Dưỡng Tính
Chương 45
Editor: SQ
_____________________
Hạ Minh Nguyệt biết được tin đầu tháng 4 này Đường Thi và Kỳ Bạch Nghiêm phải về nhà họ Cố từ Cố Minh Diệp, sau khi dạy xong, cô ấy chần chừ hỏi: “Bây giờ nói về nhà họ Cố được chưa?”
Trước đây cả hai cố ý không nhắc đến chuyện này, bây giờ Kỳ Bạch Nghiêm đã quyết định về nhà thăm bà Diệp, chắc là thừa nhận rồi chăng?
Đường Thi gật đầu, “Em muốn hỏi…….”
“Chị biết em muốn hỏi gì, tụi mình ra ngoài nói, uống trà chiều luôn.”
Vậy là hai chị em đi uống trà chiều.
Hạ Minh Nguyệt nói: “Ừm, đúng là nhà họ Cố giàu sụ, nhưng không phải kiểu hào môn.” Cô ấy vừa nhìn thực đơn bánh ngọt vừa nói hết sức thoải mái: “Nói chung là, tất cả những gì em lo lắng nào là mẹ chồng ác độc, đấu đá gia tộc, tiểu tam tiểu tứ con riêng các kiểu này, hoàn toàn không có.” Nghĩ ngợi rồi nói, “Là một gia đình rất đơn giản, em sẽ thích họ thôi.”
Rồi như nhớ ra gì đó, cười ha ha, nói với Đường Thi: “Chị mới phát hiện ra một chuyện siêu thú vị.”
Đường Thi nhìn cô ấy, “Gì thế?”
“Đời thứ ba và thứ tư nhà họ Cố có tổng cộng năm người con dâu, thuộc khoa tiếng Trung hết luôn.”
Đường Thi tròn hai mắt.
“Em, chị.” Hạ Minh Nguyệt chỉ, “Dì Tống vợ bác cả, dì Thẩm mẹ chồng chị, nữ vương Diệp mẹ chồng em – chị gọi là mẹ nhỏ, năm người, khoa tiếng Trung cả.” Cô cười tủm tỉm, “Tính cách điển hình của người khoa tiếng Trung năm người tụi mình có đủ luôn.”
Đường Thi hơi tò mò về ba quý bà kia, hỏi: “Sao nói thế?”
“Dì Tống là điển hình của kiểu tiểu thư khuê các, đoan trang, nhã nhặn, kiến thức uyên bác, học rộng hiểu nhiều, cực kỳ dịu dàng nữ tính.”
“Còn mẹ chồng chị, là “côn đồ nữ” văn nghệ tài năng thực thụ, mẹ mà đọc thơ văn gợi tình thì mẹ nhỏ cũng phải đứng sang một bên, tính cách tự do phóng khoáng nhất, cũng đáng yêu và thẳng thắn nhất. Mẹ với bố chồng chị yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, mới gặp nhau ba lần đã lấy nhau luôn.”
“Còn mẹ nhỏ, là mẹ chồng em đó, văn võ song toàn, tính cách mạnh mẽ nhất, có phần giống với nữ trạng nguyên. Hồi trẻ tính cách có hơi cứng rắn lạnh lùng, kiêu kỳ kiêu ngạo, văn chương lai láng, cho nên rất nhiều người gọi mẹ là ‘nữ vương Diệp’.”
“Em nè, là kiểu con gái cưng trong nhà, ngây thơ, lãng mạn, thơ mộng, điển hình của kiểu nữ thanh niên văn nghệ.”
“Còn chị đây.” Hạ Minh Nguyệt cười hì hì, “Nếu khoa tiếng Trung đã có ‘Hoàn phì Yến sấu [1]’ như mọi người, tất nhiên cũng sẽ có rất nhiều người tư chất bình thường như chị, chị là điển hình của người kiểu cố quá thành quá cố nè, ngực không dính mực [2], lúc cần thì vắt ra được chút ít, nhưng phần nhiều là trưởng giả học đòi làm sang thôi.”
[1] Hoàn phì Yến sấu (环肥燕瘦): “Hoàn phì” chỉ vẻ đẹp đầy đặn của Dương Quý Phi (Dương Ngọc Hoàn), “Yến sấu” chỉ nét đẹp mảnh mai của mỹ nữ Triệu Phi Yến. Đây là hai quan niệm khác nhau về vẻ đẹp hình thể của phụ nữ trong các triều đại khác nhau, đều là “tuyệt sắc giai nhân”, cho thấy những chuẩn mực về vẻ đẹp luôn thay đổi theo từng thời kỳ. Cụm này dùng để chỉ mỗi người, mỗi vật, mỗi tác phẩm nghệ thuật có phong cách khác nhau, và từng phong cách đó đều có thế mạnh riêng biệt.
[2] Ngực không dính mực (胸无点墨): chỉ người ít học hành.
Nghe Hạ Minh Nguyệt nói, Đường Thi càng tò mò hơn về ba người phụ nữ này. Sự sùng bái và thân thiết trong giọng điệu của Hạ Minh Nguyệt không giống đang giả vờ, ba người này, có lẽ là những nhân vật khuynh quốc khuynh thành khi còn trẻ.
Hạ Minh Nguyệt nghe đánh giá của Đường Thi, lắc đầu, “NO, NO NO…….. chỉ có mẹ chồng em thôi, còn hai người kia cực kỳ bình thường, chỉ là lấy hai người đàn ông không bình thường mà thôi.”
“Dì Tống và mẹ chồng chị là bạn thân từ nhỏ, gia đình của cả hai rất bình thường.” Hạ Minh Nguyệt nhìn cô, “Giống chị, cũng giống em.”
Hạ Minh Nguyệt trở nên dịu dàng hiếm thấy: “Nên là em không phải sợ, gia đình này tốt lắm luôn, cả nhà tôn trọng cách sống của em, không bao giờ yêu cầu em thay đổi gì hết.” Nghĩ ngợi rồi nói, “Thực ra, chuyện quan trọng nhất là đàn ông nhà họ Cố cực kỳ tốt, họ khinh thường chuyện hi sinh phụ nữ và tình cảm để có được sự nghiệp thành công.”
Đường Thi nhìn cô ấy, cảm thấy có gì đó hay ho, Hạ Minh Nguyệt vừa thấy vẻ mặt của cô thì cười to, “Tò mò chuyện của đàn ông nhà họ Cố lắm đúng không?”
Đường Thi ngượng ngùng gật đầu. Mấy câu chuyện tình cảm của gia đình giàu có quyền quý thế này, chắc chắn sẽ chấn động lắm.
“Nào nào nào, chị kể em nghe…..”
Hai người ngồi từ chiều đến tối, Hạ Minh Nguyệt uống hết thảy ba ly trà mới có thể kể hết được những câu chuyện huyền thoại của ba ông cụ, Đường Thi nghe mà sửng sốt.
“Trời ơi…..”
Kể xong chuyện của ba người họ, Hạ Minh Nguyệt cũng xúc động, “Đôi nào cũng tuyệt vời hết, nhưng tuyệt vời nhất là mẹ chồng em.”
Đường Thi im lặng, hơi đau lòng cho bà Diệp.
Chia xa bảy năm, yêu nhau hai mươi năm mới được bên nhau. Đầu tiên là mất đi người ông yêu quý, sau đó lạc mất con trai, cuối cùng là người bạn thân nhất gặp sự cố nhảy dù, cũng đột ngột ra đi. Biết bao năm qua, những người yêu thương của bà Diệp lần lượt rời đi, chỉ còn lại một mình Cố Bạc Tranh. Người phụ nữ kiên cường này đã phải sống nửa đời sau của mình thế nào chứ.
“Chị không ngờ Kỳ tiên sinh là con trai của mẹ nhỏ.” Hạ Minh Nguyệt thở dài, “Không ai ngờ được luôn, thì ra Kỳ tiên sinh là trẻ mồ côi, cũng đâu có ai dám đi hỏi gia cảnh của anh ấy, không ngờ….”
Đường Thi mím môi.
Hạ Minh Nguyệt nhìn cô, “Mẹ nhỏ là một người rất cứng cỏi, nhưng mềm lòng nhất với người nhà. Biết bao năm qua chưa từng ngừng tìm kiếm Kỳ tiên sinh, bây giờ tìm được rồi, nhưng cũng không nói gì hết, còn Kỳ tiên sinh….”
“Cũng phải cho anh ấy thời gian thích ứng.”
Hạ Minh Nguyệt hiểu chứ, “Ừm, chị biết. Mẹ nhỏ cũng biết. Bây giờ mẹ nhỏ tìm được Kỳ tiên sinh, biết anh ấy sống rất tốt, sẽ không vì vội vàng thể hiện tình cảm của mình mà làm phiền cuộc sống của Kỳ tiên sinh đâu, mẹ nhỏ thực sự chỉ muốn tốt cho Kỳ tiên sinh thôi.”
Đôi mắt của Đường Thi cay xè.
Lòng yêu con vô tận, tình mẹ chẳng đổ dời. Người phụ nữ này, cực kỳ thấu đáo.
…
Tối đó về nhà, Đường Thi kể hết những gì Hạ Minh Nguyệt đã nói trong bữa trà chiều, rồi kể chuyện của bà Diệp, Kỳ Bạch Nghiêm hơi im lặng.
Đường Thi lo lắng dựa vào anh, nói nhỏ: “Đời này của bà ấy, đã khổ nhiều.”
Kỳ Bạch Nghiêm đan tay vào tay cô, không lên tiếng.
Đường Thi nói: “Khi nào tụi mình qua thăm họ?”
“Ngày mốt.”
“Cần tặng quà gì không anh?”
Kỳ Bạch Nghiêm hôn cô một cái, “Không phải lo, anh sẽ chuẩn bị.”
“Dạ.”
Chủ nhật ngày 2 tháng 4, Kỳ Bạch Nghiêm dẫn Đường Thi đến nhà họ Cố. Bà Diệp đứng ở ban công lầu hai mong ngóng cả buổi sáng, thấy hai vợ chồng tới thì vội vã chạy xuống lầu, không tỏ ra quá thân thiết, cũng không quá lạnh nhạt khách sáo, đích thân đưa dép cho, nói: “Hôm nay trời đẹp, ăn cơm ở ngoài vườn nhé? Trong đó trồng nhiều hoa lắm, không biết hai con thích không?”
Không đợi Kỳ Bạch Nghiêm lên tiếng, Cố Bạc Tranh đã khoác tay Diệp Hân Ngu Dương, nói: “Dì Triệu, hôm nay ăn cơm ngoài vườn.”
Diệp Hân Ngu Dương không vui lắm, trừng mắt với ông.
Kỳ Bạch Nghiêm không có ý kiến, “Ở đâu cũng được, Thi Thi thích hoa lắm.”
Bà Diệp nhìn Đường Thi, Đường Thi cười với bà, “Thích hải đường nhất ạ.”
“Khéo thế, mấy hôm nay mới bón phân đủ, hải đường nở đẹp lắm.”
Mọi người đi vào vườn hoa nhỏ.
Bà Diệp không hỏi gì cả, cũng không nhìn chằm chằm hai người, mỗi một hành động rất chu đáo và vừa đủ. Mọi người trò chuyện với nhau, không phải nói về đề tài gì quá quan trọng, nhưng là những chuyện cả Đường Thi và Kỳ Bạch Nghiêm đều biết, Đường Thi có thể tham gia ít nhiều. Trong lúc trò chuyện, lời lẽ, kiến thức và tầm nhìn của bà Diệp rất phi thường, cũng mạnh dạn tiếp thu những điều mới mẻ, tuy gương mặt không còn trẻ trung, nhưng tâm thái cực kỳ tốt.
Đường Thi không cảm nhận được bất kỳ áp lực nào từ cách gọi “nữ vương Diệp”, rồi âm thầm quan sát Kỳ Bạch Nghiêm, nhưng không nhìn ra được gì.
Bà Diệp dẫn Đường Thi đi ngắm hoa hải đường, Kỳ Bạch Nghiêm không phải người thích hoa nên không đi, Cố Bạc Tranh cũng ở lại.
Đường Thi nhìn ra được hai người đàn ông có chuyện cần nói, vậy là đi ngắm hoa với bà Diệp.
Bà Diệp dẫn Đường Thi dạo nửa vòng vườn hoa nhỏ, đi qua hành lang rừng trúc dài, vào nhà từ một cầu thang khác, dẫn Đường Thi đến phòng ngủ của mình, đưa cho cô. chiếc hộp đã được đặt sẵn ở đầu giường từ rất lâu.
Đường Thi mở ra xem, hoảng hốt vội vã trả lại: “Món đồ quý giá thế này….”
Bà Diệp đẩy lại vào tay cô: “Mẹ giữ sợi dây chuyền này nhiều năm rồi, biết bao đêm không ngủ được cứ nghĩ rằng cả đời này không thể có cơ hội để tặng.” Rồi cười với cô, vô cùng bình thản, “Không ngờ rằng vẫn có thể.”
Đường Thi ngỡ ngàng ngồi đó.
“Cứ nhận đi.” Bà Diệp nói, “Thật ra không quý giá lắm đâu, quan trọng là ý nghĩa của nó.”
“Ý nghĩa gì ạ?”
“Đại diện cho con dâu nhà họ Cố.”
Đường Thi không biết có nên nhận hay không.
“Cũng không nên nói vậy.” Bà Diệp ngẫm lại, “Phải là lời chúc phúc của người mẹ dành cho con trai.” Bà nắm tay Đường Thi, “Bất kể là ai, chỉ cần là người nó yêu, sợi dây chuyền này sẽ thuộc về cô gái đó.” Bà nhìn cô, “Nó yêu con không? Nếu con cảm nhận được đáp án thì cứ nhận.”
Đường Thi do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nói: “Con hỏi Kỳ tiên sinh trước được không ạ?”
Bà Diệp không khỏi bật cười.
Đường Thi hơi lo lắng.
Bà Diệp vỗ vỗ vào mu bàn tay cô, “Đừng căng thẳng. Muốn hỏi thì hỏi đi.”
Đường Thi gật đầu.
Sau bữa cơm, hai ông bà phải ngủ trưa, Đường Thi và Kỳ Bạch Nghiêm đi dạo quanh vườn hoa nhỏ. Đường Thi kể chuyện bà Diệp muốn tặng dây chuyền ngọc phỉ thúy cho mình, hỏi Kỳ Bạch Nghiêm có nên nhận không.
Kỳ Bạch Nghiêm im lặng hồi lâu mới nói, “Nhận đi.”
Đường Thi hỏi: “Nói chuyện với ông Cố sao rồi ạ?”
“Rất khác với trong tưởng tượng.”
“Sao vậy anh?”
“Anh chưa nói gì, ông ấy đã nói ‘Con là người làm về học thuật và văn hóa, chắc là không muốn dành nhiều thời gian cho danh lợi. Bây giờ nhà họ Cố đã có người nắm quyền, mặc dù là nữ, nhưng cũng rất xuất sắc, không cần con làm gì nữa’.”
Đường Thi nhìn anh, “Đây là điều anh muốn mà đúng không?”
Kỳ Bạch Nghiêm gật đầu.
Đường Thi cười nói: “Vậy thì tốt quá.”
“Anh không tìm kiếm danh lợi, nhưng chưa chắc danh lợi sẽ tránh anh.” Thậm chí với danh tiếng hiện tại của anh, cũng có rất nhiều chuyện không thể tránh khỏi. Nhưng những chuyện đó nằm trong phạm vi chấp nhận của anh. Nhưng nếu nhà họ Cố thực sự nhận lại anh, anh không màng thương trường, người ở thương trường vẫn sẽ chú ý đến anh. Nội bộ nhà họ Cố không lục đục, nhưng không thể nào bằng mặt bằng lòng với những gia đình khác.
Những chuyện này, không phải nói tránh là có thể tránh được.
Đường Thi chưa nghĩ đến được điều đó, chỉ nhìn anh. Kỳ Bạch Nghiêm cũng nhìn cô, cuối cùng thở dài, ôm cô vào lòng. Dù sao thì anh cũng không còn là Kỳ Bạch Nghiêm của trước đây nữa. Nếu họ nhận lại anh trước khi anh gặp được Đường Thi, chắc chắn anh sẽ từ chối. Anh sáu căn thanh tịnh [3], một mình là tốt nhất, hoàn toàn không muốn ràng buộc với thế tục. Anh cũng đã qua tuổi ba mươi [4], tình thân với anh thực sự có hay không cũng được. Nhưng bây giờ tâm trạng của anh đã khác hoàn toàn, bởi vì Đường Thi, anh đã thử thấu hiểu tình yêu của người xa lạ đột ngột dành cho mình.
[3] Sáu căn thanh tịnh (六根清净): Sáu căn gồm có mắt, tai, mũi, lưỡi, da, ý (suy nghĩ). Có thể hiểu ngắn gọn “sáu căn thanh tịnh” là kiểm soát, khống chế sáu căn không bị ảnh hưởng bởi những hiện tượng và vật thể xung quanh, để tư tưởng lẫn hành động của con người không bị vật chất hay vọng tưởng chi phối. Mọi người đọc giải thích đầy đủ ở đây giúp mình nhe: ,
[4] Ở đây tác giả dùng cụm “而立之年” (nhi lập chi niên = đến tuổi tự lập) chỉ qua tuổi 30.
Anh đã hiểu tình yêu, biết tình yêu ngọt ngào thế nào, cho nên hiểu được có những lúc tình yêu sẽ cay đắng đến đâu.
Đối với hai người lớn tuổi này, anh có lòng trắc ẩn. Cuối cùng vẫn không đành lòng.
_____________________
Hạ Minh Nguyệt biết được tin đầu tháng 4 này Đường Thi và Kỳ Bạch Nghiêm phải về nhà họ Cố từ Cố Minh Diệp, sau khi dạy xong, cô ấy chần chừ hỏi: “Bây giờ nói về nhà họ Cố được chưa?”
Trước đây cả hai cố ý không nhắc đến chuyện này, bây giờ Kỳ Bạch Nghiêm đã quyết định về nhà thăm bà Diệp, chắc là thừa nhận rồi chăng?
Đường Thi gật đầu, “Em muốn hỏi…….”
“Chị biết em muốn hỏi gì, tụi mình ra ngoài nói, uống trà chiều luôn.”
Vậy là hai chị em đi uống trà chiều.
Hạ Minh Nguyệt nói: “Ừm, đúng là nhà họ Cố giàu sụ, nhưng không phải kiểu hào môn.” Cô ấy vừa nhìn thực đơn bánh ngọt vừa nói hết sức thoải mái: “Nói chung là, tất cả những gì em lo lắng nào là mẹ chồng ác độc, đấu đá gia tộc, tiểu tam tiểu tứ con riêng các kiểu này, hoàn toàn không có.” Nghĩ ngợi rồi nói, “Là một gia đình rất đơn giản, em sẽ thích họ thôi.”
Rồi như nhớ ra gì đó, cười ha ha, nói với Đường Thi: “Chị mới phát hiện ra một chuyện siêu thú vị.”
Đường Thi nhìn cô ấy, “Gì thế?”
“Đời thứ ba và thứ tư nhà họ Cố có tổng cộng năm người con dâu, thuộc khoa tiếng Trung hết luôn.”
Đường Thi tròn hai mắt.
“Em, chị.” Hạ Minh Nguyệt chỉ, “Dì Tống vợ bác cả, dì Thẩm mẹ chồng chị, nữ vương Diệp mẹ chồng em – chị gọi là mẹ nhỏ, năm người, khoa tiếng Trung cả.” Cô cười tủm tỉm, “Tính cách điển hình của người khoa tiếng Trung năm người tụi mình có đủ luôn.”
Đường Thi hơi tò mò về ba quý bà kia, hỏi: “Sao nói thế?”
“Dì Tống là điển hình của kiểu tiểu thư khuê các, đoan trang, nhã nhặn, kiến thức uyên bác, học rộng hiểu nhiều, cực kỳ dịu dàng nữ tính.”
“Còn mẹ chồng chị, là “côn đồ nữ” văn nghệ tài năng thực thụ, mẹ mà đọc thơ văn gợi tình thì mẹ nhỏ cũng phải đứng sang một bên, tính cách tự do phóng khoáng nhất, cũng đáng yêu và thẳng thắn nhất. Mẹ với bố chồng chị yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, mới gặp nhau ba lần đã lấy nhau luôn.”
“Còn mẹ nhỏ, là mẹ chồng em đó, văn võ song toàn, tính cách mạnh mẽ nhất, có phần giống với nữ trạng nguyên. Hồi trẻ tính cách có hơi cứng rắn lạnh lùng, kiêu kỳ kiêu ngạo, văn chương lai láng, cho nên rất nhiều người gọi mẹ là ‘nữ vương Diệp’.”
“Em nè, là kiểu con gái cưng trong nhà, ngây thơ, lãng mạn, thơ mộng, điển hình của kiểu nữ thanh niên văn nghệ.”
“Còn chị đây.” Hạ Minh Nguyệt cười hì hì, “Nếu khoa tiếng Trung đã có ‘Hoàn phì Yến sấu [1]’ như mọi người, tất nhiên cũng sẽ có rất nhiều người tư chất bình thường như chị, chị là điển hình của người kiểu cố quá thành quá cố nè, ngực không dính mực [2], lúc cần thì vắt ra được chút ít, nhưng phần nhiều là trưởng giả học đòi làm sang thôi.”
[1] Hoàn phì Yến sấu (环肥燕瘦): “Hoàn phì” chỉ vẻ đẹp đầy đặn của Dương Quý Phi (Dương Ngọc Hoàn), “Yến sấu” chỉ nét đẹp mảnh mai của mỹ nữ Triệu Phi Yến. Đây là hai quan niệm khác nhau về vẻ đẹp hình thể của phụ nữ trong các triều đại khác nhau, đều là “tuyệt sắc giai nhân”, cho thấy những chuẩn mực về vẻ đẹp luôn thay đổi theo từng thời kỳ. Cụm này dùng để chỉ mỗi người, mỗi vật, mỗi tác phẩm nghệ thuật có phong cách khác nhau, và từng phong cách đó đều có thế mạnh riêng biệt.
[2] Ngực không dính mực (胸无点墨): chỉ người ít học hành.
Nghe Hạ Minh Nguyệt nói, Đường Thi càng tò mò hơn về ba người phụ nữ này. Sự sùng bái và thân thiết trong giọng điệu của Hạ Minh Nguyệt không giống đang giả vờ, ba người này, có lẽ là những nhân vật khuynh quốc khuynh thành khi còn trẻ.
Hạ Minh Nguyệt nghe đánh giá của Đường Thi, lắc đầu, “NO, NO NO…….. chỉ có mẹ chồng em thôi, còn hai người kia cực kỳ bình thường, chỉ là lấy hai người đàn ông không bình thường mà thôi.”
“Dì Tống và mẹ chồng chị là bạn thân từ nhỏ, gia đình của cả hai rất bình thường.” Hạ Minh Nguyệt nhìn cô, “Giống chị, cũng giống em.”
Hạ Minh Nguyệt trở nên dịu dàng hiếm thấy: “Nên là em không phải sợ, gia đình này tốt lắm luôn, cả nhà tôn trọng cách sống của em, không bao giờ yêu cầu em thay đổi gì hết.” Nghĩ ngợi rồi nói, “Thực ra, chuyện quan trọng nhất là đàn ông nhà họ Cố cực kỳ tốt, họ khinh thường chuyện hi sinh phụ nữ và tình cảm để có được sự nghiệp thành công.”
Đường Thi nhìn cô ấy, cảm thấy có gì đó hay ho, Hạ Minh Nguyệt vừa thấy vẻ mặt của cô thì cười to, “Tò mò chuyện của đàn ông nhà họ Cố lắm đúng không?”
Đường Thi ngượng ngùng gật đầu. Mấy câu chuyện tình cảm của gia đình giàu có quyền quý thế này, chắc chắn sẽ chấn động lắm.
“Nào nào nào, chị kể em nghe…..”
Hai người ngồi từ chiều đến tối, Hạ Minh Nguyệt uống hết thảy ba ly trà mới có thể kể hết được những câu chuyện huyền thoại của ba ông cụ, Đường Thi nghe mà sửng sốt.
“Trời ơi…..”
Kể xong chuyện của ba người họ, Hạ Minh Nguyệt cũng xúc động, “Đôi nào cũng tuyệt vời hết, nhưng tuyệt vời nhất là mẹ chồng em.”
Đường Thi im lặng, hơi đau lòng cho bà Diệp.
Chia xa bảy năm, yêu nhau hai mươi năm mới được bên nhau. Đầu tiên là mất đi người ông yêu quý, sau đó lạc mất con trai, cuối cùng là người bạn thân nhất gặp sự cố nhảy dù, cũng đột ngột ra đi. Biết bao năm qua, những người yêu thương của bà Diệp lần lượt rời đi, chỉ còn lại một mình Cố Bạc Tranh. Người phụ nữ kiên cường này đã phải sống nửa đời sau của mình thế nào chứ.
“Chị không ngờ Kỳ tiên sinh là con trai của mẹ nhỏ.” Hạ Minh Nguyệt thở dài, “Không ai ngờ được luôn, thì ra Kỳ tiên sinh là trẻ mồ côi, cũng đâu có ai dám đi hỏi gia cảnh của anh ấy, không ngờ….”
Đường Thi mím môi.
Hạ Minh Nguyệt nhìn cô, “Mẹ nhỏ là một người rất cứng cỏi, nhưng mềm lòng nhất với người nhà. Biết bao năm qua chưa từng ngừng tìm kiếm Kỳ tiên sinh, bây giờ tìm được rồi, nhưng cũng không nói gì hết, còn Kỳ tiên sinh….”
“Cũng phải cho anh ấy thời gian thích ứng.”
Hạ Minh Nguyệt hiểu chứ, “Ừm, chị biết. Mẹ nhỏ cũng biết. Bây giờ mẹ nhỏ tìm được Kỳ tiên sinh, biết anh ấy sống rất tốt, sẽ không vì vội vàng thể hiện tình cảm của mình mà làm phiền cuộc sống của Kỳ tiên sinh đâu, mẹ nhỏ thực sự chỉ muốn tốt cho Kỳ tiên sinh thôi.”
Đôi mắt của Đường Thi cay xè.
Lòng yêu con vô tận, tình mẹ chẳng đổ dời. Người phụ nữ này, cực kỳ thấu đáo.
…
Tối đó về nhà, Đường Thi kể hết những gì Hạ Minh Nguyệt đã nói trong bữa trà chiều, rồi kể chuyện của bà Diệp, Kỳ Bạch Nghiêm hơi im lặng.
Đường Thi lo lắng dựa vào anh, nói nhỏ: “Đời này của bà ấy, đã khổ nhiều.”
Kỳ Bạch Nghiêm đan tay vào tay cô, không lên tiếng.
Đường Thi nói: “Khi nào tụi mình qua thăm họ?”
“Ngày mốt.”
“Cần tặng quà gì không anh?”
Kỳ Bạch Nghiêm hôn cô một cái, “Không phải lo, anh sẽ chuẩn bị.”
“Dạ.”
Chủ nhật ngày 2 tháng 4, Kỳ Bạch Nghiêm dẫn Đường Thi đến nhà họ Cố. Bà Diệp đứng ở ban công lầu hai mong ngóng cả buổi sáng, thấy hai vợ chồng tới thì vội vã chạy xuống lầu, không tỏ ra quá thân thiết, cũng không quá lạnh nhạt khách sáo, đích thân đưa dép cho, nói: “Hôm nay trời đẹp, ăn cơm ở ngoài vườn nhé? Trong đó trồng nhiều hoa lắm, không biết hai con thích không?”
Không đợi Kỳ Bạch Nghiêm lên tiếng, Cố Bạc Tranh đã khoác tay Diệp Hân Ngu Dương, nói: “Dì Triệu, hôm nay ăn cơm ngoài vườn.”
Diệp Hân Ngu Dương không vui lắm, trừng mắt với ông.
Kỳ Bạch Nghiêm không có ý kiến, “Ở đâu cũng được, Thi Thi thích hoa lắm.”
Bà Diệp nhìn Đường Thi, Đường Thi cười với bà, “Thích hải đường nhất ạ.”
“Khéo thế, mấy hôm nay mới bón phân đủ, hải đường nở đẹp lắm.”
Mọi người đi vào vườn hoa nhỏ.
Bà Diệp không hỏi gì cả, cũng không nhìn chằm chằm hai người, mỗi một hành động rất chu đáo và vừa đủ. Mọi người trò chuyện với nhau, không phải nói về đề tài gì quá quan trọng, nhưng là những chuyện cả Đường Thi và Kỳ Bạch Nghiêm đều biết, Đường Thi có thể tham gia ít nhiều. Trong lúc trò chuyện, lời lẽ, kiến thức và tầm nhìn của bà Diệp rất phi thường, cũng mạnh dạn tiếp thu những điều mới mẻ, tuy gương mặt không còn trẻ trung, nhưng tâm thái cực kỳ tốt.
Đường Thi không cảm nhận được bất kỳ áp lực nào từ cách gọi “nữ vương Diệp”, rồi âm thầm quan sát Kỳ Bạch Nghiêm, nhưng không nhìn ra được gì.
Bà Diệp dẫn Đường Thi đi ngắm hoa hải đường, Kỳ Bạch Nghiêm không phải người thích hoa nên không đi, Cố Bạc Tranh cũng ở lại.
Đường Thi nhìn ra được hai người đàn ông có chuyện cần nói, vậy là đi ngắm hoa với bà Diệp.
Bà Diệp dẫn Đường Thi dạo nửa vòng vườn hoa nhỏ, đi qua hành lang rừng trúc dài, vào nhà từ một cầu thang khác, dẫn Đường Thi đến phòng ngủ của mình, đưa cho cô. chiếc hộp đã được đặt sẵn ở đầu giường từ rất lâu.
Đường Thi mở ra xem, hoảng hốt vội vã trả lại: “Món đồ quý giá thế này….”
Bà Diệp đẩy lại vào tay cô: “Mẹ giữ sợi dây chuyền này nhiều năm rồi, biết bao đêm không ngủ được cứ nghĩ rằng cả đời này không thể có cơ hội để tặng.” Rồi cười với cô, vô cùng bình thản, “Không ngờ rằng vẫn có thể.”
Đường Thi ngỡ ngàng ngồi đó.
“Cứ nhận đi.” Bà Diệp nói, “Thật ra không quý giá lắm đâu, quan trọng là ý nghĩa của nó.”
“Ý nghĩa gì ạ?”
“Đại diện cho con dâu nhà họ Cố.”
Đường Thi không biết có nên nhận hay không.
“Cũng không nên nói vậy.” Bà Diệp ngẫm lại, “Phải là lời chúc phúc của người mẹ dành cho con trai.” Bà nắm tay Đường Thi, “Bất kể là ai, chỉ cần là người nó yêu, sợi dây chuyền này sẽ thuộc về cô gái đó.” Bà nhìn cô, “Nó yêu con không? Nếu con cảm nhận được đáp án thì cứ nhận.”
Đường Thi do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nói: “Con hỏi Kỳ tiên sinh trước được không ạ?”
Bà Diệp không khỏi bật cười.
Đường Thi hơi lo lắng.
Bà Diệp vỗ vỗ vào mu bàn tay cô, “Đừng căng thẳng. Muốn hỏi thì hỏi đi.”
Đường Thi gật đầu.
Sau bữa cơm, hai ông bà phải ngủ trưa, Đường Thi và Kỳ Bạch Nghiêm đi dạo quanh vườn hoa nhỏ. Đường Thi kể chuyện bà Diệp muốn tặng dây chuyền ngọc phỉ thúy cho mình, hỏi Kỳ Bạch Nghiêm có nên nhận không.
Kỳ Bạch Nghiêm im lặng hồi lâu mới nói, “Nhận đi.”
Đường Thi hỏi: “Nói chuyện với ông Cố sao rồi ạ?”
“Rất khác với trong tưởng tượng.”
“Sao vậy anh?”
“Anh chưa nói gì, ông ấy đã nói ‘Con là người làm về học thuật và văn hóa, chắc là không muốn dành nhiều thời gian cho danh lợi. Bây giờ nhà họ Cố đã có người nắm quyền, mặc dù là nữ, nhưng cũng rất xuất sắc, không cần con làm gì nữa’.”
Đường Thi nhìn anh, “Đây là điều anh muốn mà đúng không?”
Kỳ Bạch Nghiêm gật đầu.
Đường Thi cười nói: “Vậy thì tốt quá.”
“Anh không tìm kiếm danh lợi, nhưng chưa chắc danh lợi sẽ tránh anh.” Thậm chí với danh tiếng hiện tại của anh, cũng có rất nhiều chuyện không thể tránh khỏi. Nhưng những chuyện đó nằm trong phạm vi chấp nhận của anh. Nhưng nếu nhà họ Cố thực sự nhận lại anh, anh không màng thương trường, người ở thương trường vẫn sẽ chú ý đến anh. Nội bộ nhà họ Cố không lục đục, nhưng không thể nào bằng mặt bằng lòng với những gia đình khác.
Những chuyện này, không phải nói tránh là có thể tránh được.
Đường Thi chưa nghĩ đến được điều đó, chỉ nhìn anh. Kỳ Bạch Nghiêm cũng nhìn cô, cuối cùng thở dài, ôm cô vào lòng. Dù sao thì anh cũng không còn là Kỳ Bạch Nghiêm của trước đây nữa. Nếu họ nhận lại anh trước khi anh gặp được Đường Thi, chắc chắn anh sẽ từ chối. Anh sáu căn thanh tịnh [3], một mình là tốt nhất, hoàn toàn không muốn ràng buộc với thế tục. Anh cũng đã qua tuổi ba mươi [4], tình thân với anh thực sự có hay không cũng được. Nhưng bây giờ tâm trạng của anh đã khác hoàn toàn, bởi vì Đường Thi, anh đã thử thấu hiểu tình yêu của người xa lạ đột ngột dành cho mình.
[3] Sáu căn thanh tịnh (六根清净): Sáu căn gồm có mắt, tai, mũi, lưỡi, da, ý (suy nghĩ). Có thể hiểu ngắn gọn “sáu căn thanh tịnh” là kiểm soát, khống chế sáu căn không bị ảnh hưởng bởi những hiện tượng và vật thể xung quanh, để tư tưởng lẫn hành động của con người không bị vật chất hay vọng tưởng chi phối. Mọi người đọc giải thích đầy đủ ở đây giúp mình nhe: ,
[4] Ở đây tác giả dùng cụm “而立之年” (nhi lập chi niên = đến tuổi tự lập) chỉ qua tuổi 30.
Anh đã hiểu tình yêu, biết tình yêu ngọt ngào thế nào, cho nên hiểu được có những lúc tình yêu sẽ cay đắng đến đâu.
Đối với hai người lớn tuổi này, anh có lòng trắc ẩn. Cuối cùng vẫn không đành lòng.
Tác giả :
Ôn Sưởng