Dưỡng Thành Lĩnh Chủ
Chương 9: Chương 9 + Ngoại truyện 1
Kinh nghiệm nhiều năm luyện tập võ thuật khiến cho Lăng Thất rất nhanh có thể tiến tới trạng thái tĩnh tâm. Trong cơ thể bắt đầu khởi động lên nhiệt khí, dồn khí vào đan điền, dần dần giống như linh hồn bị chọc một lỗ thủng, rõ ràng cảm ứng được trong lồng ngực có Hồn Nguyên Châu phát ra ảm đạm ánh sáng.
Hồn Nguyên Lực của Mộ Phi Sắt là thuộc tính hỏa, theo lý thuyết Hồn Nguyên Châu cũng phải là màu đỏ mới đúng, nay lại xám xịt như bị bịt kín một tầng xi măng, u ám không thôi. Lăng Thất cũng chỉ là liều lĩnh để cảm ứng nó, nên bây giờ nàng cảm thấy nhất thời miên man bất định.
Mình sẽ không phải là đồ đệ đầu tiên của người đó đi? Dù nghĩ thế nào thì cách hắn dạy bảo cũng không có một chút trình tự quy tắc nào a! Chẳng lẽ hắn cho rằng nàng tư chất thông minh, có thể không cần chỉ dạy cũng tự biết rõ sao?
Trong lúc Lăng Thất hiện lên vô số ý niệm, vòng ngọc đeo trên cổ tay trái nàng đột nhiên chậm rãi xuất hiện những tia sáng màu xanh, phối hợp với Bách Ngưng Hoàn, tốc độ vô cùng chậm xoay quanh trong ngực nàng.
Cảm giác đau đớn lại lần nữa như ăn mòn đầu của Lăng Thất, cảm giác xé rách làm nàng không còn thời gian để oán hận Vân Nhược Lan đã cho nàng ăn thứ thuốc kỳ lạ gì. Thân thể cứng đơ, như trơ mắt nhìn ngực mình giống như bị khoét một cái lỗ, thật khóc không ra nước mắt a!
Nếu dị năng của nàng còn, thật là tốt biết bao! Nhưng sự thực không còn cách nào thay đổi được!
Dị năng của nàng thức tỉnh khi nàng tám tuổi, kể từ đó cơ hồ nàng không phải chịu qua đau đớn bao giờ, bởi vì nàng sở hữu năng lực làm mọi người không thể tưởng tượng được, đó là năng lực dị năng chữa trị tức thời.
Cái gọi là năng lực chữa trị tức thời, đơn giản đó là đem vật thể tu sửa, khiến cho nó khôi phục nguyên dạng. Năng lực làm cho cho người ta tặc lưỡi không thôi, lại để cho Lăng Thất ở thế giới trước kia trôi qua rất dễ chịu. Mặc dù cuộc sống trước lúc tám tuổi như bóng đè, nhưng sau khi nàng được đầu lĩnh của tổ chức thu dưỡng, nàng lại có cuộc sống mà nhiều người mơ ước.
Lúc mới bắt đầu thì lúc vận dụng được, có lúc lại không, như sau khi rèn luyện đến thuần thục, thì năng lực dị năng này với Lăng Thất lại như hình với bóng. Nay bỗng nhiên rơi vào một thế giới lạ lẫm, không biết một người nào, còn mất đi năng lực mà mình đã lệ thuộc bao nhiêu năm, trong nội tâm nàng hoảng sợ thế nào không nghĩ cũng có thể biết.
Có lẽ cảm thấy Lăng Thất đối với năng lực dị năng vô cùng hoài niệm, tia sáng màu xanh phát từ vòng tay đột nhiên đánh sâu vào trái tim nàng, lại một trận quặn đau nữa xuất hiện, nhưng lần này Lăng Thất rõ ràng cảm nhận được tia khí tức quen thuộc.
Quá đỗi vui mừng làm lấn át đi sự đau khổ, thân thể gầy nhỏ khẽ run, cẩn thận từng ly từng tí bảo vệ trái tim, vị trí nơi xuất hiện tia ló như chỉ bạc. Giống như hài tử mới đến sợ người lạ, tia chỉ bạc tựa như sợ hãi, chưa quen thuộc với cơ thể lạ lẫm, bộ dạng ngơ ngáo rất đáng yêu.
Lăng Thất từ trước đến giờ luôn yêu thích những thứ cổ quái, nếu như đổi lại là người khác, nếu trong ngực đột nhiên xuất hiện những tia chỉ bạc như mạng nhện muốn xông ra, không biết sẽ bị dọa thành dạng gì? Nhưng nàng ngược lại lại mừng rỡ như điên, từng chút chỉ dẫn tia chỉ bạc dũng cảm tiến lên, kiên nhẫn đến cực điểm.
Tựa hồ là cảm thấy Lăng Thất có chút thân thiết, chỉ bạc như thử dò xét một phen, lấy tốc độ mà mắt thường không phân biệt được hướng ra toàn bộ thân thể nàng. Trên giường, Lăng Thất vẫn ngồi xếp bằng, quanh thân hiện ra tia sáng như chỉ bạc rậm rạp, xem lẫn ánh sáng lóe lên từ cây nến, trông quỷ dị không nói nên lời.
Màn đêm ngoài cửa sổ dần bị thay thế bởi ánh sáng, bình minh trước mắt tiến đến, Vân Nhược Lan theo như lời nói vừa vặn đi qua. Lăng Thất như từ trong nước đi ra, mồ hôi ướt đẫm, thể lực đã chống đỡ hết nổi nằm ra trên giường, mồ hôi cũng thấm ướt hết xiêm y của nàng, nhưng nàng lại lộ ra tia mỉm cười thích ý.
Dị năng thế nhưng được khôi phục, lại thêm một tầng đảm bảo cho tính mạng của mình, cảm giác an tâm làm cho nàng không nhịn được lớn tiếng hoan hô. Lăng Thất quay đầu nhìn khắp mọi nơi, phát hiện đầu giường có vết nứt, nàng từ từ đưa bàn tay trắng gầy lại gần.
Một lát sau, vết nứt biến mất, đầu giường rực rỡ hẳn lên, làm cho Lăng Thất thỏa mãn đưa tay về, nhưng một trận mê muội xuất hiện làm nụ cười nàng cứng lại trên mặt, quả nhiên, di chứng sau khi sử dụng dị năng vẫn như trước tồn tại.
Mỗi lần sử dụng dị năng xong, sẽ xuất hiên một trận cảm giác mê muội, tình trạng này nghiêm trọng nhất là lần đầu tiên nàng ra tay cứu tính mạng của một đồng bạn, sau đó chính mình lại hôn mê mất nửa tháng. Tuy nhiên sau đó kiểm tra lại không phát hiện ra cơ thể có bất kỳ tổn hao nào, nhưng nàng hiểu, cái này tựa như sự đối đãi công bằng của tạo hóa, năng lực tuyệt hảo cũng có hạn chế a!
“Sắt Nhi, đã thức dậy chưa? Ta đã phân phó chủ quán chuẩn bị điểm tâm, dùng cơm xong chúng ta sẽ tiếp tục lên đường. Sắt Nhi?”
Mộ Ngôn ở bên ngoài phòng gõ nhẹ cửa, ôn nhuận thanh âm đem tinh thần Lăng Thất kéo trở về, ánh mắt nhanh chóng lướt qua quần áo dính bẩn, cất giọng nói: “Ta muốn tắm rửa! Ngươi thay ta bảo chủ quán chuẩn bị cho ta thùng nước nóng để tắm rửa a!”
“Được!” Mấy ngày nay Mộ Ngôn đã dần quen với cách xưng hô của Lăng Thất, mỉm cười xoay người đi xuống chuẩn bị những thứ mà muội muội cần.
Ánh mắt Lăng Thất đảo qua đầu giường hoàn hảo, khuôn mặt ngây thơ giương lên tương xứng với nụ cười như trẻ con. Cho dù có di chứng thì năng lực chữa trị này cũng đủ để nàng tin tưởng như đồng bạn thân thiết. Có lẽ Hồn Nguyên Lực cũng có thể mượn cơ hội này mà khôi phục!
Thầm nghĩ, Lăng Thất vừa xoa bóp đầu, tuy có chút cảm giác choáng váng, nhưng cảm giác thư sướng khắp toàn thân làm cho tâm tình nghẹn khuất hơn một tháng nay của nàng như bay mất, động tác xoay người xuống giường cũng nhẹ hơn rất nhiều.
Sau khi rửa mặt thay quần áo xong, nàng chuẩn bị tốt trang phục cùng hành lý của mình, nhưng khi nhìn đến búi tóc bị lệch xuống lại không chút nào vừa mắt, lần nữa đem tóc xả xuống, sau đó tết thành kiểu tóc đơn giản.
Mộ Ngôn ở ngoài cửa chờ đã lâu, sau khi nhìn đến biến hóa về tạo hình của muội muội, con ngươi lại hiện lên chút thâm trầm, nhưng không nói nhiều, làm tốt trách nhiệm của huynh trưởng, đi theo làm tùy tùng…
Bởi vì tâm tình vui sướng, hành động của Mộ Ngôn càng làm cho Lăng Thất cảm nhận được sự quan tâm của vị huynh trưởng này. Kiếp trước nàng có cuộc sống thiếu thốn thân tình, nay lại nhận được sự quan tâm lo lắng của huynh trưởng, làm nàng không thể nói việc đời quả thật khó lường.
Huynh muội hai người lại tiếp tục cuộc sống nhàm chán trên xe ngựa. Bởi vì nàng một đêm không ngủ, nên hiện giờ cơn buồn ngủ ập tới, nàng tự nhiên dựa vào gối mềm mà ngủ.
Mộ Ngôn rốt cục vẫn không thể nói muội muội mình khác lúc trước chỗ nào, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhếch lên nụ cười nhẹ, tâm tình tự nhiên cũng tốt lên vài phần, đắp lên người nàng miếng chăn mỏng, lấy cuốn sách sư phụ dặn ra chăm chú đọc.
Lăng Thất không biết nàng mỉm cười lại làm lây nhiễm sang cho vị huynh trưởng trên danh nghĩa này. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, nàng mơ hồ cảm giác được tia sáng màu xanh vẫn tiếp tục xoay quanh, vòng tay cổ quái này xem ra cần kỹ lưỡng tìm hiểu một phen.
Xe ngựa lay động làm Lăng Thất cũng không ngủ được quá lâu, nàng mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy Mộ Ngôn đang hết sức chăm chú đọc sách, không chút dấu vết nào ngắm nhìn gương mặt tuấn mỹ kia. Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng vẫn câu mất vô số tâm hồn của thiếu nữ, huynh trưởng trên danh nghĩa này thật đúng là nổi tiếng a!
Không biết bộ dáng sau này Mộ Ngôn có trở thành giống như vị sư phụ kia của mình hay không. Không biết sao khi nhớ tới bộ dáng xuất thần nhập quỷ của Vân Nhược Lan, danh xưng sư phụ này nhưng còn rất lạ, bất quá bộ dáng người này khác xa so với tưởng tượng cao nhân tóc trắng bạc phơ của nàng, chính mình có hay không lên nhầm thuyền giặc a!
Nàng đột nhiên im lặng trước suy nghĩ nghi thần nghi quỷ của mình, hình như mình đã có sư phụ đi! Nhưng hình như còn chưa châm trà, quỳ xuống đất, cũng như không có hô qua nửa tiếng tôn kính, nhưng nàng tựa hồ đã thật sự bái sư!
Phần cảm giác đột nhiên phát sinh này làm Lăng Thất không khỏi cười ra tiếng, tiếng cười của nàng làm Mộ Ngôn giật mình, mỹ thiếu niên mắt như trăng rằm, cười híp mắt hỏi: “Sắt Nhi, có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?”
“ Không có chuyện gì, chỉ cảm thấy mình còn sống sót, quả nhiên là chuyện thần kỳ!” Lăng Thất than nhẹ, chống tay ngồi dậy, nhìn phương hướng mà xe ngựa đang chạy tới, tòa thành kia, ngôi nhà kia, tựa hồ còn rất nhiều chuyện thần kỳ đang chờ đợi nàng!
****************************************
Ngoại truyện 1: Chuyện xưa của Lăng Thất.
“ Lăng Thất… Lăng Thất… mau…nhanh lên… A Cửu đang bị thương” Một tiếng thét của nam nhân tràn đầy lo lắng vọng lại, thanh âm bén nhọn xuyên qua không gian tầng hầm âm u.
Đằng xa, một bóng dáng cao gầy từ từ đi ra, đôi mắt vừa liếc qua cô gái thân mình đẫm máu trên ghế salon, vừa lạnh nhạt nói: “ Là ỷ vào ta ở đây, nên mới làm việc tùy tiện như vậy?”
“Cắt, thấy người bị thương thì nên nói chuyện nhẹ nhàng chứ. Hừ…Nếu không phải bên kia cũng có người dị năng, nhiệm vụ của bọn ta lần này còn cần ngươi đi theo sao? Mà động tác của ngươi nhanh lên một xíu, không thấy ta đang chảy máu sao, dù sao một giọt máu cũng là một giọt tiền a!” Cô gái tên A Cửu không giống như người bị thương gào to, ánh mắt lại hài hước tươi cười, nhưng trên mặt đã tái nhợt.
Đi vòng qua người A Cửu, ngồi xổm xuống, Lăng Thất đem tay mình đặt lên vết thương của A Cửu, trong lúc đó còn cố ý dùng lực, làm cho cô gái bên dưới nhe răng trợn mắt, lớn tiếng hô đau.
Lúc này, chỉ thấy dưới tay Lăng Thất ngưng tụ ra ánh sáng quang mang màu bạc, mạnh mẽ bao trùm lấy vết thương đang chảy máu không ngừng trên bụng A Cửu. Khiến người ta sợ hãi chính là theo thời gian , vết thương ngày càng nhỏ; khoảng 15 phút sau, vết thương đã hoàn toàn khép lại, ngay cả bộ quần áo cũng không nhìn ra dấu vết tổn hại nào.
A Cửu thở ra một ngụm trọc khí, khi thấy trên trán Lăng Thất tràn đầy mồ hôi lại có chút đau lòng, đưa mắt nhìn bóng dáng cao gầy, bước đi loạng choạng mà kiên cường trở về chỗ của mình. Theo sau còn vọng lại tiếng nói lạnh nhạt:
“A Cửu, nếu không phải ta ở đây, thì ngươi đã sớm đi chầu Diêm Vương rồi. Không phải mỗi lần đều may mắn có ta ở đây. Nếu không muốn chết, thì ngươi phải tăng cường luyện tập nâng cao dị năng của mình đi. Điện mẫu cũng không phải dễ làm như vậy.”
Lời nói lạnh nhạt vừa ra, làm cho nữ nhân trên ghế nở nụ cười tà, hướng cái bóng lưng hét lớn: “ Lão nương ta cũng phải cái gì Điện mẫu. Có gan thì ta với ngươi đánh một trận, xem ngươi có chịu nổi một chiêu của ta không…?”
Hoàn toàn không thèm để ý lời khiêu chiến bên ngoài, Lăng Thất gả người lên trên giường, đầu truyền đến từng cơn mê muội quen thuộc, nàng chẳng qua chỉ khẽ nhíu mày, không nói tiếng nào.
Mỗi lần vận dụng năng lực dị năng này cũng sẽ xuất hiện tình trạng toàn thân không còn chút sức lực nào, đầu choáng váng, bất quá nàng đã tập mãi thành thói quen. Mười bảy năm qua, năng lực của nàng càng dùng càng thuần thục, ông trời không cho không ai cái gì nên mới làm cho nàng mắc phải chứng bệnh này. Nhưng năng lực này vẫn luôn gắn liền với nàng qua năm tháng.
Không chống đỡ nổi mệt mỏi, Lăng Thất từ từ lâm vào ngủ mê man. Vì nơi này là trụ sở bí mật của “Du Hồn” nên vô cùng an toàn. Phía ngoài, một nam một nữ lắng tai nghe động tĩnh bên trong, không ai nói với ai một câu, ăn ý nhau lui về một góc của mình để chuẩn bị rút lui.
***
Đây là trong cuộc sống của nàng thỉnh thoảng được tô thêm chút màu sắc, nhưng chỉ là thỉnh thoảng mà thôi. Nàng gọi là Lăng Thất, đây là cái tên mà Lão Đầu đặt cho nàng khi thấy thú vị trong lúc chọc ghẹo nàng. Nàng là cô nhi, bị thu dưỡng từ khi còn nhỏ, đây không phải là loại may mắn giống như những đứa trẻ khác được nhân nuôi, mà nàng giống như chỉ là một công cụ để hành động mà thôi. Nhưng Lão Đầu đối xử tương đối đặc biệt với nàng, nên cho phép nàng giữ lại họ của mình.
Lão Đầu là người đứng đầu của “Du Hồn”, những người trong tổ chức phải nghe theo chỉ thị của hắn ta. Đây là tổ chức không cùng một quốc gia hay một thế lực nào có quan hệ, là một tổ chức hoàn toàn độc lập. Là tổ chức kể cả quan viên cấp cao cho đến quét rác ngoài đường khi nghe đến cũng phải sợ mất mật. Cũng như tên, tổ chức liên quan đến tất cả những thứ đen tối của thế giới.
Là một tổ chức nửa chính nửa tà, nhưng lại không giống với tin đồn đây là một tổ chức khổng lồ, thực tế bao gồm cả Lão Đầu cũng chỉ có mười người, nhưng mọi người cùng với người bình thường khác khác nhau. Bởi vì mọi người đều là do Lão Đầu từ khắp các nơi trên thế giới tìm về, mỗi người đều có một dị năng khác nhau. Mặc dù trong người mang năng lực khác nhau, tính cách cũng khác nhau, nhưng đều không ngoại lệ đó là bọn họ đều bị cuộc sống vứt bỏ mà đến với “Du Hồn”.
Không thể lựa chọn được cuộc sống của mình mới phải biến thành “Du Hồn”. Đây là khối u mà mọi người đều né tránh, Lăng Thất cũng giống như vậy.
Lúc chưa đến với “Du Hồn”, nàng sống cùng với bà nội, cha nàng do bị bệnh mà chết, mẹ lại bỏ trốn cùng người có tiền đem đứa con mình rứt ruột đẻ ra giao cho bà nội. Vì vậy mà bà nội nàng cực kì oán hận mẹ nàng, nhân tiện oán luôn đứa cháu nội của mình.
Chuyện xấu của Lăng gia, vẫn luôn là đề tài câu chuyện trong những ngõ hẻm sâu thẳm. Ở nơi này lòng người rồng rắn lẫn lộn, khi thấy nhắc đến nàng chỉ toàn là lời chửi ác ý, là đứa bé ti tiện. Mà nàng chỉ biết rụt cổ, đứng trong góc khóc nức nở.
Cuộc sống hằng ngày của nàng với bà nội cũng chưa bao giờ được nếm qua thức ăn ngon, quần áo đẹp. Mặc dù không phải lo cái ăn cái mặc, nhưng tính tình nàng vốn nhát gan, nên nhìn qua thân thể nhỏ gầy yếu cũng không khác gì những đứa trẻ ăn xin ngoài đường.
Ở thời điểm nàng tám tuổi, bà nội qua đời. Bỗng nhiên xuất hiên người bác từ trên trời rơi xuống đem nàng đuổi ra khỏi nhà, chiếm đoạt hết nhà cửa bà nội để lại. Không có chỗ nào để ở, nàng chỉ có thể xin giúp đỡ những người hàng xóm trong con hẻm nhỏ, nhưng chẳng có ai thèm chứa chấp nàng. Trong lúc mọi người nhìn nàng với con mắt lạnh lẽo, nàng chỉ có thể khóc không thành tiếng mà rời đi.
Còn nhớ vào một buổi tối mùa đông, đang lúc vừa đó vừa lạnh, có người cầm cái bánh bao đưa tới trước mặt nàng, nói dập đầu hai cái sẽ cho nàng. Lăng Thất làm theo, nhưng lại biến thành bánh bao bay vào trong khe nước, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn khối bánh bao màu trắng ngần từ từ nhiễm nước bùn.
Lúc bị dồn đến nước đường cùng, nàng hóa điên, hung hăng cắn vào bắp đùi một người đàn ông. Người đàn ông bị nàng cắn chảy máu, hổn hển đem nàng đạp ra ngoài. Thân thể gầy yếu của nàng tựa như cánh diều bị đứt rơi xuống, đầu nện mạnh xuống thềm đá bên nàng.
Mà may mắn là Lăng Thất lại không có chết, nàng được Lão Đầu thuận tiện thu dưỡng thành người của lão. Cũng chính lần bị thương đó mà năng lực dị năng của nàng được thức tỉnh. Một đứa trẻ bị vứt bỏ, bị khinh thị, mặc dù không có dung mạo bất phàm, nhưng mà có năng lực kinh người không thể tưởng tượng được là năng lực chữa trị tức thời của nàng.
Ở chỗ của Lão Đầu cũng có nhiều đứa trẻ giống như nàng, đều là những đứa trẻ quái dị mang trong mình dị năng đặc biệt. Nhưng bọn chúng phải học rất nhiều thứ ly kỳ cổ quái, mà nàng lại không cần phải học.
Nhưng không thể không nói, Lão Đầu lại đối xử vô cùng tốt với Lăng Thất, Lão cho nàng cuộc sống tốt nhất, giáo dục tốt nhất, cùng với phương pháp rèn luyện dị năng tốt nhất. Đáng tiếc nàng đã nếm đủ những chua xót của lòng người, nên bây giờ cho dù có thức ăn ngon quần áo đẹp thì nàng vẫn như một tượng gỗ không có cảm xúc, không nói lời nào, không khóc nháo, cũng càng không cố ý lấy lòng.
Tình huống như thế kéo dài gần bốn năm, Lão Đầu đối với Lăng Thất thiên vị cũng làm cho bọn nhỏ hận thấu xương. Bọn chúng cũng không thể hiểu nổi tại sao một người tính tình cổ quái như Lão Đầu lại luôn yêu thương môt kẻ mặt lúc nào cũng như khúc gỗ như vậy.
Những tiếng chửi rủa: phế vật, ngu ngốc, tiểu quỷ nhát gan, người quái dị; tất cả những từ ngữ mắng chửi mà những đứa trẻ mười một, mười hai tuổi có thể nghĩ ra đều toàn bộ mang ra vũ nhục nàng. Nhưng Lăng Thất chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, không nhanh không chậm thu hồi quyển sách trên tay, nhìn thẳng dưới đất mà đi vòng qua lũ trẻ.
Một lần, thấy Lăng Thất vẫn không có phản ứng, thẹn quá hóa giận, A Cửu dùng lôi điện dị năng công kích nàng. Có lẽ trong người mang dị năng là Lôi điện nên tính cách cũng cuồng bạo như vậy, A Cửu cũng không lường trước được hậu quả mà mình gây ra. Chỉ thấy Lăng Thất co quắp ngã xuống đất, từng mảng da thịt bị bong ra.
Bọn nhỏ vây xem bị dọa sợ choáng váng, bao gồm cả người vừa ra tay A Cửu. Bọn chúng ngây ra, nhưng thậm chí cũng không có ai phản ứng là muốn cứu người.
Cảm giác tuyệt vọng lại lần nữa ập đến, lan ra khắp tứ chi của Lăng Thất, cũng mang theo cỗ tức giận xưa nay chưa từng có. Nàng đem những gì mình học được trong suốt bốn năm về năng lượng dị năng của mình phát huy đến cực hạn. Màu bạc quang mang hiện ra, bao trùm lên những chỗ da thịt khét lẹt. Trong nháy mắt, nàng hoàn toàn không chút tổn hao nào đứng trước mặt bọn trẻ.
Bây giờ, chỉ còn những ánh mắt hoảng sợ, lấy lòng dính lên người Lăng Thất. Nàng hướng về những đứa trẻ được cho là thiên tài của “Du Hồn” nói một câu duy nhất: “Các ngươi tốt nhất nên cầu nguyện, đừng để một ngày nào đó các ngươi sẽ chết trên tay ta!”
Từ ngày đó, Lăng Thất bắt đầu học tất cả chương trình học, bao gồm vũ kỹ cùng kĩ năng về súng. Cũng ở thời điểm mười tám tuổi, nàng xuất quan và đạt được thành tích ưu tú từ trại huấn luyện.
Không cần phải nói, đồng bạn đối với Lăng Thất vừa kính vừa sợ đối với năng lực của nàng, cũng như đối với tính cách lạnh nhạt, hờ hững của nàng. Năng lực có thể làm cho sinh vật dục hỏa trùng sinh, một cô gái trong trẻo lạnh lùng nhưng ánh mắt có thể làm cho người ta rơi vào hầm băng.
Mặc dù thân thủ của Lăng Thất cũng xếp vào hàng đứng đầu, nhưng nàng lại không hề giống như những người khác, hay đi khắp các nơi trên thế giới làm nhiệm vụ, mà nàng thành một lá bài chủ chốt bí ẩn bên cạnh Lão Đầu. Nàng có thể tự do lựa chọn địa điểm nhiệm vụ, hay bấy kỳ nội dung chữa trị, từ những châu báu trang sức bình thường, cho đến những máy móc thiết bị tinh vi. Chỉ cần điều kiện cho phép, Lão Đầu sẽ cung cấp điều kiện tốt nhất cho nàng.
Lăng Thất cũng không biết dụng ý của Lão Đầu khi bắt bọn họ ở chung một chỗ. Nàng tự nhiên sẽ không lắm mồm hỏi, nhưng Lão Đầu luôn híp mắt cười như đang xem thấu nàng, chỉ bí hiểm nói: “Lăng Thất, bất kể ngươi đã trải qua bao nhiêu khổ nạn, đến cuối cùng cũng sẽ dần quên đi. Bởi vì, không có gì có thể địch nổi thời gian. Khi ngươi giúp đỡ người khác, thì cũng là lúc ngươi lĩnh hội được kinh nghiệm quý nhất. ”
Lần đó nói chuyện với nhau cũng không lâu lắm, nhưng tình huống xưa nay chưa từng có, nàng bị điều đi làm nhiệm vụ với đồng bọn đang gặp khó khăn ở nước ngoài. Rất nhanh Lăng Thất liền hiểu mục đích Lão Đầu cho nàng đi hoàn thành nhiệm vụ lần này, bởi vì nàng chất chứa oán niệm đã sâu. Cũng trong lần đó, A Cửu bị trọng thương do súng, được mang trở về căn cứ.
Hiển nhiên y thuật bình thường không thể cứu sống được tính mạng của A Cửu, Lăng Thất chẳng qua là mặt lạnh, đuổi tất cả mọi người ra ngoài, ở trong gian phòng đóng kín, lần đầu sử dụng dị năng của mình cứu sống người khác.
Tuy nhiên Lăng Thất lại cố chấp cho rằng: cho dù là đồng bạn cùng nàng có cừu oán, muốn chết thì cũng phải chết trên tay mình, người khác không có tư cách cướp đoạt. Hơn nữa, nàng thật ra rất mong đợi bộ dáng A Cửu tỉnh lại, lại phải chịu ân huệ của người mà mình khinh thường nhất, xem ra vẻ mặt nhất định vô cùng khó chịu.
Nhưng lần đó chữa trị cho A Cửu nàng lại lâm vào hôn mê gần nửa tháng. Nghênh đón nàng tỉnh lại lại là một đôi mắt đỏ bừng cùng lời nghẹn ngào cám ơn, tính cách hờ hững của nàng trong một giây thoáng hiểu được ý tứ của Lão Đầu.
Cuộc sống về sau nàng vẫn tiếp tục làm nữ nhân mặt lạnh, quan hệ của Lăng Thất cùng với tất cả đồng bạn lại trở nên quái dị, nhưng lại hài hòa. Lão Đầu vẫn là người đứng đầu, nên lão tự nhiên là người đứng giữa khuyên giải. Đối thủ của lão cũng có khi xuất hiện người có năng lực dị năng, nên thỉnh thoảng đụng phải tình huống cực kì nguy hiểm mới phái Lăng Thất ra tiếp ứng.
Quan hệ từ từ hòa hợp, ánh mắt mọi người nhìn nàng lại càng bất đồng, nàng cơ hồ là không gì là không làm được, nhưng lại không bao giờ thể hiện ra bên ngoài. Mặc dù có thể mơ hồ đoán được biểu cảm trên gương mặt Lăng Thất, nhưng nàng lại tiếp tục làm mặt lạnh, làm gạt bỏ những suy đoán của mọi người.
Lăng Thất chẳng qua là không can thiệp vào sự suy đoán của mọi người, cũng không thèm giải thích. Bởi vì quả thật cũng không thể phủ nhận, nàng dù sao cũng là con người. A Cửu cùng Lăng Thất coi như oan gia nhưng trong lúc gặp khó khăn lại bắt được tình bạn. Vào sinh nhật hai mươi tuổi của Lăng Thất, A Cửu còn trêu ghẹo nàng: nếu bây giờ không yêu thương ai thì sẽ không còn cơ hội.
Lời nói đùa dù chỉ là vô tình, nhưng không ai có thể nghĩ chính là không lâu sau, một câu thành Sấm. (giống như lời tiên đoán)
Lăng Thất đã chết, chết khi máy bay bị cướp và bị nổ không rõ nguyên nhân.
Tất cả mọi người đều không biết chuyện gì xảy ra trên máy bay, kể cả Lão Đầu, trong nháy mắt lão như già đi rất nhiều, cùng với A Cửu khóc đến tâm tê phế liệt.
“Lão Đầu, tại sao ngươi lại chứa chấp chúng ta?” A Cửu mang theo giong nói nghẹn ngào hỏi, đôi mắt đã sớm sưng đỏ không chịu nổi.
Lão Đầu chán nản, nhìn theo phương hướng của chiếc máy bay gặp tai nạn “ Bởi vì ta cần các ngươi, mà các người cũng cần ta. Ta vẫn muốn nói cho Lăng Thất, mặc dù nàng không nói ra khát vọng được yêu thương, nhưng ta hiểu sâu trong nội tâm nàng thực sự khát vọng. A Cửu, đã hiểu chưa?”
“Đáng tiếc nàng không được nghe ngươi nói những lời này. Lão Đầu, ngươi nói Lăng Thất sẽ nhớ chúng ta sao?”
“Ai biết được!”
Bọn họ liên miên nói chuyện, ánh mắt sâu xa. Chân trời xuất hiện một trận Thanh Phong, giống như một thanh âm đạm bạc vang lên “Này! Khóc thật khó nhìn a...”
Hồn Nguyên Lực của Mộ Phi Sắt là thuộc tính hỏa, theo lý thuyết Hồn Nguyên Châu cũng phải là màu đỏ mới đúng, nay lại xám xịt như bị bịt kín một tầng xi măng, u ám không thôi. Lăng Thất cũng chỉ là liều lĩnh để cảm ứng nó, nên bây giờ nàng cảm thấy nhất thời miên man bất định.
Mình sẽ không phải là đồ đệ đầu tiên của người đó đi? Dù nghĩ thế nào thì cách hắn dạy bảo cũng không có một chút trình tự quy tắc nào a! Chẳng lẽ hắn cho rằng nàng tư chất thông minh, có thể không cần chỉ dạy cũng tự biết rõ sao?
Trong lúc Lăng Thất hiện lên vô số ý niệm, vòng ngọc đeo trên cổ tay trái nàng đột nhiên chậm rãi xuất hiện những tia sáng màu xanh, phối hợp với Bách Ngưng Hoàn, tốc độ vô cùng chậm xoay quanh trong ngực nàng.
Cảm giác đau đớn lại lần nữa như ăn mòn đầu của Lăng Thất, cảm giác xé rách làm nàng không còn thời gian để oán hận Vân Nhược Lan đã cho nàng ăn thứ thuốc kỳ lạ gì. Thân thể cứng đơ, như trơ mắt nhìn ngực mình giống như bị khoét một cái lỗ, thật khóc không ra nước mắt a!
Nếu dị năng của nàng còn, thật là tốt biết bao! Nhưng sự thực không còn cách nào thay đổi được!
Dị năng của nàng thức tỉnh khi nàng tám tuổi, kể từ đó cơ hồ nàng không phải chịu qua đau đớn bao giờ, bởi vì nàng sở hữu năng lực làm mọi người không thể tưởng tượng được, đó là năng lực dị năng chữa trị tức thời.
Cái gọi là năng lực chữa trị tức thời, đơn giản đó là đem vật thể tu sửa, khiến cho nó khôi phục nguyên dạng. Năng lực làm cho cho người ta tặc lưỡi không thôi, lại để cho Lăng Thất ở thế giới trước kia trôi qua rất dễ chịu. Mặc dù cuộc sống trước lúc tám tuổi như bóng đè, nhưng sau khi nàng được đầu lĩnh của tổ chức thu dưỡng, nàng lại có cuộc sống mà nhiều người mơ ước.
Lúc mới bắt đầu thì lúc vận dụng được, có lúc lại không, như sau khi rèn luyện đến thuần thục, thì năng lực dị năng này với Lăng Thất lại như hình với bóng. Nay bỗng nhiên rơi vào một thế giới lạ lẫm, không biết một người nào, còn mất đi năng lực mà mình đã lệ thuộc bao nhiêu năm, trong nội tâm nàng hoảng sợ thế nào không nghĩ cũng có thể biết.
Có lẽ cảm thấy Lăng Thất đối với năng lực dị năng vô cùng hoài niệm, tia sáng màu xanh phát từ vòng tay đột nhiên đánh sâu vào trái tim nàng, lại một trận quặn đau nữa xuất hiện, nhưng lần này Lăng Thất rõ ràng cảm nhận được tia khí tức quen thuộc.
Quá đỗi vui mừng làm lấn át đi sự đau khổ, thân thể gầy nhỏ khẽ run, cẩn thận từng ly từng tí bảo vệ trái tim, vị trí nơi xuất hiện tia ló như chỉ bạc. Giống như hài tử mới đến sợ người lạ, tia chỉ bạc tựa như sợ hãi, chưa quen thuộc với cơ thể lạ lẫm, bộ dạng ngơ ngáo rất đáng yêu.
Lăng Thất từ trước đến giờ luôn yêu thích những thứ cổ quái, nếu như đổi lại là người khác, nếu trong ngực đột nhiên xuất hiện những tia chỉ bạc như mạng nhện muốn xông ra, không biết sẽ bị dọa thành dạng gì? Nhưng nàng ngược lại lại mừng rỡ như điên, từng chút chỉ dẫn tia chỉ bạc dũng cảm tiến lên, kiên nhẫn đến cực điểm.
Tựa hồ là cảm thấy Lăng Thất có chút thân thiết, chỉ bạc như thử dò xét một phen, lấy tốc độ mà mắt thường không phân biệt được hướng ra toàn bộ thân thể nàng. Trên giường, Lăng Thất vẫn ngồi xếp bằng, quanh thân hiện ra tia sáng như chỉ bạc rậm rạp, xem lẫn ánh sáng lóe lên từ cây nến, trông quỷ dị không nói nên lời.
Màn đêm ngoài cửa sổ dần bị thay thế bởi ánh sáng, bình minh trước mắt tiến đến, Vân Nhược Lan theo như lời nói vừa vặn đi qua. Lăng Thất như từ trong nước đi ra, mồ hôi ướt đẫm, thể lực đã chống đỡ hết nổi nằm ra trên giường, mồ hôi cũng thấm ướt hết xiêm y của nàng, nhưng nàng lại lộ ra tia mỉm cười thích ý.
Dị năng thế nhưng được khôi phục, lại thêm một tầng đảm bảo cho tính mạng của mình, cảm giác an tâm làm cho nàng không nhịn được lớn tiếng hoan hô. Lăng Thất quay đầu nhìn khắp mọi nơi, phát hiện đầu giường có vết nứt, nàng từ từ đưa bàn tay trắng gầy lại gần.
Một lát sau, vết nứt biến mất, đầu giường rực rỡ hẳn lên, làm cho Lăng Thất thỏa mãn đưa tay về, nhưng một trận mê muội xuất hiện làm nụ cười nàng cứng lại trên mặt, quả nhiên, di chứng sau khi sử dụng dị năng vẫn như trước tồn tại.
Mỗi lần sử dụng dị năng xong, sẽ xuất hiên một trận cảm giác mê muội, tình trạng này nghiêm trọng nhất là lần đầu tiên nàng ra tay cứu tính mạng của một đồng bạn, sau đó chính mình lại hôn mê mất nửa tháng. Tuy nhiên sau đó kiểm tra lại không phát hiện ra cơ thể có bất kỳ tổn hao nào, nhưng nàng hiểu, cái này tựa như sự đối đãi công bằng của tạo hóa, năng lực tuyệt hảo cũng có hạn chế a!
“Sắt Nhi, đã thức dậy chưa? Ta đã phân phó chủ quán chuẩn bị điểm tâm, dùng cơm xong chúng ta sẽ tiếp tục lên đường. Sắt Nhi?”
Mộ Ngôn ở bên ngoài phòng gõ nhẹ cửa, ôn nhuận thanh âm đem tinh thần Lăng Thất kéo trở về, ánh mắt nhanh chóng lướt qua quần áo dính bẩn, cất giọng nói: “Ta muốn tắm rửa! Ngươi thay ta bảo chủ quán chuẩn bị cho ta thùng nước nóng để tắm rửa a!”
“Được!” Mấy ngày nay Mộ Ngôn đã dần quen với cách xưng hô của Lăng Thất, mỉm cười xoay người đi xuống chuẩn bị những thứ mà muội muội cần.
Ánh mắt Lăng Thất đảo qua đầu giường hoàn hảo, khuôn mặt ngây thơ giương lên tương xứng với nụ cười như trẻ con. Cho dù có di chứng thì năng lực chữa trị này cũng đủ để nàng tin tưởng như đồng bạn thân thiết. Có lẽ Hồn Nguyên Lực cũng có thể mượn cơ hội này mà khôi phục!
Thầm nghĩ, Lăng Thất vừa xoa bóp đầu, tuy có chút cảm giác choáng váng, nhưng cảm giác thư sướng khắp toàn thân làm cho tâm tình nghẹn khuất hơn một tháng nay của nàng như bay mất, động tác xoay người xuống giường cũng nhẹ hơn rất nhiều.
Sau khi rửa mặt thay quần áo xong, nàng chuẩn bị tốt trang phục cùng hành lý của mình, nhưng khi nhìn đến búi tóc bị lệch xuống lại không chút nào vừa mắt, lần nữa đem tóc xả xuống, sau đó tết thành kiểu tóc đơn giản.
Mộ Ngôn ở ngoài cửa chờ đã lâu, sau khi nhìn đến biến hóa về tạo hình của muội muội, con ngươi lại hiện lên chút thâm trầm, nhưng không nói nhiều, làm tốt trách nhiệm của huynh trưởng, đi theo làm tùy tùng…
Bởi vì tâm tình vui sướng, hành động của Mộ Ngôn càng làm cho Lăng Thất cảm nhận được sự quan tâm của vị huynh trưởng này. Kiếp trước nàng có cuộc sống thiếu thốn thân tình, nay lại nhận được sự quan tâm lo lắng của huynh trưởng, làm nàng không thể nói việc đời quả thật khó lường.
Huynh muội hai người lại tiếp tục cuộc sống nhàm chán trên xe ngựa. Bởi vì nàng một đêm không ngủ, nên hiện giờ cơn buồn ngủ ập tới, nàng tự nhiên dựa vào gối mềm mà ngủ.
Mộ Ngôn rốt cục vẫn không thể nói muội muội mình khác lúc trước chỗ nào, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhếch lên nụ cười nhẹ, tâm tình tự nhiên cũng tốt lên vài phần, đắp lên người nàng miếng chăn mỏng, lấy cuốn sách sư phụ dặn ra chăm chú đọc.
Lăng Thất không biết nàng mỉm cười lại làm lây nhiễm sang cho vị huynh trưởng trên danh nghĩa này. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, nàng mơ hồ cảm giác được tia sáng màu xanh vẫn tiếp tục xoay quanh, vòng tay cổ quái này xem ra cần kỹ lưỡng tìm hiểu một phen.
Xe ngựa lay động làm Lăng Thất cũng không ngủ được quá lâu, nàng mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy Mộ Ngôn đang hết sức chăm chú đọc sách, không chút dấu vết nào ngắm nhìn gương mặt tuấn mỹ kia. Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng vẫn câu mất vô số tâm hồn của thiếu nữ, huynh trưởng trên danh nghĩa này thật đúng là nổi tiếng a!
Không biết bộ dáng sau này Mộ Ngôn có trở thành giống như vị sư phụ kia của mình hay không. Không biết sao khi nhớ tới bộ dáng xuất thần nhập quỷ của Vân Nhược Lan, danh xưng sư phụ này nhưng còn rất lạ, bất quá bộ dáng người này khác xa so với tưởng tượng cao nhân tóc trắng bạc phơ của nàng, chính mình có hay không lên nhầm thuyền giặc a!
Nàng đột nhiên im lặng trước suy nghĩ nghi thần nghi quỷ của mình, hình như mình đã có sư phụ đi! Nhưng hình như còn chưa châm trà, quỳ xuống đất, cũng như không có hô qua nửa tiếng tôn kính, nhưng nàng tựa hồ đã thật sự bái sư!
Phần cảm giác đột nhiên phát sinh này làm Lăng Thất không khỏi cười ra tiếng, tiếng cười của nàng làm Mộ Ngôn giật mình, mỹ thiếu niên mắt như trăng rằm, cười híp mắt hỏi: “Sắt Nhi, có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?”
“ Không có chuyện gì, chỉ cảm thấy mình còn sống sót, quả nhiên là chuyện thần kỳ!” Lăng Thất than nhẹ, chống tay ngồi dậy, nhìn phương hướng mà xe ngựa đang chạy tới, tòa thành kia, ngôi nhà kia, tựa hồ còn rất nhiều chuyện thần kỳ đang chờ đợi nàng!
****************************************
Ngoại truyện 1: Chuyện xưa của Lăng Thất.
“ Lăng Thất… Lăng Thất… mau…nhanh lên… A Cửu đang bị thương” Một tiếng thét của nam nhân tràn đầy lo lắng vọng lại, thanh âm bén nhọn xuyên qua không gian tầng hầm âm u.
Đằng xa, một bóng dáng cao gầy từ từ đi ra, đôi mắt vừa liếc qua cô gái thân mình đẫm máu trên ghế salon, vừa lạnh nhạt nói: “ Là ỷ vào ta ở đây, nên mới làm việc tùy tiện như vậy?”
“Cắt, thấy người bị thương thì nên nói chuyện nhẹ nhàng chứ. Hừ…Nếu không phải bên kia cũng có người dị năng, nhiệm vụ của bọn ta lần này còn cần ngươi đi theo sao? Mà động tác của ngươi nhanh lên một xíu, không thấy ta đang chảy máu sao, dù sao một giọt máu cũng là một giọt tiền a!” Cô gái tên A Cửu không giống như người bị thương gào to, ánh mắt lại hài hước tươi cười, nhưng trên mặt đã tái nhợt.
Đi vòng qua người A Cửu, ngồi xổm xuống, Lăng Thất đem tay mình đặt lên vết thương của A Cửu, trong lúc đó còn cố ý dùng lực, làm cho cô gái bên dưới nhe răng trợn mắt, lớn tiếng hô đau.
Lúc này, chỉ thấy dưới tay Lăng Thất ngưng tụ ra ánh sáng quang mang màu bạc, mạnh mẽ bao trùm lấy vết thương đang chảy máu không ngừng trên bụng A Cửu. Khiến người ta sợ hãi chính là theo thời gian , vết thương ngày càng nhỏ; khoảng 15 phút sau, vết thương đã hoàn toàn khép lại, ngay cả bộ quần áo cũng không nhìn ra dấu vết tổn hại nào.
A Cửu thở ra một ngụm trọc khí, khi thấy trên trán Lăng Thất tràn đầy mồ hôi lại có chút đau lòng, đưa mắt nhìn bóng dáng cao gầy, bước đi loạng choạng mà kiên cường trở về chỗ của mình. Theo sau còn vọng lại tiếng nói lạnh nhạt:
“A Cửu, nếu không phải ta ở đây, thì ngươi đã sớm đi chầu Diêm Vương rồi. Không phải mỗi lần đều may mắn có ta ở đây. Nếu không muốn chết, thì ngươi phải tăng cường luyện tập nâng cao dị năng của mình đi. Điện mẫu cũng không phải dễ làm như vậy.”
Lời nói lạnh nhạt vừa ra, làm cho nữ nhân trên ghế nở nụ cười tà, hướng cái bóng lưng hét lớn: “ Lão nương ta cũng phải cái gì Điện mẫu. Có gan thì ta với ngươi đánh một trận, xem ngươi có chịu nổi một chiêu của ta không…?”
Hoàn toàn không thèm để ý lời khiêu chiến bên ngoài, Lăng Thất gả người lên trên giường, đầu truyền đến từng cơn mê muội quen thuộc, nàng chẳng qua chỉ khẽ nhíu mày, không nói tiếng nào.
Mỗi lần vận dụng năng lực dị năng này cũng sẽ xuất hiện tình trạng toàn thân không còn chút sức lực nào, đầu choáng váng, bất quá nàng đã tập mãi thành thói quen. Mười bảy năm qua, năng lực của nàng càng dùng càng thuần thục, ông trời không cho không ai cái gì nên mới làm cho nàng mắc phải chứng bệnh này. Nhưng năng lực này vẫn luôn gắn liền với nàng qua năm tháng.
Không chống đỡ nổi mệt mỏi, Lăng Thất từ từ lâm vào ngủ mê man. Vì nơi này là trụ sở bí mật của “Du Hồn” nên vô cùng an toàn. Phía ngoài, một nam một nữ lắng tai nghe động tĩnh bên trong, không ai nói với ai một câu, ăn ý nhau lui về một góc của mình để chuẩn bị rút lui.
***
Đây là trong cuộc sống của nàng thỉnh thoảng được tô thêm chút màu sắc, nhưng chỉ là thỉnh thoảng mà thôi. Nàng gọi là Lăng Thất, đây là cái tên mà Lão Đầu đặt cho nàng khi thấy thú vị trong lúc chọc ghẹo nàng. Nàng là cô nhi, bị thu dưỡng từ khi còn nhỏ, đây không phải là loại may mắn giống như những đứa trẻ khác được nhân nuôi, mà nàng giống như chỉ là một công cụ để hành động mà thôi. Nhưng Lão Đầu đối xử tương đối đặc biệt với nàng, nên cho phép nàng giữ lại họ của mình.
Lão Đầu là người đứng đầu của “Du Hồn”, những người trong tổ chức phải nghe theo chỉ thị của hắn ta. Đây là tổ chức không cùng một quốc gia hay một thế lực nào có quan hệ, là một tổ chức hoàn toàn độc lập. Là tổ chức kể cả quan viên cấp cao cho đến quét rác ngoài đường khi nghe đến cũng phải sợ mất mật. Cũng như tên, tổ chức liên quan đến tất cả những thứ đen tối của thế giới.
Là một tổ chức nửa chính nửa tà, nhưng lại không giống với tin đồn đây là một tổ chức khổng lồ, thực tế bao gồm cả Lão Đầu cũng chỉ có mười người, nhưng mọi người cùng với người bình thường khác khác nhau. Bởi vì mọi người đều là do Lão Đầu từ khắp các nơi trên thế giới tìm về, mỗi người đều có một dị năng khác nhau. Mặc dù trong người mang năng lực khác nhau, tính cách cũng khác nhau, nhưng đều không ngoại lệ đó là bọn họ đều bị cuộc sống vứt bỏ mà đến với “Du Hồn”.
Không thể lựa chọn được cuộc sống của mình mới phải biến thành “Du Hồn”. Đây là khối u mà mọi người đều né tránh, Lăng Thất cũng giống như vậy.
Lúc chưa đến với “Du Hồn”, nàng sống cùng với bà nội, cha nàng do bị bệnh mà chết, mẹ lại bỏ trốn cùng người có tiền đem đứa con mình rứt ruột đẻ ra giao cho bà nội. Vì vậy mà bà nội nàng cực kì oán hận mẹ nàng, nhân tiện oán luôn đứa cháu nội của mình.
Chuyện xấu của Lăng gia, vẫn luôn là đề tài câu chuyện trong những ngõ hẻm sâu thẳm. Ở nơi này lòng người rồng rắn lẫn lộn, khi thấy nhắc đến nàng chỉ toàn là lời chửi ác ý, là đứa bé ti tiện. Mà nàng chỉ biết rụt cổ, đứng trong góc khóc nức nở.
Cuộc sống hằng ngày của nàng với bà nội cũng chưa bao giờ được nếm qua thức ăn ngon, quần áo đẹp. Mặc dù không phải lo cái ăn cái mặc, nhưng tính tình nàng vốn nhát gan, nên nhìn qua thân thể nhỏ gầy yếu cũng không khác gì những đứa trẻ ăn xin ngoài đường.
Ở thời điểm nàng tám tuổi, bà nội qua đời. Bỗng nhiên xuất hiên người bác từ trên trời rơi xuống đem nàng đuổi ra khỏi nhà, chiếm đoạt hết nhà cửa bà nội để lại. Không có chỗ nào để ở, nàng chỉ có thể xin giúp đỡ những người hàng xóm trong con hẻm nhỏ, nhưng chẳng có ai thèm chứa chấp nàng. Trong lúc mọi người nhìn nàng với con mắt lạnh lẽo, nàng chỉ có thể khóc không thành tiếng mà rời đi.
Còn nhớ vào một buổi tối mùa đông, đang lúc vừa đó vừa lạnh, có người cầm cái bánh bao đưa tới trước mặt nàng, nói dập đầu hai cái sẽ cho nàng. Lăng Thất làm theo, nhưng lại biến thành bánh bao bay vào trong khe nước, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn khối bánh bao màu trắng ngần từ từ nhiễm nước bùn.
Lúc bị dồn đến nước đường cùng, nàng hóa điên, hung hăng cắn vào bắp đùi một người đàn ông. Người đàn ông bị nàng cắn chảy máu, hổn hển đem nàng đạp ra ngoài. Thân thể gầy yếu của nàng tựa như cánh diều bị đứt rơi xuống, đầu nện mạnh xuống thềm đá bên nàng.
Mà may mắn là Lăng Thất lại không có chết, nàng được Lão Đầu thuận tiện thu dưỡng thành người của lão. Cũng chính lần bị thương đó mà năng lực dị năng của nàng được thức tỉnh. Một đứa trẻ bị vứt bỏ, bị khinh thị, mặc dù không có dung mạo bất phàm, nhưng mà có năng lực kinh người không thể tưởng tượng được là năng lực chữa trị tức thời của nàng.
Ở chỗ của Lão Đầu cũng có nhiều đứa trẻ giống như nàng, đều là những đứa trẻ quái dị mang trong mình dị năng đặc biệt. Nhưng bọn chúng phải học rất nhiều thứ ly kỳ cổ quái, mà nàng lại không cần phải học.
Nhưng không thể không nói, Lão Đầu lại đối xử vô cùng tốt với Lăng Thất, Lão cho nàng cuộc sống tốt nhất, giáo dục tốt nhất, cùng với phương pháp rèn luyện dị năng tốt nhất. Đáng tiếc nàng đã nếm đủ những chua xót của lòng người, nên bây giờ cho dù có thức ăn ngon quần áo đẹp thì nàng vẫn như một tượng gỗ không có cảm xúc, không nói lời nào, không khóc nháo, cũng càng không cố ý lấy lòng.
Tình huống như thế kéo dài gần bốn năm, Lão Đầu đối với Lăng Thất thiên vị cũng làm cho bọn nhỏ hận thấu xương. Bọn chúng cũng không thể hiểu nổi tại sao một người tính tình cổ quái như Lão Đầu lại luôn yêu thương môt kẻ mặt lúc nào cũng như khúc gỗ như vậy.
Những tiếng chửi rủa: phế vật, ngu ngốc, tiểu quỷ nhát gan, người quái dị; tất cả những từ ngữ mắng chửi mà những đứa trẻ mười một, mười hai tuổi có thể nghĩ ra đều toàn bộ mang ra vũ nhục nàng. Nhưng Lăng Thất chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, không nhanh không chậm thu hồi quyển sách trên tay, nhìn thẳng dưới đất mà đi vòng qua lũ trẻ.
Một lần, thấy Lăng Thất vẫn không có phản ứng, thẹn quá hóa giận, A Cửu dùng lôi điện dị năng công kích nàng. Có lẽ trong người mang dị năng là Lôi điện nên tính cách cũng cuồng bạo như vậy, A Cửu cũng không lường trước được hậu quả mà mình gây ra. Chỉ thấy Lăng Thất co quắp ngã xuống đất, từng mảng da thịt bị bong ra.
Bọn nhỏ vây xem bị dọa sợ choáng váng, bao gồm cả người vừa ra tay A Cửu. Bọn chúng ngây ra, nhưng thậm chí cũng không có ai phản ứng là muốn cứu người.
Cảm giác tuyệt vọng lại lần nữa ập đến, lan ra khắp tứ chi của Lăng Thất, cũng mang theo cỗ tức giận xưa nay chưa từng có. Nàng đem những gì mình học được trong suốt bốn năm về năng lượng dị năng của mình phát huy đến cực hạn. Màu bạc quang mang hiện ra, bao trùm lên những chỗ da thịt khét lẹt. Trong nháy mắt, nàng hoàn toàn không chút tổn hao nào đứng trước mặt bọn trẻ.
Bây giờ, chỉ còn những ánh mắt hoảng sợ, lấy lòng dính lên người Lăng Thất. Nàng hướng về những đứa trẻ được cho là thiên tài của “Du Hồn” nói một câu duy nhất: “Các ngươi tốt nhất nên cầu nguyện, đừng để một ngày nào đó các ngươi sẽ chết trên tay ta!”
Từ ngày đó, Lăng Thất bắt đầu học tất cả chương trình học, bao gồm vũ kỹ cùng kĩ năng về súng. Cũng ở thời điểm mười tám tuổi, nàng xuất quan và đạt được thành tích ưu tú từ trại huấn luyện.
Không cần phải nói, đồng bạn đối với Lăng Thất vừa kính vừa sợ đối với năng lực của nàng, cũng như đối với tính cách lạnh nhạt, hờ hững của nàng. Năng lực có thể làm cho sinh vật dục hỏa trùng sinh, một cô gái trong trẻo lạnh lùng nhưng ánh mắt có thể làm cho người ta rơi vào hầm băng.
Mặc dù thân thủ của Lăng Thất cũng xếp vào hàng đứng đầu, nhưng nàng lại không hề giống như những người khác, hay đi khắp các nơi trên thế giới làm nhiệm vụ, mà nàng thành một lá bài chủ chốt bí ẩn bên cạnh Lão Đầu. Nàng có thể tự do lựa chọn địa điểm nhiệm vụ, hay bấy kỳ nội dung chữa trị, từ những châu báu trang sức bình thường, cho đến những máy móc thiết bị tinh vi. Chỉ cần điều kiện cho phép, Lão Đầu sẽ cung cấp điều kiện tốt nhất cho nàng.
Lăng Thất cũng không biết dụng ý của Lão Đầu khi bắt bọn họ ở chung một chỗ. Nàng tự nhiên sẽ không lắm mồm hỏi, nhưng Lão Đầu luôn híp mắt cười như đang xem thấu nàng, chỉ bí hiểm nói: “Lăng Thất, bất kể ngươi đã trải qua bao nhiêu khổ nạn, đến cuối cùng cũng sẽ dần quên đi. Bởi vì, không có gì có thể địch nổi thời gian. Khi ngươi giúp đỡ người khác, thì cũng là lúc ngươi lĩnh hội được kinh nghiệm quý nhất. ”
Lần đó nói chuyện với nhau cũng không lâu lắm, nhưng tình huống xưa nay chưa từng có, nàng bị điều đi làm nhiệm vụ với đồng bọn đang gặp khó khăn ở nước ngoài. Rất nhanh Lăng Thất liền hiểu mục đích Lão Đầu cho nàng đi hoàn thành nhiệm vụ lần này, bởi vì nàng chất chứa oán niệm đã sâu. Cũng trong lần đó, A Cửu bị trọng thương do súng, được mang trở về căn cứ.
Hiển nhiên y thuật bình thường không thể cứu sống được tính mạng của A Cửu, Lăng Thất chẳng qua là mặt lạnh, đuổi tất cả mọi người ra ngoài, ở trong gian phòng đóng kín, lần đầu sử dụng dị năng của mình cứu sống người khác.
Tuy nhiên Lăng Thất lại cố chấp cho rằng: cho dù là đồng bạn cùng nàng có cừu oán, muốn chết thì cũng phải chết trên tay mình, người khác không có tư cách cướp đoạt. Hơn nữa, nàng thật ra rất mong đợi bộ dáng A Cửu tỉnh lại, lại phải chịu ân huệ của người mà mình khinh thường nhất, xem ra vẻ mặt nhất định vô cùng khó chịu.
Nhưng lần đó chữa trị cho A Cửu nàng lại lâm vào hôn mê gần nửa tháng. Nghênh đón nàng tỉnh lại lại là một đôi mắt đỏ bừng cùng lời nghẹn ngào cám ơn, tính cách hờ hững của nàng trong một giây thoáng hiểu được ý tứ của Lão Đầu.
Cuộc sống về sau nàng vẫn tiếp tục làm nữ nhân mặt lạnh, quan hệ của Lăng Thất cùng với tất cả đồng bạn lại trở nên quái dị, nhưng lại hài hòa. Lão Đầu vẫn là người đứng đầu, nên lão tự nhiên là người đứng giữa khuyên giải. Đối thủ của lão cũng có khi xuất hiện người có năng lực dị năng, nên thỉnh thoảng đụng phải tình huống cực kì nguy hiểm mới phái Lăng Thất ra tiếp ứng.
Quan hệ từ từ hòa hợp, ánh mắt mọi người nhìn nàng lại càng bất đồng, nàng cơ hồ là không gì là không làm được, nhưng lại không bao giờ thể hiện ra bên ngoài. Mặc dù có thể mơ hồ đoán được biểu cảm trên gương mặt Lăng Thất, nhưng nàng lại tiếp tục làm mặt lạnh, làm gạt bỏ những suy đoán của mọi người.
Lăng Thất chẳng qua là không can thiệp vào sự suy đoán của mọi người, cũng không thèm giải thích. Bởi vì quả thật cũng không thể phủ nhận, nàng dù sao cũng là con người. A Cửu cùng Lăng Thất coi như oan gia nhưng trong lúc gặp khó khăn lại bắt được tình bạn. Vào sinh nhật hai mươi tuổi của Lăng Thất, A Cửu còn trêu ghẹo nàng: nếu bây giờ không yêu thương ai thì sẽ không còn cơ hội.
Lời nói đùa dù chỉ là vô tình, nhưng không ai có thể nghĩ chính là không lâu sau, một câu thành Sấm. (giống như lời tiên đoán)
Lăng Thất đã chết, chết khi máy bay bị cướp và bị nổ không rõ nguyên nhân.
Tất cả mọi người đều không biết chuyện gì xảy ra trên máy bay, kể cả Lão Đầu, trong nháy mắt lão như già đi rất nhiều, cùng với A Cửu khóc đến tâm tê phế liệt.
“Lão Đầu, tại sao ngươi lại chứa chấp chúng ta?” A Cửu mang theo giong nói nghẹn ngào hỏi, đôi mắt đã sớm sưng đỏ không chịu nổi.
Lão Đầu chán nản, nhìn theo phương hướng của chiếc máy bay gặp tai nạn “ Bởi vì ta cần các ngươi, mà các người cũng cần ta. Ta vẫn muốn nói cho Lăng Thất, mặc dù nàng không nói ra khát vọng được yêu thương, nhưng ta hiểu sâu trong nội tâm nàng thực sự khát vọng. A Cửu, đã hiểu chưa?”
“Đáng tiếc nàng không được nghe ngươi nói những lời này. Lão Đầu, ngươi nói Lăng Thất sẽ nhớ chúng ta sao?”
“Ai biết được!”
Bọn họ liên miên nói chuyện, ánh mắt sâu xa. Chân trời xuất hiện một trận Thanh Phong, giống như một thanh âm đạm bạc vang lên “Này! Khóc thật khó nhìn a...”
Tác giả :
Ám Dạ Vi Lương