Dương Thư Mị Ảnh
Chương 130: Phiên ngoại 6: Giang hồ đệ nhất mỹ nhân [10]
Sở Phi Dương đi đến bên người Quân Thư Ảnh, đem Tiểu Thạch Đầu thả xuống, cười nói ” Môn chủ, từ biệt mấy ngày, biệt lai vô dạng (1).” (1- lời thăm hỏi – sau khi chia tay bạn có khoẻ không)
Phinh Đình tiên tử cười cười, đang muốn mở miệng, nhưng đột nhiên dừng lại, nhíu mày nghi hoặc nhìn Sở Phi Dương trước mặt.
Sở Phi Dương cười nói ” Sao vậy, bộ tại hạ sinh ra là ba đầu sáu tay, nên khiến cho môn chủ kinh ngạc như vậy.”
” Ngươi… ngươi là….” Phinh Đình tiên tử đưa tay che miệng, đôi mắt được trang điểm xinh đẹp mở lớn, trong giây lát hình như nhớ tới cái gì, lùi về phía Sở Phi Dương mà nàng đang khoác tay, nhìn hắn ngẹn ngào ” Ngươi là ai?!”
” Phinh Đình … ” người kia yêu thương nhìn nàng.
” Ngươi đừng gọi ta” Phinh Đình tiên tử nổi giận ” Ngươi… ngươi là Hắc Phong?!” thanh âm của nàng vừa nghi hoặc vừa kinh ngạc, thậm chí mang theo chút sợ hãi.
” Ta là Hắc Phong.” Hắc Phong đột nhiên trở lên bình tĩnh, nhìn thật sâu vào hai mắt Phinh Đình, ” Mấy ngày này bồi bên người nàng, đều là ta.”
Phinh Đình tiên tử cũng không nghe hắn nói, lại nhìn về phía Sở Phi Dương, nổi giận ” Các ngươi gạt ta?! Các ngươi cư nhiên cùng nhau gạt ta?!”
Sở Phi Dương thở dài: ” Môn chủ, tự làm bậy, không thể sống.”
” Tự làm bậy?! ” nước mắt Phinh Đình tiên tử rơi xuống gương mặt trơn nhẵn, nàng gạt ra Hắc Phong đang đưa tay về phía nàng, giơ ống tay áo lên thô lỗ lau đi, khóc ròng nói” Ta đợi huynh mười mấy năm, yêu huynh mười mấy năm, ta vì một câu nói của huynh mà cố gắng mười mấy năm, hôm nay huynh hồi báo cho ta một trò lừa bịp cùng một câu ‘tự làm bậy’? “
” Không, nàng không phải vì ta, nàng vì chính bản thân mình” Sở Phi Dương lên tiếng ” Người nàng truy cầu cũng chỉ là một ảo giác, so với ta hoàn toàn khác biệt.” Hắn nhìn về phía Hắc Phong, lại nói ” Vì một ảo giác mà thương tổn người bên cạnh luôn quan tâm mình, đáng giá sao?”” Ngươi im ngay!” Phinh Đình cả giận nói, vung tay tung ra một đạo ám khí, vụt qua sát gò má Sở Phi Dương, hung hăng cắm vào thân cây phía sau hắn. ” Ta hận ngươi, ta hận các ngươi!” lời vừa dứt, thân hình đã uyển chuyển bay khỏi đình viện, thoáng cái đã không còn bóng dáng.
Hắc Phong lo lắng bước về phương hướng kia vài bước, lại quay người, hướng Sở Phi Dương ôm quyền cảm tạ ” Đa tạ Sở đại hiệp vì tại hạ che giấu, thế nên mấy ngày nay ta mới có thể hảo hảo bồi bên người nàng. Đại ân này không lời nào cảm tạ hết được, ngày sau sẽ hồi đáp.”
Sở Phi Dương cười đáp lễ, nhìn thân ảnh của hắn vội vã đuổi theo, than thở ” Nếu nhìn không thấu, vậy bồi tại bên người nàng dù nhiều ngày cũng là uổng công.”
Đợi đến khi môn hạ Chân Thuỷ Môn đều cất bước, Quân Thư Ảnh đã không còn bóng dáng. Sở Phi Dương cười khổ đóng lại viện môn, thả lỏng cơ thể, đi tìm người.
Không lâu sau đã tìm thấy người. Quân Thư Ảnh đang ngồi ở bên cửa sổ ngẩn ra.
Sở Phi Dương đi qua ngồi đối diện y, nghiêm túc mở miệng: ” Ngươi có gì muốn hỏi, thì hỏi đi.”
Quân Thư Ảnh một lát sau mới để ý, Sở Phi Dương vẫn kiên trì chờ đợi.
” Ngươi còn có bao nhiêu đệ nhất mỹ nhân đệ nhất danh kỹ hồng nhan tri kỷ?”
Sở Phi Dương sờ sờ mũi, ngượng ngùng cười nói ” Đã không có, đã không có.” Thiên hạ vốn cũng không có mấy người là đệ nhất mỹ nhân đệ nhất danh kỹ, nếu như cái khác…
Ai! người nào mà không có một thời niên thiếu trẻ tuổi lông bông cơ chứ?!
Quân Thư Ảnh nhìn hắn một cái, lại hỏi ” Ngươi cùng Hắc Phong lúc nào thì đổi trở về?”
Sở Phi Dương cầm tay hắn, cười nói ” Ngươi là đang lo lắng cái gì?” thấy Quân Thư Ảnh không hài lòng nhìn hắn, Sở Phi Dương vội đáp ” Rất sớm. Ngươi đại khái căn bản chưa từng gặp qua hắn.”
Quân Thư Ảnh nhớ tới dị trạng của Sở Phi Dương lúc mới trở về từ Chân Thuỷ Môn, y nhăn mày nói ” Không ta đã gặp qua.”
” Ngươi gặp qua?! Ngươi lúc nào gặp qua?!”
Quân Thư Ảnh không để ý tới vấn đề của hắn, lại hỏi ” Loại sự tình này vì cái gì phải dấu giếm ta?”
” Kỳ thực là Hắc Phong khẩn cẩu ta vì hắn giữ bí mật. Hắn muốn tiếp cận Chân Thuỷ Môn Chủ ………”
” Cho nên cần khuôn mặt của Sở đại hiệp ngươi?! Ngươi thật đúng là người gặp người thích a.” Quân Thư Ảnh lên tiếng giễu cợt.
” Đúng vậy đúng vậy.” Sở Phi Dương cười cười tiến đến gần, ” Vì vậy người cần phải hảo hảo trông coi ta, không cho người khác đoạt mất…”
Quân Thư Ảnh cũng cười, ngẩng đầu hôn lên đôi môi đang đến gần kia…….
Phinh Đình tiên tử cười cười, đang muốn mở miệng, nhưng đột nhiên dừng lại, nhíu mày nghi hoặc nhìn Sở Phi Dương trước mặt.
Sở Phi Dương cười nói ” Sao vậy, bộ tại hạ sinh ra là ba đầu sáu tay, nên khiến cho môn chủ kinh ngạc như vậy.”
” Ngươi… ngươi là….” Phinh Đình tiên tử đưa tay che miệng, đôi mắt được trang điểm xinh đẹp mở lớn, trong giây lát hình như nhớ tới cái gì, lùi về phía Sở Phi Dương mà nàng đang khoác tay, nhìn hắn ngẹn ngào ” Ngươi là ai?!”
” Phinh Đình … ” người kia yêu thương nhìn nàng.
” Ngươi đừng gọi ta” Phinh Đình tiên tử nổi giận ” Ngươi… ngươi là Hắc Phong?!” thanh âm của nàng vừa nghi hoặc vừa kinh ngạc, thậm chí mang theo chút sợ hãi.
” Ta là Hắc Phong.” Hắc Phong đột nhiên trở lên bình tĩnh, nhìn thật sâu vào hai mắt Phinh Đình, ” Mấy ngày này bồi bên người nàng, đều là ta.”
Phinh Đình tiên tử cũng không nghe hắn nói, lại nhìn về phía Sở Phi Dương, nổi giận ” Các ngươi gạt ta?! Các ngươi cư nhiên cùng nhau gạt ta?!”
Sở Phi Dương thở dài: ” Môn chủ, tự làm bậy, không thể sống.”
” Tự làm bậy?! ” nước mắt Phinh Đình tiên tử rơi xuống gương mặt trơn nhẵn, nàng gạt ra Hắc Phong đang đưa tay về phía nàng, giơ ống tay áo lên thô lỗ lau đi, khóc ròng nói” Ta đợi huynh mười mấy năm, yêu huynh mười mấy năm, ta vì một câu nói của huynh mà cố gắng mười mấy năm, hôm nay huynh hồi báo cho ta một trò lừa bịp cùng một câu ‘tự làm bậy’? “
” Không, nàng không phải vì ta, nàng vì chính bản thân mình” Sở Phi Dương lên tiếng ” Người nàng truy cầu cũng chỉ là một ảo giác, so với ta hoàn toàn khác biệt.” Hắn nhìn về phía Hắc Phong, lại nói ” Vì một ảo giác mà thương tổn người bên cạnh luôn quan tâm mình, đáng giá sao?”” Ngươi im ngay!” Phinh Đình cả giận nói, vung tay tung ra một đạo ám khí, vụt qua sát gò má Sở Phi Dương, hung hăng cắm vào thân cây phía sau hắn. ” Ta hận ngươi, ta hận các ngươi!” lời vừa dứt, thân hình đã uyển chuyển bay khỏi đình viện, thoáng cái đã không còn bóng dáng.
Hắc Phong lo lắng bước về phương hướng kia vài bước, lại quay người, hướng Sở Phi Dương ôm quyền cảm tạ ” Đa tạ Sở đại hiệp vì tại hạ che giấu, thế nên mấy ngày nay ta mới có thể hảo hảo bồi bên người nàng. Đại ân này không lời nào cảm tạ hết được, ngày sau sẽ hồi đáp.”
Sở Phi Dương cười đáp lễ, nhìn thân ảnh của hắn vội vã đuổi theo, than thở ” Nếu nhìn không thấu, vậy bồi tại bên người nàng dù nhiều ngày cũng là uổng công.”
Đợi đến khi môn hạ Chân Thuỷ Môn đều cất bước, Quân Thư Ảnh đã không còn bóng dáng. Sở Phi Dương cười khổ đóng lại viện môn, thả lỏng cơ thể, đi tìm người.
Không lâu sau đã tìm thấy người. Quân Thư Ảnh đang ngồi ở bên cửa sổ ngẩn ra.
Sở Phi Dương đi qua ngồi đối diện y, nghiêm túc mở miệng: ” Ngươi có gì muốn hỏi, thì hỏi đi.”
Quân Thư Ảnh một lát sau mới để ý, Sở Phi Dương vẫn kiên trì chờ đợi.
” Ngươi còn có bao nhiêu đệ nhất mỹ nhân đệ nhất danh kỹ hồng nhan tri kỷ?”
Sở Phi Dương sờ sờ mũi, ngượng ngùng cười nói ” Đã không có, đã không có.” Thiên hạ vốn cũng không có mấy người là đệ nhất mỹ nhân đệ nhất danh kỹ, nếu như cái khác…
Ai! người nào mà không có một thời niên thiếu trẻ tuổi lông bông cơ chứ?!
Quân Thư Ảnh nhìn hắn một cái, lại hỏi ” Ngươi cùng Hắc Phong lúc nào thì đổi trở về?”
Sở Phi Dương cầm tay hắn, cười nói ” Ngươi là đang lo lắng cái gì?” thấy Quân Thư Ảnh không hài lòng nhìn hắn, Sở Phi Dương vội đáp ” Rất sớm. Ngươi đại khái căn bản chưa từng gặp qua hắn.”
Quân Thư Ảnh nhớ tới dị trạng của Sở Phi Dương lúc mới trở về từ Chân Thuỷ Môn, y nhăn mày nói ” Không ta đã gặp qua.”
” Ngươi gặp qua?! Ngươi lúc nào gặp qua?!”
Quân Thư Ảnh không để ý tới vấn đề của hắn, lại hỏi ” Loại sự tình này vì cái gì phải dấu giếm ta?”
” Kỳ thực là Hắc Phong khẩn cẩu ta vì hắn giữ bí mật. Hắn muốn tiếp cận Chân Thuỷ Môn Chủ ………”
” Cho nên cần khuôn mặt của Sở đại hiệp ngươi?! Ngươi thật đúng là người gặp người thích a.” Quân Thư Ảnh lên tiếng giễu cợt.
” Đúng vậy đúng vậy.” Sở Phi Dương cười cười tiến đến gần, ” Vì vậy người cần phải hảo hảo trông coi ta, không cho người khác đoạt mất…”
Quân Thư Ảnh cũng cười, ngẩng đầu hôn lên đôi môi đang đến gần kia…….
Tác giả :
Nam Phong Ca