Dưỡng Thú Thành Phi
Quyển 2 - Chương 32
Hai người còn lại bừng tỉnh đại ngộ, giơ tay lên tát mình: "Ngô Tướng quân nói đúng, suýt chút nữa thì thuộc hạ đã gây ra sai lầm rồi."
Ngô Lăng Dần nhìn bụi gai rậm rạp, cũng không cam lòng. Nhưng vì một con chồn mà đáng để mạo phạm bệ hạ thật à? Dù thế nào thì chuyện này cũng không có lợi.
Quất roi ngựa, Ngô Lăng Dần quay đầu đi, "Quên đi, chỉ là để một con sói chạy mất thôi. Đợi lát nữa chúng ta giết thêm mấy con, nhất định phải được danh đệ nhất."
Tình tình võ tướng đều không thể nào tốt. Miệng hai tên võ tướng mắng xúi quẩy. Vừa săn con đầu tiên đã bị con chồn nhỏ thích chõ mũi vào chuyện của người khác phá hỏng. bọn họ vừa hùng hùng hổ hổ vừa cưỡi ngựa đi xa.
Tịch Tích Chi núp trong bụi gai, đôi mắt màu xanh lam xoay vòng vòng, không ngừng nhìn xung quanh. Sợ đối phương chỉ cố tình giả vờ để dụ mình ra ngoài. Cho tới nửa khắc đồng hồ sau nàng vẫn không phát hiện bọn họ quay trở lại, mới yên tâm mà to gan chạy ra ngoài.
Lông dính vài mảnh lá, nàng rung lông, lập tức khôi phục thành con chồn nhỏ người gặp người thích.
Tịch Tích Chi thoắt ẩn thoắt hiện khắp nơi, chỉ cần nhìn thấy có người giơ cung tên lên săn động vật thì lập tức nhặt hòn đá nhỏ lên, bắn vào con ngựa người đó cưỡi khiến con ngựa nổi điên, để bọn họ bắn lệch. Nàng không hề rảnh rỗi, không chỉ kêu bọn thú vật chạy trốn mà còn bảo bọn chúng cố gắng thông báo cho những động vật khác.
Tất cả động vật đều sống trên một núi, ít nhiều gì cũng có chút liên lạc.
Đoàn kết nhất là bầy sói. Một con sói hú lên là những con sói khác từ từ tập hợp bên đó. Trong núi Du Vân còn có rất nhiều cọp và sư tử nhưng ít hơn bầy sói. Dưới sự kêu gọi của Tịch Tích Chi, bọn chúng đều dần dần tập trung lại một chỗ.
Khắp rừng toàn là động vật đen thùi lùi. Đủ loại động vật, không phân biệt được giống loài, không có bất kỳ ngăn cách nào mà tập trung một chỗ. Ngay cả gấu đen táo bạo nhất ngày thường cũng bỏ tính tình xuống, thành thành thật thật mà ngồi xổm trên đất.
Đương nhiên Tịch Tích Chi không thể thả bầy dã thú này ra khỏi núi Du Vân. Bởi vì một khi bọn chúng xuống núi thì khó mà đảm bảo được sẽ xảy ra chuyện gì ngoài dự đoán. Tuy nàng muốn giúp bọn chúng thoát được tai ương săn bắn lần này nhưng tuyệt đối cũng sẽ không để chuyện nguy hiểm xảy ra.
Toàn thân nàng màu trắng bạc, đứng giữa các loài động vật có vẻ vô cùng nổi trội.
Ngó đầu nhìn thì thấy tuy tư thế ngồi của tất cả các động vật rất lộn xộn nhưng bọn chúng lại vô cùng tự động ngồi thành hàng. Mỗi mỗi loài động vật đều phân ra ngồi xổm chung một chỗ. Đặc biệt là đám phía bên phải, bầy rắn chi chít khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Vì không thể nói chuyện nên tiếng Tịch Tích Chi phát ra toàn là chít chít.
Chỉ cần là tất cả động vật tập trung ở đây vậy thì bọn An Hoằng Hàn không tìm được mục tiêu săn, trận đi săn này sẽ kết thúc.
Tịch Tích Chi chào hỏi bầy thú đông đảo, đi về chỗ vắng vẻ.
"A...Sao lâu vậy mà không thấy một con vật nào?" Một võ tướng nói, vô cùng khó tin.
Ai cũng biết động vật trên núi Du Vân nhiều nhất, bình thường chỉ cần đi vài bước là có thể nhìn thấy ba con. Mà vì sao hôm nay lại khác thường như vậy?
“Sao lại thế nào? Sao ngọn núi này lại như thể trống không vậy? Không có dấu vết một con vật nào?”
“Không thì… Đi thêm vài bước nữa xem.”
Rất nhiều quan võ đều bàn tán ầm ĩ.
Đi rất lâu mà vẫn không thấy chút dấu vết động vật, là ai thì trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.
An Hoằng Hàn cưỡi ngựa đi đằng trước, tuy có chút xíu không hiểu nhưng không tỏ vẻ ngạc nhiên. Động vật trong núi Du Vân đột nhiên biến mất, vậy nhất định là có nguyên nhân. Có thể trong thời gian ngắn như vậy mà làm được tới mức này, rất rõ ràng rằng không phải do người làm ra.
An Hoằng Hàn suy nghĩ một lúc, nghĩ tới chỗ biểu hiện kỳ lạ của Tịnh Tích Chi trước khi đi lập tức có đáp án. E rằng chỉ có nàng mới dám không nghe theo ý mình, đối nghịch với mình.
“Quy củ đi săn sẽ không thay đổi. Nếu trước giờ Dậu mà không có ai săn được dã thú thì lần lễ đi săn này sẽ không có người thắng.”
Giọng nói lạnh lùng của An Hoằng Hàn truyền vào tai mọi người.
Bình thường mỗi khi tới ngày lễ đi săn, ai bắt được dã thú nhiều nhất thì người đó là kẻ thẳng. Mà hôm nay bọn họ đã vào núi Du Vân được một canh giờ, vậy mà không thu hoạch được chút gì.
Lời hứa của đế vương quý giá biết bao. Tất cả mọi người tranh nhau đến vỡ đầu. Nghe ý kiến của An Hoằng Hàn thì không có ai bắt được con mồi thì phần thưởng lần này sẽ biến mất, ai mà nhịn được? Rất nhiều quan võ đều ào ào tản ra, tìm kiếm con mồi khắp nơi, mong có thể bắt được con mồi, thành người thắng lợi cuối cùng.
An Hoằng Hàn cũng không nhiều lần, thấy quan võ ào ào rời đi mới phân phó với Lâm Ân: “Đi hỏi thăm thị vệ tuần tra xem có phát hiện ra điều gì khác thường không?”
Nhiều động vật bỗng biến mất như vậy, không thể nào không để lại chút manh mối nào. Từ chỗ thị vệ có thể biết được một phần nửa phần tin tức.
Tuy Lâm Ân có nghi ngờ nhưng không dám hỏi ra lời, làm theo lời An Hoằng Hàn phân phó, tìm vài thị vệ hỏi thăm.
An Hoằng Hàn cầm dây cương ngựa, lẳng lặng cưỡi ngựa. Mắt hắn nhìn xung quanh, cây cối cao mà dày đặc, tràn ngập sức sống.
“Hồi bẩm bệ hạ, theo chỗ bọn thị vệ bẩm báo thì bọn họ rất rất nhiều động vật chạy tới phía tây rồi.” Lâm Ân cầm phất trần, từ từ đi tới.
Nếu thị vệ đã từng nhìn thấy động vật thì chắc chắn động vật trên núi Du Vân không mất tích, nhất định chuyện này có điều kỳ lạ.
An Hoằng Hàn không nói gì, khẽ động cương ngựa, đi về phía tây.
Lâm Ân chạy bộ, vội vàng đuổi theo.
Tịnh Tích Chi và những động vật đi tới góc vắng ở phía tây. Tiểu bạch thỏ luôn chui qua bên này, tựa như gặp đồng loại, mấy con thỏ ngươi chen ta đẩy, cố gắng tới gần người nàng. Thân thể Tịnh Tích Chi vốn nhỏ, hôm nay lẫn vào trong đàn thỏ trắng cũng sắp không ai biết là chồn hay là thỏ.
Ngao…
Thỉnh thoảng vang lên mấy tiếng gầm của dã thú, vang vọng trong khu rừng.
Tịnh Tích Chi muốn ngăn cản bọn chúng gào nhưng ngôn ngữ không thông. Dù nàng nói nhưng không có động vật nào nghe theo. Đặc biệt là cọp và sư tử, là vua của muông thú đã quen đứng trên cao hơn tất thảy, sao có thể nghe một con chồn nhỏ ra lệnh?
Cảnh tượng này khiến nàng lo lắng, thầm nói, rống tiếp thì nàng dẫn đàn thú đi lánh nạn còn có ý nghĩa gì?
Diện tích núi Du Vân rất lớn nên nhất thời nửa khắc khó tìm được chỗ này.
An Hoằng Hàn giục ngựa chạy về phía này, cũng có không ít võ tướng đi theo. Bỗng nghe được tiếng dã thú gầm, lập tức cao hứng bừng bừng mà quơ múa roi ngựa, vội vàng đuổi theo.
An Hoằng Hàn thơ ơ liếc mắt, thong thả mà đi như cũ.
“Nhanh… Nhanh nghe đi, có tiếng tru của sói, bên kia…”
Rất nhiều võ tướng nghe thấy tiếng cũng đều hô to gọi nhỏ, cưỡi ngựa chạy về phía tây. Bọn họ cưỡi rất nhanh, chỉ sợ chậm chân hơn người khác.
“Đi cũng không ích gì.” An Hoằng Hàn lạnh lùng nói, dường như vô cùng không thèm quan tâm.
Lâm Ân hơi không hiểu ý của lời này nhưng không đoán quá sâu, chỉ có thể nuốt nghi ngờ vào bụng.
Bọn họ càng tới gần thì tiếng dã thú càng rõ ràng hơn.
Cành cây rậm rạp che ánh sáng mặt trời lại, tạo thành từng tia lốm đốm. Đám võ tướng kết bè kết đội đi về phía trước. Cảnh tượng chân thật trước mắt hoàn toàn dọa mọi người sợ tới mức há hốc miệng. Bầy thú đông đảo đang ngồi kế sát nhau cùng một chỗ. Ngay cả động vật là thiên địch cũng không công kích đối phương.
Tất cả mọi người không thể tin được đời mình có thể nhìn thấy bức tranh sống động như vậy, lắp bắp nói: “Chuyện này… Chuyện này là thật ư? Trời ạ, ở đây ít nhất cũng có một trăm loài. Sao bọn chúng có thể chung sống hòa bình?”
Gì mà một núi không thể chứa hai cọp, nhìn năm sáu con cọp bên kia, vậy mà lại an tĩnh nằm trên đất chợp mắt.
Rốt cuộc là làm sao làm được thế này?
Rất nhiều người chưa từng thấy cảnh tượng như vậy. Tất cả bị dọa sợ tới mức không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Có mấy võ tướng nhìn thấy nhiều đông vật như vậy thì hận không thể giơ cung tên lên bắn. Nhưng còn chưa kéo dây cung đã bị người khác ngăn cản.
“Ngàn vạn lần đừng giương cung bắn tên. Nhiều động vật như vậy, tùy tiện bắn một con, chọc giận bọn nó, hôm nay chúng ta đừng nghĩ dễ dàng rời khỏi đây.” Tuy tính Ngô Lăng Dần không tốt nhưng đầu óc xoay chuyển khá nhanh. Thấy nhưng người khác rục rịch thì dùng lời nói chặn bọn họ lại trước.
Danh hiệu Trấn quốc tướng quân của Ngô Lăng Dần cũng không phải giả. Lời hắn nói vô cùng có tác dụng. Đám võ tướng cũng thu cung tên của mình về, đứng kề nhau để ngừa ngộ nhỡ dã thú bạo động thì bọn họ có thể ứng phó kịp thời.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Nhiều động vật tụ lại một chỗ như vậy, nhỡ may xảy ra sự cố…”
Đám người Ngô Lăng Dần cũng không đoán được nhưng hắn dám khẳng định nhất định những đàn thú này tập trung một chỗ là có nguyên nhân.
Không đợi hắn nghĩ ra ba bảy hai mươi mốt, võ tướng bên cạnh chợt hô: “Ngô Tướng quân, người nhìn xem, có phải con thỏ trong đám kia hơi quen mắt không?”
Có một con ‘thỏ trắng’ có màu lông hơi khác. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi nó tỏa ra ánh bạc óng ánh, lông vô cùng lộng lẫy.
Vì bị những đàn thú khác bao vây từng vòng cho nên bọn họ chỉ có thể nhìn từ xa. Chỉ có thể nhìn thấy con ‘thỏ trắng’ kia phúng phính hình như đáng yêu hơn những con thỏ khác.
“Đúng là hơi quen mắt.” Ngô Lăng Dần trầm ngâm một lát, bừng tỉnh đại ngộ, cắn răng nói: “Chẳng phải là con chồn phá hỏng chuyện tốt của chúng ta à? Các ngươi nhìn kỹ đi. Thân thể nó dài hơn con thỏ một khúc, đuôi cũng hơi khác với thỏ.”
Qua sự nhắc nhở của hắn, hai võ tướng khác cũng nhận ra, đều hận không thể lột ra Tịnh Tích Chi.
“Nhất định là nó phá đám.”
Một võ tướng trong số đó đoán.
Nhưng trong đó cũng có người tinh mắt, thấy quả cầu màu trắng thì hơi không xác định, nói: “Hình như nó là con chồn Phượng Vân thì phải? Dáng dấp rất giống.”
“Chuyện này… Có thể. Con chồn Phượng Vân mất tích nhiều ngày, ai biết nó chạy đi đâu?”
Rất nhiều người có ý kiến khác nhau.
“Có lẽ chờ bệ hạ tới rồi tính tiếp đi?”
Đàn thú cũng không có hiện tượng bạo động cho nên đa số mọi người bình tĩnh lại. Sợ gây ra tiếng động quá lớn, chọc giận bầy thú nên các đại thần cũng cố gắng tránh phát tra tiếng động. Trong rừng núi chỉ có tiếng gió thổi lá rụng là vang nhất.
Tịnh Tích Chi đã phát hiện ra có người tới từ lâu, thấy bọn họ không giơ cung lên đi săn thì trà trộn vào đám thỏ trắng, giấu mình đi.
Ngô Lăng Dần nhìn bụi gai rậm rạp, cũng không cam lòng. Nhưng vì một con chồn mà đáng để mạo phạm bệ hạ thật à? Dù thế nào thì chuyện này cũng không có lợi.
Quất roi ngựa, Ngô Lăng Dần quay đầu đi, "Quên đi, chỉ là để một con sói chạy mất thôi. Đợi lát nữa chúng ta giết thêm mấy con, nhất định phải được danh đệ nhất."
Tình tình võ tướng đều không thể nào tốt. Miệng hai tên võ tướng mắng xúi quẩy. Vừa săn con đầu tiên đã bị con chồn nhỏ thích chõ mũi vào chuyện của người khác phá hỏng. bọn họ vừa hùng hùng hổ hổ vừa cưỡi ngựa đi xa.
Tịch Tích Chi núp trong bụi gai, đôi mắt màu xanh lam xoay vòng vòng, không ngừng nhìn xung quanh. Sợ đối phương chỉ cố tình giả vờ để dụ mình ra ngoài. Cho tới nửa khắc đồng hồ sau nàng vẫn không phát hiện bọn họ quay trở lại, mới yên tâm mà to gan chạy ra ngoài.
Lông dính vài mảnh lá, nàng rung lông, lập tức khôi phục thành con chồn nhỏ người gặp người thích.
Tịch Tích Chi thoắt ẩn thoắt hiện khắp nơi, chỉ cần nhìn thấy có người giơ cung tên lên săn động vật thì lập tức nhặt hòn đá nhỏ lên, bắn vào con ngựa người đó cưỡi khiến con ngựa nổi điên, để bọn họ bắn lệch. Nàng không hề rảnh rỗi, không chỉ kêu bọn thú vật chạy trốn mà còn bảo bọn chúng cố gắng thông báo cho những động vật khác.
Tất cả động vật đều sống trên một núi, ít nhiều gì cũng có chút liên lạc.
Đoàn kết nhất là bầy sói. Một con sói hú lên là những con sói khác từ từ tập hợp bên đó. Trong núi Du Vân còn có rất nhiều cọp và sư tử nhưng ít hơn bầy sói. Dưới sự kêu gọi của Tịch Tích Chi, bọn chúng đều dần dần tập trung lại một chỗ.
Khắp rừng toàn là động vật đen thùi lùi. Đủ loại động vật, không phân biệt được giống loài, không có bất kỳ ngăn cách nào mà tập trung một chỗ. Ngay cả gấu đen táo bạo nhất ngày thường cũng bỏ tính tình xuống, thành thành thật thật mà ngồi xổm trên đất.
Đương nhiên Tịch Tích Chi không thể thả bầy dã thú này ra khỏi núi Du Vân. Bởi vì một khi bọn chúng xuống núi thì khó mà đảm bảo được sẽ xảy ra chuyện gì ngoài dự đoán. Tuy nàng muốn giúp bọn chúng thoát được tai ương săn bắn lần này nhưng tuyệt đối cũng sẽ không để chuyện nguy hiểm xảy ra.
Toàn thân nàng màu trắng bạc, đứng giữa các loài động vật có vẻ vô cùng nổi trội.
Ngó đầu nhìn thì thấy tuy tư thế ngồi của tất cả các động vật rất lộn xộn nhưng bọn chúng lại vô cùng tự động ngồi thành hàng. Mỗi mỗi loài động vật đều phân ra ngồi xổm chung một chỗ. Đặc biệt là đám phía bên phải, bầy rắn chi chít khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Vì không thể nói chuyện nên tiếng Tịch Tích Chi phát ra toàn là chít chít.
Chỉ cần là tất cả động vật tập trung ở đây vậy thì bọn An Hoằng Hàn không tìm được mục tiêu săn, trận đi săn này sẽ kết thúc.
Tịch Tích Chi chào hỏi bầy thú đông đảo, đi về chỗ vắng vẻ.
"A...Sao lâu vậy mà không thấy một con vật nào?" Một võ tướng nói, vô cùng khó tin.
Ai cũng biết động vật trên núi Du Vân nhiều nhất, bình thường chỉ cần đi vài bước là có thể nhìn thấy ba con. Mà vì sao hôm nay lại khác thường như vậy?
“Sao lại thế nào? Sao ngọn núi này lại như thể trống không vậy? Không có dấu vết một con vật nào?”
“Không thì… Đi thêm vài bước nữa xem.”
Rất nhiều quan võ đều bàn tán ầm ĩ.
Đi rất lâu mà vẫn không thấy chút dấu vết động vật, là ai thì trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.
An Hoằng Hàn cưỡi ngựa đi đằng trước, tuy có chút xíu không hiểu nhưng không tỏ vẻ ngạc nhiên. Động vật trong núi Du Vân đột nhiên biến mất, vậy nhất định là có nguyên nhân. Có thể trong thời gian ngắn như vậy mà làm được tới mức này, rất rõ ràng rằng không phải do người làm ra.
An Hoằng Hàn suy nghĩ một lúc, nghĩ tới chỗ biểu hiện kỳ lạ của Tịnh Tích Chi trước khi đi lập tức có đáp án. E rằng chỉ có nàng mới dám không nghe theo ý mình, đối nghịch với mình.
“Quy củ đi săn sẽ không thay đổi. Nếu trước giờ Dậu mà không có ai săn được dã thú thì lần lễ đi săn này sẽ không có người thắng.”
Giọng nói lạnh lùng của An Hoằng Hàn truyền vào tai mọi người.
Bình thường mỗi khi tới ngày lễ đi săn, ai bắt được dã thú nhiều nhất thì người đó là kẻ thẳng. Mà hôm nay bọn họ đã vào núi Du Vân được một canh giờ, vậy mà không thu hoạch được chút gì.
Lời hứa của đế vương quý giá biết bao. Tất cả mọi người tranh nhau đến vỡ đầu. Nghe ý kiến của An Hoằng Hàn thì không có ai bắt được con mồi thì phần thưởng lần này sẽ biến mất, ai mà nhịn được? Rất nhiều quan võ đều ào ào tản ra, tìm kiếm con mồi khắp nơi, mong có thể bắt được con mồi, thành người thắng lợi cuối cùng.
An Hoằng Hàn cũng không nhiều lần, thấy quan võ ào ào rời đi mới phân phó với Lâm Ân: “Đi hỏi thăm thị vệ tuần tra xem có phát hiện ra điều gì khác thường không?”
Nhiều động vật bỗng biến mất như vậy, không thể nào không để lại chút manh mối nào. Từ chỗ thị vệ có thể biết được một phần nửa phần tin tức.
Tuy Lâm Ân có nghi ngờ nhưng không dám hỏi ra lời, làm theo lời An Hoằng Hàn phân phó, tìm vài thị vệ hỏi thăm.
An Hoằng Hàn cầm dây cương ngựa, lẳng lặng cưỡi ngựa. Mắt hắn nhìn xung quanh, cây cối cao mà dày đặc, tràn ngập sức sống.
“Hồi bẩm bệ hạ, theo chỗ bọn thị vệ bẩm báo thì bọn họ rất rất nhiều động vật chạy tới phía tây rồi.” Lâm Ân cầm phất trần, từ từ đi tới.
Nếu thị vệ đã từng nhìn thấy động vật thì chắc chắn động vật trên núi Du Vân không mất tích, nhất định chuyện này có điều kỳ lạ.
An Hoằng Hàn không nói gì, khẽ động cương ngựa, đi về phía tây.
Lâm Ân chạy bộ, vội vàng đuổi theo.
Tịnh Tích Chi và những động vật đi tới góc vắng ở phía tây. Tiểu bạch thỏ luôn chui qua bên này, tựa như gặp đồng loại, mấy con thỏ ngươi chen ta đẩy, cố gắng tới gần người nàng. Thân thể Tịnh Tích Chi vốn nhỏ, hôm nay lẫn vào trong đàn thỏ trắng cũng sắp không ai biết là chồn hay là thỏ.
Ngao…
Thỉnh thoảng vang lên mấy tiếng gầm của dã thú, vang vọng trong khu rừng.
Tịnh Tích Chi muốn ngăn cản bọn chúng gào nhưng ngôn ngữ không thông. Dù nàng nói nhưng không có động vật nào nghe theo. Đặc biệt là cọp và sư tử, là vua của muông thú đã quen đứng trên cao hơn tất thảy, sao có thể nghe một con chồn nhỏ ra lệnh?
Cảnh tượng này khiến nàng lo lắng, thầm nói, rống tiếp thì nàng dẫn đàn thú đi lánh nạn còn có ý nghĩa gì?
Diện tích núi Du Vân rất lớn nên nhất thời nửa khắc khó tìm được chỗ này.
An Hoằng Hàn giục ngựa chạy về phía này, cũng có không ít võ tướng đi theo. Bỗng nghe được tiếng dã thú gầm, lập tức cao hứng bừng bừng mà quơ múa roi ngựa, vội vàng đuổi theo.
An Hoằng Hàn thơ ơ liếc mắt, thong thả mà đi như cũ.
“Nhanh… Nhanh nghe đi, có tiếng tru của sói, bên kia…”
Rất nhiều võ tướng nghe thấy tiếng cũng đều hô to gọi nhỏ, cưỡi ngựa chạy về phía tây. Bọn họ cưỡi rất nhanh, chỉ sợ chậm chân hơn người khác.
“Đi cũng không ích gì.” An Hoằng Hàn lạnh lùng nói, dường như vô cùng không thèm quan tâm.
Lâm Ân hơi không hiểu ý của lời này nhưng không đoán quá sâu, chỉ có thể nuốt nghi ngờ vào bụng.
Bọn họ càng tới gần thì tiếng dã thú càng rõ ràng hơn.
Cành cây rậm rạp che ánh sáng mặt trời lại, tạo thành từng tia lốm đốm. Đám võ tướng kết bè kết đội đi về phía trước. Cảnh tượng chân thật trước mắt hoàn toàn dọa mọi người sợ tới mức há hốc miệng. Bầy thú đông đảo đang ngồi kế sát nhau cùng một chỗ. Ngay cả động vật là thiên địch cũng không công kích đối phương.
Tất cả mọi người không thể tin được đời mình có thể nhìn thấy bức tranh sống động như vậy, lắp bắp nói: “Chuyện này… Chuyện này là thật ư? Trời ạ, ở đây ít nhất cũng có một trăm loài. Sao bọn chúng có thể chung sống hòa bình?”
Gì mà một núi không thể chứa hai cọp, nhìn năm sáu con cọp bên kia, vậy mà lại an tĩnh nằm trên đất chợp mắt.
Rốt cuộc là làm sao làm được thế này?
Rất nhiều người chưa từng thấy cảnh tượng như vậy. Tất cả bị dọa sợ tới mức không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Có mấy võ tướng nhìn thấy nhiều đông vật như vậy thì hận không thể giơ cung tên lên bắn. Nhưng còn chưa kéo dây cung đã bị người khác ngăn cản.
“Ngàn vạn lần đừng giương cung bắn tên. Nhiều động vật như vậy, tùy tiện bắn một con, chọc giận bọn nó, hôm nay chúng ta đừng nghĩ dễ dàng rời khỏi đây.” Tuy tính Ngô Lăng Dần không tốt nhưng đầu óc xoay chuyển khá nhanh. Thấy nhưng người khác rục rịch thì dùng lời nói chặn bọn họ lại trước.
Danh hiệu Trấn quốc tướng quân của Ngô Lăng Dần cũng không phải giả. Lời hắn nói vô cùng có tác dụng. Đám võ tướng cũng thu cung tên của mình về, đứng kề nhau để ngừa ngộ nhỡ dã thú bạo động thì bọn họ có thể ứng phó kịp thời.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Nhiều động vật tụ lại một chỗ như vậy, nhỡ may xảy ra sự cố…”
Đám người Ngô Lăng Dần cũng không đoán được nhưng hắn dám khẳng định nhất định những đàn thú này tập trung một chỗ là có nguyên nhân.
Không đợi hắn nghĩ ra ba bảy hai mươi mốt, võ tướng bên cạnh chợt hô: “Ngô Tướng quân, người nhìn xem, có phải con thỏ trong đám kia hơi quen mắt không?”
Có một con ‘thỏ trắng’ có màu lông hơi khác. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi nó tỏa ra ánh bạc óng ánh, lông vô cùng lộng lẫy.
Vì bị những đàn thú khác bao vây từng vòng cho nên bọn họ chỉ có thể nhìn từ xa. Chỉ có thể nhìn thấy con ‘thỏ trắng’ kia phúng phính hình như đáng yêu hơn những con thỏ khác.
“Đúng là hơi quen mắt.” Ngô Lăng Dần trầm ngâm một lát, bừng tỉnh đại ngộ, cắn răng nói: “Chẳng phải là con chồn phá hỏng chuyện tốt của chúng ta à? Các ngươi nhìn kỹ đi. Thân thể nó dài hơn con thỏ một khúc, đuôi cũng hơi khác với thỏ.”
Qua sự nhắc nhở của hắn, hai võ tướng khác cũng nhận ra, đều hận không thể lột ra Tịnh Tích Chi.
“Nhất định là nó phá đám.”
Một võ tướng trong số đó đoán.
Nhưng trong đó cũng có người tinh mắt, thấy quả cầu màu trắng thì hơi không xác định, nói: “Hình như nó là con chồn Phượng Vân thì phải? Dáng dấp rất giống.”
“Chuyện này… Có thể. Con chồn Phượng Vân mất tích nhiều ngày, ai biết nó chạy đi đâu?”
Rất nhiều người có ý kiến khác nhau.
“Có lẽ chờ bệ hạ tới rồi tính tiếp đi?”
Đàn thú cũng không có hiện tượng bạo động cho nên đa số mọi người bình tĩnh lại. Sợ gây ra tiếng động quá lớn, chọc giận bầy thú nên các đại thần cũng cố gắng tránh phát tra tiếng động. Trong rừng núi chỉ có tiếng gió thổi lá rụng là vang nhất.
Tịnh Tích Chi đã phát hiện ra có người tới từ lâu, thấy bọn họ không giơ cung lên đi săn thì trà trộn vào đám thỏ trắng, giấu mình đi.
Tác giả :
Cửu Trọng Điện