Dưỡng Thành Lĩnh Chủ
Chương 62
Tần Huyên trầm tĩnh đứng dậy, nhàn nhạt liếc mắt nhìn bộ dáng đang muốn đi theo ra ngoài của Mộ Phi Sắt, trầm giọng nói: “Nàng ở yên chỗ này đi!”
Lều trại của Mộ Phi Sắt và Tần Huyên cách bờ sông xa nhất, điều này cũng chỉ là để bảo vệ tốt hai người đứng đầu này mà thôi. Đương nhiên Mộ Phi Sắt cũng biết đây chính là ý tốt của hắn, cho nên lặng im không nói gì, khẽ gật đầu, lại một lần nữa trở về giường của mình.
“Sắt Sắt, sao trước khi ta đi, nàng không dặn dò ta... cẩn thận một chút?” Tần Huyên lên tiếng trêu chọc nàng, cũng làm cho không khí khẩn trương xung quanh giảm đi không ít.
Mộ Phi Sắt không chớp mắt trêu đùa Chiêm Chiếp, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng vang lên: “Thiếu chủ Vô Sát dễ dàng gặp chuyện không may, như vậy thì ta cũng đành phải nghi ngờ năng lực của các ngươi mà thôi!”
Khẽ giật mình, Tần Huyên ha ha cười, sau đó quăng lại một câu “Chờ ta trở về”, rồi nghênh ngang rời đi. Không đợi gian lều được yên tĩnh một lát, thì màn trướng lại lần nữa bị xốc lên. Nhìn ra thì thấy Vân Nhược Lan đang cười cười đi vào, ý bảo nàng theo hắn ra ngoài. Tinh thần Mộ Phi Sắt lập tức chấn động, khoác thêm lên người một cái áo choàng, bước nhanh theo Vân Nhược Lan đi ra ngoài.
“Ngươi có biện pháp ngăn cản bọn họ sao?” Mộ Phi Sắt cũng không có một điểm cảm giác chột dạ khi nói ra câu này. Đối với những người có ý đồ bất thiện như Tần Huyên, ngược lại nàng cảm thấy mình đã quá mức ôn hòa rồi!
Vân Nhược Lan quay đầu nhìn về phía Chiêm Chiếp đang sinh khí dồi dào bởi vì vừa được uống bát canh của Tần Huyên. Mộ Phi Sắt cũng theo ánh mắt của hắn nhìn về phía đầu vai của mình, nhíu mày hỏi: “Chiêm chiếp?”
“Từ trước đến nay Thủy hệ huyễn thú và Hỏa hệ Huyễn thú luôn là oan gia của nhau, đối với sự tồn tại của đối phương rất mẫn cảm. Nếu để cho Chiêm Chiếp dẫn dụ Hàn Giao đến nơi khác, thì suy tính của Vô Sát tất nhiên là sẽ thất bại.” Mặt của Vân Nhược Lan không chút đổi sắc, nói ra mưu kế của mình. Nếu như có người khác ở đây chứng kiến, thì sẽ phát hiện vẻ mặt cùng thần sắc của hai sư đồ bọn họ cực kì tương tự nhau.
“Vậy Chiêm Chiếp có gặp phải nguy hiểm không?” Mộ Phi Sắt lo lắng Tiểu hoàng điểm xinh đẹp của nàng có khả năng sẽ không chạy thoát khi bị Hàn Giao ngàn năm kia đuổi bắt. Lời nói quan tâm của nàng làm cho Tiểu hoàng điểm vô cùng xúc động, liền lấy cái đầu nho nhỏ của mình cọ vào má của nàng.
“Không cần lo lắng! Phi Nhi, con cũng đừng quá coi thường tốc độ của vật nhỏ này!”
Lời nói của Vân Nhược Lan luôn có thể nhận được sự tin tưởng của Mộ Phi Sắt, lần này cũng không ngoại lệ. Nhưng Mộ Phi Sắt vẫn còn có chút lo lắng, đưa tay khẽ vuốt lên cánh chim mềm mại của Chiêm Chiếp, thấp giọng hỏi ý tứ của nó. Lại thấy Tiểu hoàng điểu giơ giơ hai cánh của mình lên, tỏ ý nàng đừng xem thường nó, làm cho Mộ Phi Sắt không nhịn được cười lên.
Mộ Phi Sắt ân cần dặn dò vài câu, sau đó thân thể Chiêm Chiếm nhoáng lên như lưu tinh, hướng về phía nơi phát ra tiếng kêu rung trời bay tới.
Nàng lại đột nhiên nhớ tới Hách Chi Thư, liền để cho Vân Nhược Lan đến xem hắn một cái. Còn chính nàng thì vẫn cùng Thủy Lăng tuấn dật đứng tại chỗ, chờ đợi Chiêm Chiếp mang tin chiến thắng trở về.
Nhưng là nàng còn chưa đợi được Chiêm chiếp trở về, thì ngoài ý muốn đã phải nghênh đón một khách nhân.
Sau khi nhận thấy được điều khác thường, Thủy Lăng liền nhanh chóng bày ra tư thế phòng ngự, sau khi một mùi hôi thối tanh tưởi xộc vào mũi, thì Mộ Phi Sắt được chứng kiến một cái đầu vô cùng to lớn từ trên trời giáng xuống. Hoa văn đen trắng giao thoa nhau, làm cho loài sinh vật quái dị không giống rắn cũng không giống rồng trước mắt trở nên hết sức dữ tợn.
“Sắt Sắt, mau ra khỏi chỗ đó!” Lời nói Tần Huyên còn chưa dứt, thì một đôi mắt màu băng lam khổng lồ như cặp đèn lồng hung dữ, đang nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt không chút phòng bị, cự trảo nâng cao, dùng sức đánh xuống chỗ Mộ Phi Sắt đang đứng.
Thủy Lăng vội vàng cắn lấy vạt áo của Mộ Phi Sắt, dùng sức đem nàng để lên sau lưng của mình, bốn vó tung lên, vội vàng tháo chạy. Không biết bên kia Hàn Giao bị trúng cạm bẫy gì, nhưng là nó chỉ bị thương một chút, nên cũng không hề ảnh hưởng đến tốc độ của nó. Cặp mắt hung dữ thấy mục tiêu của nó không bị đánh trúng, mang theo cơn giận ngút trời, trong miệng phun ra một đoàn sương trắng, hóa thành vô số mũi tên, trực tiếp hướng về phía Bạch Lộc đang chạy trốn bắn tới.
Năng lực của Bạch Lộc Tuyết tinh như thế nào, Mộ Phi Sắt cũng không biết, nhưng cả người nàng nằm sấp trên lưng để cho nó tháo chạy như điên, làm cho nàng không thể nói được lời nào. Thấy vô số mũi tên nhọn hoắt lao tới, Thủy Lăng lắc lư thân thể, khéo léo né tránh, rồi liều mạng thúc giục Hồn Nguyên lực của bản thể để phản kích. Thủy Lăng quay đầu phát ra thế công kích, làm cản trở thế tấn công điên cuồng của Hàn Giao.
Trong lúc đó Tần Huyên cũng ra lệnh mọi người tiếp tục vây khốn Hào Giao. Phần đuôi Hàn Giao bị đau, làm cho nó ngửa mặt lên trời rống một tiếng, lại phẫn nộ vung cái đuôi dài lên bay đi. Tốc độ của nó cực kỳ nhanh, làm cho mọi người nhìn thấy đều nghẹn họng trân trối.
Đợi cho Mộ Phi Sắt lấy lại tinh thần, thì nàng đã bị một cuồng phong tanh tưởi tung vào giữa không trung, thân thể bay bổng, rồi lại rơi xuống đất. Dường như Mộ Phi Sắt nghe thấy rất nhiều thanh âm kêu gào gọi tên nàng, mà lẫn trong đó hình như còn có tiếng thét bi ai mà nàng không thể hiểu nổi. Mộ Phi Sắt đang muốn cẩn thận nghe lại một chút, thì đột nhiên thân thể trầm xuống, mùi tanh hôi thối lại vây quanh toàn thân nàng. Chỉ trong nháy mắt, cả người nàng đã bị nước sông rét lạnh thấu xương vây quanh.
Sự tình phát sinh quá nhanh, khi Vân Nhược Lan chạy đến thì đã thấy Huyễn thú của mình bị ném trên mặt đất, còn Tiểu đồ đệ thì bị Hàn Giao một ngụm cắn trong miệng, chìm xuống đáy sông. Vân Nhược Lan không kịp suy nghĩ, ném Hách Chi Thư đang hoảng sợ xuống dưới đất, điều động Hồn Nguyên Lực, thả người nhảy vào Linh Tùng Giang đen kịt.
Thấy Mộ Phi Sắt bị mục tiêu của mình kéo xuống đáy sông, Tần Huyên hối hận không dứt, gấp đến độ trong nháy mắt đã chạy đến bờ sông. Sau khi xác định chính xác vị trí Hàn Giao rơi xuống, thì tần Huyên cũng vội vàng điều động hồn nguyên lực nhảy xuống. Nhưng không đợi hắn hành động, thì đã bị một tên thuộc hạ ngăn lại: “Thiếu chủ, trăm triệu lần không thể làm vậy!”
“Cút ngay!” Hai con ngươi hẹp dài của Tần Huyên đã nhiễm một màu đỏ tươi, giơ tay đánh về phía đám thuộc hạ đang ngăn cản mình.
Tên hắc ý nhân dù bị ăn đau, nhưng nhất quyết vẫn không chịu buông tay, nhịn đau nói: “Thiếu chủ, ngài không thể mạo hiểm tính mạng như vậy a! Nước sông Linh Tùng Giang chảy xiết như vậy, mà bên trong lại chứa kịch độc không thuốc nào giải được, ngài...”
Tên thuộc hạ trung thành tận tâm này còn chưa nói xong, thì đã bị một bàn chân to đạp bay ra xa. Tần Huyên mang theo lòng nóng như lửa đốt nhảy xuống Linh Tùng giang, cảm giác lạnh thấu xương cũng không thể làm cho hắn bỏ đi khủng hoảng trong lòng. Sắt Sắt, ngàn vạn lần nàng đừng xảy ra chuyện gì a!
Hai nam nhân, một trước một sau thả người xuống dòng sông đen kịt, chuyện này Mộ Phi Sắt đang bị Hàn Giao ngậm trong miệng cũng không hề biết, hiện giờ nàng chỉ một lòng suy nghĩ làm sao có thể thoát khỏi cái miệng tanh hôi của Hàn Giao mà thôi! Nước sông lạnh lẽo làm cho da đầu nàng run lên, cũng làm cho tinh thần đang bối rối của nàng trấn định lại.
Rõ ràng là Hàn Giao có thể một ngụm cắn nát nàng, nhưng tại sao lại chỉ cắn nàng ở trong miệng, sau đó kéo nàng xuống đáy sông? Một bên Mộ Phi Sắt cố gắng nín thở, một bên lại cẩn thận suy tư, bỗng nhiên một tia sáng xanh trên cổ tay lóe lên. Hồng Quang? Tâm tư Mộ Phi Sắt chìm xuống, đến nước này thì nàng đành phải liều chết thôi!
“Hồng quang, đáp ứng chi mệnh của ta, hiện hình!” Vừa nói, trong miệng của Mộ Phi Sắt còn hiện lên vô số bọt khí. Nàng chăm chú nhìn sáo ngọc trên tay, huy động hồn nguyên lực của mình, cưỡng ép bản thân sử dụng tuyệt kỹ Ngự Thú Vô Ngân, mà chỉ có Ngũ linh hồn sư mới có thể sử dụng.
Ngự Thú Vô Ngân là đem Hồn Nguyên lực của Hồn Sư thông qua ý niệm, truyền vào Hồng Quang, sau đó Hồng Quang sẽ tự chuyển thành sóng âm, không chút dấu vết khống chế Huyễn thú. Hiện tại, lấy năng lực của Mộ Phi Sắt là xa xa không đủ, nhưng với tình huống hiện giờ, thì nàng đành phải liều mạng thử một phen.
Giống như cảm nhận được chủ nhân đang gặp nguy hiểm, ba cỗ năng lượng đang vui đùa trong Hồn Nguyên Châu của Mộ Phi Sắt đều đồng loạt hướng sáo ngọc chạy tới.
Trong lúc Hồn Nguyên Lực của nàng đang sắp cạn kiệt, thì đột nhiên khối nước xung quanh Hồng Quang bắt đầu dao động, những dòng nước như có sinh mệnh thẳng hướng đỉnh đầu của Hàn Giao lao tới.
“Nghiệt súc, nếu lần sau không có lệnh của ta, thì không thể xuất hiện nữa!”
Hàn Giao bỗng nhiên bị đánh làm cho hồ đồ, sợ hãi thả nhân loại mình đang ngậm trong miệng ra, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn của Hào Giao nhìn nhân loại đang giận giữ trừng mắt với mình, không tự chủ được gật gật đầu, sau đó vội vàng chạy trốn.
Sau một thời gian dài nín thở, lại bị nước sông lạnh như băng vây quanh, mà vừa nãy nàng đã tiêu hao một lượng lớn Hồn nguyên lực, cho nên còn chưa kịp bơi trở về bờ, thì đã trực tiếp ngất đi.
Cả người Mộ Phi Sắt mất đi lực lượng khống chế, cho nên theo dòng chảy xiết của nước sông, thoáng cái đã đem Mộ Phi Sắt trôi đi thật xa.
Lúc nãy, trong dòng nước sông dơ bẩn, bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng mang theo ánh sáng màu xanh lam. Thấy Mộ Phi Sắt đang sắp bị trôi xa thêm, nhanh chóng vươn tay bắt được cánh tay của nàng, kéo nàng ôm vào trong lòng, ra sức bơi về phía bờ bên cạnh.
So với Mộ Phi Sắt là hỏa hệ hồn sư và Tần Huyên là mộc hệ hồn sư, thì Vân Nhược Lan là một cao linh thủy hệ hồn sư đương nhiên là sẽ chiếm ưu thế hơn khi ở trong nước. Vừa ngoi được lên trên mặt nước, thấy mặt sông rộng mông mênh, liếc mắt nhìn thấy tình trạng của tiểu đồ đệ ngày càng không ổn, Vân Nhược Lan vội vàng tìm một chỗ bằng phẳng để nhanh chóng giúp nàng giải độc.
May mà cách đó không xa có một tảng đá lớn, vừa vặn đủ cho hai người ở trên đó. Mũi chân Vân Nhược Lan điểm nhẹ một cái trên mặt nước, phá nước bay lên. Đem Mộ Phi Sắt đặt trên tảng đá, mắt thấy sắc mặt nàng đã tím ngắt lại, hàm răng cắn chặt, thân thể co lại, làm cho Vân Nhược Lan hết sức đau lòng.
Đang muốn kiểm tra tình huống của nàng như thế nào, thì phát hiện Hồn Nguyên lực của mình không thể tiến vào cơ thể nàng. Lần đầu tiên Vân Nhược Lan xuất hiện thần sắc bối rối, nước sông này có độc, nếu như không nhanh chóng bực độc ra ngoài, thì cho dù hắn có y thuật thông thiên, cũng không thể xoay chuyển vận mệnh trời đất a!
Trong đầu nhanh chóng suy nghĩ biện pháp, móc từ trong ngực ra một bình sứ tinh xảo, lấy ra một viên dược hoàn, đút vào trong miệng Mộ Phi Sắt. Tuy không thể dùng hồn nguyên lực bức độc ra, nhưng trước tiên cứ dùng thử dược hoàn rồi tính sau.
Nhưng là hiện tại Mộ Phi Sắt đã lâm vào trạng thái hôn mê, cái miệng nhỏ nhắn của nàng đang gắt gao ngậm chặt, cho dù làm cách nào cũng không thể mở ra. Vân Nhược Lan có chút bất đắc dĩ, đem dược hoàn hóa thành chất lỏng, có chút do dự cho dược thủy vào trong miệng của mình, lại cúi đầu che đi cánh môi của Mộ Phi Sắt.
Cảm thấy trên môi mình truyền đến một trận ấm áp, Mộ Phi Sắt vô thức mở cánh môi lạnh như băng của mình ra, cũng đồng thời đem dược thủy trong miệng Vân Nhược Lan nuốt sạch sẽ. Điều này làm cho sư phụ gà mờ quá đỗi vui mừng, đang định rời khỏi cánh môi của nàng, thì chợt phát hiện Hồn Nguyên lực của mình có thể thông qua môi nàng tiến vào trong cơ thể, cho nên Vân Nhược Lan mang theo tâm tình có chút không chú tâm, từng bước chữa trị cho Mộ Phi Sắt.
Tình huống của Mộ Phi Sắt xem ra tệ hơn dự đoán của hắn rất nhiều, không nói đến Hồn Nguyên châu đang hết sức ảm đạm, mà hầu như các bộ phận cơ thể của nàng cũng bị hàn độc ăn mòn nghiêm trọng. Vân Nhược Lan vừa tức vừa giận, tâm tình bình thản, lạnh nhạt từ trước đến nay cũng không tránh khỏi bị vây trong bóng tối tràn ngập sát ý. Hàn Giao chết tiệt!
Thời gian dần trôi qua, Hồn Nguyên Lực của Vân Nhược Lan không ngừng rót vào trong cơ thể Mộ Phi Sắt, cũng bức được phần lớn hàn độc ra ngoài. Thấy từ đầu ngón tay của nàng chảy xuống từng giọt máu màu đen thẫm, sau đó dần trở thành đỏ tươi, xem ra hiện tại tính mạng của nàng cũng không còn nguy hiểm nữa.
Khí tức của Mộ Phi Sắt dần dần vững vàng, khuôn mặt trắng xinh đẹp đã không còn những vết xanh tím, nhiệt độ cơ thể cũng đã ấm trở lại. Vân Nhược Lan phát giác được cánh môi mà mình vẫn đang ngậm lấy có chút ít nhiệt độ, trong lòng âm thầm vui mừng. Cũng trong lúc lơ đãng, Vân Nhược Lan khẽ mút nhẹ cánh môi của nàng. Đến khi phát hiện ra thì cả kinh lạnh toát cả người.
Hai con mắt Vân Nhược Lan trừng lớn, nháy nháy vài cái, nhìn tiểu đồ đệ trong ngực đang bị mình chiếm tiện nghi. Lông mi cong dài của nàng vẫn còn vương chút ánh nước, mi tâm vừa mới chau lại hiện giờ cũng đã giãn ra, trên cái trán trơn bóng vẫn còn chút ẩm ướt, bộ dáng nhu thuận làm cho người khác nhìn vào chỉ muốn yêu thương!
Tựa hồ hành động của hắn là đang chiếm tiện nghi của nàng a! Mặc dù hắn làm như vậy là vì cứu nàng, nhưng tại sao trong lòng lại có chút xao động, như bị một con mèo nhỏ cào nhẹ vào?
Vân Nhược Lan làm theo bản năng của mình, lại mút nhẹ lấy cánh môi của nàng, hai con ngươi đang nhắm chặt của Mộ Phi Sắt lại giống như đang tiến vào mộng đẹp, ở trong mắt Vân Nhược Lan lại giống như đang nghênh đón hắn. Nơi tiếp xúc giữa cánh môi của hắn và của nàng làm cho hắn cảm thấy được một cảm giác rất mỹ diệu, cánh tay Vân Nhược Lan khẽ vòng qua sau đầu nàng, nâng nhẹ lên, tinh tế thưởng thức cánh môi mềm mại của nàng.
Một người không hề biết đến chuyện nam nữ, một người thần trí lại không rõ ràng, ở trên một tảng đá lớn giữa Linh Tùng giang, cùng với tiếng nước sông chảy xiết, có hai người đều mất đi nụ hôn đầu...
Đột nhiên, lông mi Mộ Phi Sắt khẽ run lên, hai mắt chậm rãi mở ra. Vân Nhược Lan cả kinh, đem môi của mình tách ra khỏi làn môi mềm mại của nàng, rồi lại có chút không nỡ. Loại cảm giác tiếp xúc thân mật này hắn chưa từng thử, nay bỗng dưng được trải qua, nhưng lại không có cách nào dứt ra được.
Sau khi Mộ Phi Sắt mơ mơ màng màng tỉnh dậy, nhìn thấy nam nhân trước mặt mình, bỗng dưng nhếch miệng lẩm bẩm: “Vân Nhược Lan, hóa ra là ngươi a...”
Vừa nói xong, nàng lại lâm vào hôn mê.
Giờ phút này, tâm tình của Vân Nhược Lan như tràn ngập sóng gió, không cách nào bình tĩnh được. Ngón tay duỗi ra khẽ vuốt nhẹ lên cánh môi mềm mại của người trong ngực, thấp giọng nỉ non: “Phi Nhi, Phi Nhi....”
Lều trại của Mộ Phi Sắt và Tần Huyên cách bờ sông xa nhất, điều này cũng chỉ là để bảo vệ tốt hai người đứng đầu này mà thôi. Đương nhiên Mộ Phi Sắt cũng biết đây chính là ý tốt của hắn, cho nên lặng im không nói gì, khẽ gật đầu, lại một lần nữa trở về giường của mình.
“Sắt Sắt, sao trước khi ta đi, nàng không dặn dò ta... cẩn thận một chút?” Tần Huyên lên tiếng trêu chọc nàng, cũng làm cho không khí khẩn trương xung quanh giảm đi không ít.
Mộ Phi Sắt không chớp mắt trêu đùa Chiêm Chiếp, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng vang lên: “Thiếu chủ Vô Sát dễ dàng gặp chuyện không may, như vậy thì ta cũng đành phải nghi ngờ năng lực của các ngươi mà thôi!”
Khẽ giật mình, Tần Huyên ha ha cười, sau đó quăng lại một câu “Chờ ta trở về”, rồi nghênh ngang rời đi. Không đợi gian lều được yên tĩnh một lát, thì màn trướng lại lần nữa bị xốc lên. Nhìn ra thì thấy Vân Nhược Lan đang cười cười đi vào, ý bảo nàng theo hắn ra ngoài. Tinh thần Mộ Phi Sắt lập tức chấn động, khoác thêm lên người một cái áo choàng, bước nhanh theo Vân Nhược Lan đi ra ngoài.
“Ngươi có biện pháp ngăn cản bọn họ sao?” Mộ Phi Sắt cũng không có một điểm cảm giác chột dạ khi nói ra câu này. Đối với những người có ý đồ bất thiện như Tần Huyên, ngược lại nàng cảm thấy mình đã quá mức ôn hòa rồi!
Vân Nhược Lan quay đầu nhìn về phía Chiêm Chiếp đang sinh khí dồi dào bởi vì vừa được uống bát canh của Tần Huyên. Mộ Phi Sắt cũng theo ánh mắt của hắn nhìn về phía đầu vai của mình, nhíu mày hỏi: “Chiêm chiếp?”
“Từ trước đến nay Thủy hệ huyễn thú và Hỏa hệ Huyễn thú luôn là oan gia của nhau, đối với sự tồn tại của đối phương rất mẫn cảm. Nếu để cho Chiêm Chiếp dẫn dụ Hàn Giao đến nơi khác, thì suy tính của Vô Sát tất nhiên là sẽ thất bại.” Mặt của Vân Nhược Lan không chút đổi sắc, nói ra mưu kế của mình. Nếu như có người khác ở đây chứng kiến, thì sẽ phát hiện vẻ mặt cùng thần sắc của hai sư đồ bọn họ cực kì tương tự nhau.
“Vậy Chiêm Chiếp có gặp phải nguy hiểm không?” Mộ Phi Sắt lo lắng Tiểu hoàng điểm xinh đẹp của nàng có khả năng sẽ không chạy thoát khi bị Hàn Giao ngàn năm kia đuổi bắt. Lời nói quan tâm của nàng làm cho Tiểu hoàng điểm vô cùng xúc động, liền lấy cái đầu nho nhỏ của mình cọ vào má của nàng.
“Không cần lo lắng! Phi Nhi, con cũng đừng quá coi thường tốc độ của vật nhỏ này!”
Lời nói của Vân Nhược Lan luôn có thể nhận được sự tin tưởng của Mộ Phi Sắt, lần này cũng không ngoại lệ. Nhưng Mộ Phi Sắt vẫn còn có chút lo lắng, đưa tay khẽ vuốt lên cánh chim mềm mại của Chiêm Chiếp, thấp giọng hỏi ý tứ của nó. Lại thấy Tiểu hoàng điểu giơ giơ hai cánh của mình lên, tỏ ý nàng đừng xem thường nó, làm cho Mộ Phi Sắt không nhịn được cười lên.
Mộ Phi Sắt ân cần dặn dò vài câu, sau đó thân thể Chiêm Chiếm nhoáng lên như lưu tinh, hướng về phía nơi phát ra tiếng kêu rung trời bay tới.
Nàng lại đột nhiên nhớ tới Hách Chi Thư, liền để cho Vân Nhược Lan đến xem hắn một cái. Còn chính nàng thì vẫn cùng Thủy Lăng tuấn dật đứng tại chỗ, chờ đợi Chiêm Chiếp mang tin chiến thắng trở về.
Nhưng là nàng còn chưa đợi được Chiêm chiếp trở về, thì ngoài ý muốn đã phải nghênh đón một khách nhân.
Sau khi nhận thấy được điều khác thường, Thủy Lăng liền nhanh chóng bày ra tư thế phòng ngự, sau khi một mùi hôi thối tanh tưởi xộc vào mũi, thì Mộ Phi Sắt được chứng kiến một cái đầu vô cùng to lớn từ trên trời giáng xuống. Hoa văn đen trắng giao thoa nhau, làm cho loài sinh vật quái dị không giống rắn cũng không giống rồng trước mắt trở nên hết sức dữ tợn.
“Sắt Sắt, mau ra khỏi chỗ đó!” Lời nói Tần Huyên còn chưa dứt, thì một đôi mắt màu băng lam khổng lồ như cặp đèn lồng hung dữ, đang nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt không chút phòng bị, cự trảo nâng cao, dùng sức đánh xuống chỗ Mộ Phi Sắt đang đứng.
Thủy Lăng vội vàng cắn lấy vạt áo của Mộ Phi Sắt, dùng sức đem nàng để lên sau lưng của mình, bốn vó tung lên, vội vàng tháo chạy. Không biết bên kia Hàn Giao bị trúng cạm bẫy gì, nhưng là nó chỉ bị thương một chút, nên cũng không hề ảnh hưởng đến tốc độ của nó. Cặp mắt hung dữ thấy mục tiêu của nó không bị đánh trúng, mang theo cơn giận ngút trời, trong miệng phun ra một đoàn sương trắng, hóa thành vô số mũi tên, trực tiếp hướng về phía Bạch Lộc đang chạy trốn bắn tới.
Năng lực của Bạch Lộc Tuyết tinh như thế nào, Mộ Phi Sắt cũng không biết, nhưng cả người nàng nằm sấp trên lưng để cho nó tháo chạy như điên, làm cho nàng không thể nói được lời nào. Thấy vô số mũi tên nhọn hoắt lao tới, Thủy Lăng lắc lư thân thể, khéo léo né tránh, rồi liều mạng thúc giục Hồn Nguyên lực của bản thể để phản kích. Thủy Lăng quay đầu phát ra thế công kích, làm cản trở thế tấn công điên cuồng của Hàn Giao.
Trong lúc đó Tần Huyên cũng ra lệnh mọi người tiếp tục vây khốn Hào Giao. Phần đuôi Hàn Giao bị đau, làm cho nó ngửa mặt lên trời rống một tiếng, lại phẫn nộ vung cái đuôi dài lên bay đi. Tốc độ của nó cực kỳ nhanh, làm cho mọi người nhìn thấy đều nghẹn họng trân trối.
Đợi cho Mộ Phi Sắt lấy lại tinh thần, thì nàng đã bị một cuồng phong tanh tưởi tung vào giữa không trung, thân thể bay bổng, rồi lại rơi xuống đất. Dường như Mộ Phi Sắt nghe thấy rất nhiều thanh âm kêu gào gọi tên nàng, mà lẫn trong đó hình như còn có tiếng thét bi ai mà nàng không thể hiểu nổi. Mộ Phi Sắt đang muốn cẩn thận nghe lại một chút, thì đột nhiên thân thể trầm xuống, mùi tanh hôi thối lại vây quanh toàn thân nàng. Chỉ trong nháy mắt, cả người nàng đã bị nước sông rét lạnh thấu xương vây quanh.
Sự tình phát sinh quá nhanh, khi Vân Nhược Lan chạy đến thì đã thấy Huyễn thú của mình bị ném trên mặt đất, còn Tiểu đồ đệ thì bị Hàn Giao một ngụm cắn trong miệng, chìm xuống đáy sông. Vân Nhược Lan không kịp suy nghĩ, ném Hách Chi Thư đang hoảng sợ xuống dưới đất, điều động Hồn Nguyên Lực, thả người nhảy vào Linh Tùng Giang đen kịt.
Thấy Mộ Phi Sắt bị mục tiêu của mình kéo xuống đáy sông, Tần Huyên hối hận không dứt, gấp đến độ trong nháy mắt đã chạy đến bờ sông. Sau khi xác định chính xác vị trí Hàn Giao rơi xuống, thì tần Huyên cũng vội vàng điều động hồn nguyên lực nhảy xuống. Nhưng không đợi hắn hành động, thì đã bị một tên thuộc hạ ngăn lại: “Thiếu chủ, trăm triệu lần không thể làm vậy!”
“Cút ngay!” Hai con ngươi hẹp dài của Tần Huyên đã nhiễm một màu đỏ tươi, giơ tay đánh về phía đám thuộc hạ đang ngăn cản mình.
Tên hắc ý nhân dù bị ăn đau, nhưng nhất quyết vẫn không chịu buông tay, nhịn đau nói: “Thiếu chủ, ngài không thể mạo hiểm tính mạng như vậy a! Nước sông Linh Tùng Giang chảy xiết như vậy, mà bên trong lại chứa kịch độc không thuốc nào giải được, ngài...”
Tên thuộc hạ trung thành tận tâm này còn chưa nói xong, thì đã bị một bàn chân to đạp bay ra xa. Tần Huyên mang theo lòng nóng như lửa đốt nhảy xuống Linh Tùng giang, cảm giác lạnh thấu xương cũng không thể làm cho hắn bỏ đi khủng hoảng trong lòng. Sắt Sắt, ngàn vạn lần nàng đừng xảy ra chuyện gì a!
Hai nam nhân, một trước một sau thả người xuống dòng sông đen kịt, chuyện này Mộ Phi Sắt đang bị Hàn Giao ngậm trong miệng cũng không hề biết, hiện giờ nàng chỉ một lòng suy nghĩ làm sao có thể thoát khỏi cái miệng tanh hôi của Hàn Giao mà thôi! Nước sông lạnh lẽo làm cho da đầu nàng run lên, cũng làm cho tinh thần đang bối rối của nàng trấn định lại.
Rõ ràng là Hàn Giao có thể một ngụm cắn nát nàng, nhưng tại sao lại chỉ cắn nàng ở trong miệng, sau đó kéo nàng xuống đáy sông? Một bên Mộ Phi Sắt cố gắng nín thở, một bên lại cẩn thận suy tư, bỗng nhiên một tia sáng xanh trên cổ tay lóe lên. Hồng Quang? Tâm tư Mộ Phi Sắt chìm xuống, đến nước này thì nàng đành phải liều chết thôi!
“Hồng quang, đáp ứng chi mệnh của ta, hiện hình!” Vừa nói, trong miệng của Mộ Phi Sắt còn hiện lên vô số bọt khí. Nàng chăm chú nhìn sáo ngọc trên tay, huy động hồn nguyên lực của mình, cưỡng ép bản thân sử dụng tuyệt kỹ Ngự Thú Vô Ngân, mà chỉ có Ngũ linh hồn sư mới có thể sử dụng.
Ngự Thú Vô Ngân là đem Hồn Nguyên lực của Hồn Sư thông qua ý niệm, truyền vào Hồng Quang, sau đó Hồng Quang sẽ tự chuyển thành sóng âm, không chút dấu vết khống chế Huyễn thú. Hiện tại, lấy năng lực của Mộ Phi Sắt là xa xa không đủ, nhưng với tình huống hiện giờ, thì nàng đành phải liều mạng thử một phen.
Giống như cảm nhận được chủ nhân đang gặp nguy hiểm, ba cỗ năng lượng đang vui đùa trong Hồn Nguyên Châu của Mộ Phi Sắt đều đồng loạt hướng sáo ngọc chạy tới.
Trong lúc Hồn Nguyên Lực của nàng đang sắp cạn kiệt, thì đột nhiên khối nước xung quanh Hồng Quang bắt đầu dao động, những dòng nước như có sinh mệnh thẳng hướng đỉnh đầu của Hàn Giao lao tới.
“Nghiệt súc, nếu lần sau không có lệnh của ta, thì không thể xuất hiện nữa!”
Hàn Giao bỗng nhiên bị đánh làm cho hồ đồ, sợ hãi thả nhân loại mình đang ngậm trong miệng ra, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn của Hào Giao nhìn nhân loại đang giận giữ trừng mắt với mình, không tự chủ được gật gật đầu, sau đó vội vàng chạy trốn.
Sau một thời gian dài nín thở, lại bị nước sông lạnh như băng vây quanh, mà vừa nãy nàng đã tiêu hao một lượng lớn Hồn nguyên lực, cho nên còn chưa kịp bơi trở về bờ, thì đã trực tiếp ngất đi.
Cả người Mộ Phi Sắt mất đi lực lượng khống chế, cho nên theo dòng chảy xiết của nước sông, thoáng cái đã đem Mộ Phi Sắt trôi đi thật xa.
Lúc nãy, trong dòng nước sông dơ bẩn, bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng mang theo ánh sáng màu xanh lam. Thấy Mộ Phi Sắt đang sắp bị trôi xa thêm, nhanh chóng vươn tay bắt được cánh tay của nàng, kéo nàng ôm vào trong lòng, ra sức bơi về phía bờ bên cạnh.
So với Mộ Phi Sắt là hỏa hệ hồn sư và Tần Huyên là mộc hệ hồn sư, thì Vân Nhược Lan là một cao linh thủy hệ hồn sư đương nhiên là sẽ chiếm ưu thế hơn khi ở trong nước. Vừa ngoi được lên trên mặt nước, thấy mặt sông rộng mông mênh, liếc mắt nhìn thấy tình trạng của tiểu đồ đệ ngày càng không ổn, Vân Nhược Lan vội vàng tìm một chỗ bằng phẳng để nhanh chóng giúp nàng giải độc.
May mà cách đó không xa có một tảng đá lớn, vừa vặn đủ cho hai người ở trên đó. Mũi chân Vân Nhược Lan điểm nhẹ một cái trên mặt nước, phá nước bay lên. Đem Mộ Phi Sắt đặt trên tảng đá, mắt thấy sắc mặt nàng đã tím ngắt lại, hàm răng cắn chặt, thân thể co lại, làm cho Vân Nhược Lan hết sức đau lòng.
Đang muốn kiểm tra tình huống của nàng như thế nào, thì phát hiện Hồn Nguyên lực của mình không thể tiến vào cơ thể nàng. Lần đầu tiên Vân Nhược Lan xuất hiện thần sắc bối rối, nước sông này có độc, nếu như không nhanh chóng bực độc ra ngoài, thì cho dù hắn có y thuật thông thiên, cũng không thể xoay chuyển vận mệnh trời đất a!
Trong đầu nhanh chóng suy nghĩ biện pháp, móc từ trong ngực ra một bình sứ tinh xảo, lấy ra một viên dược hoàn, đút vào trong miệng Mộ Phi Sắt. Tuy không thể dùng hồn nguyên lực bức độc ra, nhưng trước tiên cứ dùng thử dược hoàn rồi tính sau.
Nhưng là hiện tại Mộ Phi Sắt đã lâm vào trạng thái hôn mê, cái miệng nhỏ nhắn của nàng đang gắt gao ngậm chặt, cho dù làm cách nào cũng không thể mở ra. Vân Nhược Lan có chút bất đắc dĩ, đem dược hoàn hóa thành chất lỏng, có chút do dự cho dược thủy vào trong miệng của mình, lại cúi đầu che đi cánh môi của Mộ Phi Sắt.
Cảm thấy trên môi mình truyền đến một trận ấm áp, Mộ Phi Sắt vô thức mở cánh môi lạnh như băng của mình ra, cũng đồng thời đem dược thủy trong miệng Vân Nhược Lan nuốt sạch sẽ. Điều này làm cho sư phụ gà mờ quá đỗi vui mừng, đang định rời khỏi cánh môi của nàng, thì chợt phát hiện Hồn Nguyên lực của mình có thể thông qua môi nàng tiến vào trong cơ thể, cho nên Vân Nhược Lan mang theo tâm tình có chút không chú tâm, từng bước chữa trị cho Mộ Phi Sắt.
Tình huống của Mộ Phi Sắt xem ra tệ hơn dự đoán của hắn rất nhiều, không nói đến Hồn Nguyên châu đang hết sức ảm đạm, mà hầu như các bộ phận cơ thể của nàng cũng bị hàn độc ăn mòn nghiêm trọng. Vân Nhược Lan vừa tức vừa giận, tâm tình bình thản, lạnh nhạt từ trước đến nay cũng không tránh khỏi bị vây trong bóng tối tràn ngập sát ý. Hàn Giao chết tiệt!
Thời gian dần trôi qua, Hồn Nguyên Lực của Vân Nhược Lan không ngừng rót vào trong cơ thể Mộ Phi Sắt, cũng bức được phần lớn hàn độc ra ngoài. Thấy từ đầu ngón tay của nàng chảy xuống từng giọt máu màu đen thẫm, sau đó dần trở thành đỏ tươi, xem ra hiện tại tính mạng của nàng cũng không còn nguy hiểm nữa.
Khí tức của Mộ Phi Sắt dần dần vững vàng, khuôn mặt trắng xinh đẹp đã không còn những vết xanh tím, nhiệt độ cơ thể cũng đã ấm trở lại. Vân Nhược Lan phát giác được cánh môi mà mình vẫn đang ngậm lấy có chút ít nhiệt độ, trong lòng âm thầm vui mừng. Cũng trong lúc lơ đãng, Vân Nhược Lan khẽ mút nhẹ cánh môi của nàng. Đến khi phát hiện ra thì cả kinh lạnh toát cả người.
Hai con mắt Vân Nhược Lan trừng lớn, nháy nháy vài cái, nhìn tiểu đồ đệ trong ngực đang bị mình chiếm tiện nghi. Lông mi cong dài của nàng vẫn còn vương chút ánh nước, mi tâm vừa mới chau lại hiện giờ cũng đã giãn ra, trên cái trán trơn bóng vẫn còn chút ẩm ướt, bộ dáng nhu thuận làm cho người khác nhìn vào chỉ muốn yêu thương!
Tựa hồ hành động của hắn là đang chiếm tiện nghi của nàng a! Mặc dù hắn làm như vậy là vì cứu nàng, nhưng tại sao trong lòng lại có chút xao động, như bị một con mèo nhỏ cào nhẹ vào?
Vân Nhược Lan làm theo bản năng của mình, lại mút nhẹ lấy cánh môi của nàng, hai con ngươi đang nhắm chặt của Mộ Phi Sắt lại giống như đang tiến vào mộng đẹp, ở trong mắt Vân Nhược Lan lại giống như đang nghênh đón hắn. Nơi tiếp xúc giữa cánh môi của hắn và của nàng làm cho hắn cảm thấy được một cảm giác rất mỹ diệu, cánh tay Vân Nhược Lan khẽ vòng qua sau đầu nàng, nâng nhẹ lên, tinh tế thưởng thức cánh môi mềm mại của nàng.
Một người không hề biết đến chuyện nam nữ, một người thần trí lại không rõ ràng, ở trên một tảng đá lớn giữa Linh Tùng giang, cùng với tiếng nước sông chảy xiết, có hai người đều mất đi nụ hôn đầu...
Đột nhiên, lông mi Mộ Phi Sắt khẽ run lên, hai mắt chậm rãi mở ra. Vân Nhược Lan cả kinh, đem môi của mình tách ra khỏi làn môi mềm mại của nàng, rồi lại có chút không nỡ. Loại cảm giác tiếp xúc thân mật này hắn chưa từng thử, nay bỗng dưng được trải qua, nhưng lại không có cách nào dứt ra được.
Sau khi Mộ Phi Sắt mơ mơ màng màng tỉnh dậy, nhìn thấy nam nhân trước mặt mình, bỗng dưng nhếch miệng lẩm bẩm: “Vân Nhược Lan, hóa ra là ngươi a...”
Vừa nói xong, nàng lại lâm vào hôn mê.
Giờ phút này, tâm tình của Vân Nhược Lan như tràn ngập sóng gió, không cách nào bình tĩnh được. Ngón tay duỗi ra khẽ vuốt nhẹ lên cánh môi mềm mại của người trong ngực, thấp giọng nỉ non: “Phi Nhi, Phi Nhi....”
Tác giả :
Ám Dạ Vi Lương