Dương Thư Mị Ảnh
Chương 102
Sở Phi Dương mang Quân Thư Ảnh một mạch hướng đến đỉnh núi. Quân Thư Ảnh hơi do dự muốn dừng lại nhưng lại bị Sở Phi Dương nắm chặt cổ tay, không để y chậm trễ.
Không biết hai ngươi đã đi được bao lâu, Quân Thư Ảnh cuối cùng không chịu được nữa, giằng khỏi sự khống chế của Sở Phi Dương, mất đà ngã xuống đất. Sở Phi Dương phải dừng lại.
“Rốt cuộc ngươi muốn mang ta đi đâu?” Quân Thư Ảnh nhíu mày hỏi.
Sở Phi Dương sờ sờ cằm, nhoẻn miệng cười, chậm rãi tiến lên. Quân Thư Ảnh hoảng hốt muốn lùi ra sau lại bị Sở Phi Dương nắm lấy bả vai, không thể thối lui.
Sở Phi Dương chừa một khoảng cách giữa hai người, cười cười, dịu dàng nhìn ánh mắt đề phòng của Quân Thư Ảnh, khẽ cười nói: “Dù ta mang ngươi đi đến đâu, ngươi cũng nguyện ý theo ta?”Gương mặt Quân Thư Ảnh trầm xuống, y tức giận nói: “Ta đang hỏi chuyện nghiêm túc. Ngươi cho là có thể bình yên thoát khỏi tình thế hỗn loạn này sao?”
“Ngươi còn mặt mũi nói câu đó sao?” Sở Phi Dương lộ ánh mắt thống khổ, than nhẹ: “Không ngờ mặt ngươi lại dày như vậy. Ta không tính sổ với ngươi, ngươi còn oán thán với ta? Tình thế hỗn loạn này do ai gây ra? Ngươi nói đúng, không thể bình yên thoát được. Có lẽ ta nên ném ngươi cho sư phụ và Viên minh chủ xử lý.”
Quân Thư Ảnh sau khi nghe xong, thoát khỏi Sở Phi Dương, quay người trở lại Đoạn Kiếm sơn trang, lạnh lùng nói: “Không cần Sở đại hiệp phiền lòng. Ta sẽ trở lại đó. Nếu không phải ngươi phá huỷ cơ hội tốt này của ta, ta sao có thể bại trận?”
“Đứng lại.” Sở Phi Dương đột nhiên quát, giọng nói hàm chứa sự giận dữ.
Quân Thư Ảnh cứng đờ người.
Y không biết mình đang sợ điều gì. Có lẽ chính vì một Sở Phi Dương lãnh đạm hờ hững khi nãy đã làm cho y sợ hãi. Y không sợ kiếm pháp của Sở Phi Dương, chỉ sợ ánh mắt còn sắc bén hơn cả lưỡi kiếm kia. Một lần nữa Sở Phi Dương lại phát ra thanh âm lạnh lùng như vậy khiến tâm trạng Quân Thư Ảnh cũng giá buốt theo.
Y không muốn, nhưng không hiểu sao dù cố gắng thế nào cũng không thể bước tiếp. Nghe tiếng chân Sở Phi Dương chậm rãi đến gần, tim Quân Thư Ảnh đập như sấm, nhưng không có cả dũng khí để quay lại. Hơi thở ấm áp vương vào cổ, ôn nhu dịu dàng khiến Quân Thư Ảnh bất giác nắm bả vai thật chặt.
“Ta hỏi lại một lần nữa.” Sở Phi Dương dừng lại ngay sau Quân Thư Ảnh. “Dù ta đi bất cứ nơi nào, ngươi cũng nguyện ý đi theo ta, được không?” Sở Phi Dương nhẹ nhàng hỏi.
Quân Thư Ảnh không thể nghe được gì từ giọng nói bình thản kia. Y cảm thấy khó chịu. Không hiểu tại sao Sở Phi Dương lại cố chấp một chuyện không chút ý nghĩa nào như thế này, đối với y, chuyện này nhàm chán đến cực điểm.
“Sở Phi Dương, ngươi rốt cuộc muốn…” Quân Thư Ảnh lên tiếng, lại bị Sở Phi Dương ngắt lời.
“Ta chỉ cần ngươi trả lời, không cần nói dài dòng.” Sở Phi Dương vẫn thản nhiên nói như cũ, nhưng chứa đựng sự kiên quyết không để y cự tuyệt. Hắn đi đến trước mặt Quân Thư Ảnh, nhìn thẳng vào mắt y. Ánh mắt trực tiếp không thể lẩn tránh được khiến Quân Thư Ảnh cảm thấy khó có thể chịu được. Y rũ mắt, không muốn nhìn thẳng vào hắn, cũng… không dám.
Nếu là trước kia, Quân Thư Ảnh tuyệt đối không thể tưởng tượng được việc khi đối mặt với Sở Phi Dương chính mình lại có biểu hiện yếu đuối như vậy. Sở Phi Dương ở trước mặt y như vậy, nhưng y thấy hắn sao mà xa lạ quá.
Quân Thư Anh không biết tại sao khi hắn chĩa kiếm vào y lại bình tĩnh như không quan tâm đến y nữa. Rồi nháy mắt sau lại cứu y, như thể hắn chưa từng lạnh lùng, chán ghét y.
Y chán ghét Sở Phi Dương như vậy, càng chán ghét chính mình không kiềm chế được bản thân, cứ mãi lo sợ. Y biết mình nên cự tuyệt, nhưng lời nói đơn giản như vậy y cũng không sao thốt được nên lời. Có lẽ y biết mình đang sợ điều gì, nhưng lại không dám đối mặt với nó, không chịu thừa nhận nó.Sở Phi Dương chờ, lẳng lặng nhìn Quân Thư Ảnh đang ở thế tiến thoái lưỡng nan. Y hơi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào hắn.
Sở Phi Dương thở dài, đặt tay lên vai Quân Thư Ảnh, cảm nhận thân thể y đông cứng lại dưới tay mình.
“Ngươi không cần phiền lòng như vậy. Ngươi mong muốn điều gì? Ngươi khát vọng điều gì? Sợ mất đi điều gì?” Sở Phi Dương thấp giọng nói. “Chỉ cần ngươi nguyện ý theo ta, Quân Thư Ảnh. Chỉ cần ngươi nói một câu, bất luận chân trời góc biển, ta Sở Phi Dương sẽ trọn đời bên cạnh ngươi. Dù là trăm năm sau khi qua cầu Nại Hà, hay tỉnh lại sau kiếp luân hồi, vẫn có ta ở bên cạnh ngươi, bồi ngươi, bảo vệ ngươi, không để ngươi cô đơn.”
Thanh âm mê hoặc của Sở Phi Dương nhẹ nhàng phiêu đãng bên tai, Quân Thư Ảnh bất giác muốn lùi về phía sau, lại phát hiện đôi tay của Sở Phi Dương trên vai mình nắm càng chặt hơn. Y nhìn bàn tay kiên định trên vai mình, rồi lại ngẩng đầu nhìn Sở Phi Dương, đối diện ánh mắt chính trực, hiên ngang lẫm liệt khiến người ta giận sôi lên được, cùng đôi môi đã thốt ra lời thề chân thành nguyện bên y suốt đời suốt kiếp.
Sở Phi Dương nhìn Quân Thư Ảnh cũng đang chằm chằm nhìn lại nhìn, nhất thời trông như cảnh tượng hai con gà trống đang đấu mắt với nhau, cuối cùng y cũng khẽ gật đầu, nhẹ đến mức tưởng chừng như y không có bất cứ hành động gì.
Sở Phi Dương tươi cười rạng rỡ, một tay kéo Quân Thư Ảnh vào lòng, một tay vỗ nhẹ vào lưng Quân Thư Ảnh, thoải mái cười nói: “Sớm biết nghe lời như vậy thì đâu có rắc rối gì.”
Quân Thư Ảnh vừa nghe, nhíu mày, cảm thấy thật kỳ quặc. Khi tỉnh trí lại, đã nghe từ đằng xa truyền đến tiếng bước chân và tiếng người hỗn độn. Tiếng hét giận dữ của Tín Bạch vang lên rõ ràng.
Sở Phi Dương khẽ thở dài, kéo Quân Thư Ảnh, bất đắc dĩ nói: “Đi thôi, còn nhiều phiền toái lắm.”
Không biết hai ngươi đã đi được bao lâu, Quân Thư Ảnh cuối cùng không chịu được nữa, giằng khỏi sự khống chế của Sở Phi Dương, mất đà ngã xuống đất. Sở Phi Dương phải dừng lại.
“Rốt cuộc ngươi muốn mang ta đi đâu?” Quân Thư Ảnh nhíu mày hỏi.
Sở Phi Dương sờ sờ cằm, nhoẻn miệng cười, chậm rãi tiến lên. Quân Thư Ảnh hoảng hốt muốn lùi ra sau lại bị Sở Phi Dương nắm lấy bả vai, không thể thối lui.
Sở Phi Dương chừa một khoảng cách giữa hai người, cười cười, dịu dàng nhìn ánh mắt đề phòng của Quân Thư Ảnh, khẽ cười nói: “Dù ta mang ngươi đi đến đâu, ngươi cũng nguyện ý theo ta?”Gương mặt Quân Thư Ảnh trầm xuống, y tức giận nói: “Ta đang hỏi chuyện nghiêm túc. Ngươi cho là có thể bình yên thoát khỏi tình thế hỗn loạn này sao?”
“Ngươi còn mặt mũi nói câu đó sao?” Sở Phi Dương lộ ánh mắt thống khổ, than nhẹ: “Không ngờ mặt ngươi lại dày như vậy. Ta không tính sổ với ngươi, ngươi còn oán thán với ta? Tình thế hỗn loạn này do ai gây ra? Ngươi nói đúng, không thể bình yên thoát được. Có lẽ ta nên ném ngươi cho sư phụ và Viên minh chủ xử lý.”
Quân Thư Ảnh sau khi nghe xong, thoát khỏi Sở Phi Dương, quay người trở lại Đoạn Kiếm sơn trang, lạnh lùng nói: “Không cần Sở đại hiệp phiền lòng. Ta sẽ trở lại đó. Nếu không phải ngươi phá huỷ cơ hội tốt này của ta, ta sao có thể bại trận?”
“Đứng lại.” Sở Phi Dương đột nhiên quát, giọng nói hàm chứa sự giận dữ.
Quân Thư Ảnh cứng đờ người.
Y không biết mình đang sợ điều gì. Có lẽ chính vì một Sở Phi Dương lãnh đạm hờ hững khi nãy đã làm cho y sợ hãi. Y không sợ kiếm pháp của Sở Phi Dương, chỉ sợ ánh mắt còn sắc bén hơn cả lưỡi kiếm kia. Một lần nữa Sở Phi Dương lại phát ra thanh âm lạnh lùng như vậy khiến tâm trạng Quân Thư Ảnh cũng giá buốt theo.
Y không muốn, nhưng không hiểu sao dù cố gắng thế nào cũng không thể bước tiếp. Nghe tiếng chân Sở Phi Dương chậm rãi đến gần, tim Quân Thư Ảnh đập như sấm, nhưng không có cả dũng khí để quay lại. Hơi thở ấm áp vương vào cổ, ôn nhu dịu dàng khiến Quân Thư Ảnh bất giác nắm bả vai thật chặt.
“Ta hỏi lại một lần nữa.” Sở Phi Dương dừng lại ngay sau Quân Thư Ảnh. “Dù ta đi bất cứ nơi nào, ngươi cũng nguyện ý đi theo ta, được không?” Sở Phi Dương nhẹ nhàng hỏi.
Quân Thư Ảnh không thể nghe được gì từ giọng nói bình thản kia. Y cảm thấy khó chịu. Không hiểu tại sao Sở Phi Dương lại cố chấp một chuyện không chút ý nghĩa nào như thế này, đối với y, chuyện này nhàm chán đến cực điểm.
“Sở Phi Dương, ngươi rốt cuộc muốn…” Quân Thư Ảnh lên tiếng, lại bị Sở Phi Dương ngắt lời.
“Ta chỉ cần ngươi trả lời, không cần nói dài dòng.” Sở Phi Dương vẫn thản nhiên nói như cũ, nhưng chứa đựng sự kiên quyết không để y cự tuyệt. Hắn đi đến trước mặt Quân Thư Ảnh, nhìn thẳng vào mắt y. Ánh mắt trực tiếp không thể lẩn tránh được khiến Quân Thư Ảnh cảm thấy khó có thể chịu được. Y rũ mắt, không muốn nhìn thẳng vào hắn, cũng… không dám.
Nếu là trước kia, Quân Thư Ảnh tuyệt đối không thể tưởng tượng được việc khi đối mặt với Sở Phi Dương chính mình lại có biểu hiện yếu đuối như vậy. Sở Phi Dương ở trước mặt y như vậy, nhưng y thấy hắn sao mà xa lạ quá.
Quân Thư Anh không biết tại sao khi hắn chĩa kiếm vào y lại bình tĩnh như không quan tâm đến y nữa. Rồi nháy mắt sau lại cứu y, như thể hắn chưa từng lạnh lùng, chán ghét y.
Y chán ghét Sở Phi Dương như vậy, càng chán ghét chính mình không kiềm chế được bản thân, cứ mãi lo sợ. Y biết mình nên cự tuyệt, nhưng lời nói đơn giản như vậy y cũng không sao thốt được nên lời. Có lẽ y biết mình đang sợ điều gì, nhưng lại không dám đối mặt với nó, không chịu thừa nhận nó.Sở Phi Dương chờ, lẳng lặng nhìn Quân Thư Ảnh đang ở thế tiến thoái lưỡng nan. Y hơi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào hắn.
Sở Phi Dương thở dài, đặt tay lên vai Quân Thư Ảnh, cảm nhận thân thể y đông cứng lại dưới tay mình.
“Ngươi không cần phiền lòng như vậy. Ngươi mong muốn điều gì? Ngươi khát vọng điều gì? Sợ mất đi điều gì?” Sở Phi Dương thấp giọng nói. “Chỉ cần ngươi nguyện ý theo ta, Quân Thư Ảnh. Chỉ cần ngươi nói một câu, bất luận chân trời góc biển, ta Sở Phi Dương sẽ trọn đời bên cạnh ngươi. Dù là trăm năm sau khi qua cầu Nại Hà, hay tỉnh lại sau kiếp luân hồi, vẫn có ta ở bên cạnh ngươi, bồi ngươi, bảo vệ ngươi, không để ngươi cô đơn.”
Thanh âm mê hoặc của Sở Phi Dương nhẹ nhàng phiêu đãng bên tai, Quân Thư Ảnh bất giác muốn lùi về phía sau, lại phát hiện đôi tay của Sở Phi Dương trên vai mình nắm càng chặt hơn. Y nhìn bàn tay kiên định trên vai mình, rồi lại ngẩng đầu nhìn Sở Phi Dương, đối diện ánh mắt chính trực, hiên ngang lẫm liệt khiến người ta giận sôi lên được, cùng đôi môi đã thốt ra lời thề chân thành nguyện bên y suốt đời suốt kiếp.
Sở Phi Dương nhìn Quân Thư Ảnh cũng đang chằm chằm nhìn lại nhìn, nhất thời trông như cảnh tượng hai con gà trống đang đấu mắt với nhau, cuối cùng y cũng khẽ gật đầu, nhẹ đến mức tưởng chừng như y không có bất cứ hành động gì.
Sở Phi Dương tươi cười rạng rỡ, một tay kéo Quân Thư Ảnh vào lòng, một tay vỗ nhẹ vào lưng Quân Thư Ảnh, thoải mái cười nói: “Sớm biết nghe lời như vậy thì đâu có rắc rối gì.”
Quân Thư Ảnh vừa nghe, nhíu mày, cảm thấy thật kỳ quặc. Khi tỉnh trí lại, đã nghe từ đằng xa truyền đến tiếng bước chân và tiếng người hỗn độn. Tiếng hét giận dữ của Tín Bạch vang lên rõ ràng.
Sở Phi Dương khẽ thở dài, kéo Quân Thư Ảnh, bất đắc dĩ nói: “Đi thôi, còn nhiều phiền toái lắm.”
Tác giả :
Nam Phong Ca