Dương Thư Mị Ảnh
Chương 68
Sở Phi Dương thi triển khinh công, đến một ngôi nhà trong làng dưới chân núi lấy một cái ấm đồng, không quên để lại một ít ngân lượng. Trở lại rừng, hắn nhóm lửa đun nước, ngọn lửa dưới ấm đồng bị gió rừng thổi lay động dữ dội. Nghĩ đến việc mình đường đường là một đại hiệp lại đến nhà người khác lấy ấm đồng, nếu không phải đang trong tình huống nguy cấp, hắn đã ngửa đầu lên trời cười cho thỏa thích rồi.Sở Phi Dương lại nhìn về phía Quân Thư Ảnh. Cao Phóng đang cởi bỏ y phục của Quân Thư Ảnh, cảm giác Sở Phi Dương đang nhìn về phía này liền ngẩng đầu lên nói: “Ngươi chuẩn bị xong rồi thì tới đây hỗ trợ ta.”
Sở Phi Dương tiến đến, đứng một bên. Chuyện này, dù hắn có muốn hỗ trợ cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cao Phóng bảo Sỏ Phi Dương tiếp tục vận chuyển nội lực cho Quân Thư Ảnh. Sở Phi Dương đến phía sau Quân Thư Ảnh, dìu y gối đầu lên đùi mình, nắm tay Quân Thư Ảnh, để dòng nội lực ôn hòa trong người mình truyền vào y.
Sở Phi Dương nhìn những ngón tay thon dài tái nhợt, đột nhiên hồi tưởng lại giấc mộng xuân kiều diễm cách đây không lâu, mười ngón tay hai người đan vào nhau, dịu dàng thắm thiết. Hắn nhẹ nhàng đưa tay Quân Thư Ảnh lên môi, khẽ hôn. Gương mặt tái nhợt của Quân Thư Ảnh lộ chút tức giận. Sở Phi Dương biết y còn tỉnh táo.
“Đừng chết. Mặc kệ ngươi muốn báo thù, hay làm gì cũng được, phải có mạng sống với có thể làm được.” Sở Phi Dương thấp giọng nói. Tay y… không hề phản kháng. Sở Phi Dương biết là do y không còn chút khí lực nào nữa, nhưng, hắn chỉ muốn Quân Thư Ảnh cho phép hắn thân cận y.
“Sở đại hiệp đúng là rất khinh thường ta.” Cao Phóng nói. Hắn đã cởi hạ y của Quân Thư Ảnh xuống tới bụng dưới, rồi không biết lấy từ đâu ra một thanh tiểu đao tinh xảo sắc bén, rắc lên đó chút bột rồi hơ lên đống lửa.
“Ngươi lấy đao làm gì?” Sở Phi Dương nghi hoặc hỏi.
Cao Phóng không quay đầu lại, nói: “Thân thể nam tử không như nữ tử, nên nam tử sinh con không thể giống như nữ tử. Hơn nữa Giáo chủ… nhất định không nguyện sinh như vậy.”
“Ngươi… ngươi muốn như thế nào?” Sở Phi Dương cả kinh nói.
“Lấy hài tử ra.” Cao Phóng cầm đao đi tới.
“Không được.” Sở Phi Dương cản lại. “Ngươi làm như vậy, hài tử kia có thể sống, nhưng Quân Thư Ảnh sao toàn mệnh. Hắn nếu… nếu có thể hoài thượng, chắc chắn cũng có thể sinh như nữ tử.” Dưới tình thế cấp bách, Sở Phi Dương liền nói trắng ra. Đột nhiên hắn cảm thấy bàn tay Quân Thư Ảnh dùng sức nắm chặt, móng tay bấu sâu vào tay hắn.
“Đừng nhiều lời… ta…” Thanh âm Quân Thư Ảnh vẫn yếu ớt, lời nói phát ra cũng không rõ ràng. Cao Phóng nhíu mày nhìn Sở Phi Dương, ngồi xuống bên cạnh Quân Thư Ảnh, nói: “Ngươi yên tâm đi Sở đại hiệp, ta sao có thể thương tổn Giáo chủ.”
Sở Phi Dương thở dài, quay đầu đi, không đành lòng nhìn cảnh tượng trước mắt. Cao Phóng hít một hơi thật sâu, bình tĩnh đặt đao lên bụng Quân Thư Ảnh, rạch một đường từ rốn xuống bụng dưới.
Quân Thư Ảnh tuy rằng đã nuốt những viên dược Cao Phóng cho, có thể giảm bớt đau đớn, nhưng y vẫn đau đến mức cả người run lên. Sở Phi Dương cảm thấy tay Quân Thư Ảnh nắm chặt lại, biết y đau đớn không chịu nổi, nhưng hắn không biết làm gì khác hơn là tận lực đem nội lực truyền vào cơ thể Quân Thư Ảnh. Hắn cũng nắm chặt tay Quân Thư Ảnh, tay kia thì nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc đẫm mồ hôi trên trán Quân Thư Ảnh, lau đôi môi bị y cắn đến bật máu. Quân Thư Ảnh há mồm cắn bàn tay đưa đến bên miệng mình, dùng hết sức để cắn. Sở Phi Dương nhăn mặt nhăn mày cố chịu, để Quân Thư Ảnh tùy ý phát tiết đau đớn cùng phẫn hận lên mình.Cao Phóng cẩn thận dùng sức, vẻ mặt chuyên chú, đầu đầy mồ hôi. Sở Phi Dương liếc mắt nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy dưới thân Quân Thư Ảnh đầy máu. Hắn cảm thấy lo lắng, rồi lại không dám quấy rầy Cao Phóng vào lúc này.
Quân Thư Ảnh đột nhiên la lớn, há miệng thở dốc, dường như y không thể hô hấp bình thường được nữa.
Sở Phi Dương lại đẩy thêm nhiều nội lực vào người y, trong phút chốc hắn cũng đầy mồ hôi. Hắn đem bàn tay bị Quân Thư Ảnh đến môi liếm đi vết máu, khóe miệng hiện lên một tia cười khổ.
Sở Phi Dương thừa nhận, đại hiệp như hắn đôi lúc cũng hành động vì bản thân mình. Làm sao hắn có thể chịu được mà để cho Cao Phóng động thủ động cước với Quân Thư Ảnh chứ. Nhưng mà, cũng may là Quân Thư Ảnh đã mê man bất tỉnh, không thì làm sao đến lượt hắn được động thủ động cước với y.
Sở Phi Dương tiến đến, đứng một bên. Chuyện này, dù hắn có muốn hỗ trợ cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cao Phóng bảo Sỏ Phi Dương tiếp tục vận chuyển nội lực cho Quân Thư Ảnh. Sở Phi Dương đến phía sau Quân Thư Ảnh, dìu y gối đầu lên đùi mình, nắm tay Quân Thư Ảnh, để dòng nội lực ôn hòa trong người mình truyền vào y.
Sở Phi Dương nhìn những ngón tay thon dài tái nhợt, đột nhiên hồi tưởng lại giấc mộng xuân kiều diễm cách đây không lâu, mười ngón tay hai người đan vào nhau, dịu dàng thắm thiết. Hắn nhẹ nhàng đưa tay Quân Thư Ảnh lên môi, khẽ hôn. Gương mặt tái nhợt của Quân Thư Ảnh lộ chút tức giận. Sở Phi Dương biết y còn tỉnh táo.
“Đừng chết. Mặc kệ ngươi muốn báo thù, hay làm gì cũng được, phải có mạng sống với có thể làm được.” Sở Phi Dương thấp giọng nói. Tay y… không hề phản kháng. Sở Phi Dương biết là do y không còn chút khí lực nào nữa, nhưng, hắn chỉ muốn Quân Thư Ảnh cho phép hắn thân cận y.
“Sở đại hiệp đúng là rất khinh thường ta.” Cao Phóng nói. Hắn đã cởi hạ y của Quân Thư Ảnh xuống tới bụng dưới, rồi không biết lấy từ đâu ra một thanh tiểu đao tinh xảo sắc bén, rắc lên đó chút bột rồi hơ lên đống lửa.
“Ngươi lấy đao làm gì?” Sở Phi Dương nghi hoặc hỏi.
Cao Phóng không quay đầu lại, nói: “Thân thể nam tử không như nữ tử, nên nam tử sinh con không thể giống như nữ tử. Hơn nữa Giáo chủ… nhất định không nguyện sinh như vậy.”
“Ngươi… ngươi muốn như thế nào?” Sở Phi Dương cả kinh nói.
“Lấy hài tử ra.” Cao Phóng cầm đao đi tới.
“Không được.” Sở Phi Dương cản lại. “Ngươi làm như vậy, hài tử kia có thể sống, nhưng Quân Thư Ảnh sao toàn mệnh. Hắn nếu… nếu có thể hoài thượng, chắc chắn cũng có thể sinh như nữ tử.” Dưới tình thế cấp bách, Sở Phi Dương liền nói trắng ra. Đột nhiên hắn cảm thấy bàn tay Quân Thư Ảnh dùng sức nắm chặt, móng tay bấu sâu vào tay hắn.
“Đừng nhiều lời… ta…” Thanh âm Quân Thư Ảnh vẫn yếu ớt, lời nói phát ra cũng không rõ ràng. Cao Phóng nhíu mày nhìn Sở Phi Dương, ngồi xuống bên cạnh Quân Thư Ảnh, nói: “Ngươi yên tâm đi Sở đại hiệp, ta sao có thể thương tổn Giáo chủ.”
Sở Phi Dương thở dài, quay đầu đi, không đành lòng nhìn cảnh tượng trước mắt. Cao Phóng hít một hơi thật sâu, bình tĩnh đặt đao lên bụng Quân Thư Ảnh, rạch một đường từ rốn xuống bụng dưới.
Quân Thư Ảnh tuy rằng đã nuốt những viên dược Cao Phóng cho, có thể giảm bớt đau đớn, nhưng y vẫn đau đến mức cả người run lên. Sở Phi Dương cảm thấy tay Quân Thư Ảnh nắm chặt lại, biết y đau đớn không chịu nổi, nhưng hắn không biết làm gì khác hơn là tận lực đem nội lực truyền vào cơ thể Quân Thư Ảnh. Hắn cũng nắm chặt tay Quân Thư Ảnh, tay kia thì nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc đẫm mồ hôi trên trán Quân Thư Ảnh, lau đôi môi bị y cắn đến bật máu. Quân Thư Ảnh há mồm cắn bàn tay đưa đến bên miệng mình, dùng hết sức để cắn. Sở Phi Dương nhăn mặt nhăn mày cố chịu, để Quân Thư Ảnh tùy ý phát tiết đau đớn cùng phẫn hận lên mình.Cao Phóng cẩn thận dùng sức, vẻ mặt chuyên chú, đầu đầy mồ hôi. Sở Phi Dương liếc mắt nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy dưới thân Quân Thư Ảnh đầy máu. Hắn cảm thấy lo lắng, rồi lại không dám quấy rầy Cao Phóng vào lúc này.
Quân Thư Ảnh đột nhiên la lớn, há miệng thở dốc, dường như y không thể hô hấp bình thường được nữa.
Sở Phi Dương lại đẩy thêm nhiều nội lực vào người y, trong phút chốc hắn cũng đầy mồ hôi. Hắn đem bàn tay bị Quân Thư Ảnh đến môi liếm đi vết máu, khóe miệng hiện lên một tia cười khổ.
Sở Phi Dương thừa nhận, đại hiệp như hắn đôi lúc cũng hành động vì bản thân mình. Làm sao hắn có thể chịu được mà để cho Cao Phóng động thủ động cước với Quân Thư Ảnh chứ. Nhưng mà, cũng may là Quân Thư Ảnh đã mê man bất tỉnh, không thì làm sao đến lượt hắn được động thủ động cước với y.
Tác giả :
Nam Phong Ca