Dương Thư Mị Ảnh
Chương 6
Cách đấy mấy trượng, Quân Thư Ảnh có thể cảm nhận rõ ràng bảo kiếm sắc bén kia đang phát ra sát khí cường liệt. Mới vừa rồi còn là một nam nhân ôn hòa như nước, trong nháy mắt lại trở nên giống như bảo kiếm trong tay, nhuệ khí bức người.
Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng, chân trái đạp đất bay lên giữa không trung, chém ra trúc địch trong tay, vài đạo kiếm khí sắc bén chia làm hình quạt hướng Sở Phi Dương đâm tới.
Sở Phi Dương kiếm trong tay khinh hoa hóa giả sát khí vây quanh. Động tác biến hóa khôn lường, hắn tựa như đột nhiên biến mất ngay sau đó lại bất ngờ xuất hiện trước mặt Quân Thư Ảnh mang theo cảm giác như bị ngàn quân áp bách. Sở Phi Dương đem kiếm từ dưới hướng về phía trước, góc độ xảo quyệt lạ thường.
Keng một tiếng, kiếm cùng trúc địch tương giao, cả hai đều bị đẩy lui về phía sau.
Quân Thư Ảnh thầm giật mình. Nội lực Sở Phi Dương quả nhiên hơn hắn, thậm chí kinh công cũng trên hắn một bậc. Quân Thư Ảnh tự nhận chính y cũng không thể thi triển thân pháp nhanh và quỷ mị như vậy. Đệ nhất võ lâm Trung Nguyên quả nhiên không chỉ là hư danh.
Sở Phi Dương vừa thối lui về phía sau vừa cầm kiếm xuất vài đạo kiếm khí như lôi đình vạn quân hướng Quân Thư Ảnh đánh úp lại. Đúng là vừa rồi hắn xuất một chiêu kia uy lực hiển nhiên cao hơn so với y, Quân Thư Ảnh không dám đón đỡ, chỉ có thể ở giữa không trung xoay người vội vàng tránh thoát.
Nào biết Sở Phi Dương trong nháy mắt lại vượt qua mấy trượng xuất hiện trước mặt y giơ kiếm tấn công. Quân Thư Ảnh chỉ có thể vội vàng đón đỡ. Hai người ở giữa không trung trao đổi mấy chiêu, tiếng binh khí động vào nhau không ngừng vang lên.
Quân Thư Ảnh chưa từng gặp qua người nào có kiếm pháp nhanh như vậy. Y thậm chí có chút hoảng sợ cho rằng đây là loại tốc độ mà căn bản con người không thể nào đạt tới. Lấy công lực của y mà ngay cả chiêu thế của nam nhân kia đều không thấy rõ ràng mà chỉ có thể ứng phó bằng trực giác, dần dần trở nên yếu thế.
Phanh một tiếng, thân thể Quân Thư Ảnh bị trúng một chưởng.
Quân Thư Ảnh theo giữa không trung hạ xuống, ngã thật mạnh trên đất, khụ ra vài lớp huyết, gãy giụa bò lên.
Sở Phi Dương theo giữa không trung phiêu nhiên đáp xuống đất, lại giơ kiếm lên không chút đình trệ, bình thản như nước chảy mây trôi.
Quân Thư Ảnh ra sức ngăn cản, dần dần không thể chống đỡ nổi.
Sở Phi Dương biết rõ bị một quyền đầy nội lực của mình đánh vào người nhất định sẽ bị nội thương nghiêm trọng, Quân Thư Ảnh hiện tại cũng chỉ cố gắng chống đỡ. Sở Phi Dương lập tức xoay người xuất ra kiếm pháp linh hoạt kỳ ảo, giơ kiếm chém từ đầu xuống dưới.Quân Thư Ảnh phản ứng kịp thời, đem trúc địch để ngang đỉnh đầu ngăn cản.
Trúc địch kia không biết thêm vào vật liệu gì mà cứng rắn vô cùng, ở dưới một kích cường lực như thế tuy không vỡ ra nhưng cũng xuất hiện vài đường nứt.
Quân Thư Ảnh lại trượt té trên mặt đất. Mới vừa rồi hắn luôn kiềm chế khí huyết trong yết hầu, hiện tại khí lực nhất tiết lập tức phun ra mấy ngụm máy tươi.
Quân Thư Ảnh giãy giụa lui về phía sau tránh thoát một kiếm đoạt mệnh nhưng vẫn lãnh đường kiếm khí cường lực. Trước ngực xuất hiện một vết thương thật dài, hắc y lập tức thâm lại mấy phần.
Sở Phi Dương lại giơ kiếm, bên tai bỗng vang lên một trận tiếng trúc địch. Giai điệu nhu hòa tuyệt đẹp kia hoàn toàn không phù hợp với chiến trường tràn đầy sát khí.
Sở Phi Dương hơi sửng sốt lại phát hiện mình đã mất cơ hội giết nam nhân đang ở tư thế chật vật thổi trúc địch kia.
Tiếng trúc địch phát ra trong nháy mắt, cùng lúc đó vô số độc xà to nhỏ xuất hiện từ tứ phía, vô số độc hạt tử to nhỏ, độc trùng đủ loại kiểu dáng, phát ra âm thanh tê tê, rậm rạp bao trùm cả mặt đất, chậm rãi hướng về phía hắn.
Sở Phi Dương chỉ có thể thối lui về phía vách huyền nhai, độc vật này lại gắt gao xông tới, cùng tiếng trúc địch ngày càng xuất hiện nhiều hơn, đột nhiên hướng đến Sở Phi Dương đã đứng bên vách đá.
Sở Phi Dương toàn thân xông lên, mũi kiếm họa hai vòng kiếm khí xung quanh hắn, kiếm khí hướng ra phía ngoài, tiêu diệt độc trùng. Độc trùng bị hạ rơi rụng lả tả, một mùi tanh hôi tràn ngập khắp nơi.
Luc này tiếng trúc địch đã chấm dứt, những độc xà độc trùng còn lại lập tức rút lui, ẩn xuống đất.
Sở Phi Dương đưa mất nhì tứ phía, tuy nhiên làm sao còn có thể nhìn thấy bóng dáng kẻ địch?
Khẽ thở dài, Sở Phi Dương tra kiếm vào vỏ, hướng xuống chân núi.
Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng, chân trái đạp đất bay lên giữa không trung, chém ra trúc địch trong tay, vài đạo kiếm khí sắc bén chia làm hình quạt hướng Sở Phi Dương đâm tới.
Sở Phi Dương kiếm trong tay khinh hoa hóa giả sát khí vây quanh. Động tác biến hóa khôn lường, hắn tựa như đột nhiên biến mất ngay sau đó lại bất ngờ xuất hiện trước mặt Quân Thư Ảnh mang theo cảm giác như bị ngàn quân áp bách. Sở Phi Dương đem kiếm từ dưới hướng về phía trước, góc độ xảo quyệt lạ thường.
Keng một tiếng, kiếm cùng trúc địch tương giao, cả hai đều bị đẩy lui về phía sau.
Quân Thư Ảnh thầm giật mình. Nội lực Sở Phi Dương quả nhiên hơn hắn, thậm chí kinh công cũng trên hắn một bậc. Quân Thư Ảnh tự nhận chính y cũng không thể thi triển thân pháp nhanh và quỷ mị như vậy. Đệ nhất võ lâm Trung Nguyên quả nhiên không chỉ là hư danh.
Sở Phi Dương vừa thối lui về phía sau vừa cầm kiếm xuất vài đạo kiếm khí như lôi đình vạn quân hướng Quân Thư Ảnh đánh úp lại. Đúng là vừa rồi hắn xuất một chiêu kia uy lực hiển nhiên cao hơn so với y, Quân Thư Ảnh không dám đón đỡ, chỉ có thể ở giữa không trung xoay người vội vàng tránh thoát.
Nào biết Sở Phi Dương trong nháy mắt lại vượt qua mấy trượng xuất hiện trước mặt y giơ kiếm tấn công. Quân Thư Ảnh chỉ có thể vội vàng đón đỡ. Hai người ở giữa không trung trao đổi mấy chiêu, tiếng binh khí động vào nhau không ngừng vang lên.
Quân Thư Ảnh chưa từng gặp qua người nào có kiếm pháp nhanh như vậy. Y thậm chí có chút hoảng sợ cho rằng đây là loại tốc độ mà căn bản con người không thể nào đạt tới. Lấy công lực của y mà ngay cả chiêu thế của nam nhân kia đều không thấy rõ ràng mà chỉ có thể ứng phó bằng trực giác, dần dần trở nên yếu thế.
Phanh một tiếng, thân thể Quân Thư Ảnh bị trúng một chưởng.
Quân Thư Ảnh theo giữa không trung hạ xuống, ngã thật mạnh trên đất, khụ ra vài lớp huyết, gãy giụa bò lên.
Sở Phi Dương theo giữa không trung phiêu nhiên đáp xuống đất, lại giơ kiếm lên không chút đình trệ, bình thản như nước chảy mây trôi.
Quân Thư Ảnh ra sức ngăn cản, dần dần không thể chống đỡ nổi.
Sở Phi Dương biết rõ bị một quyền đầy nội lực của mình đánh vào người nhất định sẽ bị nội thương nghiêm trọng, Quân Thư Ảnh hiện tại cũng chỉ cố gắng chống đỡ. Sở Phi Dương lập tức xoay người xuất ra kiếm pháp linh hoạt kỳ ảo, giơ kiếm chém từ đầu xuống dưới.Quân Thư Ảnh phản ứng kịp thời, đem trúc địch để ngang đỉnh đầu ngăn cản.
Trúc địch kia không biết thêm vào vật liệu gì mà cứng rắn vô cùng, ở dưới một kích cường lực như thế tuy không vỡ ra nhưng cũng xuất hiện vài đường nứt.
Quân Thư Ảnh lại trượt té trên mặt đất. Mới vừa rồi hắn luôn kiềm chế khí huyết trong yết hầu, hiện tại khí lực nhất tiết lập tức phun ra mấy ngụm máy tươi.
Quân Thư Ảnh giãy giụa lui về phía sau tránh thoát một kiếm đoạt mệnh nhưng vẫn lãnh đường kiếm khí cường lực. Trước ngực xuất hiện một vết thương thật dài, hắc y lập tức thâm lại mấy phần.
Sở Phi Dương lại giơ kiếm, bên tai bỗng vang lên một trận tiếng trúc địch. Giai điệu nhu hòa tuyệt đẹp kia hoàn toàn không phù hợp với chiến trường tràn đầy sát khí.
Sở Phi Dương hơi sửng sốt lại phát hiện mình đã mất cơ hội giết nam nhân đang ở tư thế chật vật thổi trúc địch kia.
Tiếng trúc địch phát ra trong nháy mắt, cùng lúc đó vô số độc xà to nhỏ xuất hiện từ tứ phía, vô số độc hạt tử to nhỏ, độc trùng đủ loại kiểu dáng, phát ra âm thanh tê tê, rậm rạp bao trùm cả mặt đất, chậm rãi hướng về phía hắn.
Sở Phi Dương chỉ có thể thối lui về phía vách huyền nhai, độc vật này lại gắt gao xông tới, cùng tiếng trúc địch ngày càng xuất hiện nhiều hơn, đột nhiên hướng đến Sở Phi Dương đã đứng bên vách đá.
Sở Phi Dương toàn thân xông lên, mũi kiếm họa hai vòng kiếm khí xung quanh hắn, kiếm khí hướng ra phía ngoài, tiêu diệt độc trùng. Độc trùng bị hạ rơi rụng lả tả, một mùi tanh hôi tràn ngập khắp nơi.
Luc này tiếng trúc địch đã chấm dứt, những độc xà độc trùng còn lại lập tức rút lui, ẩn xuống đất.
Sở Phi Dương đưa mất nhì tứ phía, tuy nhiên làm sao còn có thể nhìn thấy bóng dáng kẻ địch?
Khẽ thở dài, Sở Phi Dương tra kiếm vào vỏ, hướng xuống chân núi.
Tác giả :
Nam Phong Ca