Dưỡng Thú Thành Phu
Chương 5: Nói xin lỗi
Editor: coki (Mèo)
Sài phòng cực kỳ đơn sơ giống như bị bỏ đi, khắp nơi đều phủ một lớp tro bụi thật dày, đẩy cửa đi vào liền thấy bụi đất bay lên, xông vào mũi là một mùi ẩm mốc mục rửa do đã lâu không có người quét dọn. Có mấy tấm ván gỗ dựa vào tường, gần cửa sổ có một cái ghế dựa lung lay, tưởng tượng chỉ cần chạm vào một cái sẽ hỏng ngay lập tức. Đột có một con chuột từ một góc sáng sủa chạy nhanh ra, lủi qua chân nàng rồi biến mất ở trong bóng đêm. Nếu nhìn kĩ thì trên ván gỗ còn có vài con gián đang tung tăng đi dạo. Quân Nhược Thủy trừng lớn hai mắt, lúc này hoài nghi hình như sài phòng này được chuẩn bị riêng cho nàng.
Thanh Phong có chút vui sướng khi người khác gặp họa dẫn nàng tới nơi này sau đó vội vàng xoay người rời đi, giống như không muốn ở chung với nàng thêm một giây nào nữa. Quân Nhược Thủy cắn răng chịu đựng đau xót ở trên người, tìm chổi quét dọn sài phòng một chút sau đó dời mấy tấm ván gỗ, đuổi mấy con gián đi rồi dùng khăn nhúng nước lau qua ván giường cùng ghế dựa, cửa sổ một lần, lúc này mới cảm thấy sạch sẽ không ít, miễn cưỡng có thể ở một đêm.
Dùng mấy tấm ván gỗ ghét thành một cái giường đơn giản, rốt cuộc Quân Nhược Thủy cũng yên tâm ngồi lên trên. May mắn bây giờ đang là mùa hè, ván giường này mặc dù có chút cứng nhưng cũng mát mẻ.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống làm bên trong phòng sáng lên. Lý Bạch đã từng làm thơ “Đầu giường ánh trăng rọi. Ngỡ mặt đất phủ sương” chắc là chỉ cảnh này đi. Nàng tự giễu nghĩ.
Xa xa, hoa và cây cối của Tô Phủ lờ mờ, tiếng ếch vang lên liên tiếp trên hồ sen và trong vườn hoa, hương thơm trong hoa viên mơ hồ truyền đến, yên tĩnh mà an tường. Cả người thoải mái thả lỏng, so với ở trong tân phòng của Tô Tử Bội, cô nam quả nữ ở chung một phòng, trong lòng sợ hãi còn nhiều hơn là xấu hổ.
Không có đèn cũng không có ánh nến, Quân Nhược Thủy thản nhiên nhìn ánh trăng, ngưng thần suy nghĩ lại việc hôm nay. Nàng dự đoán ấn đường của mình biến thành màu đen rồi, số phận thật là đen đủi, muốn đi đâu thì đi đi, bye bye, xui xẻo đi đi.
Nhớ tới vị công tử trẻ tuổi kia là phu thị của Tô Mộ Bình, Quân Nhược Thủy vẫn khó có thể tưởng tượng như cũ. Tính ra Tô Mộ Bình đã gần năm mươi, cũng có thể làm mẹ hắn rồi. Bất quá nghĩ lại thế giới của mình cũng có nhiều cặp chồng già vợ trẻ rất xứng đôi thì ở thế giới này chồng trẻ vợ già cũng là chuyện tự nhiên. Ngược lại chính mình có chút suy nghĩ nhiều.
Ánh trăng mông lung, nàng dựa vào cửa sổ nhìn ánh sao lấp lánh trên bầu trời kia, trong không khí mùi hoa thơm ngào ngạt, bóng đêm xinh đẹp như vậy đột nhiên làm cho nàng có chút hứng trí hát vang một khúc. Vì thể tay đặt sẵn trên ván giường, tùy ý gõ một khúc Mùa hè yên tĩnh của Lương Tịnh Như.
“Mùa hè yên tĩnh, trên bầu trời đầy sao lấp lánh. Trong lòng em có chút nhớ nhung, nhớ đến khuôn mặt anh. Em có thể giả vờ như không nhìn thấy và cũng có thể trộm nhớ cho đến khi được chạm vào khuôn mặt ấm áp của anh.
Dẫu biết rằng rồi em sẽ ngủ, ngủ một cách trọn vẹn nhưng trong trái tim em vẫn có một mùa hè yên tĩnh.”
Miệng vết thương vẫn đau đớn bỏng rát như cũ, Quân Nhược Thủy cẩn thận để nguyên quần áo nằm trên cái gường đơn giản, cố gắng để không chạm vào vết thương, hi vọng mấy con chuột không lần theo mùi máu chảy ra từ quần áo mà cắn nàng. Ánh trăng trong trẻo nhẹ nhàng, mệt mỏi chậm rãi đánh úp lại nàng liền không yên ổn lắm chìm vào giấc mộng.
Sáng sớm, Quân Nhược Thủy từ trong tiếng chim hót và hương hoa tỉnh lại, đã quên mất trên người còn có vết thương lập tức ngồi dậy lại không cẩn thận động tới vết roi quất ngày hôm qua, cả người đau đến nhe răng trợn mắt. Ngoài trừ vết thương đau nhức thì cả xương sống và thắt lưng cũng đau. Tên Tô Tử Bội kia đúng là lãnh tấm lãnh phế, hơn nữa còn có khuynh hướng bạo lực. Kỳ thật nàng cũng không oán trách hắn hết tất cả mọi chuyện, các đại gia đình làm việc đều là có mục đích. Tô Gia nhất định cũng là vì một mục đích nào đó mới để cho nàng ở rể, tuy rằng bây giờ nàng nghĩ mãi vẫn chưa rõ nhưng tất nhiên nàng tất sẽ không từ bỏ cái phiếu cơm dài hạn này rồi. Nàng rất lười, cũng không có chí lớn, chỉ biết nghe nhạc, nuôi chim là tốt rồi. Chỉ hy vọng Tô Tử Bội không quá bạo ngược, nàng cũng không muốn xuyên qua thời không để chịu bạo lực gia đình.
Lại nói kiếp trước tuy rằng Lâm Tuấn thích hái hoa ngắt cỏ, phong lưu không kiềm chế được nhưng đối với nàng vẫn dịu dàng săn sóc, ngay cả một câu nặng lời cũng không có nói với nàng. Nhớ tới Lâm Tuấn Quân Nhược Thủy không khỏi có chút ảm đạm. Như vậy cũng tốt, nàng vẫn luôn không có quyết đoán chấm dứt với hắn, trong lúc dẫu lìa ngõ ý còn vươn tơ lòng, cuối cùng vận mệnh đã giúp nàng lựa chọn___rời đi. Nàng không thể dùng phóng đãng đến báo thù chuyện hắn phản bội, cũng không thể giả bộ hiền lương thục đức không thèm để ý, như vậy chỉ còn cách rời đi. Không có nàng, hắn có thể vui vẻ khoái hoạt hơn.
Chỉ mong đời người lâu dài, ngàn dặm cũng không chia cách được chúng ta*. Cách nhau một khoảng thời không không thể tính được, còn có thể cùng hắn hòa thuận nhìn ánh trăng sáng hay không?
• Nguyên văn là Đản nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thiền quyên. Đây là một câu nói tiếng Trung thể hiện sự mong ước tình yêu mãi dài lâu.
Lúc này cửa bị nhẹ nhàng mở ra: “Thê chủ đã rời giường chưa?” Là giọng của gã sai vặt Thanh Phong chưa bao giờ cho nàng sắc mặt tốt, thật sự hôm nay mặt trời mọc ở phía Tây, khi nào thì hắn ta trở nên cung kính hữu lễ như vậy?
“Đã dậy rồi.” Quân Nhược Thủy gạt bỏ suy nghĩ phiền lòng, sửa sang lại quần áo bị roi quất có chút rách nát, trên đó có vết máu đã đen lại thoạt nhìn có chút chật vật. Nàng nhìn chính mình cười nhẹ, đứng dậy đi ra mở cửa. Chỉ thấy nhạc mẫu đại nhân của nàng hiên ngang đứng ngoài cửa, Tô Tử Bội cúi đầu đứng sau lưng nàng ta, mày kiếm nhíu chặt nhìn ra được là không cam lòng đến đây mà Thanh Phong thì cung kính đứng một bên. Nàng ôm một bụng hồ nghi, ánh mắt có chút băn khoăn, bọn họ muốn diễn kịch gì đây?
“Con dâu, tối hôm qua ngủ có ngon giấc không?” Tô Mộ Bình hắng giọng hỏi một câu, ánh mắt lướt qua nàng đánh giá phía bên trong.
Quân Nhược Thủy mỉm cười nói: “Ngủ rất ngon. Nhạc mẫu đại nhân, đứng lâu mệt mọc, mời vào trong ngồi.”
“Được.” Bất quá chỉ là một cách nói khách khí không nghĩ tới Tô Mộ Bình hiểu rõ nhưng lại gật đầu bước vào sài phòng đơn sơ này. Tô Tử Bội lạnh lùng liếc nàng một cái, không nói lời nào cũng theo vào sau đó Thanh Phong lại hung hăng trừng nàng thêm một cái theo sát sau đó. Quân Nhược Thủy bất đắc dĩ cười tự giễu cũng bước vào cửa. Không gian nhỏ hẹp bỗng chốc bị lấp đầy bởi bốn người, có vẻ chật chội ngột ngạt. Ghế dựa ở gần đó cũng không có người ngồi, nàng cũng không muốn hư tình giả ý tiếp đón nên nói thẳng vào vấn đề: “Không biết gia chủ tìm con có chuyện gì?”
Lão hồ ly cười ôn hòa, trong nụ cười đó có thể nhìn ra được phong thái khi con trẻ. Người có thể gánh vác sản nghiệp Tô Gia lớn như vậy tất nhiên là có chỗ hơn người. Bất quá nàng ta chỉ cười nhẹ nhàng một tiếng nhưng cũng làm toàn thân Quân Nhược Thủy nổi lên cảnh giác. Tiếu lý tàng đao là sở trường của nàng ta. “Tức phụ, ngày hôm qua thật ủy khuất cho con. Bội Nhi từ nhỏ đã bị nuông chiều đến hư, tùy hứng kì quái, con làm thê chủ phải rộng lượng tha thứ cho nó.”
“Nhạc mẫu đại nhân quá nghiêm trọng rồi.” Quân Nhược Thủy cũng cười dịu dàng nó, bất động thanh sắc nhìn xem rốt cuộc trong hồ lô của nàng ta bán thuốc gì.
“Bội Nhi, còn không mau xin lỗi.” Vẻ mặt gia chủ vẫn tươi cười như cũ nhưng giọng nói trầm ổn đã tràn ngập uy nghiêm không cho phép chống cự, làm cho người khác không tự chủ mà phục tùng nàng ta.
Trong lòng Quân Nhược Thủy không khỏi thở dài, có vài người vừa sinh ra đã là vương giả, chỉ cần vung tay kêu gọi sẽ có người tới dưới trướng, còn một số người lại là bùn nát không xây được tường, có mặc long bào cũng không thành vua được.
Khuôn mặt Tô Tử Bội lạnh lẽo, quật cường nói: “Con không sai, vì sao phải xin lỗi?”
“Bội Nhi.” Nụ cười trên mặt gia chủ nhạt đi, giọng trách mắng, không giận mà uy.
Giằng co trong chốc lát, vẫn là Tô Tử Bội thỏa hiệp cứng ngắc nói: “Thê chủ, Tử Bội sai lầm rồi, thực xin lỗi.” Hai tay của hắn nắm chặt thành quyền, tỏ rõ phẫn uất cùng hậm hực của hắn. Quân Nhược Thủy cười khổ một tiếng, tức giận này chỉ sợ lại tính trên người nàng. Nàng không rõ lời xin lỗi này là do đã quất nàng vài roi hay là quăng nàng đến sài phòng có bốn bức tường thông gió?
“Tức phụ, Bội Nhi cũng đã biết lỗi, con đừng so đo với nó. Phu thế đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, hiện tại con liền cùng nó trở về phòng thôi.” Tô Mộ Bình vỗ vỗ vai nàng giống như một trưởng bối hiền lành đang ân cần dạy dỗ dặn dò.
Quân Nhược Thủy gật đầu: “Vâng, con hiểu được, cẩn tuân nhạc mẫu đại nhân dạy bảo.”
Gia chủ vừa lòng gật đầu nói: “Trong phủ nhiều người hỗn loạn, miệng thế gian mà nói thì chảy vàng tiêu xương. Bội Nhi, sau này không thể tùy hứng như vậy nữa.”
“Vâng, Bội Nhi đã biết.” Khó có khi thấy được hắn cúi đầu hạ mi dịu dàng hiền thục. Quân Nhược Thủy hứng thú nhìn hắn, nào biết hắn vừa ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt trêu tức của nàng thì nhất thời sửng sốt sau đó hung hăng trừng mắt liếc nàng một cái, quay mặt đi. Tính tình thật là trẻ con.
“Một khi đã như vậy các con tự mình trở về phòng đi.” Tô Mộ Bình nhìn bọn họ gật đầu, bộ dáng giống như thật sự mệt mỏi, thản nhiên nói. Quân Nhược Thủy ngưng thần nhìn nàng ta, sắc mặt nàng ta tự nhiên, bây giờ đang là sáng sớm mùa hạ nhẹ nhàng khoan khoái, nàng ta cũng chỉ khoác một cái áo mỏng, tay che miệng, bộ dáng có chút lười biếng.
“Mẫu thân, Bội Nhi đưa người trở về phòng.” Tô Tử Bội lo lắng nhìn nàng ta.
Tô Mộ Bình lắc đầu: “Không cần, con theo Nhược Thủy trở về phòng đi.”
Quân Nhược Thủy suy ngẫm một lát, hình như thân thể gia chủ có chuyện gì đó bất quá lấy tài lực của Tô gia nhất định sẽ mời đại phu tốt nhất đến khám, nàng cũng không cần nhiều chuyện. Vì thế liền hành lễ với Tô Mộ Bình rồi nói: “Nhạc mẫu đại nhân, con trở về phòng trước.” Sau đó xoay người về phía Tô Tử Bội, thấp giọng nói: “Công tử, đi thôi.”
Tô Tử Bội hừ lạnh một tiếng, bước nhanh đi, cách nàng một khoảng rất xa. Nàng đành phải không nhanh không chậm đi theo phía sau.
Trở lại phòng, Thanh Phong thực thức thời đứng ở bên ngoài. Quân Nhược Thủy cùng Tô Tử Bội cũng yên lặng không nói gì.
Còn chưa có ăn điểm tâm, Quân Nhược Thủy đói bụng đến váng đầu hoa mắt, liền ngồi xuống bàn bát tiên, cầm lấy ấm trà trên bàn rót một chén, há to mồm uống hết. Trà mới vừa được thay vào buổi sáng, là cực phẩm Bích Loa Xuân, hương trà mát lạnh, vào miệng vẫn còn thơm ngát.
“Uống như trâu.” Tô Tử Bội liếc nàng, trên mặt tất cả đều là khinh bỉ.
Quân Nhược Thủy cũng không để ý đến, ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Ta biết ngươi chỉ nói ra suy nghĩ của mình, nếu còn có chuyện gì thì cứ nói một cách ngắn gọn đi, nếu như rất dài thì không bằng chúng ta ăn điểm tâm trước rồi nói sau?” Nàng sờ sờ bụng, mặt ủ mày ê nói: “Ta đói bụng.”
Tô Tử Bội trắng mắt liếc nàng một cái, vén vạt áo ngồi xuống: “Chỉ biết có ăn. Heo cũng không ăn nhiều giống ngươi.”
“Hắc hắc” Quân Nhược Thủy tự kỷ cười nói: “Heo cũng không xinh đẹp bằng ta.”
Quả nhiên Tô Tử Bội xì một tiếng bật cười. Bộ dáng khi hắn cười rộ lên rất đẹp, mi mục như vẽ, rực rỡ lóa mắt, giống như đóa hồng vừa hé ra đón chờ ánh sáng trong hoa viên, trong nháy mắt làm cho nàng có chút mê hoặc.
“Sắc phôi!” Tô Tử Bội nhìn thấy bộ dạng thất thần của nàng liền phỉ nhổ.
“Ta chỉ thuần túy thưởng thức ngươi.” Nhìn dáng vẻ của hắn không có tức giận, Quân Nhược Thủy cười nói: “Mỹ nhân vốn là để cho mọi người thưởng thức và ca ngợi.”
“Nói xạo.” Hắn hừ một tiếng nhưng trong lòng vẫn có chút hưởng thụ.
“Không phải là ta nói xạo. Hoa viên có rất nhiều hoa đang nở nhưng ta cũng không có khả năng hái hết toàn bộ chúng làm của riêng. Ánh trăng trên bầu trời đẹp như thế nhưng cuối cùng ta cũng không có khả năng lấy xuống mà cất chứa, đúng không?” Quân Nhược Thủy nhún vai.
Tô Tử Bội bị nàng trêu chọc nở nụ cười: “Đó là do ngươi hái không được thôi.”
Quân Nhược Thủy thở dài: “Ừ, ngươi nghĩ vậy cũng được. Vậy ta liền nói cách khác đi, ngươi tốt hơn so với ánh trăng trên bầu trời kia, oánh nhuận sáng tỏ cho dù ta muốn hái cũng vô lực cho nên ngươi có thể yên tâm.”
“Ngươi_______” Mặt hắn hơi hơi đỏ. “Thật sự là miệng lưỡi trơn tru. Trên phố nghe đồn Quân gia tam tiểu thư nhát gan dịu dàng trầm mặc ít lời, tất cả đều là giả sao?”
Từ trước đến giờ Quân Nhược Thủy là dạng người gì thì làm sao nàng biết được nhưng mà bộ dáng đỏ mặt của hắn cực kỳ đáng yêu làm cho nàng nhịn không được muốn trêu chọc hắn: “Nghe đồn là thêm mắm dặm muối tất nhiên là không đúng, có thể tin nhưng không thể tin toàn bộ. Phải nghe hết những lời họ nói nhưng lấy hay bỏ thì nên cân nhắc.” Nàng cố ý nở nụ cười, mị nhãn như tơ nhìn hắn. Mặt của hắn liền đỏ giống như nhỏ ra máu, ngay cả hai bên tai cũng đều đỏ lên
Sài phòng cực kỳ đơn sơ giống như bị bỏ đi, khắp nơi đều phủ một lớp tro bụi thật dày, đẩy cửa đi vào liền thấy bụi đất bay lên, xông vào mũi là một mùi ẩm mốc mục rửa do đã lâu không có người quét dọn. Có mấy tấm ván gỗ dựa vào tường, gần cửa sổ có một cái ghế dựa lung lay, tưởng tượng chỉ cần chạm vào một cái sẽ hỏng ngay lập tức. Đột có một con chuột từ một góc sáng sủa chạy nhanh ra, lủi qua chân nàng rồi biến mất ở trong bóng đêm. Nếu nhìn kĩ thì trên ván gỗ còn có vài con gián đang tung tăng đi dạo. Quân Nhược Thủy trừng lớn hai mắt, lúc này hoài nghi hình như sài phòng này được chuẩn bị riêng cho nàng.
Thanh Phong có chút vui sướng khi người khác gặp họa dẫn nàng tới nơi này sau đó vội vàng xoay người rời đi, giống như không muốn ở chung với nàng thêm một giây nào nữa. Quân Nhược Thủy cắn răng chịu đựng đau xót ở trên người, tìm chổi quét dọn sài phòng một chút sau đó dời mấy tấm ván gỗ, đuổi mấy con gián đi rồi dùng khăn nhúng nước lau qua ván giường cùng ghế dựa, cửa sổ một lần, lúc này mới cảm thấy sạch sẽ không ít, miễn cưỡng có thể ở một đêm.
Dùng mấy tấm ván gỗ ghét thành một cái giường đơn giản, rốt cuộc Quân Nhược Thủy cũng yên tâm ngồi lên trên. May mắn bây giờ đang là mùa hè, ván giường này mặc dù có chút cứng nhưng cũng mát mẻ.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống làm bên trong phòng sáng lên. Lý Bạch đã từng làm thơ “Đầu giường ánh trăng rọi. Ngỡ mặt đất phủ sương” chắc là chỉ cảnh này đi. Nàng tự giễu nghĩ.
Xa xa, hoa và cây cối của Tô Phủ lờ mờ, tiếng ếch vang lên liên tiếp trên hồ sen và trong vườn hoa, hương thơm trong hoa viên mơ hồ truyền đến, yên tĩnh mà an tường. Cả người thoải mái thả lỏng, so với ở trong tân phòng của Tô Tử Bội, cô nam quả nữ ở chung một phòng, trong lòng sợ hãi còn nhiều hơn là xấu hổ.
Không có đèn cũng không có ánh nến, Quân Nhược Thủy thản nhiên nhìn ánh trăng, ngưng thần suy nghĩ lại việc hôm nay. Nàng dự đoán ấn đường của mình biến thành màu đen rồi, số phận thật là đen đủi, muốn đi đâu thì đi đi, bye bye, xui xẻo đi đi.
Nhớ tới vị công tử trẻ tuổi kia là phu thị của Tô Mộ Bình, Quân Nhược Thủy vẫn khó có thể tưởng tượng như cũ. Tính ra Tô Mộ Bình đã gần năm mươi, cũng có thể làm mẹ hắn rồi. Bất quá nghĩ lại thế giới của mình cũng có nhiều cặp chồng già vợ trẻ rất xứng đôi thì ở thế giới này chồng trẻ vợ già cũng là chuyện tự nhiên. Ngược lại chính mình có chút suy nghĩ nhiều.
Ánh trăng mông lung, nàng dựa vào cửa sổ nhìn ánh sao lấp lánh trên bầu trời kia, trong không khí mùi hoa thơm ngào ngạt, bóng đêm xinh đẹp như vậy đột nhiên làm cho nàng có chút hứng trí hát vang một khúc. Vì thể tay đặt sẵn trên ván giường, tùy ý gõ một khúc Mùa hè yên tĩnh của Lương Tịnh Như.
“Mùa hè yên tĩnh, trên bầu trời đầy sao lấp lánh. Trong lòng em có chút nhớ nhung, nhớ đến khuôn mặt anh. Em có thể giả vờ như không nhìn thấy và cũng có thể trộm nhớ cho đến khi được chạm vào khuôn mặt ấm áp của anh.
Dẫu biết rằng rồi em sẽ ngủ, ngủ một cách trọn vẹn nhưng trong trái tim em vẫn có một mùa hè yên tĩnh.”
Miệng vết thương vẫn đau đớn bỏng rát như cũ, Quân Nhược Thủy cẩn thận để nguyên quần áo nằm trên cái gường đơn giản, cố gắng để không chạm vào vết thương, hi vọng mấy con chuột không lần theo mùi máu chảy ra từ quần áo mà cắn nàng. Ánh trăng trong trẻo nhẹ nhàng, mệt mỏi chậm rãi đánh úp lại nàng liền không yên ổn lắm chìm vào giấc mộng.
Sáng sớm, Quân Nhược Thủy từ trong tiếng chim hót và hương hoa tỉnh lại, đã quên mất trên người còn có vết thương lập tức ngồi dậy lại không cẩn thận động tới vết roi quất ngày hôm qua, cả người đau đến nhe răng trợn mắt. Ngoài trừ vết thương đau nhức thì cả xương sống và thắt lưng cũng đau. Tên Tô Tử Bội kia đúng là lãnh tấm lãnh phế, hơn nữa còn có khuynh hướng bạo lực. Kỳ thật nàng cũng không oán trách hắn hết tất cả mọi chuyện, các đại gia đình làm việc đều là có mục đích. Tô Gia nhất định cũng là vì một mục đích nào đó mới để cho nàng ở rể, tuy rằng bây giờ nàng nghĩ mãi vẫn chưa rõ nhưng tất nhiên nàng tất sẽ không từ bỏ cái phiếu cơm dài hạn này rồi. Nàng rất lười, cũng không có chí lớn, chỉ biết nghe nhạc, nuôi chim là tốt rồi. Chỉ hy vọng Tô Tử Bội không quá bạo ngược, nàng cũng không muốn xuyên qua thời không để chịu bạo lực gia đình.
Lại nói kiếp trước tuy rằng Lâm Tuấn thích hái hoa ngắt cỏ, phong lưu không kiềm chế được nhưng đối với nàng vẫn dịu dàng săn sóc, ngay cả một câu nặng lời cũng không có nói với nàng. Nhớ tới Lâm Tuấn Quân Nhược Thủy không khỏi có chút ảm đạm. Như vậy cũng tốt, nàng vẫn luôn không có quyết đoán chấm dứt với hắn, trong lúc dẫu lìa ngõ ý còn vươn tơ lòng, cuối cùng vận mệnh đã giúp nàng lựa chọn___rời đi. Nàng không thể dùng phóng đãng đến báo thù chuyện hắn phản bội, cũng không thể giả bộ hiền lương thục đức không thèm để ý, như vậy chỉ còn cách rời đi. Không có nàng, hắn có thể vui vẻ khoái hoạt hơn.
Chỉ mong đời người lâu dài, ngàn dặm cũng không chia cách được chúng ta*. Cách nhau một khoảng thời không không thể tính được, còn có thể cùng hắn hòa thuận nhìn ánh trăng sáng hay không?
• Nguyên văn là Đản nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thiền quyên. Đây là một câu nói tiếng Trung thể hiện sự mong ước tình yêu mãi dài lâu.
Lúc này cửa bị nhẹ nhàng mở ra: “Thê chủ đã rời giường chưa?” Là giọng của gã sai vặt Thanh Phong chưa bao giờ cho nàng sắc mặt tốt, thật sự hôm nay mặt trời mọc ở phía Tây, khi nào thì hắn ta trở nên cung kính hữu lễ như vậy?
“Đã dậy rồi.” Quân Nhược Thủy gạt bỏ suy nghĩ phiền lòng, sửa sang lại quần áo bị roi quất có chút rách nát, trên đó có vết máu đã đen lại thoạt nhìn có chút chật vật. Nàng nhìn chính mình cười nhẹ, đứng dậy đi ra mở cửa. Chỉ thấy nhạc mẫu đại nhân của nàng hiên ngang đứng ngoài cửa, Tô Tử Bội cúi đầu đứng sau lưng nàng ta, mày kiếm nhíu chặt nhìn ra được là không cam lòng đến đây mà Thanh Phong thì cung kính đứng một bên. Nàng ôm một bụng hồ nghi, ánh mắt có chút băn khoăn, bọn họ muốn diễn kịch gì đây?
“Con dâu, tối hôm qua ngủ có ngon giấc không?” Tô Mộ Bình hắng giọng hỏi một câu, ánh mắt lướt qua nàng đánh giá phía bên trong.
Quân Nhược Thủy mỉm cười nói: “Ngủ rất ngon. Nhạc mẫu đại nhân, đứng lâu mệt mọc, mời vào trong ngồi.”
“Được.” Bất quá chỉ là một cách nói khách khí không nghĩ tới Tô Mộ Bình hiểu rõ nhưng lại gật đầu bước vào sài phòng đơn sơ này. Tô Tử Bội lạnh lùng liếc nàng một cái, không nói lời nào cũng theo vào sau đó Thanh Phong lại hung hăng trừng nàng thêm một cái theo sát sau đó. Quân Nhược Thủy bất đắc dĩ cười tự giễu cũng bước vào cửa. Không gian nhỏ hẹp bỗng chốc bị lấp đầy bởi bốn người, có vẻ chật chội ngột ngạt. Ghế dựa ở gần đó cũng không có người ngồi, nàng cũng không muốn hư tình giả ý tiếp đón nên nói thẳng vào vấn đề: “Không biết gia chủ tìm con có chuyện gì?”
Lão hồ ly cười ôn hòa, trong nụ cười đó có thể nhìn ra được phong thái khi con trẻ. Người có thể gánh vác sản nghiệp Tô Gia lớn như vậy tất nhiên là có chỗ hơn người. Bất quá nàng ta chỉ cười nhẹ nhàng một tiếng nhưng cũng làm toàn thân Quân Nhược Thủy nổi lên cảnh giác. Tiếu lý tàng đao là sở trường của nàng ta. “Tức phụ, ngày hôm qua thật ủy khuất cho con. Bội Nhi từ nhỏ đã bị nuông chiều đến hư, tùy hứng kì quái, con làm thê chủ phải rộng lượng tha thứ cho nó.”
“Nhạc mẫu đại nhân quá nghiêm trọng rồi.” Quân Nhược Thủy cũng cười dịu dàng nó, bất động thanh sắc nhìn xem rốt cuộc trong hồ lô của nàng ta bán thuốc gì.
“Bội Nhi, còn không mau xin lỗi.” Vẻ mặt gia chủ vẫn tươi cười như cũ nhưng giọng nói trầm ổn đã tràn ngập uy nghiêm không cho phép chống cự, làm cho người khác không tự chủ mà phục tùng nàng ta.
Trong lòng Quân Nhược Thủy không khỏi thở dài, có vài người vừa sinh ra đã là vương giả, chỉ cần vung tay kêu gọi sẽ có người tới dưới trướng, còn một số người lại là bùn nát không xây được tường, có mặc long bào cũng không thành vua được.
Khuôn mặt Tô Tử Bội lạnh lẽo, quật cường nói: “Con không sai, vì sao phải xin lỗi?”
“Bội Nhi.” Nụ cười trên mặt gia chủ nhạt đi, giọng trách mắng, không giận mà uy.
Giằng co trong chốc lát, vẫn là Tô Tử Bội thỏa hiệp cứng ngắc nói: “Thê chủ, Tử Bội sai lầm rồi, thực xin lỗi.” Hai tay của hắn nắm chặt thành quyền, tỏ rõ phẫn uất cùng hậm hực của hắn. Quân Nhược Thủy cười khổ một tiếng, tức giận này chỉ sợ lại tính trên người nàng. Nàng không rõ lời xin lỗi này là do đã quất nàng vài roi hay là quăng nàng đến sài phòng có bốn bức tường thông gió?
“Tức phụ, Bội Nhi cũng đã biết lỗi, con đừng so đo với nó. Phu thế đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, hiện tại con liền cùng nó trở về phòng thôi.” Tô Mộ Bình vỗ vỗ vai nàng giống như một trưởng bối hiền lành đang ân cần dạy dỗ dặn dò.
Quân Nhược Thủy gật đầu: “Vâng, con hiểu được, cẩn tuân nhạc mẫu đại nhân dạy bảo.”
Gia chủ vừa lòng gật đầu nói: “Trong phủ nhiều người hỗn loạn, miệng thế gian mà nói thì chảy vàng tiêu xương. Bội Nhi, sau này không thể tùy hứng như vậy nữa.”
“Vâng, Bội Nhi đã biết.” Khó có khi thấy được hắn cúi đầu hạ mi dịu dàng hiền thục. Quân Nhược Thủy hứng thú nhìn hắn, nào biết hắn vừa ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt trêu tức của nàng thì nhất thời sửng sốt sau đó hung hăng trừng mắt liếc nàng một cái, quay mặt đi. Tính tình thật là trẻ con.
“Một khi đã như vậy các con tự mình trở về phòng đi.” Tô Mộ Bình nhìn bọn họ gật đầu, bộ dáng giống như thật sự mệt mỏi, thản nhiên nói. Quân Nhược Thủy ngưng thần nhìn nàng ta, sắc mặt nàng ta tự nhiên, bây giờ đang là sáng sớm mùa hạ nhẹ nhàng khoan khoái, nàng ta cũng chỉ khoác một cái áo mỏng, tay che miệng, bộ dáng có chút lười biếng.
“Mẫu thân, Bội Nhi đưa người trở về phòng.” Tô Tử Bội lo lắng nhìn nàng ta.
Tô Mộ Bình lắc đầu: “Không cần, con theo Nhược Thủy trở về phòng đi.”
Quân Nhược Thủy suy ngẫm một lát, hình như thân thể gia chủ có chuyện gì đó bất quá lấy tài lực của Tô gia nhất định sẽ mời đại phu tốt nhất đến khám, nàng cũng không cần nhiều chuyện. Vì thế liền hành lễ với Tô Mộ Bình rồi nói: “Nhạc mẫu đại nhân, con trở về phòng trước.” Sau đó xoay người về phía Tô Tử Bội, thấp giọng nói: “Công tử, đi thôi.”
Tô Tử Bội hừ lạnh một tiếng, bước nhanh đi, cách nàng một khoảng rất xa. Nàng đành phải không nhanh không chậm đi theo phía sau.
Trở lại phòng, Thanh Phong thực thức thời đứng ở bên ngoài. Quân Nhược Thủy cùng Tô Tử Bội cũng yên lặng không nói gì.
Còn chưa có ăn điểm tâm, Quân Nhược Thủy đói bụng đến váng đầu hoa mắt, liền ngồi xuống bàn bát tiên, cầm lấy ấm trà trên bàn rót một chén, há to mồm uống hết. Trà mới vừa được thay vào buổi sáng, là cực phẩm Bích Loa Xuân, hương trà mát lạnh, vào miệng vẫn còn thơm ngát.
“Uống như trâu.” Tô Tử Bội liếc nàng, trên mặt tất cả đều là khinh bỉ.
Quân Nhược Thủy cũng không để ý đến, ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Ta biết ngươi chỉ nói ra suy nghĩ của mình, nếu còn có chuyện gì thì cứ nói một cách ngắn gọn đi, nếu như rất dài thì không bằng chúng ta ăn điểm tâm trước rồi nói sau?” Nàng sờ sờ bụng, mặt ủ mày ê nói: “Ta đói bụng.”
Tô Tử Bội trắng mắt liếc nàng một cái, vén vạt áo ngồi xuống: “Chỉ biết có ăn. Heo cũng không ăn nhiều giống ngươi.”
“Hắc hắc” Quân Nhược Thủy tự kỷ cười nói: “Heo cũng không xinh đẹp bằng ta.”
Quả nhiên Tô Tử Bội xì một tiếng bật cười. Bộ dáng khi hắn cười rộ lên rất đẹp, mi mục như vẽ, rực rỡ lóa mắt, giống như đóa hồng vừa hé ra đón chờ ánh sáng trong hoa viên, trong nháy mắt làm cho nàng có chút mê hoặc.
“Sắc phôi!” Tô Tử Bội nhìn thấy bộ dạng thất thần của nàng liền phỉ nhổ.
“Ta chỉ thuần túy thưởng thức ngươi.” Nhìn dáng vẻ của hắn không có tức giận, Quân Nhược Thủy cười nói: “Mỹ nhân vốn là để cho mọi người thưởng thức và ca ngợi.”
“Nói xạo.” Hắn hừ một tiếng nhưng trong lòng vẫn có chút hưởng thụ.
“Không phải là ta nói xạo. Hoa viên có rất nhiều hoa đang nở nhưng ta cũng không có khả năng hái hết toàn bộ chúng làm của riêng. Ánh trăng trên bầu trời đẹp như thế nhưng cuối cùng ta cũng không có khả năng lấy xuống mà cất chứa, đúng không?” Quân Nhược Thủy nhún vai.
Tô Tử Bội bị nàng trêu chọc nở nụ cười: “Đó là do ngươi hái không được thôi.”
Quân Nhược Thủy thở dài: “Ừ, ngươi nghĩ vậy cũng được. Vậy ta liền nói cách khác đi, ngươi tốt hơn so với ánh trăng trên bầu trời kia, oánh nhuận sáng tỏ cho dù ta muốn hái cũng vô lực cho nên ngươi có thể yên tâm.”
“Ngươi_______” Mặt hắn hơi hơi đỏ. “Thật sự là miệng lưỡi trơn tru. Trên phố nghe đồn Quân gia tam tiểu thư nhát gan dịu dàng trầm mặc ít lời, tất cả đều là giả sao?”
Từ trước đến giờ Quân Nhược Thủy là dạng người gì thì làm sao nàng biết được nhưng mà bộ dáng đỏ mặt của hắn cực kỳ đáng yêu làm cho nàng nhịn không được muốn trêu chọc hắn: “Nghe đồn là thêm mắm dặm muối tất nhiên là không đúng, có thể tin nhưng không thể tin toàn bộ. Phải nghe hết những lời họ nói nhưng lấy hay bỏ thì nên cân nhắc.” Nàng cố ý nở nụ cười, mị nhãn như tơ nhìn hắn. Mặt của hắn liền đỏ giống như nhỏ ra máu, ngay cả hai bên tai cũng đều đỏ lên
Tác giả :
Hương Tuyết cục cưng