Dương Thư Mị Ảnh
Chương 119: Phiên ngoại 4: Vô trách nhiệm (H)
Quân Thư Ảnh để Tiểu Thạch Đầu ngồi ở trên kỷ trà trước mặt, còn mình ngồi xổm trên chiếc chiếu trải phía trước kỷ trà, trong tay cầm một bát cháo thịt heo, tay còn cầm một cái thìa, chính mình đang cầm một thìa cháo để bên mép chậm rãi thổi, thử chút độ nóng, cảm thấy chỉ hơi hơi, liền để bên miệng Tiểu Thạch Đầu. Tiểu Thạch Đầu mở lớn miệng ngậm lấy cái thìa, Quân Thư Ảnh đem cái thìa nghiêng về trước một chút, để cho cháo trôi vào miệng Tiểu Thạch Đầu, có chút cháo tràn ra từ bên mép chảy xuống khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Tiểu Thạch Đầu.
Quân Thư Ảnh lau lau cháo bên mép tiểu nhi tử, lại múc một thìa. Đến khi bát cháo vơi được nửa bát, Tiểu Thạch Đầu mới ăn no, quay đầu tránh khỏi thìa cháo Quân Thư Ảnh đưa tới, khom người muốn đi xuống. Quân Thư Ảnh buông bát, đem nhi tử ôm vào lòng. Tiểu Thạch Đầu dùng bàn tay nhỏ bé mũm mĩm nắm lấy tóc Quân Thư Ảnh. Tay kia với về phía trước, ở trên mặt Quân Thư Ảnh sờ sờ loạn. Quân Thư Ảnh ngửa đầu ra sau, nắm lấy cánh tay nhỏ bé đang làm loạn của hài tử, đưa lên miệng khẽ cắn cắn. Tiểu Thạch Đầu cười khanh khách. Quân Thư Ảnh cũng khẽ cười, cúi đầu ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của tiểu nhi tử hôn nhẹ một cái. Sở Phi Dương vừa vào cửa thì nhìn thấy hình ảnh ấm áp dịu dàng này. Hắn nở nụ cười, nhẹ nhàng đi tới, mở rộng song chưởng, đem Quân Thư Ảnh cùng Tiểu Thạch Đầu cùng ôm vào, chỉ cảm thấy một cỗ tình cảm ấm áp chảy qua tim.
Hắn còn có thể may mắn hơn, có thể hạnh phúc hơn sao? Sở Phi Dương than thầm.
Quân Thư Ảnh giật mình, Sở Phi Dương trên tay dụng lực, không cho Quân Thư Ảnh tránh ra. Tiểu Thạch Đầu ở giữa hai người, nhìn trái nhìn phải, trong mắt đầy hiếu kỳ.
” Đừng nhúc nhích, để ta ôm một chút.” Sở Phi Dương thấp giọng, trong thanh âm khàn khàn hiển nhiên không che lấp được sự mệt mỏi.Quân Thư Ảnh đứng im, nhìn một chút sắc mặt của Sở Phi Dương, khinh thường nói: ” Không phải chỉ là mấy tên tiểu thâu, cư nhiên lại thành bộ dáng này. Ngươi đúng là càng ngày càng không còn dùng được.”
Sở Phi Dương cười cười, đón lấy Tiểu Thạch Đầu, nắm lấy tay Quân Thư Ảnh đặt ở bên môi hôn nhẹ, nhìn thẳng vào mắt hắn, cúi người nói: ” Nhiều ngày như vậy, ngươi có nhớ ta hay không.” Quân Thư Ảnh nhếch miệng cười, cũng không đáp lại.
Sở Phi Dương lại ngiêng người về phía trước, cố nói tiếp:” Ta nhớ ngươi.” Hắn kề sát vào tai Quân Thư Ảnh, hết sức mờ ám nói: ” Ta nhớ đến chết…”
Quân Thư Ảnh không thoải mái nghiêng đầu, đoạt lấy Tiểu Thạch Đầu thối lui một bước: ” Ngươi đi nghỉ trước đi.”
Sở Phi Dương dang đôi tay trống trơn lùi về sau: ” Ngươi đi trước đi chờ ta ở trong phòng …”
Quân Thư Ảnh ngừng một lát, đen mặt, không được tự nhiên mà quay đầu đi, hừ lạnh một tiếng. Tiểu Thạch Đầu đưa cánh tay nhỏ bé về phía Sở Phi Dương quơ quơ, hưng phấn kêu lên, cũng không biết là đang nói tái kiến hay muốn được giữ lại.
Sở Phi Dương ném qua thứ gì đó, rơi xuống trên đầu Tiểu Thạch Đầu, liền cười cười rời đi. Tiểu Thạch Đầu hướng trên đầu quơ loạn. Rồi lại với không tới, ‘A ‘ ‘ A’ kêu loạn. Quân Thư Ảnh bật cười giúp tiểu nhi tử lấy xuống, hoá ra là một chiếc mũ đầu hổ.
Sở Phi Dương thư thả sảng khoái mà tắm rửa một hồi, bồn nước ấm áp khiến hắn buồn ngủ. Để đuổi bắt sáu tên đạo tặc kia, hắn đã bốn ngày bốn đêm không chợp mắt. Hôm nay cả người uể oải như bị dòng nước ôn nhu cuốn đi, chỉ còn lại một thân biếng nhác.
Sở Phi Dương tắm xong, liền trở về phòng. Đẩy cửa, vào cửa, đóng cửa… hắn mạnh quay người lại, không dám tin mà trừng lớn hai mắt.
Quân Thư Ảnh đang ngồi ở bên bàn, lạnh lùng nhìn hắn một cái, lại quay đầu đi. Một thân trang phục mùa hè nhẹ nhàng càng làm tôn thêm vẻ tuấn duật tiêu soái.
Hắn tuy có nói y ở trong phòng chờ, bất quá chỉ là tiện miệng nói đùa một câu mà thôi, chưa từng nghĩ Quân Thư Ảnh cư nhiên thực sự…
Sở Phi Dương trong lòng tự giễu mình một tiếng, đừng nên suy nghĩ nhiều thứ tốt như vậy. Hắn định thần, đè xuống nỗi nhớ nhung trong lòng, làm bộ mặt đứng đắn nghiêm chỉnh, ngồi ở phía đối diện, đưa tay rót hai chén trà, mỉm cười nhìn Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh nhàn nhạt nhìn hắn một cái, mở miệng nói: ” Ngươi bảo ta tới có chuyện gì?”
Sở Phi Dương uống cạn nước trong chén ” Ta… còn tưởng ngươi có chuyện… Ách, ta không có việc gì, không có việc gì.”
Quân Thư Ảnh nhíu đôi chân mày thanh mảnh ” Không có việc gì thì ta đi.” Nói xong đứng dậy muốn dời đi. Sở Phi Dương đưa đến bên cửa, Quân Thư Ảnh đột nhiên dừng cước bộ, xoay người lại hỏi: ” Sáu người ngươi truy đuổi đều là cao thủ thành danh trên giang hồ đã lâu, cũng không phải hạng người hời hợt, có thể cùng ngươi giao đấu nhiều ngày như vậy… ngươi không thụ thương chứ.”Sở Phi Dương cười to nói: ” Ngươi cũng quá khinh thường ta. Sở Phi Dương ta thế nhưng là thiên hạ đệ nhất.”
Sở Phi Dương cười xong, giữa hai người, trở nên trầm mặc.
Quân Thư Ảnh hơi cúi đầu, giống như muốn nói gì đó, lại tựa hồ như đang trầm mặc. Sở Phi Dương chẳng biết vì sao trái tim trong ngực bắt đầu bang bang đập loạn.
Lẽ nào nói…
Lẽ nào thực sự…
Quân Thư Ảnh lại đột nhiên xoay người mở rộng cửa ___ Sở Phi Dương đưa tay khép lại, đem Quân Thư Ảnh giam chặt giữa mình cùng ván cửa.
Quân Thư Ảnh vẫn như cũ nghiêm mặt, vài sợi tóc buông xuống trên trán. Sở Phi Dương đột nhiên thấy có chút khó thở, phải hít sâu một hơi. Hắn mở miệng nói: ” Ngươi… nhớ ta sao? Ngươi lo lắng cho ta?”
Quân Thư Ảnh ngẩng lên nhìn hắn, tầm mắt lay động.
Cánh tay giơ lên của Sở Phi Dương cư nhiên run khẽ, nhẹ nhàng đặt ở trên mặt y, ở trên người y chậm rãi vuốt ve, xuôi theo mái tóc dài mềm mượt, mơn trớn bờ vai lưng, eo mông. Dưới tay là thân thể ấm áp mềm dẻo, theo tay hắn lướt qua mà run rẩy từng đợt bày tỏ sự im lặng thuận theo.
Sở Phi Dương chỉ thấy màu huyết cả người muốn bốc cháy, dục vọng đột nhiên tăng vọt kêu gào chạy chồm khắp thân thể. Hắn nâng mặt Quân Thư Ảnh lên, hung hăng hôn xuống, đầu lưỡi vội vã thâm nhập vào miệng y, đảo qua hàm răng ngay ngắn, giống như muốn dùng sức nuốt y vào.
Quân Thư Ảnh nhắm mắt lại, lông mi hơi rung động, hai tay có chút do dự với lên trên, nhẹ nhàng khoác lên bả vai dày rộng của Sở Phi Dương.
Sở Phi Dương buông đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của y ra, môi lưỡi lại dao động xuống dưới, từng chút từng chút mà gặm cắn lên cổ Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh ngẩng đầu lên mà khẽ thở gấp, tay Sở Phi Dương vẫn đang sờ loạn xung quanh, đột nhiên cúi đầu cười.
” Ngươi cười cái gì?” Quân Thư Ảnh mở mắt hỏi.
” Y phục của ngươi…. không phải chỉ có một cái thắt lưng là chặt chứ.” Sở Phi Dương không chút hảo ý cười nói ( anh Dê hạ lưu quá)
Quân Thư Ảnh ngẩn ra, đợi đến khi hiểu được ẩn ý trong lời hắn, tức giận chém ra một chưởng, Sở Phi Dương không chút tốn công mà chặn được, đặt ở bên môi gặm gặm, vỗ về nói: ” Được rồi, được rồi, nhớ nhung ta cũng không phải chuyện gì mất mặt. Trên giang hồ có bao nhiêu người còn nhớ thương tướng công ngươi đâu…. ” lời còn chưa dứt, thấy sắc mặt Quân Thư Ảnh thâm trầm, vội vàng dừng miệng, kéo Quân Thư Ảnh qua vỗ nhè nhẹ, ôn nhu nói: ” Sở Phi Dương ta may mắn biết bao, mới có thể chiếm một chỗ trong lòng ngươi. Cho dù hiện tại có chết, cũng là chết không hối tiếc.”
Quân Thư Ảnh thả lỏng thân thể mặc cho hắn ôm, cánh tay Sở Phi Dương đặt trên ngực y vừa ấm áp lại hữu lực, quanh thân đều là vị đạo của Sở Phi Dương, hàm chứa toàn tâm toàn ý ái mộ cùng tín nhiệm, khiến y mê hoặc lại lưu luyến. Cánh tay của Sở Phi Dương dần dần có phần cư xử xấu, nguyên bản chỉ là lẳng lặng đặt trên ngực Quân Thư Ảnh đã chậm rãi vén lên vạt áo, chui đi vào, từ từ tìm được một điểm nổi lên, lại khẽ vân vê. Quân Thư Ảnh hơi run rẩy, đem mặt vùi vào giữa cổ Sở Phi Dương, kìm nén cảm giác quái dị.Sở Phi Dương nhẹ nhàng cởi ra y phục của Quân Thư Ảnh, lộ ra bờ vai trần trụi. Y phục kia chỉ tới đến hông liền tự động tụt xuống. Sở Phi Dương vừa hôn nhẹ thân thể trong tay, vừa chậm rãi đem Quân Thư Ảnh áp đến trên bàn, tụt giày của y, lại có chút cấp bách mà cởi ra hạ sam (lớp áo mỏng mặc lót bên trong) của y. Quân Thư Ảnh cắn răng phối hợp bỏ đi y phục. Y phục cởi ra bị ném sang một bên, Sở Phi Dương vội vã đem y áp đảo trên bàn tròn, hai tay cùng môi lưỡi ở trên người y không chút khách khí mà chà đạp giày vò.
Sở Phi Dương nâng hai chân Quân Thư Ảnh lên, từ cổ chân hướng lên phía trên từng tấc từng tấc mà liếm cắn, lưu lại một chuỗi những vết tích ẩm ướt đỏ bừng.
Quân Thư Ảnh ngửa mặt nằm ở trên bàn, khí tức bất ổn thở hổn hển. Cảm thấy dục vọng sớm kích động, Quân Thư Ảnh cả người run rẩy, miễn cưỡng chống khuỷ tay đỡ thân thể, nói: ” Đến… đến trên giường đi…”
Sở Phi Dương đối diện ánh mắt của y, liếm môi cười cười, bộ dáng tươi cười kia hàm chứa dâm ý khiến Quân Thư Ảnh không thoải mái lắm chuyển tầm nhìn. Sở Phi Dương lại một lần nữa cúi đầu, ngậm lấy dục vọng từ lâu đã ngẩng đầu trong tay hắn, cảm thấy thân thể bên dưới mãnh liệt run lên, tiếu ý trong mắt càng sâu. Sở Phi Dương nhẹ nhàng di chuyển môi lưỡi, bàn tay cũng khe khẽ trấn an thân thể tinh tế run rẩy kia. Một lát sau mới phun ra, áp sát tới: ” Đừng chịu đựng, để cho ta nghe thanh âm của ngươi.”
Sở Phi Dương dùng ngón tay xoa xoa đôi môi đang giảo chặt của Quân Thư Ảnh, nhẹ nhàng tìm kiếm bên trong lại rút ra, Quân Thư Ảnh nhíu mày nhìn… qua.
Sở Phi Dương cười thầm một tiếng, tay lại không thành thật luồn xuống phía dưới, ở vị trí phía sau thắt lưng chậm rãi vuốt ve.
Quân Thư Ảnh cầm bàn tay đang tác loạn của hắn, đôi mắt vì động tình mà có chút ướt át ” Đến trên giường đi…”
” Ở đây cũng không ai thấy.” Sở Phi Dương lẩm bẩm đem mặt vùi vào trước ngực Quân Thư Ảnh tác loạn.
Quân Thư Ảnh vẫn thúc hắn: ” Chúng ta… đến trên giường đi….”
Sở Phi Dương than nhẹ một tiếng rồi đứng thẳng dậy, trực tiếp đi tới trước giường ngồi xuống, vỗ vỗ ván giường, mới đối với Quân Thư Ảnh quần áo không chỉnh từ trên bàn tuột xuống :” Lại đây.”
Quân Thư Ảnh đi tới hai bước, cuối cùng mới thấy có chút không được tự nhiên…
Sở Phi Dương nắm tay thành trảo, Quân Thư Ảnh chỉ thấy bị một cỗ lực mạnh kéo về phía trước, đột nhiên lao về phía Sở Phi Dương, vừa vặn bị Sở Phi Dương tiếp được. Sở Phi Dương đem y đặt dưới thân, ở trên môi y hung hăng hôn một cái, nói: ” Cái này hẳn là được chứ.”
Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng, cùng Sở Phi Dương đối mặt trong chốc lát, lại nhắm lại hai mắt.
Sở Phi Dương nhìn Quân Thư Ảnh, gần như nghe được ‘ Ầm’ một tiếng, đó là thanh âm dục hoả trong cơ thể đột nhiên thịnh vượng, cảm giác cấp bách tới mức dường như đem chính mình đốt thành tro bụi….
” Ngươi… Ngươi thực sự là…. ” Sở Phi Dương kìm nén tiếng thở dốc trong giây lát, há mồm hung hắn cắn trên vai Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh ‘ Hừ’ một tiếng, có chút không thoải mái mà cau mày, hai tay khoác trên vai Sở Phi Dương dụng thêm chút lực.Sở Phi Dương vừa tàn sát bừa bãi trên thân thể người bên dưới, vừa đưa tay phải mở năm ngón hướng ra phía ngoài, tung một trảo cách không điểm vật.
Một trận thanh âm ầm ĩ trôi qua, ngăn tủ gỗ bị đảo lộn, mấy thứ loạn thất bát tao gì đó rơi vãi, một chiếc bình sứ nho nhỏ tinh xảo bay đến trong tay Sở Phi Dương .
Sở Phi Dương mở nắp đậy, bên trong là thuốc mỡ trong suốt, còn có chút hương thơm nhàn nhạt. Sở Phi Dương lấy ngón tay khơi một ít, tìm kiếm phía bên dưới.
Quân Thư Ảnh khẽ giãy dụa, nghi ngờ hỏi: ” Vật gì vậy?”
Sở Phi Dương hôn lên mặt y, trấn an: ” Thả lỏng. Một chút dược mà thôi, để ngươi không thụ thương…”
Quân Thư Ảnh nhăn mày nhìn về phía thuốc mỡ khả nghi kia, hít sâu mấy hơi. Sở Phi Dương vẫn dùng ngón tay tại huyệt khẩu nhẹ nhàng ấn nhu, cảm thấy chỗ đó run rẩy cùng thả lỏng ra, chậm rãi tiếp thu ngón tay hắn xâm nhập.
Sở Phi Dương thương tiếc hôn lên trán lên mặt Quân Thư Ảnh, nhưng động tác dưới tay nhịn không được mà có phần thô bạo hấp tấp.
Một lát sau Quân Thư Ảnh né khỏi nụ hôn nhẹ nhàng của hắn, thấp giọng nói : ” Có thể rồi.”
Sở Phi Dương rút ngón tay ra, đột nhiên ôm Quân Thư Ảnh lật người, để Quân Thư Ảnh ngồi khoá trên hông hắn. Sở Phi Dương kéo Quân Thư Ảnh cúi mặt xuống hôn một cái triền miên.
“Ta đã bốn ngày bốn đêm không ngủ rồi….” Sở Phi Dương hôn lên khoé miệng Quân Thư Ảnh, cảm giác được hơi thở nóng rực của y phả trên mặt mình, dùng thanh âm khàn khàn mê hoặc nói: ” Chính ngươi đến đây đi…”
Sở Phi Dương nâng thắt lưng Quân Thư Ảnh dậy, dùng ánh mắt mong chờ nhìn y. Quân Thư Ảnh xoay mặt đi, Sở Phi Dương dùng tay chậm rãi vuốt ve khắp thân thể y. Một lát sau, Quân Thư Ảnh lấy tay chống đỡ thân thể, một tay nâng cự vật từ lâu đã sưng tấy bất kham của Sở Phi Dương, tự mình nhắm ngay nó chậm rãi ngồi xuống.
Hô hấp của Sở Phi Dương trong giây lát trở lên dồn dập, Quân Thư Ảnh có phần nan kham mà nhắm mắt lại, từng chút từng chút mà đem cự vật càng ngày càng kích động dữ tợn kia nuốt vào thân thể.
Khi cảm thấy cự vật kia rốt cuộc đã vào tận gốc, Quân Thư Ảnh có chút cứng ngắc mà dừng lại.
Sở Phi Dương nhẹ vỗ về thắt lưng y, cười nhẹ nói: ” Tự mình động a…”
Quân Thư Ảnh bất mãn khẩu khí trêu đùa của hắn, điệu bộ tức giận, thế nhưng đối diện với nhãn thần nóng rực như lửa của Sở Phi Dương, đam mê, chìm đắm, thậm chí có chút điên cuồng….”
Quân Thư Ảnh hạ thấp hàng mi. Sở Phi Dương đem tay y kéo tới bỏ vào miệng mình, từng ngón từng ngón nhẹ nhàng cắn. Quân Thư Ảnh chỉ cảm thấy một trận tê dại từ nơi đầu ngón tay bị thấm ướt khuếch tán ra toàn thân. Y rút lại tay, vịn lấy hai vai Sở Phi Dương, chậm rãi chuyển động thắt lưng.
” A…. ” một cỗ cảm giác quái dị từ nơi hai người tương liên truyền khắp toàn thân, Quân Thư Ảnh nhịn không được bật ra tiếng rên khe khẽ. Sở Phi Dương cực lực áp chế khi hơi thở bao trùm dục vọng kia lọt vào trong tai, Quân Thư Ảnh có chút khí huyết dâng lên. Hai người đều toát ra một tầng mồ hôi mỏng, trong màn trướng khô nóng đến không chịu nổi.Quân Thư Ảnh còn đang chậm rãi chuyển động, thế nhưng Sở Phi Dương đã nhẫn không được nữa. Hắn nắm lấy Quân Thư Ảnh kéo y ngã lên người mình. Địa phương tương liên giữa hai người vì tác động này mà tạo thành ma sát khiến Quân Thư Ảnh lại một trận rên rỉ.
Sở Phi Dương xoay người đem Quân Thư Ảnh đặt dưới thân, giơ lên cẳng chân thon dài mềm dẻo của y, hung hăng mà hướng về phía trước, lại không có vào tận gốc, có chút hung ác mà co rúm lên.
Quân Thư Ảnh nhắm chặt hai mắt, lay động mái tóc dài rối loạn, tản mạn trên giường nệm như tơ lụa hắc sắc.
” Sở ….Phi Dương …. A… ngươi… Phi Dương…. ” Quân Thư Ảnh nức nở nói không ra lời, lại càng nhận thêm xung kích mãnh liệt.
” Gọi a, tiếp tục gọi. Quân Thư Ảnh … gọi ta.” Sở Phi Dương vừa mạnh mẽ luật động vừa lên tiếng, ngay cả thanh âm cũng có chút kìm chế không nổi mà có phần hung ác.
” A… ta… ta…” Quân Thư Ảnh thở dồn dập vài tiếng, đưa tay tìm xuống hạ thân. Sở Phi Dương nắm lấy tay y, cúi đầu liếm giọt nước trong suốt trên mi mắt y không biết là mồ hôi hay nước mắt, thấp giọng lẩm bẩm :” Không được…. ngươi không được dùng tay…”
Quân Thư Ảnh nắm chặt tay Sở Phi Dương, ngẩng đầu lên, bị khoái cảm dằn vặt khiến cho có chút mê loạn. Sở Phi Dương một mực ở trên người y tàn sát bừa bãi, hạ thân hung hăng va chạm vào một điểm trong thân thể y, cảm thụ thân thể mềm dẻo dưới thân mỗi một lần đều không thể kìm nén được cơn run rẩy.
Không bao lâu, Sở Phi Dương cảm thấy thân thể phía dưới cứng đờ, một cỗ nhiệt lưu phun lên trên bụng dưới, tiểu huyệt mềm nhẵn ẩm ướt nóng bỏng kia cũng run rẩy xiết chặt. Sở Phi Dương hung hăng động vài cái, mãnh liệt động thân, tiết ở bên trong thân thể Quân Thư Ảnh.
Tình cảm mãnh liệt qua đi, Sở Phi Dương có chút mệt mỏi đè trên người Quân Thư Ảnh, cảm giác được dục vọng nhuyễn xuống mà trượt khỏi thân thể y, bàn tay khẽ vỗ về, khép hờ mắt lại có phần buồn ngủ.
Trong cơn mơ mơ màng màng chỉ thấy một bàn tay nhỏ bé ở trên mặt hắn nhẹ nhàng gãi gãi, Sở Phi Dương quay đầu tránh, nhưng cánh tay kia nhất định không buông tha mà truy đuổi. Sở Phi Dương chau mày, miễn cưỡng mở mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm trắng trẻo của Tiểu Thạch Đầu hiện ra trước mắt, hai mắt mở lớn hiếu kỳ nhìn hắn.
” A!!!” Sở Phi Dương kinh hô một tiếng. Tiểu Thạch Đầu vào đây lúc nào? nó, nó, nó, có phải hay không nhìn thấy tất cả?!!
” Ngươi kêu cái quỷ gì?” thanh âm của Quân Thư Ảnh vang lên trên đỉnh đầu, Sở Phi Dương ngẩng lên, Quân Thư Ảnh quần áo chỉnh tề đứng trước mặt hắn.
Hoàn hảo… hoàn hảo… Sở Phi Dương âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
!!!
Không đúng, có chỗ nào đó không thích hợp.
Sở Phi Dương lúc này mới có chút tỉnh táo nhìn lại xung quanh—- vẻ mặt đau khổ, hắn cư nhiên còn đang trong dũng dục ( bồn tắm). Đó chính là nói, chuyện vừa rồi —-
” Ta thấy người lâu như vậy không có đi ra, còn tưởng rằng người chết đuối trong dũng dục đâu.” Quân Thư Ảnh lạnh nhạt nói, ” Nếu không có việc gì, ngươi cứ việc ngâm nước đi a.”Quân Thư Ảnh nói xong, ôm lấy Tiểu Thạch Đầu vẫn đang víu lấy mép thùng không chịu buông ra. Tiểu Thạch Đầu kêu ‘ A… a’, quơ hai cánh tay nhỏ bé mũm mĩm.
Sở Phi Dương chán nản mà tựa bên thành dục dũng, thở dài một tiếng—-
Xuân sắc vô biên… hoá ra đều là trong mộng.
Quân Thư Ảnh lau lau cháo bên mép tiểu nhi tử, lại múc một thìa. Đến khi bát cháo vơi được nửa bát, Tiểu Thạch Đầu mới ăn no, quay đầu tránh khỏi thìa cháo Quân Thư Ảnh đưa tới, khom người muốn đi xuống. Quân Thư Ảnh buông bát, đem nhi tử ôm vào lòng. Tiểu Thạch Đầu dùng bàn tay nhỏ bé mũm mĩm nắm lấy tóc Quân Thư Ảnh. Tay kia với về phía trước, ở trên mặt Quân Thư Ảnh sờ sờ loạn. Quân Thư Ảnh ngửa đầu ra sau, nắm lấy cánh tay nhỏ bé đang làm loạn của hài tử, đưa lên miệng khẽ cắn cắn. Tiểu Thạch Đầu cười khanh khách. Quân Thư Ảnh cũng khẽ cười, cúi đầu ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của tiểu nhi tử hôn nhẹ một cái. Sở Phi Dương vừa vào cửa thì nhìn thấy hình ảnh ấm áp dịu dàng này. Hắn nở nụ cười, nhẹ nhàng đi tới, mở rộng song chưởng, đem Quân Thư Ảnh cùng Tiểu Thạch Đầu cùng ôm vào, chỉ cảm thấy một cỗ tình cảm ấm áp chảy qua tim.
Hắn còn có thể may mắn hơn, có thể hạnh phúc hơn sao? Sở Phi Dương than thầm.
Quân Thư Ảnh giật mình, Sở Phi Dương trên tay dụng lực, không cho Quân Thư Ảnh tránh ra. Tiểu Thạch Đầu ở giữa hai người, nhìn trái nhìn phải, trong mắt đầy hiếu kỳ.
” Đừng nhúc nhích, để ta ôm một chút.” Sở Phi Dương thấp giọng, trong thanh âm khàn khàn hiển nhiên không che lấp được sự mệt mỏi.Quân Thư Ảnh đứng im, nhìn một chút sắc mặt của Sở Phi Dương, khinh thường nói: ” Không phải chỉ là mấy tên tiểu thâu, cư nhiên lại thành bộ dáng này. Ngươi đúng là càng ngày càng không còn dùng được.”
Sở Phi Dương cười cười, đón lấy Tiểu Thạch Đầu, nắm lấy tay Quân Thư Ảnh đặt ở bên môi hôn nhẹ, nhìn thẳng vào mắt hắn, cúi người nói: ” Nhiều ngày như vậy, ngươi có nhớ ta hay không.” Quân Thư Ảnh nhếch miệng cười, cũng không đáp lại.
Sở Phi Dương lại ngiêng người về phía trước, cố nói tiếp:” Ta nhớ ngươi.” Hắn kề sát vào tai Quân Thư Ảnh, hết sức mờ ám nói: ” Ta nhớ đến chết…”
Quân Thư Ảnh không thoải mái nghiêng đầu, đoạt lấy Tiểu Thạch Đầu thối lui một bước: ” Ngươi đi nghỉ trước đi.”
Sở Phi Dương dang đôi tay trống trơn lùi về sau: ” Ngươi đi trước đi chờ ta ở trong phòng …”
Quân Thư Ảnh ngừng một lát, đen mặt, không được tự nhiên mà quay đầu đi, hừ lạnh một tiếng. Tiểu Thạch Đầu đưa cánh tay nhỏ bé về phía Sở Phi Dương quơ quơ, hưng phấn kêu lên, cũng không biết là đang nói tái kiến hay muốn được giữ lại.
Sở Phi Dương ném qua thứ gì đó, rơi xuống trên đầu Tiểu Thạch Đầu, liền cười cười rời đi. Tiểu Thạch Đầu hướng trên đầu quơ loạn. Rồi lại với không tới, ‘A ‘ ‘ A’ kêu loạn. Quân Thư Ảnh bật cười giúp tiểu nhi tử lấy xuống, hoá ra là một chiếc mũ đầu hổ.
Sở Phi Dương thư thả sảng khoái mà tắm rửa một hồi, bồn nước ấm áp khiến hắn buồn ngủ. Để đuổi bắt sáu tên đạo tặc kia, hắn đã bốn ngày bốn đêm không chợp mắt. Hôm nay cả người uể oải như bị dòng nước ôn nhu cuốn đi, chỉ còn lại một thân biếng nhác.
Sở Phi Dương tắm xong, liền trở về phòng. Đẩy cửa, vào cửa, đóng cửa… hắn mạnh quay người lại, không dám tin mà trừng lớn hai mắt.
Quân Thư Ảnh đang ngồi ở bên bàn, lạnh lùng nhìn hắn một cái, lại quay đầu đi. Một thân trang phục mùa hè nhẹ nhàng càng làm tôn thêm vẻ tuấn duật tiêu soái.
Hắn tuy có nói y ở trong phòng chờ, bất quá chỉ là tiện miệng nói đùa một câu mà thôi, chưa từng nghĩ Quân Thư Ảnh cư nhiên thực sự…
Sở Phi Dương trong lòng tự giễu mình một tiếng, đừng nên suy nghĩ nhiều thứ tốt như vậy. Hắn định thần, đè xuống nỗi nhớ nhung trong lòng, làm bộ mặt đứng đắn nghiêm chỉnh, ngồi ở phía đối diện, đưa tay rót hai chén trà, mỉm cười nhìn Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh nhàn nhạt nhìn hắn một cái, mở miệng nói: ” Ngươi bảo ta tới có chuyện gì?”
Sở Phi Dương uống cạn nước trong chén ” Ta… còn tưởng ngươi có chuyện… Ách, ta không có việc gì, không có việc gì.”
Quân Thư Ảnh nhíu đôi chân mày thanh mảnh ” Không có việc gì thì ta đi.” Nói xong đứng dậy muốn dời đi. Sở Phi Dương đưa đến bên cửa, Quân Thư Ảnh đột nhiên dừng cước bộ, xoay người lại hỏi: ” Sáu người ngươi truy đuổi đều là cao thủ thành danh trên giang hồ đã lâu, cũng không phải hạng người hời hợt, có thể cùng ngươi giao đấu nhiều ngày như vậy… ngươi không thụ thương chứ.”Sở Phi Dương cười to nói: ” Ngươi cũng quá khinh thường ta. Sở Phi Dương ta thế nhưng là thiên hạ đệ nhất.”
Sở Phi Dương cười xong, giữa hai người, trở nên trầm mặc.
Quân Thư Ảnh hơi cúi đầu, giống như muốn nói gì đó, lại tựa hồ như đang trầm mặc. Sở Phi Dương chẳng biết vì sao trái tim trong ngực bắt đầu bang bang đập loạn.
Lẽ nào nói…
Lẽ nào thực sự…
Quân Thư Ảnh lại đột nhiên xoay người mở rộng cửa ___ Sở Phi Dương đưa tay khép lại, đem Quân Thư Ảnh giam chặt giữa mình cùng ván cửa.
Quân Thư Ảnh vẫn như cũ nghiêm mặt, vài sợi tóc buông xuống trên trán. Sở Phi Dương đột nhiên thấy có chút khó thở, phải hít sâu một hơi. Hắn mở miệng nói: ” Ngươi… nhớ ta sao? Ngươi lo lắng cho ta?”
Quân Thư Ảnh ngẩng lên nhìn hắn, tầm mắt lay động.
Cánh tay giơ lên của Sở Phi Dương cư nhiên run khẽ, nhẹ nhàng đặt ở trên mặt y, ở trên người y chậm rãi vuốt ve, xuôi theo mái tóc dài mềm mượt, mơn trớn bờ vai lưng, eo mông. Dưới tay là thân thể ấm áp mềm dẻo, theo tay hắn lướt qua mà run rẩy từng đợt bày tỏ sự im lặng thuận theo.
Sở Phi Dương chỉ thấy màu huyết cả người muốn bốc cháy, dục vọng đột nhiên tăng vọt kêu gào chạy chồm khắp thân thể. Hắn nâng mặt Quân Thư Ảnh lên, hung hăng hôn xuống, đầu lưỡi vội vã thâm nhập vào miệng y, đảo qua hàm răng ngay ngắn, giống như muốn dùng sức nuốt y vào.
Quân Thư Ảnh nhắm mắt lại, lông mi hơi rung động, hai tay có chút do dự với lên trên, nhẹ nhàng khoác lên bả vai dày rộng của Sở Phi Dương.
Sở Phi Dương buông đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của y ra, môi lưỡi lại dao động xuống dưới, từng chút từng chút mà gặm cắn lên cổ Quân Thư Ảnh.
Quân Thư Ảnh ngẩng đầu lên mà khẽ thở gấp, tay Sở Phi Dương vẫn đang sờ loạn xung quanh, đột nhiên cúi đầu cười.
” Ngươi cười cái gì?” Quân Thư Ảnh mở mắt hỏi.
” Y phục của ngươi…. không phải chỉ có một cái thắt lưng là chặt chứ.” Sở Phi Dương không chút hảo ý cười nói ( anh Dê hạ lưu quá)
Quân Thư Ảnh ngẩn ra, đợi đến khi hiểu được ẩn ý trong lời hắn, tức giận chém ra một chưởng, Sở Phi Dương không chút tốn công mà chặn được, đặt ở bên môi gặm gặm, vỗ về nói: ” Được rồi, được rồi, nhớ nhung ta cũng không phải chuyện gì mất mặt. Trên giang hồ có bao nhiêu người còn nhớ thương tướng công ngươi đâu…. ” lời còn chưa dứt, thấy sắc mặt Quân Thư Ảnh thâm trầm, vội vàng dừng miệng, kéo Quân Thư Ảnh qua vỗ nhè nhẹ, ôn nhu nói: ” Sở Phi Dương ta may mắn biết bao, mới có thể chiếm một chỗ trong lòng ngươi. Cho dù hiện tại có chết, cũng là chết không hối tiếc.”
Quân Thư Ảnh thả lỏng thân thể mặc cho hắn ôm, cánh tay Sở Phi Dương đặt trên ngực y vừa ấm áp lại hữu lực, quanh thân đều là vị đạo của Sở Phi Dương, hàm chứa toàn tâm toàn ý ái mộ cùng tín nhiệm, khiến y mê hoặc lại lưu luyến. Cánh tay của Sở Phi Dương dần dần có phần cư xử xấu, nguyên bản chỉ là lẳng lặng đặt trên ngực Quân Thư Ảnh đã chậm rãi vén lên vạt áo, chui đi vào, từ từ tìm được một điểm nổi lên, lại khẽ vân vê. Quân Thư Ảnh hơi run rẩy, đem mặt vùi vào giữa cổ Sở Phi Dương, kìm nén cảm giác quái dị.Sở Phi Dương nhẹ nhàng cởi ra y phục của Quân Thư Ảnh, lộ ra bờ vai trần trụi. Y phục kia chỉ tới đến hông liền tự động tụt xuống. Sở Phi Dương vừa hôn nhẹ thân thể trong tay, vừa chậm rãi đem Quân Thư Ảnh áp đến trên bàn, tụt giày của y, lại có chút cấp bách mà cởi ra hạ sam (lớp áo mỏng mặc lót bên trong) của y. Quân Thư Ảnh cắn răng phối hợp bỏ đi y phục. Y phục cởi ra bị ném sang một bên, Sở Phi Dương vội vã đem y áp đảo trên bàn tròn, hai tay cùng môi lưỡi ở trên người y không chút khách khí mà chà đạp giày vò.
Sở Phi Dương nâng hai chân Quân Thư Ảnh lên, từ cổ chân hướng lên phía trên từng tấc từng tấc mà liếm cắn, lưu lại một chuỗi những vết tích ẩm ướt đỏ bừng.
Quân Thư Ảnh ngửa mặt nằm ở trên bàn, khí tức bất ổn thở hổn hển. Cảm thấy dục vọng sớm kích động, Quân Thư Ảnh cả người run rẩy, miễn cưỡng chống khuỷ tay đỡ thân thể, nói: ” Đến… đến trên giường đi…”
Sở Phi Dương đối diện ánh mắt của y, liếm môi cười cười, bộ dáng tươi cười kia hàm chứa dâm ý khiến Quân Thư Ảnh không thoải mái lắm chuyển tầm nhìn. Sở Phi Dương lại một lần nữa cúi đầu, ngậm lấy dục vọng từ lâu đã ngẩng đầu trong tay hắn, cảm thấy thân thể bên dưới mãnh liệt run lên, tiếu ý trong mắt càng sâu. Sở Phi Dương nhẹ nhàng di chuyển môi lưỡi, bàn tay cũng khe khẽ trấn an thân thể tinh tế run rẩy kia. Một lát sau mới phun ra, áp sát tới: ” Đừng chịu đựng, để cho ta nghe thanh âm của ngươi.”
Sở Phi Dương dùng ngón tay xoa xoa đôi môi đang giảo chặt của Quân Thư Ảnh, nhẹ nhàng tìm kiếm bên trong lại rút ra, Quân Thư Ảnh nhíu mày nhìn… qua.
Sở Phi Dương cười thầm một tiếng, tay lại không thành thật luồn xuống phía dưới, ở vị trí phía sau thắt lưng chậm rãi vuốt ve.
Quân Thư Ảnh cầm bàn tay đang tác loạn của hắn, đôi mắt vì động tình mà có chút ướt át ” Đến trên giường đi…”
” Ở đây cũng không ai thấy.” Sở Phi Dương lẩm bẩm đem mặt vùi vào trước ngực Quân Thư Ảnh tác loạn.
Quân Thư Ảnh vẫn thúc hắn: ” Chúng ta… đến trên giường đi….”
Sở Phi Dương than nhẹ một tiếng rồi đứng thẳng dậy, trực tiếp đi tới trước giường ngồi xuống, vỗ vỗ ván giường, mới đối với Quân Thư Ảnh quần áo không chỉnh từ trên bàn tuột xuống :” Lại đây.”
Quân Thư Ảnh đi tới hai bước, cuối cùng mới thấy có chút không được tự nhiên…
Sở Phi Dương nắm tay thành trảo, Quân Thư Ảnh chỉ thấy bị một cỗ lực mạnh kéo về phía trước, đột nhiên lao về phía Sở Phi Dương, vừa vặn bị Sở Phi Dương tiếp được. Sở Phi Dương đem y đặt dưới thân, ở trên môi y hung hăng hôn một cái, nói: ” Cái này hẳn là được chứ.”
Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng, cùng Sở Phi Dương đối mặt trong chốc lát, lại nhắm lại hai mắt.
Sở Phi Dương nhìn Quân Thư Ảnh, gần như nghe được ‘ Ầm’ một tiếng, đó là thanh âm dục hoả trong cơ thể đột nhiên thịnh vượng, cảm giác cấp bách tới mức dường như đem chính mình đốt thành tro bụi….
” Ngươi… Ngươi thực sự là…. ” Sở Phi Dương kìm nén tiếng thở dốc trong giây lát, há mồm hung hắn cắn trên vai Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh ‘ Hừ’ một tiếng, có chút không thoải mái mà cau mày, hai tay khoác trên vai Sở Phi Dương dụng thêm chút lực.Sở Phi Dương vừa tàn sát bừa bãi trên thân thể người bên dưới, vừa đưa tay phải mở năm ngón hướng ra phía ngoài, tung một trảo cách không điểm vật.
Một trận thanh âm ầm ĩ trôi qua, ngăn tủ gỗ bị đảo lộn, mấy thứ loạn thất bát tao gì đó rơi vãi, một chiếc bình sứ nho nhỏ tinh xảo bay đến trong tay Sở Phi Dương .
Sở Phi Dương mở nắp đậy, bên trong là thuốc mỡ trong suốt, còn có chút hương thơm nhàn nhạt. Sở Phi Dương lấy ngón tay khơi một ít, tìm kiếm phía bên dưới.
Quân Thư Ảnh khẽ giãy dụa, nghi ngờ hỏi: ” Vật gì vậy?”
Sở Phi Dương hôn lên mặt y, trấn an: ” Thả lỏng. Một chút dược mà thôi, để ngươi không thụ thương…”
Quân Thư Ảnh nhăn mày nhìn về phía thuốc mỡ khả nghi kia, hít sâu mấy hơi. Sở Phi Dương vẫn dùng ngón tay tại huyệt khẩu nhẹ nhàng ấn nhu, cảm thấy chỗ đó run rẩy cùng thả lỏng ra, chậm rãi tiếp thu ngón tay hắn xâm nhập.
Sở Phi Dương thương tiếc hôn lên trán lên mặt Quân Thư Ảnh, nhưng động tác dưới tay nhịn không được mà có phần thô bạo hấp tấp.
Một lát sau Quân Thư Ảnh né khỏi nụ hôn nhẹ nhàng của hắn, thấp giọng nói : ” Có thể rồi.”
Sở Phi Dương rút ngón tay ra, đột nhiên ôm Quân Thư Ảnh lật người, để Quân Thư Ảnh ngồi khoá trên hông hắn. Sở Phi Dương kéo Quân Thư Ảnh cúi mặt xuống hôn một cái triền miên.
“Ta đã bốn ngày bốn đêm không ngủ rồi….” Sở Phi Dương hôn lên khoé miệng Quân Thư Ảnh, cảm giác được hơi thở nóng rực của y phả trên mặt mình, dùng thanh âm khàn khàn mê hoặc nói: ” Chính ngươi đến đây đi…”
Sở Phi Dương nâng thắt lưng Quân Thư Ảnh dậy, dùng ánh mắt mong chờ nhìn y. Quân Thư Ảnh xoay mặt đi, Sở Phi Dương dùng tay chậm rãi vuốt ve khắp thân thể y. Một lát sau, Quân Thư Ảnh lấy tay chống đỡ thân thể, một tay nâng cự vật từ lâu đã sưng tấy bất kham của Sở Phi Dương, tự mình nhắm ngay nó chậm rãi ngồi xuống.
Hô hấp của Sở Phi Dương trong giây lát trở lên dồn dập, Quân Thư Ảnh có phần nan kham mà nhắm mắt lại, từng chút từng chút mà đem cự vật càng ngày càng kích động dữ tợn kia nuốt vào thân thể.
Khi cảm thấy cự vật kia rốt cuộc đã vào tận gốc, Quân Thư Ảnh có chút cứng ngắc mà dừng lại.
Sở Phi Dương nhẹ vỗ về thắt lưng y, cười nhẹ nói: ” Tự mình động a…”
Quân Thư Ảnh bất mãn khẩu khí trêu đùa của hắn, điệu bộ tức giận, thế nhưng đối diện với nhãn thần nóng rực như lửa của Sở Phi Dương, đam mê, chìm đắm, thậm chí có chút điên cuồng….”
Quân Thư Ảnh hạ thấp hàng mi. Sở Phi Dương đem tay y kéo tới bỏ vào miệng mình, từng ngón từng ngón nhẹ nhàng cắn. Quân Thư Ảnh chỉ cảm thấy một trận tê dại từ nơi đầu ngón tay bị thấm ướt khuếch tán ra toàn thân. Y rút lại tay, vịn lấy hai vai Sở Phi Dương, chậm rãi chuyển động thắt lưng.
” A…. ” một cỗ cảm giác quái dị từ nơi hai người tương liên truyền khắp toàn thân, Quân Thư Ảnh nhịn không được bật ra tiếng rên khe khẽ. Sở Phi Dương cực lực áp chế khi hơi thở bao trùm dục vọng kia lọt vào trong tai, Quân Thư Ảnh có chút khí huyết dâng lên. Hai người đều toát ra một tầng mồ hôi mỏng, trong màn trướng khô nóng đến không chịu nổi.Quân Thư Ảnh còn đang chậm rãi chuyển động, thế nhưng Sở Phi Dương đã nhẫn không được nữa. Hắn nắm lấy Quân Thư Ảnh kéo y ngã lên người mình. Địa phương tương liên giữa hai người vì tác động này mà tạo thành ma sát khiến Quân Thư Ảnh lại một trận rên rỉ.
Sở Phi Dương xoay người đem Quân Thư Ảnh đặt dưới thân, giơ lên cẳng chân thon dài mềm dẻo của y, hung hăng mà hướng về phía trước, lại không có vào tận gốc, có chút hung ác mà co rúm lên.
Quân Thư Ảnh nhắm chặt hai mắt, lay động mái tóc dài rối loạn, tản mạn trên giường nệm như tơ lụa hắc sắc.
” Sở ….Phi Dương …. A… ngươi… Phi Dương…. ” Quân Thư Ảnh nức nở nói không ra lời, lại càng nhận thêm xung kích mãnh liệt.
” Gọi a, tiếp tục gọi. Quân Thư Ảnh … gọi ta.” Sở Phi Dương vừa mạnh mẽ luật động vừa lên tiếng, ngay cả thanh âm cũng có chút kìm chế không nổi mà có phần hung ác.
” A… ta… ta…” Quân Thư Ảnh thở dồn dập vài tiếng, đưa tay tìm xuống hạ thân. Sở Phi Dương nắm lấy tay y, cúi đầu liếm giọt nước trong suốt trên mi mắt y không biết là mồ hôi hay nước mắt, thấp giọng lẩm bẩm :” Không được…. ngươi không được dùng tay…”
Quân Thư Ảnh nắm chặt tay Sở Phi Dương, ngẩng đầu lên, bị khoái cảm dằn vặt khiến cho có chút mê loạn. Sở Phi Dương một mực ở trên người y tàn sát bừa bãi, hạ thân hung hăng va chạm vào một điểm trong thân thể y, cảm thụ thân thể mềm dẻo dưới thân mỗi một lần đều không thể kìm nén được cơn run rẩy.
Không bao lâu, Sở Phi Dương cảm thấy thân thể phía dưới cứng đờ, một cỗ nhiệt lưu phun lên trên bụng dưới, tiểu huyệt mềm nhẵn ẩm ướt nóng bỏng kia cũng run rẩy xiết chặt. Sở Phi Dương hung hăng động vài cái, mãnh liệt động thân, tiết ở bên trong thân thể Quân Thư Ảnh.
Tình cảm mãnh liệt qua đi, Sở Phi Dương có chút mệt mỏi đè trên người Quân Thư Ảnh, cảm giác được dục vọng nhuyễn xuống mà trượt khỏi thân thể y, bàn tay khẽ vỗ về, khép hờ mắt lại có phần buồn ngủ.
Trong cơn mơ mơ màng màng chỉ thấy một bàn tay nhỏ bé ở trên mặt hắn nhẹ nhàng gãi gãi, Sở Phi Dương quay đầu tránh, nhưng cánh tay kia nhất định không buông tha mà truy đuổi. Sở Phi Dương chau mày, miễn cưỡng mở mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm trắng trẻo của Tiểu Thạch Đầu hiện ra trước mắt, hai mắt mở lớn hiếu kỳ nhìn hắn.
” A!!!” Sở Phi Dương kinh hô một tiếng. Tiểu Thạch Đầu vào đây lúc nào? nó, nó, nó, có phải hay không nhìn thấy tất cả?!!
” Ngươi kêu cái quỷ gì?” thanh âm của Quân Thư Ảnh vang lên trên đỉnh đầu, Sở Phi Dương ngẩng lên, Quân Thư Ảnh quần áo chỉnh tề đứng trước mặt hắn.
Hoàn hảo… hoàn hảo… Sở Phi Dương âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
!!!
Không đúng, có chỗ nào đó không thích hợp.
Sở Phi Dương lúc này mới có chút tỉnh táo nhìn lại xung quanh—- vẻ mặt đau khổ, hắn cư nhiên còn đang trong dũng dục ( bồn tắm). Đó chính là nói, chuyện vừa rồi —-
” Ta thấy người lâu như vậy không có đi ra, còn tưởng rằng người chết đuối trong dũng dục đâu.” Quân Thư Ảnh lạnh nhạt nói, ” Nếu không có việc gì, ngươi cứ việc ngâm nước đi a.”Quân Thư Ảnh nói xong, ôm lấy Tiểu Thạch Đầu vẫn đang víu lấy mép thùng không chịu buông ra. Tiểu Thạch Đầu kêu ‘ A… a’, quơ hai cánh tay nhỏ bé mũm mĩm.
Sở Phi Dương chán nản mà tựa bên thành dục dũng, thở dài một tiếng—-
Xuân sắc vô biên… hoá ra đều là trong mộng.
Tác giả :
Nam Phong Ca