Dưỡng Thi
Chương 7: Trở về Bạch Dương trấn
Qua thêm mấy ngày, Trần Lâm cuối cùng cũng muốn rời đi, hắn hướng hai ông cháu Tiểu Thanh cười nói: “Tiểu Thanh, Thanh Dương tiền bối! Đa tạ ơn cứu mạng của hai vị, sau này có duyên ắt sẽ gặp lại!”
Thấy Trần Lâm sắp rời đi, Tiểu Thanh có chút không nỡ, nắm lấy tay hắn, liên tục kéo kéo, noi: “Lâm đại ca, ngươi không thể ở lại với Thanh nhi hay sao?”
Trần Lâm nhin dáng vẻ thanh thuần đáng yêu của nàng cũng có chút không nỡ, nhưng hắn quả thật còn có một chút chuyện phải làm, với lại, hắn thật sự không quen với cuộc sống an nhàn như vậy. Trần Lâm đưa tay sờ sờ lên đầu Tiểu Thanh, cười nói: “Tiểu Thanh, ngươi ngoan, đừng có khóc nhè đấy, khi nào có cơ hội ta sẽ đến thăm ngươi!”
“Không muốn!” Tiểu Thanh cương quyết lắc lắc đầu, dường như không chịu buông tay.
“Thôi được rồi, có cái gì mà lôi lôi kéo kéo chứ? Để cho hắn đi đi!” Ông nội của Tiểu Thanh nhịn không được, đem nàng kéo về phía bên cạnh mình, sau đó mới hướng về phía Trần Lâm, có chút không kiên nhẫn phất phất tay, nói: “Đi thì đi đi, ngươi làm gì mà lề mề, nhiều lời như vậy?”
Trần Lâm biết vị Thanh Dương tiền bối này miệng cứng nhưng tâm không hề ác ý, cho nên chỉ cười cười, nói: “Đa tạ Thanh Dương tiền bối, tạm biệt Thanh nhi!”
Nói xong, Trần Lâm cũng không chút chần chừ, xoay người, hít sâu một hơi, rồi tiêu sái mà rời đi.
“Lâm đại ca!” Tiểu Thanh hô to một tiếng, lúc này nước mắt cũng không kiềm được, lăn dài xuống hai bên gò mà.
Lão nhân đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Trần Lâm, sau đó nhìn nhìn đứa cháu của mình, khẽ thở dài một hơi: “Ài… nữ nhân nuôi lớn rồi không dùng được a!”
Từ bên trong Ma Thú Sơn Mạch muốn trở về Bạch Dương trấn cũng là một đoạn hành trình không hề ngắn. Nhưng được sự nhắc nhở của lão nhân Thanh Dương, trên đoạn đường trở về này Trần Lâm cũng không gặp bất cứ trở ngại gì lớn. Rốt cuộc đi hết hai ngày hai đêm, Trần Lâm cũng nhìn thấy một tòa thành trấn quen thuộc xuất hiện trước mặt. Chỉ là trải qua có hơn mấy ngày, nhưng Trần Lâm có cảm giác như mình vừa mới đi vòng một vòng nhân sinh, tâm tình trở nên khác trước rất nhiều, cố gắng hít thở một hơi thật sâu, tâm tình của Trần Lâm lúc này mới bình tĩnh trở lại.
“Ha ha ha, ta trở về rồi!” Trong lòng thư sướng, Trần Lâm không khỏi hét to một tiếng.
Có mấy người ở xung quanh, bị tiếng hét của Trần Lâm làm cho giật mình, có người nhịn không được liên tục mắng chửi không thôi.
“Hừ, đồ điên!” Ngay ở gần đó, một nữ nhân đang cưỡi Hắc Câu chạy tới, vung roi lên hướng Trần Lâm vút tới.
Trần Lâm cũng không nghĩ đến, mình chỉ hét một tiếng như vậy lại có người hướng mình đánh tới. Trong lòng Trần Lâm âm thầm mắng chửi liên tục: “Cái con mụ điên này!”
Mắng thì mắng như vậy, nhưng thân hình của Trần Lâm không hề chập chạp một chút nào, vội vàng lăn qua một bên để tránh né.
“Hừ, còn dám né!” Nữ nhân kia vậy mà vô cùng càn rỡ, đánh một roi không trúng liền xoay ngựa lại, vút thêm một roi nữa, rõ ràng là có ý định không trúng không thôi!
“Con bà nó, nghĩ ta dễ ăn hiếp như vậy sao?” Vừa rồi bị đánh một roi coi như cũng thôi đi, nhưng bây giờ nữ nhân này lại còn muốn đánh tiếp, tròng mắt Trần Lâm liền mở lớn, hắn thật sự là tức giận rồi.
“Ầm!”
Từ trên tay Trần Lâm bắn ra một viên đan dược màu đen, bay thẳng về phía nữ nhân kia, rồi nổ tung. Một tiếng nổ lớn vang lên, cả người và ngựa đều bị hất bay lên trời.
“Hiií!!!”
Một tiếng hét thảm vang lên, con Hắc Câu kia như một khối thịt lớn từ trên không trung rớt xuống, mà nữ nhân kia cũng té nhào trên mặt đất. Đợi đến khi khói bụi tan đi, lúc này mọi người mới kịp định thần lại, thân ảnh của nữ nhân kia cũng hiện ra trước mắt. Nữ nhân này là một thiếu nữ tầm mười tám tuổi gì đó, thân hình đầy đặn, ngực to, mông lớn. Mà quân áo trên người nàng lúc này đã rách nát đến không thể rách nát hơn, trên người còn có mấy chỗ bị nám đen, nhưng nhìn dáng vẻ của nàng cũng không có bị thương quá nặng. Chỉ là, con Hắc Câu mà nàng vừa cưỡi đã bị tạc thương đến không thể thương được nữa, trên người nó là một mảnh máu thịt be bét, chỉ còn dư lại một chút hơi tàn.
“Ngươi… ngươi…” Nữ nhân kia vô cùng tức giận, nàng không nghĩ đến tên nam nhân trước mặt lại ra tay ác độc đến như vậy, lúc nãy nếu như viên đan dược kia nhắm về phía nàng, thì nàng đã khó bảo toàn tính mạng rồi!
Trên mặt Trần Lâm không hề áy náy một chút nào, hắn thậm chí còn cố tình đem ra mấy khỏa đan dược màu đen cẩm ở trên tay, liên tục tung hứng, khóe môi nhếch lên một nụ cười mỉa mai: “Chẳng lẽ ngươi có thể đánh ta mà ta không thể đánh ngươi được sao? Thế nào, còn muốn tiếp tục hay là không?
Nhìn mấy khỏa Bạo Khí đan trên tay Trần Lâm, trong lòng của nàng không ngừng chửi thề, cái gì mà muốn tiếp tục hay là không? Ngươi có thể đừng vô sĩ như vậy được không? Nàng hậm hực nhìn thẳng về phía Trần Lâm, nhưng chỉ dám hừ hừ mấy tiếng rồi xoay người bỏ đi, cũng không muốn dây dưa với Trần Lâm nữa. Lúc này, ngay tại vị trí mà nữ nhân kia vừa đứng, đã hiện ra một cái hố sâu gần cả mét, rộng đến ba bốn thước. Những người xung quanh vừa chứng kiến một tràng vừa rồi, đều không tự giác được mà hít một hơi khí lạnh. Trần Lâm cũng không thèm đếm xỉa đến ánh mắt của bọn họ một chút nào, hắn nghênh ngang mà đi thẳng vào trong thành.
Cảm nhận không khí náo nhiệt bên trong Bạch Dương trấn, tâm tình của Trần Lâm dường như tốt hơn rất nhiều. Hắn cũng không có đem chuyện vừa rồi để ở trong lòng. Vừa vào trong trấn, liền chọn một chỗ quán ăn, kêu ra một bàn thức ăn và một bầu rượu trắng, bắt đầu vừa ăn uống vừa nghe ngóng tin tức. Hắn cũng không biết là mấy ngày hôm nay trong Bạch Dương trấn có xảy ra đại sự gì quan trọng hay không, dù sao nghe một chút tin tức vẫn tốt hơn. Quả nhiên không qua bao lâu, hắn liền nghe được một số tin tức vô cùng hữu dụng.
“Các ngươi có nghe nói gì không? Cách đây mấy hôm, bên trong Ma Thú Sơn Mạch xuất hiện một chuyện rất kỳ dị?” Một người nào đó ngồi trong quán lên tiếng nói chuyện.
“Là chuyện gì?” Người ngồi ở xung quanh bất đầu tò mò lên.
Người kia dường như rất khoái chí, khàn khàn giọng, nói: “Các ngươi nghe qua danh tự của ba huynh đệ Tam Mao chưa?”
“Tam Mao?” Mọi người có vẻ như rất nghi hoặc, rồi một người ở trong đó ồ lên, nói: “Có phải là ba anh em Đại Mao, Nhị Mao, Tam Mao hay không?”
“Đúng đúng, chính là ba người này?” Người kia đem chén rượu trên tay uống ực một tiếng, sau đó mới gật đầu, nói.
“Nhưng ba người bọn họ thì có chuyện gì a?” Có người lại thắc mắc hỏi.
Người kia dường như rất biết cách nói chuyện, lúc này không chịu nói, cứ ngồi uống rượu không thôi, phải để cho mấy người giục lên liên tục, hắn mới chịu mở miệng nói tiếp: “Chuyện là, mấy ngày hôm trước, có một vài người nhìn thấy thi thể của ba anh em bọn họ nằm chết ở trong rừng.”
“Cái này thì có cái gì là kỳ quái?” Mọi người đều nghi hoặc lên, chuyện thợ săn chết ở trong rừng là việc hết sức bình thường.
“Vấn đề là ở chỗ đó, ta nghe nói, xác chết của bọn họ đều bị mất quả tim! Các ngươi nghĩ xem, có con yêu thú nào lại chỉ ăn tim người hay sao?” Người kia gợi lên nghi hoặc ở trong lòng của mọi người.
Mà ngồi ở gần đó, Trần Lâm cũng vô cùng hiếu kỳ, hắn đương nhiên là biết ba người kia bị giết chết như thế nào rồi, chỉ có điều lai lịch của tên quái nhân kia làm cho hắn vô cùng tò mò.
“Nha, chẳng lẽ ba người đó bị người ta móc tim ra ăn?” Không biết là từ chỗ nào, vang lên âm thanh thanh thuần của một thiếu nữ.
Mọi người đều liếc mắt nhìn một bàn hai người, một lớn một nhỏ nằm ở một góc không bắt mắt lắm. Thiếu nữ vừa lên tiếng là một cô gái chừng mười lăm, mười sáu tuổi, trên khuôn mặt hiện lên một tia tươi sáng, ánh mắt linh động, dường như nàng là một tiểu tinh linh tinh nghịch. Mà ngồi bên cạnh nàng, là một mỹ phụ thành thục xinh đẹp, trước ngực treo lên hai bầu ngực lớn không có cách nào che đậy được, mà mông nàng lại có chút vểnh lên, dáng người lồi lõm vô cùng mê hoặc. Nam nhân bình thường nhìn thấy thân hình của nàng, liền sẽ nghĩ đến một số hình ảnh không đứng đắn. Mà ở trong quán rượu này, lạicó không ít nam nhân, cho nên có một số kẻ không thành thực liên tục dùng ánh mắt tham lam quét lên trên ngực và mông của nàng.
“Hừ!” Vị mỹ phụ thành thục xinh đẹp kia chỉ hừ lạnh một tiếng, những người ở đây đều không khỏi chấn động một cái, mà đám sắc lang kia tất cả đều lảo đảo lui lại, miệng liên tục thổ huyết.
Sắc mặt của tất mọi người đều có chút tái nhợt, bọn họ không nghĩ đến nữ nhân kia chỉ bị nhìn một cái, liền ra tay ác độc như vậy. Cũng may là ở nơi này không cho phép giết người, nếu không bọn họ rất nghi ngờ nữ nhân này thậm chí còn sẽ ra tay giết người. Mà thiếu nữ kia dường như không hề quan tâm đến một chút nào, vội vàng hướng người đang kể chuyện kia hô lên: “Thúc thúc, ngươi mau kể tiếp đi, ngươi mau kể tiếp đi! Rốt cuộc mấy người bọn họ có phải là bị người ta móc tim ra ăn hay không?”
Người trong quán lúc này nào còn dám càn rỡ nữa, mà gã kể chuyện kia thì đầu đổ đầy mồ hôi hột, vội vội vàng vàng hướng thiếu nữ kia nịnh nọt, nói: “Vâng, vâng! Vị tiểu thư này quả nhiên là ánh mắt tinh tường, quả thật ba người bọn họ đều bị người ta móc tim ra ăn!”
Nghe lời này của gã, mấy người trong quán đều không khỏi quăng cho hắn một bộ ánh mắt xem thường, ngươi nịnh nọt cũng không cần phải lộ liễu như vậy a?
Thấy Trần Lâm sắp rời đi, Tiểu Thanh có chút không nỡ, nắm lấy tay hắn, liên tục kéo kéo, noi: “Lâm đại ca, ngươi không thể ở lại với Thanh nhi hay sao?”
Trần Lâm nhin dáng vẻ thanh thuần đáng yêu của nàng cũng có chút không nỡ, nhưng hắn quả thật còn có một chút chuyện phải làm, với lại, hắn thật sự không quen với cuộc sống an nhàn như vậy. Trần Lâm đưa tay sờ sờ lên đầu Tiểu Thanh, cười nói: “Tiểu Thanh, ngươi ngoan, đừng có khóc nhè đấy, khi nào có cơ hội ta sẽ đến thăm ngươi!”
“Không muốn!” Tiểu Thanh cương quyết lắc lắc đầu, dường như không chịu buông tay.
“Thôi được rồi, có cái gì mà lôi lôi kéo kéo chứ? Để cho hắn đi đi!” Ông nội của Tiểu Thanh nhịn không được, đem nàng kéo về phía bên cạnh mình, sau đó mới hướng về phía Trần Lâm, có chút không kiên nhẫn phất phất tay, nói: “Đi thì đi đi, ngươi làm gì mà lề mề, nhiều lời như vậy?”
Trần Lâm biết vị Thanh Dương tiền bối này miệng cứng nhưng tâm không hề ác ý, cho nên chỉ cười cười, nói: “Đa tạ Thanh Dương tiền bối, tạm biệt Thanh nhi!”
Nói xong, Trần Lâm cũng không chút chần chừ, xoay người, hít sâu một hơi, rồi tiêu sái mà rời đi.
“Lâm đại ca!” Tiểu Thanh hô to một tiếng, lúc này nước mắt cũng không kiềm được, lăn dài xuống hai bên gò mà.
Lão nhân đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Trần Lâm, sau đó nhìn nhìn đứa cháu của mình, khẽ thở dài một hơi: “Ài… nữ nhân nuôi lớn rồi không dùng được a!”
Từ bên trong Ma Thú Sơn Mạch muốn trở về Bạch Dương trấn cũng là một đoạn hành trình không hề ngắn. Nhưng được sự nhắc nhở của lão nhân Thanh Dương, trên đoạn đường trở về này Trần Lâm cũng không gặp bất cứ trở ngại gì lớn. Rốt cuộc đi hết hai ngày hai đêm, Trần Lâm cũng nhìn thấy một tòa thành trấn quen thuộc xuất hiện trước mặt. Chỉ là trải qua có hơn mấy ngày, nhưng Trần Lâm có cảm giác như mình vừa mới đi vòng một vòng nhân sinh, tâm tình trở nên khác trước rất nhiều, cố gắng hít thở một hơi thật sâu, tâm tình của Trần Lâm lúc này mới bình tĩnh trở lại.
“Ha ha ha, ta trở về rồi!” Trong lòng thư sướng, Trần Lâm không khỏi hét to một tiếng.
Có mấy người ở xung quanh, bị tiếng hét của Trần Lâm làm cho giật mình, có người nhịn không được liên tục mắng chửi không thôi.
“Hừ, đồ điên!” Ngay ở gần đó, một nữ nhân đang cưỡi Hắc Câu chạy tới, vung roi lên hướng Trần Lâm vút tới.
Trần Lâm cũng không nghĩ đến, mình chỉ hét một tiếng như vậy lại có người hướng mình đánh tới. Trong lòng Trần Lâm âm thầm mắng chửi liên tục: “Cái con mụ điên này!”
Mắng thì mắng như vậy, nhưng thân hình của Trần Lâm không hề chập chạp một chút nào, vội vàng lăn qua một bên để tránh né.
“Hừ, còn dám né!” Nữ nhân kia vậy mà vô cùng càn rỡ, đánh một roi không trúng liền xoay ngựa lại, vút thêm một roi nữa, rõ ràng là có ý định không trúng không thôi!
“Con bà nó, nghĩ ta dễ ăn hiếp như vậy sao?” Vừa rồi bị đánh một roi coi như cũng thôi đi, nhưng bây giờ nữ nhân này lại còn muốn đánh tiếp, tròng mắt Trần Lâm liền mở lớn, hắn thật sự là tức giận rồi.
“Ầm!”
Từ trên tay Trần Lâm bắn ra một viên đan dược màu đen, bay thẳng về phía nữ nhân kia, rồi nổ tung. Một tiếng nổ lớn vang lên, cả người và ngựa đều bị hất bay lên trời.
“Hiií!!!”
Một tiếng hét thảm vang lên, con Hắc Câu kia như một khối thịt lớn từ trên không trung rớt xuống, mà nữ nhân kia cũng té nhào trên mặt đất. Đợi đến khi khói bụi tan đi, lúc này mọi người mới kịp định thần lại, thân ảnh của nữ nhân kia cũng hiện ra trước mắt. Nữ nhân này là một thiếu nữ tầm mười tám tuổi gì đó, thân hình đầy đặn, ngực to, mông lớn. Mà quân áo trên người nàng lúc này đã rách nát đến không thể rách nát hơn, trên người còn có mấy chỗ bị nám đen, nhưng nhìn dáng vẻ của nàng cũng không có bị thương quá nặng. Chỉ là, con Hắc Câu mà nàng vừa cưỡi đã bị tạc thương đến không thể thương được nữa, trên người nó là một mảnh máu thịt be bét, chỉ còn dư lại một chút hơi tàn.
“Ngươi… ngươi…” Nữ nhân kia vô cùng tức giận, nàng không nghĩ đến tên nam nhân trước mặt lại ra tay ác độc đến như vậy, lúc nãy nếu như viên đan dược kia nhắm về phía nàng, thì nàng đã khó bảo toàn tính mạng rồi!
Trên mặt Trần Lâm không hề áy náy một chút nào, hắn thậm chí còn cố tình đem ra mấy khỏa đan dược màu đen cẩm ở trên tay, liên tục tung hứng, khóe môi nhếch lên một nụ cười mỉa mai: “Chẳng lẽ ngươi có thể đánh ta mà ta không thể đánh ngươi được sao? Thế nào, còn muốn tiếp tục hay là không?
Nhìn mấy khỏa Bạo Khí đan trên tay Trần Lâm, trong lòng của nàng không ngừng chửi thề, cái gì mà muốn tiếp tục hay là không? Ngươi có thể đừng vô sĩ như vậy được không? Nàng hậm hực nhìn thẳng về phía Trần Lâm, nhưng chỉ dám hừ hừ mấy tiếng rồi xoay người bỏ đi, cũng không muốn dây dưa với Trần Lâm nữa. Lúc này, ngay tại vị trí mà nữ nhân kia vừa đứng, đã hiện ra một cái hố sâu gần cả mét, rộng đến ba bốn thước. Những người xung quanh vừa chứng kiến một tràng vừa rồi, đều không tự giác được mà hít một hơi khí lạnh. Trần Lâm cũng không thèm đếm xỉa đến ánh mắt của bọn họ một chút nào, hắn nghênh ngang mà đi thẳng vào trong thành.
Cảm nhận không khí náo nhiệt bên trong Bạch Dương trấn, tâm tình của Trần Lâm dường như tốt hơn rất nhiều. Hắn cũng không có đem chuyện vừa rồi để ở trong lòng. Vừa vào trong trấn, liền chọn một chỗ quán ăn, kêu ra một bàn thức ăn và một bầu rượu trắng, bắt đầu vừa ăn uống vừa nghe ngóng tin tức. Hắn cũng không biết là mấy ngày hôm nay trong Bạch Dương trấn có xảy ra đại sự gì quan trọng hay không, dù sao nghe một chút tin tức vẫn tốt hơn. Quả nhiên không qua bao lâu, hắn liền nghe được một số tin tức vô cùng hữu dụng.
“Các ngươi có nghe nói gì không? Cách đây mấy hôm, bên trong Ma Thú Sơn Mạch xuất hiện một chuyện rất kỳ dị?” Một người nào đó ngồi trong quán lên tiếng nói chuyện.
“Là chuyện gì?” Người ngồi ở xung quanh bất đầu tò mò lên.
Người kia dường như rất khoái chí, khàn khàn giọng, nói: “Các ngươi nghe qua danh tự của ba huynh đệ Tam Mao chưa?”
“Tam Mao?” Mọi người có vẻ như rất nghi hoặc, rồi một người ở trong đó ồ lên, nói: “Có phải là ba anh em Đại Mao, Nhị Mao, Tam Mao hay không?”
“Đúng đúng, chính là ba người này?” Người kia đem chén rượu trên tay uống ực một tiếng, sau đó mới gật đầu, nói.
“Nhưng ba người bọn họ thì có chuyện gì a?” Có người lại thắc mắc hỏi.
Người kia dường như rất biết cách nói chuyện, lúc này không chịu nói, cứ ngồi uống rượu không thôi, phải để cho mấy người giục lên liên tục, hắn mới chịu mở miệng nói tiếp: “Chuyện là, mấy ngày hôm trước, có một vài người nhìn thấy thi thể của ba anh em bọn họ nằm chết ở trong rừng.”
“Cái này thì có cái gì là kỳ quái?” Mọi người đều nghi hoặc lên, chuyện thợ săn chết ở trong rừng là việc hết sức bình thường.
“Vấn đề là ở chỗ đó, ta nghe nói, xác chết của bọn họ đều bị mất quả tim! Các ngươi nghĩ xem, có con yêu thú nào lại chỉ ăn tim người hay sao?” Người kia gợi lên nghi hoặc ở trong lòng của mọi người.
Mà ngồi ở gần đó, Trần Lâm cũng vô cùng hiếu kỳ, hắn đương nhiên là biết ba người kia bị giết chết như thế nào rồi, chỉ có điều lai lịch của tên quái nhân kia làm cho hắn vô cùng tò mò.
“Nha, chẳng lẽ ba người đó bị người ta móc tim ra ăn?” Không biết là từ chỗ nào, vang lên âm thanh thanh thuần của một thiếu nữ.
Mọi người đều liếc mắt nhìn một bàn hai người, một lớn một nhỏ nằm ở một góc không bắt mắt lắm. Thiếu nữ vừa lên tiếng là một cô gái chừng mười lăm, mười sáu tuổi, trên khuôn mặt hiện lên một tia tươi sáng, ánh mắt linh động, dường như nàng là một tiểu tinh linh tinh nghịch. Mà ngồi bên cạnh nàng, là một mỹ phụ thành thục xinh đẹp, trước ngực treo lên hai bầu ngực lớn không có cách nào che đậy được, mà mông nàng lại có chút vểnh lên, dáng người lồi lõm vô cùng mê hoặc. Nam nhân bình thường nhìn thấy thân hình của nàng, liền sẽ nghĩ đến một số hình ảnh không đứng đắn. Mà ở trong quán rượu này, lạicó không ít nam nhân, cho nên có một số kẻ không thành thực liên tục dùng ánh mắt tham lam quét lên trên ngực và mông của nàng.
“Hừ!” Vị mỹ phụ thành thục xinh đẹp kia chỉ hừ lạnh một tiếng, những người ở đây đều không khỏi chấn động một cái, mà đám sắc lang kia tất cả đều lảo đảo lui lại, miệng liên tục thổ huyết.
Sắc mặt của tất mọi người đều có chút tái nhợt, bọn họ không nghĩ đến nữ nhân kia chỉ bị nhìn một cái, liền ra tay ác độc như vậy. Cũng may là ở nơi này không cho phép giết người, nếu không bọn họ rất nghi ngờ nữ nhân này thậm chí còn sẽ ra tay giết người. Mà thiếu nữ kia dường như không hề quan tâm đến một chút nào, vội vàng hướng người đang kể chuyện kia hô lên: “Thúc thúc, ngươi mau kể tiếp đi, ngươi mau kể tiếp đi! Rốt cuộc mấy người bọn họ có phải là bị người ta móc tim ra ăn hay không?”
Người trong quán lúc này nào còn dám càn rỡ nữa, mà gã kể chuyện kia thì đầu đổ đầy mồ hôi hột, vội vội vàng vàng hướng thiếu nữ kia nịnh nọt, nói: “Vâng, vâng! Vị tiểu thư này quả nhiên là ánh mắt tinh tường, quả thật ba người bọn họ đều bị người ta móc tim ra ăn!”
Nghe lời này của gã, mấy người trong quán đều không khỏi quăng cho hắn một bộ ánh mắt xem thường, ngươi nịnh nọt cũng không cần phải lộ liễu như vậy a?
Tác giả :
Mạc Vô Danh