Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) - Phong Vũ Vô Cực
Chương 99
Tác giả: Nam Phong Ca
Quân Thư Ảnh ngủ thực không an ổn. Y muốn tỉnh lại, có một chuyện rất trọng yếu khiến y nhất định phải tỉnh lại thế nhưng trong giấc mộng tối đen giống như có vô số bàn tay đang bủa vây lấy y, không cho y thoát ra.
Trình Tuyết Tường ngồi ở một bên, ánh mắt phức tạp nhìn Quân Thư Ảnh đang nằm trên giường.
Dung mạo tuấn tú, cho dù đã ngủ nhưng rõ ràng là đang hoảng loạn. Tuy bị cưỡng chế điểm thụy huyệt nhưng y vẫn ra sức kháng cự.
Cứ như vậy mà nhìn, Trình Tuyết Tường cuối cùng không đành lòng, đứng thẳng người đi đến bên mép giường, từ trên cao nhìn xuống.
Sở Phi Dương quả thực rất cưng chiều y, rất yêu thương y nhưng Sở Phi Dương cũng có lúc xem nhẹ và độc tài. Tựa như lúc này, hắn không phải không biết Quân Thư Ảnh muốn ở bên cạnh hắn để chăm sóc hắn, phụng bồi hắn đến cỡ nào, vậy mà hắn lại tự chủ trương ngăn cách Quân Thư Ảnh ở bên ngoài, không cho Quân Thư Ảnh chứng kiến tất cả chuyện này.
Nếu đổi lại là Trình Tuyết Tường, thì hắn tự nhận bản thân mình sẽ không ngang ngược như vậy.
Nhưng Sở Phi Dương ngang ngược hơn thì sao? Quân Thư Ảnh là của hắn, hơn nữa nhất định từ nay về sau vĩnh viễn mãi sẽ là của hắn.
Khuôn mặt xinh đẹp, đã từng tồn tại trong ký ức niên thiếu của hắn rất nhiều năm. Cho đến khi tái kiến, thì nhớ nhung nhiều năm đã hóa thành từng sợi tình kết bền bỉ, từng chút từng chút một dệt nên một tấm lưới, nhốt chặt trái tim của hắn ở trong đó.
Bàn tay khẽ nâng lên, đầu ngón tay di chuyển tới khuôn mặt kia, nhưng cuối cùng vẫn không thể chạm vào làn da mịn màng.
Người này là hắn đã bỏ lỡ, vĩnh viễn sẽ không thuộc về hắn nữa.
Cho nên không thể chạm, không thể sờ, còn có mấy lời cũng vĩnh viễn không thể nói ra.
Đầu ngón tay ở giữa không trung, dọc theo lông mày thon dài, đôi mắt nhắm chặt, mí mắt đang khẽ run, sống mũi thẳng tắp, môi mỏng đạm sắc… lướt qua từng cái một, chỉ dùng phương thức như thế để tạc vào lòng dung nhan từ trước đến nay hắn chưa một lần dám quá phận nhìn thẳng.
Thiếu niên kia hắn đã ghi nhớ mười mấy năm, vậy người này hắn sẽ tiếp tục ghi nhớ rất nhiều năm nữa. Hắn có hồi ức về người đó, như vậy là đủ rồi, không cần bất luận kẻ nào biết điều đó.
Cánh tay Quân Thư Ảnh đặt dưới chăn đột nhiên động mạnh, chân mày nhíu chặt, dường như đang cực kỳ đau đớn, trong miệng tràn ra một tiếng nức nở: “Phi Dương…”
Trình Tuyết Tường vội vàng thu tay về.
Hiện tại Quân Thư Ảnh càng lúc càng không thể an ổn, y nhất định là đang cực lực đối kháng, thậm chí ngay cả chân tay cũng đã bắt đầu co giật, nhìn qua hết sức thống khổ.
Trình Tuyết Tường không đành lòng nhìn y như vậy, muốn khai giải huyệt đạo của y nhưng lại chần chừ, cuối cùng hạ quyết tâm quay người đi ra khỏi phòng.
Hắn vốn chỉ muốn đến xem qua một chút tình hình của Quân Thư Ảnh, lưu lại quá lâu không khỏi khiến nhạ nhân nhàn thoại. Hắn lại càng không thể tự chủ trương đánh thức y, bởi vì hắn không có lập trường để làm việc đó.
Vừa mới bước ra khỏi ngưỡng cửa, lại nghe bên trong truyền đến một tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Trình Tuyết Tường giật mình, vội vàng quay lại, đã thấy Quân Thư Ảnh đang từ trên mặt đất bò dậy, chăn gối tán lạc nhất địa.
“Thư Ảnh, làm sao ngươi…” Trình Tuyết Tường vội bước tới, ngồi xuống bên cạnh đỡ y đứng dậy.
Quân Thư Ảnh một thân y sam đơn bạc, chân không mang giày, mạnh mẽ nắm chặt lấy cánh tay Trình Tuyết Tường, tựa hồ có chút thở không ra hơi, hấp háy nói: “Sở… Sở Phi Dương ở đâu?”
“Sở huynh đang ở trong phòng Thanh giáo chủ, Cầm Anh cùng với Cao Phóng đang chữa trị cho hắn, ngươi không cần lo lắng…”
Trình Tuyết Tường còn chưa dứt lời, Quân Thư Ảnh đã đẩy hắn ra, lảo đảo chạy ra ngoài.
Trình Tuyết Tường không ngăn cản, chỉ cắn răng nhìn y ăn mặc đơn bạc, chân cũng không kịp mang giày, lúc này hắn cũng chỉ biết túm lấy tấm phi phong trên đầu giường rồi đuổi theo.
Vừa mới bước ra ngoài, Quân Thư Ảnh đã bị sắc trắng của bầu trời làm cho hoa mắt. Nguyên lai chẳng biết lúc nào tuyết đã rơi, trên bầu trời vẫn còn một vài bông tuyết tán lạc, trên mặt đất, trên mái nhà cũng sớm đã phủ trắng một màu.
Quân Thư Ảnh đưa tay che mắt, đầu óc có chút choáng váng phân biệt hướng đi, chạy thẳng tới phòng Thanh Lang.
Yến Kỳ Đứng đứng ngoài hành lang, kinh sợ khi thấy Quân Thư Ảnh đang từ đằng xa chạy tới: “Quân Thư Ảnh, ngươi cứ như vậy mà chạy tới đây sao?”
“Sở Phi Dương thế nào rồi?” Quân Thư Ảnh nắm chặt lấy Yến Kỳ, thở dốc, khàn giọng hỏi.
“Bọn họ còn ở trong phòng…” Yến Kỳ đở lấy y, lại thấy từ phía sau Trình Tuyết Tường đã đuổi đến.
Trình Tuyết Tường không nói một lời, đem phi phong khoác lên người Quân Thư Ảnh, Yến Kỳ cũng giúp y kéo phi phong bọc kín người y lại: “Bên ngoài rất lạnh, vào phòng trước đi.”
Quân Thư Ảnh với khuôn mặt tái nhợt đi vào phòng, khắp phòng đều nồng đậm mùi thảo dược, trộn lẫn trong đó là mùi huyết phúc nhàn nhạt, kích thích thần kinh của y. Đôi chân trần giẫm trên mặt đất sớm đã mất đi cảm giác.
“Thanh Tĩnh và Kỳ Lân cũng được Cao Phóng gọi đến để hỗ trợ.” Yến Kỳ thấy y hoảng loạn chạy tới, rồi lại ngơ ngác không nói lời nào, cũng chỉ biết tự mình mở miệng trước, “Thanh đại ca và Vân Thâm đi xử lý sự vụ bang phái. Cầm Anh và Sở đại ca, còn có Cao Phóng cùng với mấy tiểu tử, tất cả đều đang ở trong phòng…”
Ngón tay Yến Kỳ chỉ tới cánh cửa phòng còn đang đóng chặt, hắn còn chưa dứt lời, cửa đột nhiên mở ra.
Cao Phóng đầu đầy mồ hôi xuất hiện trước cửa, đôi mắt sáng lên, nói: “Giáo chủ…”
Y bước ra ngoài, Cầm Anh cũng đi theo phía sau. Sắc mặt hắn nhợt nhạt, không có một chút huyết sắc, bộ dạng giống như cực kỳ mệt mỏi.
Thanh Tĩnh cũng bước ra, Kỳ Lân huynh đệ ở phía sau hắn cùng nhau đẩy một cỗ luân y, cẩn thận vượt qua ngưỡng cửa.
Sở Phi Dương ngồi trong luân y, sắc mặt tái nhợt đang mỉm cười nhìn y.
Quân Thư Ảnh đứng phắt dậy, sải bước chạy đến trước mặt Sở Phi Dương, toàn thân run lẩy bẩy, cắn răng nhìn chằm chằm kẻ đáng hận, một hồi lâu mới run rẩy nói: “Sở Phi Dương, ngươi tên hỗn đản này!”
Sở Phi Dương kéo cánh tay Quân Thư Ảnh lại. Hắn không nói gì mà chỉ ngửa đầu ngước nhìn Quân Thư Ảnh, khuôn mặt tái nhợt cùng với tư thế tĩnh tọa ngồi trong luân y ngược lại khiến hắn có vài phần yếu thế.
Hắn thản nhiên làm ra một bộ dáng yếu đuối nhưng ánh mắt thì vẫn như cũ, không một chút e dè. Một phen chết đi sống lại, còn phải lưu tâm cái gì chứ.
Hắn không lưu tâm nhưng có người lại kiêng dè.
Yến Kỳ lôi kéo Cao Phóng cùng với Cầm Anh còn đang ngỡ ngàng, trong khi Trình Tuyết Tường đang đẩy đẩy Kỳ Lân và Thanh Tĩnh, cùng nhau rời khỏi phòng. Sau đó còn có người cẩn thận khép cửa lại, ngăn cách phong tuyết ở bên ngoài.
_____________oOo_____________
Lời tác giả: Kỳ thực thật không ngờ Đại hiệp rất có tiềm chất cặn bã…
Quân Thư Ảnh ngủ thực không an ổn. Y muốn tỉnh lại, có một chuyện rất trọng yếu khiến y nhất định phải tỉnh lại thế nhưng trong giấc mộng tối đen giống như có vô số bàn tay đang bủa vây lấy y, không cho y thoát ra.
Trình Tuyết Tường ngồi ở một bên, ánh mắt phức tạp nhìn Quân Thư Ảnh đang nằm trên giường.
Dung mạo tuấn tú, cho dù đã ngủ nhưng rõ ràng là đang hoảng loạn. Tuy bị cưỡng chế điểm thụy huyệt nhưng y vẫn ra sức kháng cự.
Cứ như vậy mà nhìn, Trình Tuyết Tường cuối cùng không đành lòng, đứng thẳng người đi đến bên mép giường, từ trên cao nhìn xuống.
Sở Phi Dương quả thực rất cưng chiều y, rất yêu thương y nhưng Sở Phi Dương cũng có lúc xem nhẹ và độc tài. Tựa như lúc này, hắn không phải không biết Quân Thư Ảnh muốn ở bên cạnh hắn để chăm sóc hắn, phụng bồi hắn đến cỡ nào, vậy mà hắn lại tự chủ trương ngăn cách Quân Thư Ảnh ở bên ngoài, không cho Quân Thư Ảnh chứng kiến tất cả chuyện này.
Nếu đổi lại là Trình Tuyết Tường, thì hắn tự nhận bản thân mình sẽ không ngang ngược như vậy.
Nhưng Sở Phi Dương ngang ngược hơn thì sao? Quân Thư Ảnh là của hắn, hơn nữa nhất định từ nay về sau vĩnh viễn mãi sẽ là của hắn.
Khuôn mặt xinh đẹp, đã từng tồn tại trong ký ức niên thiếu của hắn rất nhiều năm. Cho đến khi tái kiến, thì nhớ nhung nhiều năm đã hóa thành từng sợi tình kết bền bỉ, từng chút từng chút một dệt nên một tấm lưới, nhốt chặt trái tim của hắn ở trong đó.
Bàn tay khẽ nâng lên, đầu ngón tay di chuyển tới khuôn mặt kia, nhưng cuối cùng vẫn không thể chạm vào làn da mịn màng.
Người này là hắn đã bỏ lỡ, vĩnh viễn sẽ không thuộc về hắn nữa.
Cho nên không thể chạm, không thể sờ, còn có mấy lời cũng vĩnh viễn không thể nói ra.
Đầu ngón tay ở giữa không trung, dọc theo lông mày thon dài, đôi mắt nhắm chặt, mí mắt đang khẽ run, sống mũi thẳng tắp, môi mỏng đạm sắc… lướt qua từng cái một, chỉ dùng phương thức như thế để tạc vào lòng dung nhan từ trước đến nay hắn chưa một lần dám quá phận nhìn thẳng.
Thiếu niên kia hắn đã ghi nhớ mười mấy năm, vậy người này hắn sẽ tiếp tục ghi nhớ rất nhiều năm nữa. Hắn có hồi ức về người đó, như vậy là đủ rồi, không cần bất luận kẻ nào biết điều đó.
Cánh tay Quân Thư Ảnh đặt dưới chăn đột nhiên động mạnh, chân mày nhíu chặt, dường như đang cực kỳ đau đớn, trong miệng tràn ra một tiếng nức nở: “Phi Dương…”
Trình Tuyết Tường vội vàng thu tay về.
Hiện tại Quân Thư Ảnh càng lúc càng không thể an ổn, y nhất định là đang cực lực đối kháng, thậm chí ngay cả chân tay cũng đã bắt đầu co giật, nhìn qua hết sức thống khổ.
Trình Tuyết Tường không đành lòng nhìn y như vậy, muốn khai giải huyệt đạo của y nhưng lại chần chừ, cuối cùng hạ quyết tâm quay người đi ra khỏi phòng.
Hắn vốn chỉ muốn đến xem qua một chút tình hình của Quân Thư Ảnh, lưu lại quá lâu không khỏi khiến nhạ nhân nhàn thoại. Hắn lại càng không thể tự chủ trương đánh thức y, bởi vì hắn không có lập trường để làm việc đó.
Vừa mới bước ra khỏi ngưỡng cửa, lại nghe bên trong truyền đến một tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Trình Tuyết Tường giật mình, vội vàng quay lại, đã thấy Quân Thư Ảnh đang từ trên mặt đất bò dậy, chăn gối tán lạc nhất địa.
“Thư Ảnh, làm sao ngươi…” Trình Tuyết Tường vội bước tới, ngồi xuống bên cạnh đỡ y đứng dậy.
Quân Thư Ảnh một thân y sam đơn bạc, chân không mang giày, mạnh mẽ nắm chặt lấy cánh tay Trình Tuyết Tường, tựa hồ có chút thở không ra hơi, hấp háy nói: “Sở… Sở Phi Dương ở đâu?”
“Sở huynh đang ở trong phòng Thanh giáo chủ, Cầm Anh cùng với Cao Phóng đang chữa trị cho hắn, ngươi không cần lo lắng…”
Trình Tuyết Tường còn chưa dứt lời, Quân Thư Ảnh đã đẩy hắn ra, lảo đảo chạy ra ngoài.
Trình Tuyết Tường không ngăn cản, chỉ cắn răng nhìn y ăn mặc đơn bạc, chân cũng không kịp mang giày, lúc này hắn cũng chỉ biết túm lấy tấm phi phong trên đầu giường rồi đuổi theo.
Vừa mới bước ra ngoài, Quân Thư Ảnh đã bị sắc trắng của bầu trời làm cho hoa mắt. Nguyên lai chẳng biết lúc nào tuyết đã rơi, trên bầu trời vẫn còn một vài bông tuyết tán lạc, trên mặt đất, trên mái nhà cũng sớm đã phủ trắng một màu.
Quân Thư Ảnh đưa tay che mắt, đầu óc có chút choáng váng phân biệt hướng đi, chạy thẳng tới phòng Thanh Lang.
Yến Kỳ Đứng đứng ngoài hành lang, kinh sợ khi thấy Quân Thư Ảnh đang từ đằng xa chạy tới: “Quân Thư Ảnh, ngươi cứ như vậy mà chạy tới đây sao?”
“Sở Phi Dương thế nào rồi?” Quân Thư Ảnh nắm chặt lấy Yến Kỳ, thở dốc, khàn giọng hỏi.
“Bọn họ còn ở trong phòng…” Yến Kỳ đở lấy y, lại thấy từ phía sau Trình Tuyết Tường đã đuổi đến.
Trình Tuyết Tường không nói một lời, đem phi phong khoác lên người Quân Thư Ảnh, Yến Kỳ cũng giúp y kéo phi phong bọc kín người y lại: “Bên ngoài rất lạnh, vào phòng trước đi.”
Quân Thư Ảnh với khuôn mặt tái nhợt đi vào phòng, khắp phòng đều nồng đậm mùi thảo dược, trộn lẫn trong đó là mùi huyết phúc nhàn nhạt, kích thích thần kinh của y. Đôi chân trần giẫm trên mặt đất sớm đã mất đi cảm giác.
“Thanh Tĩnh và Kỳ Lân cũng được Cao Phóng gọi đến để hỗ trợ.” Yến Kỳ thấy y hoảng loạn chạy tới, rồi lại ngơ ngác không nói lời nào, cũng chỉ biết tự mình mở miệng trước, “Thanh đại ca và Vân Thâm đi xử lý sự vụ bang phái. Cầm Anh và Sở đại ca, còn có Cao Phóng cùng với mấy tiểu tử, tất cả đều đang ở trong phòng…”
Ngón tay Yến Kỳ chỉ tới cánh cửa phòng còn đang đóng chặt, hắn còn chưa dứt lời, cửa đột nhiên mở ra.
Cao Phóng đầu đầy mồ hôi xuất hiện trước cửa, đôi mắt sáng lên, nói: “Giáo chủ…”
Y bước ra ngoài, Cầm Anh cũng đi theo phía sau. Sắc mặt hắn nhợt nhạt, không có một chút huyết sắc, bộ dạng giống như cực kỳ mệt mỏi.
Thanh Tĩnh cũng bước ra, Kỳ Lân huynh đệ ở phía sau hắn cùng nhau đẩy một cỗ luân y, cẩn thận vượt qua ngưỡng cửa.
Sở Phi Dương ngồi trong luân y, sắc mặt tái nhợt đang mỉm cười nhìn y.
Quân Thư Ảnh đứng phắt dậy, sải bước chạy đến trước mặt Sở Phi Dương, toàn thân run lẩy bẩy, cắn răng nhìn chằm chằm kẻ đáng hận, một hồi lâu mới run rẩy nói: “Sở Phi Dương, ngươi tên hỗn đản này!”
Sở Phi Dương kéo cánh tay Quân Thư Ảnh lại. Hắn không nói gì mà chỉ ngửa đầu ngước nhìn Quân Thư Ảnh, khuôn mặt tái nhợt cùng với tư thế tĩnh tọa ngồi trong luân y ngược lại khiến hắn có vài phần yếu thế.
Hắn thản nhiên làm ra một bộ dáng yếu đuối nhưng ánh mắt thì vẫn như cũ, không một chút e dè. Một phen chết đi sống lại, còn phải lưu tâm cái gì chứ.
Hắn không lưu tâm nhưng có người lại kiêng dè.
Yến Kỳ lôi kéo Cao Phóng cùng với Cầm Anh còn đang ngỡ ngàng, trong khi Trình Tuyết Tường đang đẩy đẩy Kỳ Lân và Thanh Tĩnh, cùng nhau rời khỏi phòng. Sau đó còn có người cẩn thận khép cửa lại, ngăn cách phong tuyết ở bên ngoài.
_____________oOo_____________
Lời tác giả: Kỳ thực thật không ngờ Đại hiệp rất có tiềm chất cặn bã…
Tác giả :
Nam Phong Ca