Dương Thư Mị Ảnh
Chương 87
Sở Phi Dương theo tiểu tỳ nữ kia tới đình viện của Mai gia. Mai Hân Nhược vừa thấy hắn liền xúc động đứng dậy, vội đến đón. Rồi dường như cảm thấy hành động của mình quá mức sỗ sàng, liền đỏ mặt cúi đầu, khách khí thi lễ.Sở Phi Dương tất nhiên nhìn thấy tất cả hành động của nàng. Hắn thầm thở dài, nét mặt vẫn bình thản, cùng Mai Hân Nhược khách sáo hàn huyên vài câu. Tỳ nữ bên cạnh không biết từ lúc nào đã rời khỏi phòng.
Mai Hân Nhược nói được vài câu rồi lại trầm mặc, tay xoắn xoắn vạt áo, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Sở Phi Dương sớm biết Mai Hân Nhược hữu tình với hắn, nhưng hắn luôn nghĩ tình cảm của nàng rồi sẽ dần phai nhạt theo thời gian, nhưng hiện giờ xem ra đó là điều không thể.
“Tại hạ vừa trở về không lâu, trong phái lại có vài việc vặt cần xử lý, mai sau sẽ lại đến tiếp kiến. Mai lão gia vẫn khỏe mạnh chứ?” Sở Phi Dương cười nói.
Mai Hân Nhược hơi gật đầu, hé miệng định nói nhưng lại thôi. Nàng lại cúi mặt vặn vẹo hai tay, một lúc sao mới nhẹ giọng nói: “Sở đại ca, phụ thân muội… đã định hôn sự cho muội rồi.”
Sở Phi Dương cười nói: “Như vậy thật đáng mừng. Người Mai lão gia xem trọng nhất định là một thiếu niên anh dũng tài giỏi. Không biết hôn phu là người phương nào? Có thể thành thân với một giai nhân như tiểu thư đây, người này thật có phúc. Nếu có cơ hội, tại hạ cũng muốn gặp người này một lần.”
Mai Hân Nhược cắn cắn môi, khẽ nhướng mày nói: “Muội không biết hắn, cũng chưa từng gặp hắn. Cũng không biết hắn là người phương nào. Tất cả đều do phụ thân muội tự định đoạt…”
Sở Phi Dương lắc đầu, khẽ cười nói: “Tiểu thư đừng nói vậy. Mai lão gia xem tiểu thư như ngọc quý, tất nhiên sẽ chọn cho tiểu thư vị hôn phu tốt nhất.”
Mai Hân Nhược ngẩng mặt, đôi mắt trong suốt tuyệt đẹp nhưng u ám nhìn Sở Phi Dương. Sở Phi Dương nâng chén trà lên uống, vẫn lộ ra gương mặt tươi cười nhu hòa như cũ, giả vờ như không thấy ánh mắt nàng.
Mai Hân Nhược khẽ thở dài: “Thôi, chúng ta không nói chuyện này nữa. Đã lâu không gặp Sở đại ca, muội cứ nghĩ sẽ không tìm được huynh nữa. Sở đại ca bấy lâu nay ở nơi nào, có gặp chuyện gì vui thú không? Kể cho muội nghe đi.” Mai Hân Nhược lấy tay nhẹ xoa mặt, gương mặt đầy vẻ tò mò cùng phấn khích.
“À…” Sở Phi Dương dừng một chút. Trước kia khi hắn hành tẩu giang hồ thường gặp phải kỳ nhân cùng những chuyện kỳ lạ, lúc đó mỗi lần hắn ở Mai gia thường kể mọi chuyện cho Mai Hân Nhược nghe. Nhưng gần đây, lúc này hắn cũng ở bên cạnh Quân Thư Ảnh, tất cả tinh lực đều dồn hết vào y, vậy mà hắn còn thấy chưa đủ, thì làm sao thấy chuyện lạ nào để mà kể cho Mai Hân Nhược nghe.
Sở Phi Dương thấy ánh mắt tràn ngập ái mộ nhìn mình chằm chằm đến mức chả thèm chớp mắt, liền đưa tay sờ sờ mũi, cười nói: “Nói ra thật ngại quá. Bấy lâu nay tại hạ đều ở cạnh nương tử, không thể phân thân được. Đã lâu không hành tẩu giang hồ.”
Mai Hân Nhược trừng mắt nhìn, nhất thời không biết phản ứng ra sao. Nàng cười khẽ, hỏi: “Sở đại ca, huynh nói… người nào?”
“Đây vốn là việc xấu trong nhà, không thể truyền ra ngoài. Đều là do tại hạ trời sinh tính lỗ mãng, suy nghĩ không chu toàn, khiến nương tử tức giận. Hiện giờ tại hạ cũng không biết làm thế nào cho phải.” Sở Phi Dương cười khổ, ra vẻ như đang lo nghĩ về chuyện nhà.Mai Hân Nhược mở to hai mắt nhìn Sở Phi Dương, giọng nói lộ vẻ không thể tin nổi: “Huynh nói… nương tử của huynh…”
Sở Phi Dương gật gật đầu, thở dài: “Đúng vậy. Nương tử này thật khiến tại hạ hao tổn tinh thần…” Những lời này đúng thật là nỗi lòng của Sở Phi Dương.
Mai Hân Nhược thẫn thờ nhìn xuống đôi tay mình đang đặt trên mặt bàn. Sở Phi Dương gọi vài lần nàng mới hoàn hồn trở lại, ngẩng đầu nhìn hắn. Sở Phi Dương than nhẹ, hắn đã nói như vậy, chỉ mong Mai Hân Nhược đoạn tình với hắn.
Sở Phi Dương đứng dậy nói: “Trong phái còn nhiều việc phải xử lý, tại hạ xin cáo từ. Ngày khác tại hạ sẽ lại đến tiếp chuyện cùng Mai lão gia và tiểu thư.”
Mai Hân Nhược cuống quít đứng dậy, muốn giữ hắn lại nhưng không tìm ra lý do nào cả. Chính nàng cũng cảm thấy bối rối, không biết làm thế nào cho phải, chỉ có thể khẽ gật đầu, nhìn Sở Phi Dương rời đi. Đến khi hắn đã rời khỏi viện, nàng mới để hai hàng lệ rơi xuống.
.
Ngày mười tháng hai, trước Đoạn Kiếm sơn trang nổi lên một đài luận võ, nhân sĩ các phái kéo nhau ngồi vào bàn, không khí ồn ào, náo nhiệt.
Tín Bạch đưa bọn người Thanh Phong Kiếm phái vào vị trí của mình. Sở Phi Dương cũng xen lẫn giữa đám huynh đệ. Hắn cũng không có ý gì khác ngoài việc đến xem náo nhiệt, tiện thể chờ Quân Thư Ảnh xuất đầu lộ diện.
Hắn đã cố ý giấu mình, nhưng vẫn có nhiều người chú ý đến hắn. Cảm giác bị mọi người xung quanh hướng ánh mắt tò mò, thù địch về phía mình càng khiến Sở Phi Dương cảm thấy lười nhác. Hắn ngồi phịch xuống ghế, ngẩn người nhìn võ đài rộng lớn trước mặt.
Cách đó không xa đột nhiên huyên náo hẳn lên, Sở Phi Dương nhìn theo, ra là do đám người Mai gia tiến vào. Có vẻ trận huyên náo là do bàn luận về Mai Hân Nhược cô nương. Mai Hướng đột nhiên nhìn về phía Sở Phi Dương, Sở Phi Dương đáp lại ánh mắt của lão, đứng dậy thi lễ. Mai Hướng lạnh lùng khẽ gật đầu đáp lễ.
Sở Phi Dương lại nặng nề ngồi xuống, không hề nhìn sang bên đó nữa, gương mặt vẫn lộ vẻ miễn cưỡng.
Đến giờ hắn vẫn không có chút tin tức nào của Quân Thư Ảnh, một mặt là do hắn đang ở cùng giáo phái, không dám điều tra vì sợ Tín Bạch lại nổi giận. Mặt khác, hắn luôn cảm thấy mình sẽ gặp lại Quân Thư Ảnh. Sở Phi Dương không biết y có chủ ý gì, nhưng trực giác cho biết y sắp gây phiền toái rất lớn. Mà trực giác của hắn về Quân Thư Ảnh luôn luôn chuẩn xác.
Hắn muốn bẻ gãy cánh, rút hết nanh vuốt của y, xem y làm sao gây sóng gió được nữa. Sở Phi Dương nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ. Nhưng hắn chỉ nghĩ vậy thôi, chứ bắt được Quân Thư Ảnh rồi, hắn làm sao dám tổn thương y…
Sở Phi Dương đang trăm mưu ngàn kế suy tính làm sao để ngăn cái tên chuyên gây chuyện kia, thì thình lình ba tiếng chuông đồng vang lên. Chỉ trong nửa khắc, khắp nơi trở nên yên tĩnh. Viên Khang Thọ mang một thanh kiếm đen bước lên võ đài.
Đại hội võ lâm chính thức bắt đầu.
Tinh thần Sở Phi Dương cũng phấn chấn hẳn lên. Vì hắn biết, người luôn tìm mọi cách lẩn trốn hắn sẽ sớm xuất hiện.
Mai Hân Nhược nói được vài câu rồi lại trầm mặc, tay xoắn xoắn vạt áo, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Sở Phi Dương sớm biết Mai Hân Nhược hữu tình với hắn, nhưng hắn luôn nghĩ tình cảm của nàng rồi sẽ dần phai nhạt theo thời gian, nhưng hiện giờ xem ra đó là điều không thể.
“Tại hạ vừa trở về không lâu, trong phái lại có vài việc vặt cần xử lý, mai sau sẽ lại đến tiếp kiến. Mai lão gia vẫn khỏe mạnh chứ?” Sở Phi Dương cười nói.
Mai Hân Nhược hơi gật đầu, hé miệng định nói nhưng lại thôi. Nàng lại cúi mặt vặn vẹo hai tay, một lúc sao mới nhẹ giọng nói: “Sở đại ca, phụ thân muội… đã định hôn sự cho muội rồi.”
Sở Phi Dương cười nói: “Như vậy thật đáng mừng. Người Mai lão gia xem trọng nhất định là một thiếu niên anh dũng tài giỏi. Không biết hôn phu là người phương nào? Có thể thành thân với một giai nhân như tiểu thư đây, người này thật có phúc. Nếu có cơ hội, tại hạ cũng muốn gặp người này một lần.”
Mai Hân Nhược cắn cắn môi, khẽ nhướng mày nói: “Muội không biết hắn, cũng chưa từng gặp hắn. Cũng không biết hắn là người phương nào. Tất cả đều do phụ thân muội tự định đoạt…”
Sở Phi Dương lắc đầu, khẽ cười nói: “Tiểu thư đừng nói vậy. Mai lão gia xem tiểu thư như ngọc quý, tất nhiên sẽ chọn cho tiểu thư vị hôn phu tốt nhất.”
Mai Hân Nhược ngẩng mặt, đôi mắt trong suốt tuyệt đẹp nhưng u ám nhìn Sở Phi Dương. Sở Phi Dương nâng chén trà lên uống, vẫn lộ ra gương mặt tươi cười nhu hòa như cũ, giả vờ như không thấy ánh mắt nàng.
Mai Hân Nhược khẽ thở dài: “Thôi, chúng ta không nói chuyện này nữa. Đã lâu không gặp Sở đại ca, muội cứ nghĩ sẽ không tìm được huynh nữa. Sở đại ca bấy lâu nay ở nơi nào, có gặp chuyện gì vui thú không? Kể cho muội nghe đi.” Mai Hân Nhược lấy tay nhẹ xoa mặt, gương mặt đầy vẻ tò mò cùng phấn khích.
“À…” Sở Phi Dương dừng một chút. Trước kia khi hắn hành tẩu giang hồ thường gặp phải kỳ nhân cùng những chuyện kỳ lạ, lúc đó mỗi lần hắn ở Mai gia thường kể mọi chuyện cho Mai Hân Nhược nghe. Nhưng gần đây, lúc này hắn cũng ở bên cạnh Quân Thư Ảnh, tất cả tinh lực đều dồn hết vào y, vậy mà hắn còn thấy chưa đủ, thì làm sao thấy chuyện lạ nào để mà kể cho Mai Hân Nhược nghe.
Sở Phi Dương thấy ánh mắt tràn ngập ái mộ nhìn mình chằm chằm đến mức chả thèm chớp mắt, liền đưa tay sờ sờ mũi, cười nói: “Nói ra thật ngại quá. Bấy lâu nay tại hạ đều ở cạnh nương tử, không thể phân thân được. Đã lâu không hành tẩu giang hồ.”
Mai Hân Nhược trừng mắt nhìn, nhất thời không biết phản ứng ra sao. Nàng cười khẽ, hỏi: “Sở đại ca, huynh nói… người nào?”
“Đây vốn là việc xấu trong nhà, không thể truyền ra ngoài. Đều là do tại hạ trời sinh tính lỗ mãng, suy nghĩ không chu toàn, khiến nương tử tức giận. Hiện giờ tại hạ cũng không biết làm thế nào cho phải.” Sở Phi Dương cười khổ, ra vẻ như đang lo nghĩ về chuyện nhà.Mai Hân Nhược mở to hai mắt nhìn Sở Phi Dương, giọng nói lộ vẻ không thể tin nổi: “Huynh nói… nương tử của huynh…”
Sở Phi Dương gật gật đầu, thở dài: “Đúng vậy. Nương tử này thật khiến tại hạ hao tổn tinh thần…” Những lời này đúng thật là nỗi lòng của Sở Phi Dương.
Mai Hân Nhược thẫn thờ nhìn xuống đôi tay mình đang đặt trên mặt bàn. Sở Phi Dương gọi vài lần nàng mới hoàn hồn trở lại, ngẩng đầu nhìn hắn. Sở Phi Dương than nhẹ, hắn đã nói như vậy, chỉ mong Mai Hân Nhược đoạn tình với hắn.
Sở Phi Dương đứng dậy nói: “Trong phái còn nhiều việc phải xử lý, tại hạ xin cáo từ. Ngày khác tại hạ sẽ lại đến tiếp chuyện cùng Mai lão gia và tiểu thư.”
Mai Hân Nhược cuống quít đứng dậy, muốn giữ hắn lại nhưng không tìm ra lý do nào cả. Chính nàng cũng cảm thấy bối rối, không biết làm thế nào cho phải, chỉ có thể khẽ gật đầu, nhìn Sở Phi Dương rời đi. Đến khi hắn đã rời khỏi viện, nàng mới để hai hàng lệ rơi xuống.
.
Ngày mười tháng hai, trước Đoạn Kiếm sơn trang nổi lên một đài luận võ, nhân sĩ các phái kéo nhau ngồi vào bàn, không khí ồn ào, náo nhiệt.
Tín Bạch đưa bọn người Thanh Phong Kiếm phái vào vị trí của mình. Sở Phi Dương cũng xen lẫn giữa đám huynh đệ. Hắn cũng không có ý gì khác ngoài việc đến xem náo nhiệt, tiện thể chờ Quân Thư Ảnh xuất đầu lộ diện.
Hắn đã cố ý giấu mình, nhưng vẫn có nhiều người chú ý đến hắn. Cảm giác bị mọi người xung quanh hướng ánh mắt tò mò, thù địch về phía mình càng khiến Sở Phi Dương cảm thấy lười nhác. Hắn ngồi phịch xuống ghế, ngẩn người nhìn võ đài rộng lớn trước mặt.
Cách đó không xa đột nhiên huyên náo hẳn lên, Sở Phi Dương nhìn theo, ra là do đám người Mai gia tiến vào. Có vẻ trận huyên náo là do bàn luận về Mai Hân Nhược cô nương. Mai Hướng đột nhiên nhìn về phía Sở Phi Dương, Sở Phi Dương đáp lại ánh mắt của lão, đứng dậy thi lễ. Mai Hướng lạnh lùng khẽ gật đầu đáp lễ.
Sở Phi Dương lại nặng nề ngồi xuống, không hề nhìn sang bên đó nữa, gương mặt vẫn lộ vẻ miễn cưỡng.
Đến giờ hắn vẫn không có chút tin tức nào của Quân Thư Ảnh, một mặt là do hắn đang ở cùng giáo phái, không dám điều tra vì sợ Tín Bạch lại nổi giận. Mặt khác, hắn luôn cảm thấy mình sẽ gặp lại Quân Thư Ảnh. Sở Phi Dương không biết y có chủ ý gì, nhưng trực giác cho biết y sắp gây phiền toái rất lớn. Mà trực giác của hắn về Quân Thư Ảnh luôn luôn chuẩn xác.
Hắn muốn bẻ gãy cánh, rút hết nanh vuốt của y, xem y làm sao gây sóng gió được nữa. Sở Phi Dương nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ. Nhưng hắn chỉ nghĩ vậy thôi, chứ bắt được Quân Thư Ảnh rồi, hắn làm sao dám tổn thương y…
Sở Phi Dương đang trăm mưu ngàn kế suy tính làm sao để ngăn cái tên chuyên gây chuyện kia, thì thình lình ba tiếng chuông đồng vang lên. Chỉ trong nửa khắc, khắp nơi trở nên yên tĩnh. Viên Khang Thọ mang một thanh kiếm đen bước lên võ đài.
Đại hội võ lâm chính thức bắt đầu.
Tinh thần Sở Phi Dương cũng phấn chấn hẳn lên. Vì hắn biết, người luôn tìm mọi cách lẩn trốn hắn sẽ sớm xuất hiện.
Tác giả :
Nam Phong Ca