọn trẻ đã ngủ, Ngô Anh đột nhiên nói: “Mình đã gửi đơn xin nhà trường gia hạn thời gian dạy tình nguyện, bây giờ đã được phê chuẩn, mình muốn ở đây thêm một năm nữa.”
Đường Thi và Tiêu Lượng sửng sốt.
Ngô Anh cười rất thản nhiên: “Lúc xin là vì bốc đồng, mấy hôm trước còn thấy hối hận, giờ nghĩ lại thì thấy hổ thẹn vì từng thấy hối hận. Nói một cách sến súa, thì chỗ này thực sự có thể rửa sạch những phần xấu xa của con người, hai cậu là giáo viên tốt hơn mình, mình vẫn phải ở lại đây rửa tiếp.”
Bước ra khỏi phòng, Đường Thi ngồi với Kỳ Bạch Nghiêm, Đường Thi thở dài: “Cô Ngô cũng là một người đáng ngưỡng mộ.”
Kỳ Bạch Nghiêm nhìn cô, “Em cũng muốn ở lại?”
“Từng nghĩ tới.” Đường Thi chột dạ thừa nhận.
Tất nhiên Kỳ Bạch Nghiêm biết được vì sao cuối cùng cô chọn không, anh hôn cô, “Dù em muốn ở lại hay không, anh cũng ủng hộ.”
Đường Thi ôm anh: “Bọn trẻ rất quan trọng, anh cũng rất quan trọng.” Bây giờ cô có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Sinh cho Kỳ Bạch Nghiêm một đứa con.
Là điều anh muốn, cũng là điều cô mong mỏi.
….
Lúc ba thầy cô đi, học sinh đều tặng quà dù ít dù nhiều, Đường Thi mang theo rất nhiều quà cáp kỳ lạ về nhà. Quay về thành phố C, lúc gặp lại Hạ Minh Nguyệt, Đường Thi cảm thấy cứ như đã cách một thời đại.
Cô công chúa nhỏ của Hạ Minh Nguyệt đã ba tháng tuổi, ngủ trên giường em bé màu hồng, mặc chiếc áo màu vàng ngỗng, bé con mềm mại, đôi mắt đen tròn, đảo qua đảo lại nhìn mọi người.
Trong phòng trải thảm lông dê trắng tinh, bày biện đồ đạc không có góc nhọn, trên giường có treo chiếc chuông gió nhỏ, sáng sủa sạch sẽ, thoang thoảng mùi hoa, ấm áp, trang nhã, giống như một lâu đài trong mơ. Bàn tay bé xíu của công chúa nhỏ nắm lấy tay cô, dễ thương đến mức có thể làm người khác tan chảy.
Đường Thi ngẩn người trong giây lát, không khỏi nghĩ đến bọn trẻ trên núi, chúng và nơi này, như hai thế giới.
Công chúa nhỏ cười với cô.
Đường Thi hoàn hồn lại, cũng nở nụ cười dịu dàng.
Ngắm em bé xong, hai chị em ra ngoài nói chuyện. Thấy cô ngoài đen đi một ít thì không thay đổi gì cả, Hạ Minh Nguyệt ghen tị cực kỳ, “Năm kia chị đi Tây Tạng chơi, đi có nửa tháng thôi, mà lỗ chân lông trên mặt to đến mức muỗi vào cũng lọt, sợ quá không đi cung điện Potala luôn, gấp rút về dưỡng da. Em thì thích rồi, đi hơn một năm, cũng chỉ đen đi chút xíu xiu?”
Đường Thi cười.
Hạ Minh Nguyệt nói tiếp: “Mấy đứa nhỏ trong núi hưởng phước của em đó!”
Đường Thi không hiểu.
Hạ Minh Nguyệt biết ngay cô nàng này lại không biết gì, đành phải nói: “Thấy em từ lúc về thường xuyên nhớ bọn trẻ bên đó, mẹ nhỏ lấy danh nghĩa cá nhân tài trợ cho trường học đó, dự định sẽ xây lại trường, một khu ký túc xá, một phòng thư viện với sân chơi, cũng sẽ tài trợ cơ sở vật chất cho trường đó lâu dài….”
Đường Thi ngạc nhiên hỏi: “Hồi nào vậy chị?”
Hạ Minh Nguyệt nghĩ ngợi, “Chắc là một tháng trước.”
“Sao mẹ không nói gì với em?”
“Mẹ nhỏ làm mấy chuyện này chưa bao giờ nói ra, mấy hôm trước chị tới chỗ viện trưởng, thấy giấy tờ các kiểu nên mới biết.” Hạ Minh Nguyệt nói, “Mặc dù người đứng tên là em, nhưng kinh phí của dự án lớn tới mức đó, sao em có được! Nghĩ lại thì chỉ có thể là mẹ nhỏ thôi.”
Cuối tuần về nhà họ Cố, Đường Thi trò chuyện với mẹ chồng, bà nói được một lúc thì thiếp đi, Đường Thi lấy chăn lông đắp lên cho bà, khẽ nói: “Cảm ơn mẹ.”
Giang Ương Trác Mã hỏi: “Đi đâu học ạ?”
“Lhasa.”
“Con phải ở xa trưởng thôn hả?” Cô bé nhìn thẳng vào cô, “Trưởng thôn già rồi, rất nhiều chuyện không làm nổi, con mà đi thì trưởng thôn phải sao đây?”
Đường Thi nựng cô bé, “Chỉ ở Lhasa lúc đi học thôi, mỗi năm nghỉ đông và nghỉ hè được về nhà.”
“Cần tiền không ạ? Cho dù đi học không cần tiền, nhưng con tới Lhasa thì biết làm sao? Tiền của trưởng thôn dùng để trợ cấp cho trường học rồi, nhà con không có tiền đi chỗ khác học.”
Đường Thi nhìn vào đôi mắt khao khát nhưng sợ hãi của cô bé, tim cô đau như bị kim châm, cô bé chỉ mới từng này tuổi, không chỉ muốn giúp người lớn mà còn nghĩ đến nhiều hiện thực tàn khốc, không hề nghĩ đến bản thân, trong khi rõ ràng rất muốn ra ngoài học.
Đường Thi dịu dàng nói: “Học cấp hai không cần tiền, trường học cũng có trợ cấp cho ai có hoàn cảnh khó khăn, học sinh xuất sắc còn được nhận học bổng nữa cơ, con xuất sắc thế này, còn học rất giỏi, chắc chắn năm nào cũng được nhân.” Đường Thi nói thêm, “Nhưng con đừng nghĩ đi học là phải lấy được học bổng, đừng sợ, chú Kỳ lần trước đến đó, chú đó thích con lắm, chú thấy con là một người có triển vọng, chú quyết định trợ cấp cho con đi học, năm nào cũng sẽ đóng mọi chi phí học tập và sinh hoạt cho con.”
Đôi mắt của cô bé sáng lên.
Đường Thi cười, “Ra ngoài xem thử thế nào nhé? Mỗi năm về nhà có thể mang kẹo ngon về cho trưởng thôn ăn, mang những vinh dự con đạt được ở trường về cho trưởng thôn xem, để tất cả mọi người trong núi tự hào vì con.”
Giang Ương gật đầu, “Dạ.”
Đường Thi hôn cô bé một cái.
Giang Ương Trác Mã nói: “Thầy cô đi rồi, có còn về thăm tụi con không?”
“Tất nhiên về chứ.” Đường Thi nói, “Năm nào cô cũng về thăm mấy đứa, chịu không?”
Giang Ương Trác Mã không đáp lại, mà nói đầy tội nghiệp: “Cô Chu cũng từng hứa về thăm tụi con, nhưng cô ấy đâu có về nữa.”
Người đã rời đi, lúc mới đi ai cũng sẽ bịn rịn, sẽ hứa hẹn rất nhiều điều theo dòng cảm xúc thôi thúc, nhưng sau khi quay về thế giới quen thuộc kia, sẽ dần lãng quên nơi này, cảm thấy chỉ là một giấc mơ mà thôi, những lời trong mơ có thể thật có thể không, bay đi theo gió.
Đường Thi nhìn thẳng vào cô bé, “Năm nào cô cũng sẽ về thăm mấy đứa, tin cô nhé, được không?”
Giang Ương gật đầu, “Cũng không phải con không tin cô Chu, cô ấy nói sẽ về, thì một ngày nào đó sẽ về đây. Ngoài kia có nhà của cô ấy, có rất nhiều việc, chừng nào cô Chu hết bận thì về đây thôi.”
Đường Thi “Ừm” một tiếng rất nhỏ, trong lòng vô cùng chua xót. Trái tim của những đứa bé này sạch sẽ vô ngần, trẻ con chân thành, nào ai nỡ làm phật lòng bọn trẻ.
…
Chẳng mấy chốc đã đến một ngày trước khi nhóm Đường Thi về, Kỳ Bạch Nghiêm tất nhiên muốn đến đón cô. Trước đó Đường Thi đã nói với Kỳ Bạch Nghiêm về chuyện của Giang Ương, bây giờ nói kết quả cho anh biết.
Kỳ Bạch Nghiêm nói: “Bằng lòng ra ngoài đi học là tốt. Trước hết học cấp hai ở Lhasa, thích ứng với bên ngoài, rồi để cô bé học ở những nơi xa hơn nữa, từng bước từng bước một.”
Đường Thi hỏi: “Chuyện nhờ mẹ tìm hiểu sao rồi anh?”
Kỳ Bạch Nghiêm im lặng.
Đường Thi thấy vẻ mặt của anh là biết ngay không ổn, thận trọng hỏi: “Còn…….sống không?”
Kỳ Bạch Nghiêm lắc đầu.
Tim Đường Thi giật thót, “Sao lại không còn sống?”
“Tai nạn công trường, hai người không ai sống sót.”
“Vậy đừng nói với cô bé, kẻo cô bé đau lòng.”
Kỳ Bạch Nghiêm gật đầu, chợt nghĩ đến gì đó, hỏi: “Tụi mình nhận nuôi Giang Ương không?”
Đường Thi sửng sốt, sau đó lắc đầu: “Thôi anh ạ.”
“Tại sao?”
“Cô bé đã mười hai tuổi, tất cả ký ức tuổi thơ đều về nơi này, ngay cả khi có ký ức không đẹp, thì cô bé cũng chỉ tìm được cảm giác thuộc về ở chính nơi này. Vợ chồng mình có thể bồi dưỡng cho cô bé đi học, nhưng cuối cùng, cô bé vẫn phải quay lại nơi này. Giang Ương thuộc về nơi này, tụi mình giúp đỡ là được, không cần dắt con bé đi. Trưởng thôn không có con cái, Giang Ương với trưởng thôn còn có duyên phận cha con.”
Kỳ Bạch Nghiêm hôn cô một cái, “Ừm, nghe lời em.”
Tối hôm đó, trưởng thôn đốt lửa trại trên đập, tất cả học sinh xếp thành hai vòng tròn lớn, nhảy múa cùng với ngọn lửa. Tay trái của Đường Thi nắm tay Tiểu Ba Tang, tay phải nắm tay Giang Ương, di chuyển theo đám đông, Kỳ Bạch Nghiêm ở vòng tròn đối diện cũng hiếm hoi nhảy múa cùng mọi người.
Học sinh cùng nhau hát nhạc Tây Tạng, ê a ê a, du dương và lảnh lót, học sinh nào cũng cố gắng hết sức để bày tỏ lời chúc phúc của mình, nghe thấy mà trái tim của Đường Thi sáng ngời như gương, không vấy bụi trần.
Trưởng thôn nói học sinh còn bí mật tập luyện một tiết mục cho ba thầy cô, hát xong, mọi người ngồi dưới đất, xem bọn trẻ biểu diễn tiết mục của mình.
Lúc này Tiểu Ba Tang lén túm lấy góc áo của Ngô Anh, lấy ra một bó hoa cúc gesang đã hơi héo, có trắng có đỏ có tím, có đậm có nhạt, đủ mọi màu sắc, trông “xí hoắc”, Tiểu Ba Tang hơi ngượng: “Mặt trời xuống núi, hoa héo queo rồi, nhưng vẫn đẹp lắm.” Nói rồi ném vào lòng Ngô Anh, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô.
Ngô Anh hỏi: “Hái hồi nào thế?” Gần trường không có hoa gesang, cũng không thể nào hái được nhiều thế này trong thôn.
“Con ăn trưa xong qua nhà Đăng Chân hái.”
Ngô Anh khựng lại, vừa đi vừa về mất hai tiếng, chiều nay Ba Tang đi học muộn, bị phạt đứng suốt một tiết.
Chỉ vì hái hoa cho cô?
“Chiều nay con tới trễ, bị phạt đứng, bị phạt là đúng. Con biết con không nên vì hái hoa mà đi học trễ.” Tiểu Ba Tang như biết cô nghĩ gì, đáng thương nhìn cô, “Nhưng mà ngày mai thầy cô đi rồi, con chỉ còn trưa nay để đi hái thôi. Cô Ngô ơi, cô tha thứ cho con lần cuối cùng này nha, sau này Tiểu Ba Tang không đi học trễ nữa đâu.” Dạo này cô Ngô hơi dữ, Tiểu Ba Tang sợ cô giận lắm.
Ngô Anh ôm cậu nhóc vào lòng, hôn cậu nhóc một cái, giọng khàn đi: “Cảm ơn con, hoa đẹp lắm.”
Tiểu Ba Tang vui vẻ, “Vậy cô nhớ đem nó theo.”
“Ừm.”
Tiết mục cuối cùng, là hơn 150 học sinh của trường cùng hát, hát bài «Chúc phúc» mà ba thầy cô đã dạy trong tiết Nghệ thuật.
Học sinh vây họ ở giữa, tổng cộng năm hàng người tạo thành một hình ngũ giác ở chính giữa, mỗi hàng mười người, phía sau là ba hàng, học sinh ở trong cùng ngồi xuống, mấy đứa trẻ bảy tám tuổi đứng ở giữa, ai cao hơn thì đứng ở ngoài, tất cả cùng nhìn họ cực kỳ nghiêm túc ——
Đừng hỏi gì, đừng nói gì, lời đẹp nhất là khi không nói gì cả
Hãy lặng lẽ trải qua thời khắc này bên ánh nến
Đừng vẫy tay, đừng quay đầu, khi tôi hát khúc ca này
Sợ rằng nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống
Mong sao nụ cười của tôi ở mãi trong tim bạn
Đồng hành cùng bạn qua xuân hạ thu đông
Bao phiền muộn, bao lo toan, cuộc sống khó tránh khỏi khổ đau
Chỉ khi mất đi mới thực sự biết trân trọng và sở hữu
Tình khó rời, người khó giữ, từ nay mỗi người một phương
Lạnh và nóng từng chút từng chút nơi trái tim
Mong sao nụ cười của tôi ở mãi trong tim bạn
Đồng hành cùng bạn qua xuân hạ thu đông
Nỗi đau chia ly, dù chia ly đã rất gần kề
Hẹn gặp lại, ngày gặp lại sẽ không quá xa xôi
Nếu có duyên, tôi mong đợi ngày mai
Bạn và tôi gặp lại trong mùa rực rỡ
………
Cuối cùng Đường Thi vẫn không kìm được nước mắt, Ngô Anh và Tiêu Lượng cũng đỏ hoe hai mắt. Ba thầy cô vừa khóc, cứ như mở ra cánh cửa nào đó, cả đám học sinh lần lượt khóc theo.
Trưởng thôn và Kỳ Bạch Nghiêm đứng dưới hành lang nhìn ba người bị học sinh vây quanh, vài đứa trẻ quá đau buồn, khóc đến mức không kìm chế được. Trưởng thôn thở dài: “Tụi nhỏ thật lòng luyến tiếc lắm, trước giờ chưa từng thấy đám nhóc con vô tâm này khóc tới mức này.”
Kỳ Bạch Nghiêm không nói gì.
Tối hôm đó học sinh lại túm tụm ngủ cùng nhau, lần này đã chuẩn bị đầy đủ hơn lần trước rất nhiều, học sinh nằm trên thảm ngủ, từ hàng này đến hàng khác, cực kỳ hoành tráng.
Cả ba đến từng phòng nói chuyện với học sinh một lúc, sau khi bọn trẻ đã ngủ, Ngô Anh đột nhiên nói: “Mình đã gửi đơn xin nhà trường gia hạn thời gian dạy tình nguyện, bây giờ đã được phê chuẩn, mình muốn ở đây thêm một năm nữa.”
Đường Thi và Tiêu Lượng sửng sốt.
Ngô Anh cười rất thản nhiên: “Lúc xin là vì bốc đồng, mấy hôm trước còn thấy hối hận, giờ nghĩ lại thì thấy hổ thẹn vì từng thấy hối hận. Nói một cách sến súa, thì chỗ này thực sự có thể rửa sạch những phần xấu xa của con người, hai cậu là giáo viên tốt hơn mình, mình vẫn phải ở lại đây rửa tiếp.”
Bước ra khỏi phòng, Đường Thi ngồi với Kỳ Bạch Nghiêm, Đường Thi thở dài: “Cô Ngô cũng là một người đáng ngưỡng mộ.”
Kỳ Bạch Nghiêm nhìn cô, “Em cũng muốn ở lại?”
“Từng nghĩ tới.” Đường Thi chột dạ thừa nhận.
Tất nhiên Kỳ Bạch Nghiêm biết được vì sao cuối cùng cô chọn không, anh hôn cô, “Dù em muốn ở lại hay không, anh cũng ủng hộ.”
Đường Thi ôm anh: “Bọn trẻ rất quan trọng, anh cũng rất quan trọng.” Bây giờ cô có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Sinh cho Kỳ Bạch Nghiêm một đứa con.
Là điều anh muốn, cũng là điều cô mong mỏi.
….
Lúc ba thầy cô đi, học sinh đều tặng quà dù ít dù nhiều, Đường Thi mang theo rất nhiều quà cáp kỳ lạ về nhà. Quay về thành phố C, lúc gặp lại Hạ Minh Nguyệt, Đường Thi cảm thấy cứ như đã cách một thời đại.
Cô công chúa nhỏ của Hạ Minh Nguyệt đã ba tháng tuổi, ngủ trên giường em bé màu hồng, mặc chiếc áo màu vàng ngỗng, bé con mềm mại, đôi mắt đen tròn, đảo qua đảo lại nhìn mọi người.
Trong phòng trải thảm lông dê trắng tinh, bày biện đồ đạc không có góc nhọn, trên giường có treo chiếc chuông gió nhỏ, sáng sủa sạch sẽ, thoang thoảng mùi hoa, ấm áp, trang nhã, giống như một lâu đài trong mơ. Bàn tay bé xíu của công chúa nhỏ nắm lấy tay cô, dễ thương đến mức có thể làm người khác tan chảy.
Đường Thi ngẩn người trong giây lát, không khỏi nghĩ đến bọn trẻ trên núi, chúng và nơi này, như hai thế giới.
Công chúa nhỏ cười với cô.
Đường Thi hoàn hồn lại, cũng nở nụ cười dịu dàng.
Ngắm em bé xong, hai chị em ra ngoài nói chuyện. Thấy cô ngoài đen đi một ít thì không thay đổi gì cả, Hạ Minh Nguyệt ghen tị cực kỳ, “Năm kia chị đi Tây Tạng chơi, đi có nửa tháng thôi, mà lỗ chân lông trên mặt to đến mức muỗi vào cũng lọt, sợ quá không đi cung điện Potala luôn, gấp rút về dưỡng da. Em thì thích rồi, đi hơn một năm, cũng chỉ đen đi chút xíu xiu?”
Đường Thi cười.
Hạ Minh Nguyệt nói tiếp: “Mấy đứa nhỏ trong núi hưởng phước của em đó!”
Đường Thi không hiểu.
Hạ Minh Nguyệt biết ngay cô nàng này lại không biết gì, đành phải nói: “Thấy em từ lúc về thường xuyên nhớ bọn trẻ bên đó, mẹ nhỏ lấy danh nghĩa cá nhân tài trợ cho trường học đó, dự định sẽ xây lại trường, một khu ký túc xá, một phòng thư viện với sân chơi, cũng sẽ tài trợ cơ sở vật chất cho trường đó lâu dài….”
Đường Thi ngạc nhiên hỏi: “Hồi nào vậy chị?”
Hạ Minh Nguyệt nghĩ ngợi, “Chắc là một tháng trước.”
“Sao mẹ không nói gì với em?”
“Mẹ nhỏ làm mấy chuyện này chưa bao giờ nói ra, mấy hôm trước chị tới chỗ viện trưởng, thấy giấy tờ các kiểu nên mới biết.” Hạ Minh Nguyệt nói, “Mặc dù người đứng tên là em, nhưng kinh phí của dự án lớn tới mức đó, sao em có được! Nghĩ lại thì chỉ có thể là mẹ nhỏ thôi.”
Cuối tuần về nhà họ Cố, Đường Thi trò chuyện với mẹ chồng, bà nói được một lúc thì thiếp đi, Đường Thi lấy chăn lông đắp lên cho bà, khẽ nói: “Cảm ơn mẹ.”
Tác giả :
Ôn Sưởng