Dưỡng Tình: Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Diêu Tuyết
Chương 9
Bởi vì chiều cao có chút khiêm tốn, Diêu Tuyết dĩ nhiên không thoát khỏi bị xếp vào hàng đầu. Sau khi giới thiệu Diêu Tuyết trước lớp, giáo viên chủ nhiệm liền vội vàng ra khỏi lớp về phòng trực ban họp. Vừa đặt cặp sách lên bàn rồi ngồi xuống, Diêu Tuyết liền bị một đám người vây quanh. Tiết đầu của ngày hôm nay vốn là tiết tự học nên mọi người đều khá thoải mái tự do hoạt động, lại có Diêu Tuyết vừa vào lớp cho nên nghiễm nhiên trở thành đối tượng cho mọi người truy vấn thỏa mãn tò mò về cô bạn đáng yêu mới tới này. Khi biết được Diêu Tuyết chỉ mới có 13 tuổi mọi người đều hết sức ngạc nhiên sau đó là cực kỳ hưng phấn vì trong lớp có thêm một tiểu học muội.
Hăng hái nhất là cô gái ngồi bên cạnh Diêu Tuyết tên là Lâm Nguyệt Dao. Là một cô gái có vẻ ngoài khá nhỏ nhắn và một gương mặt có chút ngoài như vậy cho nên Lâm Nguyệt Dao đặc biệt quan tâm tới tiểu học muội mới tới này, mở miệng đóng miệng đều là “Tiểu Tuyết”, còn ép cô gọi mình là “Nguyệt Dao tỷ tỷ”, cho dù đi đâu cũng đều một mực kéo Diêu Tuyết theo cùng. Dần dần hai người liền giống như hình với bóng, trở thành một cặp nổi tiếng trong trường. Nhiều lúc Diêu Tuyết cũng muốn từ chối vị Nguyệt Dao tỷ tỷ quá đỗi nhiệt tình này. Nhưng là mỗi lần tính mở miệng, lại nhìn vào gương mặt khả ái đang hưng phấn chờ đợi đối diện kia Diêu Tuyết đành thở dài nhận mệnh…..
Sau khi chuyển ra ở riêng Diêu Tuyết liền nhanh chóng tìm đươc công việc làm thêm, giao báo vào sáng sớm và phụ bếp trong một nhà hàng vào buổi tối. Thỉnh thoảng những ngày được nghỉ còn đến giúp đỡ trong một quán cà phê gần đó. Bởi vậy mà Diêu Tuyết gần như bận tối tăm mặt mày. Ngày nào cũng đến lớp vừa đúng lúc chuông reo, tan học liền xách cặp chạy mất tăm làm cho Lâm Nguyệt Dao hết sức bực mình muốn bồi dưỡng tình cảm với tiểu muội cũng chẳng có thời gian.
Hôm nay cũng như thường lệ, vừa hết giờ học Diêu Tuyết liền khoác cặp lên vai chuẩn bị đi làm thêm. Vừa quay sang liền bị gương mặt tức giận của Lâm Nguyệt Dao làm cho hết hồn. Nghĩ thầm xem dạo này mình có làm gì khiến vị đại tỷ này nổi giận hay không, hình như là không có nha… ngoại trừ mỗi ngày hết giờ liền biến mất tăm…Diêu Tuyết có chút chột dạ nghĩ. Liền cười năn nỉ:
“Nguyệt Dao tỷ tỷ, muội phải đi làm thêm không thể phụng bồi tỷ hôm nay được, cho muội nợ đi… có được không?”
“Hừ! Tiểu Tuyết hôm nay muội đừng hòng trốn. Muội còn tính nợ bao nhiêu lần nữa hả? Tóm lại hôm nay muội đừng hòng trốn, tỷ đều thất hẹn người ta mấy lần rồi, không thể lại tiếp tục trì hoãn nữa”.
Một nữ sinh bên cạnh thấy vậy liền chen vào: “Ôi chao! Nguyệt Dao cậu cần gì phải cố sức lôi kéo loại người không biết tốt xấu này làm chi cho mệt thân vậy a. Có gì mình đi cùng cậu không phải được rồi sao?” Nói xong liền ôm lấy một cánh tay Lâm Nguyệt Dao tỏ vẻ. Hừ Triệu Mỹ Ngọc cô sớm đã không ưa gì Hoàng Diêu Tuyết suốt ngày bày ra bộ dáng ngoan ngoãn hiền thục rồi. Vả lại cơ hội đươc gặp nhóm Phượng Hoàng cũng không dễ gì có được, sao cô ta có thể bỏ lỡ cơ chứ.
Diêu Tuyết chỉ nhìn cô ta nhíu mày, hình như mình vốn không có gây thù oán gì với Triệu Mỹ Ngọc này nha. Không hiểu sao cô ta cứ khắp nơi cạnh tranh gây hấn với mình. Lại nhìn Lâm Nguyệt Dao sắp hết kiên nhẫn đứng trước mặt… thở dài, xem ra hôm nay không thể tiếp tục khất nợ được nữa rồi.
Vừa thấy biểu tình chịu thua của Diêu Tuyết, Lâm Nguyệt Dao liền vui vẻ. Ha cuối cùng cũng thu phục được Tiểu Tuyết hay trốn tránh này rồi, để cho cái đám tự cao kia nhìn thấy tiểu muội mình mới thu được xem có tròn mắt ra không. Nắm lấy tay Diêu Tuyết kéo ra ngoài lại lạnh nhạt rút tay khỏi Triệu Mỹ Ngọc:
“Tôi làm cái gì không mượn cậu xen vào, còn nữa yêu cầu cậu không cần xúc phạm tới Tiểu Tuyết. Cô bé là loại người gì cũng không liên quan đến cậu hơn nữa cậu có chân, tôi cũng chưa từng ngăn cấm cậu đi chỗ nào”.
Cô còn lạ gì loại người ai dua nịnh nọt này cứ đơn giản măc kệ bọn họ thôi. Nói xong không quay đầu lại dẫn Diêu Tuyết đi mất.
Triệu Mỹ Ngọc nghe Lâm Nguyệt Dao nói vậy thì ngớ ra. Lại thấy bóng hai người kia đã đi xa liền vội vã đuổi theo. Mặc kệ, cơ hội đã tới thì không thể bỏ qua.
Hăng hái nhất là cô gái ngồi bên cạnh Diêu Tuyết tên là Lâm Nguyệt Dao. Là một cô gái có vẻ ngoài khá nhỏ nhắn và một gương mặt có chút ngoài như vậy cho nên Lâm Nguyệt Dao đặc biệt quan tâm tới tiểu học muội mới tới này, mở miệng đóng miệng đều là “Tiểu Tuyết”, còn ép cô gọi mình là “Nguyệt Dao tỷ tỷ”, cho dù đi đâu cũng đều một mực kéo Diêu Tuyết theo cùng. Dần dần hai người liền giống như hình với bóng, trở thành một cặp nổi tiếng trong trường. Nhiều lúc Diêu Tuyết cũng muốn từ chối vị Nguyệt Dao tỷ tỷ quá đỗi nhiệt tình này. Nhưng là mỗi lần tính mở miệng, lại nhìn vào gương mặt khả ái đang hưng phấn chờ đợi đối diện kia Diêu Tuyết đành thở dài nhận mệnh…..
Sau khi chuyển ra ở riêng Diêu Tuyết liền nhanh chóng tìm đươc công việc làm thêm, giao báo vào sáng sớm và phụ bếp trong một nhà hàng vào buổi tối. Thỉnh thoảng những ngày được nghỉ còn đến giúp đỡ trong một quán cà phê gần đó. Bởi vậy mà Diêu Tuyết gần như bận tối tăm mặt mày. Ngày nào cũng đến lớp vừa đúng lúc chuông reo, tan học liền xách cặp chạy mất tăm làm cho Lâm Nguyệt Dao hết sức bực mình muốn bồi dưỡng tình cảm với tiểu muội cũng chẳng có thời gian.
Hôm nay cũng như thường lệ, vừa hết giờ học Diêu Tuyết liền khoác cặp lên vai chuẩn bị đi làm thêm. Vừa quay sang liền bị gương mặt tức giận của Lâm Nguyệt Dao làm cho hết hồn. Nghĩ thầm xem dạo này mình có làm gì khiến vị đại tỷ này nổi giận hay không, hình như là không có nha… ngoại trừ mỗi ngày hết giờ liền biến mất tăm…Diêu Tuyết có chút chột dạ nghĩ. Liền cười năn nỉ:
“Nguyệt Dao tỷ tỷ, muội phải đi làm thêm không thể phụng bồi tỷ hôm nay được, cho muội nợ đi… có được không?”
“Hừ! Tiểu Tuyết hôm nay muội đừng hòng trốn. Muội còn tính nợ bao nhiêu lần nữa hả? Tóm lại hôm nay muội đừng hòng trốn, tỷ đều thất hẹn người ta mấy lần rồi, không thể lại tiếp tục trì hoãn nữa”.
Một nữ sinh bên cạnh thấy vậy liền chen vào: “Ôi chao! Nguyệt Dao cậu cần gì phải cố sức lôi kéo loại người không biết tốt xấu này làm chi cho mệt thân vậy a. Có gì mình đi cùng cậu không phải được rồi sao?” Nói xong liền ôm lấy một cánh tay Lâm Nguyệt Dao tỏ vẻ. Hừ Triệu Mỹ Ngọc cô sớm đã không ưa gì Hoàng Diêu Tuyết suốt ngày bày ra bộ dáng ngoan ngoãn hiền thục rồi. Vả lại cơ hội đươc gặp nhóm Phượng Hoàng cũng không dễ gì có được, sao cô ta có thể bỏ lỡ cơ chứ.
Diêu Tuyết chỉ nhìn cô ta nhíu mày, hình như mình vốn không có gây thù oán gì với Triệu Mỹ Ngọc này nha. Không hiểu sao cô ta cứ khắp nơi cạnh tranh gây hấn với mình. Lại nhìn Lâm Nguyệt Dao sắp hết kiên nhẫn đứng trước mặt… thở dài, xem ra hôm nay không thể tiếp tục khất nợ được nữa rồi.
Vừa thấy biểu tình chịu thua của Diêu Tuyết, Lâm Nguyệt Dao liền vui vẻ. Ha cuối cùng cũng thu phục được Tiểu Tuyết hay trốn tránh này rồi, để cho cái đám tự cao kia nhìn thấy tiểu muội mình mới thu được xem có tròn mắt ra không. Nắm lấy tay Diêu Tuyết kéo ra ngoài lại lạnh nhạt rút tay khỏi Triệu Mỹ Ngọc:
“Tôi làm cái gì không mượn cậu xen vào, còn nữa yêu cầu cậu không cần xúc phạm tới Tiểu Tuyết. Cô bé là loại người gì cũng không liên quan đến cậu hơn nữa cậu có chân, tôi cũng chưa từng ngăn cấm cậu đi chỗ nào”.
Cô còn lạ gì loại người ai dua nịnh nọt này cứ đơn giản măc kệ bọn họ thôi. Nói xong không quay đầu lại dẫn Diêu Tuyết đi mất.
Triệu Mỹ Ngọc nghe Lâm Nguyệt Dao nói vậy thì ngớ ra. Lại thấy bóng hai người kia đã đi xa liền vội vã đuổi theo. Mặc kệ, cơ hội đã tới thì không thể bỏ qua.
Tác giả :
Lãnh Nguyệt Dạ